Tẩt cả công việc của cô đều có thể giải quyết Online, những việc khó xử lý hơn thì còn có mẹ giúp đỡ, vì thế cô ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày cũng không thành vấn đề.
Điều duy nhất Vệ Lai cảm thấy không ổn chính là: "Vậy em có làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh không?"
Châu Túc Tấn: "Sắp xếp lại là được, không sao."
Anh lấy điện thoại ra, dặn dò Dương Trạch điều chỉnh lại lịch trình. Lúc đang nhắn tin, anh hỏi cô, "Em ở đây bao lâu, khi nào về Giang Thành?"
Vệ Lai mở lịch trên điện thoại, do dự một lúc rồi quyết định: "Đêm 28 em về."
Tính cả hôm nay, cô sẽ ở đây năm ngày.
Đây có lẽ là khoảng thời gian xa hoa dài nhất mà họ có.
"Ngày 28 em sẽ khởi hành sớm, buổi tối mới kịp về đến Giang Thành."
Châu Túc Tấn không để cô lái xe về: "Em để xe ở đây, qua Tết anh bảo người lái về." Anh điều chỉnh lịch trình của mình cho đến ngày cô quay về.
Anh không có nhiều thời gian rảnh để ở cạnh cô, chỉ có thể cố gắng về sớm vào buổi tối, bỏ qua vài bữa cơm xã giao.
Đúng lúc Vệ Lai định bảo mẹ mấy ngày nữa mình mới về, nhưng dường như hai mẹ con tâm linh tương thông, cô còn chưa kịp ấn vào khung chat, tin nhắn của mẹ đã gửi tới.
[Vừa rồi mẹ quên nói, con cứ ăn Tết ở Bắc Kinh đi, mẹ bận đến tận đêm giao thừa, sáng mùng một sẽ đến Hải Thành du lịch, con có về mẹ cũng không có thời gian ở cạnh con.]
Đêm giao thừa nhắt định phải ăn với mẹ, câu nói đến Hải Thành du lịch của mẹ chỉ là một cái cớ.
Vệ Lai: [Ngày 28 con quay lại rồi. Mẹ đi du lịch cũng không ảnh hưởng gì, con đâu phải trẻ con mà dính lấy mẹ mỗi ngày.]
Thấy con gái không tin lời mình nói, Trình Mẫn Chi lại nhắn: [Mẹ thật sự đi du lịch, lừa con làm gì. Chủ tịch Hạ có khu nghỉ dưỡng ở Hải Thành, mỗi năm đều mời rất nhiều bạn bè đến chơi, hỏi mẹ có muốn tới mở rộng mối quan hệ hay không. Mẹ nghĩ một lúc, quyết định đi thư giãn mấy ngày, dù sao không thể sống mãi trong quá khứ được. Nếu như đêm giao thừa không nhiều việc, mẹ sẽ bay đến Hải Thành ngay trong đêm. Đừng quay lại, con về trong nhà cũng không có ai.]
Vệ Lai đã quyết định quay về, chỉ trả lời thuận theo ý mẹ, nói sẽ ở lại Bắc Kinh đón Tết.
Đêm giao thừa, làm sao cô có thể để mẹ ở nhà một mình.
"Chủ tịch Hạ có khu nghỉ dưỡng ở Hải Thành sao?" Chúc mẹ ngủ ngon xong, cô hỏi Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn: "Phải. Còn có một bãi biển tư nhân rất lớn."
Anh đang đọc tin tức, ngoảnh đầu nhìn cô, "Em muốn đi Hải Thành chơi?"
"Ồ, không có." Vệ Lai nói mẹ muốn đi du lịch, đoán chừng chỉ là giả vờ để cô ở lại Bắc Kinh, hi vọng hai vợ chồng đón Tết cùng nhau.
Lúc nhìn ra bên ngoài lần nữa, xe đã đi vào biệt thự.
Dù trước kia đã từng đến, nhưng cô vẫn cảm thấy xa lạ với nơi này.
Đi ngang qua phòng ngủ phụ mà cô từng ở, khiến cô đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian hẹn hò hợp đồng.
"Quần áo của em đều ở trong phòng thay đồ, em vào là sẽ thấy."
Suy nghĩ của Vệ Lai bị giọng nói của Châu Túc Tấn ! kéo về thực tại, "Được."
