Edit: Trảm Phong
“Khanh tỷ tỷ, tỷ có khỏe không. ” Phong Hân Duyệt ngồi ở bên người Vân Khanh, ánh mắt có chút dè dặt, trong lòng nàng ai thán, thật không biết nha đầu chết tiệt kia là cái mê hồn thuốc gì, thậm chí ngay cả khanh tỷ tỷ tốt như vậy mọi người đều muốn hại, nàng là nhất đẳng quý nữ trong kinh thành, tự nhiên biết rõ danh tiếng Vân Khanh không tốt đến cỡ nào, bất quá nàng luôn luôn không tin điều này. Quân Tư Điềm còn không phải là vì tư lợi của mình làm cho quý nữ trong kinh thành đều coi ca ca của mình là nhân vật háo sắc thành tánh diện mục đáng ghét sao.
Xem ra Khanh tỷ tỷ cũng là bị người đem danh tiếng phá hủy mới có thể như vậy, nghĩ tới mẫu thân trước kia đề cập qua Vân Khanh tại Vân phủ là một người không được sủng ái, ánh mắt Phong Hân Duyệt nhất thời cũng có chút thương tiếc, Khanh tỷ tỷ thật đáng thương a, một người thân ở trong bầy sói muốn thận trọng, khó trách dưỡng thành tính tình lãnh đạm như vậy…
“Hôm nay cám ơn muội, Hân Duyệt!” Vân Khanh khẽ mỉm cười, nàng ngồi trên mặt đất, trước người là một cái bàn gỗ lim nho nhỏ. Trên mặt có một chút trái cây cùng trà xanh quý báu mùa này nhìn không tới. Nàng nâng chung trà lên, trà khí mờ mịt che đậy kín đáy mắt nho nhỏ động dung, nàng vốn cho là sau khi sống lại sẽ vững tâm như sắt, ai cũng không thể đả động lòng của nàng, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải Phong Hân Duyệt người tâm tư đơn thuần như vậy. Nhìn thấy nàng, liền sẽ cảm thấy tâm linh đều tinh khiết hơn một chút.
“A?” Phong Hân Duyệt hơi sững sờ, “Cám ơn cái gì a, ta vừa rồi không có giúp đỡ tỷ gấp cái gì.”
“Ta biết là muội gọi Phong Lam Cẩn giúp ta nói chuyện.” Hồi tưởng lại kiếp trước Khánh Viễn Đế kiêng kỵ đối với một nhà Phong Lam Cẩn, Vân Khanh có chút dừng lại, trịnh trọng nhìn Phong Hân Duyệt, “Hân Duyệt, ta biết rõ muội là vì tốt cho ta, nhưng là tình cảnh ca ca muội cũng không phong quang vô hạn quyền thế tày trời giống như ngoài mặt vậy, muội về sau phải ngoan ngoãn nghe lời ca ca nói, đừng tiếp tục xen vào việc của người khác, nếu không sẽ chỉ làm ca ca muội khó xử.”
Phong Hân Duyệt cái hiểu cái không gật đầu.
Một phen nói xong, đã thấy Phong Lam Cẩn chỗ nam tịch đối diện nữ tịch nhàn nhạt thoáng nhìn.
Lúc này bởi vì Khánh Viễn Đế ở đây, cho nên nam nữ tịch không đặt bình phong ngăn cách, Vân Khanh nhìn thấy ánh mắt Phong Lam Cẩn nghiêng đầu tới hơi sững sờ, vừa rồi nàng cùng Phong Hân Duyệt đều là hạ thấp giọng nói chuyện, nên hắn không nghe được… Đi?
Hai người chỉ lo nói chuyện, thanh âm Khánh Viễn Đế cùng Hiền phi đều không nghe rõ ràng, cho đến khi Vân Vận hạ tọa vừa cười vừa nói, “Nương nương khen trật rồi, thần nữ tài nghệ nông cạn cũng không dám ở trước mặt bệ hạ cùng nương nương bêu xấu.” Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, đẹp không sao tả xiết, “Nếu là nói đến tài nghệ, thần nữ tuyệt đối so ra kém gia tỷ, thuở nhỏ phụ thân vì mấy người tỷ muội chúng ta mời tiên sinh truyền thụ tài nghệ, tỷ tỷ vĩnh viễn đều là đứng thứ nhất, thần nữ thật là không dám tại trước mặt tỷ tỷ bêu xấu.”
