Thiên Dạ không dám kêu thành tiếng, liều mạng ức chế xúc động muốn thét chói tai. Nàng nuốt nuốt nước miếng, không khỏi cảm thấy bản thân may mắn, hoàn hảo tỉnh lại đúng lúc, bằng không kết cục của nàng không phải là chết thảm giống đám động vật kia sao?
Hiện tại, nơi này xem ra còn muốn nguy hiểm hơn so với nơi ở của tên thú nhân chuột kia!
Vậy nên kế sách hiện nay chỉ có thể là ngồi chờ con nhân ngư ăn thịt người kia ăn no xong quay trở ra biển rồi nàng mới rời khỏi. Tuy rằng nàng vẫn cho rằng nhân ngư kia có lẽ không thể đi trên cạn để bắt mình được, nhưng mà tại cái địa phương quỷ quái này, có trời mới biết sẽ lại phát sinh ra cái chuyện kinh dị lạ lùng gì, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
Cái nhân ngư ăn thịt người kia sau khi ăn no xong, đánh một cái ợ vang dội đến mức Thiên Dạ ở bên này còn có thể nghe được. Nàng đại thán trong lòng, nhân ngư này khẩu vị thật có bao nhiêu lớn a, thế nhưng ăn sạch trơn bấy nhiêu động vật, nếu vậy chỉ một mình nàng chắc không đủ cho hắn nhét kẽ răng a.
Một bên không khỏi cảm thán, một bên gắt gao chăm chú nhìn hắn. Chỉ thấy, nhân ngư mang bộ mặt khủng bố kia quay lại ngồi trên tảng đá bên bờ biển, trong nháy mắt hình dạng hắn liền biến về dáng vẻ tuyệt mĩ xinh đẹp như trước, làm như lơ đãng thời gian, hắn hướng tới phương hướng Thiên Dạ nhìn đến.
Vội vàng nhìn lại thân mình đang hoàn toàn ẩn nấp tốt, Thiên Dạ theo khe hở lá cây nhìn về phía bờ biển, trong lòng không khỏi khẩn trương, hắn không phải là đã phát hiện ra nàng chứ?
May mắn, nhân ngư chỉ nhìn một chút rồi nhanh chóng dời đi tầm mắt, hắn thả người nhảy một cái rồi nhanh chóng biến mất vào trong biển không thấy dấu tích. Thiên Dạ đang nấp phía sau đại thụ không khỏi thở ra một hơi, thẳng đến bóng dáng của hắn biến mất thật lâu trong nước biển mà chưa từng đi lên, nàng mới dám đi ra ngoài. Sau này nàng vẫn là nên cách xa bờ biển một chút mới tốt, bằng không khó giữ được cái mạng nhỏ này a…
Nghĩ nghĩ một chút, Thiên Dạ vẫn cảm thấy là nên hướng đến địa phương khác đi đến, sau đó rời khỏi bờ biển, ý muốn cách biệt ra khỏi cái nhân ngư khủng bố ăn thịt người này xa một chút, nàng cũng không có muốn bản thân vừa thoát cảnh bị con chuột chết tiệt kia đạp hư chết đã bị nhân ngư ăn vào bụng. Thế là nàng liền hướng về phía nam rừng rậm trước mặt đi tới, có lẽ còn có thể tìm được một chút trái cây lấp đầy bụng được.
. . . . .
Sắc trời đã muốn hoàn toàn tối xuống, trên thân Thiên Dạ bọc một mảnh lá cây to đại, co rút lại trong một bụi cỏ nhỏ, nơi này nhìn có vẻ tương đối an toàn không dễ bị phát hiện. Có lẽ buổi sáng bị kinh hách quá lớn, thân thể sau khi trốn chạy quá độ mệt nhọc, tinh thần vừa thả lỏng được một chút liền bị mệt mỏi đánh úp lại, nàng liền hỗn loạn ngủ qua.
. . . . .
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rực rỡ rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Dạ, theo sóng biển rì rào vỗ mạnh trên bờ cát, đồng thời hương vị nồng đậm của gió biển lan tỏa trong mũi nhỏ.
Đợi chút!
Không đúng!
Nàng không phải đã sớm cách biệt bờ biển sao, vì sao còn cảm giác được đại hải lại gần gũi như thế?
