“Thi Nhi là lặng lẽ đi, không muốn có người đi theo, như vậy mục tiêu quá lớn.” Nàng kéo cánh tay của Hách Liên Dực làm nũng tiếp tục nói: “Vương gia, Thi Nhi sẽ cẩn thận, ngài không cần lo lắng.”
Không phái một người hộ tống nàng? Lúc đầu Hách Liên Dực vẫn luôn không muốn đồng ý, nhưng cuối cùng không chịu được nàng nhỏng nhẻo năn nỉ ỉ ôi đành phải đồng ý: “Cứ theo ý của nàng đi.” Hắn bất đắc dĩ nói.
Dung Thi Thi cải trang thành thị nữ lặng lẽ rời đi, Hách Liên Dực phái người lén đi theo nàng.
Nhưng mà người được phái đi theo Dung Thi Thi rất nhanh đã quay trở lại bẩm báo cho hắn nói: “Vương gia, thuộc hạ vô dụng, đã làm mất dấu của Dung trắc phi.”
“Đồ ăn hại! Còn không mau phái thêm người đi tìm.” Hách Liên Dực tức giận nói với người đang quỳ trước mặt hắn.
“Vâng, Vương gia.” Người nọ nói.
“Lui xuống đi!” Hắn không kiên nhẫn phất tay.
Sau khi người nọ lui ra ngoài, Hách Liên Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười âm ngoan. Dung Thi Thi, ngươi đúng là một nữ nhân giảo hoạt.
Sáng sớm, khi Thanh Linh tỉnh lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Liễm, đến tận buổi tối cũng không nhìn thấy người trở về, Minh Lục cũng cả ngày không thấy bóng dáng.
Mấy ngày nay Tần Liễm vẫn luôn một tấc không rời chờ ở bên cạnh nàng, hiện tại hắn đột nhiên không còn ở bên cạnh nữa, nàng không khỏi cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Hóa ra trong lúc vô tình nàng đã có thói quen có hắn ở bên cạnh mình, thiếu hắn ở bên cạnh, là lần đầu tiên nàng cảm thấy tịch mịch từ lúc trùng sinh cho tới bây giờ.
Aiz, nàng thở dài, rõ ràng tách ra còn chưa tới một ngày, sao nàng lại nhớ hắn như vậy chứ?
Thói quen thật đúng là một thứ đáng sợ.
Đáng ghét, tại sao trước khi biến mất gia hỏa này lại không nói cho nàng biết là hắn đi đâu chứ?
Sau khi Thanh Linh oán trách xong, sai người đưa nước ấm tới chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ một chút. Trước khi tắm, nàng cài chặt chốt của cửa phòng lại.
Đứng ở trước thùng tắm, nàng chậm rãi cởi y phục ra, để lộ ra dáng người xinh đẹp trắng nõn như điêu khắc. Bờ vai như được gọt thành, eo thon gọn. Từ xa nhìn tới chỉ cảm thấy sáng giống như ánh trăng ở trên trời.
Dùng tay thử nước ấm một chút, nước ấm vừa vặn, nàng hài lòng cười một tiếng. Đưa chân đi vào, không ngờ còn chưa có chạm được vào nước thì ở ngoài cửa đã truyền đến giọng nói khiến cho cơ thể của nàng cứng đờ, run lên một cái, thiếu chút ngã xuống.
“Mở cửa.” Giọng nói có thể so với tiên âm kia không phải là của Tần Liễm thì còn là ai nữa?
“Chàng đừng có đi vào.” Nàng vội la lên.
Khi nào tên này trở về không tốt, sao lại chọn lúc này mà trở về chứ. Nàng thu chân rồi lại duỗi vào lại, duỗi vào rồi lại thu hồi, do dự suy nghĩ có nên tiếp tục tắm rửa hay không.
“Nàng ở bên trong làm gì vậy, còn có cái gì ta không thể xem sao?” Hắn đứng ở ngoài cửa nói.
“Ta đang tắm, không được đi vào.”
