Trước đây chỉ có cô ta kiểm soát Vệ Lai, từ khi nào đến lượt Vệ Lai hất hàm sai khiến cô ta.
Mục Địch hừ lạnh, trực tiếp tắt máy.
Lúc này thư ký gõ cửa tiến vào: “Giám đốc Mục…”
Mục Địch tạm thời không có tâm trạng xử lý công việc, cắt ngang lời thư ký, phất tay bảo thư ký đi ra ngoài.
Nếu không báo cáo kịp thời, thư ký sẽ không thể bàn giao kết quả công việc, bèn căng da đầu nói: “Chủ tịch Mục bảo chị đi qua đó.”
Mục Địch xoa ấn đường: “Được, tôi biết rồi.”
Cô ta ngồi trên sofa hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, đứng dậy đi lên văn phòng của ba mình ở trên tầng.
Kể từ mùng một Tết, ba mẹ cô ta vô cùng tức giận, sau đó cả nhà như bị bao phủ bởi một tầng mây đen, tâm trạng của ba cô ta cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Ba cô ta dựa vào ghế, bảo cô ta ngồi xuống.
Cha con không cần vòng vo, ông ta hỏi thẳng con gái: “Con định tiếp tục với Chương Nham Tân hay là ly hôn?”
Lại bổ sung thêm một câu: “Ba tôn trọng con.”
Mục Địch không hề do dự: “Con không muốn ly hôn, đằng nào bọn họ đã nhìn thấy trò cười đó rồi, ly hôn hay không cũng chẳng khác gì nhau.”
Chủ tịch Mục: “Con không có vướng bận trong lòng là được.” Rồi lại nói: “Châu Túc Tấn tới Giang Thành, lần này cậu ta rất nghiêm túc.”
“Ba, Chu Túc Tấn kết hôn với Vệ Lai có phải là vì lợi ích cá nhân của bọn họ hay không?” Mục Địch không thể phán đoán được nữa, chỉ có thể xin ba giúp đỡ.
Nếu những lời đe dọa mà Vệ Lai nói ra chỉ là lừa gạt, cáo mượn oai hùm, thì Mục Địch không cần phải để ý tới làm gì.
Chỉ sợ rằng cô ta phán đoán sai, sẽ làm cho tình hình công ty trở nên tồi tệ hơn.
Chủ tịch Mục: “Không quan trọng, quan trọng là Châu Túc Tấn sẽ cho con bé đó mặt mũi. Từ lúc hai đứa nó kết hôn đến giờ, con không thấy hay sao?”
Mục Địch im lặng, trong lòng đầy suy tính.
–
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vệ Lai không vội trở về phòng họp, cô đứng bên cửa sổ thản nhiên nhìn ngắm xe cộ bên ngoài, chăm chú phân tích Mục Địch.
Lỗ Mãn Ức lập ra trăm phương ngàn kế để xếp người vào trong siêu thị của cô, còn Mục Địch thì sao? Lẽ nào cô ta không nghĩ tới việc xếp người của mình vào?
“Lai Lai?” Trình Mẫn Chi đi ra ngoài tìm con gái.
Trong phòng họp cãi vã ồn ào, con gái ra ngoài nghe máy hai mươi phút rồi vẫn chưa về.
Vệ Lai dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình: “Con đang nghĩ một số chuyện.”
Cô hỏi mẹ cuộc họp đang diễn ra như thế nào.
Trình Mẫn Chi: “Vẫn còn đang cãi nhau.”
“Trần Kì và Đường Chi cãi nhau sao?”
“Ừ.”
“Vậy cũng là chuyện bình thường thôi.” Họ có nhiều điểm khác nhau như vậy, cả hai đều muốn làm theo ý của mình, cãi nhau là điều khó tránh khỏi.
Vệ Lai mở cửa sổ ra, gió lạnh và không khí trong lành bên ngoài ùa vào.
Trình Mẫn Chi cảm thấy con gái mình đầy tâm sự, lo lắng cuộc hôn nhân của con gái gặp vấn đề gì đó.
“Túc Tấn đang ở London à?”
Nhắc tới Châu Túc Tấn, khóe môi Vệ Lai cong lên: “Đã về rồi, mới về tối qua.”
Trình Mẫn Chi thấy con gái vui, bản thân bà cũng an tâm hơn, chỉ cần không xảy ra vấn đề về tình cảm là tốt rồi. Bà hỏi con gái: “Con có ý tưởng gì về đường dây vận chuyển không?”
“Vẫn giống như trước đây. Hợp tác chiến lược với các công ty vận chuyển để xây dựng đường dây của riêng chúng ta.” Vệ Lai đóng cửa sổ lại, về phòng họp với mẹ.
Hai mẹ con tiến vào, cuộc tranh cãi đột nhiên dừng lại.
Có chín người tham dự buổi họp ngày hôm nay, hơn một nửa trong số họ không chấp nhận việc tự xây dựng đường dây vận chuyển.
Dư Hữu Niên đặt tách trà xuống, nhìn Vệ Lai: “Giám đốc Lai của chúng ta có ý kiến gì không?” Nói rồi, ông ta bất đắc dĩ cười: “Có phải vẫn không thay đổi ý kiến?”
Vệ Lai và Trần Kì đã hẹn gặp người phụ trách công ty vận chuyển, còn đang đợi tin từ đối phương, tất nhiên trong lòng đã kiên định với việc xây dựng đường dây vận chuyển, cho dù tất cả mọi người đều phản đối thì Vệ Lai vẫn sẽ tiếp tục.
Vệ Lai mỉm cười: “Vẫn là giám đốc Dư hiểu tôi.”
Vừa dứt lời, phòng họp càng yên tĩnh hơn.
Đường Chi khẽ liếc Trần Kì, anh ta vẫn bình tĩnh, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy phá kỷ lục, cãi nhau với đồng nghiệp.
Cãi nhau cũng không thay đổi được kết quả, lãnh đạo mới là người đưa ra quyết định cuối cùng, cô ấy còn có thể nói gì được đây? Cũng không thể lý luận với lãnh đạo ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Sau khi tan họp, Đường Chi không về văn phòng của mình mà tới chỗ Vệ Lai, tiện tay đóng cửa lại.
“Cậu có biết giai đoạn đầu của việc tự xây dựng đường dây vận chuyển sẽ tốn bao nhiêu tiền không? Toàn bộ dây chuyền lạnh và dịch vụ ‘phục vụ tận nhà’ nữa…”
Vệ Lai ngắt lời cô ấy: “Sao tớ lại không biết điều đó chứ.”
Đường Chi ngồi xuống ghế sofa, tay xoa thái dương để bình tĩnh lại.
Vệ Lai pha cafe, đưa cho cô ấy một tách trước.
Đường Chi nghĩ thế nào cũng không ra: “Rõ ràng trước đây chúng ta hợp nhau đến vậy mà.” Cô ấy bắt đầu tự nghi ngờ bản thân: “Là do bây giờ tớ bảo thủ quá sao?”
