Edit: Trảm Phong
Vân Khanh biết rõ một khắc kia nàng đi khỏi phủ thứ sử, người trong phủ thứ sử khẳng định lập tức đem chuyện đã xảy ra trong phủ bẩm báo Triệu Tiền, nàng không dám trễ nãi, thừa dịp chuyện còn chưa có nháo lớn lập tức mang theo người của mình từ phủ thứ sử chạy vội ra ngoài, nàng quá rõ, nếu như nàng không mau hành động, không thừa dịp chuyện còn chưa làm lớn thoát khỏi phủ thứ sử, vậy chờ đợi nàng chắc chắn là một hồi giết chóc tàn khốc.
Vân Khanh cơ hồ không dám tưởng tượng, Quân Ngạo là người có mục đích, sẽ không thể nào vô duyên vô cớ cùng Triệu Tiền tương giao, bọn họ cùng nhau hợp tác hoặc là nói Quân Ngạo lợi dụng Triệu Tiền đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Vân Khanh cùng Thanh Loan mang theo Triệu Hách bị kèm hai bên dọc theo đường đi hỏi thăm dân chúng, thật may là Phong Lam Cẩn lúc này xuất hành không che giấu thân phận, cho nên vừa hỏi liền biết vị trí của hắn.
Dùng hai khắc thời gian tìm được Phong Lam Cẩn.
Sắc mặt Vân Khanh đông lạnh như bóng đêm, nàng liếc nhìn đám người trên đường cái mặt mày chậm rãi mỉm cười nhàn nhạt nhìn Phong Lam Cẩn. Nhìn Phong Lam Cẩn bình yên vô sự, trái tim nàng vốn lơ lửng khẽ rơi xuống.
Cũng không dám trì hoãn, bước nhanh đi đến bên người Phong Lam Cẩn, Phong Lam Cẩn cũng liếc nhìn Vân Khanh sắc mặt vội vã, hắn rất ít thấy Vân Khanh bộ dáng như vậy, cơ hồ có chút kinh hoàng, trong lòng căng thẳng, “Làm sao vậy?”
Vân Khanh không có lập tức trả lời, sắc mặt nghiêm túc nhìn Khương Mạt trong đám người bận rộn phát cháo miễn phí, nàng vội vã gọi hắn tới, “Khương đại nhân.”
“Vân công tử?” Ấn tượng của Khương Mạt đối với Vân Khanh rất tốt, vì nàng không từ mà biệt rời phủ thứ sử còn buồn bã mất hai ngày, lúc này nhìn thấy nàng có vẻ thập phần khiếp sợ, “Tướng gia không phải nói ngươi trở lại kinh thành sao?”
Trở lại kinh thành chẳng qua là Phong Lam Cẩn thay nàng tìm cớ thôi.
Nàng khoát khoát tay, sắc mặt tương đối trầm trọng, “Khương đại nhân, ta có chuyện quan trọng cùng các ngươi thương lượng!”
Khương Mạt cùng Phong Lam Cẩn liếc mắt nhìn nhau, Vân Khanh đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn đi tới trong một ngõ hẻm vắng vẻ, Khương Mạt khẽ nhíu mày theo sát phía sau, ở tuốt phía sau chính Triệu Hách cùng Thanh Loan.
“Đến tột cùng phát sinh chuyện gì!” Ánh mắt Phong Lam Cẩn sầu lo nhìn nàng.
“Hỏi hắn đi.”
Thanh Loan một tay bắt lấy Triệu Hách đẩy ngã xuống đất.
Triệu Hách chật vật lăn một vòng, khắp người đều là tro bụi, “Ta cái gì cũng không biết a, các ngươi đừng hỏi ta.”
“Bá – – ”
Kiếm phong Thanh Loan mạnh mẽ lóe lên, một sợi tóc dài theo động tác của nàng phiêu tán.
“A – -” Triệu Hách hoảng loạn tránh né, lại tránh không thoát khỏi trường kiếm như bóng với hình, hắn hoảng loạn khoát tay, “Đừng có giết ta, đừng có giết ta a, ta thật sự cái gì cũng không biết…”
“Ngươi là con trai trưởng duy nhất của Triệu Tiền, ngày thường cùng Triệu Tiền quan hệ vô cùng thân mật, bao nhiêu lần phạm tội hắn đều tìm cách che lấp cho ngươi, dùng quan hệ của các ngươi, ngươi lại không biết bí mật của Triệu Tiền?” Vân Khanh cười lạnh đoạt lấy kiếm Thanh Loan, một tia hàn khí đột nhiên từ trên vầng trán của nàng hiện ra, trường kiếm mạnh mẽ đánh tới, mặt đầy sương lạnh cũng không nhiều lời, nàng nhìn thấu Triệu Hách, căn bản chính là chưa tới phút cuối chưa thôi, nếu hắn không biết một chút lợi hại, hắn liền cho là bọn họ không dám làm gì hắn!