Quần áo mà anh chuẩn bị trong căn nhà ở Giang ị Thành đèu là đồ ngủ, cô cho rằng ở đây cũng vậy, nhưng đứng trước tủ quần áo, cô sững sờ một hồi, đồ đạc mà cô mang tới lúc đến ra mắt gia đình anh vẫn còn nguyên.
Cô bảo anh vứt đi, cũng cho rằng anh đã xử lý từ lâu.
Cô cầm váy ngủ lên, chuẩn bị đi tắm.
Lúc đi qua két đựng đồng hồ, cô không khỏi dừng lại. Lần trước đến đây, anh đã phổ cập cho cô một số kiến thức về đồng hồ trong két, cô còn soạn thành PPT, đánh số thứ tự của từng chiếc đồng hồ.
Hôm nay nhìn một lượt, có vài chiếc đồng hồ được xếp theo thứ tự khác với những con số cô từng đánh dấu, xem kỷ lại thì phát hiện trong két có í thêm một chiếc đồng hồ mà cô chưa từng thấy.
"Ông xã." Cô gọi lớn.
Châu Túc Tấn đứng ở cuối giường, đang trả lời email khẩn cấp, không ngẩng đầu lên.
Qua một lúc anh mới có thời gian trả lời: "Em cởi áo rồi đặt lên sofa trước, lát nữa anh giúp em treo lên."
Anh tưởng cô gọi anh qua để treo áo khoác.
"Không phải là treo đồ."
"Đợi anh một phút."
"Ông xã, anh mau tới đây."
Châu Túc Tấn đọc lại tin nhắn một lượt, xác định không có sai sót mới gửi đi, thuận tay đặt điện thoại ở cuối giường rồi đi qua phòng thay đồ xem rốt cuộc cô làm nũng vì lý do gì.
Đi tới cửa, anh nhìn cô: "Bây giờ ngay cả một phút cũng không đợi được sao?"
Vệ Lai: "Ừm."
Trong lúc nói chuyện, Châu Túc Tấn đã đi đến cạnh cô.
Vệ Lai chỉ vào chiếc đồng hồ thứ ba nằm bên trái ở hàng thứ hai trong két đựng đồng hồ, "Anh mới mua đồng hồ sao?"
Anh cho rằng, ngoài mình ra, không ai có thể xác định được trong két sắt mới xuất hiện thêm chiếc đồng hồ nào.
Châu Túc Tấn không khỏi liếc nhìn cô hai lần, "Nhiều đồng hồ như vậy, em nhớ được hết sao?"
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Không phải em từng làm thành PPT rồi sao? Đọc qua vài lần là nhớ." Ánh mắt của Vệ Lai vẫn nhìn vào chiếc đồng hồ mới, cô dựa vào vốn hiểu biết hạn hẹp của mình về đồng hồ, đoán xem tại sao anh lại mua chiếc đồng hồ này.
Châu Túc Tấn có ấn tượng sâu sắc với bản PPT cô làm khi đó, hỏi: "Em đọc bao nhiêu lần?"
Vệ Lai ngẫm nghĩ: "Không nhớ nữa, nhưng rất nhiều."
Cô quay đầu nhìn anh, mỉm cười nói: "Em có thể cho phép người khác nói em phù phiếm, nhưng không bao giờ cho phép họ nói em không kính nghiệp. Em không thể khống chế được sự phù phiếm của bản thân, nhưng kính nghiệp thì có thể."
Nói xong, cô lại nhìn sang chiếc đồng hồ: "Anh mua chiếc đồng hồ này khi nào?"
"Trong lúc chúng ta chia tay, cụ thể thì không nhớ rõ."
Đến bây giờ mỗi khi nhớ lại vài tháng chia tay, Vệ Lai vẫn cảm thấy khó chịu, cô khẽ cười: "Lúc đó em còn nghĩ, liệu có một ngày anh đột nhiên đến gặp em không."
"Đột nhiên đến gặp em? Sẽ không.."
Anh nói thêm: "Đến Giang Thành công tác, có lẽ sẽ gọi điện thoại cho em."
Vệ Lai không ôn lại chuyện quá khứ, dù sao lúc đó hai người cũng không thực sự ở bên nhau.
"Vậy sau này, anh có đột nhiên đến gặp em không?"
Châu Túc Tấn nhìn cô, gật đầu nói, "Sẽ đến gặp em.