Vệ Lai ngồi xuống đối diện cô ấy: “Không phải do cậu bảo thủ. Là vị trí hiện tại của cậu quyết định việc cậu có dám liều lĩnh như trước kia nữa hay không, trên vai có gánh nặng nên việc đầu tiên phải nghĩ đến là những rủi ro, chỉ nghĩ tất cả mọi chuyện theo chiều hướng xấu nhất, thì chắc chắn sẽ trở nên bảo thủ.”
Đường Chi thở dài: “Sau này tớ mà tham gia vào các cuộc họp, có phải sẽ càng ngày càng khiến người ta ghét không?”
Vệ Lai cười gật đầu: “Đúng vậy. Số lần cãi nhau với người ta cũng sẽ ngày càng nhiều, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, cảm thấy người ta cố ý chống đối cậu.”
Đường Chi: “…”
Cô ấy vừa bê cafe lên miệng, nghe Vệ Lai nói mình như thế thì dở khóc dở cười, không uống nổi nữa.
Bây giờ vừa đói vừa mệt, cuộc cãi vã với Trần Kì vẫn làm cô ấy nghẹn trong lòng.
“Sớm biết phải cãi nhau thì sáng nay tớ đã ăn thêm mấy miếng sủi cảo rồi.”
Vệ Lai có đồ ăn, cô đứng dậy đi đến bàn, cầm túi bánh mì đưa cho cô ấy.
Đường Chi không khách sáo, xé ra vừa ăn vừa uống cafe.
Hôm nay đắc tội với Trần Kì, sau này lại có một quyết định quan trọng nào đó, không chừng cô ấy sẽ lại đắc tội với Dư Hữu Niên.
Điện thoại trên bàn làm việc rung lên, là Mục Địch gọi đến.
Vệ Lai xem thời gian, mười một giờ năm phút, đã muộn mười lăm phút, phải nhân cơ hội này nâng mình lên, thế là cô cúp máy, không nghe.
Sau khi Đường Chi ăn hai cái bánh sừng bò xong, Mục Địch lại gọi đến.
Vệ Lai nhấn nghe: “Cảm thấy miễn cưỡng hoặc thiệt thòi thì cô không cần tìm tới tôi.”
Mục Địch vì tình huống của công ty, chỉ có thể nén giận.
Vệ Lai dựa vào góc bàn, không nhanh không chậm nói: “Điều kiện sau mười một giờ sẽ khác với điều kiện lúc mười giờ năm mươi. Ngoài việc gây ra tổn thất gấp đôi cho Phúc Mãn Viên, cô phải giúp tôi điều tra xem ông ta gài ai vào siêu thị của chúng tôi.”
Đường Chi vừa xé vỏ bánh sừng bò thứ ba, nghe vậy bỗng trừng lớn mắt.
“Không khéo rồi, việc này tôi không làm được. Trước đây tôi đã từng hỏi chú về việc này, nhưng ông ấy qua loa lấy lệ, nếu tiếp tục hỏi chắc chắn sẽ sinh nghi.”
Vệ Lai suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô cũng gài người vào chỗ tôi.”
Mục Địch cười: “......Phải. Quản lý Khang của cửa hàng Giang An Vân Thần là người của tôi, Dư Hữu Niên, quản lý mua hàng cũ cũng vậy. Tôi còn sắp xếp cả Đường Chi và Trần Kì vào.”
Câu nói này không rõ thật giả, rất khó bắt bẻ.
Vệ Lai không lên tiếng, Mục Địch không chỉ rõ về nhân viên cũ trong siêu thị mà còn biết cả nhân viên mới của cô.
Mục Địch nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, bình tĩnh đối phó với sự nghi ngờ của Vệ Lai: “Cái kiểu vu oan giá họa này, cho dù cô có làm công ty nhà tôi phá sản, tôi cũng không thể nhận. Tôi đâu thể tùy tiện vu oan của người khác. Cô nói cho tôi biết, tôi vu oan cho Đường Chi hay là Trần Kì, hay là Dư Hữu Niên trên có mẹ già dưới có con nhỏ?”
Sao cô ta có thể thừa nhận là mình gài người vào được, nếu thế Vệ Lai sẽ càng ngày càng đưa ra nhiều điều kiện hơn. Lỡ như chọc giận đối phương, hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả việc công ty bị liên lụy.
Vệ Lai bình tĩnh nói: “Cô hiểu rõ ban quản lý của siêu thị chúng tôi đấy.”
Câu trả lời của Mục Địch không tìm được lỗ hổng: “Không có cách nào khác, chú tôi để ý đến siêu thị nhà cô, cô còn là tình địch của tôi, sống tốt hơn tôi, nên tôi đương nhiên là phải dùng 120% công lực để ghi nhớ lại lời chú nói.” Không thể nói tiếp chủ đề này, nói nhiều sẽ phạm sai lầm: “Tổn thất gấp đôi, không thành vấn đề, cũng mong cô nói được làm được.”
Cô ta lại lần nữa trực tiếp cúp máy.
Vệ Lai tắt điện thoại rồi ném lên bàn, cẩn thận nghĩ lại cuộc đối thoại với Mục Địch.
“Cậu gọi điện với ai thế?” Đường Chi không ăn bánh sừng bò nữa: “Siêu thị của chúng ta có gián điệp à?”
“Ừ. Lỗ Mãn Ức xếp vào, không biết là ai.” Vệ Lai không lừa cô ấy: “Mục Địch gọi.”
“……!” Đường Chi sửng sốt, so với việc Lỗ Mãn Ức gài người vào siêu thị của họ thì việc người kiêu ngạo như Mục Địch chịu đầu hàng trước Vệ Lai càng khiến cô ấy khiếp sợ hơn.
Chắc là Mục Địch kiêng nể Châu Túc Tấn, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Vậy giờ phải làm sao đây? Cách làm việc của Lỗ Mãn Ức rất khó lường.”
Mấy ngày nay Vệ Lai quá tải công việc, vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.
Đường Chi: “Lát về tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách tìm ra người này.”
Cô ấy an ủi Vệ Lai, tự mình làm sếp chính là như thế, ngày nào cũng có việc phải lo lắng, đừng nghĩ đến việc sống thoải mái dễ chịu.
Dù sao Mục Địch đã cướp mất Chương Nham Tân, cho dù tò mò nội dung cuộc gọi đến đâu, cô ấy cũng không hỏi nhiều.
–
Mười một rưỡi trưa, Châu Túc Tấn từ công ty đi tới nhà hàng Giang Cảnh, Hạ Vạn Trình hẹn anh ăn cơm ở đó.
Lúc anh ở London, Hạ Vạn Trình gọi điện cho anh, anh đã nói với đối phương rằng, nếu muốn cầu tình thay cho Chương Nham Tân, thì anh không có thời gian đi ăn bữa cơm này.
“Không liên quan đến Chương Nham Tân.”
Nghe vậy, anh mới dành thời gian đến buổi hẹn.
Gặp mặt không cần hàn huyên nhiều, Châu Túc Tấn cởi áo khoác ngồi xuống.
Hạ Vạn Trình ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời khỏi phòng bao, đến khi cửa đóng lại, ông cười nói: “Ai có thể ngờ bữa tiệc năm ngoái của bác không chỉ không thúc đẩy tình yêu của cháu với Vệ Lai, mà còn thúc đẩy cả mối nhân duyên của bác chứ.”
