Dọc đường đi cáo trạng đầy gian truân, khó khăn trùng trùng, một đoàn 40 người đã chết gần hết dọc đường, lúc vào công lớn Kiếm Tiên Thành thì còn mỗi bốn người. Nghe ngóng tìm hiểu phủ Nhiếp chính vương tọa lạc nơi đâu xong xuôi, bốn người định sẽ gõ cửa lớn mà dâng huyết thư. Long Tử Nguyệt ngồi trên mái hiên nhà suy nghĩ vài vấn đề thì từ xa thấy có bốn kẻ quần áo lam lũ, ẩn ẩn núp núp góc tường gần phủ Nhiếp chính vương.
Tò mò không rõ kẻ nào cả gan dám lại gần phủ, Long Tử Nguyệt nhún người vài cái đã xuất hiện ngay sau lưng bọn họ, khẽ vỗ vai một trong bốn người làm cả bọn giật thót mình. Cả bọn xoay người đập vào mắt họ một nữ tử với mái tóc đỏ rực cột một cách tùy ý, đôi con ngươi lẫn mi tâm điểm xuyết một đóa hoa mang màu máu, ngay cả y phục hôm đó Long Tử Nguyệt mặc cũng là một bộ hồng y chói lọi. Nhan sắc của Long Tử Nguyệt khiến bọn họ như bị điểm huyệt, không thốt nổi lời nào, đời này đã bao giờ bọn họ có cơ hội được diện kiến một nữ tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp tràn đầy sự ma mị, muốn lôi kéo con người ta không ngừng chìm đắm vào đó.
Long Tử Nguyệt biết khuôn mặt của nàng luôn khiến kẻ nào lần đầu gặp cũng sẽ xảy ra tình trạng này, tập mãi thành thói quen, nàng cất giọng nói: Các ngươi đây là làm gì vậy? . Tất nhiên bọn họ không tin bất kỳ ai nơi chốn phồn hoa nhộn nhịp tại Kiếm Tiên Thành, không ai muốn lên tiếng trả lời Long Tử Nguyệt về việc dâng huyết thư cho Nhiếp chính vương cả.
Long Tử Nguyệt thấy bọn họ không muốn nói nàng cũng không cưỡng ép tiếp lời: Các ngươi không muốn nói thì thôi, ta đi trước đây. , đoán rằng bọn họ khi thấy nàng có thể dễ dàng ra vào phủ Nhiếp chính vương hẳn sẽ chạy theo.
Từ trên người họ Long Tử Nguyệt ngửi ra mùi tử khí, mùi máu và mùi hôi do lâu ngày không tắm, nhịp tim họ đập cũng không ổn định, quan sát thấy tròng mắt cả bốn người đều tràn đầy tơ máu, cả người gầy gò ốm yếu, hơi thở khó khăn, ắt hẳn bọn họ có chuyện cần cầu Hạ Tử Lân nên đã lặn lội dặm trường mà đến, nhưng tâm lý cảnh giác bọn họ khá cao nàng muốn dùng kế khích tướng để bắt họ phải nói ra mục đích của mình. Dứt câu, Long Tử Nguyệt thong thả đi bộ tới cổng lớn phủ Nhiếp chính vương.
Bốn người thấy Long Tử Nguyệt hỏi xong không cần họ đáp lại lại rảo bước rời đi, nhìn theo thân ảnh rực lửa đó thẳng tiến tới đại môn phủ Nhiếp chính vương. Thị vệ gác cổng theo thói quen quỳ gối hành đại lễ với Long Tử Nguyệt, thái độ cực kỳ kính trọng, bốn người vội vã dùng dùng sức chạy nhanh theo bóng dáng nàng.
Tuy không biết thân phận thật sự của vị cô nương dung nhan khuynh quốc trước mặt là ai, song xét theo góc độ tôn quý có thể khiến thị vệ hành đại lễ, hẳn là một người không tầm thường. Bọn họ học theo thị vệ quỳ xuống dập đầu nói: Xin cô nương dừng bước, mong cô nương lại nhân đại lượng không chấp nhặt với chúng ta ban nãy đã bất kính với cô nương. .
Tò mò không rõ kẻ nào cả gan dám lại gần phủ, Long Tử Nguyệt nhún người vài cái đã xuất hiện ngay sau lưng bọn họ, khẽ vỗ vai một trong bốn người làm cả bọn giật thót mình. Cả bọn xoay người đập vào mắt họ một nữ tử với mái tóc đỏ rực cột một cách tùy ý, đôi con ngươi lẫn mi tâm điểm xuyết một đóa hoa mang màu máu, ngay cả y phục hôm đó Long Tử Nguyệt mặc cũng là một bộ hồng y chói lọi. Nhan sắc của Long Tử Nguyệt khiến bọn họ như bị điểm huyệt, không thốt nổi lời nào, đời này đã bao giờ bọn họ có cơ hội được diện kiến một nữ tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp tràn đầy sự ma mị, muốn lôi kéo con người ta không ngừng chìm đắm vào đó.
Long Tử Nguyệt biết khuôn mặt của nàng luôn khiến kẻ nào lần đầu gặp cũng sẽ xảy ra tình trạng này, tập mãi thành thói quen, nàng cất giọng nói: Các ngươi đây là làm gì vậy? . Tất nhiên bọn họ không tin bất kỳ ai nơi chốn phồn hoa nhộn nhịp tại Kiếm Tiên Thành, không ai muốn lên tiếng trả lời Long Tử Nguyệt về việc dâng huyết thư cho Nhiếp chính vương cả.
Long Tử Nguyệt thấy bọn họ không muốn nói nàng cũng không cưỡng ép tiếp lời: Các ngươi không muốn nói thì thôi, ta đi trước đây. , đoán rằng bọn họ khi thấy nàng có thể dễ dàng ra vào phủ Nhiếp chính vương hẳn sẽ chạy theo.
Từ trên người họ Long Tử Nguyệt ngửi ra mùi tử khí, mùi máu và mùi hôi do lâu ngày không tắm, nhịp tim họ đập cũng không ổn định, quan sát thấy tròng mắt cả bốn người đều tràn đầy tơ máu, cả người gầy gò ốm yếu, hơi thở khó khăn, ắt hẳn bọn họ có chuyện cần cầu Hạ Tử Lân nên đã lặn lội dặm trường mà đến, nhưng tâm lý cảnh giác bọn họ khá cao nàng muốn dùng kế khích tướng để bắt họ phải nói ra mục đích của mình. Dứt câu, Long Tử Nguyệt thong thả đi bộ tới cổng lớn phủ Nhiếp chính vương.
Bốn người thấy Long Tử Nguyệt hỏi xong không cần họ đáp lại lại rảo bước rời đi, nhìn theo thân ảnh rực lửa đó thẳng tiến tới đại môn phủ Nhiếp chính vương. Thị vệ gác cổng theo thói quen quỳ gối hành đại lễ với Long Tử Nguyệt, thái độ cực kỳ kính trọng, bốn người vội vã dùng dùng sức chạy nhanh theo bóng dáng nàng.
Tuy không biết thân phận thật sự của vị cô nương dung nhan khuynh quốc trước mặt là ai, song xét theo góc độ tôn quý có thể khiến thị vệ hành đại lễ, hẳn là một người không tầm thường. Bọn họ học theo thị vệ quỳ xuống dập đầu nói: Xin cô nương dừng bước, mong cô nương lại nhân đại lượng không chấp nhặt với chúng ta ban nãy đã bất kính với cô nương. .
/300
|