Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 104
07 Tứ bi
Lần tiếp theo Lan Trạch gặp lại Huyền quân là ngày thứ ba sau khi cậu thành thân, Huyền quân tìm đến tận đây thì dĩ nhiên đã biết tất cả mọi việc.
Đối diện với vấn đề của Huyền quân, Lan Trạch tương đối ngờ vực.
Vì cậu nói với Tạ Cảnh Đình là cậu ra ngoài gặp Huyền quân nên Tạ Cảnh Đình đưa cậu sang, không hề quấy rầy cậu với Huyền quân.
“Quỷ vương ca ca, huynh nói gì cơ... bảo ta rời xa hắn?” Lan Trạch hơi bối rối, cậu hỏi lại thêm lần nữa.
Nét mặt cậu thoáng lộ vẻ nghi hoặc, trước đây Huyền quân bảo cậu làm gì thì cậu chỉ cần làm theo là được, vì cậu biết ấy là để tốt cho cậu.
Bây giờ Huyền quân cũng vì nghĩ cho cậu, nhưng cậu lại không muốn lắm.
Từ vị trí hiện tại Lan Trạch có thể trông thấy loáng thoáng thân hình Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đứng ở đằng xa bị cành cây che mất, chỉ lộ ra một mảng vạt áo.
Cậu bồn chồn nhìn Huyền quân, nhỏ giọng nói: “Quỷ vương ca ca... ta không muốn phải chia xa hắn.”
“Quỷ vương ca ca bảo là hắn không thể che chở ta, chắc Quỷ vương ca ca không biết đó thôi, hắn ghê gớm lắm, không cần ta phải lo.”
“Ta muốn ở bên hắn.”
Tộc yêu đáng ra nên máu lạnh vô tình, Lan Trạch không nhịn được nghĩ, chẳng trách toàn thấy nói là tộc người giỏi mê hoặc trái tim nhất, tộc yêu bọn họ cứ mê muội suốt thôi.
Giờ mới chớm có niềm vui ngắn ngủi với Tạ Cảnh Đình là cậu đã bị Tạ Cảnh Đình mê hoặc luôn, vẻn vẹn nửa năm, chỉ nghĩ đến việc phải chia ly là bắt đầu quyến luyến không nỡ.
Lan Trạch chưa từng trái ý Huyền quân, cậu nhìn vào đáy mắt Huyền quân, như bị bỏng vì tâm trạng trong ấy, không kìm được chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
“Ta biết Quỷ vương ca ca muốn tốt cho ta... xin lỗi ca ca.”
Huyền quân lặng lẽ đứng trước mặt cậu, cảm xúc cuồn cuộn trong con ngươi, chàng chỉ nắm lấy cổ tay Lan Trạch, thiếu niên đang chờ ở đằng xa đã nhìn sang, đôi mắt đen láy phản chiếu vẻ sâu kín như mực đậm.
Có lẽ tiểu đạo sĩ sẽ không vui, Lan Trạch nhớ đến những gì mình từng nói, cậu không cho tiểu đạo sĩ nhận đồ của con gái, dĩ nhiên tiểu đạo sĩ cũng giống thế, không thích cậu thân mật với người khác.
Kể cả với anh trai cũng không được.
Thế là Lan Trạch mất tự nhiên rụt tay về, Huyền quân chiều cậu từ bé, cậu nói với Huyền quân: “Quỷ vương ca ca...”
Huyền quân thả tay ra, quan sát nét mặt Lan Trạch, Lan Trạch không ngừng nhìn sang phía Tạ Cảnh Đình, rõ là tương đối để tâm.
“Ra vậy, Tiểu Trạch, nếu em cân nhắc rõ thật rồi thì dĩ nhiên ta không có gì để nói.”
Ngoài mặt Huyền quân không biểu cảm gì mấy, tầm mắt chàng khá nặng nề nhìn thiếu niên trước mắt, không biết Lan Trạch đã thành ra thế này từ bao giờ nữa, vì một người phàm...
Đáy lòng chàng có cơn giận lờ mờ, đặc biệt khi đôi mắt trong veo của Lan Trạch tràn đầy vẻ bất an lẫn áy náy.
Có lẽ bản thân Lan Trạch cũng biết là mình đang làm chuyện ngu xuẩn.
Từ xưa đến nay tộc yêu với tộc người thương mến nhau chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
“Nếu Tiểu Trạch đổi ý thì có thể về Quỷ điện gặp ta bất cứ lúc nào.” Huyền quân bỏ lại đúng một câu, thân hình biến mất tại chỗ, chỉ còn mình Lan Trạch dưới gốc cây hòe.
Tạ Cảnh Đình đi từ đằng xa lại gần, Lan Trạch còn đang nhìn theo hướng Huyền quân rời đi, Huyền quân bỏ đi khiến Lan Trạch hơi áy náy, lại cũng âm thầm thở phào một hơi.
“Lan Nhi có tâm sự à?” Tạ Cảnh Đình hỏi cậu.
Lan Trạch lắc đầu, tay cậu được Tạ Cảnh Đình nắm lấy, cậu nói với Tạ Cảnh Đình: “Mình quay về là được.”
Tạ Cảnh Đình cầm tay cậu, nhìn cây hòe vừa nãy một cái, hỏi bâng quơ: “Ca ca của Lan Nhi không phải tộc yêu, là tộc quỷ à?”
Lan Trạch gật đầu, cậu đáp chung chung: “Ở Quỷ giới, đến tìm ta thăm hỏi thôi.”
“Thế à,“ Tạ Cảnh Đình nói, “vậy chắc hắn biết rất nhiều những chuyện quá khứ của Lan Nhi, Lan Nhi kể cho ta được không.”
“Kể những việc mà ta chưa được biết.”
Hình như cũng chẳng vấn đề gì mấy, Lan Trạch bèn thuật lại đầy đủ đầu đuôi, Huyền quân vốn tên là Hạ Ngọc Huyền, là thừa tướng trước chiến loạn, sau ấy bị quân chủ ban chết, khanh tướng dân thường biến thành Diêm La mặt quỷ, trở thành Quỷ vương một vùng.
Cậu gặp phải Hạ Ngọc Huyền ở núi Chung Cổ, lần ấy Hạ Ngọc Huyền bị thương, cậu dốt quá chẳng phân biệt được đâu là người ngợm ma quỷ, đánh đấm lung tung cứu được cái mạng Hạ Ngọc Huyền.
