Vừa vọt vào ngõ hẻm liền xuất hiện tám hắc y nhân võ công cao cường ngăn trở trước mặt hai người.
Đợi hai người giải quyết xong đám người áo đen thì người nọ cũng đã kịp chạy trốn. Thanh Linh không cam lòng chạy về phía trước nhưng nàng cũng đã đến cuối ngõ rồi mà bóng dáng người nọ vẫn không nhìn thấy, mất dấu cả Bạch Nhiên.
Cuối hẻm ngày thường vốn cũng không náo nhiệt gì, đêm đã khuya, trên phố lại càng trống rỗng. Thanh Linh liếc mắt nhìn quanh vẫn không phát hiện ra cái gì, đang định đi dọc theo con đường để trở về thì khóe mắt lơ đãng thấy được một bóng dáng quen thuộc, nàng lập tức lắc mình trốn được vào góc tối.
Nàng định thần nhìn lại, bóng người quen thuộc kia chính là Dung Thi Thi.
Dung Thi Thi vừa đi vừa cảnh giác nhìn đông nhìn tây. Thanh Linh liền lập tức cảm thấy quái lạ, nửa đêm nửa hôm nàng ta còn muốn đi đâu? Không cần nhiều lời, chắc chắn Dung Thi Thi có điều khuất tất.
Thanh Linh định theo chân Dung Thi Thi, nàng nhấc chân vừa muốn ra ngoài dột nhiên ngoài ý muốn thấy Hách Liên Dực, nàng lập tức ẩn thân tránh cho bị phát hiện.
Hách Liên Dực theo sau Dung Thi Thi một đoạn khá xa, đồng tử hắn hơi co lại, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân kia, khóe môi vẽ ra nụ cười âm lãnh. Dung Thi Thi cắt đuôi người của hắn, hừ, đủ giảo hoạt, nhưng chính vận số lại không đủ tốt. Bỏ rơi người hắn phái đi, lại không ngờ gặp phải hắn.
Tối nay hắn đáp ứng Thành chủ yêu ước, đang từ phủ Thành chủ quay về lại ngoài ý muốn đụng phải Dung Thi Thi, hắn liền âm thầm theo một đường đên tận đây.
Tình hình này Dung Thi Thi là muốn lén lút làm chuyện gì đó sau lưng hắn, đợi đến thời cơ thích hợp, nữ nhân này chắc chắn không thể lưu lại.
Thanh Linh chờ Hắc Liên Dực đi xa hơn một chút mới xuất thân, lẵng lẽ đi theo đôi cẩu nam nữ kia, Minh Tứ thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tề Tế Huyên trở lại tiểu viện thì Tề Khúc đã sớm đoạn khí (chết), đại phu đang thu thập hòm thuốc quay sang nói với hắn: “Nén bi thương” rồi cũng nhanh chóng lui xuống.
Tề Khúc không còn sinh khí nằm trên giường, cái trán huyết nhục mơ hồ (máu thịt be bét), hai mắt mở to trừng lớn, lộ ra ánh mắt hoảng sợ kinh hoàng.
Tề Tế Huyên bước chân chậm rái đến bên giường, nhìn người nằm trên giường không nhuc nhích, mát tràn ngập khiếp sợ, hắn không nghĩ Tử Mạch độc ác như vậy, cứ như vậy mà đập chết nàng.
Áy náy như thủy triều vọt lên trong lòng, đến hít thở cũng thấy lồng ngực ẩn ẩn đau. Là hắn quá sơ ý, chỉ mài đuổi theo tên súc sinh Tử Mạch mà không để ý đến việc nàng cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.
“Trước khi chết muội ấy có nói gì không?” Hắn nhẫn cơn đau xuống, hỏi thị nữ trông nom bên giường Tề Khúc.
Thị nữ này là người của Phủ Thành chủ phái tới hầu hạ hắn, hắn lần này đến Tiêu Dao thành, nữ quyến chỉ mang mỗi Tề Khúc theo cùng với thị nữ thiếp thân Mai Vũ, biết đến thân phận của Tề Khúc chỉ có Mai Vũ.
“Không có.” Thị nữ trả lời.
Tề Tế Huyên đau lòng nhắm mắt lại, nàng không phải không nói, chỉ là không có cơ hội mở miệng liền đoạn khí.
Hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt chỉ còn lại một mảnh huyết quang: “Hoàng huynh chắc chắn báo thù cho muội!”
