Vệ Lai vừa dứt lời, anh mắt còn chưa dời khỏi người Lục An, còn không đợi anh ta nói tiếp thì người bên cạnh đã nắm đầu vai cô, xoay người cô qua.
Ngay sau đó, cô bị Châu Túc Tấn ôm vào lòng.
Đối diện còn nhiều người như vậy, cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi, thẻ khách mời trước người anh cọ vào áo sơ mi màu nâu của cô.
Cằm Châu Túc Tấn chạm khẽ lên mái tóc cô: "Cảm ơn em, bà xã.”
Vệ Lai không tìm thấy giọng nói mình, mỗi một chữ đều thấm vào trong máu của cô, trái tim cũng loạn nhịp.
Châu Túc Tấn buông cô ra, lật đến trang cuối cùng của hợp đồng rồi cầm cây bút trên bàn lên ký tên.
Vệ Lai ngại ngùng nhìn những người ngồi đối diện, vành tai đỏ ửng, cả người cũng nóng lên, sau lưng đổ một lớp mồ hôi.
Để xoa dịu sự lúng túng của Vệ Lai, Lục An cười nói với cô: "Có to tát gì đâu, tiệc đính hôn của hai người, bọn tôi cũng tham gia mà.”
Vệ Lai chỉ có thể im lặng cười cười, sau đó phát hiện mọi người trong phòng đều bình thường, chỉ mồi cô ià mất bình tinh.
Cô nhìn sườn mặt của Châu Túc Tấn, vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như thường ngày, nếu không phải anh ôm cô và gọi cô một tiếng bà xã, thì cô sẽ khó cảm nhận được niềm vui của anh khi nhận được món quà này.
Ông chủ Lạc Mông lên tiếng: "Bao nhiêu mét vuông?”
Lục An nói: "1500 mét vuông, hóng hớt lắm thế làm gì.”
"Để tính xem một năm Châu Túc Tấn có thể thu được bao nhiêu tiền thuê, rồi tối về nhà tôi đòi bấy nhiêu tiền tiêu vặt." Sau đó hất cằm về phía mấy người bên cạnh: "Ngoài miệng bọn họ không nói, nhưng thật ra trong lòng còn tò mò muốn biết hơn cả tôi, chỉ có tôi là thành thật thôi.”
Lục An bật cười, nhìn về phía Vệ Lai: "Tôi nói cô nghe, lòng hơn thua của bọn họ mạnh lắm đấy.”
Trong tiếng cười đùa, sự lúng túng của Vệ Lai vơi đi phần nào, bọn họ giống như Châu Túc Tấn, luôn biết cách thay người khác giải vây mà không để lại chút dấu vết nào.
Vệ Lai không ở lại lâu, sau khi Châu Túc Tấn ký tên xong, cô bèn tìm cớ rời đi.
Châu Túc Tấn đưa cô ra bãi đậu xe, nhìn cô nói: "Được ở nhà được mấy ngày?”
Vệ Lai cũng dần lưu luyến ngôi nhà bên này: "Khoảng hai ba tuần, em còn phải xử lý một số chuyện chi nhánh, giữa chừng có thể phải đến thành phố bên cạnh tuần tra một hai ngày.”
Cô chưa từng có thời gian ở bên cạnh anh lâu đến thế.
Cô nói với anh, ngày hôm qua cô ở biệt thự.
Châu Túc Tấn: "Tối qua lúc gọi điện thoại, anh đã linh cảm có khi nào em đang ở nhà của chúng ta ở Bắc Kinh không.”
Vệ Lai cười nói: "Sau đó cảm thấy không có khả nắng nên mới đoán là Giang An Van Thần?”
Châu Túc Tấn gật đầu, mở cửa xe giúp cô: "Tối nay chắc anh sẽ về muộn.”
"Không sao, hôm nay em cũng phải tăng ca.” Trước khi lên xe, Vệ Lai muốn ôm anh một cái, nhưng nhớ ra đây là hội trường nên kiềm chế rồi ngồi lên xe.
Nợ cô cái ôm vào giữa trưa, buổi tối sẽ trả lại cho cô gấp đôi.
Buổi tối, gần mười một rưỡi, Châu Túc Tấn mới về đến nhà.
Vệ Lai đang ngồi dựa vào đầu giường, xử lý tin nhắn trong nhóm công việc.
Trần Kì làm việc như sấm rền gió cuốn, cô chỉ vừa nói chuyện tìm công ty quan hệ công chúng hợp tác mấy ngày trước, mà đêm nay anh ta đã sàng lọc ra những công ty quan hệ công chúng có kinh nghiệm trong ngành.
Đường Chi gửi một câu quảng cáo mới nghĩ ra vào trong nhóm: Vệ Lai Bách Đa tiến gần mọi gia đình
Còn giải thích: "Tiến" đồng âm vói "Tấn”, nhất định phải PK với câu của giám đốc Triệu.
Vệ Lai: " ”
Đường Chi gửi sticker cười thầm.
[Hai câu quảng cáo này làm tớ tưởng tượng ra một chuyện tình cau huyết, hai người Triệu Liên Thần và Châu Túc Tấn deu yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, cuộc chiến thương trường mấy năm trước với giám đốc Châu xảy ra là vì cậu, người cậu yêu là giám dốc Châu, sau đó Triệu Liên Thần âm thầm trở thành cổ đông lớn nhất của Bách Đa chỉ vì muốn tên hai người xuất hiện cạnh nhau.]
Còn Chương Nham Tân kia, không xứng được nhắc tên.
Đường Chi dự đoán: [Chờ đến khi nhà nhà đều biết đển Vệ Lai Bách Đa, nếu Triệu Liên Thần vẫn không ngừng chọc tức giám đốc Châu thì phiên bản tin sốt dẻo này của tớ sớm muộn gì cũng bị lan truyền rộng rãi trên mạng cho coi.]
Vệ Lai: [Nếu dự đoán của cậu trở thành sự thật thì mấy tin tức giả này của cậu có thể dùng cho bên
I ~ ~ _ 1. .." _ liLlAhWẸ B GHINH c H U
quan hệ công chúng được roi.]
Đường Chi dở khóc dở cười: [Quả nhiên là lãnh đạo. Tớ sẽ chụp màn hình lại ngay.]
