Giọng Lan Trạch mềm mại, em vừa nói vừa ngó nghiêng quan sát nét mặt Tạ Cảnh Đình, chờ đợi câu trả lời của Tạ Cảnh Đình.
"Vậy à, Lan Trạch nói cũng có lí." Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại một lát ở em, nói với em: "Lan Trạch muốn gì nào."
Đương nhiên là muốn tiền ạ, thứ Lan Trạch thiếu nhất chính là tiền.
Dĩ nhiên em không thể nào nói thế được, em quanh co úp mở: "Đốc chủ cho gì cũng được hết ạ."
Tạ Cảnh Đình thưởng cho em một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền đã khá cũ, điêu khắc hoa văn mẫu đơn cộng với một chữ "tam" rất to, mẫu đơn nở rộ theo đường nét sợi vàng tinh xảo, phần rìa chạm khắc đá ngọc, tỏa ra ánh sáng nhỏ vụn mờ nhạt.
Lan Trạch chưa từng trông thấy mặt dây chuyền nào đẹp đến thế này, em đặt trong tay vuốt ve nhè nhẹ, càng ngắm càng thấy thích, chắc hẳn giá trị không nhỏ.
"Đa tạ đốc chủ." Lan Trạch nói, em tương đối vui vẻ, nét mặt dịu êm hẳn, nhìn Tạ Cảnh Đình mấy lần rồi cất mặt dây chuyền đi.
Tối hôm ấy Lan Trạch vẫn ngủ chung chỗ với Tạ Cảnh Đình, em trải đệm dưới sàn, quấn mặt dây chuyền ngọc mà Tạ Cảnh Đình thưởng cho em ở tay, nằm ngủ ngon lành trên đệm.
Mãi đến tận khuya, có tiếng bước chân rối loạn cùng tiếng kêu rên vang lên bên ngoài, Lan Trạch giật mình thức giấc, ngoài kia có ánh lửa, bóng dáng Tạ Cảnh Đình thấp thoáng cạnh cửa sổ.
Phát hiện ra em đã dậy, Tạ Cảnh Đình nói với em: "Ở yên trong này, đừng đi ra ngoài."
Đầu óc Lan Trạch còn đang mờ mịt, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Em trơ mắt nhìn theo Tạ Cảnh Đình đi ra khỏi cửa, mặt ngoài lều vải loáng thoáng có vệt máu màu đỏ.
Em đứng cạnh giường mặc quần áo vào, tiếng đao kiếm va chạm với nhau ngay ngoài kia, không biết ai đang hét lên.
"Số bạc... Đốc chủ, Hạ đại nhân, chúng cướp bạc triều đình mất rồi."
Lan Trạch có thể trông thấy bóng người giao nhau, em hơi sợ, trốn xuống gầm bàn, tiếng vó ngựa như vang vọng sát cạnh bên tai.
Em ôm lấy chân mình, cứ dựng tai lên lắng nghe động tĩnh phía ngoài suốt, không biết chỗ Tạ Cảnh Đình ra sao.
Giờ em mới cảm nhận được sự nguy hiểm ngoài xa, đây không phải là kinh thành, không có Cẩm y vệ tuần tra bốn phía. Quận Thục gặp nạn lụt, vô số bách tính trôi dạt khắp chốn, thổ phỉ nổi dậy tứ phương, thậm chí dám cướp bóc ngay trên quan đạo vùng đó.
"Ta thấy hay là chia làm hai ngả, đốc chủ phái người đuổi theo bạc triều đình, số bạc này không thể rơi vào tay bọn cướp, Hạ đại nhân đuổi theo đám tàn dư, ta và Mạnh đại nhân ở lại đây giữ trại."
Lý đại nhân nhìn ra là Tạ Cảnh Đình với Hạ Ngọc Huyền không hợp nhau, ông ta không muốn mích lòng bên nào sất nên mới đề xuất phương pháp này, không để hai người cùng nán lại phòng thủ.
Tạ Cảnh Đình nói với Lý đại nhân: "Vậy à, Lý đại nhân nói có lí, ta để một đội thân binh ở lại giúp đỡ, Lý đại nhân và Mạnh đại nhân phải thật cẩn thận."
Hạ Ngọc Huyền trả lời: "Làm phiền Mạnh huynh và Lý đại nhân ở đây canh giữ."