Từ đó quen biết Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền thường xuyên đến thăm cậu, mẹ cũng rất quý Hạ Ngọc Huyền, nháy mắt đã mười mấy năm trôi qua.
“Ca ca đối xử rất tốt với ta, dạy ta học chữ, mua đồ cho ta, tặng ta rất nhiều xương yêu quái, còn đuổi hết đám yêu quái xấu xa đi nữa.”
Lan Trạch bẻ ngón tay đếm, cậu thích cả hai người, dĩ nhiên sẽ mong Hạ Ngọc Huyền Tạ Cảnh Đình hòa hợp với nhau.
“Vậy à,“ Tạ Cảnh Đình im lặng lắng nghe bên cạnh, mãi đến khi về nhà, Tạ Cảnh Đình dọn xong tuyết trước cửa, sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi mới lên tiếng với vẻ suy tư.
“Lan Nhi còn chưa gọi ta thế bao giờ.”
Tạ Cảnh Đình đã bước đến trước mặt cậu từ lúc nào không hay, Lan Trạch đang ngồi vẽ bươm bướm cạnh cửa sổ, sở trường của Hạ Ngọc Huyền là vẽ, nghe nói hồi còn sống các tác phẩm của chàng vô cùng nổi tiếng.
Hồi trước cũng chính Hạ Ngọc Huyền dạy cậu vẽ bươm bướm.
Nghe xong Lan Trạch ngớ ra, chậm chạp mãi mới phản ứng được ý Tạ Cảnh Đình nói là gì, rõ ràng lúc đi ra ngoài cậu gọi Tạ Cảnh Đình là ca ca suốt mà.
“Anh đừng có mà nói điêu.”
Lan Trạch dịch ra một tí, Tạ Cảnh Đình chắn mất làm cậu không quan sát được hoa cỏ bên ngoài, mắt cậu xoay chuyển, chợt nghĩ ra gì đó.
Thế là cậu kéo căng góc áo Tạ Cảnh Đình bắt Tạ Cảnh Đình phải cúi người xuống, rồi sáp lại gần thơm một cái lên má Tạ Cảnh Đình.
“Phu quân.”
Hai chữ cất lên xộc thẳng vào trái tim tiểu đạo sĩ, Lan Trạch lén liếc một cái, vành tai của tiểu đạo sĩ cũng ửng đỏ theo, lan ra đến tận cổ.
Lan Trạch nhìn vào đáy mắt Tạ Cảnh Đình, trông thấy màu sắc ấm áp trong ấy cứ như tuyết trắng mùa xuân đang tan chảy, lông vũ nhẹ tênh rơi xuống hòa vào một vùng dịu dàng.
Đôi môi cậu bị hôn lấy, có lẽ đây chính là ý nghĩa khiến cậu chọn ở lại.
Cậu thích được chứng kiến hình dáng phát điên vì cậu của tiểu đạo sĩ.
Mỗi thoáng yêu thích, mỗi tầng tâm trạng, mỗi lần rung động, đều chỉ trào dâng vì cậu.
Bắt đầu từ hôm cậu cùng Hạ Ngọc Huyền bất đồng ý kiến, khoảng thời gian sau ấy số Tạ Cảnh Đình rất xui, cứ bị thương liên tục suốt hơn một tháng.
Thường ngày Tạ Cảnh Đình rất hiếm khi bị thương, đợt này không vào nhầm yêu trận thì bị che mắt bởi bù nhìn của đại yêu, hoặc là chỗ yêu quái cần giết sẽ có con tin là người.
Cứ năm lần bảy lượt như thế, thương tích chất chồng khắp người Tạ Cảnh Đình, anh ngất xỉu luôn dọc đường về.
Ngày nào Lan Trạch cũng chờ ở cửa, dạo này Tạ Cảnh Đình toàn gặp bất trắc khiến cậu lo lắng không yên, hơn nữa nghe nói gần đây tộc yêu càng lúc càng loạn lạc, cậu chỉ là tiểu yêu, không nghe ngóng được nhiều thông tin lắm, chỉ biết sắp có chuyện quan trọng xảy ra.
Cậu chờ mãi mà chưa thấy người đâu, tự dưng lòng dạ thấp thỏm, trời thì sắp tối đến nơi rồi, thế là cậu tự ra ngoài đi tìm.
Lan Trạch đi theo hướng Tạ Cảnh Đình rời nhà, cậu biết Tạ Cảnh Đình đi đâu, đến giữa đường thì cậu tìm thấy Tạ Cảnh Đình đã bị thương đông cứng toàn thân.
Lan Trạch trông mà giật bắn cả mình, cậu sờ thử gò má Tạ Cảnh Đình, chắc Tạ Cảnh Đình đã phải nằm trong tuyết một lúc, may là ở đây không có tộc yêu hay dã thú.
“Tiểu Đình?”
Cậu gọi mấy lần Tạ Cảnh Đình đều không phản ứng, thế là cậu dồn sức vác người về nhà.
Lan Trạch không có sức mấy, cậu không thể ngờ là Tạ Cảnh Đình lại nặng đến mức này, trông thì rõ nhẹ mà đè lên người cậu cậu suýt gục luôn.
Tối hôm ấy trời đổ tuyết, Lan Trạch đưa Tạ Cảnh Đình về nhà, trong phòng đốt ít lửa than, ấm áp hơn hẳn, cậu cởi quần áo Tạ Cảnh Đình ra kiểm tra vết thương.
Vết thương rất nghiêm trọng, Lan Trạch luôn ở cùng Tạ Cảnh Đình suốt, tuy Tạ Cảnh Đình không qua lại với thôn dân nhiều nhưng Lan Trạch vẫn nhận ra được vài người tương đối quen thân.
Cậu đội nón lên, dầm gió tuyết đi tìm dân làng, nhờ đối phương mời đại phu đến khám cho Tạ Cảnh Đình.
Khi đại phu xử lí vết thương xong xuôi thì đã là nửa đêm, số bạc Tạ Cảnh Đình kiếm được đều do cậu giữ, cậu lấy một phần tiền ra trả đại phu, cậu biết Tạ Cảnh Đình kiếm tiền cực kì vất vả nên tính toán kiểm đếm rất rõ ràng.
Cậu trông nom bên cạnh Tạ Cảnh Đình mãi, lúc không gắng gượng được nữa thì nằm nhoài ra mép giường thiếp đi, đang ngủ mơ cậu phát hiện có tiếng động bèn mở mắt ra, chạm phải đôi mắt đen láy.