Châu Túc Tấn chỉ cười, không đáp.
Hạ Vạn Trình nói, lần này ông tới Giang Thành là vì mối quan hệ hợp tác giữa siêu thị của Vệ Lai và Tân Vọng, việc đàm phán đã gần xong.
“Siêu thị Tân Vọng?”
“Ừ, Vệ Lai không nói với cháu về chuỗi siêu thị cộng đồng ở Tô Thành sao?”
Châu Túc Tấn nói: “Không, chúng cháu rất ít khi nói vấn đề công việc với nhau.”
Hạ Vạn Trình nói qua về việc hợp tác, tiện hỏi: “Vậy cháu có chú ý đến chuyện Phúc Mãn Viên không?”
“Không chú ý.” Châu Túc Tấn lại bổ sung: “Nhưng có thể đoán được một ít.”
Nghe anh nói không chú ý, Hạ Vạn Trình hơi giật mình: “Bác còn tưởng cháu sẽ xếp người âm thầm trợ giúp Vệ Lai.”
“Sẽ không.” Châu Túc Tấn nói: “Quy mô siêu thị không lớn không nhỏ, thích hợp để cho cô ấy rèn luyện. Giúp cô ấy như vậy, chi bằng cháu chuyển một xí nghiệp đứng tên mình cho cô ấy luôn.”
Hạ Vạn Trình không nói tiếp, mời anh một ly rượu.
Cả một bữa cơm, nói mười câu thì có tám câu liên quan đến Vệ Lai.
Từ Phúc Mãn Viên cho tới bản thoả thuận tiền hôn nhân của anh và Vệ Lai.
Hạ Vạn Trình nghe được bản thoả thuận gì đó từ mấy đứa nhỏ trong nhà, vẫn luôn tò mò Châu Túc Tấn có nhiều tài sản như vậy, thoả thuận tiền hôn nhân sẽ quy định tài sản như thế nào.
“Ký thoả thuận thật sao?”
Châu Túc Tấn gật đầu: “Vâng.”
Thì ra không phải tin đồn vô căn cứ.
Hạ Vạn Trình là người lớn, tất nhiên sẽ không tò mò nội dung bản thỏa thuận là gì.
Ăn cơm xong, trái cây được dọn lên, Châu Túc Tấn chỉ nếm một miếng.
Hôm nay Hạ Vạn Trình hẹn anh ăn cơm, không phải để ôn chuyện cũ mà có một số chuyện, chỉ mình Châu Túc Tấn mới có thể giúp đỡ. Do khó mở miệng nên lúc ăn cơm, ông đều nói mấy chuyện khác.
Sau khi trái cây được bê lên, ông không thể không nói: “Cháu giúp tôi hỏi thử xem ấn tượng của Vệ Lai về tôi như thế nào, không phải ấn tượng trong kinh doanh.”
Người Trình Mẫn Chi để ý nhất là con gái, thái độ của Vệ Lai với ông sẽ quyết định ông có hi vọng hay không. Nói rồi, ông cười ngại ngùng, cả đời này ông chưa từng để ý người khác đến thế.
Châu Túc Tấn không có ý trêu ghẹo, trả lời: “Được, cháu giúp bác hỏi thử.”
Sau khi tạm biệt Hạ Vạn Trình, anh ngồi lên xe, chiếc Bentley đi thẳng về phía cửa hàng chính của siêu thị của Vệ Lai.
Châu Túc Tấn dựa vào lưng ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi, sau một hồi suy nghĩ, anh mở mắt lấy điện thoại ra, gọi vào số cố vấn pháp lý riêng của mình - luật sư Hình.
Điện thoại vang lên từng hồi chuông.
Anh nghiêng đầu nhìn khung cảnh con phố đang lùi dần ngoài cửa sổ ô tô, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng siêu thị Vệ Lai trên đường, cánh cửa vừa mới xây rất dễ thấy.
Luật sư Hình nghe máy: “Giám đốc Châu, có chuyện gì sao?”
Châu Túc Tấn nói: “Ngày mai hoặc ngày kia, anh tới Giang Thành một chuyến.”
Chiếc Bentley chạy êm ru, thanh chắn ở giữa không hạ xuống, nhưng chú Diêm cũng không biết anh gọi điện cho ai và gọi người đó tới Giang Thành làm gì.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trong bãi đậu xe của siêu thị.
Trước khi xuống xe, Châu Túc Tấn bảo chú Diêm năm rưỡi tới đón anh.
Trên tầng hai, Vệ Lai đang vùi đầu phân tích tài liệu vừa nhận được mười phút trước, siêu thị của mình có người do Lỗ Mãn Ức gài vào, cô vẫn nói thật cho mẹ biết, dù sao mẹ hiểu rõ về Lỗ Mãn Ức và nhân viên hơn cô.
Cô cần mẹ phán đoán nhanh và chính xác xem người đó là ai.
Phải mất ba tiếng đồng hồ, mẹ mới gửi cho cô một số tài liệu liên quan.
Cửa văn phòng gần như không đóng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn ra ngoài cửa.
“Giám đốc Châu, chào buổi chiều.”
Ngoài cửa chợt vang lên giọng của Đường Chi, cô ấy đang chào hỏi người nào đó mà đối phương không lên tiếng.
Có hơn một nhà cung cấp có họ Châu, không biết tại sao, khi nghe được ba chữ giám đốc Châu này, Vệ Lai vô thức ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Cảm thấy không thể nào là Châu Túc Tấn, trong lòng lại rất hi vọng đó là anh.
Tiếng bước chân càng gần, bóng người cao lớn lạnh lùng xuất hiện trong tầm mắt.
“Sao anh lại tới đây?” Lời nói của Vệ Lai vốn nhẹ, giờ lại càng dịu dàng hơn gấp bội.
Cô theo thói quen đóng tài liệu lại, nhanh chóng cất gọn các báo cáo xếp chồng lên nhau trên bàn.
“Không cần dọn.” Châu Túc Tấn đi tới, cởi áo vest ra vắt lên lưng ghế của cô.
Vệ Lai hỏi lại: “Sao anh lại tới đây?”
Châu Túc Tấn ngồi xuống đối diện cô, nói: “Trước đã hứa với em, nếu em có vấn đề gì trong công việc thì có thể hỏi anh, chiều nay anh không bận, có vấn đề rủi ro gì thì để anh gánh thay em.”
Trong giây lát, câu nói này của Châu Túc Tấn đã khiến cô nhớ lại ngày ký hợp đồng với anh, anh nói cô có thể tùy ý lợi dụng các mối quan hệ và tài nguyên của anh. Đêm đó qua điện thoại, cô hỏi anh có được tính vào trong “các mối quan hệ và tài nguyên” đó không, anh nói không.
Vệ Lai nhìn thẳng vào anh: “Có một câu, em muốn hỏi một lần nữa.”
Châu Túc Tấn không rót cốc nước khác mà cầm cốc nước của cô lên: “Em hỏi đi.”
“Giám đốc Châu, mối quan hệ và tài nguyên của anh, có bao gồm cả anh không?”
Chu Túc Tấn nhìn cô: “Anh đã chủ động tới văn phòng của em rồi, em nói xem có bao gồm hay không?” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Lúc trước không đồng ý làm cố vấn kiểm soát rủi ro cho em, nên ghi thù sao?”