Một câu nói thẳng thắn của anh, khiến trái tim Vệ Lai loạn nhịp.
Cô muốn trả lời anh, nhưng đầu óc trống rỗng, không biết phải nói sao.
Cô vưon tay, giữ lấy áo so mi của anh.
Châu Túc Tấn cúi đầu nhìn tay cô, cô nắm rẩt chặt, anh cũng vô cùng kiên nhẫn: "Không phải đã đồng ý đến gặp em rồi sao? Còn không hài lòng ở điểm nào?"
Vệ Lai chuyển từ nắm một tay qua nắm hai tay, nhìn thẳng vào mắt anh: "Nghe anh nói vậy, em quả thực có chút không hài lòng."
"Là điều vắt óc suy nghĩ từ lâu?"
"..." Vệ Lai đáp, "Ừm."
Châu Túc Tấn ra hiệu cho cô: "Em nói đi."
Vệ Lai: "Em không quen với việc chúng ta đột nhiên mất liên lạc khi xa cách nhau. Ngày hôm trước còn rất thân mật, vừa rời khỏi Giang Thành, liền biến mất không một tin nhắn. Những thứ khác không quan trọng, nhưng anh hạ cánh an toàn cũng phải báo cho em một câu, để em biết anh đang ở đâu. Bây giò anh là người nhà của em, là người em rất bận tâm."
Câu nói của cô khiến Châu Túc Tấn cảm động: "Lần sau anh sẽ chú ý."
Anh nhìn cô, ánh mắt ra hiệu cho cô tiếp tục.
Vệ Lai: "Tạm thời chỉ không hài lòng về điều này."
Cô cầm váy ngủ đi tắm, đi tới cửa phòng thay đổ rồi quay người lại, "Em cho rằng anh đã vứt hết đồ đạc của em rồi."
Châu Túc Tn mở két sắt, sắp xếp lại thứ tự của đồng hồ, nói: "Lúc đó anh đang suy nghĩ có nên kết hôn với em không, tạm thời chưa có thời gian gửi qua."
Cô đứng im ở cửa.
Anh nhìn cô, "Cho dù không kết hôn, anh sẽ không vứt đồ của em, có phiền phức đến đâu cũng gửi qua cho em."
"Cảm ơn anh."
Vệ Lai đi vào phòng tắm, cô từng sống ở đây trong khoảng thời gian hai người hẹn hò hợp đồng, nên không còn xa lạ với cách bài trí nơi đây. Hơn nữa, bồn tắm ở đây cùng kiểu dáng với căn nhà ở Giang Thành nên rất dễ sử dụng.
Bồn tắm đặt cạnh cửa kính sát đất, sau khi mở nước, cô tắt hết đèn trong phòng tắm, dựa người trong bồn tắm rồi nhìn ra bầu trời bên ngoài, Giang Thành hiếm khi nào tuyết rơi dày đến thế.
Cô sử dụng phòng tắm quá lâu, Châu Túc Tấn bèn sang phòng bên cạnh tắm rửa, lúc anh xong xuôi, cô vẫn chưa ra ngoài.
Sợ cô ngủ quên trong phòng tắm, anh đẩy cửa đi vào.
"Vệ Lai?"
Cửa phòng tắm khuất tầm nhìn với bồn tắm, anh chỉ đứng ở cửa gọi cô.
"Em không sao. Ban nãy suy nghĩ về vị trí của cửa hàng mới nên nhất thời tập trung quá."
Vệ Lai mặc váy ngủ lên, chỉnh đốn xong rồi đi ra ngoài, anh đã không còn ở trước cửa phòng tắm.
Tóc cô vẫn ướt, cô đến bên bồn rửa mặt rồi đứng trước gương sấy tóc.
Đang sấy tóc thì Châu Túc Tấn đi vào.
Cho dù chỉ mặc bộ đồ ngủ màu đen tối giản, cả người anh vẫn toát ra vẻ quyền quý.
"Ngày mai mấy giờ em ra ngoài?" Anh hỏi.
"Bọn em hẹn nhau lúc mười một rưỡi, khoảng mười giờ em sẽ xuất phát."
Châu Túc Tấn gật đầu, "Nếu Cullinan không về kịp, em lái chiếc Bentayga đi."
"Được."
"Khoảng bảy giờ tối mai anh mới về nhà, không có thời gian ở cạnh em, em tự mình thu xếp."
