Edit: Trảm Phong
Trong phủ thái tử, Quân Ngạo một thân cẩm y trường bào đơn giản màu vàng nhạt khẽ cau mày ngồi trong thư phòng, trong tay hắn nắm một cây bút lông sói, ngọc can lang tru cực kỳ xa xỉ, thư phòng rất lớn, diện tích gần một mẫu, ngồi ở sau án cũng có thể cảm giác được không gian rung chuyển.
Mặt mày Quân Ngạo ngưng trọng, giữa mi tâm ngưng kết một dòng lệ khí, mực nước sâu và đen từ ngòi bút lông sói giọt giọt rơi trên giấy Tuyên Thành màu trắng, một giọt mực nước màu đen nồng đậm rơi xuống. Vầng mực nước nhuộm ra, qua một lát liền ngưng tụ thành vết lớn bằng đồng tiền. Quân Ngạo gắt gao cầm bút lông.
“Răng rắc – – ”
Một tiếng giòn vang hơi yếu vốn không rõ ràng lắm, nhưng nghe trong thư phòng yên lặng như tờ thế nhưng cực kỳ vang dội, trong thư phòng phía trước bàn là ba nam tử cúi đầu đứng, nghe được tiếng giòn vang, thân thể phảng phất hơi run lên lại phảng phất như hoàn toàn không nghe được, cúi đầu tiếp tục đứng ở nơi đó.
Có vết máu uốn lượn như dòng suối nhỏ từ lòng bàn tay hắn lan tràn xuống, dọc theo cán bút nhỏ xuống ngòi bút đen như mực, hòa với mực nước cùng rơi vào trên giấy Tuyên Thành, nhuộm thành màu sắc thập phần quỷ dị.
Phảng phất… Phảng phất như là từ trong bóng tối mơ hồ có thể thấy được giết chóc cùng lệ khí.
Âm trầm thấu xương.
Không khí trong thư phòng đột nhiên trầm xuống.
Có người phá vỡ yên tĩnh này. Quân Ngạo trầm mặt ném bút lông bị hắn bóp nát ra, bút lông kia nặng nề đập ở trên bàn, lưu lại một đạo dấu vết giống như tiêu sái phác hoạ.
“Thái tử…” Trong ba người một nam tử mặc xiêm y màu xanh nhạt thần sắc ôn nhuận nho nhã đầu mày cau lại mở miệng, mắt hắn lộ ra vài phần vẻ không tán đồng nhìn Quân Ngạo, “Điện hạ, ngài thất lễ.”
“Vô liêm sỉ!” Trong mắt Quân Ngạo một mảnh hung ác nham hiểm đỏ đậm, nhưng không có phát tác đối với ba người, mà là một cước đá bay bàn, bàn kia theo động tác của hắn phát ra một tia rấm rứt cuối cùng liền chia năm xẻ bảy, giấy và bút mực trên bàn tung bay một hồi, giấy trắng thuần rơi xuống khắp nơi đều có, nhìn qua hết sức mất trật tự. Quân Ngạo phát tiết xong tức giận trong lòng tiêu tán chút ít, lúc này mới phẫn nộ quát, “Chết tiệt Quân Mạc, vẫn chưa về liền ra oai phủ đầu với ta!” Những kẻ ám sát hắn (Quân Mạc) ở Thanh Thành đâu phải đạo phỉ? Căn bản chính là tâm phúc hắn (Quân Ngạo) sai phái. Cái gì trên vạn người, bất quá là mấy trăm kẻ tinh anh thôi, là tử sĩ hắn (Quân Ngạo) hao hết tâm tư thật vất vả mới nuôi ra.
Bởi vì đồn đãi Quân Mạc hồi kinh vội vàng căn bản cũng không có mang theo bao nhiêu thị vệ, nhưng tính tình của hắn cẩn thận, đem tinh anh cơ hồ phái đi năm sáu phần, chính là vì bảo đảm phải hết sức cẩn thận, người của hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy xác định bên cạnh Quân Mạc xác thực không có bao nhiêu hộ vệ mới yên lòng đi ám sát, nhưng tên khốn kia giấu dốt, hộ vệ bên cạnh hắn đích xác rất ít, nhưng là hắn quá nóng lòng, lại bỏ quên vấn đề khác.
Quân Mạc thế nhưng cho thuộc hạ của hắn toàn bộ đều giả trang thành bộ dáng dân chúng bình thường, nguyên một đám giả trang thành tiêu cục, thành người buôn bán nhỏ, thậm chí là ven đường một hài đồng nho nhỏ đều là người của hắn (QM). Cho nên khi người của hắn (QN) động thủ, vô căn cứ liền xuất hiện những hộ vệ kia, thuộc hạ của hắn mặc dù là tử sĩ võ công cao cường, nhưng người của Quân Mạc cũng không phải là ngồi không, tinh anh từ biên quan mang ra ngoài, mỗi người đều là kẻ giết người mang theo sát khí, mà hắn là thua ở mặt nhân số, cho nên liền thua hoàn toàn!