Một nửa gương mặt Tạ Cảnh Đình phải băng lại, vết thương trên người cũng thế, trông hơi buồn cười.
Dù thương thế nặng vậy nhưng Tạ Cảnh Đình vẫn muốn duỗi tay ra chạm vào cậu theo bản năng, cổ họng bật ra tiếng khàn đặc.
“Lan Nhi.”
Lan Trạch tỉnh táo lại, cậu cầm lấy tay Tạ Cảnh Đình, chú ý để không động phải vết thương của Tạ Cảnh Đình, trả lời: “Ta ở đây.”
“Anh đừng có ngọ nguậy thì hơn, cẩn thận vết thương kia kìa.”
“Miệng vết thương mà nứt tiếp là ta lại phải mời đại phu thêm lần nữa đó.”
Lan Trạch nhỏ giọng nói: “Ngoài trời tuyết lớn lắm, đường xá khó đi, anh còn chưa nói cho ta là hôm nay xảy ra chuyện gì đấy, sao lại để bị thương nặng thế này...”
“Thôi bây giờ đừng nói vội, chờ anh khỏe lên đã tính sau.”
Lan Trạch sờ ngón tay Tạ Cảnh Đình, thấy sắc mặt Tạ Cảnh Đình tái nhợt, trái tim cậu cứ đau thắt lại như bị bóp lấy, giống hệt như lúc mẹ qua đời ngay trước mặt cậu vậy.
Cậu không muốn Tạ Cảnh Đình gặp bất trắc.
Tạ Cảnh Đình mở to mắt, lông mi dài đậm rủ xuống, anh cầm lấy ngón tay cậu, tuy không lên tiếng nhưng tâm trạng nơi con ngươi đã đủ để bày tỏ những gì muốn nói.
Từ góc nhìn của Tạ Cảnh Đình, trong tầm mắt anh chỉ còn lại mỗi gương mặt nhỏ bé trắng muốt của Lan Trạch, Lan Trạch trông nom cạnh giường suốt, sơ suất lơ đãng không để ý lò lửa đã tắt, nên mặt bị cóng hơi tái đi, dáng vẻ khẽ khàng lẩm bẩm làm người ta thương xót vô cùng.
Giọng nói yếu ớt như lông vũ mềm oặt tan ra rơi lên người mình, lạnh cóng mà mềm mại, chạm vào thì lại đưa đến xúc cảm nóng ấm.
“Lạnh quá, để ta kiểm tra lò lửa.”
Lan Trạch đi sang nổi lửa, ánh lửa loáng thoáng chập chờn, cậu suýt động phải ngọn lửa, nhìn không rõ lắm, cậu không chịu được dụi mắt mình mấy cái.
Khung cảnh trước mắt sáng sủa trở lại, Lan Trạch cho than vào trong, ngọn lửa bập bùng cháy, căn phòng lần nữa trở nên ấm áp.
Nhóm lửa xong xuôi cậu biến thành cáo nhỏ tìm một chỗ thoải mái bên cạnh Tạ Cảnh Đình, cuộn tròn mình lại dụi người vào Tạ Cảnh Đình rồi ngủ thiếp đi mất.
Tạ Cảnh Đình không thể rời giường, Lan Trạch đành phải chăm sóc bệnh nhân.
Cậu cũng từng chăm mẹ lúc mẹ bị ốm, không được ăn đồ mặn quá, Tạ Cảnh Đình bây giờ chỉ ăn cháo được thôi.
Thế là Lan Trạch lóng ngóng vụng về học cách nấu cháo, tay bị bỏng rộp hai cái mụn nước, cậu bưng bát cháo đút cho Tạ Cảnh Đình ăn, cháo cậu nấu trông cứ đen đen.
Cậu đút cho Tạ Cảnh Đình một thìa, mở to đôi mắt ngó Tạ Cảnh Đình, nói với vẻ ngượng nghịu: “Lần đầu ta nấu nướng, chắc là không được ngon lắm, mùi vị thế nào?”
Tạ Cảnh Đình nuốt xuống, mặt không có biểu cảm gì mấy, nói mới Lan Trạch: “Ngon.”
Lan Trạch tin thật, mãi đến lúc đi rửa bát, cậu không kìm được lòng tò mò chấm một ít cho vào miệng, vị đắng lè làm mặt cậu nhíu hết cả lại, không hiểu sao Tạ Cảnh Đình lại chịu nổi ạ.
Đến tận khi vết thương của Tạ Cảnh Đình gần khỏi, theo những gì Tạ Cảnh Đình vô tình hay cố ý tiết lộ, Lan Trạch mới biết có lẽ là tại Quỷ vương ca ca của cậu đang ngấm ngầm gây khó dễ cho Tạ Cảnh Đình.
Dĩ nhiên Quỷ vương ca ca sẽ không làm khó cậu, Hạ Ngọc Huyền không ưa Tạ Cảnh Đình nên Tạ Cảnh Đình mới bị thương nhiều lần thế.
Quỷ vương ca ca có năng lực thông thiên, cứ nhằm vào Tạ Cảnh Đình thì Tạ Cảnh Đình chịu không thấu, Lan Trạch đành phải viết một bức thư nghiêng ngả xiêu vẹo đốt cho Hạ Ngọc Huyền.
Mong Hạ Ngọc Huyền đừng tức giận.
Lúc Hạ Ngọc Huyền nhận được thư đã là nhiều ngày sau, chàng có thể trông thấy tất cả cuộc sống của Lan Trạch, lần đầu tiên vật nhỏ rung động, chàng cũng không muốn phá đám cụt hứng.
Tuổi thọ của tộc người rất ngắn, thậm chí cũng chả cần lâu lắm, thiếu niên kia tướng mạo đẹp đẽ, có khi mấy năm nữa trôi qua dung nhan héo tàn là Lan Trạch tự mất hết hứng thú, quay lại bên cạnh chàng luôn.
Hạ Ngọc Huyền cất bức thư đi, chàng đã chuẩn bị nhà cửa cho Lan Trạch ở Quỷ điện, bên trong toàn đồ của Lan Trạch.
Chỉ chờ Tạ Cảnh Đình chết đi chàng sẽ đón Lan Trạch về ngay.
...
