Edit: Trảm Phong
Võ quan kia hừ lạnh một tiếng, bộ dạng không đem Phương Nhân để vào mắt chút nào.
Sắc mặt Quân Ngạo lúc này chìm xuống.
Phương Nhân rốt cuộc hiểu tầm quan trọng của đêm giao thừa, cưỡng chế ngăn chặn lửa giận, chỉ là sắc mặt khó coi.
Võ quan kia liếc mắt nhìn khiêu khích cười một tiếng.
Quân Mạc nhíu mày nhìn võ quan kia, đáy mắt có ý cảnh cáo nhàn nhạt, võ quan kia lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu liễm chút ít.
Vân Khanh nhìn một màn này giống như là xem diễn, nhịn không được khẽ cười thấp giọng nói cùng Phong Lam Cẩn, “Những người này đủ nhàm chán.”
“Đừng để ý tới sẽ bọn họ.”
Bảo nàng để ý nàng liền nhàn rỗi phiền toái.
Vân Khanh nhàn nhạt liếc mắt quay mặt đi.
Trong đại điện ánh đèn sáng choang giống như ban ngày, trong phòng đốt lên chậu than, ấm áp vui vẻ.
Vân Khanh vẫn còn trong tháng, quen nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hôm nay mới ngồi chút đã cảm thấy con mắt chua xót, thậm chí có chút ít muốn ngủ.
“Mệt nhọc?”
“Ừ.” Nàng gật gật đầu, thân thể nhẹ nhàng tựa ở trên cánh tay hắn, thanh âm thấp xuống, “Có chút…”
“Nhịn trong chốc lát nữa, chúng ta tìm cơ hội về nhà.”
Vân Khanh có chút nhớ mấy hài tử trong nhà, thời điểm nàng ở cữ, mấy hài tử đều ở bên cạnh nàng, cũng không biết nàng không ở nhà, mấy hài tử có khóc nháo hay không.
Nhất là Tiếu Tiếu, tiểu nha đầu này cũng không biết tính tình giống ai, nếu có chỗ nào không như ý liền khóc kinh thiên động địa, ngoại trừ Phong Lam Cẩn ôm dụ dỗ, ai dụ dỗ cũng không được. Thế nhưng Phong Lam Cẩn cực kỳ cưng chiều nàng, thấy nàng rơi lệ liền ôm vào trong ngực dụ dỗ, tiểu nha đầu thông minh vô cùng, gặp được phụ thân không khóc nửa cái canh giờ không dừng lại được. Mỗi lần đều quấn quít lấy Phong Lam Cẩn không thoát được thân.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại trong lúc nhất thời xuất thần.
Nụ cười bên khóe môi cũng có vẻ hết sức mềm mại từ ái.
Đối diện Quân Ly nhìn nàng trên mặt đầy nhu hòa, con ngươi lại ảm đạm vài phần.
Khí sắc của nàng so với lúc trước đã khá hơn nhiều, xiêm y đỏ thẫm sắc tôn lên sắc mặt nàng đỏ thắm, so với thời điểm mang thai cũng có vẻ đẫy đà hơn rất nhiều, lúc trước nàng nhìn thon gầy mảnh mai, phảng phất một trận gió có thể thổi đi, hôm nay ngược lại là vừa vặn tốt.
Hắn hơi yên lòng một chút, xem ra Phong Lam Cẩn đối với nàng quả nhiên vô cùng tốt.
Tròng mắt của hắn lại chuyển đến trên người Khánh Viễn Đế cùng Mai phi, đỉnh chân mày cau lại, có vài phần quang mang hung ác nham hiểm sắc bén chợt lóe lên.
Ánh mắt hắn vững vàng khóa lại Mai phi.
Chính là nữ nhân này làm hại Vân Khanh sinh non, suýt nữa bỏ mạng!
“Nhị điện hạ sao lại nhìn thần thiếp như thế?”
Mai phi chú ý tới ánh mắt Quân Ly, giấu môi khẽ cười, nàng tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, khẽ cười nói với Khánh Viễn Đế, “Bệ hạ, Nhị điện hạ năm nay tuổi tác cũng không nhỏ đi, cũng đến tuổi đón dâu rồi đây.”
Tâm tình Khánh Viễn Đế tựa hồ không tệ, nghe vậy hắn ha ha cười một tiếng, “Xác thực, Ly nhi, năm nay cũng đã hơn hai mươi tuổi, trong phủ ngay cả thông phòng cũng không có, quả thật có chút kỳ cục, không bằng thừa dịp giao thừa ngày hôm nay, ngươi cùng trẫm nói có nhìn trúng cô gái nào hay không, trẫm làm chủ tứ hôn cho các ngươi.”