Trong lúc mấy người trao đổi, bên phía Lan Trạch, Lan Trạch vẫn còn đang trốn dưới gầm bàn, biến cố xảy đến đột ngột chỉ trong giây lát, có tiếng nói vang lên bên ngoài.
"Chỗ này đây, chỗ này là thủ lĩnh của đám thị vệ..."
Tiếng động to lớn vang "rầm" một cái, Lan Trạch sợ hết cả hồn, hai tên đạo tặc bịt mặt cầm đao phá cửa xông vào, hướng đúng về phía Lan Trạch.
Lan Trạch nhìn lên chạm thẳng vào mắt tên cướp ngay phía trước.
Đao cong trong tay đối phương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt băng giá nhìn Lan Trạch hệt như đang nhìn người chết.
"Thủ lĩnh, ta nhận ra nó, theo dõi chúng mấy ngày nay, nhóc con này ở cùng với tên cầm đầu bên chúng suốt."
Chiếc bàn che phía trên Lan Trạch bị đối phương bổ một nhát đao nứt ra, lưỡi dao trắng bạc vụt qua ngay trước mặt em, em sợ quá suýt thì ngất xỉu, sắc mặt tái mét, đối phương xách em lên như xách cổ một con thỏ.
"Ra là đứa nhát cáy." Lan Trạch chưa từng bị bắt cóc bao giờ, em còn mong mình có thể gào lên thất thanh cơ, như thế sẽ có người phát hiện ra em ngay.
Nhưng tiếng lửa cháy thiêu rụi rừng cây đã che lấp tiếng phá cửa, cổ họng em cứ như bị tắc nghẹn không bật lên nổi âm thanh. Đam Mỹ H Văn
Thanh đao kề sát cổ em, em bị đối phương túm một mạch đi ra đặt lên ngựa, miệng Lan Trạch bị bịt lại, em vùng vẫy, ánh mắt nhìn về phía ngọn lửa, hi vọng ai đó có thể phát hiện thấy em.
Có lẽ nhờ khát vọng mãnh liệt từ nội tâm em mà thị vệ đã chú ý đến em, họ nhanh chóng đuổi theo.
"Thủ lĩnh, chúng cho người đuổi theo rồi kìa!" Một tên cướp khác nhìn ra đằng sau, hơi hoảng loạn.
"Sợ quái gì, bạc có ở chỗ mình đâu, cho chúng nó đuổi càng tốt."
Tên đang bắt Lan Trạch lên tiếng, tay Lan Trạch bị trói sau lưng, chỗ cổ tay đau bỏng rát, nằm trên lưng ngựa bị đè ép khoang dạ dày hơi buồn nôn.
Em ú ớ không nói được thành lời, ngựa chạy tròng trành khiến sắc mặt em tái nhợt đi, em thoáng trông thấy có bóng người mờ ảo ở đằng xa.
Nhất định thị vệ sẽ thông báo cho Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình sẽ tới cứu em ư?
Nhiệm vụ của Tạ Cảnh Đình là phụng mệnh coi giữ bạc triều đình, nay Lan Trạch bị bắt, còn chưa tóm được lũ đạo tặc cướp bạc triều đình, nếu bỏ mặc số bạc, Tạ Cảnh Đình sẽ không hoàn thành chức trách, nếu bỏ mặc em thì không biết em sẽ bị đưa đi đâu nữa.
"Đốc chủ đại nhân, công tử Lan Trạch bị bắt mất rồi ạ."
Thị vệ báo cáo, Tạ Cảnh Đình đã lên ngựa, ngọn lửa bên cạnh bị dập tắt, tiếng đâm chém trong rừng cũng lắng dần theo.
Hướng Lan Trạch biến mất khác với hướng bạc triều đình bị cướp đi, ánh mắt Tạ Cảnh Đình nặng nề hơn mấy phần, y nhanh chóng đưa mắt về nói với Lý đại nhân: "Lý đại nhân, ta đi một chuyến trước, hôm nay là do thị vệ của Lý đại nhân tắc trách, việc đoạt lại số bạc giao cho Lý đại nhân nhé."
Tạ Cảnh Đình chỉ thông báo một câu thôi, biểu cảm lạnh nhạt, không hề chừa đường cho Lý đại nhân nêu ý kiến, dứt lời xong dẫn thị vệ đi luôn.