Mãi cho đến cuối năm thứ ba, Lan Trạch và Tạ Cảnh Đình đã bên nhau suốt ba năm ròng, thời gian của tộc yêu dài lâu, giờ cậu xem như đã mười tám tuổi rưỡi, Tạ Cảnh Đình hai mươi hai tuổi.
Lan Trạch đã học cách nấu cơm, cậu biết làm ít thứ lắm, học để nhỡ mà Tạ Cảnh Đình bị ốm như lần trước thì cậu không thể bắt Tạ Cảnh Đình ăn cái món ghê rợn thế nữa.
Hôm nay là năm mới ở trần gian, dạo này thế giới loài người khá hỗn loạn, mâu thuẫn tộc yêu và tộc người quyết liệt hơn, đồ đạc buôn bán ngoài chợ năm nay không nhiều, Tạ Cảnh Đình mang về vài thứ tìm được trên núi.
Lan Trạch biết phong tục truyền thống ở trần thế, cậu đứng cạnh gói sủi cảo giúp, ngón tay dính đầy bột mì, cậu ngó sang xem cách Tạ Cảnh Đình làm, sủi cảo của Tạ Cảnh Đình tròn xoe xinh đẹp.
Không giống cái chỗ cậu nặn, kích thước lệch lạc, tròn méo béo gầy có tất, cậu ngó sủi cảo của Tạ Cảnh Đình xong lại ngó sủi cảo của mình, chớp mắt xong dụi mắt.
“Sao em không gói được đẹp thế.”
Lan Trạch hơi cụt hứng, giọng cậu vừa dứt, Tạ Cảnh Đình đã nói với cậu: “Lan Nhi gói đẹp lắm.”
Đẹp chỗ nào cơ, Lan Trạch đi lấy nồi luộc sủi cảo, mấy cái cậu gói toàn bị bục ra trong nước, có mỗi của Tạ Cảnh Đình là nguyên vẹn, cậu múc một đống sủi cảo nát cậu gói ra cho Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình không hề kén chọn, ăn hết toàn bộ chỗ sủi cảo lổn nhổn của cậu.
Trong bát cậu toàn sủi cảo đẹp, Lan Trạch ngồi cạnh, ăn mấy miếng rồi nhìn Tạ Cảnh Đình một cái.
Tuy vẻ ngoài Tạ Cảnh Đình đẹp đẽ, còn rất giỏi ăn nói giao tiếp, nhưng trước mặt cậu lại trầm mặc kiệm lời cứ như khúc gỗ, cơ mà gỗ cũng có cái hay.
Ví dụ như ba năm nay đều đối xử tốt với cậu trăm ngày như một, chưa bao giờ để cậu phải mệt mỏi, trừ lúc bản thân bị thương ra thì chưa từng khiến cậu phải buồn bã.
Lan Trạch cho sủi cảo tròn vo vào miệng, cậu cắn phải cái gì cứng cứng, trong sủi cảo có một đồng tiền vàng, loài người toàn mê tín mấy cái này.
Làm như gặp phải tiền vàng là sẽ may mắn thật ấy.
Lan Trạch nghĩ vậy, cậu chạm phải ánh mắt Tạ Cảnh Đình, đồng tiền do Tạ Cảnh Đình phụ trách gói, cậu ăn miếng sủi cảo đầu tiên đã gặp luôn rồi, cậu không hề nghĩ là do số cậu may.
Mà là có người muốn dành hết vận may tích cóp được cho cậu thì đúng hơn.
Cậu không kìm được niềm vui mừng, lòng ấm sực lên, ánh nến soi rọi gương mặt Tạ Cảnh Đình, cậu nuốt sủi cảo vào bụng, nhè đồng tiền ra.
“Có phải chàng cố ý để không thế.”
Tạ Cảnh Đình ăn hết sủi cảo trong bát, nói với cậu: “Để bừa thôi, Lan Nhi ăn trúng, sau này sẽ luôn bình an suôn sẻ.”
Ngoài mặt Lan Trạch tỏ vẻ chẳng tin, nhưng lúc đi ngủ thì cứ ôm đồng tiền vàng mãi.
Buổi tối đi ngủ cậu đặt đồng tiền ở lòng bàn tay, đưa mắt men theo đường nét khuôn mặt Tạ Cảnh Đình trong bóng đêm, sáp lại gần khẽ khàng thơm lên môi Tạ Cảnh Đình một cái.
Tiểu đạo sĩ cậu thích nhất trên đời này.
Giữa không gian tối tăm Lan Trạch không nhìn rõ lắm, cậu dụi mắt theo phản xạ, lát sau lại thấy rõ hơn, cậu dựa vào bên cạnh Tạ Cảnh Đình thiếp đi.
Dạo này cậu hay đọc tiểu thuyết của trần gian, cõi đời có bốn dạng bi kịch. Một là oán sinh ly, hai là lỡ sĩ đồ, ba là gặp rồi xa, bồn là hồn phi tán.
Tính mạng tộc người quá đỗi ngắn ngủi nên mới dễ đa sầu đa cảm. Lan Trạch không nhịn được nghĩ đến việc tuổi thọ của cậu dài hơn Tạ Cảnh Đình nhiều, có lẽ số mạng đã sắp đặt sẵn, cậu sẽ phải chứng kiến Tạ Cảnh Đình ra đi.
Không biết đến ngày hôm ấy cậu có chịu nổi không nữa.
Ngày thứ hai của năm mới, lúc mở mắt ra Lan Trạch phát hiện xung quanh cứ tối mù cả đi, ngoài màu đen ra thì nhiều hơn cả là những mảng trống rỗng.
Cậu tưởng là trời vẫn chưa sáng, chớp mắt mấy cái, chẳng nhìn rõ gì hết, chung quanh yên ắng vô cùng.
Lan Trạch không hiểu ra sao, cậu muốn đi tìm bóng người bên cạnh, muốn đi tìm Tạ Cảnh Đình theo phản xạ nhưng cậu không nhìn thấy gì hết, trong bóng đêm không có dáng hình Tạ Cảnh Đình.
Cậu lên tiếng gọi trong vô thức: “Tạ Cảnh Đình.”
Rồi cậu nghe thấy Tạ Cảnh Đình đáp một tiếng.
“Bây giờ là giờ nào rồi ạ?”
Lúc này Tạ Cảnh Đình đã phát giác ra điểm khác thường, giờ đã là ban ngày, anh duỗi tay ra vẫy vẫy trước mặt Lan Trạch, Lan Trạch không hề phản ứng.