Khánh Viễn Đế tựa hồ cực kỳ kinh ngạc, trên mặt hắn tựa hồ cảm thấy cực kỳ hứng thú, một đôi mắt ưng cho dù là ôn hòa cũng mang theo uy nghiêm cấp trên, hắn lanh lảnh cười một tiếng, “A? Nhìn không ra Vân đại tiểu thư thế nhưng lợi hại như vậy sao? Vân Nhị tiểu thư là tài nữ nổi danh kinh thành, ngay cả nàng đều mặc cảm, trẫm ngược lại có vài phần hiếu kỳ.”
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, ánh mắt lại chú ý tới vẻ mặt Quân Ngạo cùng đại đa số người khinh thường, nàng thản nhiên nói, “Là tiểu muội khen trật rồi, thần nữ thuở nhỏ ham chơi hiếu động, đâu có thể ngồi đàng hoàng nghe tiên sinh dạy học? Là tiểu muội quá mức khiêm tốn.”
“Tỷ tỷ cần gì khiêm tốn như vậy.” Vân Vận cũng từ trên ghế ngồi đứng lên, nàng mỉm cười nhìn Vân Khanh, ánh mắt hai người chạm vào nhau, mơ hồ có ánh lửa chợt lóe lên, nàng cười thân mật, đi lên trước vài bước khoác cánh tay Vân Khanh, một bộ dạng tỷ muội tốt, “Bệ hạ, gia tỷ không có tham gia qua cung yến như vậy, tự nhiên là có chút ít căng thẳng, bất quá không phải là Vân Vận muốn khen ngợi tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ thật sự lộ ra bản lĩnh của mình, chỉ sợ danh tiếng kinh thành đệ nhất tài nữ liền sẽ rơi xuống trên đầu tỷ tỷ.”
“A?” Khánh Viễn Đế ánh mắt sâu sâu, hắn hắng giọng cười một tiếng, “Đã như vậy, Vân đại tiểu thư không ngại bày ra một phen, để cho trẫm cùng các vị nhìn đã mắt.”
Một câu nói liền xem như cắt đứt đường lui của Vân Khanh. Đáy mắt Vân Khanh lạnh nhạt thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, lại đã thấy Vân Lam cùng Phong Hân Duyệt nét mặt lo lắng, trong lòng nàng ấm áp, chăm chú nhìn chằm chằm Vân Vận, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nụ cười kia không giống như trước kia vậy phảng phất dính ở trên mặt dùng sắc cười chưa tới, mà là một loại nhàn nhạt cười trào phúng mang theo từng tia khiêu khích.”Như vậy – – thần nữ liền bêu xấu!”
“Đại tỷ tỷ…” Vân Lam có chút bận tâm, bởi vì nàng rõ ràng nhất, phụ thân là thỉnh qua tiên sinh cho mấy người tỷ muội các nàng truyền thụ tài nghệ, nhưng là chuyện này vẫn luôn là đại phu nhân phụ trách, đại phu nhân lòng dạ nhỏ mọn tính tình ghen tị như vậy làm sao có thể thật sự để cho tài nghệ của nàng cùng Đại tỷ tỷ vượt qua Nhị tỷ tỷ. Năm đó nàng vì đại phu nhân khó lường, học hai ngày liền từ bỏ, Đại tỷ tỷ cũng thế, nhưng lúc này Nhị tỷ tỷ nói như vậy, chẳng phải là làm cho Đại tỷ tỷ khó xử trước mặt mọi người?
Vân Khanh cho Vân Lam cùng Phong Hân Duyệt một cái ánh mắt an tâm một chút chớ nóng vội, nàng chậm rãi đi đến trên đất trống ở giữa nam nữ tịch, mỉm cười nhìn Khánh Viễn Đế, “Bệ hạ, thần nữ cần giấy và bút mực còn có một chút thuốc màu.”
Khánh Viễn Đế vung tay lên, “Chuẩn!”
Trong ánh mắt Phong Lam Cẩn lộ ra vài phần vui vẻ, mà Quân Ngạo lại là khinh thường hất mặt đi.
Trong hoàng cung người làm việc hiệu suất cực cao, bất quá là một lát công phu liền có thái giám cung nữ đưa tới giấy và bút mực còn có thuốc màu, tất cả mọi người đoán được nàng là muốn vẽ tranh, cho nên thái giám còn mang lên đến bàn vuông rộng rãi.
