Hàn Đức vẫn đứng trong đại sảnh Hoàng Hải Lâu Khách,chờ đợi chủ quản ra, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhìn lại nơi này, nửa năm trước hắn dùng thân phận đại gia tộc thiếu gia đến đây bây giờ lại là một thân phận khác, Hàn Đức không khỏi hoài niệm.
“đại nhân, quang lâm bản tiệm không biết phải chăng mua vài món tiểu đồ vật..!!~~”. Phía sau hắn chợt vang lên một âm thanh nhẹ như oanh điểu bên ngoài tràn đầy mị hoặc, làm lòng người phải động dung, một bàn tay trắng như bạch tuyết khẽ để nên vai Hàn Đức như muốn mê hoặc hắn.
“tiểu thư, ta có một vài tiểu đồ vật muốn bán..!!~~”. Hàn Đức khẽ lui lại, hắn cầm lấy tay thiếu nữ nhẹ đặt trước mặt u lam ánh mắt nhìn Mộng Nguyệt như mê hoặc.
Mộng Nguyệt hơi đỏ mặt, nàng cũng không ngờ Hàn Đức lại giành lại chủ động giữa bao nhiêu ánh mắt không khỏi gượng chín như quả cà nàng nghe giọng của Hàn Đức nghĩ rằng đã lão nên đổi giọng xưng hô.
“hắn cầm tay Mộng Nguyệt tiểu thư..!!~~”.
“nữ thần của ta..!!~~”.
“lão thiên ngươi đối với ta quá bất công..!!~~”.
“ này huynh đệ ngươi cho ta một bạt tai xem ta đang nằm mơ phải không..?!!!~~”.
“bụp..~~”.
“đau quá, ngươi có phải cố ý không..??~~”.
Những âm thanh trộn lẫn lại bàn tán, thường ngày Mộng Nguyệt còn chả cười với họ một cái nên không không bức xúc, căm hận Hàn Đức như sinh tử cừu địch, hắn cũng không ngạc nhiên với độ kéo cừu hận của mình.
Mắt thấy Hàn Đức hơi hướng bàn tay đẹp đẽ của Mộng Nguyệt hôn nhẹ, lập tức xung quanh mọi người như chết lặng đều có người muốn động thủ, nhưng nghĩ mình ở địa bàn của ai cho hắn mười lá gan cũng không dám nháo sự.
“tay của tiểu thư rất đẹp và có một chút mùi vị của Thanh Lam Thảo..!!~~”
. Hàn Đức thoáng ngửi qua hương thơm trên tay Mộng Nguyệt khiến nàng càng bối rối, nàng chưa gặp ai mặt dày vượt qua trình độ của hắn. Nhìn thấy tiểu thư nhà mình sắp hỏng rồi chủ quản vội bước ra nhìn Hàn Đức nói.
“không biết đại nhân muốn bán gì..!!~~”.
“một trương phù trận..!!~~”. Hàn Đức phong khinh đạm mạc nói.
“không thể nào..!!~~”.
“hắn lại là Trận Sư..!!~~”.
Mọi người đồng thời ngạc nhiên, Mộng Nguyệt cùng chủ quản cũng ngạc nhiên không kém, trong Uông Ninh Thành cũng có một Trận Sư duy nhất danh vọng cao quý không thôi Từ Bá Đạt hiện đang ở Hoàng Hải Lâu Khách khiến các thế lực trong thành phải kiêng nể, Trận Sư vốn là nghịch thiên mà đi lợi dụng thiên địa lực lượng gia cố bản thân, trong thời gian ngắn vượt cấp giết địch không thể nghi ngờ được sự cường đại.
“không thể nào, Mộng Nguyệt Tiểu Thư hắn là tên lừa đảo tuyệt đối không nên tin a…!~~”.
“đúng vậy, ai không biết Trận Sư cường đại cùng danh vọng sao lại đem đi bán được, Mộng Nguyệt Tiểu Thư hắn là tên đại đại lừa đảo, tiểu thư đừng bị hắn lừa gạt..!!~”.
Hàn Đức cũng đoán được,hắn từ trong người rút ra tấm da một phần của Lôi Ảnh Báo có khắc lấy Trận Văn, đám người lập tức im bặt, Lôi Ảnh Báo thực lực bày rõ hơn nữa còn thường đi với bầy đàn, tốc độ cũng ghê gớm, bọ họ bắt đầu suy đoán thân phận của Hàn Đức.
Nhìn thấy rõ ràng phù trận trên tay Hàn Đức, chủ quản nhất thời mắt sáng nên, nếu lôi kéo được Hàn Đức là lựa chọn không tồi, nhìn Mộng Nguyệt vẫn đang loạn nói.
“tiểu thư..!!~~”.
“hả.!!~~”.