————
Chương 104
07 Tứ bi
Lần tiếp theo Lan Trạch gặp lại Huyền quân là ngày thứ ba sau khi cậu thành thân, Huyền quân tìm đến tận đây thì dĩ nhiên đã biết tất cả mọi việc.
Đối diện với vấn đề của Huyền quân, Lan Trạch tương đối ngờ vực.
Vì cậu nói với Tạ Cảnh Đình là cậu ra ngoài gặp Huyền quân nên Tạ Cảnh Đình đưa cậu sang, không hề quấy rầy cậu với Huyền quân.
“Quỷ vương ca ca, huynh nói gì cơ... bảo ta rời xa hắn?” Lan Trạch hơi bối rối, cậu hỏi lại thêm lần nữa.
Nét mặt cậu thoáng lộ vẻ nghi hoặc, trước đây Huyền quân bảo cậu làm gì thì cậu chỉ cần làm theo là được, vì cậu biết ấy là để tốt cho cậu.
Bây giờ Huyền quân cũng vì nghĩ cho cậu, nhưng cậu lại không muốn lắm.
Từ vị trí hiện tại Lan Trạch có thể trông thấy loáng thoáng thân hình Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đứng ở đằng xa bị cành cây che mất, chỉ lộ ra một mảng vạt áo.
Cậu bồn chồn nhìn Huyền quân, nhỏ giọng nói: “Quỷ vương ca ca... ta không muốn phải chia xa hắn.”
“Quỷ vương ca ca bảo là hắn không thể che chở ta, chắc Quỷ vương ca ca không biết đó thôi, hắn ghê gớm lắm, không cần ta phải lo.”
“Ta muốn ở bên hắn.”
Tộc yêu đáng ra nên máu lạnh vô tình, Lan Trạch không nhịn được nghĩ, chẳng trách toàn thấy nói là tộc người giỏi mê hoặc trái tim nhất, tộc yêu bọn họ cứ mê muội suốt thôi.
Giờ mới chớm có niềm vui ngắn ngủi với Tạ Cảnh Đình là cậu đã bị Tạ Cảnh Đình mê hoặc luôn, vẻn vẹn nửa năm, chỉ nghĩ đến việc phải chia ly là bắt đầu quyến luyến không nỡ.
Lan Trạch chưa từng trái ý Huyền quân, cậu nhìn vào đáy mắt Huyền quân, như bị bỏng vì tâm trạng trong ấy, không kìm được chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
“Ta biết Quỷ vương ca ca muốn tốt cho ta... xin lỗi ca ca.”
Huyền quân lặng lẽ đứng trước mặt cậu, cảm xúc cuồn cuộn trong con ngươi, chàng chỉ nắm lấy cổ tay Lan Trạch, thiếu niên đang chờ ở đằng xa đã nhìn sang, đôi mắt đen láy phản chiếu vẻ sâu kín như mực đậm.
Có lẽ tiểu đạo sĩ sẽ không vui, Lan Trạch nhớ đến những gì mình từng nói, cậu không cho tiểu đạo sĩ nhận đồ của con gái, dĩ nhiên tiểu đạo sĩ cũng giống thế, không thích cậu thân mật với người khác.
Kể cả với anh trai cũng không được.
Thế là Lan Trạch mất tự nhiên rụt tay về, Huyền quân chiều cậu từ bé, cậu nói với Huyền quân: “Quỷ vương ca ca...”
Huyền quân thả tay ra, quan sát nét mặt Lan Trạch, Lan Trạch không ngừng nhìn sang phía Tạ Cảnh Đình, rõ là tương đối để tâm.
“Ra vậy, Tiểu Trạch, nếu em cân nhắc rõ thật rồi thì dĩ nhiên ta không có gì để nói.”
Ngoài mặt Huyền quân không biểu cảm gì mấy, tầm mắt chàng khá nặng nề nhìn thiếu niên trước mắt, không biết Lan Trạch đã thành ra thế này từ bao giờ nữa, vì một người phàm...
Đáy lòng chàng có cơn giận lờ mờ, đặc biệt khi đôi mắt trong veo của Lan Trạch tràn đầy vẻ bất an lẫn áy náy.
Có lẽ bản thân Lan Trạch cũng biết là mình đang làm chuyện ngu xuẩn.
Từ xưa đến nay tộc yêu với tộc người thương mến nhau chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
“Nếu Tiểu Trạch đổi ý thì có thể về Quỷ điện gặp ta bất cứ lúc nào.” Huyền quân bỏ lại đúng một câu, thân hình biến mất tại chỗ, chỉ còn mình Lan Trạch dưới gốc cây hòe.
Tạ Cảnh Đình đi từ đằng xa lại gần, Lan Trạch còn đang nhìn theo hướng Huyền quân rời đi, Huyền quân bỏ đi khiến Lan Trạch hơi áy náy, lại cũng âm thầm thở phào một hơi.
“Lan Nhi có tâm sự à?” Tạ Cảnh Đình hỏi cậu.
Lan Trạch lắc đầu, tay cậu được Tạ Cảnh Đình nắm lấy, cậu nói với Tạ Cảnh Đình: “Mình quay về là được.”
Tạ Cảnh Đình cầm tay cậu, nhìn cây hòe vừa nãy một cái, hỏi bâng quơ: “Ca ca của Lan Nhi không phải tộc yêu, là tộc quỷ à?”
Lan Trạch gật đầu, cậu đáp chung chung: “Ở Quỷ giới, đến tìm ta thăm hỏi thôi.”
“Thế à,“ Tạ Cảnh Đình nói, “vậy chắc hắn biết rất nhiều những chuyện quá khứ của Lan Nhi, Lan Nhi kể cho ta được không.”
“Kể những việc mà ta chưa được biết.”
Hình như cũng chẳng vấn đề gì mấy, Lan Trạch bèn thuật lại đầy đủ đầu đuôi, Huyền quân vốn tên là Hạ Ngọc Huyền, là thừa tướng trước chiến loạn, sau ấy bị quân chủ ban chết, khanh tướng dân thường biến thành Diêm La mặt quỷ, trở thành Quỷ vương một vùng.
Cậu gặp phải Hạ Ngọc Huyền ở núi Chung Cổ, lần ấy Hạ Ngọc Huyền bị thương, cậu dốt quá chẳng phân biệt được đâu là người ngợm ma quỷ, đánh đấm lung tung cứu được cái mạng Hạ Ngọc Huyền.