“A – -” Tay Vân Khanh run lên liền cắt đứt một cây gân tay của Triệu Hách, hắn ôm cổ tay đau lăn lộn trên mặt đất, đầy tay đều là máu.
“Triệu Hách, ta hiện tại không có thời gian nói nhảm với ngươi, nói ra liền tha ngươi một mạng, nếu ngươi không nói, ta chẳng những muốn gân tay gân chân của ngươi, còn có thể làm cho ngươi chết không toàn thây!”
Trong lòng nàng nhảy lên lợi hại, cảm giác mình đánh hơi được hơi thở nguy hiểm. Một âm mưu cực lớn đang bị nàng mò tới biên giới, nhưng không cách nào nhìn thấy toàn diện, cũng là vì thế, biết rất rõ ràng nguy hiểm nhưng lại vì không biết nguy hiểm kia là cái gì, cho nên lại càng bất an. Lấy hiểu biết của nàng đối với Quân Ngạo, hắn bí mật cùng Giang Nam thứ sử mưu đồ… Có lẽ đối với người khác xem ra chuyện này không có gì đáng ngại, nhưng nàng cảm thấy hoảng loạn.
Bởi vậy nàng ra tay càng phát ra bén nhọn, trường kiếm như ảnh, mặt mày nàng bị hàn khí bao phủ, có vẻ càng thêm bén nhọn lạnh lẽo.
Trường kiếm đặt ở trên cổ tay kia Triệu Hách, “Nói! Còn chưa nói!”
Triệu Hách không dám lại đùa giỡn tiểu thông minh, hắn tin tưởng nếu như hắn còn dám lừa gạt Vân Khanh, một khắc sau gân tay kia của hắn khẳng định cũng không cách nào bảo vệ.
“Ta thật sự không biết cha ta cùng thái tử điện hạ mưu đồ bí mật cái gì, nhưng ta biết rõ cùng Cảnh Sơn ngoài thành trăm dặm có quan hệ.” Triệu Hách chẳng quan tâm đau đớn, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết là đau hay là bị hù dọa, giọng nói hắn run rẩy không dám lại có chút giấu giếm.”Cha ta thường xuyên len lén một mình đi Cảnh Sơn, hơn nữa Hách thúc cũng thường xuyên ngẩn ngơ tại Cảnh Sơn vài tháng, có một lần ta len lén cùng đi lại bị cha ta phát hiện, hắn mắng to ta một trận, hơn nữa cho người để ý ta, về sau cũng không để cho ta đến gần Cảnh Sơn, nếu không coi như là hắn cũng không giữ được tính mạng của ta…”
Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt cũng nghe được không đúng, mặt trầm như nước nghe Triệu Hách kể rõ.
“Cha ta càng muốn gạt ta ta càng muốn biết hắn đến tột cùng đang làm cái gì, cho nên đối với hành vi của cha ta cũng lưu ý, phát hiện hắn thường xuyên cùng người thông tin qua lại, ngay từ đầu ta cũng không biết người nọ là thái tử điện hạ, bất quá giấy viết thư đều dùng giấy màu vàng sáng chế thành, ta biết khắp thiên hạ này ngoại trừ bệ hạ còn có ai dám dùng màu vàng sáng, cho nên liền đoán được cha ta cùng thái tử điện hạ có chuyện mật.”
Hắn dè dặt tránh đi mũi kiếm Vân Khanh, khẽ lui về phía sau, cảm giác được mình tới vị trí an toàn hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói, “Kể từ ngày đó phụ thân biết rõ ta len lén đi theo phía sau hắn hắn sẽ nói với ta một chút lời nói là lạ ta nghe không hiểu.”
“Tỷ như?”
“Ta để ý phụ thân phát hiện hắn ra tay hết sức hào phóng. Tình huống trong nhà chúng ta ta rõ ràng nhất, cái khác không dám nói, bạc tồn kho trong nhà ta vẫn biết được, bạc phụ thân xuất ra cùng bạc trong nhà căn bản là không liên quan, hơn nữa từ một ngày kia phụ thân liền thường xuyên cho ta bạc tiêu, ngay từ đầu ra tay chính là một hai trăm, về sau càng lúc càng lớn, ta vừa mở miệng cho dù là muốn cả ngàn lượng bạc con mắt hắn cũng không nháy một cái để cho quản gia đưa cho ta…”
Môi mỏng Phong Lam Cẩn nhếch lên.
Con ngươi hắn thoáng hiện lên một tia ám mang khó có thể phát giác, đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, thân thể đột nhiên chấn động.
