Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ.
Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu.
Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ một lát tỉnh dậy liền xuyên, phi lý, quá phi lý!
Bỗng nhiên Long Tử Nguyệt nghe thấy có tiếng lạch cạch, ánh mắt nàng mông lung nhìn về phía cánh cửa duy nhất trong phòng đang từ từ mở ra. Một bóng người xuất hiện, là một nam tử mặc trường bào màu trắng tinh khôi, cổ áo có bọc lớp lông cáo đỏ tươi, thắt lưng đeo mảnh ngọc bội lấp lánh ánh xanh, trên tay cầm chiết phiến đang gập lại, gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt đông lạnh chết người tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Long Tử Nguyệt. Nàng muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện cổ họng khô khốc, khó khăn phát ra âm thanh khàn khàn: Ngươi....là ai?
Hắn ta có vẻ nghi hoặc nhìn kỹ Long Tử Nguyệt nhưng không phát hiện ra được trong ánh mắt nàng đang bày trò gì. Giọng nói nam tử hoàn toàn băng lãnh nói: Ngươi tỉnh?
Long Tử Nguyệt ngước mặt lên nhìn hắn, cố gắng lặp lại câu hỏi: Ngươi là ai?
Nam tử có vẻ mất kiên nhẫn đưa tay ra bóp chặt cổ họng Long Tử Nguyệt. Nàng bị hắn bóp cổ hô hấp trở nên cực kì khó khăn, nghẹt thở tưởng sắp chết thì nam tử buông tay. Long Tử Nguyệt liên tục ho khan không ngừng, tranh thủ hít thở nguồn không khí quý giá. Còn chưa kịp thở đủ đã bị nam tử thô bạo nâng cằm lên nhìn thật sâu vào mắt Long Tử Nguyệt, không ngừng tìm kiếm một tia sáng khác lạ nào đó trong mắt nàng.
Long Tử Nguyệt lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt như chạm trổ của nam tử kia, hàng mi dài cong cong hình bán nguyệt, mắt phượng với ánh nhìn lạnh lùng lại sâu không thấy đáy, sóng mũi cao thẳng tắp, môi mỏng tượng trưng cho sự bạc tình. Cằm bị túm đau đến chảy nước mắt Long Tử Nguyệt cố gắng nói: Ngươi muốn làm gì?
Ngươi đoán xem! Bạc môi khẽ mở nói, buông cằm nàng ra dùng ngón tay móc một bên mắt nàng vừa nhanh vừa ngoan độc. Long Tử Nguyệt bị cơn đau đột ngột đánh úp hét lên thảm thiết, tưởng muốn ngất đi nhưng trí óc nàng lại cực kỳ tỉnh táo không thể ngất đi được. Cảm nhận được dòng máu từ hốc mắt trống rỗng chảy dài theo khuôn mặt mình, Long Tử Nguyệt vừa rên la, vừa hít thở thật sâu, dường như muốn dùng hết sức để thở hy vọng cơn đau sẽ giảm bớt phần nào. Nàng dùng một con mắt nhập nhèm còn lại của mình nhìn nam tử trước mặt, cố gắng chống cự cơn đau rống lên: Khốn kiếp, ngươi là tên súc sinh!
Nam tử dường như rất thưởng thức câu chửi của Long Tử Nguyệt, hắn nói: Đa tạ muội muội đã khen! . Long Tử Nguyệt trong mắt hiện ra một tia mờ mịt, nam tử và thân thể này là huynh muội? Vậy sao hắn lại có thể ra tay ngoan độc như vậy với nàng? Sự việc này là gì?.... Rất nhiều câu hỏi nhảy ra trong đầu Long Tử Nguyệt nhưng ở khoảnh khắc kế tiếp nàng bị nam tử kia vặn gãy cổ.
Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu.
Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ một lát tỉnh dậy liền xuyên, phi lý, quá phi lý!
Bỗng nhiên Long Tử Nguyệt nghe thấy có tiếng lạch cạch, ánh mắt nàng mông lung nhìn về phía cánh cửa duy nhất trong phòng đang từ từ mở ra. Một bóng người xuất hiện, là một nam tử mặc trường bào màu trắng tinh khôi, cổ áo có bọc lớp lông cáo đỏ tươi, thắt lưng đeo mảnh ngọc bội lấp lánh ánh xanh, trên tay cầm chiết phiến đang gập lại, gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt đông lạnh chết người tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Long Tử Nguyệt. Nàng muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện cổ họng khô khốc, khó khăn phát ra âm thanh khàn khàn: Ngươi....là ai?
Hắn ta có vẻ nghi hoặc nhìn kỹ Long Tử Nguyệt nhưng không phát hiện ra được trong ánh mắt nàng đang bày trò gì. Giọng nói nam tử hoàn toàn băng lãnh nói: Ngươi tỉnh?
Long Tử Nguyệt ngước mặt lên nhìn hắn, cố gắng lặp lại câu hỏi: Ngươi là ai?
Nam tử có vẻ mất kiên nhẫn đưa tay ra bóp chặt cổ họng Long Tử Nguyệt. Nàng bị hắn bóp cổ hô hấp trở nên cực kì khó khăn, nghẹt thở tưởng sắp chết thì nam tử buông tay. Long Tử Nguyệt liên tục ho khan không ngừng, tranh thủ hít thở nguồn không khí quý giá. Còn chưa kịp thở đủ đã bị nam tử thô bạo nâng cằm lên nhìn thật sâu vào mắt Long Tử Nguyệt, không ngừng tìm kiếm một tia sáng khác lạ nào đó trong mắt nàng.
Long Tử Nguyệt lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt như chạm trổ của nam tử kia, hàng mi dài cong cong hình bán nguyệt, mắt phượng với ánh nhìn lạnh lùng lại sâu không thấy đáy, sóng mũi cao thẳng tắp, môi mỏng tượng trưng cho sự bạc tình. Cằm bị túm đau đến chảy nước mắt Long Tử Nguyệt cố gắng nói: Ngươi muốn làm gì?
Ngươi đoán xem! Bạc môi khẽ mở nói, buông cằm nàng ra dùng ngón tay móc một bên mắt nàng vừa nhanh vừa ngoan độc. Long Tử Nguyệt bị cơn đau đột ngột đánh úp hét lên thảm thiết, tưởng muốn ngất đi nhưng trí óc nàng lại cực kỳ tỉnh táo không thể ngất đi được. Cảm nhận được dòng máu từ hốc mắt trống rỗng chảy dài theo khuôn mặt mình, Long Tử Nguyệt vừa rên la, vừa hít thở thật sâu, dường như muốn dùng hết sức để thở hy vọng cơn đau sẽ giảm bớt phần nào. Nàng dùng một con mắt nhập nhèm còn lại của mình nhìn nam tử trước mặt, cố gắng chống cự cơn đau rống lên: Khốn kiếp, ngươi là tên súc sinh!
Nam tử dường như rất thưởng thức câu chửi của Long Tử Nguyệt, hắn nói: Đa tạ muội muội đã khen! . Long Tử Nguyệt trong mắt hiện ra một tia mờ mịt, nam tử và thân thể này là huynh muội? Vậy sao hắn lại có thể ra tay ngoan độc như vậy với nàng? Sự việc này là gì?.... Rất nhiều câu hỏi nhảy ra trong đầu Long Tử Nguyệt nhưng ở khoảnh khắc kế tiếp nàng bị nam tử kia vặn gãy cổ.
/300
|