Từ đó quen biết Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền thường xuyên đến thăm cậu, mẹ cũng rất quý Hạ Ngọc Huyền, nháy mắt đã mười mấy năm trôi qua.
“Ca ca đối xử rất tốt với ta, dạy ta học chữ, mua đồ cho ta, tặng ta rất nhiều xương yêu quái, còn đuổi hết đám yêu quái xấu xa đi nữa.”
Lan Trạch bẻ ngón tay đếm, cậu thích cả hai người, dĩ nhiên sẽ mong Hạ Ngọc Huyền Tạ Cảnh Đình hòa hợp với nhau.
“Vậy à,“ Tạ Cảnh Đình im lặng lắng nghe bên cạnh, mãi đến khi về nhà, Tạ Cảnh Đình dọn xong tuyết trước cửa, sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi mới lên tiếng với vẻ suy tư.
“Lan Nhi còn chưa gọi ta thế bao giờ.”
Tạ Cảnh Đình đã bước đến trước mặt cậu từ lúc nào không hay, Lan Trạch đang ngồi vẽ bươm bướm cạnh cửa sổ, sở trường của Hạ Ngọc Huyền là vẽ, nghe nói hồi còn sống các tác phẩm của chàng vô cùng nổi tiếng.
Hồi trước cũng chính Hạ Ngọc Huyền dạy cậu vẽ bươm bướm.
Nghe xong Lan Trạch ngớ ra, chậm chạp mãi mới phản ứng được ý Tạ Cảnh Đình nói là gì, rõ ràng lúc đi ra ngoài cậu gọi Tạ Cảnh Đình là ca ca suốt mà.
“Anh đừng có mà nói điêu.”
Lan Trạch dịch ra một tí, Tạ Cảnh Đình chắn mất làm cậu không quan sát được hoa cỏ bên ngoài, mắt cậu xoay chuyển, chợt nghĩ ra gì đó.
Thế là cậu kéo căng góc áo Tạ Cảnh Đình bắt Tạ Cảnh Đình phải cúi người xuống, rồi sáp lại gần thơm một cái lên má Tạ Cảnh Đình.
“Phu quân.”
Hai chữ cất lên xộc thẳng vào trái tim tiểu đạo sĩ, Lan Trạch lén liếc một cái, vành tai của tiểu đạo sĩ cũng ửng đỏ theo, lan ra đến tận cổ.
Lan Trạch nhìn vào đáy mắt Tạ Cảnh Đình, trông thấy màu sắc ấm áp trong ấy cứ như tuyết trắng mùa xuân đang tan chảy, lông vũ nhẹ tênh rơi xuống hòa vào một vùng dịu dàng.
Đôi môi cậu bị hôn lấy, có lẽ đây chính là ý nghĩa khiến cậu chọn ở lại.
Cậu thích được chứng kiến hình dáng phát điên vì cậu của tiểu đạo sĩ.
Mỗi thoáng yêu thích, mỗi tầng tâm trạng, mỗi lần rung động, đều chỉ trào dâng vì cậu.
Bắt đầu từ hôm cậu cùng Hạ Ngọc Huyền bất đồng ý kiến, khoảng thời gian sau ấy số Tạ Cảnh Đình rất xui, cứ bị thương liên tục suốt hơn một tháng.
Thường ngày Tạ Cảnh Đình rất hiếm khi bị thương, đợt này không vào nhầm yêu trận thì bị che mắt bởi bù nhìn của đại yêu, hoặc là chỗ yêu quái cần giết sẽ có con tin là người.
Cứ năm lần bảy lượt như thế, thương tích chất chồng khắp người Tạ Cảnh Đình, anh ngất xỉu luôn dọc đường về.
Ngày nào Lan Trạch cũng chờ ở cửa, dạo này Tạ Cảnh Đình toàn gặp bất trắc khiến cậu lo lắng không yên, hơn nữa nghe nói gần đây tộc yêu càng lúc càng loạn lạc, cậu chỉ là tiểu yêu, không nghe ngóng được nhiều thông tin lắm, chỉ biết sắp có chuyện quan trọng xảy ra.
Cậu chờ mãi mà chưa thấy người đâu, tự dưng lòng dạ thấp thỏm, trời thì sắp tối đến nơi rồi, thế là cậu tự ra ngoài đi tìm.
Lan Trạch đi theo hướng Tạ Cảnh Đình rời nhà, cậu biết Tạ Cảnh Đình đi đâu, đến giữa đường thì cậu tìm thấy Tạ Cảnh Đình đã bị thương đông cứng toàn thân.
Lan Trạch trông mà giật bắn cả mình, cậu sờ thử gò má Tạ Cảnh Đình, chắc Tạ Cảnh Đình đã phải nằm trong tuyết một lúc, may là ở đây không có tộc yêu hay dã thú.
“Tiểu Đình?”
Cậu gọi mấy lần Tạ Cảnh Đình đều không phản ứng, thế là cậu dồn sức vác người về nhà.
Lan Trạch không có sức mấy, cậu không thể ngờ là Tạ Cảnh Đình lại nặng đến mức này, trông thì rõ nhẹ mà đè lên người cậu cậu suýt gục luôn.
Tối hôm ấy trời đổ tuyết, Lan Trạch đưa Tạ Cảnh Đình về nhà, trong phòng đốt ít lửa than, ấm áp hơn hẳn, cậu cởi quần áo Tạ Cảnh Đình ra kiểm tra vết thương.
Vết thương rất nghiêm trọng, Lan Trạch luôn ở cùng Tạ Cảnh Đình suốt, tuy Tạ Cảnh Đình không qua lại với thôn dân nhiều nhưng Lan Trạch vẫn nhận ra được vài người tương đối quen thân.
Cậu đội nón lên, dầm gió tuyết đi tìm dân làng, nhờ đối phương mời đại phu đến khám cho Tạ Cảnh Đình.
Khi đại phu xử lí vết thương xong xuôi thì đã là nửa đêm, số bạc Tạ Cảnh Đình kiếm được đều do cậu giữ, cậu lấy một phần tiền ra trả đại phu, cậu biết Tạ Cảnh Đình kiếm tiền cực kì vất vả nên tính toán kiểm đếm rất rõ ràng.
Cậu trông nom bên cạnh Tạ Cảnh Đình mãi, lúc không gắng gượng được nữa thì nằm nhoài ra mép giường thiếp đi, đang ngủ mơ cậu phát hiện có tiếng động bèn mở mắt ra, chạm phải đôi mắt đen láy.