Quân Mạc! Quân Mạc!
Nhiều năm không gặp, hắn thế nhưng trở nên có khả năng như thế sao?! Chẳng những nghĩ đến hắn sẽ phái người ám sát hắn, còn tương kế tựu kế, lợi dụng tâm lý kiêng kỵ của hắn, thành công tính kế tâm tư của hắn.
Quân Ngạo đột nhiên chấn động.
Một hoàng đệ gần mười năm đều chưa từng gặp mặt, lại đem tâm tư của hắn mò thông thấu, mà hắn lại vì đối với hoàng đệ này không có bao nhiêu chú ý mà bỏ quên hắn, địch tối ta sáng, đều nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, xem ra những năm này Quân Mạc đem binh pháp dùng rất là thuần thục, nếu không cũng sẽ không hao hết tâm tư hiểu biết hắn như thế.
Con mắt Quân Ngạo âm lệ giống hệt Khánh Viễn Đế!
Nếu như không coi hắn là đệ nhất đối thủ, sao có thể hao hết tâm tư phân tích hắn như vậy!
Dã tâm của Quân Mạc tuyệt không giống như bề ngoài!
“Điện hạ…” Nam tử xiêm y màu xanh biếc đúng là trợ lý Quân Ngạo, là tiên sinh hắn thỉnh rất nhiều lần mới thỉnh trở về, vẫn muốn tìm biện pháp nghĩ kế cho hắn, chuyện tình hắn có thể nghĩ đến Tống Tử Tinh tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, hắn thoáng trầm tư một chút, mới chậm thanh nói, “Như vậy cũng chưa hẳn không tốt.”
Lệ khí Quân Ngạo đột nhiên thu lại. Trong lòng hắn cấp tốc nhảy lên một cái, trên mặt lại bất động thanh sắc.
“Tiên sinh cớ gì nói ra lời ấy?”
“Điện hạ sao không đổi lại góc độ suy nghĩ vấn đề?” Tống Tử Tinh vuốt chòm râu dê của mình, cười vẻ mặt thần bí, “Ngũ điện hạ có động tác lớn như vậy trở về kinh, có thể thấy được là người hiếu thắng, hắn đem điện hạ coi thành đối thủ lão già cổ hủ này tin tưởng, nhưng nếu nói hắn có thể đấu được điện hạ, lão già cổ hủ này lại không cho là đúng.”
“Lão thất phu, nói chuyện dễ hiểu chút, đừng văn văn vẻ vẻ, ta một người thô hào nghe không hiểu.” Bên cạnh Tống Tử Tinh một nam tử cao lớn thô lỗ nhướng mày, thân hình của hắn lớn bằng hai lần Tống Tử Tinh, một món cẩm phục tường vân màu đen không che được da thịt cơ bắp trên người hắn, một thân xiêm y dán ở trên người vốn là một kiện xiêm y thập phần ưu nhã ở trên người của hắn mặc cũng hiện ra mười phần cảm giác.
Nhất là khuôn mặt với chòm râu quai nón làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm thô lỗ!
Người này đúng là tướng quân đắc lực nhất bên cạnh phụ thân Hà Tất Thắng – – Phương Ẩn. Cũng là một trong những đại thần tâm phúc của Quân Ngạo.
Hắn trừng mắt, mắt lớn như chuông đồng trừng Tống Tử Tinh, có vẻ hết sức hung thần, bất quá đầu lông mày Tống Tử Tinh cũng không có nhúc nhích, nhẹ nhàng hừ một tiếng, cứ tiếp tục nói, “Điện hạ, nếu thay đổi là người ở biên quan có trụ cột tương đối sâu dầy, lúc này người từ biên quan trở về kinh thành, người sẽ làm như thế nào?”
Quân Ngạo trầm ngâm, suy nghĩ một chút, đáy mắt có vài phần vui vẻ cùng hiểu rõ.
“Tự nhiên là giấu tài, không để người phát giác năng lực của ta, đến lúc cần thiết cho địch nhân một kích mãnh liệt.”
Tống Tử Tinh mỉm cười gật đầu, vẻ mặt đồng ý.
“Điện hạ anh minh…” Hắn xoay chuyển lời nói lại chuyển đến trên người Quân Mạc, cười nói, “Nhưng là người nhìn xem Ngũ hoàng tử hồi kinh đã làm gì, diệt đạo phỉ đích xác là có công trên người, nhưng hắn gần mười năm cũng không trở lại kinh thành, người mẫu tộc đối với hắn cũng không thân cận lắm, nhiều năm trôi qua trong kinh thành hắn sớm đã mất giao thiệp, Thục phi nương nương lại chỉ là một phi tần trong cung, có Hiền phi nương nương trong cung áp chế, trông giữ, nàng không có cơ hội cùng các nhà đại thần qua lại, tự nhiên cũng không có cách nào giúp Ngũ hoàng tử điện hạ mưu tính…”
Lời Tống Tử Tinh còn chưa nói hết, con mắt liền sáng.
