Nghĩ vậy, Bạch Dương nhìn thẳng vào Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, cho tôi một lý do không thể cưỡi ngựa đi!”
Cô muốn biết, vì sao anh lại ngăn cản cô.
Đối diện với đôi mắt trong và sắc lạnh của Bạch Dương, không hiểu sao Phó Kình Hiên không dám nhìn thẳng.
Dường như anh sợ cô nhìn ra điều gì đó, anh hơi dời ánh mắt: “Sắc mặt của cô tái nhợt như vậy, không thích hợp để cưỡi ngựa!”
Mọi người nghe vậy, lập tức nhìn về phía gương mặt của Bạch Dương.
Lục Khởi lên tiếng trước: “Đúng vậy bảo bối, sắc mặt em quả thật hơi trắng, em say xe hay sao?”
Bạch Dương sờ sờ mặt mình: “Thật sự rất trắng hay sao?”
“Cũng hơi thôi.” Trần Thi Hàm trả lời.
Bạch Dương cười cười: “Vậy thì không sao đâu, tôi có thể cưỡi ngựa.”
Nghe nói như vậy, Phó Kình Hiên nhíu chặt lông mày, trên gương mặt tràn đầy vẻ không đồng tình.
Cô quả nhiên không hề biết chuyện mình đang mang thai.
Là đứa trẻ trong bụng quan trọng hơn hay là cưỡi ngựa quan trọng hơn?
Ngay khi Phó Kình Hiên không nhịn được nữa, mạnh mẽ ngăn cản Bạch Dương cưỡi ngựa, Lục Khởi mở miệng: “Bảo Bối, hay là em nên trở về tiếp tục nghỉ ngơi đi, lần sau cưỡi cũng được? Chẳng may em còn choáng váng thì rất phiền phức.”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, cảm thấy lần này Lục Khởi cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn người, không còn một mực nghe theo Bạch Dương nữa.
Nhưng Bạch Dương lại rất cố chấp, cười nói:” Không sao, em đã đến đây rồi, trở về làm gì nữa, yên tâm đi, em cưỡi ngựa đi chậm, không chạy là được.”
“Vậy thì tốt.” Lục Khởi cảm thấy như vậy cũng được nên đồng ý, sau đó dẫn Bạch Dương đến chuồng ngựa bên kia để chọn ngựa.
Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng hai người, sắc mặt trở nên tối sầm.
Anh vừa mới cảm thấy Lục Khởi làm được việc, kết quả ngay sau đó Lục Khởi cũng không phải là người nữa.
Một người đàn ông không có kiên trì như vậy, rốt cuộc cô coi trọng anh ta ở điểm nào?
“Anh, đến đây thi đấu nào!” Trong trường đua ngựa ở phía xa, hai tay Phó Kinh Duy hai tay làm thành hình cái loa, hô lên với Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên liếc nhìn em trai ngốc nghếch của mình, không để ý tới, xoay ngựa, đi về phía bên kia của trường đua ngựa.
Rất nhanh chóng, Bạch Dương và Lục Khởi đã chọn ngựa xong rồi đi ra.
Cô chọn một con ngựa cái màu trắng.
Ngựa cái rất đẹp, đứng cùng một chỗ với Bạch Dương mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, hình ảnh cực kỳ đẹp mắt, làm cho người ta không nhịn được muốn chụp lại.
Trình Minh Viễn cưỡi ngựa đi tới, huýt sáo với Bạch Dương: “Rất đẹp, không nhìn ra cô còn rất oai hùng hiên ngang đấy.”
“Chị Bạch Dương, chị thật đẹp.” Phó Kình Duy ngốc nghếch, không nói ra được lời khen xinh đẹp, chỉ có thể dùng ngôn ngữ đơn giản nhất.
Những ngôn ngữ đơn giản nhất cũng là ngôn ngữ trực tiếp nhất, và thường dễ dàng chạm vào trái tim mọi người hơn.
Cô muốn biết, vì sao anh lại ngăn cản cô.
Đối diện với đôi mắt trong và sắc lạnh của Bạch Dương, không hiểu sao Phó Kình Hiên không dám nhìn thẳng.
Dường như anh sợ cô nhìn ra điều gì đó, anh hơi dời ánh mắt: “Sắc mặt của cô tái nhợt như vậy, không thích hợp để cưỡi ngựa!”
Mọi người nghe vậy, lập tức nhìn về phía gương mặt của Bạch Dương.
Lục Khởi lên tiếng trước: “Đúng vậy bảo bối, sắc mặt em quả thật hơi trắng, em say xe hay sao?”
Bạch Dương sờ sờ mặt mình: “Thật sự rất trắng hay sao?”
“Cũng hơi thôi.” Trần Thi Hàm trả lời.
Bạch Dương cười cười: “Vậy thì không sao đâu, tôi có thể cưỡi ngựa.”
Nghe nói như vậy, Phó Kình Hiên nhíu chặt lông mày, trên gương mặt tràn đầy vẻ không đồng tình.
Cô quả nhiên không hề biết chuyện mình đang mang thai.
Là đứa trẻ trong bụng quan trọng hơn hay là cưỡi ngựa quan trọng hơn?
Ngay khi Phó Kình Hiên không nhịn được nữa, mạnh mẽ ngăn cản Bạch Dương cưỡi ngựa, Lục Khởi mở miệng: “Bảo Bối, hay là em nên trở về tiếp tục nghỉ ngơi đi, lần sau cưỡi cũng được? Chẳng may em còn choáng váng thì rất phiền phức.”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, cảm thấy lần này Lục Khởi cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn người, không còn một mực nghe theo Bạch Dương nữa.
Nhưng Bạch Dương lại rất cố chấp, cười nói:” Không sao, em đã đến đây rồi, trở về làm gì nữa, yên tâm đi, em cưỡi ngựa đi chậm, không chạy là được.”
“Vậy thì tốt.” Lục Khởi cảm thấy như vậy cũng được nên đồng ý, sau đó dẫn Bạch Dương đến chuồng ngựa bên kia để chọn ngựa.
Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng hai người, sắc mặt trở nên tối sầm.
Anh vừa mới cảm thấy Lục Khởi làm được việc, kết quả ngay sau đó Lục Khởi cũng không phải là người nữa.
Một người đàn ông không có kiên trì như vậy, rốt cuộc cô coi trọng anh ta ở điểm nào?
“Anh, đến đây thi đấu nào!” Trong trường đua ngựa ở phía xa, hai tay Phó Kinh Duy hai tay làm thành hình cái loa, hô lên với Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên liếc nhìn em trai ngốc nghếch của mình, không để ý tới, xoay ngựa, đi về phía bên kia của trường đua ngựa.
Rất nhanh chóng, Bạch Dương và Lục Khởi đã chọn ngựa xong rồi đi ra.
Cô chọn một con ngựa cái màu trắng.
Ngựa cái rất đẹp, đứng cùng một chỗ với Bạch Dương mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, hình ảnh cực kỳ đẹp mắt, làm cho người ta không nhịn được muốn chụp lại.
Trình Minh Viễn cưỡi ngựa đi tới, huýt sáo với Bạch Dương: “Rất đẹp, không nhìn ra cô còn rất oai hùng hiên ngang đấy.”
“Chị Bạch Dương, chị thật đẹp.” Phó Kình Duy ngốc nghếch, không nói ra được lời khen xinh đẹp, chỉ có thể dùng ngôn ngữ đơn giản nhất.
Những ngôn ngữ đơn giản nhất cũng là ngôn ngữ trực tiếp nhất, và thường dễ dàng chạm vào trái tim mọi người hơn.
/1278
|