“Cảnh Sơn?”
“Chính là Cảnh Sơn!” Triệu Hách không hiểu Phong Lam Cẩn vì sao khiếp sợ như vậy, lại đàng hoàng trả lời.
“Ngươi nghĩ tới điều gì?” Vân Khanh vội vàng truy vấn.
Con ngươi Phong Lam Cẩn không ngừng lóe lên, sắc mặt nghiêm trọng khó nói.
Thanh âm hắn đột nhiên lạnh xuống, nụ cười ấm áp như nắng ấm biến mất không thấy gì nữa, Khương Mạt phát hiện vẻ mặt Phong Lam Cẩn cực kỳ nghiêm trọng bén nhọn, như là một thanh cổ kiếm ngàn năm. Đeo lên làm nụ cười của hắn phảng phất như kiếm bị phong ấn, đương vỏ kiếm mở ra mới phát hiện ra là sát khí dày đặc.
“Gần một năm nay Giang Nam có phải thường xuyên phát sinh án kiện tráng niên nam tử mất tích hay không!”
Triệu Hách cho dù đau đớn cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Làm sao ngươi biết?” Gần một năm nay, trong một vài huyện nha Giang Nam thường xuyên nhận được dân chúng báo án, án tích nhiều vô số cộng lại cũng có vài chục, đều là trụ cột trong nhà đột nhiên mất tích, hơn nữa tung tích hoàn toàn không thấy. Trải qua Phong Lam Cẩn nhắc nhở, Triệu Hách mới nhớ tới, “Là có việc này, hơn nữa mất tích đều là thanh niên nam tử trẻ tuổi lực tráng có thể làm việc nặng.”
Phong Lam Cẩn lấy được đáp án khẳng định, khuôn mặt hoàn toàn tối tăm xuống!
Nhiều tin tức hơn nữa cũng hỏi không ra, Phong Lam Cẩn nháy mắt cho Thanh Loan.
Thanh Loan lập tức lấy chuôi đao đem Triệu Hách đánh ngất.
“Phong Lam Cẩn, ngươi có phải phát hiện cái gì hay không?” Tâm tư Vân Khanh căn bản là không có cách nào an tâm.
“Nàng đừng có gấp.” Phong Lam Cẩn an ủi cầm bàn tay nàng nhỏ bé hơi lạnh buốt, “Có ta ở đây.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, lại làm cho tâm tư Vân Khanh vốn phập phồng không chừng liền ổn lại.
Đúng vậy, có hắn ở đây, sợ cái gì!
Nàng hít một hơi thật sâu, trở tay kiên định nắm bàn tay hắn.
Khương Mạt nhìn thấy một màn này, ánh mắt không nhịn được lóe lên.
Phong Lam Cẩn nhìn cũng coi như không thấy, trầm giọng nói, “Khương đại nhân, ngươi ra roi thúc ngựa đưa tấu chương đến kinh thành bệ hạ có hồi đáp?”
“Tạm thời còn không có!”
Hắn trầm mặc một lát.
“Khương đại nhân, phủ thứ sử chúng ta nhất định là không thể trở về nữa, đại nhân hiện tại lập tức đi triệu tập ba nghìn quan binh, dựa theo kế hoạch trước kia chúng ta chế định làm việc!”
Thân thể Khương Mạt chấn động.
“Tướng gia…”
“Không cần nhiều lời, việc này cứ làm như thế, nếu bệ hạ trách tội xuống bản quan một mình gánh chịu!”
Khương Mạt cúi đầu một hồi lâu mới nâng lên, hắn mỉm cười, trên khuôn mặt cẩn thận hiện ra thần sắc kiên nghị, “Tướng gia, hạ quan không phải là hạng người ham sống sợ chết, vốn đối với tướng gia có chút thành kiến nho nhỏ, cho rằng tướng gia bất quá là được gia tộc ủng hộ mới có thể ngồi lên vị trí thừa tướng. Nhưng trong khoảng thời gian này cùng tướng gia tiếp xúc, tướng gia để cho hạ quan khâm phục. Ngài vì dân chúng, vì nạn châu chấu lần này có nhiều vất vả hạ quan đều nhìn ở trong mắt, lúc này ngài cũng là vì dân chúng Giang Nam cân nhắc, hạ quan sao có thể để cho ngài một mình gánh trách nhiệm. Chuyện lần này nếu không thành công, hạ quan hồi kinh liền cởi xuống thân quan phục này là được.”