Quân Ly một thân bạch y nhìn cũng không ôn nhuận, có vẻ hết sức lạnh lùng, hắn mặt mày bất động, thản nhiên nói, “Nhi thần ôm một bộ thân thể đổ nát như vậy, không muốn trì hoãn cô nương người ta…”
“Ngươi…” Khánh Viễn Đế có chút tức giận, lại cưỡng chế nhịn xuống không phát hỏa, thanh âm lại chìm xuống, “Con trai trẫm ai dám ghét bỏ.”
Quân Ly một cái khóe mắt cũng không cho Khánh Viễn Đế, thản nhiên nói, “Đúng vậy, con trai của phụ hoàng tự nhiên là không ai dám ghét bỏ, chỉ là nhi thần không muốn cô nương nhà người ta gả cho nhi thần hai ba năm liền ở góa thôi.” Trong lời nói đều là nhàn nhạt châm chọc.
“Bệnh của ngươi cuối cùng sẽ có một ngày trị hết.”
“Nhi thần đã sớm không ôm hi vọng.” Nếu có thể chữa lành, hắn thân là hoàng tử một quốc gia, sao lại bị bệnh hơn hai mươi năm cũng không thấy tốt. Nói xong hắn lại nghiêng đầu nhìn Khánh Viễn Đế, thản nhiên nói, “Phụ hoàng cũng đừng ôm hi vọng.”
“Điện hạ nói lời này thực làm cho người bận tâm.” Mai phi làm bộ làm tịch thở dài, “Ngài nói lời này không phải là đâm vào tâm bệ hạ sao?”
Quân Ly lành lạnh nhìn nàng, khóe môi đầy chán ghét khinh bỉ không có che lấp, “Có liên quan gì tới ngươi?” Nhìn nụ cười bên khóe môi Mai phi thoáng cái cứng ngắc lại, hắn châm chọc nói, “Chẳng lẽ thật cho là làm sủng phi của phụ hoàng liền có thể quản giáo ta? Thật cho ngươi là mẫu hậu của ta sao?”
Mai phi bị hắn châm chọc hốc mắt đỏ lên, ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu nhìn Khánh Viễn Đế.
Khánh Viễn Đế lại không để ý đến nàng, nhìn ánh mắt Quân Ly lạnh lùng chán ghét, hắn nặng nề thở dài một tiếng.
“Nhị điện hạ, thần thiếp bất quá là quan tâm ngài đôi câu, ngài vì sao…”
“Ngươi không phải là phụ hoàng ta, cũng không phải mẫu hậu ta, có cái lập trường gì đến quan tâm ta?” Con ngươi hắn thanh lãnh không mang theo tình cảm, lãnh đạm làm cho người toàn thân phát rét. Ánh mắt của hắn dạo qua một vòng trên mặt Mai phi, lãnh trào nói, “Chỉ bằng mặt ngươi xem ra cùng mẫu hậu ta có hai phần tương tự? Đáng tiếc, trong lòng ta, ngươi ngay cả một phần vạn mẫu hậu ta đều không bì kịp.”
Mặt Mai phi lúc này liền trắng.
Khánh Viễn Đế khi nào thấy Quân Ly nói năng sắc bén như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút ngạc nhiên, nhưng không có phát giận với hắn. Chỉ thở dài nói, “Mẫu hậu ngươi đã không có ở đây.”
“Không! Mẫu hậu vĩnh viễn đều sống ở trong lòng nhi thần.”
Một câu nói chận lại làm Khánh Viễn Đế một chữ đều nghẹn không ra được.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại điện có chút đè nén. Sự tình lien quan đến chuyện nhà hoàng đế, bọn họ không thể nào nhúng tay, cũng không nên chen miệng vào.
Vân Khanh cho tới bây giờ cũng không biết Quân Ly thế nhưng cũng có một mặt sắc bén như vậy, cũng có chút giật mình.
Chỉ có Mai phi một mình khóc sụt sùi.
Trong lòng Khánh Viễn Đế có chút bực bội, “Gần sang năm mới một chút vui mừng nhiệt tình cũng không có, trẫm còn chưa có chết đâu, khóc cái gì!” Hắn đầy lửa giận tìm không được chỗ phát tiết, đúng lúc liền tìm Mai phi trút thẳng.
Mai phi căn bản là không nghĩ tới Khánh Viễn Đế luôn sủng ái nàng nói biến sắc liền biến sắc, trong lúc nhất thời kinh ngạc sợ hãi nước mắt muốn rơi không dám rơi, thập phần làm cho người ta trìu mến.
Nàng sợ hãi, “… Bệ hạ…”
Khánh Viễn Đế hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt nàng tinh khiết, liền nghĩ tới hoàng hậu mất sớm. Kỳ thật nếu thật là theo lý thuyết, Hoàn không tính là em gái ruột thái úy, nàng vốn là biểu muội bà con xa nhà thái úy, gia đình sa sút mới tới quý phủ nương nhờ họ hàng, lúc trước Hà lão phu nhân đối với Uyển nhi thương tiếc có thêm, cố ý để cho nàng gả đến trong phủ, cho nên nhiều nhà tác hợp nàng cùng Hà thái úy.