“Không phải lúc nào em cũng nhớ.” Vệ Lai đứng lên, muốn nghiêng người qua bàn để hôn anh mà cửa phòng còn chưa đóng, cô ra hiệu cho anh đi ra đóng cửa.
Châu Túc Tấn hiểu cô muốn làm gì: “Đang thời gian làm việc.”
Ánh mắt Vệ Lai lại không nghe theo.
Giằng co vài giây, Châu Túc Tấn đứng dậy: “Không được quá nửa phút.”
Vệ Lai hiếm khi nghe lời anh: “Ừm.”
Châu Túc Tấn đóng cửa rồi khóa trái, sau đó quay người lại, Vệ Lai đã đi tới, vòng tay ôm cổ anh. Anh cúi đầu xuống hôn cô, không tính giờ nhưng nửa phút đã là rất dài rồi.
Cô say đắm đáp lại nụ hôn này, khi suýt không thở được nữa thì một tay cô đưa lên tóm chặt cổ áo anh, một tay đưa ra sờ hầu kết của anh.
Ngay khi đầu ngón tay của cô chạm vào phần nhọn nhất trên yết hầu, Châu Túc Tấn nắm lấy ngón tay, không cho cô tiếp tục sờ lung tung.
Hai người vừa tách ra một tích tắc, đã tiếp tục chìm đắm vào nụ hôn sâu.
Tay phải anh cầm lấy ngón tay trái của cô, trong khi hôn cô, ngón cái không khỏi vuốt ve nhẹ nhàng đầu ngón tay cô.
Hơi thở Vệ Lai khựng lại, cô không ngờ đầu ngón tay của mình khi nằm trong tay anh lại nhạy cảm đến vậy, vội vàng lùi về sau, kết thúc nụ hôn này.
Châu Túc Tấn buông cô ra, sửa sang lại mái tóc dài của cô, sau đó mở cửa văn phòng, anh nhìn đồng hồ, đã qua ba phút.
Vệ Lai lấy mu bàn tay áp vào má, không biết là do mặt nóng quá hay là do mu bàn tay quá lạnh.
Tay còn lại của cô giở vài tờ tài liệu: “Em còn cần nghiên cứu một số tài liệu.”
Châu Túc Tấn vắt chéo chân dựa vào ghế: “Em cứ tiếp tục đi, chiều nay anh không đi đâu cả, có vấn đề gì cứ hỏi.” Dừng lại chút: “Cố gắng tự mình suy nghĩ, đừng sợ làm sai.”
Vệ Lai gật đầu, có Châu Túc Tấn ngồi ở đối diện, khiến cô an tâm hơn nhiều.
Đến khi xem xong tất cả tài liệu, cô dựa vào phán đoán và phân tích của mình, không hỏi anh câu nào, về sau tình huống kiểu này sẽ thường xuyên xảy ra, cô phải học cách tích lũy kinh nghiệm.
Châu Túc Tấn dành nửa thời gian đầu để xử lý email trên điện thoại, sau đó dùng hơn một tiếng để tìm hiểu về lịch sử phát triển của tất cả các cửa hàng siêu thị của Vệ Lai.
Năm rưỡi, Vệ Lai đúng giờ tan làm.
“Hôm nay chúng ta về nhà ăn, lần trước nói làm bánh trôi nước cho anh ăn, hôm nay sẽ bù.”
Châu Túc Tấn hỏi: “Có phiền quá không?”
“Không phiền.” Vệ Lai tắt máy tính: “Bà ngoại em đã làm sẵn nhân bánh rồi, chỉ cần thêm bột nếp thôi, cùng lắm nửa tiếng là xong.”
Châu Túc Tấn nghe thế thì thuận theo cô.
Trong nhà không có tô nhào bột, Vệ Lai mua một cái ở siêu thị dưới tầng rồi mang về nhà.
Về đến nhà, cô vào bếp nấu ăn.
Châu Túc Tấn mở tủ rượu, xếp mấy chai rượu mang từ London về vào trong.
“Đã khoanh vùng người nào được Phúc Mãn Viên gài vào chưa?” Châu Túc Tấn xếp tất cả chai rượu vào trong tủ rồi đóng lại.
Vệ Lai lấy từ trong tủ lạnh ra nhân bánh trôi và bột nếp, sau khi sắp xếp từ ngữ xong mới nói: “Loại được mấy người, khoanh tròn được vài người. Trực giác của em cảm thấy Mục Địch cũng gài người vào chỗ em.”
Châu Túc Tấn bước từ tủ rượu qua: “Khi em nghi ngờ điều gì đó thì tức là đúng 80 đến 90% rồi.”
Vệ Lai chợt nghiêng đầu nhìn anh.
Châu Túc Tấn hỏi: “Làm sao vậy?”
Vệ Lai lấy hết dũng khí nói: “Bây giờ em nghi ngờ anh thích em.” Nói xong, cô nhìn vào đôi mắt vẫn bình tĩnh của anh, hỏi: “Nghi ngờ của em là đúng hay là sai?”
Châu Túc Tấn: “Không cần nghi ngờ, nếu không thích em, sẽ không vì em mà làm nhiều điều đến thế.”
Trái tim Vệ Lai loạn nhịp, chợt quên mất sau đó phải làm gì với bột nếp đang cầm trong tay.
Châu Túc Tấn lấy một cái bát thủy tinh trong suốt để nhào bột, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn bếp bằng đá trước mặt cô.
Vệ Lai đổ bột nếp vào trong bát thủy tinh, ở cạnh anh lâu rồi, cô có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, ít nhất mặt ngoài vẫn có thể giả vờ bình tĩnh tự nhiên, nói một câu vô nghĩa phá vỡ sự im lặng: “Xem ra trực giác của em khá chuẩn.”
Mắt nhìn thấy bột nếp đã gần đủ rồi, cô bịt kín miệng túi rồi đặt sang một bên, sau đó cho thêm nước vào trong bát.
Cô vừa thêm nước vừa nói: “Vậy anh thích nhiều hơn nữa đi, hi vọng điều ước trong đêm giao thừa của em sẽ sớm thành hiện thực.”
Điều ước lúc mười hai giờ đêm giao thừa của cô là, hi vọng một ngày nào đó anh sẽ yêu cô thật nhiều.
Châu Túc Tấn đáp một tiếng “Ừm” như có như không.
Vừa lơ đãng, Vệ Lai đã cho quá nhiều nước, nước trong bát thủy tinh ngập cả bột nếp…
Châu Túc Tấn nói: “Không sao.”
Anh mở gói bột nếp ra đổ vào trong bát, mãi đến khi lượng bột nhiều hơn lượng nước, bột cũng được nhào thành một cục bột mềm mềm.
Dây tạp dề của Vệ Lai bị lỏng, Châu Túc Tấn giơ tay buộc chặt lại dây tạp dề sau lưng cho cô.
Không khí trong phòng nếp trở nên mập mờ trong vài phút, sau đó lại quay về chủ đề chính.
Vệ Lai nói: “Vậy ngày mai em sẽ tìm người kia nói chuyện.” Không có cách nào hiệu quả mà lại ít tốn sức hơn việc hỏi trực tiếp người đó.