Một nửa gương mặt Tạ Cảnh Đình phải băng lại, vết thương trên người cũng thế, trông hơi buồn cười.
Dù thương thế nặng vậy nhưng Tạ Cảnh Đình vẫn muốn duỗi tay ra chạm vào cậu theo bản năng, cổ họng bật ra tiếng khàn đặc.
“Lan Nhi.”
Lan Trạch tỉnh táo lại, cậu cầm lấy tay Tạ Cảnh Đình, chú ý để không động phải vết thương của Tạ Cảnh Đình, trả lời: “Ta ở đây.”
“Anh đừng có ngọ nguậy thì hơn, cẩn thận vết thương kia kìa.”
“Miệng vết thương mà nứt tiếp là ta lại phải mời đại phu thêm lần nữa đó.”
Lan Trạch nhỏ giọng nói: “Ngoài trời tuyết lớn lắm, đường xá khó đi, anh còn chưa nói cho ta là hôm nay xảy ra chuyện gì đấy, sao lại để bị thương nặng thế này...”
“Thôi bây giờ đừng nói vội, chờ anh khỏe lên đã tính sau.”
Lan Trạch sờ ngón tay Tạ Cảnh Đình, thấy sắc mặt Tạ Cảnh Đình tái nhợt, trái tim cậu cứ đau thắt lại như bị bóp lấy, giống hệt như lúc mẹ qua đời ngay trước mặt cậu vậy.
Cậu không muốn Tạ Cảnh Đình gặp bất trắc.
Tạ Cảnh Đình mở to mắt, lông mi dài đậm rủ xuống, anh cầm lấy ngón tay cậu, tuy không lên tiếng nhưng tâm trạng nơi con ngươi đã đủ để bày tỏ những gì muốn nói.
Từ góc nhìn của Tạ Cảnh Đình, trong tầm mắt anh chỉ còn lại mỗi gương mặt nhỏ bé trắng muốt của Lan Trạch, Lan Trạch trông nom cạnh giường suốt, sơ suất lơ đãng không để ý lò lửa đã tắt, nên mặt bị cóng hơi tái đi, dáng vẻ khẽ khàng lẩm bẩm làm người ta thương xót vô cùng.
Giọng nói yếu ớt như lông vũ mềm oặt tan ra rơi lên người mình, lạnh cóng mà mềm mại, chạm vào thì lại đưa đến xúc cảm nóng ấm.
“Lạnh quá, để ta kiểm tra lò lửa.”
Lan Trạch đi sang nổi lửa, ánh lửa loáng thoáng chập chờn, cậu suýt động phải ngọn lửa, nhìn không rõ lắm, cậu không chịu được dụi mắt mình mấy cái.
Khung cảnh trước mắt sáng sủa trở lại, Lan Trạch cho than vào trong, ngọn lửa bập bùng cháy, căn phòng lần nữa trở nên ấm áp.
Nhóm lửa xong xuôi cậu biến thành cáo nhỏ tìm một chỗ thoải mái bên cạnh Tạ Cảnh Đình, cuộn tròn mình lại dụi người vào Tạ Cảnh Đình rồi ngủ thiếp đi mất.
Tạ Cảnh Đình không thể rời giường, Lan Trạch đành phải chăm sóc bệnh nhân.
Cậu cũng từng chăm mẹ lúc mẹ bị ốm, không được ăn đồ mặn quá, Tạ Cảnh Đình bây giờ chỉ ăn cháo được thôi.
Thế là Lan Trạch lóng ngóng vụng về học cách nấu cháo, tay bị bỏng rộp hai cái mụn nước, cậu bưng bát cháo đút cho Tạ Cảnh Đình ăn, cháo cậu nấu trông cứ đen đen.
Cậu đút cho Tạ Cảnh Đình một thìa, mở to đôi mắt ngó Tạ Cảnh Đình, nói với vẻ ngượng nghịu: “Lần đầu ta nấu nướng, chắc là không được ngon lắm, mùi vị thế nào?”
Tạ Cảnh Đình nuốt xuống, mặt không có biểu cảm gì mấy, nói mới Lan Trạch: “Ngon.”
Lan Trạch tin thật, mãi đến lúc đi rửa bát, cậu không kìm được lòng tò mò chấm một ít cho vào miệng, vị đắng lè làm mặt cậu nhíu hết cả lại, không hiểu sao Tạ Cảnh Đình lại chịu nổi ạ.
Đến tận khi vết thương của Tạ Cảnh Đình gần khỏi, theo những gì Tạ Cảnh Đình vô tình hay cố ý tiết lộ, Lan Trạch mới biết có lẽ là tại Quỷ vương ca ca của cậu đang ngấm ngầm gây khó dễ cho Tạ Cảnh Đình.
Dĩ nhiên Quỷ vương ca ca sẽ không làm khó cậu, Hạ Ngọc Huyền không ưa Tạ Cảnh Đình nên Tạ Cảnh Đình mới bị thương nhiều lần thế.
Quỷ vương ca ca có năng lực thông thiên, cứ nhằm vào Tạ Cảnh Đình thì Tạ Cảnh Đình chịu không thấu, Lan Trạch đành phải viết một bức thư nghiêng ngả xiêu vẹo đốt cho Hạ Ngọc Huyền.
Mong Hạ Ngọc Huyền đừng tức giận.
Lúc Hạ Ngọc Huyền nhận được thư đã là nhiều ngày sau, chàng có thể trông thấy tất cả cuộc sống của Lan Trạch, lần đầu tiên vật nhỏ rung động, chàng cũng không muốn phá đám cụt hứng.
Tuổi thọ của tộc người rất ngắn, thậm chí cũng chả cần lâu lắm, thiếu niên kia tướng mạo đẹp đẽ, có khi mấy năm nữa trôi qua dung nhan héo tàn là Lan Trạch tự mất hết hứng thú, quay lại bên cạnh chàng luôn.
Hạ Ngọc Huyền cất bức thư đi, chàng đã chuẩn bị nhà cửa cho Lan Trạch ở Quỷ điện, bên trong toàn đồ của Lan Trạch.
Chỉ chờ Tạ Cảnh Đình chết đi chàng sẽ đón Lan Trạch về ngay.
...
