Edit: Trảm Phong
Sau một trận mưa, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, cây lựu trong sân hoa sớm đã kết thành quả to bằng đầu nắm tay, hôm nay điểm xuyết một bông tại đầu cành, bề ngoài màu lửa đỏ nhìn có chút xinh đẹp.
Vân Khanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại tựa trên dây đu lắc lư, vẻ mặt an tường, khóe môi mỉm cười. Gió thổi mép váy nàng phiêu đãng, tóc đen như mực tung bay, cả người cùng Thanh Trúc viên cơ hồ hợp thành một hồi phong cảnh. Phong Lam Cẩn sớm đã vào triều, Vân Khanh rốt cuộc biết Phong Lam Cẩn đại danh đỉnh đỉnh là từ đâu có được, trước kia chưa đến Phong gia, nàng vẫn không rõ vì sao dân gian sùng bái đối với thừa tướng Phong Lam Cẩn như vậy, hôm nay cuối cùng đã hiểu. Qua kỳ tân hôn, Phong Lam Cẩn liền khôi phục làm việc và nghỉ ngơi bình thường, mỗi ngày giờ Dần liền rời giường đến hoàng cung vào triều, sớm đi buổi trưa có thể trở về, nếu chậm có lẽ cả ngày đều nhìn không thấy bóng, coi như là thời điểm trong phủ thời gian hắn ở thư phòng cũng tương đối nhiều, đại đa số đều sửa sang lại tấu sớ đám quần thần đưa tới, ngày hôm sau nhặt mấy bản trọng yếu cùng đại thần trong triều thương thảo.
Vân Khanh thế mới biết thì ra là hai ngày thành thân hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi, đem mọi chuyện cần thiết đều chất một chỗ, sau đó đem thời gian rút ra cùng nàng.
Híp mắt, Vân Khanh có chút buồn ngủ, thời điểm sắp ngủ nghe được một hồi âm thanh xe lăn ma sát mặt đất quen thuộc.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt Phong Lam Cẩn không quá tán đồng.
“Ngô…” Vân Khanh miễn cưỡng mở mắt ra, thanh âm có chút khàn khàn, “Chàng đã trở lại a?”
Nàng thật đã quên đã rất lâu không nhìn thấy Phong Lam Cẩn.
Mấy ngày nay hắn đặc biệt gấp rút, buổi sáng nàng còn không dậy hắn cũng đã ra cửa, buổi tối nàng đã ngủ còn không thấy hắn trở lại. Chỉ có ngẫu nhiên trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ có thể cảm nhận được hắn ấm áp.
“Hiện tại đã vào thu, mặc đơn bạc như vậy còn dám nghỉ ngơi dưới tàng cây.” Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn đến gần nàng, ánh mắt nhìn nàng dần dần khôi phục thanh minh, lo lắng nói, “Vạn nhất dính phong hàn làm sao bây giờ?”
Vân Khanh lẩm bẩm hai tiếng qua loa, sau đó nhìn hắn vẫn là một thân triều phục màu tím không khỏi nhíu mày, “Gần đây sao bệ hạ luôn lưu chàng lại thương nghị chuyện vậy? Đã giờ gì rồi, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
Phong Lam Cẩn do dự một chút, nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, dừng một chút nhưng không có lừa gạt nàng, trầm giọng nói, “Giang Nam bên kia đã xảy ra nạn châu chấu.”
“Nạn châu chấu?!” Vân Khanh ngược lại hít một hơi lãnh khí, nàng bắt lấy ống tay áo Phong Lam Cẩn, lông mày nhăn lại thật sâu, “Có nghiêm trọng không?”
Tiếp qua hơn một tháng chính là mùa thu hoạch lúa nước, hôm nay náo loạn nạn châu chấu chẳng phải là hạt thóc cũng không thu được? Giang Nam được gọi là kho lúa của triều đình, nếu lúa nước Giang Nam xảy ra vấn đề, toàn bộ triều đình đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Thụ khổ nhất vẫn là dân chúng, nếu có tồn lương nhiều thì tốt, không có tồn lương chỉ sợ cũng bị chết đói.
Vân Khanh lại nghĩ tới mặt khác, nàng liếc nhìn bốn phía, phát hiện không có người mới thấp giọng hỏi, “Đại bản doanh của chàng không phải ở Giang Nam sao? Hôm nay không phải là cũng chịu ảnh hưởng?” Phong Lam Cẩn làm Phong Tuyệt Trần, thân phận là nhà giàu Giang Nam, hơn nữa Phong Tuyệt Trần còn là Giang Nam đệ nhất thủ phủ. Giang Nam bên kia xảy ra vấn đề, người thứ nhất nhận được tin tức chỉ sợ không phải Khánh Viễn Đế, mà là Phong Lam Cẩn.