Đây đại khái đã là thời gian sớm nhắt mà anh có thể về nhà.
"Không sao, anh cứ bận việc đi." Đuôi tóc không còn ẩm ướt, Vệ Lai mới tắt máy sấy.
"Ông xã."
"Ừm, lại sao thế." Châu Túc Tấn thuận tay sắp xếp mấy chai lọ của cô vào một góc, nhìn máy sấy trong tay cô, "Muốn anh sấy tóc cho em?"
"Không, tóc em khô rồi." Cô muốn hỏi về chiếc đồng hồ, “Có hai két sắt anh chưa phổ cập cho em, bao giờ có thời gian lại giới thiệu cho em được không?”
“Được."
Vệ Lai cất máy sấy, nếu như là một đôi vợ chồng kết hôn vì tình yêu, gặp nhau sau khoảng thời gianyêu xa, vừa về đến nhà đã đốt lửa từ lâu. Không giống như họ, phải thích ứng với sự xa lạ này trước.
Cô quay người đối mặt với anh, đang do dự không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí im lặng, Châu Túc Tấn lại kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Vệ Lai đè nén sự căng thẳng, nhướn chân lên muốn hôn anh, kết quả anh lại đứng thẳng người, khiến cô không thể với tới.
Châu Túc Tấn không phải cố tình chọc cô, chỉ là anh không nghĩ cô sẽ hôn lại.
Vệ Lai mỉm cười để giải toả sự xấu hổ: “......Anh cao hơn em nhiều như vậy, nếu một ngày nào đó chúng †a cãi nhau, em muốn hôn anh cũng không hôn được. Vấn đề chênh lệch chiều cao, cần phải được giải quyết."
Châu Túc Tấn: “Từ nay về sau, anh sẽ cố gắng phối hợp với em. Vấn đề về chiều cao, không có cách nào giải quyết."
“Có." Nhưng anh chắc chắn sẽ không làm vậy.
“Cách gì?"
“Anh ôm em.”
Châu Túc Tấn nhìn cô vài giây, ôm lấy eo cô rồi bế cô lên.
Hai chân Vệ Lai lơ lửng trên không, cảm giác được anh ôm vào lòng khiến trái †im cô loạn nhịp đến mức không thể khống chế. Cô đột nhiên mất trọng tâm, bám chặt vào cổ anh.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Dù vẫn thấp hơn anh một chút, nhưng đã có thể ngang tầm mắt với anh.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh.
Mặc dù anh đang mặc đồ ngủ, ở trong trạng thái thoải mái nhất trong ngày, nhưng cảm giác lạnh lùng và xa cách trên người vẫn không hề giảm bớt.
Nhìn nhau chưa đến hai giây, Châu Túc Tấn siết chặt vòng tay, hôn lên môi cô.
Anh hôn sâu, trong mạnh mẽ có dịu dàng, khiến Vệ Lai suýt chút nữa không chịu nổi.
Hai người hôn nhau từ phòng tắm ra đến cuối giường.
Toàn bộ quá trình đều là anh bế cô.
Đến khi nụ hôn sâu kết thúc, tầm nhìn của Vệ Lai trở nên mơ hồ, không phân biệt được là mình đang nằm trên gối của mình hay của anh
Khoảnh khắc anh chạm vào cô, trái tim cô run rấy.
Vệ Lai nhìn đường nét tuấn †ú sắc sảo của người trước mặt, “Trong nhà không có..."
Châu Túc Tấn: “Có, anh chuẩn bị rồi."
Anh cúi đầu hôn cô.
Vệ Lai không cách nào tập trung đáp lại nụ hôn của anh.
Cho đến khi cơ thể của cô hoàn †oàn chấp nhận anh, cô mới vòng tay qua cổ và hôn anh. Mượn những nụ hôn sâu để giải phóng sự căng thẳng của cơ thể.
Châu Túc Tấn nắm lấy một †ay cô, mười ngón đan chặt vào nhau.
Phần lực nào đó được truyền từ lòng bàn tay anh sang tay cô.
Lúc hẹn hò hợp đồng, cô đã sắp xếp hiện trường trong phòng của anh ở khách sạn Giang Thành, khi đó cô chỉ tiện tay xé ba bao. Hôm nay, anh bù lại đúng bằng đó.
Trong sân, tuyết rơi không ngừng cho đến tận nửa đêm.
/68
|