Vọng Tịch Nhai, là vùng cực nam bản đồ của trò chơi; bốn mùa sắc trời chiều, lá cây màu vàng kim khắp núi, gió đêm xào xạc, hơn nữa, có một truyền thuyết rất đau thương.
Theo trang web chính thức của trò chơi giới thiệu, nơi này đã từng có một cô nương tên là Tiếu Tịch, đã cùng thanh mai trúc mã của mình thường ước hẹn ở chỗ này, nhưng có một hôm nàng không đến, chỉ để lại một bức thư, vậy là sau này chàng trai đó đã chờ đợi ở đây hàng ngày. Một năm sau đúng ngày ước định, cô nương đó trở lại, nhưng vì không tìm được người trong lòng của mình, quá đau lòng nàng đã nhảy xuống vách núi tự vẫn.
Giống như tất cả nỗi đau của tình yêu, câu chuyện xưa này cuối cùng cũng âm thầm kết thúc trong đau thương và thất vọng.
Nhưng mà ở trong trò chơi, chuyện xưa này còn cất dấu một ẩn tàng nhiệm vụ.
Truyền thuyết tương truyền rằng cứ cách mười năm, khi gió nổi lên, lá cây màu đỏ là lúc nam tử kia sẽ xuất hiện. Mà lúc nam tử kia xuất hiện, chính là lúc là người chơi gặp được đó sẽ
có khả năng tiếp nhận nhiệm vụ này, từ đó nhận được phần thưởng vô cùng lớn. Về phần phần thưởng là cái gì, không có ai biết, bởi vì cho tới bây giờ, vẫn chưa có đôi vợ chồng nào có thể nhận được nhiệm vụ này.
Điều đáng nhắc tới chính là, Ẩn Tàng Nhiệm Vụ này có một yêu cầu, nhất định phải có một người chơi nam và một người chơi nữ cùng tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa hai người đó phải có quan hệ phu thê trong trò chơi.
Ở trong trò chơi tìm một nửa kia của mình, vượt qua ngàn năm tình ái, sẽ đạt được ngàn năm tình duyên.
Đây cũng là điểm sáng nhất của trò chơi lúc tuyên truyền.
Có thể nói, nhiệm vụ này thủ đoạn rất lớn, có nhiều người chơi vì nhiệm vụ này thậm chí còn cố ý đăng ký một cái nick để kết hôn, mục đích chỉ để xem phần thưởng của nhiệm vụ này phong phú đến mức nào. Chỉ tiếc đều thất bại.
Bởi vì không nhận được nhiệm vụ, cũng có rất nhiều người chơi rời khỏi trò chơi này.
Thu Thiên ngẫu nhiên biết về nhiệm vụ này, nhớ ngày đó nàng và Thỏ Con vẫn còn ở QQ thảo luận xem cô nương đó rốt cuộc là bởi vì sao thất ước.
Thỏ Con nói nhất định là cô nương đó giữa đường gặp được một soái ca, vì vậy liền viện cớ này để đi.
Nếu giả thiết là thật, đúng là nàng ấy vì nam nhân khác mà rời đi, vậy tại sao lại ước hẹn một năm sẽ quay lại?
Thỏ Con bất đắc dĩ lắc đầu: "Haz, có lẽ là bởi vì không xác định chứ sao? Thật ra thì cô nương đó cũng rất đáng thương, lúc nàng trở lại, kết quả nam tử đó cũng không còn đợi nàng ấy nữa. Bi kịch, thật sự quá bi kịch rồi."
Tình cảm sợ nhất chính là vật còn người mất. Sợ bị thương cũng sợ người đó xuất hiện, cuối cùng cũng không tránh được sự ích kỷ trong lòng.
Biết rõ Thỏ Con nói là sự thật, nhưng Thu Thiên vẫn có chút thương cảm.