Mục Địch hừ lạnh, trực tiếp tắt máy.
Lúc này thư ký gõ cửa tiến vào: “Giám đốc Mục…”
Mục Địch tạm thời không có tâm trạng xử lý công việc, cắt ngang lời thư ký, phất tay bảo thư ký đi ra ngoài.
Nếu không báo cáo kịp thời, thư ký sẽ không thể bàn giao kết quả công việc, bèn căng da đầu nói: “Chủ tịch Mục bảo chị đi qua đó.”
Mục Địch xoa ấn đường: “Được, tôi biết rồi.”
Cô ta ngồi trên sofa hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, đứng dậy đi lên văn phòng của ba mình ở trên tầng.
Kể từ mùng một Tết, ba mẹ cô ta vô cùng tức giận, sau đó cả nhà như bị bao phủ bởi một tầng mây đen, tâm trạng của ba cô ta cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Ba cô ta dựa vào ghế, bảo cô ta ngồi xuống.
Cha con không cần vòng vo, ông ta hỏi thẳng con gái: “Con định tiếp tục với Chương Nham Tân hay là ly hôn?”
Lại bổ sung thêm một câu: “Ba tôn trọng con.”
Mục Địch không hề do dự: “Con không muốn ly hôn, đằng nào bọn họ đã nhìn thấy trò cười đó rồi, ly hôn hay không cũng chẳng khác gì nhau.”
Chủ tịch Mục: “Con không có vướng bận trong lòng là được.” Rồi lại nói: “Châu Túc Tấn tới Giang Thành, lần này cậu ta rất nghiêm túc.”
“Ba, Chu Túc Tấn kết hôn với Vệ Lai có phải là vì lợi ích cá nhân của bọn họ hay không?” Mục Địch không thể phán đoán được nữa, chỉ có thể xin ba giúp đỡ.
Nếu những lời đe dọa mà Vệ Lai nói ra chỉ là lừa gạt, cáo mượn oai hùm, thì Mục Địch không cần phải để ý tới làm gì.
Chỉ sợ rằng cô ta phán đoán sai, sẽ làm cho tình hình công ty trở nên tồi tệ hơn.
Chủ tịch Mục: “Không quan trọng, quan trọng là Châu Túc Tấn sẽ cho con bé đó mặt mũi. Từ lúc hai đứa nó kết hôn đến giờ, con không thấy hay sao?”
Mục Địch im lặng, trong lòng đầy suy tính.
–
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vệ Lai không vội trở về phòng họp, cô đứng bên cửa sổ thản nhiên nhìn ngắm xe cộ bên ngoài, chăm chú phân tích Mục Địch.
Lỗ Mãn Ức lập ra trăm phương ngàn kế để xếp người vào trong siêu thị của cô, còn Mục Địch thì sao? Lẽ nào cô ta không nghĩ tới việc xếp người của mình vào?
“Lai Lai?” Trình Mẫn Chi đi ra ngoài tìm con gái.
Trong phòng họp cãi vã ồn ào, con gái ra ngoài nghe máy hai mươi phút rồi vẫn chưa về.
Vệ Lai dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình: “Con đang nghĩ một số chuyện.”
Cô hỏi mẹ cuộc họp đang diễn ra như thế nào.
Trình Mẫn Chi: “Vẫn còn đang cãi nhau.”
“Trần Kì và Đường Chi cãi nhau sao?”
“Ừ.”
“Vậy cũng là chuyện bình thường thôi.” Họ có nhiều điểm khác nhau như vậy, cả hai đều muốn làm theo ý của mình, cãi nhau là điều khó tránh khỏi.
Vệ Lai mở cửa sổ ra, gió lạnh và không khí trong lành bên ngoài ùa vào.
Trình Mẫn Chi cảm thấy con gái mình đầy tâm sự, lo lắng cuộc hôn nhân của con gái gặp vấn đề gì đó.
“Túc Tấn đang ở London à?”
Nhắc tới Châu Túc Tấn, khóe môi Vệ Lai cong lên: “Đã về rồi, mới về tối qua.”
Trình Mẫn Chi thấy con gái vui, bản thân bà cũng an tâm hơn, chỉ cần không xảy ra vấn đề về tình cảm là tốt rồi. Bà hỏi con gái: “Con có ý tưởng gì về đường dây vận chuyển không?”
“Vẫn giống như trước đây. Hợp tác chiến lược với các công ty vận chuyển để xây dựng đường dây của riêng chúng ta.” Vệ Lai đóng cửa sổ lại, về phòng họp với mẹ.
Hai mẹ con tiến vào, cuộc tranh cãi đột nhiên dừng lại.
Có chín người tham dự buổi họp ngày hôm nay, hơn một nửa trong số họ không chấp nhận việc tự xây dựng đường dây vận chuyển.
Dư Hữu Niên đặt tách trà xuống, nhìn Vệ Lai: “Giám đốc Lai của chúng ta có ý kiến gì không?” Nói rồi, ông ta bất đắc dĩ cười: “Có phải vẫn không thay đổi ý kiến?”
Vệ Lai và Trần Kì đã hẹn gặp người phụ trách công ty vận chuyển, còn đang đợi tin từ đối phương, tất nhiên trong lòng đã kiên định với việc xây dựng đường dây vận chuyển, cho dù tất cả mọi người đều phản đối thì Vệ Lai vẫn sẽ tiếp tục.
Vệ Lai mỉm cười: “Vẫn là giám đốc Dư hiểu tôi.”
Vừa dứt lời, phòng họp càng yên tĩnh hơn.
Đường Chi khẽ liếc Trần Kì, anh ta vẫn bình tĩnh, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy phá kỷ lục, cãi nhau với đồng nghiệp.
Cãi nhau cũng không thay đổi được kết quả, lãnh đạo mới là người đưa ra quyết định cuối cùng, cô ấy còn có thể nói gì được đây? Cũng không thể lý luận với lãnh đạo ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Sau khi tan họp, Đường Chi không về văn phòng của mình mà tới chỗ Vệ Lai, tiện tay đóng cửa lại.
“Cậu có biết giai đoạn đầu của việc tự xây dựng đường dây vận chuyển sẽ tốn bao nhiêu tiền không? Toàn bộ dây chuyền lạnh và dịch vụ ‘phục vụ tận nhà’ nữa…”
Vệ Lai ngắt lời cô ấy: “Sao tớ lại không biết điều đó chứ.”
Đường Chi ngồi xuống ghế sofa, tay xoa thái dương để bình tĩnh lại.
Vệ Lai pha cafe, đưa cho cô ấy một tách trước.
Đường Chi nghĩ thế nào cũng không ra: “Rõ ràng trước đây chúng ta hợp nhau đến vậy mà.” Cô ấy bắt đầu tự nghi ngờ bản thân: “Là do bây giờ tớ bảo thủ quá sao?”
Vệ Lai ngồi xuống đối diện cô ấy: “Không phải do cậu bảo thủ. Là vị trí hiện tại của cậu quyết định việc cậu có dám liều lĩnh như trước kia nữa hay không, trên vai có gánh nặng nên việc đầu tiên phải nghĩ đến là những rủi ro, chỉ nghĩ tất cả mọi chuyện theo chiều hướng xấu nhất, thì chắc chắn sẽ trở nên bảo thủ.”