Vệ Lai gửi tin nhắn chúc ngủ ngon vào nhóm, dặn bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút.
Mới vừa tắt đèn nằm xuống, vừa định chợp mắt thì Châu Túc Tấn đẩy cửa phòng ngủ ra.
Vệ Lai giơ tay, đèn được bật sáng.
Cô nằm bên giường của Châu Túc Tấn, tóc dài phủ kín toàn bộ gối của anh, chăn bị cô đè dưới người, mặc một chiếc áo hai dây màu đen hở rốn, một chân thon dài mịn màng hơi cong lên, chân còn lại nằm trong chăn bông, như ẩn như hiện.
Châu Túc Tấn vừa đi vào liền trông thấy cảnh tượng sống động tuyệt đẹp, anh cởi carvat ra, đi đến mép giường nơi cô nằm rồi cúi người hôn lên khóe môi cô.
Vệ Lai ngửi được mùi rượu thoang thoảng, hôn đáp lại anh, ngậm lấy cánh môi anh không buông.
Châu Túc Tấn lui về sau, hai người tách ra: "Tối nay uống hai ly rượu, anh đi tắm đã.”
Vệ Lai nắm tay anh, không cho anh đi.
Châu Túc Tấn lại cúi người ôm cô vào lòng, đến khi cô cảm thấy ở trong lòng anh đủ rồi mới để anh đi tắm.
"Tối nay em có xem qua tủ đồng hồ, năm nay anh chưa mua cái mới à?”
"ừm. Không có thời gian đến buổi đấu giá.” Châu Túc Tấn vừa cởi áo sơ mi vừa nói: "Hạng mục đầu tư ở Giang Thành là ngành mà trước đây anh chưa từng tiếp cận nên tốn nhiều công sức hơn.”
Vệ Lai nhớ đến chiếc đồng hồ cô đặt cho anh, dùng thẻ VIP của anh xếp hàng cũng phải chờ ít nhất ba năm, nhưng bây giờ mới được một năm ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, cô đã hỏi quản lý cửa hàng, cô ấy nói vẫn còn sớm.
Lúc đặt mua chiếc đồng hồ này cô đã có một nỗi lo, ba năm sau chiếc đồng hồ về rồi, bọn họ có còn ở bên nhau hay không.
Cô xoay người, mở tủ đầu giường, cẩn thận lấy chiếc đồng hồ đầy sao của mình ra.
Cô tắt đèn, mặt đồng hồ rực rỡ như tái hiện lại hình ảnh của một dải ngân hà.
Ánh sao dần mờ đi, cô lại bật đèn lên.
Tắt bật tắt bật, lặp đi lặp lại.
Châu Túc Tấn ra khỏi phòng tắm đúng lúc cô đang tắt đèn, anh đứng tại chỗ vài giây mới nhìn rõ bên trong phòng.
Vệ Lai đặt đồng hồ về chỗ cũ: "Anh có nhìn thấy không?" Tay cô đặt trên công tắc.
"Thấy." Châu Túc Tấn nắm chặt lấy tay cô.
Tư thế nằm của cô không khác ban nãy là bao, anh hôn lên mép dây áo, rồi đặt môi lên rãnh bụng của cô.
Dọc theo đường dây áo, hôn lên làn vải lụa mềm mại đang ôm lấy cơ thể cô.
Vải và dây áo màu đen trên nửa người trên của cô là cùng màu.
Nụ hôn cách một lớp vải, một cảm giác vuốt ve khác thường lan ra khắp cơ thể.
Giống như những bông hoa ở sân sau mà cô nhìn thấy trong lúc ngâm bồn, được cơn gió đêm hè nhẹ nhàng luồn qua, từ nhụy đến cánh hoa.
Đã vào mùa hè, thời tiết thay đổi bất thường, buổi tối trăng sáng sao thưa, đến nửa đêm thì một trận mưa gió kéo tới, cành hoa lung lay sắp đổ.
Mưa tạnh, những giọt nước trong suốt từ cánh hoa chảy xuống, thấm vào nhụy hoa.
Dưới lớp vải, tựa như một nhụy hoa sau cơn mưa.
Mà cơn mưa này là Châu Túc Tấn mang đến cho cô.
Tạnh mưa rồi, Vệ Lai ghé vào đầu vai của Châu Túc Tấn, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.
Châu Túc Tấn hỏi: "Ngày mai có cần dậy sớm không?"
Vệ Lai không còn sức nói chuyện, tiếng "ừm" thốt ra từ cổ họng như đang đáp lại anh.
Hôm sau tỉnh dậy, cả eo và chân đều mỏi nhừ.
Vệ Lai đánh răng rửa mặt, sau đó lấy một chiếc váy dài trong tủ quần áo. Lúc thay quần áo, cô phát hiện trên cổ mình có một vết hickey nhàn nhạt. Cô đặt váy về chỗ cũ, tìm một chiếc áo sơ mi có thể che cổ để mặc vào.
Hôm qua trong lúc rùng mình, cô đã cào lên người Châu Túc Tấn, không biết hôm nay có còn đau không.
Anh đã đến công ty, sợ nhắn tin sẽ làm cô tỉnh giấc nên để lại một tờ giấy note.
[Khoảng sáu giờ tối anh sẽ về nhà, ăn cơm tối cùng em.]
Lúc vô tình nhìn thấy, Vệ Lai nghi ngờ không biết đây có phải là giấy note Châu Túc Tấn để lại cho cô không, chữ viết hoàn toàn không giống, ngay ngắn gọn gàng, nhìn rất đẹp mắt.
[Ông xã, anh đổi chữ viết từ khi nào thế?]
Châu Túc Tấn Nhìn nhìn cách xưng hô, tối qua lúc cào anh, cô vẫn luôn miệng gọi Châu Túc Tấn.
Anh rất ít khi nói dối, nhưng hôm nay thì bất đắc dĩ: [Luyện chữ tịnh tâm.]
Vệ Lai đoán là có liên quan đến Triệu Liên Thần, ngày nào ngẩng đầu cũng thấy màn hình quảng cáo to đùng kia, gần đây còn có thêm một câu nữa nên cần tịnh tâm lại.