Cho dù như thế, yêu một người cũng sẽ thời điểm phải trả giá, nếu không tại sao nàng ấy lại nhảy xuống vực.
Có lẽ cũng bắt đầu từ đó, nàng đối với trò chơi này có một chút tình cảm khác biệt.
Tây Hồ mang nàng đi tới nơi này, đúng là ngoài dự đoán của nàng.
Hắn muốn mang nàng đi làm nhiệm vụ này? Đừng nói nhiệm vụ rất khó nhận được, còn nghe nói nhiệm vụ này có rất nhiều cửa ải cần hai người phải ăn ý với nhau, mặc dù chỉ là nghe nói, nhưng cũng là khẳng định, hai người bọn họ bây giờ độ ăn ý.... Hình như không.
Tây Hồ nhìn nàng một cái, đem ngựa thu vào, không biết từ trong túi đồ lấy ra vậy gì, treo ở trên người. Chỉ thấy một ánh sáng trắng chiếu ra, chiếu sáng tất cả lá cây màu vàng kim xung quanh.
Hắn nhìn về phía nàng, ngoắc ngoắc ngón tay: "Thu Thiên."
Thu Thiên hơi nhíu mày, cũng không nhúc nhích nhìn hắn, thấy hắn không có ý định giải thích, suy nghĩ một chút vẫn đi tới.
Đi đến gần nàng mới nhìn rõ, thì ra là Tây Hồ lấy ra một chiếc gương bạc một mặt khắc hoa.
"Đọc tịch kính." Thu Thiên lấy con chuột điều khiển vị trí, chỉ liếc mắt đã nói đúng tên của vật này.
Trong trò chơi rất nhiều người chơi nữ đều thích thu thập những đồ vật nhỏ tinh xảo vừa có thể làm đẹp, cũng có thể thỏa mãn ý thích của người chơi, mà cái gương này vừa khéo lại chứa một nhiệt phẩm.
Tây Hồ gật đầu một cái: "Biết Vọng Tịch Nhai có một Ẩn Tàng Nhiệm Vụ không?"
Thu Thiên: "Ừ, nghe nói qua."
Tây Hồ "Lão đại trước kia cùng lão bà hắn đến đây, rất trùng hợp đã khởi động Ẩn Tàng Nhiệm Vụ này." Chỉ chỉ gương: "Mà cái gương này chính đạo cụ để quan trọng để mở ra nhiệm vụ này."
"Lão đại có?"
Thu Thiên vừa nói được một nửa câu, đã bị câu nói tiếp theo của Tây Hồ ép xuống: "Hắn có, nhưng không chơi nữa."
Thu Thiên nhịn không được cười lên một tiếng, không ngờ La Hán Dường cũng không chỉ có mỗi "La Hán".
Lúc ấy, tất cả mọi người đều muốn thử một lần, Vọng Tịch Nhai cũng không được tính là lớn trong bản đồ chật ních tên người chơi màu đỏ.
Hắn và hai vợ chồng lão đại hình như là đến cuối cùng, bọn họ muốn nhìn xem có người nào nhận được nhiệm vụ hay không, đáng tiếc không có ai nhận được.
Lão đại đứng tại chỗ lau chùi đại đao của hắn, và cô dâu của lão đại lại nhàm chán đứng một bên sắp xếp túi đồ, sắp xếp được một nửa đột nhiên lấy ra một tấm gương hướng về phía Tây Hồ lên tiếng: "Lão tứ, ngươi xem một chút vật đính ước mà đại ca ngươi tặng cho ta."
Hắn cười trả lời: "Lão đại từ trước đến giờ vẫn để tâm đến ngươi."
Vừa nói xong, lão đại liền rút đại đao ra bộ dạng không coi ai ra gì hướng về phía trời thưởng thức, còn lẩm bẩm một mình: "Sáng, thật sáng đó."
Cô dâu của Lão đại trong lòng bừng bừng lửa giận, như thế này mà cũng gọi là để tâm sao?