Đường Chi thở dài: “Sau này tớ mà tham gia vào các cuộc họp, có phải sẽ càng ngày càng khiến người ta ghét không?”
Vệ Lai cười gật đầu: “Đúng vậy. Số lần cãi nhau với người ta cũng sẽ ngày càng nhiều, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, cảm thấy người ta cố ý chống đối cậu.”
Đường Chi: “…”
Cô ấy vừa bê cafe lên miệng, nghe Vệ Lai nói mình như thế thì dở khóc dở cười, không uống nổi nữa.
Bây giờ vừa đói vừa mệt, cuộc cãi vã với Trần Kì vẫn làm cô ấy nghẹn trong lòng.
“Sớm biết phải cãi nhau thì sáng nay tớ đã ăn thêm mấy miếng sủi cảo rồi.”
Vệ Lai có đồ ăn, cô đứng dậy đi đến bàn, cầm túi bánh mì đưa cho cô ấy.
Đường Chi không khách sáo, xé ra vừa ăn vừa uống cafe.
Hôm nay đắc tội với Trần Kì, sau này lại có một quyết định quan trọng nào đó, không chừng cô ấy sẽ lại đắc tội với Dư Hữu Niên.
Điện thoại trên bàn làm việc rung lên, là Mục Địch gọi đến.
Vệ Lai xem thời gian, mười một giờ năm phút, đã muộn mười lăm phút, phải nhân cơ hội này nâng mình lên, thế là cô cúp máy, không nghe.
Sau khi Đường Chi ăn hai cái bánh sừng bò xong, Mục Địch lại gọi đến.
Vệ Lai nhấn nghe: “Cảm thấy miễn cưỡng hoặc thiệt thòi thì cô không cần tìm tới tôi.”
Mục Địch vì tình huống của công ty, chỉ có thể nén giận.
Vệ Lai dựa vào góc bàn, không nhanh không chậm nói: “Điều kiện sau mười một giờ sẽ khác với điều kiện lúc mười giờ năm mươi. Ngoài việc gây ra tổn thất gấp đôi cho Phúc Mãn Viên, cô phải giúp tôi điều tra xem ông ta gài ai vào siêu thị của chúng tôi.”
Đường Chi vừa xé vỏ bánh sừng bò thứ ba, nghe vậy bỗng trừng lớn mắt.
“Không khéo rồi, việc này tôi không làm được. Trước đây tôi đã từng hỏi chú về việc này, nhưng ông ấy qua loa lấy lệ, nếu tiếp tục hỏi chắc chắn sẽ sinh nghi.”
Vệ Lai suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô cũng gài người vào chỗ tôi.”
Mục Địch cười: “......Phải. Quản lý Khang của cửa hàng Giang An Vân Thần là người của tôi, Dư Hữu Niên, quản lý mua hàng cũ cũng vậy. Tôi còn sắp xếp cả Đường Chi và Trần Kì vào.”
Câu nói này không rõ thật giả, rất khó bắt bẻ.
Vệ Lai không lên tiếng, Mục Địch không chỉ rõ về nhân viên cũ trong siêu thị mà còn biết cả nhân viên mới của cô.
Mục Địch nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, bình tĩnh đối phó với sự nghi ngờ của Vệ Lai: “Cái kiểu vu oan giá họa này, cho dù cô có làm công ty nhà tôi phá sản, tôi cũng không thể nhận. Tôi đâu thể tùy tiện vu oan của người khác. Cô nói cho tôi biết, tôi vu oan cho Đường Chi hay là Trần Kì, hay là Dư Hữu Niên trên có mẹ già dưới có con nhỏ?”
Sao cô ta có thể thừa nhận là mình gài người vào được, nếu thế Vệ Lai sẽ càng ngày càng đưa ra nhiều điều kiện hơn. Lỡ như chọc giận đối phương, hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả việc công ty bị liên lụy.
Vệ Lai bình tĩnh nói: “Cô hiểu rõ ban quản lý của siêu thị chúng tôi đấy.”
Câu trả lời của Mục Địch không tìm được lỗ hổng: “Không có cách nào khác, chú tôi để ý đến siêu thị nhà cô, cô còn là tình địch của tôi, sống tốt hơn tôi, nên tôi đương nhiên là phải dùng 120% công lực để ghi nhớ lại lời chú nói.” Không thể nói tiếp chủ đề này, nói nhiều sẽ phạm sai lầm: “Tổn thất gấp đôi, không thành vấn đề, cũng mong cô nói được làm được.”
Cô ta lại lần nữa trực tiếp cúp máy.
Vệ Lai tắt điện thoại rồi ném lên bàn, cẩn thận nghĩ lại cuộc đối thoại với Mục Địch.
“Cậu gọi điện với ai thế?” Đường Chi không ăn bánh sừng bò nữa: “Siêu thị của chúng ta có gián điệp à?”
“Ừ. Lỗ Mãn Ức xếp vào, không biết là ai.” Vệ Lai không lừa cô ấy: “Mục Địch gọi.”
“……!” Đường Chi sửng sốt, so với việc Lỗ Mãn Ức gài người vào siêu thị của họ thì việc người kiêu ngạo như Mục Địch chịu đầu hàng trước Vệ Lai càng khiến cô ấy khiếp sợ hơn.
Chắc là Mục Địch kiêng nể Châu Túc Tấn, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Vậy giờ phải làm sao đây? Cách làm việc của Lỗ Mãn Ức rất khó lường.”
Mấy ngày nay Vệ Lai quá tải công việc, vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.
Đường Chi: “Lát về tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách tìm ra người này.”
Cô ấy an ủi Vệ Lai, tự mình làm sếp chính là như thế, ngày nào cũng có việc phải lo lắng, đừng nghĩ đến việc sống thoải mái dễ chịu.
Dù sao Mục Địch đã cướp mất Chương Nham Tân, cho dù tò mò nội dung cuộc gọi đến đâu, cô ấy cũng không hỏi nhiều.
–
Mười một rưỡi trưa, Châu Túc Tấn từ công ty đi tới nhà hàng Giang Cảnh, Hạ Vạn Trình hẹn anh ăn cơm ở đó.
Lúc anh ở London, Hạ Vạn Trình gọi điện cho anh, anh đã nói với đối phương rằng, nếu muốn cầu tình thay cho Chương Nham Tân, thì anh không có thời gian đi ăn bữa cơm này.
“Không liên quan đến Chương Nham Tân.”
Nghe vậy, anh mới dành thời gian đến buổi hẹn.
Gặp mặt không cần hàn huyên nhiều, Châu Túc Tấn cởi áo khoác ngồi xuống.
Hạ Vạn Trình ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời khỏi phòng bao, đến khi cửa đóng lại, ông cười nói: “Ai có thể ngờ bữa tiệc năm ngoái của bác không chỉ không thúc đẩy tình yêu của cháu với Vệ Lai, mà còn thúc đẩy cả mối nhân duyên của bác chứ.”
Châu Túc Tấn chỉ cười, không đáp.