“Khương đại nhân không cần như thế…”
“Ta tâm ý đã quyết!” Khương Mạt khoái ý cười một tiếng, thậm chí có vài phần hào sảng của người giang hồ, “Ha ha, hồi lâu không có thống khoái như vậy, chìm đắm trong quan trường nhiều năm như vậy, hạ quan đều nhanh quên ước nguyện ban đầu mình đã từng muốn làm khi làm quan, lần này còn phải đa tạ tướng gia đề điểm. Cho nên, tướng gia có gì phân phó cứ nói thẳng, hạ quan dù rơi vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, trong con ngươi lộ ra vài phần chân thành.
“Tướng gia vừa rồi đến tột cùng là nghĩ tới điều gì?”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn hơi lạnh, “Bản quan đã từng lật xem qua một vài cuốn sách cổ, trên mặt có ghi lại, nhiều năm trước đã từng có người vào phụ cận Cảnh Sơn đào ra mỏ vàng nhỏ…”
Ở đây đều là người thông minh, lập tức hiểu ý Phong Lam Cẩn.
Sắc mặt Vân Khanh cùng Khương Mạt đều trở nên có chút khó coi.
Quân Ngạo bí mật cùng Giang Nam thứ sử tiếp xúc… Triệu Tiền tiêu tiền như nước… Mất tích nhiều nam tử tuổi trẻ lực tráng… tâm phúc của Quân Ngạo đi theo bên cạnh Triệu Tiền…
Những chuyện này xâu chuỗi lại cũng đủ hình thành một bí mật kinh hãi vạn phần.
Phát hiện mỏ vàng cũng phải báo lên triều đình, sau đó do triều đình phái người đến đây khai quật mỏ vàng, nếu như là mỏ vàng lớn, Hoàng Thượng cũng sẽ phái người lục bộ hoặc là đại thần tâm phúc đến giám sát. Nhưng Triệu Tiền phát hiện mỏ vàng chẳng những không báo lên cho triều đình ngược lại còn cùng Quân Ngạo bí mật đưa thư lui tới.
Căn cứ tin tức Phong Lam Cẩn tra được, Hách thúc đi theo bên người Triệu Tiền đã gần hai, hiện tại cũng chưa trở về, bởi vậy có thể thấy được mỏ vàng hết sức khổng lồ.
Như vậy, Quân Ngạo hao hết tâm tư giấu diếm Khánh Viễn Đế khai quật mỏ vàng, hắn muốn một số lượng lớn hoàng kim như vậy, đến tột cùng ý muốn thế nào?
Trong lòng mấy người đều có một loại suy đoán kinh hãi.
Mưu đồ bí mật tạo phản!
Sắc mặt mấy người đều có chút trầm xuống.
Vân Khanh cũng không để ý, biết rõ Quân Ngạo đến tột cùng muốn làm cái gì, nàng cảm giác mình thở phào nhẹ nhõm, không biết chuyện gì mới là đáng sợ nhất, mà đối với chuyện tình đã biết được, cho dù lại gian nan sẽ luôn có biện pháp đối phó.
“Nếu như muốn hành động phải tăng nhanh bước chân.” Vân Khanh mím môi mỉm cười, tâm tình không có trầm trọng như vừa rồi, chỉ cần lúc này Khương Mạt cùng Phong Lam Cẩn đồng tâm, nàng sầu lo sẽ giảm một ít, nàng thấp giọng nói, “Triệu Tiền chỉ sợ đã nhận được tin tức Triệu Hách bị chúng ta cướp đi, vừa rồi ở phủ thứ sử Triệu Hách nói một ít lời, nếu bọn gia đinh truyền tới trong tai Triệu Tiền, hắn khó bảo toàn tính mạng, chuyện này liên quan trọng đại, chỉ sợ hắn thà rằng giết lầm cũng không chịu buông tha.”
Khương Mạt rùng mình, hiển nhiên thập phần đồng ý với Vân Khanh.
“Chuyện tình phát cháo miễn phí tạm thời giao cho tướng gia, hạ quan xin được cáo lui trước.”
“Làm phiền Khương đại nhân.”
Khương Mạt vội vã cáo từ, Vân Khanh nhìn thấy thân ảnh của hắn biến mất ở trong ngõ hẻm nhỏ mới nhíu mi nhìn Phong Lam Cẩn, “Chàng có biện pháp lấy được thư Quân Ngạo cùng Triệu Tiền qua lại trao đổi hay không?”
Nếu như có chứng cớ chứng minh Quân Ngạo tâm hoài bất quỹ, Khánh Viễn Đế tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.
Một thái tử do hoàng đế lập, hắn có thể để thái tử thượng vị sau khi mình chết, nhưng không có cách nào dễ dàng tha thứ con mình ở thời điểm mình còn tại vị tranh đoạt quyền lợi, dù chỉ là một điểm uy hiếp cũng khó có khả năng tồn tại.