Thiên Dạ nghi hoặc mở to con ngươi. Phản chiếu vào trong mắt là một mảnh màu lam trên thân. Nội tâm vô cùng kinh ngạc. Nàng chuẩn bị đứng lên, lại ngoài ý muốn phát hiện chính mình lại bị một dây thực vật không biết tên cột vào tảng đá bên bờ biển. Vô luận nàng làm thế nào cũng thoát không được, nàng khẩn trương đem ánh mắt tìm kiếm xung quanh, vẫn không phát hiện ra được gì.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Là ai đem nàng cột lại?
Đến tột cùng là đối phương có ý đồ gì?
Trong nháy mắt, khủng hoảng liên tiếp vây lấy cảm quan của nàng. Thiên Dạ cố gắng thở sâu một hơi, làm cho chính mình trấn định lại, sợ hãi cũng vô dụng, hiện tại chủ yếu phải nghĩ đến biện pháp đào tẩu. Thế là, nàng dùng sức cúi thấp đầu xuống, há miệng cắn lên đây thực vật đang cột trên người nàng. Trong miệng liền cảm nhận được vị mặn, chẳng lẽ đây là thực vật sinh trưởng trong biển? Là ai có bản lĩnh đem thực vật sống trong biển lấy ra?
Hiện tại không phai là thời điểm truy cứu chuyện này!
Thiên Dạ dứt bỏ hết thảy, chuyên tâm cắn, răng nanh không ngừng dùng sức cao thấp mài. Chỉ là, răng nàng cắn đến lúc cảm thấy đau ê, dây buộc trên người nàng cũng không có chút buông lỏng, thậm chí một chút tổn hại cũng không có.
“Đến tột cùng đây là cái vật gì? Sao lại dẻo dai như vậy?”
Thiên Dạ không khỏi cảm thấy bế tắc, vật này nàng không cởi bỏ được, như vậy làm sao có thể đào tẩu?
Ngay thời điểm nàng cảm thấy gấp gáp không biết làm như thế nào, mặt biển bỗng nhiên gợn lên đợt sóng, dần dần một ít bọt nước từ phía dưới sủi lên. Này. . . đây là chuyện gì xảy ra? Không biết vì sao trong lòng Thiên Dạ nổi lên một tia bất an, nàng gắt gao nhìn chăm chú vào mặt biển, thẳng đến khi sóng gợn càng lúc càng lớn, có thứ gì từ từ ở trong nước tiến ra ngoài.
Xôn xao___
Nước biển văng khắp nơi, một cái bóng dáng làm cho nàng cực kỳ khủng hoảng xuất hiện trước mặt.
Trời đất___
Nàng sẽ không như thế hết sức bi thương đi?
Từ nước đi ra không phải là một ai khác, đúng là cái nhân ngư tàn nhẫn thị huyết ăn thịt hôm qua!
Chỉ thấy hắn lắc lắc mái tóc dài vàng óng, khuôn mặt tuấn mĩ trưng ra một nụ cười mị hoặc. Nếu không phải hôm qua nhìn thấy một màn huyết tinh kia, đánh chết nàng cũng không tin tưởng đây là cái thị huyết ăn thịt nhân ngư a!
Đuôi cá rộng lớn linh hoạt di động trong nước, hắn chậm rãi bơi về phía Thiên Dạ. Khuôn mặt nàng trong chốc lát tái nhợt, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.
Hắn muốn đến đây!
Hắn muốn đến đây!
Chẳng lẽ chính mình sẽ táng thân trong miệng hắn hay sao? Nghĩ đến răng nanh cùng móng vuốt sắc nhọn sẽ tàn nhẫn xé nát vỡ cơ thể mình, Thiên Dạ nhịn không được rùng mình một cái.
Nàng không muốn chết thảm như vậy, không muốn a!
Nhưng mà, đến lúc này đã không còn do nàng định đoạt nữa…
Nhân ngư đến gần bên người Thiên Dạ, đôi mắt xanh thẳm hưng phấn nhìn nàng đang bị trói chặt trên tảng đá. Thiên Dạ trong lòng căng thẳng, liền như thế muốn khẩn cấp ăn luôn nàng sao? Thôi… cho dù nàng không muốn chết, cũng không có năng. Thiên Dạ nhẹ nhàng khép lại con ngươi, lần này nàng không còn rơi nước mắt nữa, sau khi trải qua những thứ trước đó, bây giờ nàng thực rõ ràng, khóc cũng vô dụng. . .
Hiện tại, duy nhất nàng có thể hi vọng là hắn có thể cho nàng chết thoải mái một ít, như vậy thống khổ cũng sẽ không kéo dài.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Thiên Dạ đang hết sức tuyệt vọng, bỗng cảm giác được một cái gì đó lạnh lẽo mềm mại che ở trên mặt trên cánh môi mình. Thiên Dạ không khỏi sửng sốt, nghi hoặc mở ra con ngươi, không khỏi ngây dại____
Hiện tại, nơi này xem ra còn muốn nguy hiểm hơn so với nơi ở của tên thú nhân chuột kia!