Thị vệ mặc áo gấm đen theo sát đằng sau, Lý đại nhân rớt lại tại chỗ kêu lên một tiếng "Đốc chủ ——", thoáng cái đã chẳng thấy bóng người đâu nữa.
Hạ Ngọc Huyền lên tiếng nói: "Đốc chủ, bé con bị bắt có quan hệ mật thiết với ta, ta không yên tâm, nơi này nhờ cả vào Mạnh đại nhân và Lý đại nhân."
"Hạ lang, cậu đang nói linh tinh gì thế, thiếu người nữa thì chỗ bọn ta..."
Lý đại nhân biết hai người này không hợp nhau mà quên mất cả hai cũng có điểm chung, ấy chính là đều không để lời người khác vào tai mấy, một người phản nghịch bẩm sinh người kia thì giỏi nhất cố chấp ý mình.
Lý đại nhân đứng yên tại chỗ mặt vàng như đất sốt hết cả ruột, Mạnh Thanh Ngưng được chứng kiến một màn kịch hay, an ủi Lý đại nhân: "Lý đại nhân cứ yên tâm, mình chờ ở đây là được, kiểu gì hai người họ cũng có cách mang bạc về được thôi."
"Ta tin tưởng đốc chủ và Hạ lang."
Mạnh Thanh Ngưng cười nói: "Hai người này xưa nay vững vàng, hoàng thượng phái họ đi ắt có lí riêng của hoàng thượng."
"Việc này không cần đến ta với Lý đại nhân phải lo đâu."
"Cậu nói thì dễ lắm..." Lý đại nhân tràn đầy âu lo.
Bên phía Lan Trạch, hiện giờ đúng lúc trời đang tối nhất, đường xá xung quanh cực kì dốc xóc, rõ ràng hai tên đạo tặc này đã quá thạo địa hình. Mấy lần liền Lan Trạch tưởng mình sắp văng ra ngoài rồi, em nhìn đá nhọn phía dưới mà tái mét mặt mũi.
"Thủ lĩnh, chúng đuổi đến nơi rồi."
Tiếng vó ngựa gấp gáp phanh lại, nghe vậy sự chú ý của Lan Trạch bị thu hút ngay, em ở trên lưng ngựa lắc lư váng đầu hoa mắt, muốn quay đầu lại theo phản xạ.
Em còn chưa kịp ngoái đầu thì tên cướp đã kéo căng dây cương chuyển hướng, màn đêm tan vào chân trời, Lan Trạch trông thấy bóng người kín đặc san sát ở phía xa, một trong số đó là Tạ Cảnh Đình mà em mong mỏi nhung nhớ.
Còn một người nữa... là Hạ Ngọc Huyền.
Có người đến cứu em là em bắt đầu kích động, miệng Lan Trạch phát ra tiếng nghẹn ngào đứt quãng, đôi mắt trong veo ngước về phía Tạ Cảnh Đình xuyên qua bóng đêm, nhìn Tạ Cảnh Đình đáng thương tha thiết.
"Thủ lĩnh, chúng đông người, mình làm sao giờ..."
Tên đạo tặc đang bắt Lan Trạch không nói gì, phía này tiếng gió quần quật, giờ Lan Trạch mới chú ý thấy, đi tiếp ra sau sẽ là vách núi, có lẽ kẻ này đã tính sẵn từ trước rồi.
Lan Trạch bị nhấc xuống ngựa, thanh đao cong gác lên cổ em, tên cướp mở miệng: "Nếu ngươi chịu đổi chỗ với nó, bọn ta sẽ thả nó ra."
Tên cướp đang nói vọng về hướng Tạ Cảnh Đình, chúng đã nghe nói, người đàn ông đẹp nhất trong số này chính là thủ lĩnh binh lính kinh thành.
Miếng vải bịt miệng được lôi ra, đối phương muốn Lan Trạch cầu cứu mấy câu, bắp chân Lan Trạch run rẩy, em không dám nhúc nhích.
Tạ Cảnh Đình đến đây là em yên tâm rồi, nhưng nếu bắt Tạ Cảnh Đình thế vào thì đương nhiên em không ôm ấp hi vọng gì cả.
Em mà mở miệng có khi sẽ mất mặt, lại còn giúp tên cướp này được như ý muốn nữa chứ.
Tầm mắt Lan Trạch có vẻ né tránh, em chạm mắt với Tạ Cảnh Đình qua màn đêm, đáy mắt Tạ Cảnh Đình giống như hai miệng giếng sâu không thấy đáy.