“Ta suy nghĩ biện pháp…”
Vân Khanh biết rõ một khắc kia nàng đi khỏi phủ thứ sử, người trong phủ thứ sử khẳng định lập tức đem chuyện đã xảy ra trong phủ bẩm báo Triệu Tiền, nàng không dám trễ nãi, thừa dịp chuyện còn chưa có nháo lớn lập tức mang theo người của mình từ phủ thứ sử chạy vội ra ngoài, nàng quá rõ, nếu như nàng không mau hành động, không thừa dịp chuyện còn chưa làm lớn thoát khỏi phủ thứ sử, vậy chờ đợi nàng chắc chắn là một hồi giết chóc tàn khốc.
Vân Khanh cơ hồ không dám tưởng tượng, Quân Ngạo là người có mục đích, sẽ không thể nào vô duyên vô cớ cùng Triệu Tiền tương giao, bọn họ cùng nhau hợp tác hoặc là nói Quân Ngạo lợi dụng Triệu Tiền đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Vân Khanh cùng Thanh Loan mang theo Triệu Hách bị kèm hai bên dọc theo đường đi hỏi thăm dân chúng, thật may là Phong Lam Cẩn lúc này xuất hành không che giấu thân phận, cho nên vừa hỏi liền biết vị trí của hắn.
Dùng hai khắc thời gian tìm được Phong Lam Cẩn.
Sắc mặt Vân Khanh đông lạnh như bóng đêm, nàng liếc nhìn đám người trên đường cái mặt mày chậm rãi mỉm cười nhàn nhạt nhìn Phong Lam Cẩn. Nhìn Phong Lam Cẩn bình yên vô sự, trái tim nàng vốn lơ lửng khẽ rơi xuống.
Cũng không dám trì hoãn, bước nhanh đi đến bên người Phong Lam Cẩn, Phong Lam Cẩn cũng liếc nhìn Vân Khanh sắc mặt vội vã, hắn rất ít thấy Vân Khanh bộ dáng như vậy, cơ hồ có chút kinh hoàng, trong lòng căng thẳng, “Làm sao vậy?”
Vân Khanh không có lập tức trả lời, sắc mặt nghiêm túc nhìn Khương Mạt trong đám người bận rộn phát cháo miễn phí, nàng vội vã gọi hắn tới, “Khương đại nhân.”
“Vân công tử?” Ấn tượng của Khương Mạt đối với Vân Khanh rất tốt, vì nàng không từ mà biệt rời phủ thứ sử còn buồn bã mất hai ngày, lúc này nhìn thấy nàng có vẻ thập phần khiếp sợ, “Tướng gia không phải nói ngươi trở lại kinh thành sao?”
Trở lại kinh thành chẳng qua là Phong Lam Cẩn thay nàng tìm cớ thôi.
Nàng khoát khoát tay, sắc mặt tương đối trầm trọng, “Khương đại nhân, ta có chuyện quan trọng cùng các ngươi thương lượng!”
Khương Mạt cùng Phong Lam Cẩn liếc mắt nhìn nhau, Vân Khanh đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn đi tới trong một ngõ hẻm vắng vẻ, Khương Mạt khẽ nhíu mày theo sát phía sau, ở tuốt phía sau chính Triệu Hách cùng Thanh Loan.
“Đến tột cùng phát sinh chuyện gì!” Ánh mắt Phong Lam Cẩn sầu lo nhìn nàng.
“Hỏi hắn đi.”
Thanh Loan một tay bắt lấy Triệu Hách đẩy ngã xuống đất.
Triệu Hách chật vật lăn một vòng, khắp người đều là tro bụi, “Ta cái gì cũng không biết a, các ngươi đừng hỏi ta.”
“Bá – – ”
Kiếm phong Thanh Loan mạnh mẽ lóe lên, một sợi tóc dài theo động tác của nàng phiêu tán.
“A – -” Triệu Hách hoảng loạn tránh né, lại tránh không thoát khỏi trường kiếm như bóng với hình, hắn hoảng loạn khoát tay, “Đừng có giết ta, đừng có giết ta a, ta thật sự cái gì cũng không biết…”
“Ngươi là con trai trưởng duy nhất của Triệu Tiền, ngày thường cùng Triệu Tiền quan hệ vô cùng thân mật, bao nhiêu lần phạm tội hắn đều tìm cách che lấp cho ngươi, dùng quan hệ của các ngươi, ngươi lại không biết bí mật của Triệu Tiền?” Vân Khanh cười lạnh đoạt lấy kiếm Thanh Loan, một tia hàn khí đột nhiên từ trên vầng trán của nàng hiện ra, trường kiếm mạnh mẽ đánh tới, mặt đầy sương lạnh cũng không nhiều lời, nàng nhìn thấu Triệu Hách, căn bản chính là chưa tới phút cuối chưa thôi, nếu hắn không biết một chút lợi hại, hắn liền cho là bọn họ không dám làm gì hắn!