Vân Khanh điều tốt thuốc màu muốn dùng, tay trái khép lại ống tay áo tay phải, suy tư một lát khóe môi liền lộ ra một nụ cười vui vẻ, nàng nhàn nhạt mỉm cười, bút lông sói trong tay phải liền bắt đầu động.
Vân Lam chú ý tới thời điểm Đại tỷ tỷ vẽ tranh trên người tựa hồ có một loại phong thái khác thường, phong tư đẹp mắt như vậy làm người ta có chút khó có thể dời đi ánh mắt, nàng không biết đây là cái gì, nhưng lại cảm thấy lúc vẽ tranh Đại tỷ tỷ cực đẹp, một chút cũng không kém so với Nhị tỷ tỷ đệ nhất mỹ nhân kia.
Dùng gần nửa canh giờ mới vẽ xong bức tranh, đương một khắc kia Vân Khanh dừng bút lại, một khắc kia hai gã thái giám đem giấy Tuyên Thành mở ra, hô hấp tất cả mọi người đều dừng lại, Khánh Viễn Đế thậm chí mất khống chế ngón tay run lên, nước trà trong chén sóng ra vài giọt, nước trà nóng hổi ở trên tay hắn lại giống như chưa tỉnh, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bức họa kia.
Trên giấy Tuyên Thành vẽ một cô gái khí chất thoát tục, dung mạo nàng cũng không thế nào xuất sắc, không phải là cái loại dung nhan làm người ta liếc nhanh đã thấy tuyệt đẹp, nhưng kỳ dị là, ánh mắt của mọi người cũng không cách nào từ trên tranh dời đi.
Ngón tay Hiền phi sít sao siết chặt một quả bồ đào, bồ đào sung mãn bị nàng vô ý thức bóp vỡ, nước tử hồng chảy đầy tay nàng, nàng lại không cảm giác được, một đôi ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm người họa lên…
Vân Khanh để xuống bút lông cười nhạt một tiếng, “Thần nữ luôn luôn ngưỡng mộ Hoàn hoàng hậu, lại bởi vì nương nương mất sớm không thể thấy dung nhan, thần nữ từng tại trên sách xem qua ghi lại về Hoàn hoàng hậu, hoàng hậu nương nương là thiên nhân tư thế, thần nữ dựa vào trên sách miêu tả nương nương vẽ ra bức họa này, chỉ tiếc thần nữ tài nghệ nông cạn, bức họa này lại không thể vẽ ra một phần vạn hoàng hậu nương nương…”
Hoàn hoàng hậu là kết tóc thê tử của Khánh Viễn Đế, cùng Khánh Viễn Đế tình cảm sâu đậm, cũng chính bởi vậy, Hoàn hoàng hậu qua đời hơn hai mươi năm Khánh Viễn Đế cũng chưa lập tân hậu.
Lúc này phảng phất như gặp lại thê tử, tâm tình Khánh Viễn Đế ba động thật lớn, hắn ngay tại chỗ liền vỗ bàn gỗ, con mắt ưng đỏ bừng, khẽ phát ra vài tia nhu tình…
“Hảo hảo hảo!” Khánh Viễn Đế qua một hồi lâu cũng không thể dẹp loạn nội tâm ba động, hắn bước nhanh đi lên phía trước đem cuộn tranh đón tới tay dè dặt vuốt ve cô gái giữa bức tranh, nàng kia sắc mặt mỉm cười, chân thật cơ hồ muốn từ cuộn tranh đi ra.”Tranh này là bức tranh tốt nhất trẫm gặp qua.” Khánh Viễn Đế thần sắc ba động, nhìn thật sâu Vân Khanh, lãng cười một tiếng, “Người đâu, nghĩ chỉ! Phong Vân Khanh thành Hiếu Đồng công chúa!”
Móng tay Hiền phi trong tay áo sít sao đâm vào lòng bàn tay, một bức họa liền có thể để cho Vân Khanh từ một dòng chính nữ không được sủng ái biến thành công chúa! Nàng liều mạng ngăn chặn tâm tình của mình, một hồi lâu mới miễn cưỡng cười một tiếng, “Khanh nhi xác thực tài nghệ rất tốt, Khanh nhi đã hai chín năm hoa đi, cũng đến tuổi nên hôn phối rồi sao!”