"Đốc chủ." Em gọi một tiếng rất nhỏ, âm thanh tan luôn vào trong gió.
Bầu không khí theo ấy lặng dần, Lan Trạch luống cuống, đương nhiên em biết Tạ Cảnh Đình không thể nào đồng ý với yêu cầu như thế này được, em cắn môi mình, ánh nước thoáng lập lòe ở khóe mắt.
"Các ngươi cần đầu người của quan lại kinh thành à?" Hạ Ngọc Huyền bên cạnh lên tiếng, tầm mắt dõi theo Lan Trạch suốt, nói với đạo tặc: "Đổi ta thì thế nào."
"Ta là phó sứ hộ tống bạc triều đình lần này, quan hàng chánh tam phẩm, nộp cái mạng ta chắc cũng chấp nhận được đấy."
Nghe thấy chánh tam phẩm thì động tác của tên cướp đang khống chế Lan Trạch khựng lại, Lan Trạch sửng sốt nhìn sang Hạ Ngọc Huyền.
Hạ Ngọc Huyền dính vào làm gì, có phải trên đường bị ngựa đá vào đầu không thế?
"Hạ lang, nói năng cẩn thận." Tạ Cảnh Đình mở miệng nói một câu, nhìn sang Hạ Ngọc Huyền, đáy mắt sâu hoắm.
"Lệnh bài." Đạo tặc lên tiếng, Lan Trạch cảm giác được gần như chỉ trong nháy mắt sự u uất quanh đối phương đã nặng nề thêm, cổ đau nhói lên, đao cong của đối phương cứa rách lớp da em.
Lan Trạch cứng đờ tại chỗ không dám động đậy một tí nào, em trơ mắt nhìn theo Hạ Ngọc Huyền đưa lệnh bài cho đối phương.
Thị vệ trên ngựa như những pho tượng sừng sững nối nhau, hòa vào bóng mờ giữa khung cảnh tăm tối.
"Ngươi cứu nó làm gì?" Tên cướp siết chặt Lan Trạch, sau khi kiểm tra lệnh bài thì sự chú ý đã chuyển sang phía Hạ Ngọc Huyền, giữa đường còn liếc lướt qua Tạ Cảnh Đình một cái, rõ là thấy hơi đáng tiếc.
Lan Trạch bị kéo lùi dần ra sau, gót chân em đạp phải cục đá, hòn đá lung lay rồi rớt xuống vách núi sâu không thấy đáy.
Tầm mắt em lướt thấy vực sâu hun hút vô tận, đầu ngón tay run rẩy khe khẽ, theo bản năng nhìn sang Tạ Cảnh Đình, chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Tạ Cảnh Đình, ngày xưa Lan Trạch không thấy có gì sai hết.
Nhưng khoảnh khắc này em như bị ánh mắt lạnh nhạt ấy đâm một nhát, Tạ Cảnh Đình là đồ tồi, tại sao em lại phải chờ mong gì ở đồ tồi cơ chứ, trái tim như bị cây gai vô hình đâm chọc, âm ỉ bức bối.
Em đưa mắt về, lờ mờ sợ hãi một ý nghĩ gì đó sẽ nảy ra trong lòng, em lo phải đối mặt với sự thật, Tạ Cảnh Đình sẽ vứt bỏ em.
"Ta quen cậu bé, không nỡ để cậu bé phải chịu đau đớn da thịt." Lúc này Hạ Ngọc Huyền đã bước về phía Lan Trạch.
Tâm trạng Lan Trạch rất phức tạp, buồn bã lẫn với sợ hãi, lo lắng trộn với kinh hoàng, tóc em bị kéo căng, Tạ Cảnh Đình ở đằng xa mở miệng.
"Phải thế nào mới chịu thả cậu bé ra."
Trước đó đã hỏi câu này rồi, ý Tạ Cảnh Đình đang hỏi là còn cách nào khác không.
Khoảnh khắc Hạ Ngọc Huyền bước lên phía trước, cả người Lan Trạch được thả ra, em bị đẩy xuống dưới thật mạnh, chỉ trong chớp mắt, một con dao găm uốn cong đâm thẳng vào bụng Hạ Ngọc Huyền.
Máu tươi bắn lên mặt Lan Trạch, tên cướp cười to thành tiếng.