Hạ Vạn Trình nói, lần này ông tới Giang Thành là vì mối quan hệ hợp tác giữa siêu thị của Vệ Lai và Tân Vọng, việc đàm phán đã gần xong.
“Siêu thị Tân Vọng?”
“Ừ, Vệ Lai không nói với cháu về chuỗi siêu thị cộng đồng ở Tô Thành sao?”
Châu Túc Tấn nói: “Không, chúng cháu rất ít khi nói vấn đề công việc với nhau.”
Hạ Vạn Trình nói qua về việc hợp tác, tiện hỏi: “Vậy cháu có chú ý đến chuyện Phúc Mãn Viên không?”
“Không chú ý.” Châu Túc Tấn lại bổ sung: “Nhưng có thể đoán được một ít.”
Nghe anh nói không chú ý, Hạ Vạn Trình hơi giật mình: “Bác còn tưởng cháu sẽ xếp người âm thầm trợ giúp Vệ Lai.”
“Sẽ không.” Châu Túc Tấn nói: “Quy mô siêu thị không lớn không nhỏ, thích hợp để cho cô ấy rèn luyện. Giúp cô ấy như vậy, chi bằng cháu chuyển một xí nghiệp đứng tên mình cho cô ấy luôn.”
Hạ Vạn Trình không nói tiếp, mời anh một ly rượu.
Cả một bữa cơm, nói mười câu thì có tám câu liên quan đến Vệ Lai.
Từ Phúc Mãn Viên cho tới bản thoả thuận tiền hôn nhân của anh và Vệ Lai.
Hạ Vạn Trình nghe được bản thoả thuận gì đó từ mấy đứa nhỏ trong nhà, vẫn luôn tò mò Châu Túc Tấn có nhiều tài sản như vậy, thoả thuận tiền hôn nhân sẽ quy định tài sản như thế nào.
“Ký thoả thuận thật sao?”
Châu Túc Tấn gật đầu: “Vâng.”
Thì ra không phải tin đồn vô căn cứ.
Hạ Vạn Trình là người lớn, tất nhiên sẽ không tò mò nội dung bản thỏa thuận là gì.
Ăn cơm xong, trái cây được dọn lên, Châu Túc Tấn chỉ nếm một miếng.
Hôm nay Hạ Vạn Trình hẹn anh ăn cơm, không phải để ôn chuyện cũ mà có một số chuyện, chỉ mình Châu Túc Tấn mới có thể giúp đỡ. Do khó mở miệng nên lúc ăn cơm, ông đều nói mấy chuyện khác.
Sau khi trái cây được bê lên, ông không thể không nói: “Cháu giúp tôi hỏi thử xem ấn tượng của Vệ Lai về tôi như thế nào, không phải ấn tượng trong kinh doanh.”
Người Trình Mẫn Chi để ý nhất là con gái, thái độ của Vệ Lai với ông sẽ quyết định ông có hi vọng hay không. Nói rồi, ông cười ngại ngùng, cả đời này ông chưa từng để ý người khác đến thế.
Châu Túc Tấn không có ý trêu ghẹo, trả lời: “Được, cháu giúp bác hỏi thử.”
Sau khi tạm biệt Hạ Vạn Trình, anh ngồi lên xe, chiếc Bentley đi thẳng về phía cửa hàng chính của siêu thị của Vệ Lai.
Châu Túc Tấn dựa vào lưng ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi, sau một hồi suy nghĩ, anh mở mắt lấy điện thoại ra, gọi vào số cố vấn pháp lý riêng của mình - luật sư Hình.
Điện thoại vang lên từng hồi chuông.
Anh nghiêng đầu nhìn khung cảnh con phố đang lùi dần ngoài cửa sổ ô tô, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng siêu thị Vệ Lai trên đường, cánh cửa vừa mới xây rất dễ thấy.
Luật sư Hình nghe máy: “Giám đốc Châu, có chuyện gì sao?”
Châu Túc Tấn nói: “Ngày mai hoặc ngày kia, anh tới Giang Thành một chuyến.”
Chiếc Bentley chạy êm ru, thanh chắn ở giữa không hạ xuống, nhưng chú Diêm cũng không biết anh gọi điện cho ai và gọi người đó tới Giang Thành làm gì.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trong bãi đậu xe của siêu thị.
Trước khi xuống xe, Châu Túc Tấn bảo chú Diêm năm rưỡi tới đón anh.
Trên tầng hai, Vệ Lai đang vùi đầu phân tích tài liệu vừa nhận được mười phút trước, siêu thị của mình có người do Lỗ Mãn Ức gài vào, cô vẫn nói thật cho mẹ biết, dù sao mẹ hiểu rõ về Lỗ Mãn Ức và nhân viên hơn cô.
Cô cần mẹ phán đoán nhanh và chính xác xem người đó là ai.
Phải mất ba tiếng đồng hồ, mẹ mới gửi cho cô một số tài liệu liên quan.
Cửa văn phòng gần như không đóng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn ra ngoài cửa.
“Giám đốc Châu, chào buổi chiều.”
Ngoài cửa chợt vang lên giọng của Đường Chi, cô ấy đang chào hỏi người nào đó mà đối phương không lên tiếng.
Có hơn một nhà cung cấp có họ Châu, không biết tại sao, khi nghe được ba chữ giám đốc Châu này, Vệ Lai vô thức ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Cảm thấy không thể nào là Châu Túc Tấn, trong lòng lại rất hi vọng đó là anh.
Tiếng bước chân càng gần, bóng người cao lớn lạnh lùng xuất hiện trong tầm mắt.
“Sao anh lại tới đây?” Lời nói của Vệ Lai vốn nhẹ, giờ lại càng dịu dàng hơn gấp bội.
Cô theo thói quen đóng tài liệu lại, nhanh chóng cất gọn các báo cáo xếp chồng lên nhau trên bàn.
“Không cần dọn.” Châu Túc Tấn đi tới, cởi áo vest ra vắt lên lưng ghế của cô.
Vệ Lai hỏi lại: “Sao anh lại tới đây?”
Châu Túc Tấn ngồi xuống đối diện cô, nói: “Trước đã hứa với em, nếu em có vấn đề gì trong công việc thì có thể hỏi anh, chiều nay anh không bận, có vấn đề rủi ro gì thì để anh gánh thay em.”
Trong giây lát, câu nói này của Châu Túc Tấn đã khiến cô nhớ lại ngày ký hợp đồng với anh, anh nói cô có thể tùy ý lợi dụng các mối quan hệ và tài nguyên của anh. Đêm đó qua điện thoại, cô hỏi anh có được tính vào trong “các mối quan hệ và tài nguyên” đó không, anh nói không.
Vệ Lai nhìn thẳng vào anh: “Có một câu, em muốn hỏi một lần nữa.”
Châu Túc Tấn không rót cốc nước khác mà cầm cốc nước của cô lên: “Em hỏi đi.”
“Giám đốc Châu, mối quan hệ và tài nguyên của anh, có bao gồm cả anh không?”
Chu Túc Tấn nhìn cô: “Anh đã chủ động tới văn phòng của em rồi, em nói xem có bao gồm hay không?” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Lúc trước không đồng ý làm cố vấn kiểm soát rủi ro cho em, nên ghi thù sao?”