Thành chủ Tư Không Hoành biết tin cũng vội tới bày tỏ lòng thương tiếc, liên tiếp thở dài: “Aiz, không ngờ Bắc Phiêu Thái tử lại xuống tay
Đợi hai người giải quyết xong đám người áo đen thì người nọ cũng đã kịp chạy trốn. Thanh Linh không cam lòng chạy về phía trước nhưng nàng cũng đã đến cuối ngõ rồi mà bóng dáng người nọ vẫn không nhìn thấy, mất dấu cả Bạch Nhiên.
Cuối hẻm ngày thường vốn cũng không náo nhiệt gì, đêm đã khuya, trên phố lại càng trống rỗng. Thanh Linh liếc mắt nhìn quanh vẫn không phát hiện ra cái gì, đang định đi dọc theo con đường để trở về thì khóe mắt lơ đãng thấy được một bóng dáng quen thuộc, nàng lập tức lắc mình trốn được vào góc tối.
Nàng định thần nhìn lại, bóng người quen thuộc kia chính là Dung Thi Thi.
Dung Thi Thi vừa đi vừa cảnh giác nhìn đông nhìn tây. Thanh Linh liền lập tức cảm thấy quái lạ, nửa đêm nửa hôm nàng ta còn muốn đi đâu? Không cần nhiều lời, chắc chắn Dung Thi Thi có điều khuất tất.
Thanh Linh định theo chân Dung Thi Thi, nàng nhấc chân vừa muốn ra ngoài dột nhiên ngoài ý muốn thấy Hách Liên Dực, nàng lập tức ẩn thân tránh cho bị phát hiện.
Hách Liên Dực theo sau Dung Thi Thi một đoạn khá xa, đồng tử hắn hơi co lại, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân kia, khóe môi vẽ ra nụ cười âm lãnh. Dung Thi Thi cắt đuôi người của hắn, hừ, đủ giảo hoạt, nhưng chính vận số lại không đủ tốt. Bỏ rơi người hắn phái đi, lại không ngờ gặp phải hắn.
Tối nay hắn đáp ứng Thành chủ yêu ước, đang từ phủ Thành chủ quay về lại ngoài ý muốn đụng phải Dung Thi Thi, hắn liền âm thầm theo một đường đên tận đây.
Tình hình này Dung Thi Thi là muốn lén lút làm chuyện gì đó sau lưng hắn, đợi đến thời cơ thích hợp, nữ nhân này chắc chắn không thể lưu lại.
Thanh Linh chờ Hắc Liên Dực đi xa hơn một chút mới xuất thân, lẵng lẽ đi theo đôi cẩu nam nữ kia, Minh Tứ thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tề Tế Huyên trở lại tiểu viện thì Tề Khúc đã sớm đoạn khí (chết), đại phu đang thu thập hòm thuốc quay sang nói với hắn: “Nén bi thương” rồi cũng nhanh chóng lui xuống.
Tề Khúc không còn sinh khí nằm trên giường, cái trán huyết nhục mơ hồ (máu thịt be bét), hai mắt mở to trừng lớn, lộ ra ánh mắt hoảng sợ kinh hoàng.
Tề Tế Huyên bước chân chậm rái đến bên giường, nhìn người nằm trên giường không nhuc nhích, mát tràn ngập khiếp sợ, hắn không nghĩ Tử Mạch độc ác như vậy, cứ như vậy mà đập chết nàng.
Áy náy như thủy triều vọt lên trong lòng, đến hít thở cũng thấy lồng ngực ẩn ẩn đau. Là hắn quá sơ ý, chỉ mài đuổi theo tên súc sinh Tử Mạch mà không để ý đến việc nàng cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.
“Trước khi chết muội ấy có nói gì không?” Hắn nhẫn cơn đau xuống, hỏi thị nữ trông nom bên giường Tề Khúc.
Thị nữ này là người của Phủ Thành chủ phái tới hầu hạ hắn, hắn lần này đến Tiêu Dao thành, nữ quyến chỉ mang mỗi Tề Khúc theo cùng với thị nữ thiếp thân Mai Vũ, biết đến thân phận của Tề Khúc chỉ có Mai Vũ.
“Không có.” Thị nữ trả lời.
Tề Tế Huyên đau lòng nhắm mắt lại, nàng không phải không nói, chỉ là không có cơ hội mở miệng liền đoạn khí.
Hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt chỉ còn lại một mảnh huyết quang: “Hoàng huynh chắc chắn báo thù cho muội!”
Thành chủ Tư Không Hoành biết tin cũng vội tới bày tỏ lòng thương tiếc, liên tiếp thở dài: “Aiz, không ngờ Bắc Phiêu Thái tử lại xuống tay
/275
|