“Khanh tỷ tỷ, tỷ có khỏe không. ” Phong Hân Duyệt ngồi ở bên người Vân Khanh, ánh mắt có chút dè dặt, trong lòng nàng ai thán, thật không biết nha đầu chết tiệt kia là cái mê hồn thuốc gì, thậm chí ngay cả khanh tỷ tỷ tốt như vậy mọi người đều muốn hại, nàng là nhất đẳng quý nữ trong kinh thành, tự nhiên biết rõ danh tiếng Vân Khanh không tốt đến cỡ nào, bất quá nàng luôn luôn không tin điều này. Quân Tư Điềm còn không phải là vì tư lợi của mình làm cho quý nữ trong kinh thành đều coi ca ca của mình là nhân vật háo sắc thành tánh diện mục đáng ghét sao.
Xem ra Khanh tỷ tỷ cũng là bị người đem danh tiếng phá hủy mới có thể như vậy, nghĩ tới mẫu thân trước kia đề cập qua Vân Khanh tại Vân phủ là một người không được sủng ái, ánh mắt Phong Hân Duyệt nhất thời cũng có chút thương tiếc, Khanh tỷ tỷ thật đáng thương a, một người thân ở trong bầy sói muốn thận trọng, khó trách dưỡng thành tính tình lãnh đạm như vậy…
“Hôm nay cám ơn muội, Hân Duyệt!” Vân Khanh khẽ mỉm cười, nàng ngồi trên mặt đất, trước người là một cái bàn gỗ lim nho nhỏ. Trên mặt có một chút trái cây cùng trà xanh quý báu mùa này nhìn không tới. Nàng nâng chung trà lên, trà khí mờ mịt che đậy kín đáy mắt nho nhỏ động dung, nàng vốn cho là sau khi sống lại sẽ vững tâm như sắt, ai cũng không thể đả động lòng của nàng, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải Phong Hân Duyệt người tâm tư đơn thuần như vậy. Nhìn thấy nàng, liền sẽ cảm thấy tâm linh đều tinh khiết hơn một chút.
“A?” Phong Hân Duyệt hơi sững sờ, “Cám ơn cái gì a, ta vừa rồi không có giúp đỡ tỷ gấp cái gì.”
“Ta biết là muội gọi Phong Lam Cẩn giúp ta nói chuyện.” Hồi tưởng lại kiếp trước Khánh Viễn Đế kiêng kỵ đối với một nhà Phong Lam Cẩn, Vân Khanh có chút dừng lại, trịnh trọng nhìn Phong Hân Duyệt, “Hân Duyệt, ta biết rõ muội là vì tốt cho ta, nhưng là tình cảnh ca ca muội cũng không phong quang vô hạn quyền thế tày trời giống như ngoài mặt vậy, muội về sau phải ngoan ngoãn nghe lời ca ca nói, đừng tiếp tục xen vào việc của người khác, nếu không sẽ chỉ làm ca ca muội khó xử.”
Phong Hân Duyệt cái hiểu cái không gật đầu.
Một phen nói xong, đã thấy Phong Lam Cẩn chỗ nam tịch đối diện nữ tịch nhàn nhạt thoáng nhìn.
Lúc này bởi vì Khánh Viễn Đế ở đây, cho nên nam nữ tịch không đặt bình phong ngăn cách, Vân Khanh nhìn thấy ánh mắt Phong Lam Cẩn nghiêng đầu tới hơi sững sờ, vừa rồi nàng cùng Phong Hân Duyệt đều là hạ thấp giọng nói chuyện, nên hắn không nghe được… Đi?
Hai người chỉ lo nói chuyện, thanh âm Khánh Viễn Đế cùng Hiền phi đều không nghe rõ ràng, cho đến khi Vân Vận hạ tọa vừa cười vừa nói, “Nương nương khen trật rồi, thần nữ tài nghệ nông cạn cũng không dám ở trước mặt bệ hạ cùng nương nương bêu xấu.” Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, đẹp không sao tả xiết, “Nếu là nói đến tài nghệ, thần nữ tuyệt đối so ra kém gia tỷ, thuở nhỏ phụ thân vì mấy người tỷ muội chúng ta mời tiên sinh truyền thụ tài nghệ, tỷ tỷ vĩnh viễn đều là đứng thứ nhất, thần nữ thật là không dám tại trước mặt tỷ tỷ bêu xấu.”