Tất cả người đều cho rằng Triệu Liên Thần chỉ treo màn hình quảng cáo to đùng đó ở đối diện chếch tập đoàn Khôn Thần cùng lắm là mười ngày nửa tháng thôi, dù sao quảng cáo ở đoạn đường Hoàng Kim tốn quá nhiều tiền.
Kết quả, mãi đến cuối tháng 10, quảng cáo đó vẫn còn chạy.
Trong đó câu "Vệ Lai Bách Đa kết nối ngàn gia đình" lần nào cũng dừng lại 90 giây mói chuyển đến hình ảnh quảng cáo khác của Vệ Lai Bách Đa
[Giám đốc Triệu, quảng cáo đó anh cho chạy bao lâu?] Vệ Lai chủ động đi hỏi anh ta.
Triệu Liên Thần: [Tạm thời cho chạy một năm.]
Vệ Lai: " "
[Tỉ lệ giá của quảng cáo màn hình lớn ngoài trời không cao.]
Triệu Liên Thần: [Tôi không quan tâm tới tỉ lệ giá/
Anh ta đang họp, chờ tan họp mói trả lời cô: [Tôi đang định mua lại công ty quảng cáo đó, sau này đoạn đường kia sẽ là vị trí quảng cáo độc quyền của Vệ Lai Bách Đa, nâng cao độ nổi tiếng cho thưong hiệu.]
Vệ Lai hoàn toàn trầm mặc, tắt máy tính rồi rời khỏi công ty.
Một buổi chiều cuối cùng của tháng, cuối cùng cô cũng có thời gian đến tuần tra cửa hàng Giang An Vân Thần.
Trong góc cà phê của Giang An Vân Thần, Lục An bắt gặp Viên Hằng Duệ đang ngồi uống cafe.
Viên Hằng Duệ thường xuyên đi ngang qua đây, chỉ cần đi qua sẽ vào uống một ly cafe, ở trong cửa hàng nghĩ ngoi hai mưoi phút hoặc nửa tiếng.
"Giám đốc Lục, trùng hợp quá, tôi mời anh uống cafe miễn phí nhé."
Lục An đi vào để mua thuốc lá, trong cửa hàng không được hút thuốc nên cậu ta ném gói thuốc cho Viên Hằng Duệ rồi kéo ghế đối diện ra ngồi xuống.
Viên Hằng Duệ và Lục An không xa lạ gì, từng tiếp xúc trong vài hạng mục, nhưng cũng không thân đến mức cái gì cũng nói cho nhau nghe, anh ta thắc mắc tại sao Lục An lại thường trú ở Giang Thành.
"Hình như giám đốc Lục rất thích Giang Thành của chúng tôi thì phải."
Lục An cười: "Cũng không phải, tôi giống cậu thôi."
Viên Hằng Duệ nhấp một ngụm cafe: "Bởi vì một người nên tôi mới không muốn chuyển đi noi khác, co cô ấy ở đây là tôi đa cảm thấy bản thân có tất cả. Giám đốc Lục cũng như vậy sao?"
Anh ta cười: "Hình như tôi hoi nhiều chuyện thì phải."
"Không phải anh nhiều chuyện, mà là thấy tôi thường xuyên đến siêu thị Vệ Lai, lo tôi cũng thích Vệ Lai." Lục An nói trúng tim đen của anh ta.
Viên Hằng Duệ cười: "Không hẳn là lo lắng, nếu anh cũng thích Vệ Lai, thế thì anh còn đáng thưong hơn tôi rồi." It nhất Vệ Lai biết anh ta thích cô.
Lục An: "Không phải Vệ Lai, trước khi quen biết Vệ Lai tôi đã thường trú tại Giáng Thành."
Viên Hằng Duệ hóng hớt đến cùng: "Vậy sao anh không theo đuổi?"
Cô ây đã kêt hôn, tôi và cô ây là bạn cùng trường."
Viên Hằng Duệ cụng ly cafe với anh ta, không biết nên an ủi thế nào.
Đồng bệnh tưong lân*, loại cảm giác này anh ta hiểu.
*Có chung một hoàn cảnh, khó khăn, nỗi khổ như nhau thì sẽ dễ dàng đồng cảm, cảm thông và thương xót với nhau.
Sau đó hai người im lặng uống hết cafe. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Một chiếc Cullinan tiến vào bãi đậu xe bên ngoài góc cafe, Viên Hằng Duệ vẫy cuốn tạp chí trên bàn với người vừa bước xuống xe.
Vệ Lai mỉm cười, đi vào trong: "Không bận phải không? Hôm nay mời các anh an đồ ăn vặt."
Hai người đồng thanh: "Không bận."
Chỉ khi ở cùng hai người họ, Vệ Lai mới có thể ăn vặt.
Cô mua combo của Lạc Mông, mở ra rồi chia cho mỗi người hai gói.
Vừa ăn vặt vừa nói cười, lâu lắm rồi Lục An chưa được thoải mái như vậy. Mấy hôm trước mẹ gọi cho anh ta, nói Châu Tuc Tân đã kết hôn gần hai năm, hỏi rốt cuộc anh ta muốn thế nào.
Nếu Lục An không về nhà, mẹ anh ta sẽ đến Giang Thành giới thiệu đối tượng cho anh ta. Anh ta đã tưởng tượng ra được cuộc sống sau khi kết hôn của bản thân ra sao, bình đạm tẻ nhạt, tôn trọng nhau như khách.
Điện thoại của Vệ Lai reo lên, ba cô gọi tới.
Mỗi năm vào khoảng thời gian này, ba cô sẽ hỏi trước xem cô muốn đón sinh nhật thế nào, hôm đó có rảnh ăn cơm với ông không.
"Vẫn là buổi trưa ngày 8."
"Được, để ba đặt chỗ trước."
Tương tự như mọi năm, trước sinh nhật hai ngày, cô sẽ đến nhà ông bà ngoại ăn cơm, đêm ngày 7 thì đến nhà ông ba nội.
Nhưng năm nay khác những năm trước ở chỗ, năm nay co có Châu Túc Tấn.
Trong sáu tháng cuối năm, Châu Túc Tấn sẽ đến ở Giang Thành hai tháng là tháng mười một và tháng mười hai, cô cũng không cần trông ngóng vào sinh nhật cô anh có thời gian để bay tới hay không, mặc dù bây giờ anh bận việc, nhưng buổi tối có thể về nhà ăn sinh nhật với cô.
Mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy anh, có khi kết thúc công việc sớm còn đến đón cô sau giờ làm.
Khoảng cách và sự mệt mỏi môi lúc nhớ nhung, đều tan biến khi gặp anh.
Àn cơm ở nhà bà nội xong, trên đường trở về, bọn họ đi ngang qua căn nhà cũ.
Vệ Lai chỉ về phía khu chung CƯ: "Đó là nơi em ở khi còn nhỏ. Sau khi ba mẹ ly hôn, đã bán căn nhà đó đi."
Châu Túc Tấn nắm chặt lấy tay cô.
Vệ Lai từ ngoài cửa sổ quay đầu lại, cười nói: "Em không sao."
Châu Túc Tấn nói về kế hoạch sinh nhật của cô vào ngày mai: "Chủ tịch Hạ gọi điện, nói muốn tối mai đi ăn cơm chung, hỏi chúng ta có rảnh không.”
Vệ Lai: "Được."
Sau khi mẹ cô và Hạ Vạn Trình ở bên nhau, bọn họ vẫn chưa chính thức đi ăn cơm chung lần nào.
Chú Diêm lái xe Cullinan vào tầng hầm, dừng xe rồi đi xuống trước, không tắt máy.
Châu Túc Tấn mở trần sao: "Ở trong xe một lúc rồi hẵng vào nhà.”
Vệ Lai thả lổng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn sao băng xẹt qua làm cô nhớ đến ngày sinh nhật trước khi cô và Châu Túc Tấn kết thúc hợp đồng, thoáng một cái mà đã hai năm trôi qua.
Anh vẫn như lúc trước, lạnh lùng ít nói, khi vui cũng không thay đổi sắc mặt.
Nhưng thời gian bên cô ngày càng nhiều hơn.
Nhóm bạn thân vô cùng náo nhiệt, Kiều Tư Điền tag cô: [Bảo bối, trước tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Ngày mai là ngày thuộc về thế giới hai người của cậu và giám đốc Châu, tớ sẽ không quấy rầy đâu.]
Còn gửi lì xì 199 cho cô.
Vệ Lai nhận lấy, n Lạc cũng gửi một tin: [Sinh nhật năm nay giám đốc Châu nhà cậu đã chúc mừng như thế nao vậy?]
Vệ Lai: [Buổi trưa đi ăn cơm với ba, tối thì chúc mừng với mẹ, anh ấy đều đi cùng tớ.]
n Lạc: [... Sao lãng xẹt thế?]
Kiều Tư Điền: [Vậy cũng không thể để bảo bối của chúng ta bay đến úc, rồi gọi giám đốc Châu đến đón được.]
n Nhạc cười khúc khích: [Bay tới London cũng được, bây giờ bay vẫn kịp ăn sinh nhật.]
Vệ Lai quay đầu nhìn người bên cạnh, đúng lúc chạm mắt với Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn nói: "Đang nói gì anh à?"
Vệ Lai cười: "Không nói gì cả."
Cô khóa màn hình diện thoại, tiếp tục ngắm sao.
Năm nay cô đã nhận được quà sinh nhật của anh, là tủ đồng hồ đặt làm riêng, bên trong có tổng cộng ba cái đồng hồ, anh nói trong 20 năm hẳn là có thể chất đầy tủ được.
Sáng sớm ngày 8, Vệ Lai bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên không ngừng, như mọi lần là Châu Túc Tấn đã tắt giúp cô từ lâu rồi, reo thêm 20 giây nữa, Vệ Lai mở mắt ra, Châu Túc Tấn không ở trong phòng, cô lần mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường.
Không sờ thấy điện thoại, đầu ngón tay thoáng khựng lại.
Không biết từ khi nào mà trên tủ đầu giường đã có thêm một bó hoa hồng đỏ to và một bức thư màu nâu nhạt tinh xảo đặt trên điện thoại cô.
• • • •
Vệ Lai vội vàng bò ra khỏi chăn rồi ngồi dậy, cầm bưc thư lên.
Khi mở ra, tim cô đập nhanh như thể muốn theo hô hấp nhảy lên tận cổ họng.
Còn chưa đọc nội dung, ánh mắt cô đã bắt gặp nét chữ tinh tế màu xanh đen của bút máy, nét chữ cứng cáp, đầu bút lưu loát tự nhiên, tựa như được in ra.
Tháng năm anh luyện chữ, hóa ra là vì muốn viết thư chúc sinh nhật cô.
Vệ Lai:
Sinh nhật vui vẻ.
Suy nghĩ nửa năm, anh vẫn không biết làm thế nào để mở đầu bức thư tình này.
Trước khi chúng ta gặp nhau trong bữa ăn, thực ra anh đã biết em từ trước, chính là buổi tối bên ngoài nhà hàng Giang Cảnh, em ngồi trong chiếc xe bên cạnh anh, ngày hôm đó em mặc chiếc váy màu nàu.
Sự ăn ý giữa em và anh không phải tự nhiên mà có, là do anh tự nguyện muốn có. Người bên ngoài có nói gì, tâm trạng có tốt hay không, anh đều không quan tâm, tất nhiên cũng không cần phải ăn ý với họ.
Em từng nói rất nhiều lần, chưa từng có người nào bao dung với em như anh, nhưng không phải anh cũng là người luôn được em bao dung đấy sao?
Có thể em luôn cảm thấy tình cảm anh dành cho em không đủ sâu đậm, muốn thử xem trong tình huống nào mói có thể làm anh mất khống chế, khi nào cảm xúc của anh mới có dao động. Nhưng bởi vì tính cách, nên anh chỉ biết tự mình kiềm chế và tiêu hóa hết mọi chuyện.
Nếu có ngày đó, em cũng không có co hội được nhìn thấy đâu. Điểu duy nhất có thể khiến anh mất khống chế, có lẽ là nhiều năm sau khi chúng ta đều đã già đi, trên thế gian này không còn em nữa, anh biết phải đi đâu để tìm em đây. Nếu anh là người đi trước, em sao có thể thấy được, nếu em đi trước, em sẽ càng không thể thấy.
Sau này em không cần thử dò thám anh. Ở trong tim anh, em là người có một không hai, trước giờ đều là vậy.
