Toàn bộ thủ hạ này của Vô Phong đều do hắn chuyển hóa, Trần Sinh Nhã Yến là Huyết tộc lai thuần, trực thuộc nhánh dưới của nữ tử Thuần huyết Huyết tộc, mà bản thân Vô Phong được Trần Sinh biến đổi thành một Huyết tộc lai, do vậy thủ hạ của hắn cũng chỉ là loài lai tạp thấp kém, năng lực phản kháng đối với Hạ Tử Lân - Huyết tộc lai thuần vô cùng kém cỏi. Long Tử Nguyệt bị ảnh hưởng bởi sự khát máu từ Vô Tình, vốn nàng còn muốn tận tay giết hết bọn chúng cho hả giận nhưng may mắn thay nàng tự kiềm chế mình lại.
Lạnh lùng đứng quan sát tên Huyết tộc cuối cùng ngã xuống dưới sự công kích của Hạ Tử Lân, Long Tử Nguyệt nói: “Đi thôi, ta còn có việc quan trọng hơn để làm. Ngươi cũng trở về làm Nhiếp chính vương của ngươi đi, mặc dù hiện tại ngươi có thừa năng lực để giết Vô Phong, nhưng món nợ giữa ta và hắn, không cần ngươi nhúng tay vào.”.
Hạ Tử Lân hiển nhiên nhạy bén nhận biết khúc mắc giữa Long Tử Nguyệt và Vô Phong sâu khôn cùng, hắn cũng biết cái mạng này của hắn là được nàng cứu mấy lần. Hạ Tử Lân không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, nếu Long Tử Nguyệt đã không muốn hắn thanh lý môn hộ giúp nàng, hắn sẽ không làm trái ý muốn của nàng. Có điều trong tiềm thức Hạ Tử Lân đã bị dòng máu thuần huyết của Long Tử Nguyệt tác động, mọi lời nói của nàng đều là mệnh lệnh, dù hắn có cố gắng kháng cự cũng vô dụng.
Quanh quẩn một lúc lâu mới tìm được đường rời khỏi Vũ Vương đỉnh, Hạ Tử Lân thấy Long Tử Nguyệt hết quẹo trái đến rẽ phải thầm nghĩ kết cấu nơi đây thật phức tạp, bất quá hắn không biết nàng đây lại bị lạc đường mà thôi. Long Tử Nguyệt ra ngoài thấy U Minh Lang Vương nằm gần gốc cây to bên kia, co cuộn cả người hệt như cục bông màu xám, Tiểu Ngân thì đang gặm cỏ bên cạnh.Long Tử Nguyệt tạm thời quên đi tên hỗn Vô Phong, khuôn miệng hé ra nụ cười thật tươi nhưng thủy chung nụ cười không đạt đến đáy mắt: “Hai tên vô lương tâm nhà ngươi không đến cứu ta, còn ở đây ngắm cảnh nghỉ ngơi… Thật là không có nghĩa khí.”.
U Minh Lang Vương và Tiểu Ngân nghe thấy âm thanh quen thuộc kia thì vội vàng quay đầu về nơi đó, thân ảnh chủ nhân tuy có chút chật vật nhưng hoàn hảo nàng không bị làm sao cả. U Minh Lang Vương chạy nhanh đến vẫn đuôi mừng rỡ, còn Tiểu Ngân chỉ chầm chậm đi tới, lỗ mũi phì phì thổi khí xem như hỏi thăm.
U Minh Lang Vương nhạy bén phát hiện ra Hạ Tử Lân đã không còn là con người, hàm răng nhọn hoắc trắng hếu của nó mở ra: “Chủ nhân, hắn là tác phẩm của người sao?”. Long Tử Nguyệt gật đầu đáp: “Ừ, là ta chuyển hóa hắn. Long Ám có đến đây tìm ta không? Lâu rồi không thấy tên tiểu tử đó, ta nhớ hắn rồi.”, câu nói đùa này lọt vào tai Hạ Tử Lân làm tâm can của hắn khó chịu vô cùng.
Lạnh lùng đứng quan sát tên Huyết tộc cuối cùng ngã xuống dưới sự công kích của Hạ Tử Lân, Long Tử Nguyệt nói: “Đi thôi, ta còn có việc quan trọng hơn để làm. Ngươi cũng trở về làm Nhiếp chính vương của ngươi đi, mặc dù hiện tại ngươi có thừa năng lực để giết Vô Phong, nhưng món nợ giữa ta và hắn, không cần ngươi nhúng tay vào.”.
Hạ Tử Lân hiển nhiên nhạy bén nhận biết khúc mắc giữa Long Tử Nguyệt và Vô Phong sâu khôn cùng, hắn cũng biết cái mạng này của hắn là được nàng cứu mấy lần. Hạ Tử Lân không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, nếu Long Tử Nguyệt đã không muốn hắn thanh lý môn hộ giúp nàng, hắn sẽ không làm trái ý muốn của nàng. Có điều trong tiềm thức Hạ Tử Lân đã bị dòng máu thuần huyết của Long Tử Nguyệt tác động, mọi lời nói của nàng đều là mệnh lệnh, dù hắn có cố gắng kháng cự cũng vô dụng.
Quanh quẩn một lúc lâu mới tìm được đường rời khỏi Vũ Vương đỉnh, Hạ Tử Lân thấy Long Tử Nguyệt hết quẹo trái đến rẽ phải thầm nghĩ kết cấu nơi đây thật phức tạp, bất quá hắn không biết nàng đây lại bị lạc đường mà thôi. Long Tử Nguyệt ra ngoài thấy U Minh Lang Vương nằm gần gốc cây to bên kia, co cuộn cả người hệt như cục bông màu xám, Tiểu Ngân thì đang gặm cỏ bên cạnh.Long Tử Nguyệt tạm thời quên đi tên hỗn Vô Phong, khuôn miệng hé ra nụ cười thật tươi nhưng thủy chung nụ cười không đạt đến đáy mắt: “Hai tên vô lương tâm nhà ngươi không đến cứu ta, còn ở đây ngắm cảnh nghỉ ngơi… Thật là không có nghĩa khí.”.
U Minh Lang Vương và Tiểu Ngân nghe thấy âm thanh quen thuộc kia thì vội vàng quay đầu về nơi đó, thân ảnh chủ nhân tuy có chút chật vật nhưng hoàn hảo nàng không bị làm sao cả. U Minh Lang Vương chạy nhanh đến vẫn đuôi mừng rỡ, còn Tiểu Ngân chỉ chầm chậm đi tới, lỗ mũi phì phì thổi khí xem như hỏi thăm.
U Minh Lang Vương nhạy bén phát hiện ra Hạ Tử Lân đã không còn là con người, hàm răng nhọn hoắc trắng hếu của nó mở ra: “Chủ nhân, hắn là tác phẩm của người sao?”. Long Tử Nguyệt gật đầu đáp: “Ừ, là ta chuyển hóa hắn. Long Ám có đến đây tìm ta không? Lâu rồi không thấy tên tiểu tử đó, ta nhớ hắn rồi.”, câu nói đùa này lọt vào tai Hạ Tử Lân làm tâm can của hắn khó chịu vô cùng.
/300
|