Khánh Viễn Đế tựa hồ cực kỳ kinh ngạc, trên mặt hắn tựa hồ cảm thấy cực kỳ hứng thú, một đôi mắt ưng cho dù là ôn hòa cũng mang theo uy nghiêm cấp trên, hắn lanh lảnh cười một tiếng, “A? Nhìn không ra Vân đại tiểu thư thế nhưng lợi hại như vậy sao? Vân Nhị tiểu thư là tài nữ nổi danh kinh thành, ngay cả nàng đều mặc cảm, trẫm ngược lại có vài phần hiếu kỳ.”
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, ánh mắt lại chú ý tới vẻ mặt Quân Ngạo cùng đại đa số người khinh thường, nàng thản nhiên nói, “Là tiểu muội khen trật rồi, thần nữ thuở nhỏ ham chơi hiếu động, đâu có thể ngồi đàng hoàng nghe tiên sinh dạy học? Là tiểu muội quá mức khiêm tốn.”
“Tỷ tỷ cần gì khiêm tốn như vậy.” Vân Vận cũng từ trên ghế ngồi đứng lên, nàng mỉm cười nhìn Vân Khanh, ánh mắt hai người chạm vào nhau, mơ hồ có ánh lửa chợt lóe lên, nàng cười thân mật, đi lên trước vài bước khoác cánh tay Vân Khanh, một bộ dạng tỷ muội tốt, “Bệ hạ, gia tỷ không có tham gia qua cung yến như vậy, tự nhiên là có chút ít căng thẳng, bất quá không phải là Vân Vận muốn khen ngợi tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ thật sự lộ ra bản lĩnh của mình, chỉ sợ danh tiếng kinh thành đệ nhất tài nữ liền sẽ rơi xuống trên đầu tỷ tỷ.”
“A?” Khánh Viễn Đế ánh mắt sâu sâu, hắn hắng giọng cười một tiếng, “Đã như vậy, Vân đại tiểu thư không ngại bày ra một phen, để cho trẫm cùng các vị nhìn đã mắt.”
Một câu nói liền xem như cắt đứt đường lui của Vân Khanh. Đáy mắt Vân Khanh lạnh nhạt thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, lại đã thấy Vân Lam cùng Phong Hân Duyệt nét mặt lo lắng, trong lòng nàng ấm áp, chăm chú nhìn chằm chằm Vân Vận, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nụ cười kia không giống như trước kia vậy phảng phất dính ở trên mặt dùng sắc cười chưa tới, mà là một loại nhàn nhạt cười trào phúng mang theo từng tia khiêu khích.”Như vậy – – thần nữ liền bêu xấu!”
“Đại tỷ tỷ…” Vân Lam có chút bận tâm, bởi vì nàng rõ ràng nhất, phụ thân là thỉnh qua tiên sinh cho mấy người tỷ muội các nàng truyền thụ tài nghệ, nhưng là chuyện này vẫn luôn là đại phu nhân phụ trách, đại phu nhân lòng dạ nhỏ mọn tính tình ghen tị như vậy làm sao có thể thật sự để cho tài nghệ của nàng cùng Đại tỷ tỷ vượt qua Nhị tỷ tỷ. Năm đó nàng vì đại phu nhân khó lường, học hai ngày liền từ bỏ, Đại tỷ tỷ cũng thế, nhưng lúc này Nhị tỷ tỷ nói như vậy, chẳng phải là làm cho Đại tỷ tỷ khó xử trước mặt mọi người?
Vân Khanh cho Vân Lam cùng Phong Hân Duyệt một cái ánh mắt an tâm một chút chớ nóng vội, nàng chậm rãi đi đến trên đất trống ở giữa nam nữ tịch, mỉm cười nhìn Khánh Viễn Đế, “Bệ hạ, thần nữ cần giấy và bút mực còn có một chút thuốc màu.”
Khánh Viễn Đế vung tay lên, “Chuẩn!”
Trong ánh mắt Phong Lam Cẩn lộ ra vài phần vui vẻ, mà Quân Ngạo lại là khinh thường hất mặt đi.
Trong hoàng cung người làm việc hiệu suất cực cao, bất quá là một lát công phu liền có thái giám cung nữ đưa tới giấy và bút mực còn có thuốc màu, tất cả mọi người đoán được nàng là muốn vẽ tranh, cho nên thái giám còn mang lên đến bàn vuông rộng rãi.