Không trách được những ngày này hắn bận rộn như thế, thì ra là như vậy!
“Ảnh hưởng nhất định sẽ có.” Phong Lam Cẩn than nhẹ một tiếng, trong ánh mắt có chút lo lắng, “Cá nhân ta tổn thất cũng không coi vào đâu, chỉ là lúc này Giang Nam trải qua nạn châu chấu, tất nhiên mễ lương tăng giá, đến lúc đó một ít dân chúng nghèo khổ chỉ sợ cũng không dễ chịu lắm.”
Vân Khanh cúi đầu trầm mặc một hồi lâu.
Thấy vậy, đáy mắt Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một tia ảo não, nguyên bản chính là chuyện phiền lòng, nói với nàng chuyện này để làm gì. Hắn khẽ mỉm cười đổi đề tài, “Hai ngày nay cũng đang giúp mẫu thân sửa sang lại của hồi môn của Hân Duyệt, hôm nay thế nào?”
Vân Khanh cũng biết tâm tư Phong Lam Cẩn, khẽ mỉm cười đáp, “Nào có nhanh như vậy, hôn lễ Hân Duyệt vội vội vàng vàng, bất quá về mặt đồ cưới cũng không thể hàm hồ, theo lý thuyết đồ cưới cũng để tân nương tử tự mình thêu, bất quá mắt thấy hôm nay đã tháng tám, còn có bốn tháng, Hân Duyệt lại là đứa không ngồi yên, làm sao có thể thêu quần áo xuất giá. Ta…” Mặt Vân Khanh đỏ lên, có chút lúng túng, “… Ta công phu may vá cũng không tốt, cũng không giúp được nàng cái gì.”
Vân Khanh liền nghĩ đến lúc trước hắn làm Phong Tuyệt Trần đưa một ít đồ cưới cho nàng, nàng cho tới bây giờ nhớ tới đều có chút buồn bực, bất quá đồ cưới kia thật là đẹp mắt, hôm nay bị nàng thu đặt ở tủ quần áo tầng dưới chót trong tân phòng, dự định sau này làm đồ gia truyền truyền lại đời sau.
“Khụ…” Vân Khanh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút phiêu diêu, “Chàng lúc ấy làm sao lại nghĩ đến tặng ta đồ cưới?”
Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, đáy mắt thoáng hiện lên một tia chế nhạo, im lặng không tiếng động.
Khi đó liền muốn đem toàn bộ đồ tốt nhất thế gian cho nàng, ngoại trừ trên mặt không có mũ phượng khăn quàng vai hoa lệ của hoàng hậu nương nương, còn lại phương diện nào cũng đều không thua gì, hắn cũng là đánh bậy đánh bạ, nếu Vân Khanh nữ công khá hơn một chút, lấy tâm tính nàng ngay lúc đó cũng khó có khả năng sẽ mặc món đồ cưới đó.
Hai người ngổn ngang một hồi, qua không bao lâu, chỗ Mạc Ngôn có tiểu nha đầu đến truyền lời, để Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh qua dùng bữa.
Phong Lam Cẩn trở về phòng thay đổi xiêm y, vẫn như cũ là một thân hoa phục màu tím tôn quý.
Ngoại trừ ngày hai người thành thân Phong Lam Cẩn mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm sắc, thời gian còn lại bất kể là làm Phong Lam Cẩn hay là làm Phong Tuyệt Trần, Vân Khanh chưa từng thấy hắn mặc xiêm y khác màu tím, mà ngay cả trang sức trong Lãm Nguyệt Lâu cũng dùng nhiều màu tím là chính, hôm nay gian phòng của bọn họ cũng dùng đồ màu tím, màn che màu tím, chăn gấm thêu màu tím, rèm che màu tím,… hắn đối với màu tím tựa hồ mê muội yêu thích.
Nhìn thấy ánh mắt Vân Khanh, Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, sau đó tỉ mỉ cẩn thận dò xét mình một chút phát hiện không có gì không ổn mới nghi ngờ nói, “Như thế nào?”
“Không có!” Trong phòng chỉ có hai người, Vân Khanh cười nhạt một tiếng, có chút không có hảo ý, nàng chống cằm giảo hoạt nhìn hắn, “Ta đang suy nghĩ, không biết chàng thay đổi một thân xiêm y màu đen có thể sát phạt sắc bén như Mặc Huyền không, nếu thay đổi bạch y có thể nhẹ nhàng phong độ như Quân Ly như không, nếu thay đổi áo lam có thể ôn tồn tao nhã như Đại ca hay không.”
(TP: Đủ các tín đồ màu sắc! J)
Đáy mắt Phong Lam Cẩn tinh mang chợt lóe, hắn giữ chặt tay Vân Khanh, mãnh liệt dùng lực.