"Quan lại kinh thành mà có tấm lòng son như này thật, thì chắc thiên hạ không còn đất ly tán nữa rồi."
"Vậy à, Lan Trạch nói cũng có lí." Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại một lát ở em, nói với em: "Lan Trạch muốn gì nào."
Đương nhiên là muốn tiền ạ, thứ Lan Trạch thiếu nhất chính là tiền.
Dĩ nhiên em không thể nào nói thế được, em quanh co úp mở: "Đốc chủ cho gì cũng được hết ạ."
Tạ Cảnh Đình thưởng cho em một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền đã khá cũ, điêu khắc hoa văn mẫu đơn cộng với một chữ "tam" rất to, mẫu đơn nở rộ theo đường nét sợi vàng tinh xảo, phần rìa chạm khắc đá ngọc, tỏa ra ánh sáng nhỏ vụn mờ nhạt.
Lan Trạch chưa từng trông thấy mặt dây chuyền nào đẹp đến thế này, em đặt trong tay vuốt ve nhè nhẹ, càng ngắm càng thấy thích, chắc hẳn giá trị không nhỏ.
"Đa tạ đốc chủ." Lan Trạch nói, em tương đối vui vẻ, nét mặt dịu êm hẳn, nhìn Tạ Cảnh Đình mấy lần rồi cất mặt dây chuyền đi.
Tối hôm ấy Lan Trạch vẫn ngủ chung chỗ với Tạ Cảnh Đình, em trải đệm dưới sàn, quấn mặt dây chuyền ngọc mà Tạ Cảnh Đình thưởng cho em ở tay, nằm ngủ ngon lành trên đệm.
Mãi đến tận khuya, có tiếng bước chân rối loạn cùng tiếng kêu rên vang lên bên ngoài, Lan Trạch giật mình thức giấc, ngoài kia có ánh lửa, bóng dáng Tạ Cảnh Đình thấp thoáng cạnh cửa sổ.
Phát hiện ra em đã dậy, Tạ Cảnh Đình nói với em: "Ở yên trong này, đừng đi ra ngoài."
Đầu óc Lan Trạch còn đang mờ mịt, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Em trơ mắt nhìn theo Tạ Cảnh Đình đi ra khỏi cửa, mặt ngoài lều vải loáng thoáng có vệt máu màu đỏ.
Em đứng cạnh giường mặc quần áo vào, tiếng đao kiếm va chạm với nhau ngay ngoài kia, không biết ai đang hét lên.
"Số bạc... Đốc chủ, Hạ đại nhân, chúng cướp bạc triều đình mất rồi."
Lan Trạch có thể trông thấy bóng người giao nhau, em hơi sợ, trốn xuống gầm bàn, tiếng vó ngựa như vang vọng sát cạnh bên tai.
Em ôm lấy chân mình, cứ dựng tai lên lắng nghe động tĩnh phía ngoài suốt, không biết chỗ Tạ Cảnh Đình ra sao.
Giờ em mới cảm nhận được sự nguy hiểm ngoài xa, đây không phải là kinh thành, không có Cẩm y vệ tuần tra bốn phía. Quận Thục gặp nạn lụt, vô số bách tính trôi dạt khắp chốn, thổ phỉ nổi dậy tứ phương, thậm chí dám cướp bóc ngay trên quan đạo vùng đó.
"Ta thấy hay là chia làm hai ngả, đốc chủ phái người đuổi theo bạc triều đình, số bạc này không thể rơi vào tay bọn cướp, Hạ đại nhân đuổi theo đám tàn dư, ta và Mạnh đại nhân ở lại đây giữ trại."
Lý đại nhân nhìn ra là Tạ Cảnh Đình với Hạ Ngọc Huyền không hợp nhau, ông ta không muốn mích lòng bên nào sất nên mới đề xuất phương pháp này, không để hai người cùng nán lại phòng thủ.
Tạ Cảnh Đình nói với Lý đại nhân: "Vậy à, Lý đại nhân nói có lí, ta để một đội thân binh ở lại giúp đỡ, Lý đại nhân và Mạnh đại nhân phải thật cẩn thận."
Hạ Ngọc Huyền trả lời: "Làm phiền Mạnh huynh và Lý đại nhân ở đây canh giữ."
Trong lúc mấy người trao đổi, bên phía Lan Trạch, Lan Trạch vẫn còn đang trốn dưới gầm bàn, biến cố xảy đến đột ngột chỉ trong giây lát, có tiếng nói vang lên bên ngoài.