Uyển nhi tính tình nhu nhược lại mang theo một chút quật cường, dung mạo tuyệt hảo. Hà thái úy cũng vẫn coi nàng như thê tử tương lai đối đãi, trông nom có thêm.
Lúc ấy hắn vừa đăng cơ, ở trên đường ngẫu nhiên gặp qua nàng một lần, biết được nàng là bà con Hà gia, cho nên trên đại điển tuyển tú dùng một chút tâm cơ, nàng đã bị đón vào hoàng cung, làm hoàng hậu của hắn.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, bất quá ngắn ngủi vài năm, nàng liền hương tiêu ngọc vẫn, chỉ lưu lại một Quân Ly.
Hắn đặt Quân Ly tên chữ “Ly”, là có ý đó. Thằng bé thật là xuất sắc như hắn mong đợi, chỉ là tính tình lại hết sức thanh lãnh, thậm chí có chút lạnh mạc, mọi sự đều không quan tâm. Mà ngay cả hắn làm phụ hoàng đều là kẻ có cũng được mà không có cũng không sao. Duy chỉ có đối với Hà thái úy tôn kính có thêm.
Thần sắc của hắn có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết mình đến tột cùng là làm đúng hay là sai…
Vừa hồi thần liền nhìn thấy đôi mắt Mai phi đẫm lệ mông lung nhìn hắn, trong lòng hắn mềm nhũn, thở dài nói, “Ly nhi hắn không phải nhằm vào nàng, nàng không cần đau thương.”
Mai phi thấy có thu hoạch, vì một câu nói của Khánh Viễn Đế nín khóc mỉm cười, “Thần thiếp làm sao dám a.”
Tốc độ biến sắc nhanh như vậy, làm cho người không thán phục cũng không được.
Chuyện cặn bã này xem như cho qua.
Trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, xuyên thấu qua đại điện nhìn ra phía ngoài cũng có thể nhìn thấy khắp nơi trong kinh thành một màn pháo hoa nở rộ vui mừng.
Giang sơn như vậy, tự nhiên là muốn truyền cho con trai hắn yêu nhất. Trong lòng Khánh Viễn Đế xuống hạ quyết tâm.
“Ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, đến thời điểm đón dâu.” Khuôn mặt hắn trầm xuống, vẻ mặt không để cho người kháng cự, trầm giọng nói, “Hà gia nha đầu tính tình nhanh nhẹn, hoạt bát, đúng lúc bù với tính ngươi trầm tĩnh, nàng lại là biểu muội của ngươi, cũng đến tuổi thành hôn, không bằng…”
“Phụ hoàng!” Hắn bỗng nhiên cắt đứt lời của Khánh Viễn đế, hai đầu lông mày rốt cục có vài phần tức giận rõ ràng, “Nhi thần nói, không muốn đón dâu.”
Vân Khanh lo lắng nhìn Quân Ly, hắn ngay trước mặt một đám đại thần ngỗ nghịch Khánh Viễn Đế như vậy…
“Làm càn, trẫm hạ chỉ tứ hôn không cho phép ngươi không đồng ý!” Nói xong Khánh Viễn Đế đem ánh mắt uy hiếp nhìn Vân Khanh, “Nếu ngươi bởi vì nữ tử kia mà kháng chỉ bất tuân, trẫm liền ban cho nàng cái chết!”
Vân Khanh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, vừa nâng mắt liền chạm đến đến ánh mắt Khánh Viễn Đế lạnh lẽo tràn đầy sát ý, nàng không khỏi rùng mình, hai mắt cũng lạnh lẽo trầm xuống.
Khánh Viễn Đế thế nhưng cầm nàng ra uy hiếp Quân Ly!
Quả thực vô sỉ tới cực điểm!
Xem ra hắn đã sớm biết tình cảm của Quân Ly đối với nàng. Vân Khanh chợt nhớ tới hành trình Giang Nam, đoàn người ám sát kia vì sao chỉ riêng đi ám sát Phong Lam Cẩn, mà không nhằm vào nàng! Hắn rõ ràng chính là muốn lợi dụng nàng đến kiềm chế Quân Ly.
Hai hàng lông mày Phong Lam Cẩn lạnh lẽo, không để lại dấu vết di động thân thể, chặn lại ánh mắt tràn đầy sát ý của Khánh Viễn Đế.
Quân Ly đương nhiên chú ý tới ánh mắt của hắn, trong lòng hắn lạnh lẽo, cả giận nói, “Vậy nhi thần cũng nói cho phụ hoàng biết, nếu cô gái đặt trên đầu quả tim nhi thần xảy ra chuyện gì, bất kể là ngoài ý muốn hay là nguyên nhân nào, nhi thần đều sẽ đem trách nhiệm tính đến trên người phụ hoàng, đến lúc đó, nhi thần sẽ vứt hết mọi thứ vì nàng báo thù!”