Vân Khanh không kịp phòng ngự, đã bị hắn kéo vào trong lòng, chóp mũi nàng đâm vào ngực hắn, hắn ngửi ngửi trên người nàng nhàn nhạt hương thơm Thanh Trúc, trong lòng dị thường an bình.
Cũng cảm giác được hơi thở hắn ấm áp mập mờ nhẹ nhàng thổi lỗ tai nàng, vành tai của nàng cũng bởi vì nhiệt độ này mà trở nên có chút đỏ, thấy vậy, đáy mắt Phong Lam Cẩn vui vẻ sâu hơn, hắn kề sát vào nàng, giễu giễu nói, “Nếu như nàng thích, lần sau ta mặc cho nàng xem, bất quá…” Hắn giảm thấp thanh âm xuống, câu nói sau nhẹ như nỉ non, “… Nàng nghĩ dùng điều kiện gì trao đổi?”
Gò má Vân Khanh hồng thấu.
Nàng hung hăng đẩy Phong Lam Cẩn ra, hung ác trừng mắt liếc hắn một cái.
Người này…
“Ha ha!” Vân Khanh không biết bộ dáng nàng đỏ mặt trừng hắn nào có phân nửa hung ác, trong mắt kia phong tình quyến rũ nhàn nhạt cơ hồ khiến hắn hóa thân thành sói, nếu không phải sợ đợi lát nữa mẫu thân đến thúc giục hắn, hắn cũng nhịn không được muốn áp đảo nàng.
Phong Lam Cẩn phát hiện kể từ sau khi Đại phu nhân cùng Vân Vận biến mất trên đời này, tâm Vân Khanh đã không còn âm u như trước, nàng hôm nay cười rộ lên giống như đẩy ra mây đen sáng sủa, cả người từ trong ra ngoài đều tản ra hào quang nhàn nhạt sáng chói, tâm kết của nàng đã mở ra, sẽ không còn nửa đêm bị cơn ác mộng bừng tỉnh, sẽ không còn nói chuyện với hắn thần sắc liền lơ lửng.
Ngoài phòng Lục nhi định bưng nước vào nhà nghe được Phong Lam Cẩn cười lớn sảng lãng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nàng nhìn chậu nước trong tay, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ một chút vẫn là mỉm cười mím môi lui xuống.
Trong phòng Phong Lam Cẩn cảm thấy, đáy mắt liền thoáng hiện lên vẻ hài lòng.
Thời điểm Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đến nhà chính, tất cả mọi người đã đến, mấy người dùng xong bữa, Phong Nhiễm Mặc liền đem Phong Lam Cẩn cùng Phong Lan Nguyệt gọi vào trong thư phòng ngoại viện, nhìn Phong Nhiễm Mặc có chút ngưng trọng, Vân Khanh cảm giác có lẽ chuyện tình nạn châu chấu không đơn giản giống như Phong Lam Cẩn nói vậy…
Vân Khanh có chút đứng ngồi không yên, nhưng lại không muốn làm cho Mạc Ngôn cùng Phong Hân Duyệt, Phong Vô Ưu lo lắng cho nên liền ôm Phong Vô Ưu cười cùng hai người nói chuyện, nói nói đã nói đến hôn sự Phong Hân Duyệt, bởi vì quan hệ Bạch gia cùng Vân Khanh, Mạc Ngôn cũng không có nói nhiều, chỉ là con gái của nàng chính nàng cũng rõ ràng, tránh không được muốn dặn dò Phong Hân Duyệt vài câu.
“Đến Bạch gia thì không thể tùy ý như ở trong nhà mình, đến lúc đó phải học nhiều nhìn nhiều, bớt nói.” Nói nói Mạc Ngôn liền thở dài một hơi, nhìn nữ nhi mặc dù đoan chính ngồi đó, đáy mắt vẫn đang lóe lên, cũng biết nàng không có đem lời mình nghe vào trong lòng, nàng bất đắc dĩ lại thất bại, “Ngươi nha đầu này…”
Cái gì là giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời, Mạc Ngôn quá rõ ràng.
Tỷ như tính tình nàng nàng hiểu rất rõ, quá đơn thuần dễ dàng tin người mà nói, tính tình như vậy đối với cô gái bình thường là phúc, có thể xưng là thật thà phúc hậu thành thật, nhưng nàng là phu nhân Phong lão thừa tướng, là mẫu thân hiện nay của thừa tướng đại nhân, tính tình như vậy cũng không quá thích hợp cùng người giao tế, chính nàng cũng biết khuyết điểm của mình, nhưng là đổi không được. Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm qua nàng không muốn tham gia cung yến.
Nàng đối với bản tính nữ nhi của mình cũng rõ ràng, biết không phải nói dăm ba câu có thể thay đổi.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tính tình như vậy cũng không biết là tốt hay không tốt.