Sinh nhật vui vẻ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, anh mãi mãi yêu em.
Châu Túc Tấn.
Ngay sau đó, cô bị Châu Túc Tấn ôm vào lòng.
Đối diện còn nhiều người như vậy, cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi, thẻ khách mời trước người anh cọ vào áo sơ mi màu nâu của cô.
Cằm Châu Túc Tấn chạm khẽ lên mái tóc cô: "Cảm ơn em, bà xã.”
Vệ Lai không tìm thấy giọng nói mình, mỗi một chữ đều thấm vào trong máu của cô, trái tim cũng loạn nhịp.
Châu Túc Tấn buông cô ra, lật đến trang cuối cùng của hợp đồng rồi cầm cây bút trên bàn lên ký tên.
Vệ Lai ngại ngùng nhìn những người ngồi đối diện, vành tai đỏ ửng, cả người cũng nóng lên, sau lưng đổ một lớp mồ hôi.
Để xoa dịu sự lúng túng của Vệ Lai, Lục An cười nói với cô: "Có to tát gì đâu, tiệc đính hôn của hai người, bọn tôi cũng tham gia mà.”
Vệ Lai chỉ có thể im lặng cười cười, sau đó phát hiện mọi người trong phòng đều bình thường, chỉ mồi cô ià mất bình tinh.
Cô nhìn sườn mặt của Châu Túc Tấn, vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như thường ngày, nếu không phải anh ôm cô và gọi cô một tiếng bà xã, thì cô sẽ khó cảm nhận được niềm vui của anh khi nhận được món quà này.
Ông chủ Lạc Mông lên tiếng: "Bao nhiêu mét vuông?”
Lục An nói: "1500 mét vuông, hóng hớt lắm thế làm gì.”
"Để tính xem một năm Châu Túc Tấn có thể thu được bao nhiêu tiền thuê, rồi tối về nhà tôi đòi bấy nhiêu tiền tiêu vặt." Sau đó hất cằm về phía mấy người bên cạnh: "Ngoài miệng bọn họ không nói, nhưng thật ra trong lòng còn tò mò muốn biết hơn cả tôi, chỉ có tôi là thành thật thôi.”
Lục An bật cười, nhìn về phía Vệ Lai: "Tôi nói cô nghe, lòng hơn thua của bọn họ mạnh lắm đấy.”
Trong tiếng cười đùa, sự lúng túng của Vệ Lai vơi đi phần nào, bọn họ giống như Châu Túc Tấn, luôn biết cách thay người khác giải vây mà không để lại chút dấu vết nào.
Vệ Lai không ở lại lâu, sau khi Châu Túc Tấn ký tên xong, cô bèn tìm cớ rời đi.
Châu Túc Tấn đưa cô ra bãi đậu xe, nhìn cô nói: "Được ở nhà được mấy ngày?”
Vệ Lai cũng dần lưu luyến ngôi nhà bên này: "Khoảng hai ba tuần, em còn phải xử lý một số chuyện chi nhánh, giữa chừng có thể phải đến thành phố bên cạnh tuần tra một hai ngày.”
Cô chưa từng có thời gian ở bên cạnh anh lâu đến thế.
Cô nói với anh, ngày hôm qua cô ở biệt thự.
Châu Túc Tấn: "Tối qua lúc gọi điện thoại, anh đã linh cảm có khi nào em đang ở nhà của chúng ta ở Bắc Kinh không.”
Vệ Lai cười nói: "Sau đó cảm thấy không có khả nắng nên mới đoán là Giang An Van Thần?”
Châu Túc Tấn gật đầu, mở cửa xe giúp cô: "Tối nay chắc anh sẽ về muộn.”
"Không sao, hôm nay em cũng phải tăng ca.” Trước khi lên xe, Vệ Lai muốn ôm anh một cái, nhưng nhớ ra đây là hội trường nên kiềm chế rồi ngồi lên xe.
Nợ cô cái ôm vào giữa trưa, buổi tối sẽ trả lại cho cô gấp đôi.
Buổi tối, gần mười một rưỡi, Châu Túc Tấn mới về đến nhà.
Vệ Lai đang ngồi dựa vào đầu giường, xử lý tin nhắn trong nhóm công việc.
Trần Kì làm việc như sấm rền gió cuốn, cô chỉ vừa nói chuyện tìm công ty quan hệ công chúng hợp tác mấy ngày trước, mà đêm nay anh ta đã sàng lọc ra những công ty quan hệ công chúng có kinh nghiệm trong ngành.
Đường Chi gửi một câu quảng cáo mới nghĩ ra vào trong nhóm: Vệ Lai Bách Đa tiến gần mọi gia đình
Còn giải thích: "Tiến" đồng âm vói "Tấn”, nhất định phải PK với câu của giám đốc Triệu.
Vệ Lai: " ”
Đường Chi gửi sticker cười thầm.
[Hai câu quảng cáo này làm tớ tưởng tượng ra một chuyện tình cau huyết, hai người Triệu Liên Thần và Châu Túc Tấn deu yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, cuộc chiến thương trường mấy năm trước với giám đốc Châu xảy ra là vì cậu, người cậu yêu là giám dốc Châu, sau đó Triệu Liên Thần âm thầm trở thành cổ đông lớn nhất của Bách Đa chỉ vì muốn tên hai người xuất hiện cạnh nhau.]
Còn Chương Nham Tân kia, không xứng được nhắc tên.
Đường Chi dự đoán: [Chờ đến khi nhà nhà đều biết đển Vệ Lai Bách Đa, nếu Triệu Liên Thần vẫn không ngừng chọc tức giám đốc Châu thì phiên bản tin sốt dẻo này của tớ sớm muộn gì cũng bị lan truyền rộng rãi trên mạng cho coi.]
Vệ Lai: [Nếu dự đoán của cậu trở thành sự thật thì mấy tin tức giả này của cậu có thể dùng cho bên
I ~ ~ _ 1. .." _ liLlAhWẸ B GHINH c H U
quan hệ công chúng được roi.]
Đường Chi dở khóc dở cười: [Quả nhiên là lãnh đạo. Tớ sẽ chụp màn hình lại ngay.]
Vệ Lai gửi tin nhắn chúc ngủ ngon vào nhóm, dặn bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút.