Vì vậy cầm cái gương nhỏ này, uy hiếp lão đại: "Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục lau đao, hoặc là phân tích chiếc gương này cho ta."
Vừa mới dứt lời, một tia sáng từ trên trời chiếu đến, chiếu sáng rừng cây trên vách núi Vọng Tịch Nhai.
Thu Thiên đang nghe hắn nói đến xuất thần, không khỏi chen vào một câu: "Nam tử kia đúng lúc đó xuất hiện?"
Tây Hồ cười cười: "Ừm."
Không nghĩ đến, nam tử kia lại dùng phương thức hạ từ trên trời xuống, nàng vẫn cho là một người đã từng si tình như vậy, sẽ phải sa sút tinh thần từ trong mọt góc nào đó đi ra ngoài, hơn nữa trên vẻ mặt tràn đầy đau thương.
Nhưng Thu Thiên lại cảm thấy không hợp tình hợp lý, nếu nam tử kia xuất hiện một cách phô trương như vậy, chẳng lẽ nhiều người chơi nữ như vậy không có ai mở gương ra sao?
Thu Thiên: "Chiếc gương này, được lão đại giải thích như thế nào?"
Tây Hồ: "Giải Thích, nói là phải thật nhanh tay." Dường như là đúng lúc anh giải thích, ánh sáng liền thoáng hiện lên.
Nếu nói lời giải thích mới xuất hiện, vậy cũng có chút hợp lý, dù sao cũng không có người chơi nào cố ý chạy đến đây giải thích về chiếc gương.
Nếu thật sự là như vậy, nàng và Tây Hồ rất có thể.....Có thể nhận được Ẩn Tàng Nhiệm Vụ này!
Một loại cảm xúc kích động không rõ đột nhiên hiện lên, hai mắt Thu Thiên lấp lánh nhìn về Tây Hồ.
"Chúng ta tới đây để làm nhiệm vụ này!" Nàng vẫn rất muốn hiểu rõ truyền thuyết đó rốt cuộc là vì sao cô gái đó lại rời đi, có lẽ làm nhiệm vụ xong, tất cả chân tướng sẽ được rõ ràng?
Nhìn thiếu nữ áo tím phát ra biểu cảm chờ mong, khóe miệng người con trai nào đó không nhịn được nhếch lên.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ này sao? Cũng được, tuy hắn đối với phần thưởng trò chơi này không quá hứng thú, nhưng anh vẫn thấy câu chuyện này không giống với những gì trang chủ kể lại.
Nhưng mà nói đi nói lại, bọn họ sau khi kết hôn, vẫn chưa làm chung nhiệm vụ nào.
Nếu phải làm nhiệm vụ, dùng nhiệm vụ này để thay cho khúc mở đầu cũng không tệ.
Vì vậy một người nào đó cười cười, gõ xuống một chữ: "Được."
Qua một lúc bàn bạc, Tây Hồ đề nghị để nàng đến giải thích. Sau khi giao dịch xong gương, Thu Thiên đứng ở vị trí mà Tây Hồ nói, chuẩn bị đợi chiếc gương phân tích.
Lúc này, Thu Thiên chăm chú nhìn màn ảnh, không dám hô hấp mạnh, chỉ sợ bỏ lỡ gì đó trong nháy mắt.
Ba, hai, một! Ngừng thở nhìn về phía chung quanh, không có bất cứ biến hóa gì! Nhìn lại trong túi đồ, chỉ còn lại một đám mảnh vỡ của kính.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!!
Thu Thiên hốt hoảng nhìn Tây Hồ, Tây Hồ hình như cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.
Rõ ràng địa điểm giống nhau, phương pháp giống nhau, tại sao kết quả lại một trời một vực vậy?
Khi hai người đang cố gắng suy nghĩ, Thu Thiên thấy hai luồng gì đó không phải là ánh sáng chiếu vào mặt mình, mà một giây sau, trên màn ảnh thiếu nữ áo tím lắc lư rồi ngã xuống tại chỗ.