Bất quá nên dặn dò vẫn phải dặn dò, “Bạch gia không thể so với Phong gia, ở Phong gia, ngươi cũng biết ta và phụ thân ngươi cho tới bây giờ cũng không yêu cầu huynh muội các ngươi cái gì, đối với các ngươi lại càng bỏ mặc, Bạch gia lại không giống, Bạch lão gia tử là ngoại tổ phụ chị dâu ngươi, không tin ngươi có thể hỏi Khanh nhi, Bạch lão gia tử thân là Ngự sử đại phu làm người vô cùng nghiêm cẩn, ngươi nếu không hiểu chuyện tới Bạch gia còn không biết bớt phóng túng tính tình, chẳng những sẽ mang đến phiền toái cho chính ngươi, Thanh Tiêu cũng sẽ bị ngươi liên lụy.”
“Nương…” Phong Hân Duyệt có chút bị dọa sợ, sắc mặt có hơi trắng bệch, nàng hoảng sợ nói, “Không có khoa trương như vậy chứ.”
“Ngươi hỏi một chút đại tẩu ngươi trước kia ở nhà mẹ là thế nào tới, cho là ta lừa ngươi hay sao?” Mạc Ngôn giả vờ cả giận nói, “Ngươi tùy tiện đi nhìn một chút trong kinh thành có tiểu thư khuê các nào không hiểu chuyện giống như ngươi, mặc dù ở bên cạnh nương có cha mẹ cùng ca ca ngươi che chở, nhưng là đến nhà người ta thì không được, cậu cùng mợ Khanh nhi đều là người khoan dung, nhưng Bạch gia cũng không dừng lại trong một ít nhân mạch bên Bạch Thanh Tiêu, hắn còn có thúc thúc bá bá, một phòng lớn người ngươi cho rằng mỗi người đều dễ chung đụng như vậy?”
Sắc mặt Phong Hân Duyệt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, nhỏ giọng nói, “… Vậy ta không lấy chồng…”
“Ngươi!” Mạc Ngôn bất đắc dĩ lại không biết nói sao, “Ngươi cho rằng hôn nhân đại sự là ngươi muốn như thế nào liền như thế đó? Hôm nay hôn kỳ đều định xuống ngươi nói không lấy chồng, thời gian trước đi chỗ nào.”
“Nương…” Vân Khanh khẽ mỉm cười cho Tiểu Vô Ưu ánh mắt, Tiểu Vô Ưu hiểu ý tứ Vân Khanh, con mắt chợt lóe liền từ trên đùi Vân Khanh nhảy xuống, nàng bước nhanh chạy đến bên người Mạc Ngôn, “Bà nội, cô cô không phải cố ý chọc người tức giận a, người không cần tức giận.”
Mạc Ngôn buồn cười điểm cái trán Tiểu Vô Ưu một cái, cười mắng, “Đã nói không nên gọi ta bà nội. Ta có già như vậy sao?”
Tròng mắt Tiểu Vô Ưu dạo qua một vòng, cười tủm tỉm ôm cổ Mạc Ngôn, “Vậy ta gọi sao a, bằng không gọi tổ mẫu?”
Mạc Ngôn nhăn nhăn mũi, “Còn không bằng bà nội đâu, tối thiểu bà nội còn thân hơn chút ít.”
Vân Khanh nhìn Mạc Ngôn cùng Phong Vô Ưu thân mật khăng khít, ánh mắt lóe lên một cái, không biết nếu Mạc Ngôn biết tiểu Ưu căn bản không phải cháu gái ruột nàng sẽ thế nào.
Rất nhanh đem cái ý nghĩ này ném đi, Vân Khanh cười nói, “Nương, ta cùng tướng công đã thương lượng tốt, chờ hai ngày nữa hắn nhàn rỗi chút, chúng ta cùng đi Bạch gia một chuyến, lại nói tới sau thành thân ta còn chưa có đi thăm ngoại tổ mẫu lão nhân gia.”
Đáy mắt Mạc Ngôn thoáng hiện lên một tia ấm áp, gật đầu nói, “Ừ, có thời gian có thể đi Bạch gia nhiều một chút, ta nghe nói Bạch lão phu nhân trong tất cả tử tôn thương yêu nhất đúng là ngươi.” Nghĩ tới mẹ đẻ Vân Khanh mất sớm, cũng khó trách Bạch lão phu nhân đối với nàng có nhiều thương tiếc, nghĩ tới đây ánh mắt Mạc Ngôn cũng hơi có chút nóng lên.
Mấy người tùy ý trò chuyện, đột nhiên có tiểu nha hoàn cước bộ vội vã xốc rèm vải gian phòng, sắc mặt trắng bệch bẩm báo.
“Phu nhân, đại nha đầu Lục Uyển trong phòng Phương di nương chết!”
