Ánh mắt Long Tử Nguyệt nhìn về Hạ Tử Lân, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn: Rốt cuộc ta bị làm sao? , Hạ Tử Lân kể sơ lại quá trình ban nãy cho nàng nghe, hắn tuy không ưa gì Vô Phong nhưng dù sao công lao của tên ca ca đó quả không nhỏ: Ta không rõ vì sao Vô Phong lại có thể giúp ngươi trở về từ trạng thái cuồng bạo, bất quá hình như ngươi hiểu lầm Vô Phong rồi. .
Long Tử Nguyệt liếc xuống dưới chân nàng, đầu khẽ gật với Hạ Tử Lân một cái: Ta biết rồi, phiền ngươi cho người tới dọn dẹp nơi này đi. Còn tên cẩu đế này để ta tự mang hắn về. , không đợi ai phản ứng gì nàng đã quỳ một chân vận chút sức lực liền dễ dàng vác Vô Phong lên vai, Long Tử Nguyệt thong thả rời đi trước sự ngạc nhiên của toán thủ hạ Huyết tộc của Vô Phong và Hạ Tử Lân.
Long Tử Nguyệt không đưa Vô Phong về tẩm cung của nàng hay phủ Nhiếp chính vương mà lại mang hắn đến thiên lao của Hình bộ, nàng đi đến đó với vẻ ngoài đầy những vệt máu khắp người làm nhiễm đỏ phần lớn bộ bạch y tinh tươm của Vô Phong.
Viên quan quản ngục nhìn Long Tử Nguyệt tiến vào, thân hình mảnh mai yếu ớt nhường đó có thể vác trên vai một nam tử cao to mà cước bộ không hề lảo đảo, ngay cả thở gấp cũng không. Còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì Long Tử Nguyệt chen ngang: Miễn lễ, chuẩn bị cho ta một phòng giam, chuẩn bị đầy đủ hình cụ, ta muốn tự mình thẩm vấn. .
Long Tử Nguyệt đứng tại cổng chờ bọn họ chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, thô lỗ thả thân thể Vô Phong lên mặt đất. Viên quan ban nãy còn tưởng công chúa bắt được trọng phạm hay thích khách, nhưng khi y nhìn kỹ người nằm đằng kia thì sợ đến tim muốn ngừng đập, y vội vã quỳ xuống can ngăn: Công chúa, người không thể dụng hình với bệ hạ, như vậy là phạm vào tội khi quân, sẽ bị chém đầu đó! Hạ qua khẩn xin công chúa suy xét lại! , dứt câu liền dập mạnh đầu liên tục hy vọng Long Tử Nguyệt sẽ thay đổi ý định.
Âm thanh cộp cộp phát ra từ những lần dập đầu của viên quan cai ngục làm Long Tử Nguyệt thấy phiền: Đừng lạy nữa, ta tự biết cân nhắc! . Viên quan sợ bị vạ lây sang y, vẫn tiếp tục van xin: Công chúa, hạ quan trên còn có mẫu thân, dưới còn có thê nhi và gia nô. Mong công chúa thu hồi ý định! .
Khuôn mặt Long Tử Nguyệt đầy yêu nghiệt khẽ nhíu mày lại, nàng hơi mất kiên nhẫn: NGỪNG! Cút hết ra ngoài cho ta, muốn chết ngay lập tức thì cứ việc nói ta rất nguyện ý tiễn các ngươi một đoạn đến điện Diêm Vương. , nói xong nàng mặc kệ bọn họ ngơ ngác ngay đó thuần thục mà tra dây xích vào cổ tay Vô Phong.
Viên quan cai ngục không thể can ngăn được Long Tử Nguyệt, y không hề đoán được bình thường công chúa vô cùng hòa nhã với mọi người, ngay cả khi nãy nàng dù rất khó chịu khi bị y khuyên can nhưng tuyệt không hề dùng thân phận công chúa cao quý ra chèn ép y, lại có thể cương quyết như vậy. Mắt thấy bệ hạ Linh Tê quốc bị Long Tử Nguyệt xích vào hai sợi dây xích to bản kia, viên quan cai ngục choàng tỉnh vội vã rời đi tìm Nhiếp chính vương cầu cứu, hy vọng người có thể làm cho công chúa Long Tử Nguyệt hồi tâm chuyển ý.