Theo trang web chính thức của trò chơi giới thiệu, nơi này đã từng có một cô nương tên là Tiếu Tịch, đã cùng thanh mai trúc mã của mình thường ước hẹn ở chỗ này, nhưng có một hôm nàng không đến, chỉ để lại một bức thư, vậy là sau này chàng trai đó đã chờ đợi ở đây hàng ngày. Một năm sau đúng ngày ước định, cô nương đó trở lại, nhưng vì không tìm được người trong lòng của mình, quá đau lòng nàng đã nhảy xuống vách núi tự vẫn.
Giống như tất cả nỗi đau của tình yêu, câu chuyện xưa này cuối cùng cũng âm thầm kết thúc trong đau thương và thất vọng.
Nhưng mà ở trong trò chơi, chuyện xưa này còn cất dấu một ẩn tàng nhiệm vụ.
Truyền thuyết tương truyền rằng cứ cách mười năm, khi gió nổi lên, lá cây màu đỏ là lúc nam tử kia sẽ xuất hiện. Mà lúc nam tử kia xuất hiện, chính là lúc là người chơi gặp được đó sẽ
có khả năng tiếp nhận nhiệm vụ này, từ đó nhận được phần thưởng vô cùng lớn. Về phần phần thưởng là cái gì, không có ai biết, bởi vì cho tới bây giờ, vẫn chưa có đôi vợ chồng nào có thể nhận được nhiệm vụ này.
Điều đáng nhắc tới chính là, Ẩn Tàng Nhiệm Vụ này có một yêu cầu, nhất định phải có một người chơi nam và một người chơi nữ cùng tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa hai người đó phải có quan hệ phu thê trong trò chơi.
Ở trong trò chơi tìm một nửa kia của mình, vượt qua ngàn năm tình ái, sẽ đạt được ngàn năm tình duyên.
Đây cũng là điểm sáng nhất của trò chơi lúc tuyên truyền.
Có thể nói, nhiệm vụ này thủ đoạn rất lớn, có nhiều người chơi vì nhiệm vụ này thậm chí còn cố ý đăng ký một cái nick để kết hôn, mục đích chỉ để xem phần thưởng của nhiệm vụ này phong phú đến mức nào. Chỉ tiếc đều thất bại.
Bởi vì không nhận được nhiệm vụ, cũng có rất nhiều người chơi rời khỏi trò chơi này.
Thu Thiên ngẫu nhiên biết về nhiệm vụ này, nhớ ngày đó nàng và Thỏ Con vẫn còn ở QQ thảo luận xem cô nương đó rốt cuộc là bởi vì sao thất ước.
Thỏ Con nói nhất định là cô nương đó giữa đường gặp được một soái ca, vì vậy liền viện cớ này để đi.
Nếu giả thiết là thật, đúng là nàng ấy vì nam nhân khác mà rời đi, vậy tại sao lại ước hẹn một năm sẽ quay lại?
Thỏ Con bất đắc dĩ lắc đầu: "Haz, có lẽ là bởi vì không xác định chứ sao? Thật ra thì cô nương đó cũng rất đáng thương, lúc nàng trở lại, kết quả nam tử đó cũng không còn đợi nàng ấy nữa. Bi kịch, thật sự quá bi kịch rồi."
Tình cảm sợ nhất chính là vật còn người mất. Sợ bị thương cũng sợ người đó xuất hiện, cuối cùng cũng không tránh được sự ích kỷ trong lòng.
Biết rõ Thỏ Con nói là sự thật, nhưng Thu Thiên vẫn có chút thương cảm.
Cho dù như thế, yêu một người cũng sẽ thời điểm phải trả giá, nếu không tại sao nàng ấy lại nhảy xuống vực.