Mộng Nguyệt vẫn chưa bị nam nhân nào chạm qua nên loạn thế này, nghe chủ quản nói xong quay lại nhìn trên tay Hàn Đức phù trận, không khỏi cải biên suy nghĩ thầm suy tính thân phận của Hàn Đức, nàng không cảm thấy bất cứ ba động của Lôi khí trên người Hàn Đức, suy nghĩ một lát lại nói.
“ trương phù trận quá quý giá sao đại nhân lại đem bán..~~”.
“tại hạ, có chút việc riêng mong tiểu thư thứ lỗi..!!~~”.
Hàn Đức nghe thấy vậy từ tốn nói.
“Mộng tiểu thư, rõ ràng tấm này phù lục là giả..!!~~”.
Bỗng âm thanh lạnh lẽo lại vang lên khiến hai người bọn họ hơi chú ý, hướng từ Địa Lâu đi ra một thiếu niên dáng vẻ đường hoàng, tay phải cầm lấy chiếc quạt gập lại nhìn Hàn Đức khinh thường nói.
“là Lý Mục Hiên sao..!!~~”.
“xem ra Lý Gia tam công tử quyết ra mặt rồi..!!~~”.
Mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi hẳn, Lý Mục Hiên con của Lý Ngạn trong nhà xếp thứ ba thường ngày ăn chơi, tiêu tiền vào những chỗ thú vị, nên mọi người thừa biết tính nết hắn thế nào, căm hận tiểu tử này nhưng cha hắn Huyền Lôi cường giả lại là chuyện khác.
“là Lý Mục Hiên sao..~~”. Hàn Đức nhìn thấy thiếu niên bước từ từ tới, liền nhận ra nhi tử của kẻ thù, thù mới hận cũ muốn bốc lên nhưng bị hắn gắt gao đè xuống.
“không biết Lý Gia tam công tử có gì cao kiến..!!~”. Mộng Nguyệt có chút chướng mắt, Lý Mục Hiên cả ngày bám theo nàng khiến nàng phiền muốn chết, nếu không phải là chuyện làm ăn nàng liền đập bay hắn rồi.
“Mộng tiểu thư, đã quá lời tại hạ cũng may từng được một vị Trận Sư chỉ giáo, nên biết chút ít..!!~”. Lý Mục Hiên khinh thường nhìn Hàn Đức, lời nói khoe khoang hơn.
“vậy công tử có thể nhìn ra thật giả..!!~~”. Mộng Nguyệt hơi kinh ngạc nói, rồi nhìn thử xem thái độ của Hàn Đức nhưng thấy bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ mượn Lý Mục Hiên suy đoán thực lực của hắn.
“đại nhân, quang lâm bản tiệm không biết phải chăng mua vài món tiểu đồ vật..!!~~”. Phía sau hắn chợt vang lên một âm thanh nhẹ như oanh điểu bên ngoài tràn đầy mị hoặc, làm lòng người phải động dung, một bàn tay trắng như bạch tuyết khẽ để nên vai Hàn Đức như muốn mê hoặc hắn.
“tiểu thư, ta có một vài tiểu đồ vật muốn bán..!!~~”. Hàn Đức khẽ lui lại, hắn cầm lấy tay thiếu nữ nhẹ đặt trước mặt u lam ánh mắt nhìn Mộng Nguyệt như mê hoặc.
Mộng Nguyệt hơi đỏ mặt, nàng cũng không ngờ Hàn Đức lại giành lại chủ động giữa bao nhiêu ánh mắt không khỏi gượng chín như quả cà nàng nghe giọng của Hàn Đức nghĩ rằng đã lão nên đổi giọng xưng hô.
“hắn cầm tay Mộng Nguyệt tiểu thư..!!~~”.
“nữ thần của ta..!!~~”.
“lão thiên ngươi đối với ta quá bất công..!!~~”.
“ này huynh đệ ngươi cho ta một bạt tai xem ta đang nằm mơ phải không..?!!!~~”.
“bụp..~~”.
“đau quá, ngươi có phải cố ý không..??~~”.
Những âm thanh trộn lẫn lại bàn tán, thường ngày Mộng Nguyệt còn chả cười với họ một cái nên không không bức xúc, căm hận Hàn Đức như sinh tử cừu địch, hắn cũng không ngạc nhiên với độ kéo cừu hận của mình.
Mắt thấy Hàn Đức hơi hướng bàn tay đẹp đẽ của Mộng Nguyệt hôn nhẹ, lập tức xung quanh mọi người như chết lặng đều có người muốn động thủ, nhưng nghĩ mình ở địa bàn của ai cho hắn mười lá gan cũng không dám nháo sự.
“tay của tiểu thư rất đẹp và có một chút mùi vị của Thanh Lam Thảo..!!~~”
. Hàn Đức thoáng ngửi qua hương thơm trên tay Mộng Nguyệt khiến nàng càng bối rối, nàng chưa gặp ai mặt dày vượt qua trình độ của hắn. Nhìn thấy tiểu thư nhà mình sắp hỏng rồi chủ quản vội bước ra nhìn Hàn Đức nói.