“Ngươi! ” Khánh Viễn Đế tức đến ngón tay phát run, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi dám!”
“Phụ hoàng có thể thử một lần!”
Mắt thấy không khí giữa hai người hết sức căng thẳng, một đám các đại thần thở cũng không dám thở mạnh, khẩn trương nhìn hai người.
Khánh Viễn Đế hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận, “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm thật sự không dám xử trí ngươi, nếu không phải xem tại phân thượng mẫu hậu ngươi mất sớm… Trẫm tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ ngươi!”
“Vậy phụ hoàng cứ việc xử trí, mẫu hậu sớm đã mất, dù phụ hoàng giết nhi thần, người cũng nhìn không thấy!”
“Nghịch tử, nghịch tử!” Khánh Viễn Đế mạnh vỗ bàn một cái, mắt đỏ hồng từ trên long ỷ đứng dậy, con mắt hắn đỏ muốn nứt, “Trẫm mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, một tháng sau đều phải cùng Hà Tất Thắng kết hôn, đừng tưởng rằng trẫm thật không nỡ xử trí ngươi, nếu ngươi không đồng ý, trẫm dù áp cũng phải đem ngươi giải đến hỉ đường!”
Quân Ly không chút nào để ý, lạnh lùng đứng dậy.
“Ta lớn như vậy, phụ hoàng chưa bao giờ lo lắng cho ta, chẳng lẽ hiện nay là lương tâm phát hiện, cho nên vì ta chỉ một mối hôn sự?” Hắn châm chọc nói, “Phụ hoàng, ta không giống với người, người có thể lãnh tâm lãnh tình, đối với cô gái không thương cũng có thể hỏi han ân cần, nhưng con trai không có lòng dạ cùng sự chịu đựng như người, làm không được đối với người không trong lòng còn ôn nhu như nước, sống trong thế giới chính mình lập.”
Khánh Viễn Đế bị tức hô hấp không đều, hai mắt đỏ lên.
Quân Ngạo khẽ nhíu mày, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Phong Lam Cẩn,Vân Khanh còn có Quân Ly, Khánh Viễn Đế, mỉm cười đứng lên nói, “Phụ hoàng, người cần gì cùng Nhị ca tức giận, nhi thần nghe ý Nhị ca rõ ràng trên đầu quả tim có cô gái, phụ hoàng sao không trực tiếp hỏi cô gái Nhị ca thích là ai, từ đó vì hai người bọn họ tứ hôn, không phải vừa đúng sao?”
Quân Mạc cũng nhìn ra một chút manh mối, không lạc hậu nói, “Đúng vậy, phụ hoàng. Hà tiểu thư tính tình dù sáng sủa hoạt bát, cũng là biểu muội Nhị ca, nhưng thành thân chú ý lưỡng tình tương duyệt, nếu phụ hoàng tứ hôn lại sinh ra một đôi vợ chồng bất hoà, chẳng phải là phá hủy chung thân hạnh phúc của Nhị ca cùng Hà tiểu thư, chẳng bằng hỏi người Nhị ca yêu là ai, như thế cũng để trong lòng chúng ta biết ngọn nguồn mới phải a.”
Đây là lần đầu hai người đứng trên cùng một chiến tuyến.
Không vì cái gì khác, Hà thái úy là đại trợ lực, nếu một trong hai người bọn họ cưới Hà Tất Thắng, vậy liền có đầy đủ tư sản ngạo thị quần hùng. Nhưng hai người không phải người ngu, mắt thấy Khánh Viễn Đế vì Quân Ly cùng Hà Tất Thắng tứ hôn, hơn nữa Quân Ly nhiều lần chống đối hắn, hắn mặc dù tức giận thế nhưng cũng cưỡng chế nhịn xuống, trong chuyện này bất kể là bởi vì Uyển hoàng hậu quá cố, hay là bởi vì bản thân Quân Ly, đều đã đầy đủ làm cho hai người cảnh giác.
Hai người vừa dứt lời, tầm mắt mọi người đều tập trung vào trên người Quân Ly.
Quân Ly một thân bạch y ngạo nghễ mà đứng, mơ hồ có vài phần cô hàn thanh tuyệt sắc bén, lưng sống hắn thẳng tắp, dáng người cao ngất, “Chuyện của ta khi nào để cho mọi người hao tâm tổn trí như vậy? Thay vì nói các ngươi muốn biết cô gái ta thích là ai, chẳng bằng nói các ngươi không muốn nhìn thấy ta cưới biểu muội.”
Nói xong, hắn bất chấp phản ứng khác nhau của mọi người, cười nhạo một tiếng liền phẩy tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Khánh Viễn Đế đen sì, trong mắt ưng kiên quyết mà bén nhọn.