Sắc mặt hắn có chút ửng hồng, hơi kích động cắt đứt lời Tống Tử Tinh nói, “Tiên sinh nói có lý!”
Tống Tử Tinh mỉm cười gật đầu.
Tâm Quân Ngạo liền hoàn toàn buông xuống.
Xác thực, muốn ngồi trên cái vị trí kia, phải dựa vào binh quyền trong tay cũng không có biện pháp khác, không có giao thiệp cùng quan hệ sẽ không có bất kỳ khả năng nào. Hơn nữa phụ hoàng hôm nay chính trực tráng niên, kiêng kỵ nhất là trong tay hoàng tử có thứ uy hiếp hắn, hai mươi vạn binh quyền không nhất định sẽ trở thành thứ hắn ta dựa vào, nếu hắn có thể lợi dụng chuyện này, cuộc sống của Quân Mạc có thể sẽ không dễ chịu lắm. Trọng yếu hơn là triều đình những năm gần đây biên quan ít có rung chuyển, trong triều sớm đã trọng văn khinh võ, cho rằng vũ phu đều là người thô lỗ, không xứng với lễ nghi giáo hóa, cho nên võ quan sẽ không được tôn kính như quan văn.
Một hoàng tử không có nhân mạch không có binh quyền… Hắn còn sợ gì?!
Mặt mày Quân Ngạo hoàn toàn giãn ra. Hắn chắp tay với Tống Tử Tinh, hết sức khiêm cung, “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, là tự ta rối loạn đầu trận tuyến, làm cho mấy vị lo lắng.”
Tống Tử Tinh mỉm cười vuốt chòm râu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hài lòng, hắn đứng tại chỗ chịu của Quân Ngạo một xá, chờ hắn đứng dậy mới cười nói, “Ngũ hoàng tử lập công lớn người không ngại ở trước mặt bệ hạ khoe thành tích thay cho hắn, làm cho bệ hạ xem tại phân thượng Ngũ điện hạ trấn thủ biên quan nhiều năm, còn có thuộc hạ của hắn lần này trừ phiến loạn cũng lập được công lao, để cho bệ hạ cùng tưởng thưởng!”
“Tiên sinh nói rất đúng.” Trong mắt Quân Ngạo thoáng hiện lên một tia cười nhẹ nhõm, làm vậy chẳng những cho thấy hắn tài đức sáng suốt, còn có thể nhắc tới binh quyền của Quân Mạc làm cho phụ hoàng kiêng kỵ, quả thực là nhất cử lưỡng tiện, hắn mỉm cười, “Ta sẽ tìm một cơ hội cùng phụ hoàng nói chuyện, tốt nhất là ở trên triều đình nhắc tới!” Như vậy mới có thể làm cho trọng thần trong triều biết rõ hắn trí tuệ rộng lớn, xứng đôi một chữ “Hiền”.
Đáy mắt Tống Tử Tinh thoáng hiện lên một tia tán thưởng, vuốt râu không nói thêm gì nữa.
“Hai người lại làm trò bí hiểm gì, ta nghe không hiểu?” Phương Ẩn giọng cao vút to rõ, đầu mày hắn cau lại nhìn Quân Ngạo cùng Tống Tử Tinh phảng phất đạt thành nhận thức chung, “Hai người lại thương lượng cái gì đây.”
“Không có gì.” Quân Ngạo cười dời đi đề tài, “Đối với chuyện tình cứu nạn thiên tai lần này các ngươi thấy thế nào?”
“Còn có thể làm sao, Tam hoàng tử nhận lệnh đều bị bệ hạ bác bỏ, hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước.” Phương Ẩn là kẻ thần kinh thô, nghĩ không quá thấu triệt, liền không sao cả nói, “Dù sao đấy là một chuyện khổ sai, điện hạ không nhìn thấy đại thần trong triều hai ngày này không phải mượn cơ hội giả bệnh chính là tìm cách làm cho trong phủ mình xảy ra một chút chuyện tình không lớn không nhỏ, mỗi người đều không muốn đi cứu nạn thiên tai. Lại nói tới cũng là thừa tướng đại nhân xúi quẩy, dính phải chuyện như thế, bất quá ta vẫn rất bội phục thừa tướng đại nhân, hai chân hắn có bệnh tật rõ ràng có thể thoái thác chuyện này, lại cứ muốn ôm ở trên người, cũng không sợ sự tình hỏng bét làm cho bệ hạ trách cứ.”
