Edit: Erica Klausee
Beta: linglink
Ba giây đồng hồ chậm rãi trôi qua, trong lòng Thu Thiên không ngừng tự thôi miên chính mình, anh ta nói anh ta là. . . Anh ta là Tây Hồ.
Chuyện này. . . Rõ ràng một phút trước Tây Hồ mới gọi điện thoại cho cô, lẽ nào không phải là đầu tiên cô sẽ đi ra trước cửa kiểm tra một chút, sau đó sẽ có một chàng trai vẫy tay chào cô, sau đó mỉm cười nói: Tôi là Tây Hồ. Lẽ nào không phải là nên như vậy sao?
Nếu như anh là Tây Hồ, vậy rốt cuộc anh đã đến đây từ khi nào? Phát hiện ra cô chính là Thu Thiên từ lúc nào?
Rất nhiều nghi vấn, bỗng nhiên tất cả cùng xuất hiện.
Thu Thiên ngước mắt nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt chuyên chú của anh khiến cho cô chỉ dám nhìn thẳng vào anh mấy giây, có lẽ do không quen nhìn thẳng vào mắt người khác phái, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, Thu Thiên bèn di chuyển tầm mắt.
Con ngươi của anh trong suốt sáng ngời, cho dù bây giờ cô đã rủ mi mắt xuống, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ nãy đến giờ chưa từng rời đi của anh.
Tại sao tim của cô lại đập nhanh như vậy?
À, chắc là bởi vì khoảng cách giữa bọn họ quá gần, tư thế quá khó xử.
Thu Thiên lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, đúng lúc phát hiện có vài người đang dùng vẻ mặt nghiên cứu nhìn hai người bọn họ.
Thu Thiên cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Thật ra là vì tổ hợp hai người tuấn nam mỹ nữ kết hợp quá chói mắt, quá đẹp mắt, mọi người ở xung quanh cũng không nhịn được muốn nhìn thêm mấy lần.
Thậm chí còn có người quay đầu tìm máy quay phim, không phải là đang quay phim thần tượng chứ?
Dường như nhận ra sự lúng túng của cô, anh nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên những cảm xúc khác lạ.
Anh đành thu bàn tay đang đặt trên giá sách lại, rồi đứng thẳng người.
Đột nhiên khôi phục lại khoảng cách an toàn, Thu Thiên có chút hoài niệm hít một hơi thật sâu, cũng nhân cơ hội này chỉnh lại mái tóc bị rối.
Được rồi, cuối cùng quân sư bình tĩnh cũng thuận lợi trở về trong người Giang Thu Thiên.
Anh đến từ lâu rồi sao? Cô hỏi anh.
Bên môi anh xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt: Không hẳn. Chỉ là trước giờ hẹn mà thôi.
Vậy thì thật là trùng hợp, hai người đều đến trước giờ hẹn.
Nhưng mà tại sao anh lại nhận ra cô? Cô chưa từng gửi hình của mình cho anh, chỉ gửi tin nhắn bảo hôm nay sẽ mặc quần áo màu trắng. Cũng có rất nhiều cô gái mặc áo khoác trắng, không những vậy, mới vừa rồi cũng có vài người đi ngang qua.
Giọng nói của em.
Hả?
Thu Thiên không hiểu nhìn anh.
Giọng nói của em so với lúc nghe được trong YY, còn êm tai hơn. Anh chậm rãi nói, vẻ mặt trầm tĩnh.
Nhưng Thu Thiên lại cảm thấy như anh đang cười, hơn nữa trong mắt anh còn có ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Cô không khỏi cảm thấy nơi nào đó trong lòng run lên, anh đang khen cô sao?
Hai người nhìn nhau, ánh mắt của anh vô cùng chân thành tha thiết, bạn học Thu Thiên lại lúng túng một lần nữa. . .
Anh chỉ mới nghe một câu nói vừa rồi của cô là đã có thể nhận ra cô, còn cô chỉ cảm thấy, giọng nói của anh rất êm tai, rất quen thuộc mà thôi.
Anh lẳng lặng cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Thu Thiên, lông mi của cô thật dài, hơi cong lên, ở dưới mắt có quầng thâm mờ mờ, có đôi lúc khẽ rung động, giống như giọt sương trên đoá hoa vào sáng sớm, lại trông giống như đôi cánh xinh đẹp của bươm bướm.
Cô có ngũ quan* cân đối xinh đẹp, toàn bộ khí chất của cô rất dễ hấp dẫn người khác.
(*) Gồm mắt, mũi, miệng, tai và lông mày.
Đột nhiên hai tiếng leng keng trong trẻo vang lên, điện thoại của Tây Hồ đổ chuông.