Tâm Vân Khanh không tự chủ được trầm xuống…
Võ quan kia hừ lạnh một tiếng, bộ dạng không đem Phương Nhân để vào mắt chút nào.
Sắc mặt Quân Ngạo lúc này chìm xuống.
Phương Nhân rốt cuộc hiểu tầm quan trọng của đêm giao thừa, cưỡng chế ngăn chặn lửa giận, chỉ là sắc mặt khó coi.
Võ quan kia liếc mắt nhìn khiêu khích cười một tiếng.
Quân Mạc nhíu mày nhìn võ quan kia, đáy mắt có ý cảnh cáo nhàn nhạt, võ quan kia lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu liễm chút ít.
Vân Khanh nhìn một màn này giống như là xem diễn, nhịn không được khẽ cười thấp giọng nói cùng Phong Lam Cẩn, “Những người này đủ nhàm chán.”
“Đừng để ý tới sẽ bọn họ.”
Bảo nàng để ý nàng liền nhàn rỗi phiền toái.
Vân Khanh nhàn nhạt liếc mắt quay mặt đi.
Trong đại điện ánh đèn sáng choang giống như ban ngày, trong phòng đốt lên chậu than, ấm áp vui vẻ.
Vân Khanh vẫn còn trong tháng, quen nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hôm nay mới ngồi chút đã cảm thấy con mắt chua xót, thậm chí có chút ít muốn ngủ.
“Mệt nhọc?”
“Ừ.” Nàng gật gật đầu, thân thể nhẹ nhàng tựa ở trên cánh tay hắn, thanh âm thấp xuống, “Có chút…”
“Nhịn trong chốc lát nữa, chúng ta tìm cơ hội về nhà.”
Vân Khanh có chút nhớ mấy hài tử trong nhà, thời điểm nàng ở cữ, mấy hài tử đều ở bên cạnh nàng, cũng không biết nàng không ở nhà, mấy hài tử có khóc nháo hay không.
Nhất là Tiếu Tiếu, tiểu nha đầu này cũng không biết tính tình giống ai, nếu có chỗ nào không như ý liền khóc kinh thiên động địa, ngoại trừ Phong Lam Cẩn ôm dụ dỗ, ai dụ dỗ cũng không được. Thế nhưng Phong Lam Cẩn cực kỳ cưng chiều nàng, thấy nàng rơi lệ liền ôm vào trong ngực dụ dỗ, tiểu nha đầu thông minh vô cùng, gặp được phụ thân không khóc nửa cái canh giờ không dừng lại được. Mỗi lần đều quấn quít lấy Phong Lam Cẩn không thoát được thân.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại trong lúc nhất thời xuất thần.
Nụ cười bên khóe môi cũng có vẻ hết sức mềm mại từ ái.
Đối diện Quân Ly nhìn nàng trên mặt đầy nhu hòa, con ngươi lại ảm đạm vài phần.
Khí sắc của nàng so với lúc trước đã khá hơn nhiều, xiêm y đỏ thẫm sắc tôn lên sắc mặt nàng đỏ thắm, so với thời điểm mang thai cũng có vẻ đẫy đà hơn rất nhiều, lúc trước nàng nhìn thon gầy mảnh mai, phảng phất một trận gió có thể thổi đi, hôm nay ngược lại là vừa vặn tốt.
Hắn hơi yên lòng một chút, xem ra Phong Lam Cẩn đối với nàng quả nhiên vô cùng tốt.
Tròng mắt của hắn lại chuyển đến trên người Khánh Viễn Đế cùng Mai phi, đỉnh chân mày cau lại, có vài phần quang mang hung ác nham hiểm sắc bén chợt lóe lên.
Ánh mắt hắn vững vàng khóa lại Mai phi.
Chính là nữ nhân này làm hại Vân Khanh sinh non, suýt nữa bỏ mạng!
“Nhị điện hạ sao lại nhìn thần thiếp như thế?”
Mai phi chú ý tới ánh mắt Quân Ly, giấu môi khẽ cười, nàng tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, khẽ cười nói với Khánh Viễn Đế, “Bệ hạ, Nhị điện hạ năm nay tuổi tác cũng không nhỏ đi, cũng đến tuổi đón dâu rồi đây.”
Tâm tình Khánh Viễn Đế tựa hồ không tệ, nghe vậy hắn ha ha cười một tiếng, “Xác thực, Ly nhi, năm nay cũng đã hơn hai mươi tuổi, trong phủ ngay cả thông phòng cũng không có, quả thật có chút kỳ cục, không bằng thừa dịp giao thừa ngày hôm nay, ngươi cùng trẫm nói có nhìn trúng cô gái nào hay không, trẫm làm chủ tứ hôn cho các ngươi.”