Tống Tử Tinh nghe được tên Phong Lam Cẩn cũng có vài phần thổn thức, là người tuyệt đỉnh thông minh, đáng tiếc… Đáng tiếc song phương lập trường bất đồng, nếu không có thể nhận được Phong Lam Cẩn ủng hộ, ngôi vị hoàng đế của thái tử điện hạ chính là chuyện tình nắm chắc.
Than nhẹ một tiếng, Tống Tử Tinh nháy mắt cho Phương Ẩn, ra hiệu hắn không cần nhiều miệng, không thấy được điện hạ nghe được hắn nhắc tới Phong Lam Cẩn sắc mặt mặc dù không thay đổi, ánh mắt lại tối xuống sao? Rất hiển nhiên không muốn nghe đến tên của hắn.
“Bệ hạ có từng ở bên tai điện hạ để lộ cái gì không?” Tống Tử Tinh lẳng lặng hỏi.
Con ngươi Quân Ngạo hàn khí chợt lóe, “Không có!” Kể từ sau chuyện tình cung yến, phụ hoàng đối với hắn liền không giống trước, hắn không phải là người ngu tự nhiên biết là đã xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể theo manh mối lục lọi một chút, nhưng là cho tới bây giờ cũng không có tra ra cái sơ hở gì.
Nhớ tới ánh mắt phụ hoàng hôm nay nhìn hắn… Lông mày Quân Ngạo nhăn lại thật sâu.
Ánh mắt kia mang theo thăm dò cùng âm trầm, làm cho hắn mỗi lần cùng phụ hoàng đối mặt đều có cảm giác sợ hết hồn hết vía. Hắn thậm chí loáng thoáng có dự cảm… Phụ hoàng có thể đã phát hiện bí mật gì của hắn hay không.
Hắn đem từng chuyện tình cung yến loại bỏ trong đầu, cuối cùng cũng có thể cảm giác được trong tối tăm tựa hồ có một đôi tay đang thôi động mọi chuyện tiến triển, tỷ như ngày đó vì sao Vân Vận bị người của hắn dẫn đi, trên đường lại bị đưa đến nơi khác, còn có vết hôn trên cổ nàng là thế nào xuất hiện, thậm chí mấy món xiêm y rạn nứt đó đều thập phần khả nghi. Mẫu phi cố ý đem vị trí Vân Khanh an trí bên bờ sông lúc ấy liền nổi lên tâm tư giết nàng, nhưng nàng vào nước thế nhưng không chết, rõ ràng là thích khách ám sát nàng, lại bị nàng cùng Bạch Thanh Tiêu nói thành thị vệ cứu người…
Trong chuyện này có đủ thứ làm người suy nghĩ sâu xa, lại làm người ta khó hiểu!
Lông mày Quân Ngạo gắt gao nhíu lại.
Loại cảm giác bị người tính kế này phi thường khó chịu!
Nhưng là hắn lại không thể đi thẩm vấn những thị vệ ngày đó bị sai sử mà đi ám sát Vân Khanh, ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn thật là quỷ dị, trực giác hắn tự nói với mình tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đến cuối cùng hắn chết như thế nào, có lẽ đều không rõ ràng lắm.
Trực giác hắn luôn luôn nhạy cảm, cho nên hắn không dám hành động.
“Điện hạ…” Lúc này, người liên tục đứng ở trong bóng tối không nói gì một thân đấu bồng màu đen, ngay cả mặt cũng che giấu cực kỳ chặt chẽ mở miệng nói chuyện, thanh âm của hắn lanh lảnh, dưới áo choàng màu đen mơ hồ lộ ra trang phục thái giám màu xanh ngọc, đúng là đại thái giám Toàn Phúc từ trong cung len lén chạy ra ngoài. Mặt của hắn giấu ở trong bóng tối nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nghe được thanh âm làm người ta cực độ không thoải mái, “… Điện hạ những ngày này làm việc nên cẩn thận chút thì tốt, lão nô luôn cảm thấy bệ hạ bắt đầu hoài nghi lão nô là người của điện hạ, những ngày qua ánh mắt bệ hạ nhìn lão nô đều mang theo thăm dò… Lão nô thập phần sợ hãi, cho nên điện hạ tất phải bớt phóng túng một chút. Bất quá tâm ý bệ hạ điện hạ nên rõ ràng nhất, họa lớn trong lòng bệ hạ là ai điện hạ cũng vô cùng hiểu, nếu điện hạ có thể làm ra chuyện tình làm cho bệ hạ thập phần mừng rỡ, chắc hẳn bệ hạ đối với điện hạ sẽ không còn ngăn cách!”
Nghe vậy, Quân Ngạo đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, ở trong lòng âm thầm niệm một cái tên.
Phong Lam Cẩn!