Sau một trận mưa, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, cây lựu trong sân hoa sớm đã kết thành quả to bằng đầu nắm tay, hôm nay điểm xuyết một bông tại đầu cành, bề ngoài màu lửa đỏ nhìn có chút xinh đẹp.
Vân Khanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại tựa trên dây đu lắc lư, vẻ mặt an tường, khóe môi mỉm cười. Gió thổi mép váy nàng phiêu đãng, tóc đen như mực tung bay, cả người cùng Thanh Trúc viên cơ hồ hợp thành một hồi phong cảnh. Phong Lam Cẩn sớm đã vào triều, Vân Khanh rốt cuộc biết Phong Lam Cẩn đại danh đỉnh đỉnh là từ đâu có được, trước kia chưa đến Phong gia, nàng vẫn không rõ vì sao dân gian sùng bái đối với thừa tướng Phong Lam Cẩn như vậy, hôm nay cuối cùng đã hiểu. Qua kỳ tân hôn, Phong Lam Cẩn liền khôi phục làm việc và nghỉ ngơi bình thường, mỗi ngày giờ Dần liền rời giường đến hoàng cung vào triều, sớm đi buổi trưa có thể trở về, nếu chậm có lẽ cả ngày đều nhìn không thấy bóng, coi như là thời điểm trong phủ thời gian hắn ở thư phòng cũng tương đối nhiều, đại đa số đều sửa sang lại tấu sớ đám quần thần đưa tới, ngày hôm sau nhặt mấy bản trọng yếu cùng đại thần trong triều thương thảo.
Vân Khanh thế mới biết thì ra là hai ngày thành thân hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi, đem mọi chuyện cần thiết đều chất một chỗ, sau đó đem thời gian rút ra cùng nàng.
Híp mắt, Vân Khanh có chút buồn ngủ, thời điểm sắp ngủ nghe được một hồi âm thanh xe lăn ma sát mặt đất quen thuộc.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt Phong Lam Cẩn không quá tán đồng.
“Ngô…” Vân Khanh miễn cưỡng mở mắt ra, thanh âm có chút khàn khàn, “Chàng đã trở lại a?”
Nàng thật đã quên đã rất lâu không nhìn thấy Phong Lam Cẩn.
Mấy ngày nay hắn đặc biệt gấp rút, buổi sáng nàng còn không dậy hắn cũng đã ra cửa, buổi tối nàng đã ngủ còn không thấy hắn trở lại. Chỉ có ngẫu nhiên trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ có thể cảm nhận được hắn ấm áp.
“Hiện tại đã vào thu, mặc đơn bạc như vậy còn dám nghỉ ngơi dưới tàng cây.” Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn đến gần nàng, ánh mắt nhìn nàng dần dần khôi phục thanh minh, lo lắng nói, “Vạn nhất dính phong hàn làm sao bây giờ?”
Vân Khanh lẩm bẩm hai tiếng qua loa, sau đó nhìn hắn vẫn là một thân triều phục màu tím không khỏi nhíu mày, “Gần đây sao bệ hạ luôn lưu chàng lại thương nghị chuyện vậy? Đã giờ gì rồi, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
Phong Lam Cẩn do dự một chút, nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, dừng một chút nhưng không có lừa gạt nàng, trầm giọng nói, “Giang Nam bên kia đã xảy ra nạn châu chấu.”
“Nạn châu chấu?!” Vân Khanh ngược lại hít một hơi lãnh khí, nàng bắt lấy ống tay áo Phong Lam Cẩn, lông mày nhăn lại thật sâu, “Có nghiêm trọng không?”
Tiếp qua hơn một tháng chính là mùa thu hoạch lúa nước, hôm nay náo loạn nạn châu chấu chẳng phải là hạt thóc cũng không thu được? Giang Nam được gọi là kho lúa của triều đình, nếu lúa nước Giang Nam xảy ra vấn đề, toàn bộ triều đình đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Thụ khổ nhất vẫn là dân chúng, nếu có tồn lương nhiều thì tốt, không có tồn lương chỉ sợ cũng bị chết đói.
Vân Khanh lại nghĩ tới mặt khác, nàng liếc nhìn bốn phía, phát hiện không có người mới thấp giọng hỏi, “Đại bản doanh của chàng không phải ở Giang Nam sao? Hôm nay không phải là cũng chịu ảnh hưởng?” Phong Lam Cẩn làm Phong Tuyệt Trần, thân phận là nhà giàu Giang Nam, hơn nữa Phong Tuyệt Trần còn là Giang Nam đệ nhất thủ phủ. Giang Nam bên kia xảy ra vấn đề, người thứ nhất nhận được tin tức chỉ sợ không phải Khánh Viễn Đế, mà là Phong Lam Cẩn.
