Long Tử Nguyệt không đáp vươn tay tóm lấy bàn tay đang che mắt nàng kéo xuống, lực đạo của Huyết tộc làm sao Hạ Tử Lân có thể phản kháng được. Hạ Tử Lân bất chợt dùng tay còn lại ôm mạnh Long Tử Nguyệt úp mặt nàng vào lòng hắn, không ngờ được Hạ Tử Lân lại ôm nàng, Long Tử Nguyệt ngơ ngác đứng im trong giây lát quên mất phải đẩy hắn ra.
Đến lúc hồi hồn thì Long Tử Nguyệt nghe bên ngoài có vô số âm thanh huyên náo, dường như đến để bắt thông gian vậy. Khóe môi Hạ Tử Lân nhoẻn lên một nụ cười âm lãnh, Long Tử Nguyệt cả khuôn mặt chôn trong vòm ngực của Hạ Tử Lân nên không nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy mạnh mở ra, theo sau là vô số thái giám cùng nô tì, còn có không ít quân cấm vệ bao vây đến giọt nước cũng chạy không lọt. Long Tử Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên quan sát động tĩnh, Hạ Tử Lân lúc bấy giờ nào còn dáng vẻ âm lãnh ban nãy thay vào đó vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Tầm mắt Hạ Tử Lân đảo nhanh vào thân ảnh trong lòng, nỗi lo âu như tràn ngập trong khóe mắt hắn. Long Tử Nguyệt nghĩ không thông, Hạ Tử Lân đây là muốn làm gì? Một kẻ diễn kịch, một kẻ quả thật mù mờ không biết gì, nhưng đập vào mắt Thái hậu - Vưu Dạ Hoa lại thành vẻ mặt Long Tử Nguyệt hoang mang tột độ, không rõ ràng bản thân nàng đã làm gì, còn Hạ Tử Lân thì vô cùng quan tâm, như sợ nàng bị tổn thương, sợ nàng không chịu nổi đả kích gì đó mà trở nên điên cuồng.
Trong lòng Vưu Dạ Hoa dấy lên cảm giác vô cùng bất an, lắng nghe kỹ âm thanh phía sau bức bình phong kia. Vưu Dạ Hoa liền nhận ra đó là âm thanh hoan ái nam nữ, chính xác mà nói hai kẻ kia không phải ai xa lạ, âm thanh của con trai trưởng của bà - hoàng thượng Hạ Bạch Thiền, còn có tiếng kêu rên cực kỳ phóng túng của nữ tử - công chúa Nam Cung Vụ Sương.
Bộ dạng bình tĩnh nhưng ánh mắt kinh hoàng Vưu Dạ Hoa đã bán đứng nội tâm bà ta, Hạ Tử Lân nheo cặp mắt phượng nhìn thẳng vào mẫu hậu đầy trào phúng. Chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế của Hạ Bạch Thiền từ sau bức bình phong phát ra, tiếp theo đó là giọng của Nam Cung Vụ Sương choàng tỉnh sau cơn kích tình.
Nam Cung Dạ Tước vừa tiến đến cửa thì nghe hoàng muội đang không ngừng la hét bên trong, hắn nhanh chóng xông vào trong phòng thì thấy Thái hậu Vưu Dạ Hoa cùng Hiền vương Hạ Tử Lân đang trừng mắt với nhau. Trong lòng ngực Hạ Tử Lân còn đang che chở cho Long Tử Nguyệt, nàng như chú chim nhỏ hoảng sợ bị hắn mạnh mẽ ôm vào lòng, giang đôi cánh to bảo hộ nàng, khiến Nam Cung Dạ Tước hụt hẫng pha lẫn tức giận.
Đến lúc hồi hồn thì Long Tử Nguyệt nghe bên ngoài có vô số âm thanh huyên náo, dường như đến để bắt thông gian vậy. Khóe môi Hạ Tử Lân nhoẻn lên một nụ cười âm lãnh, Long Tử Nguyệt cả khuôn mặt chôn trong vòm ngực của Hạ Tử Lân nên không nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy mạnh mở ra, theo sau là vô số thái giám cùng nô tì, còn có không ít quân cấm vệ bao vây đến giọt nước cũng chạy không lọt. Long Tử Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên quan sát động tĩnh, Hạ Tử Lân lúc bấy giờ nào còn dáng vẻ âm lãnh ban nãy thay vào đó vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Tầm mắt Hạ Tử Lân đảo nhanh vào thân ảnh trong lòng, nỗi lo âu như tràn ngập trong khóe mắt hắn. Long Tử Nguyệt nghĩ không thông, Hạ Tử Lân đây là muốn làm gì? Một kẻ diễn kịch, một kẻ quả thật mù mờ không biết gì, nhưng đập vào mắt Thái hậu - Vưu Dạ Hoa lại thành vẻ mặt Long Tử Nguyệt hoang mang tột độ, không rõ ràng bản thân nàng đã làm gì, còn Hạ Tử Lân thì vô cùng quan tâm, như sợ nàng bị tổn thương, sợ nàng không chịu nổi đả kích gì đó mà trở nên điên cuồng.
Trong lòng Vưu Dạ Hoa dấy lên cảm giác vô cùng bất an, lắng nghe kỹ âm thanh phía sau bức bình phong kia. Vưu Dạ Hoa liền nhận ra đó là âm thanh hoan ái nam nữ, chính xác mà nói hai kẻ kia không phải ai xa lạ, âm thanh của con trai trưởng của bà - hoàng thượng Hạ Bạch Thiền, còn có tiếng kêu rên cực kỳ phóng túng của nữ tử - công chúa Nam Cung Vụ Sương.
Bộ dạng bình tĩnh nhưng ánh mắt kinh hoàng Vưu Dạ Hoa đã bán đứng nội tâm bà ta, Hạ Tử Lân nheo cặp mắt phượng nhìn thẳng vào mẫu hậu đầy trào phúng. Chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế của Hạ Bạch Thiền từ sau bức bình phong phát ra, tiếp theo đó là giọng của Nam Cung Vụ Sương choàng tỉnh sau cơn kích tình.
Nam Cung Dạ Tước vừa tiến đến cửa thì nghe hoàng muội đang không ngừng la hét bên trong, hắn nhanh chóng xông vào trong phòng thì thấy Thái hậu Vưu Dạ Hoa cùng Hiền vương Hạ Tử Lân đang trừng mắt với nhau. Trong lòng ngực Hạ Tử Lân còn đang che chở cho Long Tử Nguyệt, nàng như chú chim nhỏ hoảng sợ bị hắn mạnh mẽ ôm vào lòng, giang đôi cánh to bảo hộ nàng, khiến Nam Cung Dạ Tước hụt hẫng pha lẫn tức giận.
/300
|