“Không phải lúc nào em cũng nhớ.” Vệ Lai đứng lên, muốn nghiêng người qua bàn để hôn anh mà cửa phòng còn chưa đóng, cô ra hiệu cho anh đi ra đóng cửa.
Châu Túc Tấn hiểu cô muốn làm gì: “Đang thời gian làm việc.”
Ánh mắt Vệ Lai lại không nghe theo.
Giằng co vài giây, Châu Túc Tấn đứng dậy: “Không được quá nửa phút.”
Vệ Lai hiếm khi nghe lời anh: “Ừm.”
Châu Túc Tấn đóng cửa rồi khóa trái, sau đó quay người lại, Vệ Lai đã đi tới, vòng tay ôm cổ anh. Anh cúi đầu xuống hôn cô, không tính giờ nhưng nửa phút đã là rất dài rồi.
Cô say đắm đáp lại nụ hôn này, khi suýt không thở được nữa thì một tay cô đưa lên tóm chặt cổ áo anh, một tay đưa ra sờ hầu kết của anh.
Ngay khi đầu ngón tay của cô chạm vào phần nhọn nhất trên yết hầu, Châu Túc Tấn nắm lấy ngón tay, không cho cô tiếp tục sờ lung tung.
Hai người vừa tách ra một tích tắc, đã tiếp tục chìm đắm vào nụ hôn sâu.
Tay phải anh cầm lấy ngón tay trái của cô, trong khi hôn cô, ngón cái không khỏi vuốt ve nhẹ nhàng đầu ngón tay cô.
Hơi thở Vệ Lai khựng lại, cô không ngờ đầu ngón tay của mình khi nằm trong tay anh lại nhạy cảm đến vậy, vội vàng lùi về sau, kết thúc nụ hôn này.
Châu Túc Tấn buông cô ra, sửa sang lại mái tóc dài của cô, sau đó mở cửa văn phòng, anh nhìn đồng hồ, đã qua ba phút.
Vệ Lai lấy mu bàn tay áp vào má, không biết là do mặt nóng quá hay là do mu bàn tay quá lạnh.
Tay còn lại của cô giở vài tờ tài liệu: “Em còn cần nghiên cứu một số tài liệu.”
Châu Túc Tấn vắt chéo chân dựa vào ghế: “Em cứ tiếp tục đi, chiều nay anh không đi đâu cả, có vấn đề gì cứ hỏi.” Dừng lại chút: “Cố gắng tự mình suy nghĩ, đừng sợ làm sai.”
Vệ Lai gật đầu, có Châu Túc Tấn ngồi ở đối diện, khiến cô an tâm hơn nhiều.
Đến khi xem xong tất cả tài liệu, cô dựa vào phán đoán và phân tích của mình, không hỏi anh câu nào, về sau tình huống kiểu này sẽ thường xuyên xảy ra, cô phải học cách tích lũy kinh nghiệm.
Châu Túc Tấn dành nửa thời gian đầu để xử lý email trên điện thoại, sau đó dùng hơn một tiếng để tìm hiểu về lịch sử phát triển của tất cả các cửa hàng siêu thị của Vệ Lai.
Năm rưỡi, Vệ Lai đúng giờ tan làm.
“Hôm nay chúng ta về nhà ăn, lần trước nói làm bánh trôi nước cho anh ăn, hôm nay sẽ bù.”
Châu Túc Tấn hỏi: “Có phiền quá không?”
“Không phiền.” Vệ Lai tắt máy tính: “Bà ngoại em đã làm sẵn nhân bánh rồi, chỉ cần thêm bột nếp thôi, cùng lắm nửa tiếng là xong.”
Châu Túc Tấn nghe thế thì thuận theo cô.
Trong nhà không có tô nhào bột, Vệ Lai mua một cái ở siêu thị dưới tầng rồi mang về nhà.
Về đến nhà, cô vào bếp nấu ăn.
Châu Túc Tấn mở tủ rượu, xếp mấy chai rượu mang từ London về vào trong.
“Đã khoanh vùng người nào được Phúc Mãn Viên gài vào chưa?” Châu Túc Tấn xếp tất cả chai rượu vào trong tủ rồi đóng lại.
Vệ Lai lấy từ trong tủ lạnh ra nhân bánh trôi và bột nếp, sau khi sắp xếp từ ngữ xong mới nói: “Loại được mấy người, khoanh tròn được vài người. Trực giác của em cảm thấy Mục Địch cũng gài người vào chỗ em.”
Châu Túc Tấn bước từ tủ rượu qua: “Khi em nghi ngờ điều gì đó thì tức là đúng 80 đến 90% rồi.”
Vệ Lai chợt nghiêng đầu nhìn anh.
Châu Túc Tấn hỏi: “Làm sao vậy?”
Vệ Lai lấy hết dũng khí nói: “Bây giờ em nghi ngờ anh thích em.” Nói xong, cô nhìn vào đôi mắt vẫn bình tĩnh của anh, hỏi: “Nghi ngờ của em là đúng hay là sai?”
Châu Túc Tấn: “Không cần nghi ngờ, nếu không thích em, sẽ không vì em mà làm nhiều điều đến thế.”
Trái tim Vệ Lai loạn nhịp, chợt quên mất sau đó phải làm gì với bột nếp đang cầm trong tay.
Châu Túc Tấn lấy một cái bát thủy tinh trong suốt để nhào bột, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn bếp bằng đá trước mặt cô.
Vệ Lai đổ bột nếp vào trong bát thủy tinh, ở cạnh anh lâu rồi, cô có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, ít nhất mặt ngoài vẫn có thể giả vờ bình tĩnh tự nhiên, nói một câu vô nghĩa phá vỡ sự im lặng: “Xem ra trực giác của em khá chuẩn.”
Mắt nhìn thấy bột nếp đã gần đủ rồi, cô bịt kín miệng túi rồi đặt sang một bên, sau đó cho thêm nước vào trong bát.
Cô vừa thêm nước vừa nói: “Vậy anh thích nhiều hơn nữa đi, hi vọng điều ước trong đêm giao thừa của em sẽ sớm thành hiện thực.”
Điều ước lúc mười hai giờ đêm giao thừa của cô là, hi vọng một ngày nào đó anh sẽ yêu cô thật nhiều.
Châu Túc Tấn đáp một tiếng “Ừm” như có như không.
Vừa lơ đãng, Vệ Lai đã cho quá nhiều nước, nước trong bát thủy tinh ngập cả bột nếp…
Châu Túc Tấn nói: “Không sao.”
Anh mở gói bột nếp ra đổ vào trong bát, mãi đến khi lượng bột nhiều hơn lượng nước, bột cũng được nhào thành một cục bột mềm mềm.
Dây tạp dề của Vệ Lai bị lỏng, Châu Túc Tấn giơ tay buộc chặt lại dây tạp dề sau lưng cho cô.
Không khí trong phòng nếp trở nên mập mờ trong vài phút, sau đó lại quay về chủ đề chính.
Vệ Lai nói: “Vậy ngày mai em sẽ tìm người kia nói chuyện.” Không có cách nào hiệu quả mà lại ít tốn sức hơn việc hỏi trực tiếp người đó.
/68
|