Trong phủ thái tử, Quân Ngạo một thân cẩm y trường bào đơn giản màu vàng nhạt khẽ cau mày ngồi trong thư phòng, trong tay hắn nắm một cây bút lông sói, ngọc can lang tru cực kỳ xa xỉ, thư phòng rất lớn, diện tích gần một mẫu, ngồi ở sau án cũng có thể cảm giác được không gian rung chuyển.
Mặt mày Quân Ngạo ngưng trọng, giữa mi tâm ngưng kết một dòng lệ khí, mực nước sâu và đen từ ngòi bút lông sói giọt giọt rơi trên giấy Tuyên Thành màu trắng, một giọt mực nước màu đen nồng đậm rơi xuống. Vầng mực nước nhuộm ra, qua một lát liền ngưng tụ thành vết lớn bằng đồng tiền. Quân Ngạo gắt gao cầm bút lông.
“Răng rắc – – ”
Một tiếng giòn vang hơi yếu vốn không rõ ràng lắm, nhưng nghe trong thư phòng yên lặng như tờ thế nhưng cực kỳ vang dội, trong thư phòng phía trước bàn là ba nam tử cúi đầu đứng, nghe được tiếng giòn vang, thân thể phảng phất hơi run lên lại phảng phất như hoàn toàn không nghe được, cúi đầu tiếp tục đứng ở nơi đó.
Có vết máu uốn lượn như dòng suối nhỏ từ lòng bàn tay hắn lan tràn xuống, dọc theo cán bút nhỏ xuống ngòi bút đen như mực, hòa với mực nước cùng rơi vào trên giấy Tuyên Thành, nhuộm thành màu sắc thập phần quỷ dị.
Phảng phất… Phảng phất như là từ trong bóng tối mơ hồ có thể thấy được giết chóc cùng lệ khí.
Âm trầm thấu xương.
Không khí trong thư phòng đột nhiên trầm xuống.
Có người phá vỡ yên tĩnh này. Quân Ngạo trầm mặt ném bút lông bị hắn bóp nát ra, bút lông kia nặng nề đập ở trên bàn, lưu lại một đạo dấu vết giống như tiêu sái phác hoạ.
“Thái tử…” Trong ba người một nam tử mặc xiêm y màu xanh nhạt thần sắc ôn nhuận nho nhã đầu mày cau lại mở miệng, mắt hắn lộ ra vài phần vẻ không tán đồng nhìn Quân Ngạo, “Điện hạ, ngài thất lễ.”
“Vô liêm sỉ!” Trong mắt Quân Ngạo một mảnh hung ác nham hiểm đỏ đậm, nhưng không có phát tác đối với ba người, mà là một cước đá bay bàn, bàn kia theo động tác của hắn phát ra một tia rấm rứt cuối cùng liền chia năm xẻ bảy, giấy và bút mực trên bàn tung bay một hồi, giấy trắng thuần rơi xuống khắp nơi đều có, nhìn qua hết sức mất trật tự. Quân Ngạo phát tiết xong tức giận trong lòng tiêu tán chút ít, lúc này mới phẫn nộ quát, “Chết tiệt Quân Mạc, vẫn chưa về liền ra oai phủ đầu với ta!” Những kẻ ám sát hắn (Quân Mạc) ở Thanh Thành đâu phải đạo phỉ? Căn bản chính là tâm phúc hắn (Quân Ngạo) sai phái. Cái gì trên vạn người, bất quá là mấy trăm kẻ tinh anh thôi, là tử sĩ hắn (Quân Ngạo) hao hết tâm tư thật vất vả mới nuôi ra.
Bởi vì đồn đãi Quân Mạc hồi kinh vội vàng căn bản cũng không có mang theo bao nhiêu thị vệ, nhưng tính tình của hắn cẩn thận, đem tinh anh cơ hồ phái đi năm sáu phần, chính là vì bảo đảm phải hết sức cẩn thận, người của hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy xác định bên cạnh Quân Mạc xác thực không có bao nhiêu hộ vệ mới yên lòng đi ám sát, nhưng tên khốn kia giấu dốt, hộ vệ bên cạnh hắn đích xác rất ít, nhưng là hắn quá nóng lòng, lại bỏ quên vấn đề khác.
Quân Mạc thế nhưng cho thuộc hạ của hắn toàn bộ đều giả trang thành bộ dáng dân chúng bình thường, nguyên một đám giả trang thành tiêu cục, thành người buôn bán nhỏ, thậm chí là ven đường một hài đồng nho nhỏ đều là người của hắn (QM). Cho nên khi người của hắn (QN) động thủ, vô căn cứ liền xuất hiện những hộ vệ kia, thuộc hạ của hắn mặc dù là tử sĩ võ công cao cường, nhưng người của Quân Mạc cũng không phải là ngồi không, tinh anh từ biên quan mang ra ngoài, mỗi người đều là kẻ giết người mang theo sát khí, mà hắn là thua ở mặt nhân số, cho nên liền thua hoàn toàn!