"Chỗ này đây, chỗ này là thủ lĩnh của đám thị vệ..."
Tiếng động to lớn vang "rầm" một cái, Lan Trạch sợ hết cả hồn, hai tên đạo tặc bịt mặt cầm đao phá cửa xông vào, hướng đúng về phía Lan Trạch.
Lan Trạch nhìn lên chạm thẳng vào mắt tên cướp ngay phía trước.
Đao cong trong tay đối phương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt băng giá nhìn Lan Trạch hệt như đang nhìn người chết.
"Thủ lĩnh, ta nhận ra nó, theo dõi chúng mấy ngày nay, nhóc con này ở cùng với tên cầm đầu bên chúng suốt."
Chiếc bàn che phía trên Lan Trạch bị đối phương bổ một nhát đao nứt ra, lưỡi dao trắng bạc vụt qua ngay trước mặt em, em sợ quá suýt thì ngất xỉu, sắc mặt tái mét, đối phương xách em lên như xách cổ một con thỏ.
"Ra là đứa nhát cáy." Lan Trạch chưa từng bị bắt cóc bao giờ, em còn mong mình có thể gào lên thất thanh cơ, như thế sẽ có người phát hiện ra em ngay.
Nhưng tiếng lửa cháy thiêu rụi rừng cây đã che lấp tiếng phá cửa, cổ họng em cứ như bị tắc nghẹn không bật lên nổi âm thanh. Đam Mỹ H Văn
Thanh đao kề sát cổ em, em bị đối phương túm một mạch đi ra đặt lên ngựa, miệng Lan Trạch bị bịt lại, em vùng vẫy, ánh mắt nhìn về phía ngọn lửa, hi vọng ai đó có thể phát hiện thấy em.
Có lẽ nhờ khát vọng mãnh liệt từ nội tâm em mà thị vệ đã chú ý đến em, họ nhanh chóng đuổi theo.
"Thủ lĩnh, chúng cho người đuổi theo rồi kìa!" Một tên cướp khác nhìn ra đằng sau, hơi hoảng loạn.
"Sợ quái gì, bạc có ở chỗ mình đâu, cho chúng nó đuổi càng tốt."
Tên đang bắt Lan Trạch lên tiếng, tay Lan Trạch bị trói sau lưng, chỗ cổ tay đau bỏng rát, nằm trên lưng ngựa bị đè ép khoang dạ dày hơi buồn nôn.
Em ú ớ không nói được thành lời, ngựa chạy tròng trành khiến sắc mặt em tái nhợt đi, em thoáng trông thấy có bóng người mờ ảo ở đằng xa.
Nhất định thị vệ sẽ thông báo cho Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình sẽ tới cứu em ư?
Nhiệm vụ của Tạ Cảnh Đình là phụng mệnh coi giữ bạc triều đình, nay Lan Trạch bị bắt, còn chưa tóm được lũ đạo tặc cướp bạc triều đình, nếu bỏ mặc số bạc, Tạ Cảnh Đình sẽ không hoàn thành chức trách, nếu bỏ mặc em thì không biết em sẽ bị đưa đi đâu nữa.
"Đốc chủ đại nhân, công tử Lan Trạch bị bắt mất rồi ạ."
Thị vệ báo cáo, Tạ Cảnh Đình đã lên ngựa, ngọn lửa bên cạnh bị dập tắt, tiếng đâm chém trong rừng cũng lắng dần theo.
Hướng Lan Trạch biến mất khác với hướng bạc triều đình bị cướp đi, ánh mắt Tạ Cảnh Đình nặng nề hơn mấy phần, y nhanh chóng đưa mắt về nói với Lý đại nhân: "Lý đại nhân, ta đi một chuyến trước, hôm nay là do thị vệ của Lý đại nhân tắc trách, việc đoạt lại số bạc giao cho Lý đại nhân nhé."
Tạ Cảnh Đình chỉ thông báo một câu thôi, biểu cảm lạnh nhạt, không hề chừa đường cho Lý đại nhân nêu ý kiến, dứt lời xong dẫn thị vệ đi luôn.
Thị vệ mặc áo gấm đen theo sát đằng sau, Lý đại nhân rớt lại tại chỗ kêu lên một tiếng "Đốc chủ ——", thoáng cái đã chẳng thấy bóng người đâu nữa.
