Ngay cả Phó Kình Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh vốn cho rằng cô thật sự sẽ không đồng ý.
Không ngờ cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý.
Bạch Dương nhìn cậu bé vui vẻ, nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó hít một hơi thật sâu nhìn Giám đốc bên cạnh: “Hoạt động này sẽ không ghi lại rồi đưa lên mạng chứ?”
“Tất nhiên là không, đây chỉ là một hoạt động nội bộ trong nhà hàng của chúng tôi, tôi cũng biết một số phụ huynh không muốn con mình lộ mặt trước công chúng cả nước nên ngay từ đầu đã không nghĩ đến việc quay video.” Người Giám đốc trả lời.
Bạch Dương yên tâm gật đầu: “Được rồi.
Chỉ cần không đăng lên mạng, không bị Cố Tử Yên nhìn thấy được.
“Vậy thì hai người dẫn cậu bé qua bên đó đăng ký đi.” Giám đốc chỉ tay về phía trước, vừa thấy chính là sân khấu tạm thời.
Bạch Dương ừ một tiếng: “Được.”
Cô nắm tay Đậu Đậu, đi theo sau người quản lý.
Phó Kình Hiên đi bên cạnh cô.
Cô cắn môi, ngập ngừng hỏi: “Phó tổng, lúc trước anh ngắt lời, không cho tôi nói ra mối quan hệ thực sự của chúng ta, là cố ý sao?”
Đôi mắt Phó Kình Hiên rũ xuống, khó nhìn ra biểu cảm chân thật trong mắt anh: “Không phải, tôi chỉ sớm muốn biết Giám đốc của nhà hàng muốn nói gì thôi.”
Vẻ mặt của anh lạnh nhạt, nhìn không giống như đang nói dối.
Bạch Dương gật đầu, tin tưởng: “Vậy Sao.
Xem ra cô suy nghĩ nhiều rồi.
Còn nữa, anh vô cùng ghét cô, sao có thể cố tình để Giám đốc hiểu lầm bọn họ là vợ chồng.
“Nhưng mà Sếp Phó, tại sao anh lại đồng ý tham gia vào loại hoạt động như thế này?” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn Phó Kình Hiên.
Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy: “Vì Đậu Đậu mà thôi, thằng bé là cháu của Trình Minh Viễn, chỉ là thay cậu †a chăm sóc cho Đậu Đậu mà thôi.”
Anh không muốn cô biết, thật ra anh chỉ muốn tham gia cùng cô.
Về phần muốn làm gì, anh cũng không rõ.
“Được rồi” Bạch Dương nhún vai, tỏ vẻ đã biết.
Cô không nghỉ ngờ lời nói của Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên và Trình Minh Viễn thực sự là bạn tốt, chăm sóc cháu trai của bạn tốt cũng là điều dễ hiểu.
Không nói nữa, hai người một lớn một nhỏ tiến lên sân khấu báo danh.
Vì giá trị nhan sắc cực cao nên khoảnh khắc hai người một lớn một nhỏ đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nhà hàng.
Sau khi báo danh, Bạch Dương cùng Phó Kình Hiên mỗi người nắm lấy một bàn †ay của Đậu Đậu, đứng cùng bốn gia đình khác, chời đợi hoạt động bắt đầu.
Bên cạnh, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi nhìn chằm chằm một nhà ba người.
Bạch Dương hơi khó chịu khi bị nhìn như vậy, cô chủ động mở miệng: “Chị gái này, có chuyện gì sao?”
Anh vốn cho rằng cô thật sự sẽ không đồng ý.
Không ngờ cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý.
Bạch Dương nhìn cậu bé vui vẻ, nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó hít một hơi thật sâu nhìn Giám đốc bên cạnh: “Hoạt động này sẽ không ghi lại rồi đưa lên mạng chứ?”
“Tất nhiên là không, đây chỉ là một hoạt động nội bộ trong nhà hàng của chúng tôi, tôi cũng biết một số phụ huynh không muốn con mình lộ mặt trước công chúng cả nước nên ngay từ đầu đã không nghĩ đến việc quay video.” Người Giám đốc trả lời.
Bạch Dương yên tâm gật đầu: “Được rồi.
Chỉ cần không đăng lên mạng, không bị Cố Tử Yên nhìn thấy được.
“Vậy thì hai người dẫn cậu bé qua bên đó đăng ký đi.” Giám đốc chỉ tay về phía trước, vừa thấy chính là sân khấu tạm thời.
Bạch Dương ừ một tiếng: “Được.”
Cô nắm tay Đậu Đậu, đi theo sau người quản lý.
Phó Kình Hiên đi bên cạnh cô.
Cô cắn môi, ngập ngừng hỏi: “Phó tổng, lúc trước anh ngắt lời, không cho tôi nói ra mối quan hệ thực sự của chúng ta, là cố ý sao?”
Đôi mắt Phó Kình Hiên rũ xuống, khó nhìn ra biểu cảm chân thật trong mắt anh: “Không phải, tôi chỉ sớm muốn biết Giám đốc của nhà hàng muốn nói gì thôi.”
Vẻ mặt của anh lạnh nhạt, nhìn không giống như đang nói dối.
Bạch Dương gật đầu, tin tưởng: “Vậy Sao.
Xem ra cô suy nghĩ nhiều rồi.
Còn nữa, anh vô cùng ghét cô, sao có thể cố tình để Giám đốc hiểu lầm bọn họ là vợ chồng.
“Nhưng mà Sếp Phó, tại sao anh lại đồng ý tham gia vào loại hoạt động như thế này?” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn Phó Kình Hiên.
Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy: “Vì Đậu Đậu mà thôi, thằng bé là cháu của Trình Minh Viễn, chỉ là thay cậu †a chăm sóc cho Đậu Đậu mà thôi.”
Anh không muốn cô biết, thật ra anh chỉ muốn tham gia cùng cô.
Về phần muốn làm gì, anh cũng không rõ.
“Được rồi” Bạch Dương nhún vai, tỏ vẻ đã biết.
Cô không nghỉ ngờ lời nói của Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên và Trình Minh Viễn thực sự là bạn tốt, chăm sóc cháu trai của bạn tốt cũng là điều dễ hiểu.
Không nói nữa, hai người một lớn một nhỏ tiến lên sân khấu báo danh.
Vì giá trị nhan sắc cực cao nên khoảnh khắc hai người một lớn một nhỏ đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nhà hàng.
Sau khi báo danh, Bạch Dương cùng Phó Kình Hiên mỗi người nắm lấy một bàn †ay của Đậu Đậu, đứng cùng bốn gia đình khác, chời đợi hoạt động bắt đầu.
Bên cạnh, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi nhìn chằm chằm một nhà ba người.
Bạch Dương hơi khó chịu khi bị nhìn như vậy, cô chủ động mở miệng: “Chị gái này, có chuyện gì sao?”
/1278
|