Mới vừa tắt đèn nằm xuống, vừa định chợp mắt thì Châu Túc Tấn đẩy cửa phòng ngủ ra.
Vệ Lai giơ tay, đèn được bật sáng.
Cô nằm bên giường của Châu Túc Tấn, tóc dài phủ kín toàn bộ gối của anh, chăn bị cô đè dưới người, mặc một chiếc áo hai dây màu đen hở rốn, một chân thon dài mịn màng hơi cong lên, chân còn lại nằm trong chăn bông, như ẩn như hiện.
Châu Túc Tấn vừa đi vào liền trông thấy cảnh tượng sống động tuyệt đẹp, anh cởi carvat ra, đi đến mép giường nơi cô nằm rồi cúi người hôn lên khóe môi cô.
Vệ Lai ngửi được mùi rượu thoang thoảng, hôn đáp lại anh, ngậm lấy cánh môi anh không buông.
Châu Túc Tấn lui về sau, hai người tách ra: "Tối nay uống hai ly rượu, anh đi tắm đã.”
Vệ Lai nắm tay anh, không cho anh đi.
Châu Túc Tấn lại cúi người ôm cô vào lòng, đến khi cô cảm thấy ở trong lòng anh đủ rồi mới để anh đi tắm.
"Tối nay em có xem qua tủ đồng hồ, năm nay anh chưa mua cái mới à?”
"ừm. Không có thời gian đến buổi đấu giá.” Châu Túc Tấn vừa cởi áo sơ mi vừa nói: "Hạng mục đầu tư ở Giang Thành là ngành mà trước đây anh chưa từng tiếp cận nên tốn nhiều công sức hơn.”
Vệ Lai nhớ đến chiếc đồng hồ cô đặt cho anh, dùng thẻ VIP của anh xếp hàng cũng phải chờ ít nhất ba năm, nhưng bây giờ mới được một năm ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, cô đã hỏi quản lý cửa hàng, cô ấy nói vẫn còn sớm.
Lúc đặt mua chiếc đồng hồ này cô đã có một nỗi lo, ba năm sau chiếc đồng hồ về rồi, bọn họ có còn ở bên nhau hay không.
Cô xoay người, mở tủ đầu giường, cẩn thận lấy chiếc đồng hồ đầy sao của mình ra.
Cô tắt đèn, mặt đồng hồ rực rỡ như tái hiện lại hình ảnh của một dải ngân hà.
Ánh sao dần mờ đi, cô lại bật đèn lên.
Tắt bật tắt bật, lặp đi lặp lại.
Châu Túc Tấn ra khỏi phòng tắm đúng lúc cô đang tắt đèn, anh đứng tại chỗ vài giây mới nhìn rõ bên trong phòng.
Vệ Lai đặt đồng hồ về chỗ cũ: "Anh có nhìn thấy không?" Tay cô đặt trên công tắc.
"Thấy." Châu Túc Tấn nắm chặt lấy tay cô.
Tư thế nằm của cô không khác ban nãy là bao, anh hôn lên mép dây áo, rồi đặt môi lên rãnh bụng của cô.
Dọc theo đường dây áo, hôn lên làn vải lụa mềm mại đang ôm lấy cơ thể cô.
Vải và dây áo màu đen trên nửa người trên của cô là cùng màu.
Nụ hôn cách một lớp vải, một cảm giác vuốt ve khác thường lan ra khắp cơ thể.
Giống như những bông hoa ở sân sau mà cô nhìn thấy trong lúc ngâm bồn, được cơn gió đêm hè nhẹ nhàng luồn qua, từ nhụy đến cánh hoa.
Đã vào mùa hè, thời tiết thay đổi bất thường, buổi tối trăng sáng sao thưa, đến nửa đêm thì một trận mưa gió kéo tới, cành hoa lung lay sắp đổ.
Mưa tạnh, những giọt nước trong suốt từ cánh hoa chảy xuống, thấm vào nhụy hoa.
Dưới lớp vải, tựa như một nhụy hoa sau cơn mưa.
Mà cơn mưa này là Châu Túc Tấn mang đến cho cô.
Tạnh mưa rồi, Vệ Lai ghé vào đầu vai của Châu Túc Tấn, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.
Châu Túc Tấn hỏi: "Ngày mai có cần dậy sớm không?"
Vệ Lai không còn sức nói chuyện, tiếng "ừm" thốt ra từ cổ họng như đang đáp lại anh.
Hôm sau tỉnh dậy, cả eo và chân đều mỏi nhừ.
Vệ Lai đánh răng rửa mặt, sau đó lấy một chiếc váy dài trong tủ quần áo. Lúc thay quần áo, cô phát hiện trên cổ mình có một vết hickey nhàn nhạt. Cô đặt váy về chỗ cũ, tìm một chiếc áo sơ mi có thể che cổ để mặc vào.
Hôm qua trong lúc rùng mình, cô đã cào lên người Châu Túc Tấn, không biết hôm nay có còn đau không.
Anh đã đến công ty, sợ nhắn tin sẽ làm cô tỉnh giấc nên để lại một tờ giấy note.
[Khoảng sáu giờ tối anh sẽ về nhà, ăn cơm tối cùng em.]
Lúc vô tình nhìn thấy, Vệ Lai nghi ngờ không biết đây có phải là giấy note Châu Túc Tấn để lại cho cô không, chữ viết hoàn toàn không giống, ngay ngắn gọn gàng, nhìn rất đẹp mắt.
[Ông xã, anh đổi chữ viết từ khi nào thế?]
Châu Túc Tấn Nhìn nhìn cách xưng hô, tối qua lúc cào anh, cô vẫn luôn miệng gọi Châu Túc Tấn.
Anh rất ít khi nói dối, nhưng hôm nay thì bất đắc dĩ: [Luyện chữ tịnh tâm.]
Vệ Lai đoán là có liên quan đến Triệu Liên Thần, ngày nào ngẩng đầu cũng thấy màn hình quảng cáo to đùng kia, gần đây còn có thêm một câu nữa nên cần tịnh tâm lại.
Tất cả người đều cho rằng Triệu Liên Thần chỉ treo màn hình quảng cáo to đùng đó ở đối diện chếch tập đoàn Khôn Thần cùng lắm là mười ngày nửa tháng thôi, dù sao quảng cáo ở đoạn đường Hoàng Kim tốn quá nhiều tiền.