Quân Mạc! Quân Mạc!
Nhiều năm không gặp, hắn thế nhưng trở nên có khả năng như thế sao?! Chẳng những nghĩ đến hắn sẽ phái người ám sát hắn, còn tương kế tựu kế, lợi dụng tâm lý kiêng kỵ của hắn, thành công tính kế tâm tư của hắn.
Quân Ngạo đột nhiên chấn động.
Một hoàng đệ gần mười năm đều chưa từng gặp mặt, lại đem tâm tư của hắn mò thông thấu, mà hắn lại vì đối với hoàng đệ này không có bao nhiêu chú ý mà bỏ quên hắn, địch tối ta sáng, đều nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, xem ra những năm này Quân Mạc đem binh pháp dùng rất là thuần thục, nếu không cũng sẽ không hao hết tâm tư hiểu biết hắn như thế.
Con mắt Quân Ngạo âm lệ giống hệt Khánh Viễn Đế!
Nếu như không coi hắn là đệ nhất đối thủ, sao có thể hao hết tâm tư phân tích hắn như vậy!
Dã tâm của Quân Mạc tuyệt không giống như bề ngoài!
“Điện hạ…” Nam tử xiêm y màu xanh biếc đúng là trợ lý Quân Ngạo, là tiên sinh hắn thỉnh rất nhiều lần mới thỉnh trở về, vẫn muốn tìm biện pháp nghĩ kế cho hắn, chuyện tình hắn có thể nghĩ đến Tống Tử Tinh tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, hắn thoáng trầm tư một chút, mới chậm thanh nói, “Như vậy cũng chưa hẳn không tốt.”
Lệ khí Quân Ngạo đột nhiên thu lại. Trong lòng hắn cấp tốc nhảy lên một cái, trên mặt lại bất động thanh sắc.
“Tiên sinh cớ gì nói ra lời ấy?”
“Điện hạ sao không đổi lại góc độ suy nghĩ vấn đề?” Tống Tử Tinh vuốt chòm râu dê của mình, cười vẻ mặt thần bí, “Ngũ điện hạ có động tác lớn như vậy trở về kinh, có thể thấy được là người hiếu thắng, hắn đem điện hạ coi thành đối thủ lão già cổ hủ này tin tưởng, nhưng nếu nói hắn có thể đấu được điện hạ, lão già cổ hủ này lại không cho là đúng.”
“Lão thất phu, nói chuyện dễ hiểu chút, đừng văn văn vẻ vẻ, ta một người thô hào nghe không hiểu.” Bên cạnh Tống Tử Tinh một nam tử cao lớn thô lỗ nhướng mày, thân hình của hắn lớn bằng hai lần Tống Tử Tinh, một món cẩm phục tường vân màu đen không che được da thịt cơ bắp trên người hắn, một thân xiêm y dán ở trên người vốn là một kiện xiêm y thập phần ưu nhã ở trên người của hắn mặc cũng hiện ra mười phần cảm giác.
Nhất là khuôn mặt với chòm râu quai nón làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm thô lỗ!
Người này đúng là tướng quân đắc lực nhất bên cạnh phụ thân Hà Tất Thắng – – Phương Ẩn. Cũng là một trong những đại thần tâm phúc của Quân Ngạo.
Hắn trừng mắt, mắt lớn như chuông đồng trừng Tống Tử Tinh, có vẻ hết sức hung thần, bất quá đầu lông mày Tống Tử Tinh cũng không có nhúc nhích, nhẹ nhàng hừ một tiếng, cứ tiếp tục nói, “Điện hạ, nếu thay đổi là người ở biên quan có trụ cột tương đối sâu dầy, lúc này người từ biên quan trở về kinh thành, người sẽ làm như thế nào?”
Quân Ngạo trầm ngâm, suy nghĩ một chút, đáy mắt có vài phần vui vẻ cùng hiểu rõ.
“Tự nhiên là giấu tài, không để người phát giác năng lực của ta, đến lúc cần thiết cho địch nhân một kích mãnh liệt.”
Tống Tử Tinh mỉm cười gật đầu, vẻ mặt đồng ý.
“Điện hạ anh minh…” Hắn xoay chuyển lời nói lại chuyển đến trên người Quân Mạc, cười nói, “Nhưng là người nhìn xem Ngũ hoàng tử hồi kinh đã làm gì, diệt đạo phỉ đích xác là có công trên người, nhưng hắn gần mười năm cũng không trở lại kinh thành, người mẫu tộc đối với hắn cũng không thân cận lắm, nhiều năm trôi qua trong kinh thành hắn sớm đã mất giao thiệp, Thục phi nương nương lại chỉ là một phi tần trong cung, có Hiền phi nương nương trong cung áp chế, trông giữ, nàng không có cơ hội cùng các nhà đại thần qua lại, tự nhiên cũng không có cách nào giúp Ngũ hoàng tử điện hạ mưu tính…”
Lời Tống Tử Tinh còn chưa nói hết, con mắt liền sáng.