Mãi cho đến cuối năm thứ ba, Lan Trạch và Tạ Cảnh Đình đã bên nhau suốt ba năm ròng, thời gian của tộc yêu dài lâu, giờ cậu xem như đã mười tám tuổi rưỡi, Tạ Cảnh Đình hai mươi hai tuổi.
Lan Trạch đã học cách nấu cơm, cậu biết làm ít thứ lắm, học để nhỡ mà Tạ Cảnh Đình bị ốm như lần trước thì cậu không thể bắt Tạ Cảnh Đình ăn cái món ghê rợn thế nữa.
Hôm nay là năm mới ở trần gian, dạo này thế giới loài người khá hỗn loạn, mâu thuẫn tộc yêu và tộc người quyết liệt hơn, đồ đạc buôn bán ngoài chợ năm nay không nhiều, Tạ Cảnh Đình mang về vài thứ tìm được trên núi.
Lan Trạch biết phong tục truyền thống ở trần thế, cậu đứng cạnh gói sủi cảo giúp, ngón tay dính đầy bột mì, cậu ngó sang xem cách Tạ Cảnh Đình làm, sủi cảo của Tạ Cảnh Đình tròn xoe xinh đẹp.
Không giống cái chỗ cậu nặn, kích thước lệch lạc, tròn méo béo gầy có tất, cậu ngó sủi cảo của Tạ Cảnh Đình xong lại ngó sủi cảo của mình, chớp mắt xong dụi mắt.
“Sao em không gói được đẹp thế.”
Lan Trạch hơi cụt hứng, giọng cậu vừa dứt, Tạ Cảnh Đình đã nói với cậu: “Lan Nhi gói đẹp lắm.”
Đẹp chỗ nào cơ, Lan Trạch đi lấy nồi luộc sủi cảo, mấy cái cậu gói toàn bị bục ra trong nước, có mỗi của Tạ Cảnh Đình là nguyên vẹn, cậu múc một đống sủi cảo nát cậu gói ra cho Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình không hề kén chọn, ăn hết toàn bộ chỗ sủi cảo lổn nhổn của cậu.
Trong bát cậu toàn sủi cảo đẹp, Lan Trạch ngồi cạnh, ăn mấy miếng rồi nhìn Tạ Cảnh Đình một cái.
Tuy vẻ ngoài Tạ Cảnh Đình đẹp đẽ, còn rất giỏi ăn nói giao tiếp, nhưng trước mặt cậu lại trầm mặc kiệm lời cứ như khúc gỗ, cơ mà gỗ cũng có cái hay.
Ví dụ như ba năm nay đều đối xử tốt với cậu trăm ngày như một, chưa bao giờ để cậu phải mệt mỏi, trừ lúc bản thân bị thương ra thì chưa từng khiến cậu phải buồn bã.
Lan Trạch cho sủi cảo tròn vo vào miệng, cậu cắn phải cái gì cứng cứng, trong sủi cảo có một đồng tiền vàng, loài người toàn mê tín mấy cái này.
Làm như gặp phải tiền vàng là sẽ may mắn thật ấy.
Lan Trạch nghĩ vậy, cậu chạm phải ánh mắt Tạ Cảnh Đình, đồng tiền do Tạ Cảnh Đình phụ trách gói, cậu ăn miếng sủi cảo đầu tiên đã gặp luôn rồi, cậu không hề nghĩ là do số cậu may.
Mà là có người muốn dành hết vận may tích cóp được cho cậu thì đúng hơn.
Cậu không kìm được niềm vui mừng, lòng ấm sực lên, ánh nến soi rọi gương mặt Tạ Cảnh Đình, cậu nuốt sủi cảo vào bụng, nhè đồng tiền ra.
“Có phải chàng cố ý để không thế.”
Tạ Cảnh Đình ăn hết sủi cảo trong bát, nói với cậu: “Để bừa thôi, Lan Nhi ăn trúng, sau này sẽ luôn bình an suôn sẻ.”
Ngoài mặt Lan Trạch tỏ vẻ chẳng tin, nhưng lúc đi ngủ thì cứ ôm đồng tiền vàng mãi.
Buổi tối đi ngủ cậu đặt đồng tiền ở lòng bàn tay, đưa mắt men theo đường nét khuôn mặt Tạ Cảnh Đình trong bóng đêm, sáp lại gần khẽ khàng thơm lên môi Tạ Cảnh Đình một cái.
Tiểu đạo sĩ cậu thích nhất trên đời này.
Giữa không gian tối tăm Lan Trạch không nhìn rõ lắm, cậu dụi mắt theo phản xạ, lát sau lại thấy rõ hơn, cậu dựa vào bên cạnh Tạ Cảnh Đình thiếp đi.
Dạo này cậu hay đọc tiểu thuyết của trần gian, cõi đời có bốn dạng bi kịch. Một là oán sinh ly, hai là lỡ sĩ đồ, ba là gặp rồi xa, bồn là hồn phi tán.
Tính mạng tộc người quá đỗi ngắn ngủi nên mới dễ đa sầu đa cảm. Lan Trạch không nhịn được nghĩ đến việc tuổi thọ của cậu dài hơn Tạ Cảnh Đình nhiều, có lẽ số mạng đã sắp đặt sẵn, cậu sẽ phải chứng kiến Tạ Cảnh Đình ra đi.
Không biết đến ngày hôm ấy cậu có chịu nổi không nữa.
Ngày thứ hai của năm mới, lúc mở mắt ra Lan Trạch phát hiện xung quanh cứ tối mù cả đi, ngoài màu đen ra thì nhiều hơn cả là những mảng trống rỗng.
Cậu tưởng là trời vẫn chưa sáng, chớp mắt mấy cái, chẳng nhìn rõ gì hết, chung quanh yên ắng vô cùng.
Lan Trạch không hiểu ra sao, cậu muốn đi tìm bóng người bên cạnh, muốn đi tìm Tạ Cảnh Đình theo phản xạ nhưng cậu không nhìn thấy gì hết, trong bóng đêm không có dáng hình Tạ Cảnh Đình.
Cậu lên tiếng gọi trong vô thức: “Tạ Cảnh Đình.”
Rồi cậu nghe thấy Tạ Cảnh Đình đáp một tiếng.
“Bây giờ là giờ nào rồi ạ?”
Lúc này Tạ Cảnh Đình đã phát giác ra điểm khác thường, giờ đã là ban ngày, anh duỗi tay ra vẫy vẫy trước mặt Lan Trạch, Lan Trạch không hề phản ứng.
/105
|