Tiểu Ngân tự tin trả lời: Tiểu Ngân còn biết rất nhiều nơi mà con người chưa phát hiện ra nữa kìa, Người muốn đi Phượng Thành chứ gì, tẩy hết vết máu trên tay Người với để Tiểu Ngân tắm cho sạch sẽ rồi chúng ta đi. Người lên lưng Tiểu Ngân đi Tiểu Ngân đưa người đi rửa vết máu. , Long Tử Nguyệt quan sát thì quả thật toàn thân Tiểu Ngân đều là máu, không tẩy đi mà chạy thẳng đến Phượng Thành thì có hơi dị thường, nghĩ vậy nàng vội leo lên lưng Tiểu Ngân cùng nó đi đến dòng suối nhỏ cách đây không xa. Lúc đầu Long Tử Nguyệt không chú ý lắm đến bộ y phục nàng đang mặc nhưng hiện tại mới phát hiện thấy, bộ hắc y này ban nãy nàng giết người máu loãng văng tung tóe ra tám phương tứ hướng vậy mà bây giờ không hề nhìn thấy bất kỳ một vệt máu nào nhiễm đỏ bộ y phục, ngay cả vạt áo trước ngực thêu hình kim hổ cũng không có lấy một vết bẩn nào.
Đang tò mò ngắm ngía bộ y phục lạ lùng này thì Tiểu Ngân lên tiếng giải thích: Y phục Người đang mặc là một loại vải đặc chế từ tơ của huyết hỏa tằm, khi tiếp xúc với máu sẽ tự động hấp thu vào trong, bổ sung cho cơ thể Huyết tộc đang mặc nó thay vì phải hút máu như bình thường. Bản thân loại vải này đã cực hiếm, để may được một kiện y phục như vậy chắc chắn rất tốn kém và chỉ có thể là Huyết tộc có dòng máu đặc biệt mới có khả năng mặc được, còn kẻ khác mà mặc vào chỉ có con đường chết vì bị rút sạch máu vào từng sợi vải. Loại vải này Tiểu Ngân cũng chỉ nghe được một truyền thuyết cách đây đã rất lâu, vốn tưởng nó đã biến mất khỏi đại lục này rồi không ngờ hiện tại lại xuất hiện trên người của Người.
Long Tử Nguyệt vừa nghe Tiểu Ngân thuyết giảng một tráng khiến nàng như lạc vào sương mù, chỉ hiểu được đại khái vài điểm mấu chốt, vừa chăm chú rửa tay, mặt sau lại quay sang vốc nước giúp Tiểu Ngân tẩy đi những vết máu trên thân thể nó. Bỗng dưng Long Tử Nguyệt cảm giác lạnh người, nàng cảm thấy khả năng rất cao Vô Phong cố ý chọn bộ y phục này cho nàng, là hắn thật sự không biết về loại vải được dệt từ huyết hỏa tằm này hay là hắn đã biết được Long Tử Nguyệt là một Huyết tộc có năng lực khác biệt? Cố ý thử nàng xem nàng có mất mạng khi mặc bộ y phục này vào hay không? Nhưng vì sao lúc Vô Phong giúp Long Tử Nguyệt mặc kiện y phục này vào không hề có biểu tình gì đặc biệt hết hay là do nàng không nhận ra sự khác biệt của hắn? Vô Phong này càng lúc càng trở nên bí hiểm trong lòng Long Tử Nguyệt, nàng tuyệt đối phải dè chừng hắn hơn rồi.
Khi cả hai trên người đã sạch sẽ tươm tất, Long Tử Nguyệt leo lên lưng Tiểu Ngân nắm nhẹ bờm màu trắng dài mà mềm mượt của nó rồi ra vẻ những diễn viên trên phim nàng đã coi ở thời hiện đại ra sức giục ngựa chạy. Chỉ là Long Tử Nguyệt bị vỡ mộng, Tiểu Ngân không hề nhúc nhích chỉ đứng im tại chỗ vẫy vẫy cái tai nhỏ xinh của nó rồi chậm rì rì lên tiếng: Thật ấu trĩ, Tiểu Ngân là linh vật không phải là một con bạch mã thông thường, Người đừng có vũ nhục Tiểu Ngân như vậy chứ? . Long Tử Nguyệt cười ngượng ngùng tìm lý do lấp liếm: Ta thật sự chưa từng cưỡi ngựa, muốn thử cảm giác một xíu thôi...