Quân Ly một thân bạch y nhìn cũng không ôn nhuận, có vẻ hết sức lạnh lùng, hắn mặt mày bất động, thản nhiên nói, “Nhi thần ôm một bộ thân thể đổ nát như vậy, không muốn trì hoãn cô nương người ta…”
“Ngươi…” Khánh Viễn Đế có chút tức giận, lại cưỡng chế nhịn xuống không phát hỏa, thanh âm lại chìm xuống, “Con trai trẫm ai dám ghét bỏ.”
Quân Ly một cái khóe mắt cũng không cho Khánh Viễn Đế, thản nhiên nói, “Đúng vậy, con trai của phụ hoàng tự nhiên là không ai dám ghét bỏ, chỉ là nhi thần không muốn cô nương nhà người ta gả cho nhi thần hai ba năm liền ở góa thôi.” Trong lời nói đều là nhàn nhạt châm chọc.
“Bệnh của ngươi cuối cùng sẽ có một ngày trị hết.”
“Nhi thần đã sớm không ôm hi vọng.” Nếu có thể chữa lành, hắn thân là hoàng tử một quốc gia, sao lại bị bệnh hơn hai mươi năm cũng không thấy tốt. Nói xong hắn lại nghiêng đầu nhìn Khánh Viễn Đế, thản nhiên nói, “Phụ hoàng cũng đừng ôm hi vọng.”
“Điện hạ nói lời này thực làm cho người bận tâm.” Mai phi làm bộ làm tịch thở dài, “Ngài nói lời này không phải là đâm vào tâm bệ hạ sao?”
Quân Ly lành lạnh nhìn nàng, khóe môi đầy chán ghét khinh bỉ không có che lấp, “Có liên quan gì tới ngươi?” Nhìn nụ cười bên khóe môi Mai phi thoáng cái cứng ngắc lại, hắn châm chọc nói, “Chẳng lẽ thật cho là làm sủng phi của phụ hoàng liền có thể quản giáo ta? Thật cho ngươi là mẫu hậu của ta sao?”
Mai phi bị hắn châm chọc hốc mắt đỏ lên, ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu nhìn Khánh Viễn Đế.
Khánh Viễn Đế lại không để ý đến nàng, nhìn ánh mắt Quân Ly lạnh lùng chán ghét, hắn nặng nề thở dài một tiếng.
“Nhị điện hạ, thần thiếp bất quá là quan tâm ngài đôi câu, ngài vì sao…”
“Ngươi không phải là phụ hoàng ta, cũng không phải mẫu hậu ta, có cái lập trường gì đến quan tâm ta?” Con ngươi hắn thanh lãnh không mang theo tình cảm, lãnh đạm làm cho người toàn thân phát rét. Ánh mắt của hắn dạo qua một vòng trên mặt Mai phi, lãnh trào nói, “Chỉ bằng mặt ngươi xem ra cùng mẫu hậu ta có hai phần tương tự? Đáng tiếc, trong lòng ta, ngươi ngay cả một phần vạn mẫu hậu ta đều không bì kịp.”
Mặt Mai phi lúc này liền trắng.
Khánh Viễn Đế khi nào thấy Quân Ly nói năng sắc bén như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút ngạc nhiên, nhưng không có phát giận với hắn. Chỉ thở dài nói, “Mẫu hậu ngươi đã không có ở đây.”
“Không! Mẫu hậu vĩnh viễn đều sống ở trong lòng nhi thần.”
Một câu nói chận lại làm Khánh Viễn Đế một chữ đều nghẹn không ra được.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại điện có chút đè nén. Sự tình lien quan đến chuyện nhà hoàng đế, bọn họ không thể nào nhúng tay, cũng không nên chen miệng vào.
Vân Khanh cho tới bây giờ cũng không biết Quân Ly thế nhưng cũng có một mặt sắc bén như vậy, cũng có chút giật mình.
Chỉ có Mai phi một mình khóc sụt sùi.
Trong lòng Khánh Viễn Đế có chút bực bội, “Gần sang năm mới một chút vui mừng nhiệt tình cũng không có, trẫm còn chưa có chết đâu, khóc cái gì!” Hắn đầy lửa giận tìm không được chỗ phát tiết, đúng lúc liền tìm Mai phi trút thẳng.
Mai phi căn bản là không nghĩ tới Khánh Viễn Đế luôn sủng ái nàng nói biến sắc liền biến sắc, trong lúc nhất thời kinh ngạc sợ hãi nước mắt muốn rơi không dám rơi, thập phần làm cho người ta trìu mến.
Nàng sợ hãi, “… Bệ hạ…”
Khánh Viễn Đế hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt nàng tinh khiết, liền nghĩ tới hoàng hậu mất sớm. Kỳ thật nếu thật là theo lý thuyết, Hoàn không tính là em gái ruột thái úy, nàng vốn là biểu muội bà con xa nhà thái úy, gia đình sa sút mới tới quý phủ nương nhờ họ hàng, lúc trước Hà lão phu nhân đối với Uyển nhi thương tiếc có thêm, cố ý để cho nàng gả đến trong phủ, cho nên nhiều nhà tác hợp nàng cùng Hà thái úy.