Không trách được những ngày này hắn bận rộn như thế, thì ra là như vậy!
“Ảnh hưởng nhất định sẽ có.” Phong Lam Cẩn than nhẹ một tiếng, trong ánh mắt có chút lo lắng, “Cá nhân ta tổn thất cũng không coi vào đâu, chỉ là lúc này Giang Nam trải qua nạn châu chấu, tất nhiên mễ lương tăng giá, đến lúc đó một ít dân chúng nghèo khổ chỉ sợ cũng không dễ chịu lắm.”
Vân Khanh cúi đầu trầm mặc một hồi lâu.
Thấy vậy, đáy mắt Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một tia ảo não, nguyên bản chính là chuyện phiền lòng, nói với nàng chuyện này để làm gì. Hắn khẽ mỉm cười đổi đề tài, “Hai ngày nay cũng đang giúp mẫu thân sửa sang lại của hồi môn của Hân Duyệt, hôm nay thế nào?”
Vân Khanh cũng biết tâm tư Phong Lam Cẩn, khẽ mỉm cười đáp, “Nào có nhanh như vậy, hôn lễ Hân Duyệt vội vội vàng vàng, bất quá về mặt đồ cưới cũng không thể hàm hồ, theo lý thuyết đồ cưới cũng để tân nương tử tự mình thêu, bất quá mắt thấy hôm nay đã tháng tám, còn có bốn tháng, Hân Duyệt lại là đứa không ngồi yên, làm sao có thể thêu quần áo xuất giá. Ta…” Mặt Vân Khanh đỏ lên, có chút lúng túng, “… Ta công phu may vá cũng không tốt, cũng không giúp được nàng cái gì.”
Vân Khanh liền nghĩ đến lúc trước hắn làm Phong Tuyệt Trần đưa một ít đồ cưới cho nàng, nàng cho tới bây giờ nhớ tới đều có chút buồn bực, bất quá đồ cưới kia thật là đẹp mắt, hôm nay bị nàng thu đặt ở tủ quần áo tầng dưới chót trong tân phòng, dự định sau này làm đồ gia truyền truyền lại đời sau.
“Khụ…” Vân Khanh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút phiêu diêu, “Chàng lúc ấy làm sao lại nghĩ đến tặng ta đồ cưới?”
Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, đáy mắt thoáng hiện lên một tia chế nhạo, im lặng không tiếng động.
Khi đó liền muốn đem toàn bộ đồ tốt nhất thế gian cho nàng, ngoại trừ trên mặt không có mũ phượng khăn quàng vai hoa lệ của hoàng hậu nương nương, còn lại phương diện nào cũng đều không thua gì, hắn cũng là đánh bậy đánh bạ, nếu Vân Khanh nữ công khá hơn một chút, lấy tâm tính nàng ngay lúc đó cũng khó có khả năng sẽ mặc món đồ cưới đó.
Hai người ngổn ngang một hồi, qua không bao lâu, chỗ Mạc Ngôn có tiểu nha đầu đến truyền lời, để Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh qua dùng bữa.
Phong Lam Cẩn trở về phòng thay đổi xiêm y, vẫn như cũ là một thân hoa phục màu tím tôn quý.
Ngoại trừ ngày hai người thành thân Phong Lam Cẩn mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm sắc, thời gian còn lại bất kể là làm Phong Lam Cẩn hay là làm Phong Tuyệt Trần, Vân Khanh chưa từng thấy hắn mặc xiêm y khác màu tím, mà ngay cả trang sức trong Lãm Nguyệt Lâu cũng dùng nhiều màu tím là chính, hôm nay gian phòng của bọn họ cũng dùng đồ màu tím, màn che màu tím, chăn gấm thêu màu tím, rèm che màu tím,… hắn đối với màu tím tựa hồ mê muội yêu thích.
Nhìn thấy ánh mắt Vân Khanh, Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, sau đó tỉ mỉ cẩn thận dò xét mình một chút phát hiện không có gì không ổn mới nghi ngờ nói, “Như thế nào?”
“Không có!” Trong phòng chỉ có hai người, Vân Khanh cười nhạt một tiếng, có chút không có hảo ý, nàng chống cằm giảo hoạt nhìn hắn, “Ta đang suy nghĩ, không biết chàng thay đổi một thân xiêm y màu đen có thể sát phạt sắc bén như Mặc Huyền không, nếu thay đổi bạch y có thể nhẹ nhàng phong độ như Quân Ly như không, nếu thay đổi áo lam có thể ôn tồn tao nhã như Đại ca hay không.”
(TP: Đủ các tín đồ màu sắc! J)
Đáy mắt Phong Lam Cẩn tinh mang chợt lóe, hắn giữ chặt tay Vân Khanh, mãnh liệt dùng lực.
