Long Tử Nguyệt thấy Vô Phong vẫn cứ theo sát nàng, tâm tình cũng không tốt cho lắm. Hạ Tử Lân bất đắc dĩ đành phải nhường vị trí bên cạnh Long Tử Nguyệt cho Vô Phong, tầm mắt thi thoảng vẫn nhìn sang hướng đôi huynh muội bọn họ. Trực giác của Hạ Tử Lân cho biết hai người kia không phải đơn thuần chỉ là tình huynh muội.
Cả đám người hoàng tộc ngồi khách sáo qua lại lẫn nhau, Long Tử Nguyệt vốn tính tình hào sảng nay phải ngồi nghe bọn họ đối đáp, nàng nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài. Vô Phong chỉ tùy tiện nói vài câu liền được Hạ Bạch Thiền vuốt đuôi liên tục, nếu thật có cái đuôi đằng sau có lẽ Hạ Bạch Thiền không ngại vểnh thẳng lên mà phe phẩy.
Đang bàn luận về đạo trị quốc thì Long Tử Nguyệt chợt đứng dậy, Hạ Bạch Thiền có chút ngơ ngác nhìn nàng, không rõ nàng có ý gì. Long Tử Nguyệt đơn giản nói: Ăn no rồi, phiền Hiền vương bồi ta về Hiền vương phủ. . Vô Phong cũng đứng lên, nắm lấy cánh tay Long Tử Nguyệt giọng nói ngông cuồng ban nãy chợt trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: Muội muội, còn ca ca đây thì làm sao? Cũng không thể làm phiền Hiền vương được. .
Long Tử Nguyệt không biết Vô Phong lại định giở trò gì, lúc thì đóng vai ca ca vô cùng thương yêu muội muội, quay ngoắt lại thì tra tấn nàng không thương tiếc. Long Tử Nguyệt vốn không bao giờ nghĩ ra, sau sự việc Vô Phong cho người cường bạo nàng, nội tâm hắn nhận thấy một điều có lẽ Vô Phong đã yêu nàng rồi.
Lần sau cùng Vô Tình tỉnh dậy lại tự nói tên nàng là Long Tử Nguyệt, lúc ấy tính cách nàng hoàn toàn biến đổi như trở thành một người khác. Sự khác biệt đó đã gieo vào lòng Vô Phong một hạt mầm, hiện tại hạt mầm đó đã phát triển thành một gốc cây nhỏ và không ngừng vươn cành lá xanh ươm, rễ cây bén nhọn đâm vào nội tâm của hắn.
Vô Phong nhớ về quá khứ, lúc Vô Tình còn là tiểu cô nương, luôn chạy theo sau Vô Phong, ngọt ngào gọi hắn ca ca , Vô Phong ca ca , luôn nhường những thứ mới nhất, lạ nhất đối với nàng cho hắn chơi. Tìm được nguồn máu thơm ngon thì Vô Tình đều chạy đến tìm hắn, cho hắn nhấp nhám trước sau đó nàng mới len lén uống phần thừa còn lại, rất nhiều kỷ niệm mà Vô Phong cùng Vô Tình đã trải qua chợt ùa về trong đầu...
Tình cảm đơn thuần của một thời tươi đẹp vẫn phát triển cho đến khi mối thù diệt môn mà Vô Phong phát hiện ra đã làm hắn đè nén phần tình cảm đó lại, chôn tình yêu vừa chớm nở suốt bao nhiêu năm, chực chờ đợi cơ hội trả thù đôi phu phụ kia. Giam cầm tra tấn Vô Tình suốt 15 năm rửa nhục nhận giặc làm cha, tâm lý hắn dần trở nên vặn vẹo.
Cả đám người hoàng tộc ngồi khách sáo qua lại lẫn nhau, Long Tử Nguyệt vốn tính tình hào sảng nay phải ngồi nghe bọn họ đối đáp, nàng nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài. Vô Phong chỉ tùy tiện nói vài câu liền được Hạ Bạch Thiền vuốt đuôi liên tục, nếu thật có cái đuôi đằng sau có lẽ Hạ Bạch Thiền không ngại vểnh thẳng lên mà phe phẩy.
Đang bàn luận về đạo trị quốc thì Long Tử Nguyệt chợt đứng dậy, Hạ Bạch Thiền có chút ngơ ngác nhìn nàng, không rõ nàng có ý gì. Long Tử Nguyệt đơn giản nói: Ăn no rồi, phiền Hiền vương bồi ta về Hiền vương phủ. . Vô Phong cũng đứng lên, nắm lấy cánh tay Long Tử Nguyệt giọng nói ngông cuồng ban nãy chợt trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: Muội muội, còn ca ca đây thì làm sao? Cũng không thể làm phiền Hiền vương được. .
Long Tử Nguyệt không biết Vô Phong lại định giở trò gì, lúc thì đóng vai ca ca vô cùng thương yêu muội muội, quay ngoắt lại thì tra tấn nàng không thương tiếc. Long Tử Nguyệt vốn không bao giờ nghĩ ra, sau sự việc Vô Phong cho người cường bạo nàng, nội tâm hắn nhận thấy một điều có lẽ Vô Phong đã yêu nàng rồi.
Lần sau cùng Vô Tình tỉnh dậy lại tự nói tên nàng là Long Tử Nguyệt, lúc ấy tính cách nàng hoàn toàn biến đổi như trở thành một người khác. Sự khác biệt đó đã gieo vào lòng Vô Phong một hạt mầm, hiện tại hạt mầm đó đã phát triển thành một gốc cây nhỏ và không ngừng vươn cành lá xanh ươm, rễ cây bén nhọn đâm vào nội tâm của hắn.
Vô Phong nhớ về quá khứ, lúc Vô Tình còn là tiểu cô nương, luôn chạy theo sau Vô Phong, ngọt ngào gọi hắn ca ca , Vô Phong ca ca , luôn nhường những thứ mới nhất, lạ nhất đối với nàng cho hắn chơi. Tìm được nguồn máu thơm ngon thì Vô Tình đều chạy đến tìm hắn, cho hắn nhấp nhám trước sau đó nàng mới len lén uống phần thừa còn lại, rất nhiều kỷ niệm mà Vô Phong cùng Vô Tình đã trải qua chợt ùa về trong đầu...
Tình cảm đơn thuần của một thời tươi đẹp vẫn phát triển cho đến khi mối thù diệt môn mà Vô Phong phát hiện ra đã làm hắn đè nén phần tình cảm đó lại, chôn tình yêu vừa chớm nở suốt bao nhiêu năm, chực chờ đợi cơ hội trả thù đôi phu phụ kia. Giam cầm tra tấn Vô Tình suốt 15 năm rửa nhục nhận giặc làm cha, tâm lý hắn dần trở nên vặn vẹo.
/300
|