Anh lấy điện thoại di động ra xem, chuyển chế độ chuông thành rung, ngay sau đó chăm chú nhìn cô.
Là để xác nhận thân phận?
Thu Thiên bị câu hỏi bất ngờ của anh làm cho mơ màng không rõ đầu đuôi câu chuyện.
Anh khẽ hất cằm lên, ý bảo cô xem điện thoại di động của mình.
Lúc này Thu Thiên mới phát hiện, có thể vừa rồi do cô sơ ý, không cẩn thận ấn vào bàn phím.
Trên màn hình điện thoại di động đang hiển thị: Đang kết nối với Tây Hồ.
Vội vàng kết thúc cuộc gọi, Thu Thiên xấu hổ nói: Không cẩn thận ấn nhầm.
Anh mỉm cười: Đi thôi, chúng ta đi tìm nơi nào đó ngồi một chút.
Một câu này đã cứu lại ba lần lúng túng của Thu Thiên, cô vội vàng gật đầu.
Thế là, anh đi ở phía trước, cô đi theo phía sau.
Lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra dáng người của Tây Hồ rất cao, khoảng một mét tám ba. Mặc dù cô luôn cảm thấy dáng người một mét sáu của mình không được coi là thấp, nhưng đi theo phía sau anh, lại giống như một người hầu nhỏ.
Hơn nữa khi nhìn từ sau lưng, anh có vai rộng eo hẹp, điển hình của dáng người hình tam giác ngược. Cộng thêm phong cách của anh, khiến cho anh vốn đã có dáng người cao gầy lại càng thêm xuất chúng.
Ngay cả Thu Thiên, cô gái chưa bao giờ chú ý đến dáng người của người khác phái, cũng không thể không khen ngợi dáng người của anh.
Đi tới một khu thương mại dành cho giới trẻ gần thư viện, Tây Hồ dẫn cô tới phía trước một cửa hàng nhỏ có tấm biển hiệu lớn đáng yêu ở tầng hầm.
Thu Thiên sửng sốt, cửa hàng này có rất nhiều loại bánh ngọt ngon và các loại thức uống giải khát.
Cô và bạn cùng lớp đã từng tới đây, Lâm Tố Tố cũng đã từng tới, nơi này hoàn toàn không xa lạ đối với cô, nhưng điều quan trọng là, anh là một nam sinh, tại sao lại biết chỗ này?
Có vẻ như, chỉ có nam sinh đang yêu mới đi
Beta: linglink
Ba giây đồng hồ chậm rãi trôi qua, trong lòng Thu Thiên không ngừng tự thôi miên chính mình, anh ta nói anh ta là. . . Anh ta là Tây Hồ.
Chuyện này. . . Rõ ràng một phút trước Tây Hồ mới gọi điện thoại cho cô, lẽ nào không phải là đầu tiên cô sẽ đi ra trước cửa kiểm tra một chút, sau đó sẽ có một chàng trai vẫy tay chào cô, sau đó mỉm cười nói: Tôi là Tây Hồ. Lẽ nào không phải là nên như vậy sao?
Nếu như anh là Tây Hồ, vậy rốt cuộc anh đã đến đây từ khi nào? Phát hiện ra cô chính là Thu Thiên từ lúc nào?
Rất nhiều nghi vấn, bỗng nhiên tất cả cùng xuất hiện.
Thu Thiên ngước mắt nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt chuyên chú của anh khiến cho cô chỉ dám nhìn thẳng vào anh mấy giây, có lẽ do không quen nhìn thẳng vào mắt người khác phái, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, Thu Thiên bèn di chuyển tầm mắt.
Con ngươi của anh trong suốt sáng ngời, cho dù bây giờ cô đã rủ mi mắt xuống, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ nãy đến giờ chưa từng rời đi của anh.
Tại sao tim của cô lại đập nhanh như vậy?
À, chắc là bởi vì khoảng cách giữa bọn họ quá gần, tư thế quá khó xử.
Thu Thiên lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, đúng lúc phát hiện có vài người đang dùng vẻ mặt nghiên cứu nhìn hai người bọn họ.
Thu Thiên cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Thật ra là vì tổ hợp hai người tuấn nam mỹ nữ kết hợp quá chói mắt, quá đẹp mắt, mọi người ở xung quanh cũng không nhịn được muốn nhìn thêm mấy lần.
Thậm chí còn có người quay đầu tìm máy quay phim, không phải là đang quay phim thần tượng chứ?
Dường như nhận ra sự lúng túng của cô, anh nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên những cảm xúc khác lạ.
Anh đành thu bàn tay đang đặt trên giá sách lại, rồi đứng thẳng người.
Đột nhiên khôi phục lại khoảng cách an toàn, Thu Thiên có chút hoài niệm hít một hơi thật sâu, cũng nhân cơ hội này chỉnh lại mái tóc bị rối.