Vân Khanh không kịp phòng ngự, đã bị hắn kéo vào trong lòng, chóp mũi nàng đâm vào ngực hắn, hắn ngửi ngửi trên người nàng nhàn nhạt hương thơm Thanh Trúc, trong lòng dị thường an bình.
Cũng cảm giác được hơi thở hắn ấm áp mập mờ nhẹ nhàng thổi lỗ tai nàng, vành tai của nàng cũng bởi vì nhiệt độ này mà trở nên có chút đỏ, thấy vậy, đáy mắt Phong Lam Cẩn vui vẻ sâu hơn, hắn kề sát vào nàng, giễu giễu nói, “Nếu như nàng thích, lần sau ta mặc cho nàng xem, bất quá…” Hắn giảm thấp thanh âm xuống, câu nói sau nhẹ như nỉ non, “… Nàng nghĩ dùng điều kiện gì trao đổi?”
Gò má Vân Khanh hồng thấu.
Nàng hung hăng đẩy Phong Lam Cẩn ra, hung ác trừng mắt liếc hắn một cái.
Người này…
“Ha ha!” Vân Khanh không biết bộ dáng nàng đỏ mặt trừng hắn nào có phân nửa hung ác, trong mắt kia phong tình quyến rũ nhàn nhạt cơ hồ khiến hắn hóa thân thành sói, nếu không phải sợ đợi lát nữa mẫu thân đến thúc giục hắn, hắn cũng nhịn không được muốn áp đảo nàng.
Phong Lam Cẩn phát hiện kể từ sau khi Đại phu nhân cùng Vân Vận biến mất trên đời này, tâm Vân Khanh đã không còn âm u như trước, nàng hôm nay cười rộ lên giống như đẩy ra mây đen sáng sủa, cả người từ trong ra ngoài đều tản ra hào quang nhàn nhạt sáng chói, tâm kết của nàng đã mở ra, sẽ không còn nửa đêm bị cơn ác mộng bừng tỉnh, sẽ không còn nói chuyện với hắn thần sắc liền lơ lửng.
Ngoài phòng Lục nhi định bưng nước vào nhà nghe được Phong Lam Cẩn cười lớn sảng lãng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nàng nhìn chậu nước trong tay, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ một chút vẫn là mỉm cười mím môi lui xuống.
Trong phòng Phong Lam Cẩn cảm thấy, đáy mắt liền thoáng hiện lên vẻ hài lòng.
Thời điểm Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đến nhà chính, tất cả mọi người đã đến, mấy người dùng xong bữa, Phong Nhiễm Mặc liền đem Phong Lam Cẩn cùng Phong Lan Nguyệt gọi vào trong thư phòng ngoại viện, nhìn Phong Nhiễm Mặc có chút ngưng trọng, Vân Khanh cảm giác có lẽ chuyện tình nạn châu chấu không đơn giản giống như Phong Lam Cẩn nói vậy…
Vân Khanh có chút đứng ngồi không yên, nhưng lại không muốn làm cho Mạc Ngôn cùng Phong Hân Duyệt, Phong Vô Ưu lo lắng cho nên liền ôm Phong Vô Ưu cười cùng hai người nói chuyện, nói nói đã nói đến hôn sự Phong Hân Duyệt, bởi vì quan hệ Bạch gia cùng Vân Khanh, Mạc Ngôn cũng không có nói nhiều, chỉ là con gái của nàng chính nàng cũng rõ ràng, tránh không được muốn dặn dò Phong Hân Duyệt vài câu.
“Đến Bạch gia thì không thể tùy ý như ở trong nhà mình, đến lúc đó phải học nhiều nhìn nhiều, bớt nói.” Nói nói Mạc Ngôn liền thở dài một hơi, nhìn nữ nhi mặc dù đoan chính ngồi đó, đáy mắt vẫn đang lóe lên, cũng biết nàng không có đem lời mình nghe vào trong lòng, nàng bất đắc dĩ lại thất bại, “Ngươi nha đầu này…”
Cái gì là giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời, Mạc Ngôn quá rõ ràng.
Tỷ như tính tình nàng nàng hiểu rất rõ, quá đơn thuần dễ dàng tin người mà nói, tính tình như vậy đối với cô gái bình thường là phúc, có thể xưng là thật thà phúc hậu thành thật, nhưng nàng là phu nhân Phong lão thừa tướng, là mẫu thân hiện nay của thừa tướng đại nhân, tính tình như vậy cũng không quá thích hợp cùng người giao tế, chính nàng cũng biết khuyết điểm của mình, nhưng là đổi không được. Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm qua nàng không muốn tham gia cung yến.
Nàng đối với bản tính nữ nhi của mình cũng rõ ràng, biết không phải nói dăm ba câu có thể thay đổi.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tính tình như vậy cũng không biết là tốt hay không tốt.