“A – -” Tay Vân Khanh run lên liền cắt đứt một cây gân tay của Triệu Hách, hắn ôm cổ tay đau lăn lộn trên mặt đất, đầy tay đều là máu.
“Triệu Hách, ta hiện tại không có thời gian nói nhảm với ngươi, nói ra liền tha ngươi một mạng, nếu ngươi không nói, ta chẳng những muốn gân tay gân chân của ngươi, còn có thể làm cho ngươi chết không toàn thây!”
Trong lòng nàng nhảy lên lợi hại, cảm giác mình đánh hơi được hơi thở nguy hiểm. Một âm mưu cực lớn đang bị nàng mò tới biên giới, nhưng không cách nào nhìn thấy toàn diện, cũng là vì thế, biết rất rõ ràng nguy hiểm nhưng lại vì không biết nguy hiểm kia là cái gì, cho nên lại càng bất an. Lấy hiểu biết của nàng đối với Quân Ngạo, hắn bí mật cùng Giang Nam thứ sử mưu đồ… Có lẽ đối với người khác xem ra chuyện này không có gì đáng ngại, nhưng nàng cảm thấy hoảng loạn.
Bởi vậy nàng ra tay càng phát ra bén nhọn, trường kiếm như ảnh, mặt mày nàng bị hàn khí bao phủ, có vẻ càng thêm bén nhọn lạnh lẽo.
Trường kiếm đặt ở trên cổ tay kia Triệu Hách, “Nói! Còn chưa nói!”
Triệu Hách không dám lại đùa giỡn tiểu thông minh, hắn tin tưởng nếu như hắn còn dám lừa gạt Vân Khanh, một khắc sau gân tay kia của hắn khẳng định cũng không cách nào bảo vệ.
“Ta thật sự không biết cha ta cùng thái tử điện hạ mưu đồ bí mật cái gì, nhưng ta biết rõ cùng Cảnh Sơn ngoài thành trăm dặm có quan hệ.” Triệu Hách chẳng quan tâm đau đớn, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết là đau hay là bị hù dọa, giọng nói hắn run rẩy không dám lại có chút giấu giếm.”Cha ta thường xuyên len lén một mình đi Cảnh Sơn, hơn nữa Hách thúc cũng thường xuyên ngẩn ngơ tại Cảnh Sơn vài tháng, có một lần ta len lén cùng đi lại bị cha ta phát hiện, hắn mắng to ta một trận, hơn nữa cho người để ý ta, về sau cũng không để cho ta đến gần Cảnh Sơn, nếu không coi như là hắn cũng không giữ được tính mạng của ta…”
Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt cũng nghe được không đúng, mặt trầm như nước nghe Triệu Hách kể rõ.
“Cha ta càng muốn gạt ta ta càng muốn biết hắn đến tột cùng đang làm cái gì, cho nên đối với hành vi của cha ta cũng lưu ý, phát hiện hắn thường xuyên cùng người thông tin qua lại, ngay từ đầu ta cũng không biết người nọ là thái tử điện hạ, bất quá giấy viết thư đều dùng giấy màu vàng sáng chế thành, ta biết khắp thiên hạ này ngoại trừ bệ hạ còn có ai dám dùng màu vàng sáng, cho nên liền đoán được cha ta cùng thái tử điện hạ có chuyện mật.”
Hắn dè dặt tránh đi mũi kiếm Vân Khanh, khẽ lui về phía sau, cảm giác được mình tới vị trí an toàn hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói, “Kể từ ngày đó phụ thân biết rõ ta len lén đi theo phía sau hắn hắn sẽ nói với ta một chút lời nói là lạ ta nghe không hiểu.”
“Tỷ như?”
“Ta để ý phụ thân phát hiện hắn ra tay hết sức hào phóng. Tình huống trong nhà chúng ta ta rõ ràng nhất, cái khác không dám nói, bạc tồn kho trong nhà ta vẫn biết được, bạc phụ thân xuất ra cùng bạc trong nhà căn bản là không liên quan, hơn nữa từ một ngày kia phụ thân liền thường xuyên cho ta bạc tiêu, ngay từ đầu ra tay chính là một hai trăm, về sau càng lúc càng lớn, ta vừa mở miệng cho dù là muốn cả ngàn lượng bạc con mắt hắn cũng không nháy một cái để cho quản gia đưa cho ta…”
Môi mỏng Phong Lam Cẩn nhếch lên.
Con ngươi hắn thoáng hiện lên một tia ám mang khó có thể phát giác, đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, thân thể đột nhiên chấn động.