Có lẽ cũng bắt đầu từ đó, nàng đối với trò chơi này có một chút tình cảm khác biệt.
Tây Hồ mang nàng đi tới nơi này, đúng là ngoài dự đoán của nàng.
Hắn muốn mang nàng đi làm nhiệm vụ này? Đừng nói nhiệm vụ rất khó nhận được, còn nghe nói nhiệm vụ này có rất nhiều cửa ải cần hai người phải ăn ý với nhau, mặc dù chỉ là nghe nói, nhưng cũng là khẳng định, hai người bọn họ bây giờ độ ăn ý.... Hình như không.
Tây Hồ nhìn nàng một cái, đem ngựa thu vào, không biết từ trong túi đồ lấy ra vậy gì, treo ở trên người. Chỉ thấy một ánh sáng trắng chiếu ra, chiếu sáng tất cả lá cây màu vàng kim xung quanh.
Hắn nhìn về phía nàng, ngoắc ngoắc ngón tay: "Thu Thiên."
Thu Thiên hơi nhíu mày, cũng không nhúc nhích nhìn hắn, thấy hắn không có ý định giải thích, suy nghĩ một chút vẫn đi tới.
Đi đến gần nàng mới nhìn rõ, thì ra là Tây Hồ lấy ra một chiếc gương bạc một mặt khắc hoa.
"Đọc tịch kính." Thu Thiên lấy con chuột điều khiển vị trí, chỉ liếc mắt đã nói đúng tên của vật này.
Trong trò chơi rất nhiều người chơi nữ đều thích thu thập những đồ vật nhỏ tinh xảo vừa có thể làm đẹp, cũng có thể thỏa mãn ý thích của người chơi, mà cái gương này vừa khéo lại chứa một nhiệt phẩm.
Tây Hồ gật đầu một cái: "Biết Vọng Tịch Nhai có một Ẩn Tàng Nhiệm Vụ không?"
Thu Thiên: "Ừ, nghe nói qua."
Tây Hồ "Lão đại trước kia cùng lão bà hắn đến đây, rất trùng hợp đã khởi động Ẩn Tàng Nhiệm Vụ này." Chỉ chỉ gương: "Mà cái gương này chính đạo cụ để quan trọng để mở ra nhiệm vụ này."
"Lão đại có?"
Thu Thiên vừa nói được một nửa câu, đã bị câu nói tiếp theo của Tây Hồ ép xuống: "Hắn có, nhưng không chơi nữa."
Thu Thiên nhịn không được cười lên một tiếng, không ngờ La Hán Dường cũng không chỉ có mỗi "La Hán".
Lúc ấy, tất cả mọi người đều muốn thử một lần, Vọng Tịch Nhai cũng không được tính là lớn trong bản đồ chật ních tên người chơi màu đỏ.
Hắn và hai vợ chồng lão đại hình như là đến cuối cùng, bọn họ muốn nhìn xem có người nào nhận được nhiệm vụ hay không, đáng tiếc không có ai nhận được.
Lão đại đứng tại chỗ lau chùi đại đao của hắn, và cô dâu của lão đại lại nhàm chán đứng một bên sắp xếp túi đồ, sắp xếp được một nửa đột nhiên lấy ra một tấm gương hướng về phía Tây Hồ lên tiếng: "Lão tứ, ngươi xem một chút vật đính ước mà đại ca ngươi tặng cho ta."
Hắn cười trả lời: "Lão đại từ trước đến giờ vẫn để tâm đến ngươi."
Vừa nói xong, lão đại liền rút đại đao ra bộ dạng không coi ai ra gì hướng về phía trời thưởng thức, còn lẩm bẩm một mình: "Sáng, thật sáng đó."
Cô dâu của Lão đại trong lòng bừng bừng lửa giận, như thế này mà cũng gọi là để tâm sao?
Vì vậy cầm cái gương nhỏ này, uy hiếp lão đại: "Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục lau đao, hoặc là phân tích chiếc gương này cho ta."