Kết quả, mãi đến cuối tháng 10, quảng cáo đó vẫn còn chạy.
Trong đó câu "Vệ Lai Bách Đa kết nối ngàn gia đình" lần nào cũng dừng lại 90 giây mói chuyển đến hình ảnh quảng cáo khác của Vệ Lai Bách Đa
[Giám đốc Triệu, quảng cáo đó anh cho chạy bao lâu?] Vệ Lai chủ động đi hỏi anh ta.
Triệu Liên Thần: [Tạm thời cho chạy một năm.]
Vệ Lai: " "
[Tỉ lệ giá của quảng cáo màn hình lớn ngoài trời không cao.]
Triệu Liên Thần: [Tôi không quan tâm tới tỉ lệ giá/
Anh ta đang họp, chờ tan họp mói trả lời cô: [Tôi đang định mua lại công ty quảng cáo đó, sau này đoạn đường kia sẽ là vị trí quảng cáo độc quyền của Vệ Lai Bách Đa, nâng cao độ nổi tiếng cho thưong hiệu.]
Vệ Lai hoàn toàn trầm mặc, tắt máy tính rồi rời khỏi công ty.
Một buổi chiều cuối cùng của tháng, cuối cùng cô cũng có thời gian đến tuần tra cửa hàng Giang An Vân Thần.
Trong góc cà phê của Giang An Vân Thần, Lục An bắt gặp Viên Hằng Duệ đang ngồi uống cafe.
Viên Hằng Duệ thường xuyên đi ngang qua đây, chỉ cần đi qua sẽ vào uống một ly cafe, ở trong cửa hàng nghĩ ngoi hai mưoi phút hoặc nửa tiếng.
"Giám đốc Lục, trùng hợp quá, tôi mời anh uống cafe miễn phí nhé."
Lục An đi vào để mua thuốc lá, trong cửa hàng không được hút thuốc nên cậu ta ném gói thuốc cho Viên Hằng Duệ rồi kéo ghế đối diện ra ngồi xuống.
Viên Hằng Duệ và Lục An không xa lạ gì, từng tiếp xúc trong vài hạng mục, nhưng cũng không thân đến mức cái gì cũng nói cho nhau nghe, anh ta thắc mắc tại sao Lục An lại thường trú ở Giang Thành.
"Hình như giám đốc Lục rất thích Giang Thành của chúng tôi thì phải."
Lục An cười: "Cũng không phải, tôi giống cậu thôi."
Viên Hằng Duệ nhấp một ngụm cafe: "Bởi vì một người nên tôi mới không muốn chuyển đi noi khác, co cô ấy ở đây là tôi đa cảm thấy bản thân có tất cả. Giám đốc Lục cũng như vậy sao?"
Anh ta cười: "Hình như tôi hoi nhiều chuyện thì phải."
"Không phải anh nhiều chuyện, mà là thấy tôi thường xuyên đến siêu thị Vệ Lai, lo tôi cũng thích Vệ Lai." Lục An nói trúng tim đen của anh ta.
Viên Hằng Duệ cười: "Không hẳn là lo lắng, nếu anh cũng thích Vệ Lai, thế thì anh còn đáng thưong hơn tôi rồi." It nhất Vệ Lai biết anh ta thích cô.
Lục An: "Không phải Vệ Lai, trước khi quen biết Vệ Lai tôi đã thường trú tại Giáng Thành."
Viên Hằng Duệ hóng hớt đến cùng: "Vậy sao anh không theo đuổi?"
Cô ây đã kêt hôn, tôi và cô ây là bạn cùng trường."
Viên Hằng Duệ cụng ly cafe với anh ta, không biết nên an ủi thế nào.
Đồng bệnh tưong lân*, loại cảm giác này anh ta hiểu.
*Có chung một hoàn cảnh, khó khăn, nỗi khổ như nhau thì sẽ dễ dàng đồng cảm, cảm thông và thương xót với nhau.
Sau đó hai người im lặng uống hết cafe. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Một chiếc Cullinan tiến vào bãi đậu xe bên ngoài góc cafe, Viên Hằng Duệ vẫy cuốn tạp chí trên bàn với người vừa bước xuống xe.
Vệ Lai mỉm cười, đi vào trong: "Không bận phải không? Hôm nay mời các anh an đồ ăn vặt."
Hai người đồng thanh: "Không bận."
Chỉ khi ở cùng hai người họ, Vệ Lai mới có thể ăn vặt.
Cô mua combo của Lạc Mông, mở ra rồi chia cho mỗi người hai gói.
Vừa ăn vặt vừa nói cười, lâu lắm rồi Lục An chưa được thoải mái như vậy. Mấy hôm trước mẹ gọi cho anh ta, nói Châu Tuc Tân đã kết hôn gần hai năm, hỏi rốt cuộc anh ta muốn thế nào.
Nếu Lục An không về nhà, mẹ anh ta sẽ đến Giang Thành giới thiệu đối tượng cho anh ta. Anh ta đã tưởng tượng ra được cuộc sống sau khi kết hôn của bản thân ra sao, bình đạm tẻ nhạt, tôn trọng nhau như khách.
Điện thoại của Vệ Lai reo lên, ba cô gọi tới.
Mỗi năm vào khoảng thời gian này, ba cô sẽ hỏi trước xem cô muốn đón sinh nhật thế nào, hôm đó có rảnh ăn cơm với ông không.
"Vẫn là buổi trưa ngày 8."
"Được, để ba đặt chỗ trước."
Tương tự như mọi năm, trước sinh nhật hai ngày, cô sẽ đến nhà ông bà ngoại ăn cơm, đêm ngày 7 thì đến nhà ông ba nội.
Nhưng năm nay khác những năm trước ở chỗ, năm nay co có Châu Túc Tấn.
Trong sáu tháng cuối năm, Châu Túc Tấn sẽ đến ở Giang Thành hai tháng là tháng mười một và tháng mười hai, cô cũng không cần trông ngóng vào sinh nhật cô anh có thời gian để bay tới hay không, mặc dù bây giờ anh bận việc, nhưng buổi tối có thể về nhà ăn sinh nhật với cô.
Mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy anh, có khi kết thúc công việc sớm còn đến đón cô sau giờ làm.