“không biết đại nhân muốn bán gì..!!~~”.
“một trương phù trận..!!~~”. Hàn Đức phong khinh đạm mạc nói.
“không thể nào..!!~~”.
“hắn lại là Trận Sư..!!~~”.
Mọi người đồng thời ngạc nhiên, Mộng Nguyệt cùng chủ quản cũng ngạc nhiên không kém, trong Uông Ninh Thành cũng có một Trận Sư duy nhất danh vọng cao quý không thôi Từ Bá Đạt hiện đang ở Hoàng Hải Lâu Khách khiến các thế lực trong thành phải kiêng nể, Trận Sư vốn là nghịch thiên mà đi lợi dụng thiên địa lực lượng gia cố bản thân, trong thời gian ngắn vượt cấp giết địch không thể nghi ngờ được sự cường đại.
“không thể nào, Mộng Nguyệt Tiểu Thư hắn là tên lừa đảo tuyệt đối không nên tin a…!~~”.
“đúng vậy, ai không biết Trận Sư cường đại cùng danh vọng sao lại đem đi bán được, Mộng Nguyệt Tiểu Thư hắn là tên đại đại lừa đảo, tiểu thư đừng bị hắn lừa gạt..!!~”.
Hàn Đức cũng đoán được,hắn từ trong người rút ra tấm da một phần của Lôi Ảnh Báo có khắc lấy Trận Văn, đám người lập tức im bặt, Lôi Ảnh Báo thực lực bày rõ hơn nữa còn thường đi với bầy đàn, tốc độ cũng ghê gớm, bọ họ bắt đầu suy đoán thân phận của Hàn Đức.
Nhìn thấy rõ ràng phù trận trên tay Hàn Đức, chủ quản nhất thời mắt sáng nên, nếu lôi kéo được Hàn Đức là lựa chọn không tồi, nhìn Mộng Nguyệt vẫn đang loạn nói.
“tiểu thư..!!~~”.
“hả.!!~~”.
Mộng Nguyệt vẫn chưa bị nam nhân nào chạm qua nên loạn thế này, nghe chủ quản nói xong quay lại nhìn trên tay Hàn Đức phù trận, không khỏi cải biên suy nghĩ thầm suy tính thân phận của Hàn Đức, nàng không cảm thấy bất cứ ba động của Lôi khí trên người Hàn Đức, suy nghĩ một lát lại nói.
“ trương phù trận quá quý giá sao đại nhân lại đem bán..~~”.
“tại hạ, có chút việc riêng mong tiểu thư thứ lỗi..!!~~”.
Hàn Đức nghe thấy vậy từ tốn nói.
“Mộng tiểu thư, rõ ràng tấm này phù lục là giả..!!~~”.
Bỗng âm thanh lạnh lẽo lại vang lên khiến hai người bọn họ hơi chú ý, hướng từ Địa Lâu đi ra một thiếu niên dáng vẻ đường hoàng, tay phải cầm lấy chiếc quạt gập lại nhìn Hàn Đức khinh thường nói.
“là Lý Mục Hiên sao..!!~~”.
“xem ra Lý Gia tam công tử quyết ra mặt rồi..!!~~”.
Mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi hẳn, Lý Mục Hiên con của Lý Ngạn trong nhà xếp thứ ba thường ngày ăn chơi, tiêu tiền vào những chỗ thú vị, nên mọi người thừa biết tính nết hắn thế nào, căm hận tiểu tử này nhưng cha hắn Huyền Lôi cường giả lại là chuyện khác.
“là Lý Mục Hiên sao..~~”. Hàn Đức nhìn thấy thiếu niên bước từ từ tới, liền nhận ra nhi tử của kẻ thù, thù mới hận cũ muốn bốc lên nhưng bị hắn gắt gao đè xuống.
“không biết Lý Gia tam công tử có gì cao kiến..!!~”. Mộng Nguyệt có chút chướng mắt, Lý Mục Hiên cả ngày bám theo nàng khiến nàng phiền muốn chết, nếu không phải là chuyện làm ăn nàng liền đập bay hắn rồi.
“Mộng tiểu thư, đã quá lời tại hạ cũng may từng được một vị Trận Sư chỉ giáo, nên biết chút ít..!!~”. Lý Mục Hiên khinh thường nhìn Hàn Đức, lời nói khoe khoang hơn.
“vậy công tử có thể nhìn ra thật giả..!!~~”. Mộng Nguyệt hơi kinh ngạc nói, rồi nhìn thử xem thái độ của Hàn Đức nhưng thấy bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ mượn Lý Mục Hiên suy đoán thực lực của hắn.
/43
|