Sắc mặt hắn có chút ửng hồng, hơi kích động cắt đứt lời Tống Tử Tinh nói, “Tiên sinh nói có lý!”
Tống Tử Tinh mỉm cười gật đầu.
Tâm Quân Ngạo liền hoàn toàn buông xuống.
Xác thực, muốn ngồi trên cái vị trí kia, phải dựa vào binh quyền trong tay cũng không có biện pháp khác, không có giao thiệp cùng quan hệ sẽ không có bất kỳ khả năng nào. Hơn nữa phụ hoàng hôm nay chính trực tráng niên, kiêng kỵ nhất là trong tay hoàng tử có thứ uy hiếp hắn, hai mươi vạn binh quyền không nhất định sẽ trở thành thứ hắn ta dựa vào, nếu hắn có thể lợi dụng chuyện này, cuộc sống của Quân Mạc có thể sẽ không dễ chịu lắm. Trọng yếu hơn là triều đình những năm gần đây biên quan ít có rung chuyển, trong triều sớm đã trọng văn khinh võ, cho rằng vũ phu đều là người thô lỗ, không xứng với lễ nghi giáo hóa, cho nên võ quan sẽ không được tôn kính như quan văn.
Một hoàng tử không có nhân mạch không có binh quyền… Hắn còn sợ gì?!
Mặt mày Quân Ngạo hoàn toàn giãn ra. Hắn chắp tay với Tống Tử Tinh, hết sức khiêm cung, “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, là tự ta rối loạn đầu trận tuyến, làm cho mấy vị lo lắng.”
Tống Tử Tinh mỉm cười vuốt chòm râu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hài lòng, hắn đứng tại chỗ chịu của Quân Ngạo một xá, chờ hắn đứng dậy mới cười nói, “Ngũ hoàng tử lập công lớn người không ngại ở trước mặt bệ hạ khoe thành tích thay cho hắn, làm cho bệ hạ xem tại phân thượng Ngũ điện hạ trấn thủ biên quan nhiều năm, còn có thuộc hạ của hắn lần này trừ phiến loạn cũng lập được công lao, để cho bệ hạ cùng tưởng thưởng!”
“Tiên sinh nói rất đúng.” Trong mắt Quân Ngạo thoáng hiện lên một tia cười nhẹ nhõm, làm vậy chẳng những cho thấy hắn tài đức sáng suốt, còn có thể nhắc tới binh quyền của Quân Mạc làm cho phụ hoàng kiêng kỵ, quả thực là nhất cử lưỡng tiện, hắn mỉm cười, “Ta sẽ tìm một cơ hội cùng phụ hoàng nói chuyện, tốt nhất là ở trên triều đình nhắc tới!” Như vậy mới có thể làm cho trọng thần trong triều biết rõ hắn trí tuệ rộng lớn, xứng đôi một chữ “Hiền”.
Đáy mắt Tống Tử Tinh thoáng hiện lên một tia tán thưởng, vuốt râu không nói thêm gì nữa.
“Hai người lại làm trò bí hiểm gì, ta nghe không hiểu?” Phương Ẩn giọng cao vút to rõ, đầu mày hắn cau lại nhìn Quân Ngạo cùng Tống Tử Tinh phảng phất đạt thành nhận thức chung, “Hai người lại thương lượng cái gì đây.”
“Không có gì.” Quân Ngạo cười dời đi đề tài, “Đối với chuyện tình cứu nạn thiên tai lần này các ngươi thấy thế nào?”
“Còn có thể làm sao, Tam hoàng tử nhận lệnh đều bị bệ hạ bác bỏ, hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước.” Phương Ẩn là kẻ thần kinh thô, nghĩ không quá thấu triệt, liền không sao cả nói, “Dù sao đấy là một chuyện khổ sai, điện hạ không nhìn thấy đại thần trong triều hai ngày này không phải mượn cơ hội giả bệnh chính là tìm cách làm cho trong phủ mình xảy ra một chút chuyện tình không lớn không nhỏ, mỗi người đều không muốn đi cứu nạn thiên tai. Lại nói tới cũng là thừa tướng đại nhân xúi quẩy, dính phải chuyện như thế, bất quá ta vẫn rất bội phục thừa tướng đại nhân, hai chân hắn có bệnh tật rõ ràng có thể thoái thác chuyện này, lại cứ muốn ôm ở trên người, cũng không sợ sự tình hỏng bét làm cho bệ hạ trách cứ.”