Vừa mới dứt lời, một tia sáng từ trên trời chiếu đến, chiếu sáng rừng cây trên vách núi Vọng Tịch Nhai.
Thu Thiên đang nghe hắn nói đến xuất thần, không khỏi chen vào một câu: "Nam tử kia đúng lúc đó xuất hiện?"
Tây Hồ cười cười: "Ừm."
Không nghĩ đến, nam tử kia lại dùng phương thức hạ từ trên trời xuống, nàng vẫn cho là một người đã từng si tình như vậy, sẽ phải sa sút tinh thần từ trong mọt góc nào đó đi ra ngoài, hơn nữa trên vẻ mặt tràn đầy đau thương.
Nhưng Thu Thiên lại cảm thấy không hợp tình hợp lý, nếu nam tử kia xuất hiện một cách phô trương như vậy, chẳng lẽ nhiều người chơi nữ như vậy không có ai mở gương ra sao?
Thu Thiên: "Chiếc gương này, được lão đại giải thích như thế nào?"
Tây Hồ: "Giải Thích, nói là phải thật nhanh tay." Dường như là đúng lúc anh giải thích, ánh sáng liền thoáng hiện lên.
Nếu nói lời giải thích mới xuất hiện, vậy cũng có chút hợp lý, dù sao cũng không có người chơi nào cố ý chạy đến đây giải thích về chiếc gương.
Nếu thật sự là như vậy, nàng và Tây Hồ rất có thể.....Có thể nhận được Ẩn Tàng Nhiệm Vụ này!
Một loại cảm xúc kích động không rõ đột nhiên hiện lên, hai mắt Thu Thiên lấp lánh nhìn về Tây Hồ.
"Chúng ta tới đây để làm nhiệm vụ này!" Nàng vẫn rất muốn hiểu rõ truyền thuyết đó rốt cuộc là vì sao cô gái đó lại rời đi, có lẽ làm nhiệm vụ xong, tất cả chân tướng sẽ được rõ ràng?
Nhìn thiếu nữ áo tím phát ra biểu cảm chờ mong, khóe miệng người con trai nào đó không nhịn được nhếch lên.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ này sao? Cũng được, tuy hắn đối với phần thưởng trò chơi này không quá hứng thú, nhưng anh vẫn thấy câu chuyện này không giống với những gì trang chủ kể lại.
Nhưng mà nói đi nói lại, bọn họ sau khi kết hôn, vẫn chưa làm chung nhiệm vụ nào.
Nếu phải làm nhiệm vụ, dùng nhiệm vụ này để thay cho khúc mở đầu cũng không tệ.
Vì vậy một người nào đó cười cười, gõ xuống một chữ: "Được."
Qua một lúc bàn bạc, Tây Hồ đề nghị để nàng đến giải thích. Sau khi giao dịch xong gương, Thu Thiên đứng ở vị trí mà Tây Hồ nói, chuẩn bị đợi chiếc gương phân tích.
Lúc này, Thu Thiên chăm chú nhìn màn ảnh, không dám hô hấp mạnh, chỉ sợ bỏ lỡ gì đó trong nháy mắt.
Ba, hai, một! Ngừng thở nhìn về phía chung quanh, không có bất cứ biến hóa gì! Nhìn lại trong túi đồ, chỉ còn lại một đám mảnh vỡ của kính.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!!
Thu Thiên hốt hoảng nhìn Tây Hồ, Tây Hồ hình như cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.
Rõ ràng địa điểm giống nhau, phương pháp giống nhau, tại sao kết quả lại một trời một vực vậy?
Khi hai người đang cố gắng suy nghĩ, Thu Thiên thấy hai luồng gì đó không phải là ánh sáng chiếu vào mặt mình, mà một giây sau, trên màn ảnh thiếu nữ áo tím lắc lư rồi ngã xuống tại chỗ.
/67
|