“Cảnh Sơn?”
“Chính là Cảnh Sơn!” Triệu Hách không hiểu Phong Lam Cẩn vì sao khiếp sợ như vậy, lại đàng hoàng trả lời.
“Ngươi nghĩ tới điều gì?” Vân Khanh vội vàng truy vấn.
Con ngươi Phong Lam Cẩn không ngừng lóe lên, sắc mặt nghiêm trọng khó nói.
Thanh âm hắn đột nhiên lạnh xuống, nụ cười ấm áp như nắng ấm biến mất không thấy gì nữa, Khương Mạt phát hiện vẻ mặt Phong Lam Cẩn cực kỳ nghiêm trọng bén nhọn, như là một thanh cổ kiếm ngàn năm. Đeo lên làm nụ cười của hắn phảng phất như kiếm bị phong ấn, đương vỏ kiếm mở ra mới phát hiện ra là sát khí dày đặc.
“Gần một năm nay Giang Nam có phải thường xuyên phát sinh án kiện tráng niên nam tử mất tích hay không!”
Triệu Hách cho dù đau đớn cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Làm sao ngươi biết?” Gần một năm nay, trong một vài huyện nha Giang Nam thường xuyên nhận được dân chúng báo án, án tích nhiều vô số cộng lại cũng có vài chục, đều là trụ cột trong nhà đột nhiên mất tích, hơn nữa tung tích hoàn toàn không thấy. Trải qua Phong Lam Cẩn nhắc nhở, Triệu Hách mới nhớ tới, “Là có việc này, hơn nữa mất tích đều là thanh niên nam tử trẻ tuổi lực tráng có thể làm việc nặng.”
Phong Lam Cẩn lấy được đáp án khẳng định, khuôn mặt hoàn toàn tối tăm xuống!
Nhiều tin tức hơn nữa cũng hỏi không ra, Phong Lam Cẩn nháy mắt cho Thanh Loan.
Thanh Loan lập tức lấy chuôi đao đem Triệu Hách đánh ngất.
“Phong Lam Cẩn, ngươi có phải phát hiện cái gì hay không?” Tâm tư Vân Khanh căn bản là không có cách nào an tâm.
“Nàng đừng có gấp.” Phong Lam Cẩn an ủi cầm bàn tay nàng nhỏ bé hơi lạnh buốt, “Có ta ở đây.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, lại làm cho tâm tư Vân Khanh vốn phập phồng không chừng liền ổn lại.
Đúng vậy, có hắn ở đây, sợ cái gì!
Nàng hít một hơi thật sâu, trở tay kiên định nắm bàn tay hắn.
Khương Mạt nhìn thấy một màn này, ánh mắt không nhịn được lóe lên.
Phong Lam Cẩn nhìn cũng coi như không thấy, trầm giọng nói, “Khương đại nhân, ngươi ra roi thúc ngựa đưa tấu chương đến kinh thành bệ hạ có hồi đáp?”
“Tạm thời còn không có!”
Hắn trầm mặc một lát.
“Khương đại nhân, phủ thứ sử chúng ta nhất định là không thể trở về nữa, đại nhân hiện tại lập tức đi triệu tập ba nghìn quan binh, dựa theo kế hoạch trước kia chúng ta chế định làm việc!”
Thân thể Khương Mạt chấn động.
“Tướng gia…”
“Không cần nhiều lời, việc này cứ làm như thế, nếu bệ hạ trách tội xuống bản quan một mình gánh chịu!”
Khương Mạt cúi đầu một hồi lâu mới nâng lên, hắn mỉm cười, trên khuôn mặt cẩn thận hiện ra thần sắc kiên nghị, “Tướng gia, hạ quan không phải là hạng người ham sống sợ chết, vốn đối với tướng gia có chút thành kiến nho nhỏ, cho rằng tướng gia bất quá là được gia tộc ủng hộ mới có thể ngồi lên vị trí thừa tướng. Nhưng trong khoảng thời gian này cùng tướng gia tiếp xúc, tướng gia để cho hạ quan khâm phục. Ngài vì dân chúng, vì nạn châu chấu lần này có nhiều vất vả hạ quan đều nhìn ở trong mắt, lúc này ngài cũng là vì dân chúng Giang Nam cân nhắc, hạ quan sao có thể để cho ngài một mình gánh trách nhiệm. Chuyện lần này nếu không thành công, hạ quan hồi kinh liền cởi xuống thân quan phục này là được.”