Uyển nhi tính tình nhu nhược lại mang theo một chút quật cường, dung mạo tuyệt hảo. Hà thái úy cũng vẫn coi nàng như thê tử tương lai đối đãi, trông nom có thêm.
Lúc ấy hắn vừa đăng cơ, ở trên đường ngẫu nhiên gặp qua nàng một lần, biết được nàng là bà con Hà gia, cho nên trên đại điển tuyển tú dùng một chút tâm cơ, nàng đã bị đón vào hoàng cung, làm hoàng hậu của hắn.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, bất quá ngắn ngủi vài năm, nàng liền hương tiêu ngọc vẫn, chỉ lưu lại một Quân Ly.
Hắn đặt Quân Ly tên chữ “Ly”, là có ý đó. Thằng bé thật là xuất sắc như hắn mong đợi, chỉ là tính tình lại hết sức thanh lãnh, thậm chí có chút lạnh mạc, mọi sự đều không quan tâm. Mà ngay cả hắn làm phụ hoàng đều là kẻ có cũng được mà không có cũng không sao. Duy chỉ có đối với Hà thái úy tôn kính có thêm.
Thần sắc của hắn có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết mình đến tột cùng là làm đúng hay là sai…
Vừa hồi thần liền nhìn thấy đôi mắt Mai phi đẫm lệ mông lung nhìn hắn, trong lòng hắn mềm nhũn, thở dài nói, “Ly nhi hắn không phải nhằm vào nàng, nàng không cần đau thương.”
Mai phi thấy có thu hoạch, vì một câu nói của Khánh Viễn Đế nín khóc mỉm cười, “Thần thiếp làm sao dám a.”
Tốc độ biến sắc nhanh như vậy, làm cho người không thán phục cũng không được.
Chuyện cặn bã này xem như cho qua.
Trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, xuyên thấu qua đại điện nhìn ra phía ngoài cũng có thể nhìn thấy khắp nơi trong kinh thành một màn pháo hoa nở rộ vui mừng.
Giang sơn như vậy, tự nhiên là muốn truyền cho con trai hắn yêu nhất. Trong lòng Khánh Viễn Đế xuống hạ quyết tâm.
“Ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, đến thời điểm đón dâu.” Khuôn mặt hắn trầm xuống, vẻ mặt không để cho người kháng cự, trầm giọng nói, “Hà gia nha đầu tính tình nhanh nhẹn, hoạt bát, đúng lúc bù với tính ngươi trầm tĩnh, nàng lại là biểu muội của ngươi, cũng đến tuổi thành hôn, không bằng…”
“Phụ hoàng!” Hắn bỗng nhiên cắt đứt lời của Khánh Viễn đế, hai đầu lông mày rốt cục có vài phần tức giận rõ ràng, “Nhi thần nói, không muốn đón dâu.”
Vân Khanh lo lắng nhìn Quân Ly, hắn ngay trước mặt một đám đại thần ngỗ nghịch Khánh Viễn Đế như vậy…
“Làm càn, trẫm hạ chỉ tứ hôn không cho phép ngươi không đồng ý!” Nói xong Khánh Viễn Đế đem ánh mắt uy hiếp nhìn Vân Khanh, “Nếu ngươi bởi vì nữ tử kia mà kháng chỉ bất tuân, trẫm liền ban cho nàng cái chết!”
Vân Khanh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, vừa nâng mắt liền chạm đến đến ánh mắt Khánh Viễn Đế lạnh lẽo tràn đầy sát ý, nàng không khỏi rùng mình, hai mắt cũng lạnh lẽo trầm xuống.
Khánh Viễn Đế thế nhưng cầm nàng ra uy hiếp Quân Ly!
Quả thực vô sỉ tới cực điểm!
Xem ra hắn đã sớm biết tình cảm của Quân Ly đối với nàng. Vân Khanh chợt nhớ tới hành trình Giang Nam, đoàn người ám sát kia vì sao chỉ riêng đi ám sát Phong Lam Cẩn, mà không nhằm vào nàng! Hắn rõ ràng chính là muốn lợi dụng nàng đến kiềm chế Quân Ly.
Hai hàng lông mày Phong Lam Cẩn lạnh lẽo, không để lại dấu vết di động thân thể, chặn lại ánh mắt tràn đầy sát ý của Khánh Viễn Đế.
Quân Ly đương nhiên chú ý tới ánh mắt của hắn, trong lòng hắn lạnh lẽo, cả giận nói, “Vậy nhi thần cũng nói cho phụ hoàng biết, nếu cô gái đặt trên đầu quả tim nhi thần xảy ra chuyện gì, bất kể là ngoài ý muốn hay là nguyên nhân nào, nhi thần đều sẽ đem trách nhiệm tính đến trên người phụ hoàng, đến lúc đó, nhi thần sẽ vứt hết mọi thứ vì nàng báo thù!”
