Nếu đã như vậy, mọi người hãy cho ba mẹ số 5 một tràng võ tay!”
Nói xong, Giám đốc vỗ tay đầu tiên.
Khách trong quán cũng cười ồ vỗ tay khen ngợi.
Bạch Dương nghe tiếng võ tay, cả khuôn mặt ửng hồng, cô đẩy Phó Kình Hiên ra.
Cô không ngờ lá bài lại rơi vào thời điểm như vậy, chính mình cùng Phó Kình Hiên lại thực hiện một nụ hôn trước mặt công chúng.
Thật là xấu hổ muốn chết.
Bạch Dương che mặt, ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Mà Phó Kình Hiên lại bình tĩnh hơn nhiều.
Dù không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng anh không ghét sự tiếp xúc vừa rồi.
“Còn chưa hết giờ, tiếp tục đi, nếu không sẽ bị loại khỏi trò chơi.” Phó Kình Hiên nhặt lá bài rơi trên đùi mình lên, nhìn thấy trên đó có in hình môi đỏ, ánh mắt anh chợt lóe lên, đem mặt đó dán lên đôi môi mình.
Đôi môi của anh ấy vừa vặn chồng lên vết son đỏ.
Bạch Dương không biết, nghe nói sẽ bị loại, cô không còn xấu hổ nữa, vì vậy cô thả tay xuống khỏi mặt.
Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên cô và Phó Kình Hiên tình cờ hôn nhau như thế này.
Trong nhà bếp của biệt thự trường đua ngựa của Tổng giám đốc Trần, lại một lần khác.
Cho nên, cô không cần quan tâm nhiều như vậy, coi như bị chó cắn một miếng vậy.
Nghĩ vậy, Bạch Dương hít sâu một hơi rồi quay sang nhìn người đàn ông cặn bã bên cạnh cô.
Người đàn ông đã dán lá bài chờ cô.
Cô nắm chặt tay, tự nhủ trong lòng vài lần, không được làm sai như trước, dùng môi áp sát vào mặt bài.
Phó Kình Hiên cảm nhận thấy nhiệt độ trên mặt kia của lá bài, đôi mắt anh tối sầm lại.
Nhưng còn không đợi anh cảm nhận thêm hai giây, nhiệt độ đã biến mất cùng với lá bài đang chơi.
Mí mắt Phó Kình Hiên rũ xuống, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác mất mát.
Rất nhanh, đã hết giờ.
Giám đốc công bố ba gia đình vượt qua, số 1, số 3 và số 5.
Gia đình Bạch Dương là số 5.
Đậu Đậu vỗ tay vui vẻ: “Mẹ ơi, chúng ta đã vào vòng trong rồi.”
“Ừ” Bạch Dương gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
Cô nghĩ, bọn họ đã phạm sai lầm một lần, làm trì hoãn thời gian, bọn họ nhất định bị loại rồi.
Không nghĩ tới, vậy mà lọt tốp rồi.
Nhìn dáng vẻ sững sờ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cảm thấy có chút đáng yêu, †rong mắt không khỏi lóe lên một nụ cười: “Ngoài số 1 và số 3, nhà số 2 và số 4 cũng có sai sót. Bọn họ đã mắc nhiều sai lâm hơn chúng ta, vì vậy chúng ta đứng ở vị trí thứ Ba. “
“Sao anh biết?” Bạch Dương nghi ngờ nhìn anh.
Phó Kình Hiên rũ mắt xuống nhìn cô: “Trong lúc chơi, tôi có chú ý đến tiến độ của những gia đình khác, nên tôi biết.”
Hóa ra là như vậy.
Bạch Dương không nhịn được giơ ngón tay cái lên: “Bội phục.”
Trong thời gian trò chơi ngắn như vậy, anh vẫn có thể tập trung vào các đối thủ khác, cô thua xa rồi.
Nói xong, Giám đốc vỗ tay đầu tiên.
Khách trong quán cũng cười ồ vỗ tay khen ngợi.
Bạch Dương nghe tiếng võ tay, cả khuôn mặt ửng hồng, cô đẩy Phó Kình Hiên ra.
Cô không ngờ lá bài lại rơi vào thời điểm như vậy, chính mình cùng Phó Kình Hiên lại thực hiện một nụ hôn trước mặt công chúng.
Thật là xấu hổ muốn chết.
Bạch Dương che mặt, ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Mà Phó Kình Hiên lại bình tĩnh hơn nhiều.
Dù không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng anh không ghét sự tiếp xúc vừa rồi.
“Còn chưa hết giờ, tiếp tục đi, nếu không sẽ bị loại khỏi trò chơi.” Phó Kình Hiên nhặt lá bài rơi trên đùi mình lên, nhìn thấy trên đó có in hình môi đỏ, ánh mắt anh chợt lóe lên, đem mặt đó dán lên đôi môi mình.
Đôi môi của anh ấy vừa vặn chồng lên vết son đỏ.
Bạch Dương không biết, nghe nói sẽ bị loại, cô không còn xấu hổ nữa, vì vậy cô thả tay xuống khỏi mặt.
Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên cô và Phó Kình Hiên tình cờ hôn nhau như thế này.
Trong nhà bếp của biệt thự trường đua ngựa của Tổng giám đốc Trần, lại một lần khác.
Cho nên, cô không cần quan tâm nhiều như vậy, coi như bị chó cắn một miếng vậy.
Nghĩ vậy, Bạch Dương hít sâu một hơi rồi quay sang nhìn người đàn ông cặn bã bên cạnh cô.
Người đàn ông đã dán lá bài chờ cô.
Cô nắm chặt tay, tự nhủ trong lòng vài lần, không được làm sai như trước, dùng môi áp sát vào mặt bài.
Phó Kình Hiên cảm nhận thấy nhiệt độ trên mặt kia của lá bài, đôi mắt anh tối sầm lại.
Nhưng còn không đợi anh cảm nhận thêm hai giây, nhiệt độ đã biến mất cùng với lá bài đang chơi.
Mí mắt Phó Kình Hiên rũ xuống, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác mất mát.
Rất nhanh, đã hết giờ.
Giám đốc công bố ba gia đình vượt qua, số 1, số 3 và số 5.
Gia đình Bạch Dương là số 5.
Đậu Đậu vỗ tay vui vẻ: “Mẹ ơi, chúng ta đã vào vòng trong rồi.”
“Ừ” Bạch Dương gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
Cô nghĩ, bọn họ đã phạm sai lầm một lần, làm trì hoãn thời gian, bọn họ nhất định bị loại rồi.
Không nghĩ tới, vậy mà lọt tốp rồi.
Nhìn dáng vẻ sững sờ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cảm thấy có chút đáng yêu, †rong mắt không khỏi lóe lên một nụ cười: “Ngoài số 1 và số 3, nhà số 2 và số 4 cũng có sai sót. Bọn họ đã mắc nhiều sai lâm hơn chúng ta, vì vậy chúng ta đứng ở vị trí thứ Ba. “
“Sao anh biết?” Bạch Dương nghi ngờ nhìn anh.
Phó Kình Hiên rũ mắt xuống nhìn cô: “Trong lúc chơi, tôi có chú ý đến tiến độ của những gia đình khác, nên tôi biết.”
Hóa ra là như vậy.
Bạch Dương không nhịn được giơ ngón tay cái lên: “Bội phục.”
Trong thời gian trò chơi ngắn như vậy, anh vẫn có thể tập trung vào các đối thủ khác, cô thua xa rồi.
/1278
|