Bất quá nên dặn dò vẫn phải dặn dò, “Bạch gia không thể so với Phong gia, ở Phong gia, ngươi cũng biết ta và phụ thân ngươi cho tới bây giờ cũng không yêu cầu huynh muội các ngươi cái gì, đối với các ngươi lại càng bỏ mặc, Bạch gia lại không giống, Bạch lão gia tử là ngoại tổ phụ chị dâu ngươi, không tin ngươi có thể hỏi Khanh nhi, Bạch lão gia tử thân là Ngự sử đại phu làm người vô cùng nghiêm cẩn, ngươi nếu không hiểu chuyện tới Bạch gia còn không biết bớt phóng túng tính tình, chẳng những sẽ mang đến phiền toái cho chính ngươi, Thanh Tiêu cũng sẽ bị ngươi liên lụy.”
“Nương…” Phong Hân Duyệt có chút bị dọa sợ, sắc mặt có hơi trắng bệch, nàng hoảng sợ nói, “Không có khoa trương như vậy chứ.”
“Ngươi hỏi một chút đại tẩu ngươi trước kia ở nhà mẹ là thế nào tới, cho là ta lừa ngươi hay sao?” Mạc Ngôn giả vờ cả giận nói, “Ngươi tùy tiện đi nhìn một chút trong kinh thành có tiểu thư khuê các nào không hiểu chuyện giống như ngươi, mặc dù ở bên cạnh nương có cha mẹ cùng ca ca ngươi che chở, nhưng là đến nhà người ta thì không được, cậu cùng mợ Khanh nhi đều là người khoan dung, nhưng Bạch gia cũng không dừng lại trong một ít nhân mạch bên Bạch Thanh Tiêu, hắn còn có thúc thúc bá bá, một phòng lớn người ngươi cho rằng mỗi người đều dễ chung đụng như vậy?”
Sắc mặt Phong Hân Duyệt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, nhỏ giọng nói, “… Vậy ta không lấy chồng…”
“Ngươi!” Mạc Ngôn bất đắc dĩ lại không biết nói sao, “Ngươi cho rằng hôn nhân đại sự là ngươi muốn như thế nào liền như thế đó? Hôm nay hôn kỳ đều định xuống ngươi nói không lấy chồng, thời gian trước đi chỗ nào.”
“Nương…” Vân Khanh khẽ mỉm cười cho Tiểu Vô Ưu ánh mắt, Tiểu Vô Ưu hiểu ý tứ Vân Khanh, con mắt chợt lóe liền từ trên đùi Vân Khanh nhảy xuống, nàng bước nhanh chạy đến bên người Mạc Ngôn, “Bà nội, cô cô không phải cố ý chọc người tức giận a, người không cần tức giận.”
Mạc Ngôn buồn cười điểm cái trán Tiểu Vô Ưu một cái, cười mắng, “Đã nói không nên gọi ta bà nội. Ta có già như vậy sao?”
Tròng mắt Tiểu Vô Ưu dạo qua một vòng, cười tủm tỉm ôm cổ Mạc Ngôn, “Vậy ta gọi sao a, bằng không gọi tổ mẫu?”
Mạc Ngôn nhăn nhăn mũi, “Còn không bằng bà nội đâu, tối thiểu bà nội còn thân hơn chút ít.”
Vân Khanh nhìn Mạc Ngôn cùng Phong Vô Ưu thân mật khăng khít, ánh mắt lóe lên một cái, không biết nếu Mạc Ngôn biết tiểu Ưu căn bản không phải cháu gái ruột nàng sẽ thế nào.
Rất nhanh đem cái ý nghĩ này ném đi, Vân Khanh cười nói, “Nương, ta cùng tướng công đã thương lượng tốt, chờ hai ngày nữa hắn nhàn rỗi chút, chúng ta cùng đi Bạch gia một chuyến, lại nói tới sau thành thân ta còn chưa có đi thăm ngoại tổ mẫu lão nhân gia.”
Đáy mắt Mạc Ngôn thoáng hiện lên một tia ấm áp, gật đầu nói, “Ừ, có thời gian có thể đi Bạch gia nhiều một chút, ta nghe nói Bạch lão phu nhân trong tất cả tử tôn thương yêu nhất đúng là ngươi.” Nghĩ tới mẹ đẻ Vân Khanh mất sớm, cũng khó trách Bạch lão phu nhân đối với nàng có nhiều thương tiếc, nghĩ tới đây ánh mắt Mạc Ngôn cũng hơi có chút nóng lên.
Mấy người tùy ý trò chuyện, đột nhiên có tiểu nha hoàn cước bộ vội vã xốc rèm vải gian phòng, sắc mặt trắng bệch bẩm báo.
“Phu nhân, đại nha đầu Lục Uyển trong phòng Phương di nương chết!”
/169
|