“Ngươi! ” Khánh Viễn Đế tức đến ngón tay phát run, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi dám!”
“Phụ hoàng có thể thử một lần!”
Mắt thấy không khí giữa hai người hết sức căng thẳng, một đám các đại thần thở cũng không dám thở mạnh, khẩn trương nhìn hai người.
Khánh Viễn Đế hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận, “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm thật sự không dám xử trí ngươi, nếu không phải xem tại phân thượng mẫu hậu ngươi mất sớm… Trẫm tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ ngươi!”
“Vậy phụ hoàng cứ việc xử trí, mẫu hậu sớm đã mất, dù phụ hoàng giết nhi thần, người cũng nhìn không thấy!”
“Nghịch tử, nghịch tử!” Khánh Viễn Đế mạnh vỗ bàn một cái, mắt đỏ hồng từ trên long ỷ đứng dậy, con mắt hắn đỏ muốn nứt, “Trẫm mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, một tháng sau đều phải cùng Hà Tất Thắng kết hôn, đừng tưởng rằng trẫm thật không nỡ xử trí ngươi, nếu ngươi không đồng ý, trẫm dù áp cũng phải đem ngươi giải đến hỉ đường!”
Quân Ly không chút nào để ý, lạnh lùng đứng dậy.
“Ta lớn như vậy, phụ hoàng chưa bao giờ lo lắng cho ta, chẳng lẽ hiện nay là lương tâm phát hiện, cho nên vì ta chỉ một mối hôn sự?” Hắn châm chọc nói, “Phụ hoàng, ta không giống với người, người có thể lãnh tâm lãnh tình, đối với cô gái không thương cũng có thể hỏi han ân cần, nhưng con trai không có lòng dạ cùng sự chịu đựng như người, làm không được đối với người không trong lòng còn ôn nhu như nước, sống trong thế giới chính mình lập.”
Khánh Viễn Đế bị tức hô hấp không đều, hai mắt đỏ lên.
Quân Ngạo khẽ nhíu mày, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Phong Lam Cẩn,Vân Khanh còn có Quân Ly, Khánh Viễn Đế, mỉm cười đứng lên nói, “Phụ hoàng, người cần gì cùng Nhị ca tức giận, nhi thần nghe ý Nhị ca rõ ràng trên đầu quả tim có cô gái, phụ hoàng sao không trực tiếp hỏi cô gái Nhị ca thích là ai, từ đó vì hai người bọn họ tứ hôn, không phải vừa đúng sao?”
Quân Mạc cũng nhìn ra một chút manh mối, không lạc hậu nói, “Đúng vậy, phụ hoàng. Hà tiểu thư tính tình dù sáng sủa hoạt bát, cũng là biểu muội Nhị ca, nhưng thành thân chú ý lưỡng tình tương duyệt, nếu phụ hoàng tứ hôn lại sinh ra một đôi vợ chồng bất hoà, chẳng phải là phá hủy chung thân hạnh phúc của Nhị ca cùng Hà tiểu thư, chẳng bằng hỏi người Nhị ca yêu là ai, như thế cũng để trong lòng chúng ta biết ngọn nguồn mới phải a.”
Đây là lần đầu hai người đứng trên cùng một chiến tuyến.
Không vì cái gì khác, Hà thái úy là đại trợ lực, nếu một trong hai người bọn họ cưới Hà Tất Thắng, vậy liền có đầy đủ tư sản ngạo thị quần hùng. Nhưng hai người không phải người ngu, mắt thấy Khánh Viễn Đế vì Quân Ly cùng Hà Tất Thắng tứ hôn, hơn nữa Quân Ly nhiều lần chống đối hắn, hắn mặc dù tức giận thế nhưng cũng cưỡng chế nhịn xuống, trong chuyện này bất kể là bởi vì Uyển hoàng hậu quá cố, hay là bởi vì bản thân Quân Ly, đều đã đầy đủ làm cho hai người cảnh giác.
Hai người vừa dứt lời, tầm mắt mọi người đều tập trung vào trên người Quân Ly.
Quân Ly một thân bạch y ngạo nghễ mà đứng, mơ hồ có vài phần cô hàn thanh tuyệt sắc bén, lưng sống hắn thẳng tắp, dáng người cao ngất, “Chuyện của ta khi nào để cho mọi người hao tâm tổn trí như vậy? Thay vì nói các ngươi muốn biết cô gái ta thích là ai, chẳng bằng nói các ngươi không muốn nhìn thấy ta cưới biểu muội.”
Nói xong, hắn bất chấp phản ứng khác nhau của mọi người, cười nhạo một tiếng liền phẩy tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Khánh Viễn Đế đen sì, trong mắt ưng kiên quyết mà bén nhọn.
Tâm Vân Khanh không tự chủ được trầm xuống…
/169
|