Long Tử Nguyệt liếc xuống dưới chân nàng, đầu khẽ gật với Hạ Tử Lân một cái: Ta biết rồi, phiền ngươi cho người tới dọn dẹp nơi này đi. Còn tên cẩu đế này để ta tự mang hắn về. , không đợi ai phản ứng gì nàng đã quỳ một chân vận chút sức lực liền dễ dàng vác Vô Phong lên vai, Long Tử Nguyệt thong thả rời đi trước sự ngạc nhiên của toán thủ hạ Huyết tộc của Vô Phong và Hạ Tử Lân.
Long Tử Nguyệt không đưa Vô Phong về tẩm cung của nàng hay phủ Nhiếp chính vương mà lại mang hắn đến thiên lao của Hình bộ, nàng đi đến đó với vẻ ngoài đầy những vệt máu khắp người làm nhiễm đỏ phần lớn bộ bạch y tinh tươm của Vô Phong.
Viên quan quản ngục nhìn Long Tử Nguyệt tiến vào, thân hình mảnh mai yếu ớt nhường đó có thể vác trên vai một nam tử cao to mà cước bộ không hề lảo đảo, ngay cả thở gấp cũng không. Còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì Long Tử Nguyệt chen ngang: Miễn lễ, chuẩn bị cho ta một phòng giam, chuẩn bị đầy đủ hình cụ, ta muốn tự mình thẩm vấn. .
Long Tử Nguyệt đứng tại cổng chờ bọn họ chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, thô lỗ thả thân thể Vô Phong lên mặt đất. Viên quan ban nãy còn tưởng công chúa bắt được trọng phạm hay thích khách, nhưng khi y nhìn kỹ người nằm đằng kia thì sợ đến tim muốn ngừng đập, y vội vã quỳ xuống can ngăn: Công chúa, người không thể dụng hình với bệ hạ, như vậy là phạm vào tội khi quân, sẽ bị chém đầu đó! Hạ qua khẩn xin công chúa suy xét lại! , dứt câu liền dập mạnh đầu liên tục hy vọng Long Tử Nguyệt sẽ thay đổi ý định.
Âm thanh cộp cộp phát ra từ những lần dập đầu của viên quan cai ngục làm Long Tử Nguyệt thấy phiền: Đừng lạy nữa, ta tự biết cân nhắc! . Viên quan sợ bị vạ lây sang y, vẫn tiếp tục van xin: Công chúa, hạ quan trên còn có mẫu thân, dưới còn có thê nhi và gia nô. Mong công chúa thu hồi ý định! .
Khuôn mặt Long Tử Nguyệt đầy yêu nghiệt khẽ nhíu mày lại, nàng hơi mất kiên nhẫn: NGỪNG! Cút hết ra ngoài cho ta, muốn chết ngay lập tức thì cứ việc nói ta rất nguyện ý tiễn các ngươi một đoạn đến điện Diêm Vương. , nói xong nàng mặc kệ bọn họ ngơ ngác ngay đó thuần thục mà tra dây xích vào cổ tay Vô Phong.
Viên quan cai ngục không thể can ngăn được Long Tử Nguyệt, y không hề đoán được bình thường công chúa vô cùng hòa nhã với mọi người, ngay cả khi nãy nàng dù rất khó chịu khi bị y khuyên can nhưng tuyệt không hề dùng thân phận công chúa cao quý ra chèn ép y, lại có thể cương quyết như vậy. Mắt thấy bệ hạ Linh Tê quốc bị Long Tử Nguyệt xích vào hai sợi dây xích to bản kia, viên quan cai ngục choàng tỉnh vội vã rời đi tìm Nhiếp chính vương cầu cứu, hy vọng người có thể làm cho công chúa Long Tử Nguyệt hồi tâm chuyển ý.
/300
|