Được rồi, cuối cùng quân sư bình tĩnh cũng thuận lợi trở về trong người Giang Thu Thiên.
Anh đến từ lâu rồi sao? Cô hỏi anh.
Bên môi anh xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt: Không hẳn. Chỉ là trước giờ hẹn mà thôi.
Vậy thì thật là trùng hợp, hai người đều đến trước giờ hẹn.
Nhưng mà tại sao anh lại nhận ra cô? Cô chưa từng gửi hình của mình cho anh, chỉ gửi tin nhắn bảo hôm nay sẽ mặc quần áo màu trắng. Cũng có rất nhiều cô gái mặc áo khoác trắng, không những vậy, mới vừa rồi cũng có vài người đi ngang qua.
Giọng nói của em.
Hả?
Thu Thiên không hiểu nhìn anh.
Giọng nói của em so với lúc nghe được trong YY, còn êm tai hơn. Anh chậm rãi nói, vẻ mặt trầm tĩnh.
Nhưng Thu Thiên lại cảm thấy như anh đang cười, hơn nữa trong mắt anh còn có ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Cô không khỏi cảm thấy nơi nào đó trong lòng run lên, anh đang khen cô sao?
Hai người nhìn nhau, ánh mắt của anh vô cùng chân thành tha thiết, bạn học Thu Thiên lại lúng túng một lần nữa. . .
Anh chỉ mới nghe một câu nói vừa rồi của cô là đã có thể nhận ra cô, còn cô chỉ cảm thấy, giọng nói của anh rất êm tai, rất quen thuộc mà thôi.
Anh lẳng lặng cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Thu Thiên, lông mi của cô thật dài, hơi cong lên, ở dưới mắt có quầng thâm mờ mờ, có đôi lúc khẽ rung động, giống như giọt sương trên đoá hoa vào sáng sớm, lại trông giống như đôi cánh xinh đẹp của bươm bướm.
Cô có ngũ quan* cân đối xinh đẹp, toàn bộ khí chất của cô rất dễ hấp dẫn người khác.
(*) Gồm mắt, mũi, miệng, tai và lông mày.
Đột nhiên hai tiếng leng keng trong trẻo vang lên, điện thoại của Tây Hồ đổ chuông.
Anh lấy điện thoại di động ra xem, chuyển chế độ chuông thành rung, ngay sau đó chăm chú nhìn cô.
Là để xác nhận thân phận?
Thu Thiên bị câu hỏi bất ngờ của anh làm cho mơ màng không rõ đầu đuôi câu chuyện.
Anh khẽ hất cằm lên, ý bảo cô xem điện thoại di động của mình.
Lúc này Thu Thiên mới phát hiện, có thể vừa rồi do cô sơ ý, không cẩn thận ấn vào bàn phím.
Trên màn hình điện thoại di động đang hiển thị: Đang kết nối với Tây Hồ.
Vội vàng kết thúc cuộc gọi, Thu Thiên xấu hổ nói: Không cẩn thận ấn nhầm.
Anh mỉm cười: Đi thôi, chúng ta đi tìm nơi nào đó ngồi một chút.
Một câu này đã cứu lại ba lần lúng túng của Thu Thiên, cô vội vàng gật đầu.
Thế là, anh đi ở phía trước, cô đi theo phía sau.
Lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra dáng người của Tây Hồ rất cao, khoảng một mét tám ba. Mặc dù cô luôn cảm thấy dáng người một mét sáu của mình không được coi là thấp, nhưng đi theo phía sau anh, lại giống như một người hầu nhỏ.
Hơn nữa khi nhìn từ sau lưng, anh có vai rộng eo hẹp, điển hình của dáng người hình tam giác ngược. Cộng thêm phong cách của anh, khiến cho anh vốn đã có dáng người cao gầy lại càng thêm xuất chúng.
Ngay cả Thu Thiên, cô gái chưa bao giờ chú ý đến dáng người của người khác phái, cũng không thể không khen ngợi dáng người của anh.
Đi tới một khu thương mại dành cho giới trẻ gần thư viện, Tây Hồ dẫn cô tới phía trước một cửa hàng nhỏ có tấm biển hiệu lớn đáng yêu ở tầng hầm.
Thu Thiên sửng sốt, cửa hàng này có rất nhiều loại bánh ngọt ngon và các loại thức uống giải khát.
Cô và bạn cùng lớp đã từng tới đây, Lâm Tố Tố cũng đã từng tới, nơi này hoàn toàn không xa lạ đối với cô, nhưng điều quan trọng là, anh là một nam sinh, tại sao lại biết chỗ này?
Có vẻ như, chỉ có nam sinh đang yêu mới đi
/67
|