“Khương đại nhân không cần như thế…”
“Ta tâm ý đã quyết!” Khương Mạt khoái ý cười một tiếng, thậm chí có vài phần hào sảng của người giang hồ, “Ha ha, hồi lâu không có thống khoái như vậy, chìm đắm trong quan trường nhiều năm như vậy, hạ quan đều nhanh quên ước nguyện ban đầu mình đã từng muốn làm khi làm quan, lần này còn phải đa tạ tướng gia đề điểm. Cho nên, tướng gia có gì phân phó cứ nói thẳng, hạ quan dù rơi vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, trong con ngươi lộ ra vài phần chân thành.
“Tướng gia vừa rồi đến tột cùng là nghĩ tới điều gì?”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn hơi lạnh, “Bản quan đã từng lật xem qua một vài cuốn sách cổ, trên mặt có ghi lại, nhiều năm trước đã từng có người vào phụ cận Cảnh Sơn đào ra mỏ vàng nhỏ…”
Ở đây đều là người thông minh, lập tức hiểu ý Phong Lam Cẩn.
Sắc mặt Vân Khanh cùng Khương Mạt đều trở nên có chút khó coi.
Quân Ngạo bí mật cùng Giang Nam thứ sử tiếp xúc… Triệu Tiền tiêu tiền như nước… Mất tích nhiều nam tử tuổi trẻ lực tráng… tâm phúc của Quân Ngạo đi theo bên cạnh Triệu Tiền…
Những chuyện này xâu chuỗi lại cũng đủ hình thành một bí mật kinh hãi vạn phần.
Phát hiện mỏ vàng cũng phải báo lên triều đình, sau đó do triều đình phái người đến đây khai quật mỏ vàng, nếu như là mỏ vàng lớn, Hoàng Thượng cũng sẽ phái người lục bộ hoặc là đại thần tâm phúc đến giám sát. Nhưng Triệu Tiền phát hiện mỏ vàng chẳng những không báo lên cho triều đình ngược lại còn cùng Quân Ngạo bí mật đưa thư lui tới.
Căn cứ tin tức Phong Lam Cẩn tra được, Hách thúc đi theo bên người Triệu Tiền đã gần hai, hiện tại cũng chưa trở về, bởi vậy có thể thấy được mỏ vàng hết sức khổng lồ.
Như vậy, Quân Ngạo hao hết tâm tư giấu diếm Khánh Viễn Đế khai quật mỏ vàng, hắn muốn một số lượng lớn hoàng kim như vậy, đến tột cùng ý muốn thế nào?
Trong lòng mấy người đều có một loại suy đoán kinh hãi.
Mưu đồ bí mật tạo phản!
Sắc mặt mấy người đều có chút trầm xuống.
Vân Khanh cũng không để ý, biết rõ Quân Ngạo đến tột cùng muốn làm cái gì, nàng cảm giác mình thở phào nhẹ nhõm, không biết chuyện gì mới là đáng sợ nhất, mà đối với chuyện tình đã biết được, cho dù lại gian nan sẽ luôn có biện pháp đối phó.
“Nếu như muốn hành động phải tăng nhanh bước chân.” Vân Khanh mím môi mỉm cười, tâm tình không có trầm trọng như vừa rồi, chỉ cần lúc này Khương Mạt cùng Phong Lam Cẩn đồng tâm, nàng sầu lo sẽ giảm một ít, nàng thấp giọng nói, “Triệu Tiền chỉ sợ đã nhận được tin tức Triệu Hách bị chúng ta cướp đi, vừa rồi ở phủ thứ sử Triệu Hách nói một ít lời, nếu bọn gia đinh truyền tới trong tai Triệu Tiền, hắn khó bảo toàn tính mạng, chuyện này liên quan trọng đại, chỉ sợ hắn thà rằng giết lầm cũng không chịu buông tha.”
Khương Mạt rùng mình, hiển nhiên thập phần đồng ý với Vân Khanh.
“Chuyện tình phát cháo miễn phí tạm thời giao cho tướng gia, hạ quan xin được cáo lui trước.”
“Làm phiền Khương đại nhân.”
Khương Mạt vội vã cáo từ, Vân Khanh nhìn thấy thân ảnh của hắn biến mất ở trong ngõ hẻm nhỏ mới nhíu mi nhìn Phong Lam Cẩn, “Chàng có biện pháp lấy được thư Quân Ngạo cùng Triệu Tiền qua lại trao đổi hay không?”
Nếu như có chứng cớ chứng minh Quân Ngạo tâm hoài bất quỹ, Khánh Viễn Đế tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.
Một thái tử do hoàng đế lập, hắn có thể để thái tử thượng vị sau khi mình chết, nhưng không có cách nào dễ dàng tha thứ con mình ở thời điểm mình còn tại vị tranh đoạt quyền lợi, dù chỉ là một điểm uy hiếp cũng khó có khả năng tồn tại.
“Ta suy nghĩ biện pháp…”
/169
|