Tống Tử Tinh nghe được tên Phong Lam Cẩn cũng có vài phần thổn thức, là người tuyệt đỉnh thông minh, đáng tiếc… Đáng tiếc song phương lập trường bất đồng, nếu không có thể nhận được Phong Lam Cẩn ủng hộ, ngôi vị hoàng đế của thái tử điện hạ chính là chuyện tình nắm chắc.
Than nhẹ một tiếng, Tống Tử Tinh nháy mắt cho Phương Ẩn, ra hiệu hắn không cần nhiều miệng, không thấy được điện hạ nghe được hắn nhắc tới Phong Lam Cẩn sắc mặt mặc dù không thay đổi, ánh mắt lại tối xuống sao? Rất hiển nhiên không muốn nghe đến tên của hắn.
“Bệ hạ có từng ở bên tai điện hạ để lộ cái gì không?” Tống Tử Tinh lẳng lặng hỏi.
Con ngươi Quân Ngạo hàn khí chợt lóe, “Không có!” Kể từ sau chuyện tình cung yến, phụ hoàng đối với hắn liền không giống trước, hắn không phải là người ngu tự nhiên biết là đã xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể theo manh mối lục lọi một chút, nhưng là cho tới bây giờ cũng không có tra ra cái sơ hở gì.
Nhớ tới ánh mắt phụ hoàng hôm nay nhìn hắn… Lông mày Quân Ngạo nhăn lại thật sâu.
Ánh mắt kia mang theo thăm dò cùng âm trầm, làm cho hắn mỗi lần cùng phụ hoàng đối mặt đều có cảm giác sợ hết hồn hết vía. Hắn thậm chí loáng thoáng có dự cảm… Phụ hoàng có thể đã phát hiện bí mật gì của hắn hay không.
Hắn đem từng chuyện tình cung yến loại bỏ trong đầu, cuối cùng cũng có thể cảm giác được trong tối tăm tựa hồ có một đôi tay đang thôi động mọi chuyện tiến triển, tỷ như ngày đó vì sao Vân Vận bị người của hắn dẫn đi, trên đường lại bị đưa đến nơi khác, còn có vết hôn trên cổ nàng là thế nào xuất hiện, thậm chí mấy món xiêm y rạn nứt đó đều thập phần khả nghi. Mẫu phi cố ý đem vị trí Vân Khanh an trí bên bờ sông lúc ấy liền nổi lên tâm tư giết nàng, nhưng nàng vào nước thế nhưng không chết, rõ ràng là thích khách ám sát nàng, lại bị nàng cùng Bạch Thanh Tiêu nói thành thị vệ cứu người…
Trong chuyện này có đủ thứ làm người suy nghĩ sâu xa, lại làm người ta khó hiểu!
Lông mày Quân Ngạo gắt gao nhíu lại.
Loại cảm giác bị người tính kế này phi thường khó chịu!
Nhưng là hắn lại không thể đi thẩm vấn những thị vệ ngày đó bị sai sử mà đi ám sát Vân Khanh, ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn thật là quỷ dị, trực giác hắn tự nói với mình tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đến cuối cùng hắn chết như thế nào, có lẽ đều không rõ ràng lắm.
Trực giác hắn luôn luôn nhạy cảm, cho nên hắn không dám hành động.
“Điện hạ…” Lúc này, người liên tục đứng ở trong bóng tối không nói gì một thân đấu bồng màu đen, ngay cả mặt cũng che giấu cực kỳ chặt chẽ mở miệng nói chuyện, thanh âm của hắn lanh lảnh, dưới áo choàng màu đen mơ hồ lộ ra trang phục thái giám màu xanh ngọc, đúng là đại thái giám Toàn Phúc từ trong cung len lén chạy ra ngoài. Mặt của hắn giấu ở trong bóng tối nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nghe được thanh âm làm người ta cực độ không thoải mái, “… Điện hạ những ngày này làm việc nên cẩn thận chút thì tốt, lão nô luôn cảm thấy bệ hạ bắt đầu hoài nghi lão nô là người của điện hạ, những ngày qua ánh mắt bệ hạ nhìn lão nô đều mang theo thăm dò… Lão nô thập phần sợ hãi, cho nên điện hạ tất phải bớt phóng túng một chút. Bất quá tâm ý bệ hạ điện hạ nên rõ ràng nhất, họa lớn trong lòng bệ hạ là ai điện hạ cũng vô cùng hiểu, nếu điện hạ có thể làm ra chuyện tình làm cho bệ hạ thập phần mừng rỡ, chắc hẳn bệ hạ đối với điện hạ sẽ không còn ngăn cách!”
Nghe vậy, Quân Ngạo đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, ở trong lòng âm thầm niệm một cái tên.
Phong Lam Cẩn!
/169
|