Vậy nên kế sách hiện nay chỉ có thể là ngồi chờ con nhân ngư ăn thịt người kia ăn no xong quay trở ra biển rồi nàng mới rời khỏi. Tuy rằng nàng vẫn cho rằng nhân ngư kia có lẽ không thể đi trên cạn để bắt mình được, nhưng mà tại cái địa phương quỷ quái này, có trời mới biết sẽ lại phát sinh ra cái chuyện kinh dị lạ lùng gì, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
Cái nhân ngư ăn thịt người kia sau khi ăn no xong, đánh một cái ợ vang dội đến mức Thiên Dạ ở bên này còn có thể nghe được. Nàng đại thán trong lòng, nhân ngư này khẩu vị thật có bao nhiêu lớn a, thế nhưng ăn sạch trơn bấy nhiêu động vật, nếu vậy chỉ một mình nàng chắc không đủ cho hắn nhét kẽ răng a.
Một bên không khỏi cảm thán, một bên gắt gao chăm chú nhìn hắn. Chỉ thấy, nhân ngư mang bộ mặt khủng bố kia quay lại ngồi trên tảng đá bên bờ biển, trong nháy mắt hình dạng hắn liền biến về dáng vẻ tuyệt mĩ xinh đẹp như trước, làm như lơ đãng thời gian, hắn hướng tới phương hướng Thiên Dạ nhìn đến.
Vội vàng nhìn lại thân mình đang hoàn toàn ẩn nấp tốt, Thiên Dạ theo khe hở lá cây nhìn về phía bờ biển, trong lòng không khỏi khẩn trương, hắn không phải là đã phát hiện ra nàng chứ?
May mắn, nhân ngư chỉ nhìn một chút rồi nhanh chóng dời đi tầm mắt, hắn thả người nhảy một cái rồi nhanh chóng biến mất vào trong biển không thấy dấu tích. Thiên Dạ đang nấp phía sau đại thụ không khỏi thở ra một hơi, thẳng đến bóng dáng của hắn biến mất thật lâu trong nước biển mà chưa từng đi lên, nàng mới dám đi ra ngoài. Sau này nàng vẫn là nên cách xa bờ biển một chút mới tốt, bằng không khó giữ được cái mạng nhỏ này a…
Nghĩ nghĩ một chút, Thiên Dạ vẫn cảm thấy là nên hướng đến địa phương khác đi đến, sau đó rời khỏi bờ biển, ý muốn cách biệt ra khỏi cái nhân ngư khủng bố ăn thịt người này xa một chút, nàng cũng không có muốn bản thân vừa thoát cảnh bị con chuột chết tiệt kia đạp hư chết đã bị nhân ngư ăn vào bụng. Thế là nàng liền hướng về phía nam rừng rậm trước mặt đi tới, có lẽ còn có thể tìm được một chút trái cây lấp đầy bụng được.
. . . . .
Sắc trời đã muốn hoàn toàn tối xuống, trên thân Thiên Dạ bọc một mảnh lá cây to đại, co rút lại trong một bụi cỏ nhỏ, nơi này nhìn có vẻ tương đối an toàn không dễ bị phát hiện. Có lẽ buổi sáng bị kinh hách quá lớn, thân thể sau khi trốn chạy quá độ mệt nhọc, tinh thần vừa thả lỏng được một chút liền bị mệt mỏi đánh úp lại, nàng liền hỗn loạn ngủ qua.
. . . . .
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rực rỡ rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Dạ, theo sóng biển rì rào vỗ mạnh trên bờ cát, đồng thời hương vị nồng đậm của gió biển lan tỏa trong mũi nhỏ.
Đợi chút!
Không đúng!
Nàng không phải đã sớm cách biệt bờ biển sao, vì sao còn cảm giác được đại hải lại gần gũi như thế?
Thiên Dạ nghi hoặc mở to con ngươi. Phản chiếu vào trong mắt là một mảnh màu lam trên thân. Nội tâm vô cùng kinh ngạc. Nàng chuẩn bị đứng lên, lại ngoài ý muốn phát hiện chính mình lại bị một dây thực vật không biết tên cột vào tảng đá bên bờ biển. Vô luận nàng làm thế nào cũng thoát không được, nàng khẩn trương đem ánh mắt tìm kiếm xung quanh, vẫn không phát hiện ra được gì.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Là ai đem nàng cột lại?