Tiểu Ngân bất đắc dĩ nói: Người muốn đi đâu chỉ cần dùng ý niệm trong đầu nói cho Tiểu Ngân là được rồi. Ngồi cho vững Tiểu Ngân đưa Người đi. vừa dứt lời Tiểu Ngân nâng cao hai vó trước lên hí dài một tiếng phóng về phía trước cực nhanh. Cảnh vật hai bên Long Tử Nguyệt trôi qua vùn vụt, này còn nhanh hơn lúc nàng vận dụng năng lực của Huyết tộc mà chạy nữa, gió thổi phần phật lọn tóc mai, vạt áo sau của nàng bay phất phơ thật oai hùng, khí thế. Tuy Tiểu Ngân chạy rất nhanh nhưng Long Tử Nguyệt thừa hưởng được các giác quan đặc thù của tộc nàng thì việc nhìn cảnh vật xung quanh không gây cản trở là bao, bôn ba suốt bốn ngày liền thì nghe Tiểu Ngân nói: Trời sắp sáng là đến được Phượng Thành rồi.
Đang tò mò ngắm ngía bộ y phục lạ lùng này thì Tiểu Ngân lên tiếng giải thích: Y phục Người đang mặc là một loại vải đặc chế từ tơ của huyết hỏa tằm, khi tiếp xúc với máu sẽ tự động hấp thu vào trong, bổ sung cho cơ thể Huyết tộc đang mặc nó thay vì phải hút máu như bình thường. Bản thân loại vải này đã cực hiếm, để may được một kiện y phục như vậy chắc chắn rất tốn kém và chỉ có thể là Huyết tộc có dòng máu đặc biệt mới có khả năng mặc được, còn kẻ khác mà mặc vào chỉ có con đường chết vì bị rút sạch máu vào từng sợi vải. Loại vải này Tiểu Ngân cũng chỉ nghe được một truyền thuyết cách đây đã rất lâu, vốn tưởng nó đã biến mất khỏi đại lục này rồi không ngờ hiện tại lại xuất hiện trên người của Người.
Long Tử Nguyệt vừa nghe Tiểu Ngân thuyết giảng một tráng khiến nàng như lạc vào sương mù, chỉ hiểu được đại khái vài điểm mấu chốt, vừa chăm chú rửa tay, mặt sau lại quay sang vốc nước giúp Tiểu Ngân tẩy đi những vết máu trên thân thể nó. Bỗng dưng Long Tử Nguyệt cảm giác lạnh người, nàng cảm thấy khả năng rất cao Vô Phong cố ý chọn bộ y phục này cho nàng, là hắn thật sự không biết về loại vải được dệt từ huyết hỏa tằm này hay là hắn đã biết được Long Tử Nguyệt là một Huyết tộc có năng lực khác biệt? Cố ý thử nàng xem nàng có mất mạng khi mặc bộ y phục này vào hay không? Nhưng vì sao lúc Vô Phong giúp Long Tử Nguyệt mặc kiện y phục này vào không hề có biểu tình gì đặc biệt hết hay là do nàng không nhận ra sự khác biệt của hắn? Vô Phong này càng lúc càng trở nên bí hiểm trong lòng Long Tử Nguyệt, nàng tuyệt đối phải dè chừng hắn hơn rồi.
Khi cả hai trên người đã sạch sẽ tươm tất, Long Tử Nguyệt leo lên lưng Tiểu Ngân nắm nhẹ bờm màu trắng dài mà mềm mượt của nó rồi ra vẻ những diễn viên trên phim nàng đã coi ở thời hiện đại ra sức giục ngựa chạy. Chỉ là Long Tử Nguyệt bị vỡ mộng, Tiểu Ngân không hề nhúc nhích chỉ đứng im tại chỗ vẫy vẫy cái tai nhỏ xinh của nó rồi chậm rì rì lên tiếng: Thật ấu trĩ, Tiểu Ngân là linh vật không phải là một con bạch mã thông thường, Người đừng có vũ nhục Tiểu Ngân như vậy chứ? . Long Tử Nguyệt cười ngượng ngùng tìm lý do lấp liếm: Ta thật sự chưa từng cưỡi ngựa, muốn thử cảm giác một xíu thôi...
Tiểu Ngân bất đắc dĩ nói: Người muốn đi đâu chỉ cần dùng ý niệm trong đầu nói cho Tiểu Ngân là được rồi. Ngồi cho vững Tiểu Ngân đưa Người đi. vừa dứt lời Tiểu Ngân nâng cao hai vó trước lên hí dài một tiếng phóng về phía trước cực nhanh. Cảnh vật hai bên Long Tử Nguyệt trôi qua vùn vụt, này còn nhanh hơn lúc nàng vận dụng năng lực của Huyết tộc mà chạy nữa, gió thổi phần phật lọn tóc mai, vạt áo sau của nàng bay phất phơ thật oai hùng, khí thế. Tuy Tiểu Ngân chạy rất nhanh nhưng Long Tử Nguyệt thừa hưởng được các giác quan đặc thù của tộc nàng thì việc nhìn cảnh vật xung quanh không gây cản trở là bao, bôn ba suốt bốn ngày liền thì nghe Tiểu Ngân nói: Trời sắp sáng là đến được Phượng Thành rồi.
/300
|