“À.” Giọng nói của hắn kéo dài ra, vô cùng thích thú, tiếp theo ở cửa truyền đến động tĩnh, đó là tiếng tên gia hỏa vô sỉ nào đó đang dùng phần mũi nhọn của cây sáo
Không phái một người hộ tống nàng? Lúc đầu Hách Liên Dực vẫn luôn không muốn đồng ý, nhưng cuối cùng không chịu được nàng nhỏng nhẻo năn nỉ ỉ ôi đành phải đồng ý: “Cứ theo ý của nàng đi.” Hắn bất đắc dĩ nói.
Dung Thi Thi cải trang thành thị nữ lặng lẽ rời đi, Hách Liên Dực phái người lén đi theo nàng.
Nhưng mà người được phái đi theo Dung Thi Thi rất nhanh đã quay trở lại bẩm báo cho hắn nói: “Vương gia, thuộc hạ vô dụng, đã làm mất dấu của Dung trắc phi.”
“Đồ ăn hại! Còn không mau phái thêm người đi tìm.” Hách Liên Dực tức giận nói với người đang quỳ trước mặt hắn.
“Vâng, Vương gia.” Người nọ nói.
“Lui xuống đi!” Hắn không kiên nhẫn phất tay.
Sau khi người nọ lui ra ngoài, Hách Liên Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười âm ngoan. Dung Thi Thi, ngươi đúng là một nữ nhân giảo hoạt.
Sáng sớm, khi Thanh Linh tỉnh lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Liễm, đến tận buổi tối cũng không nhìn thấy người trở về, Minh Lục cũng cả ngày không thấy bóng dáng.
Mấy ngày nay Tần Liễm vẫn luôn một tấc không rời chờ ở bên cạnh nàng, hiện tại hắn đột nhiên không còn ở bên cạnh nữa, nàng không khỏi cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Hóa ra trong lúc vô tình nàng đã có thói quen có hắn ở bên cạnh mình, thiếu hắn ở bên cạnh, là lần đầu tiên nàng cảm thấy tịch mịch từ lúc trùng sinh cho tới bây giờ.
Aiz, nàng thở dài, rõ ràng tách ra còn chưa tới một ngày, sao nàng lại nhớ hắn như vậy chứ?
Thói quen thật đúng là một thứ đáng sợ.
Đáng ghét, tại sao trước khi biến mất gia hỏa này lại không nói cho nàng biết là hắn đi đâu chứ?
Sau khi Thanh Linh oán trách xong, sai người đưa nước ấm tới chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ một chút. Trước khi tắm, nàng cài chặt chốt của cửa phòng lại.
Đứng ở trước thùng tắm, nàng chậm rãi cởi y phục ra, để lộ ra dáng người xinh đẹp trắng nõn như điêu khắc. Bờ vai như được gọt thành, eo thon gọn. Từ xa nhìn tới chỉ cảm thấy sáng giống như ánh trăng ở trên trời.
Dùng tay thử nước ấm một chút, nước ấm vừa vặn, nàng hài lòng cười một tiếng. Đưa chân đi vào, không ngờ còn chưa có chạm được vào nước thì ở ngoài cửa đã truyền đến giọng nói khiến cho cơ thể của nàng cứng đờ, run lên một cái, thiếu chút ngã xuống.
“Mở cửa.” Giọng nói có thể so với tiên âm kia không phải là của Tần Liễm thì còn là ai nữa?
“Chàng đừng có đi vào.” Nàng vội la lên.
Khi nào tên này trở về không tốt, sao lại chọn lúc này mà trở về chứ. Nàng thu chân rồi lại duỗi vào lại, duỗi vào rồi lại thu hồi, do dự suy nghĩ có nên tiếp tục tắm rửa hay không.
“Nàng ở bên trong làm gì vậy, còn có cái gì ta không thể xem sao?” Hắn đứng ở ngoài cửa nói.
“Ta đang tắm, không được đi vào.”
“À.” Giọng nói của hắn kéo dài ra, vô cùng thích thú, tiếp theo ở cửa truyền đến động tĩnh, đó là tiếng tên gia hỏa vô sỉ nào đó đang dùng phần mũi nhọn của cây sáo
/275
|