Đến tột cùng là đối phương có ý đồ gì?
Trong nháy mắt, khủng hoảng liên tiếp vây lấy cảm quan của nàng. Thiên Dạ cố gắng thở sâu một hơi, làm cho chính mình trấn định lại, sợ hãi cũng vô dụng, hiện tại chủ yếu phải nghĩ đến biện pháp đào tẩu. Thế là, nàng dùng sức cúi thấp đầu xuống, há miệng cắn lên đây thực vật đang cột trên người nàng. Trong miệng liền cảm nhận được vị mặn, chẳng lẽ đây là thực vật sinh trưởng trong biển? Là ai có bản lĩnh đem thực vật sống trong biển lấy ra?
Hiện tại không phai là thời điểm truy cứu chuyện này!
Thiên Dạ dứt bỏ hết thảy, chuyên tâm cắn, răng nanh không ngừng dùng sức cao thấp mài. Chỉ là, răng nàng cắn đến lúc cảm thấy đau ê, dây buộc trên người nàng cũng không có chút buông lỏng, thậm chí một chút tổn hại cũng không có.
“Đến tột cùng đây là cái vật gì? Sao lại dẻo dai như vậy?”
Thiên Dạ không khỏi cảm thấy bế tắc, vật này nàng không cởi bỏ được, như vậy làm sao có thể đào tẩu?
Ngay thời điểm nàng cảm thấy gấp gáp không biết làm như thế nào, mặt biển bỗng nhiên gợn lên đợt sóng, dần dần một ít bọt nước từ phía dưới sủi lên. Này. . . đây là chuyện gì xảy ra? Không biết vì sao trong lòng Thiên Dạ nổi lên một tia bất an, nàng gắt gao nhìn chăm chú vào mặt biển, thẳng đến khi sóng gợn càng lúc càng lớn, có thứ gì từ từ ở trong nước tiến ra ngoài.
Xôn xao___
Nước biển văng khắp nơi, một cái bóng dáng làm cho nàng cực kỳ khủng hoảng xuất hiện trước mặt.
Trời đất___
Nàng sẽ không như thế hết sức bi thương đi?
Từ nước đi ra không phải là một ai khác, đúng là cái nhân ngư tàn nhẫn thị huyết ăn thịt hôm qua!
Chỉ thấy hắn lắc lắc mái tóc dài vàng óng, khuôn mặt tuấn mĩ trưng ra một nụ cười mị hoặc. Nếu không phải hôm qua nhìn thấy một màn huyết tinh kia, đánh chết nàng cũng không tin tưởng đây là cái thị huyết ăn thịt nhân ngư a!
Đuôi cá rộng lớn linh hoạt di động trong nước, hắn chậm rãi bơi về phía Thiên Dạ. Khuôn mặt nàng trong chốc lát tái nhợt, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.
Hắn muốn đến đây!
Hắn muốn đến đây!
Chẳng lẽ chính mình sẽ táng thân trong miệng hắn hay sao? Nghĩ đến răng nanh cùng móng vuốt sắc nhọn sẽ tàn nhẫn xé nát vỡ cơ thể mình, Thiên Dạ nhịn không được rùng mình một cái.
Nàng không muốn chết thảm như vậy, không muốn a!
Nhưng mà, đến lúc này đã không còn do nàng định đoạt nữa…
Nhân ngư đến gần bên người Thiên Dạ, đôi mắt xanh thẳm hưng phấn nhìn nàng đang bị trói chặt trên tảng đá. Thiên Dạ trong lòng căng thẳng, liền như thế muốn khẩn cấp ăn luôn nàng sao? Thôi… cho dù nàng không muốn chết, cũng không có năng. Thiên Dạ nhẹ nhàng khép lại con ngươi, lần này nàng không còn rơi nước mắt nữa, sau khi trải qua những thứ trước đó, bây giờ nàng thực rõ ràng, khóc cũng vô dụng. . .
Hiện tại, duy nhất nàng có thể hi vọng là hắn có thể cho nàng chết thoải mái một ít, như vậy thống khổ cũng sẽ không kéo dài.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Thiên Dạ đang hết sức tuyệt vọng, bỗng cảm giác được một cái gì đó lạnh lẽo mềm mại che ở trên mặt trên cánh môi mình. Thiên Dạ không khỏi sửng sốt, nghi hoặc mở ra con ngươi, không khỏi ngây dại____
/94
|