Hạ Ngọc Huyền lên tiếng nói: "Đốc chủ, bé con bị bắt có quan hệ mật thiết với ta, ta không yên tâm, nơi này nhờ cả vào Mạnh đại nhân và Lý đại nhân."
"Hạ lang, cậu đang nói linh tinh gì thế, thiếu người nữa thì chỗ bọn ta..."
Lý đại nhân biết hai người này không hợp nhau mà quên mất cả hai cũng có điểm chung, ấy chính là đều không để lời người khác vào tai mấy, một người phản nghịch bẩm sinh người kia thì giỏi nhất cố chấp ý mình.
Lý đại nhân đứng yên tại chỗ mặt vàng như đất sốt hết cả ruột, Mạnh Thanh Ngưng được chứng kiến một màn kịch hay, an ủi Lý đại nhân: "Lý đại nhân cứ yên tâm, mình chờ ở đây là được, kiểu gì hai người họ cũng có cách mang bạc về được thôi."
"Ta tin tưởng đốc chủ và Hạ lang."
Mạnh Thanh Ngưng cười nói: "Hai người này xưa nay vững vàng, hoàng thượng phái họ đi ắt có lí riêng của hoàng thượng."
"Việc này không cần đến ta với Lý đại nhân phải lo đâu."
"Cậu nói thì dễ lắm..." Lý đại nhân tràn đầy âu lo.
Bên phía Lan Trạch, hiện giờ đúng lúc trời đang tối nhất, đường xá xung quanh cực kì dốc xóc, rõ ràng hai tên đạo tặc này đã quá thạo địa hình. Mấy lần liền Lan Trạch tưởng mình sắp văng ra ngoài rồi, em nhìn đá nhọn phía dưới mà tái mét mặt mũi.
"Thủ lĩnh, chúng đuổi đến nơi rồi."
Tiếng vó ngựa gấp gáp phanh lại, nghe vậy sự chú ý của Lan Trạch bị thu hút ngay, em ở trên lưng ngựa lắc lư váng đầu hoa mắt, muốn quay đầu lại theo phản xạ.
Em còn chưa kịp ngoái đầu thì tên cướp đã kéo căng dây cương chuyển hướng, màn đêm tan vào chân trời, Lan Trạch trông thấy bóng người kín đặc san sát ở phía xa, một trong số đó là Tạ Cảnh Đình mà em mong mỏi nhung nhớ.
Còn một người nữa... là Hạ Ngọc Huyền.
Có người đến cứu em là em bắt đầu kích động, miệng Lan Trạch phát ra tiếng nghẹn ngào đứt quãng, đôi mắt trong veo ngước về phía Tạ Cảnh Đình xuyên qua bóng đêm, nhìn Tạ Cảnh Đình đáng thương tha thiết.
"Thủ lĩnh, chúng đông người, mình làm sao giờ..."
Tên đạo tặc đang bắt Lan Trạch không nói gì, phía này tiếng gió quần quật, giờ Lan Trạch mới chú ý thấy, đi tiếp ra sau sẽ là vách núi, có lẽ kẻ này đã tính sẵn từ trước rồi.
Lan Trạch bị nhấc xuống ngựa, thanh đao cong gác lên cổ em, tên cướp mở miệng: "Nếu ngươi chịu đổi chỗ với nó, bọn ta sẽ thả nó ra."
Tên cướp đang nói vọng về hướng Tạ Cảnh Đình, chúng đã nghe nói, người đàn ông đẹp nhất trong số này chính là thủ lĩnh binh lính kinh thành.
Miếng vải bịt miệng được lôi ra, đối phương muốn Lan Trạch cầu cứu mấy câu, bắp chân Lan Trạch run rẩy, em không dám nhúc nhích.
Tạ Cảnh Đình đến đây là em yên tâm rồi, nhưng nếu bắt Tạ Cảnh Đình thế vào thì đương nhiên em không ôm ấp hi vọng gì cả.
Em mà mở miệng có khi sẽ mất mặt, lại còn giúp tên cướp này được như ý muốn nữa chứ.
Tầm mắt Lan Trạch có vẻ né tránh, em chạm mắt với Tạ Cảnh Đình qua màn đêm, đáy mắt Tạ Cảnh Đình giống như hai miệng giếng sâu không thấy đáy.