Vân Khanh điều tốt thuốc màu muốn dùng, tay trái khép lại ống tay áo tay phải, suy tư một lát khóe môi liền lộ ra một nụ cười vui vẻ, nàng nhàn nhạt mỉm cười, bút lông sói trong tay phải liền bắt đầu động.
Vân Lam chú ý tới thời điểm Đại tỷ tỷ vẽ tranh trên người tựa hồ có một loại phong thái khác thường, phong tư đẹp mắt như vậy làm người ta có chút khó có thể dời đi ánh mắt, nàng không biết đây là cái gì, nhưng lại cảm thấy lúc vẽ tranh Đại tỷ tỷ cực đẹp, một chút cũng không kém so với Nhị tỷ tỷ đệ nhất mỹ nhân kia.
Dùng gần nửa canh giờ mới vẽ xong bức tranh, đương một khắc kia Vân Khanh dừng bút lại, một khắc kia hai gã thái giám đem giấy Tuyên Thành mở ra, hô hấp tất cả mọi người đều dừng lại, Khánh Viễn Đế thậm chí mất khống chế ngón tay run lên, nước trà trong chén sóng ra vài giọt, nước trà nóng hổi ở trên tay hắn lại giống như chưa tỉnh, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bức họa kia.
Trên giấy Tuyên Thành vẽ một cô gái khí chất thoát tục, dung mạo nàng cũng không thế nào xuất sắc, không phải là cái loại dung nhan làm người ta liếc nhanh đã thấy tuyệt đẹp, nhưng kỳ dị là, ánh mắt của mọi người cũng không cách nào từ trên tranh dời đi.
Ngón tay Hiền phi sít sao siết chặt một quả bồ đào, bồ đào sung mãn bị nàng vô ý thức bóp vỡ, nước tử hồng chảy đầy tay nàng, nàng lại không cảm giác được, một đôi ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm người họa lên…
Vân Khanh để xuống bút lông cười nhạt một tiếng, “Thần nữ luôn luôn ngưỡng mộ Hoàn hoàng hậu, lại bởi vì nương nương mất sớm không thể thấy dung nhan, thần nữ từng tại trên sách xem qua ghi lại về Hoàn hoàng hậu, hoàng hậu nương nương là thiên nhân tư thế, thần nữ dựa vào trên sách miêu tả nương nương vẽ ra bức họa này, chỉ tiếc thần nữ tài nghệ nông cạn, bức họa này lại không thể vẽ ra một phần vạn hoàng hậu nương nương…”
Hoàn hoàng hậu là kết tóc thê tử của Khánh Viễn Đế, cùng Khánh Viễn Đế tình cảm sâu đậm, cũng chính bởi vậy, Hoàn hoàng hậu qua đời hơn hai mươi năm Khánh Viễn Đế cũng chưa lập tân hậu.
Lúc này phảng phất như gặp lại thê tử, tâm tình Khánh Viễn Đế ba động thật lớn, hắn ngay tại chỗ liền vỗ bàn gỗ, con mắt ưng đỏ bừng, khẽ phát ra vài tia nhu tình…
“Hảo hảo hảo!” Khánh Viễn Đế qua một hồi lâu cũng không thể dẹp loạn nội tâm ba động, hắn bước nhanh đi lên phía trước đem cuộn tranh đón tới tay dè dặt vuốt ve cô gái giữa bức tranh, nàng kia sắc mặt mỉm cười, chân thật cơ hồ muốn từ cuộn tranh đi ra.”Tranh này là bức tranh tốt nhất trẫm gặp qua.” Khánh Viễn Đế thần sắc ba động, nhìn thật sâu Vân Khanh, lãng cười một tiếng, “Người đâu, nghĩ chỉ! Phong Vân Khanh thành Hiếu Đồng công chúa!”
Móng tay Hiền phi trong tay áo sít sao đâm vào lòng bàn tay, một bức họa liền có thể để cho Vân Khanh từ một dòng chính nữ không được sủng ái biến thành công chúa! Nàng liều mạng ngăn chặn tâm tình của mình, một hồi lâu mới miễn cưỡng cười một tiếng, “Khanh nhi xác thực tài nghệ rất tốt, Khanh nhi đã hai chín năm hoa đi, cũng đến tuổi nên hôn phối rồi sao!”
/169
|