Khoảng cách và sự mệt mỏi môi lúc nhớ nhung, đều tan biến khi gặp anh.
Àn cơm ở nhà bà nội xong, trên đường trở về, bọn họ đi ngang qua căn nhà cũ.
Vệ Lai chỉ về phía khu chung CƯ: "Đó là nơi em ở khi còn nhỏ. Sau khi ba mẹ ly hôn, đã bán căn nhà đó đi."
Châu Túc Tấn nắm chặt lấy tay cô.
Vệ Lai từ ngoài cửa sổ quay đầu lại, cười nói: "Em không sao."
Châu Túc Tấn nói về kế hoạch sinh nhật của cô vào ngày mai: "Chủ tịch Hạ gọi điện, nói muốn tối mai đi ăn cơm chung, hỏi chúng ta có rảnh không.”
Vệ Lai: "Được."
Sau khi mẹ cô và Hạ Vạn Trình ở bên nhau, bọn họ vẫn chưa chính thức đi ăn cơm chung lần nào.
Chú Diêm lái xe Cullinan vào tầng hầm, dừng xe rồi đi xuống trước, không tắt máy.
Châu Túc Tấn mở trần sao: "Ở trong xe một lúc rồi hẵng vào nhà.”
Vệ Lai thả lổng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn sao băng xẹt qua làm cô nhớ đến ngày sinh nhật trước khi cô và Châu Túc Tấn kết thúc hợp đồng, thoáng một cái mà đã hai năm trôi qua.
Anh vẫn như lúc trước, lạnh lùng ít nói, khi vui cũng không thay đổi sắc mặt.
Nhưng thời gian bên cô ngày càng nhiều hơn.
Nhóm bạn thân vô cùng náo nhiệt, Kiều Tư Điền tag cô: [Bảo bối, trước tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Ngày mai là ngày thuộc về thế giới hai người của cậu và giám đốc Châu, tớ sẽ không quấy rầy đâu.]
Còn gửi lì xì 199 cho cô.
Vệ Lai nhận lấy, n Lạc cũng gửi một tin: [Sinh nhật năm nay giám đốc Châu nhà cậu đã chúc mừng như thế nao vậy?]
Vệ Lai: [Buổi trưa đi ăn cơm với ba, tối thì chúc mừng với mẹ, anh ấy đều đi cùng tớ.]
n Lạc: [... Sao lãng xẹt thế?]
Kiều Tư Điền: [Vậy cũng không thể để bảo bối của chúng ta bay đến úc, rồi gọi giám đốc Châu đến đón được.]
n Nhạc cười khúc khích: [Bay tới London cũng được, bây giờ bay vẫn kịp ăn sinh nhật.]
Vệ Lai quay đầu nhìn người bên cạnh, đúng lúc chạm mắt với Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn nói: "Đang nói gì anh à?"
Vệ Lai cười: "Không nói gì cả."
Cô khóa màn hình diện thoại, tiếp tục ngắm sao.
Năm nay cô đã nhận được quà sinh nhật của anh, là tủ đồng hồ đặt làm riêng, bên trong có tổng cộng ba cái đồng hồ, anh nói trong 20 năm hẳn là có thể chất đầy tủ được.
Sáng sớm ngày 8, Vệ Lai bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên không ngừng, như mọi lần là Châu Túc Tấn đã tắt giúp cô từ lâu rồi, reo thêm 20 giây nữa, Vệ Lai mở mắt ra, Châu Túc Tấn không ở trong phòng, cô lần mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường.
Không sờ thấy điện thoại, đầu ngón tay thoáng khựng lại.
Không biết từ khi nào mà trên tủ đầu giường đã có thêm một bó hoa hồng đỏ to và một bức thư màu nâu nhạt tinh xảo đặt trên điện thoại cô.
• • • •
Vệ Lai vội vàng bò ra khỏi chăn rồi ngồi dậy, cầm bưc thư lên.
Khi mở ra, tim cô đập nhanh như thể muốn theo hô hấp nhảy lên tận cổ họng.
Còn chưa đọc nội dung, ánh mắt cô đã bắt gặp nét chữ tinh tế màu xanh đen của bút máy, nét chữ cứng cáp, đầu bút lưu loát tự nhiên, tựa như được in ra.
Tháng năm anh luyện chữ, hóa ra là vì muốn viết thư chúc sinh nhật cô.
Vệ Lai:
Sinh nhật vui vẻ.
Suy nghĩ nửa năm, anh vẫn không biết làm thế nào để mở đầu bức thư tình này.
Trước khi chúng ta gặp nhau trong bữa ăn, thực ra anh đã biết em từ trước, chính là buổi tối bên ngoài nhà hàng Giang Cảnh, em ngồi trong chiếc xe bên cạnh anh, ngày hôm đó em mặc chiếc váy màu nàu.
Sự ăn ý giữa em và anh không phải tự nhiên mà có, là do anh tự nguyện muốn có. Người bên ngoài có nói gì, tâm trạng có tốt hay không, anh đều không quan tâm, tất nhiên cũng không cần phải ăn ý với họ.
Em từng nói rất nhiều lần, chưa từng có người nào bao dung với em như anh, nhưng không phải anh cũng là người luôn được em bao dung đấy sao?
Có thể em luôn cảm thấy tình cảm anh dành cho em không đủ sâu đậm, muốn thử xem trong tình huống nào mói có thể làm anh mất khống chế, khi nào cảm xúc của anh mới có dao động. Nhưng bởi vì tính cách, nên anh chỉ biết tự mình kiềm chế và tiêu hóa hết mọi chuyện.
Nếu có ngày đó, em cũng không có co hội được nhìn thấy đâu. Điểu duy nhất có thể khiến anh mất khống chế, có lẽ là nhiều năm sau khi chúng ta đều đã già đi, trên thế gian này không còn em nữa, anh biết phải đi đâu để tìm em đây. Nếu anh là người đi trước, em sao có thể thấy được, nếu em đi trước, em sẽ càng không thể thấy.
Sau này em không cần thử dò thám anh. Ở trong tim anh, em là người có một không hai, trước giờ đều là vậy.
Sinh nhật vui vẻ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, anh mãi mãi yêu em.
Châu Túc Tấn.
/68
|