"Đốc chủ." Em gọi một tiếng rất nhỏ, âm thanh tan luôn vào trong gió.
Bầu không khí theo ấy lặng dần, Lan Trạch luống cuống, đương nhiên em biết Tạ Cảnh Đình không thể nào đồng ý với yêu cầu như thế này được, em cắn môi mình, ánh nước thoáng lập lòe ở khóe mắt.
"Các ngươi cần đầu người của quan lại kinh thành à?" Hạ Ngọc Huyền bên cạnh lên tiếng, tầm mắt dõi theo Lan Trạch suốt, nói với đạo tặc: "Đổi ta thì thế nào."
"Ta là phó sứ hộ tống bạc triều đình lần này, quan hàng chánh tam phẩm, nộp cái mạng ta chắc cũng chấp nhận được đấy."
Nghe thấy chánh tam phẩm thì động tác của tên cướp đang khống chế Lan Trạch khựng lại, Lan Trạch sửng sốt nhìn sang Hạ Ngọc Huyền.
Hạ Ngọc Huyền dính vào làm gì, có phải trên đường bị ngựa đá vào đầu không thế?
"Hạ lang, nói năng cẩn thận." Tạ Cảnh Đình mở miệng nói một câu, nhìn sang Hạ Ngọc Huyền, đáy mắt sâu hoắm.
"Lệnh bài." Đạo tặc lên tiếng, Lan Trạch cảm giác được gần như chỉ trong nháy mắt sự u uất quanh đối phương đã nặng nề thêm, cổ đau nhói lên, đao cong của đối phương cứa rách lớp da em.
Lan Trạch cứng đờ tại chỗ không dám động đậy một tí nào, em trơ mắt nhìn theo Hạ Ngọc Huyền đưa lệnh bài cho đối phương.
Thị vệ trên ngựa như những pho tượng sừng sững nối nhau, hòa vào bóng mờ giữa khung cảnh tăm tối.
"Ngươi cứu nó làm gì?" Tên cướp siết chặt Lan Trạch, sau khi kiểm tra lệnh bài thì sự chú ý đã chuyển sang phía Hạ Ngọc Huyền, giữa đường còn liếc lướt qua Tạ Cảnh Đình một cái, rõ là thấy hơi đáng tiếc.
Lan Trạch bị kéo lùi dần ra sau, gót chân em đạp phải cục đá, hòn đá lung lay rồi rớt xuống vách núi sâu không thấy đáy.
Tầm mắt em lướt thấy vực sâu hun hút vô tận, đầu ngón tay run rẩy khe khẽ, theo bản năng nhìn sang Tạ Cảnh Đình, chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Tạ Cảnh Đình, ngày xưa Lan Trạch không thấy có gì sai hết.
Nhưng khoảnh khắc này em như bị ánh mắt lạnh nhạt ấy đâm một nhát, Tạ Cảnh Đình là đồ tồi, tại sao em lại phải chờ mong gì ở đồ tồi cơ chứ, trái tim như bị cây gai vô hình đâm chọc, âm ỉ bức bối.
Em đưa mắt về, lờ mờ sợ hãi một ý nghĩ gì đó sẽ nảy ra trong lòng, em lo phải đối mặt với sự thật, Tạ Cảnh Đình sẽ vứt bỏ em.
"Ta quen cậu bé, không nỡ để cậu bé phải chịu đau đớn da thịt." Lúc này Hạ Ngọc Huyền đã bước về phía Lan Trạch.
Tâm trạng Lan Trạch rất phức tạp, buồn bã lẫn với sợ hãi, lo lắng trộn với kinh hoàng, tóc em bị kéo căng, Tạ Cảnh Đình ở đằng xa mở miệng.
"Phải thế nào mới chịu thả cậu bé ra."
Trước đó đã hỏi câu này rồi, ý Tạ Cảnh Đình đang hỏi là còn cách nào khác không.
Khoảnh khắc Hạ Ngọc Huyền bước lên phía trước, cả người Lan Trạch được thả ra, em bị đẩy xuống dưới thật mạnh, chỉ trong chớp mắt, một con dao găm uốn cong đâm thẳng vào bụng Hạ Ngọc Huyền.
Máu tươi bắn lên mặt Lan Trạch, tên cướp cười to thành tiếng.
"Quan lại kinh thành mà có tấm lòng son như này thật, thì chắc thiên hạ không còn đất ly tán nữa rồi."
/105
|