Tam lão gia nghe xong tất nhiên là rất cao hứng, sướng miệng đáp ứng, Cẩm Nương bị kinh ngạc một trận, Thế tử gia này là có ý tứ gì, bản thân mình là một cái nữ tắc nhà người ta, sao có thể xuất đầu lộ diện đi tới trà lâu tửu quán, đến cửa hàng này đã bị một nhóm mấy vị phu nhân trong phủ nói mấy lần, nếu biết mình đi Thiên Hương cư, khi trở về còn không dùng nước bọt dìm chết mình sao? Nàng không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, thấy đôi mi lớn lên thanh tú đậm đặc của hắn cũng kéo cau lại, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm, sợ là lại không nhịn được, Thế tử gia không thể so sánh với những người ở trong phủ kia, hắn ngàn vạn lần đừng có phát cáu, cũng đừng cầm cái gì đó đập người ta, vì vậy trước khi hắn nổi giận nàng nhanh chóng kéo áo thi lễ với Thế tử gia: “Đa tạ ý tốt của thế tử, tướng công nhà ta thân thể không tiện, không quen đi tới nơi đông người, xin thứ lỗi.” Tại sao không nói mình là nữ nhân gia, cũng không có tiện đi nơi đó? Trên mặt Lãnh Thanh Dục lộ ra nụ cười thú vị, nhưng vẻ mặt lại tiếc rẽ nói với Tam lão gia: “Ai nha, nghe nói Thiên Hương cư mới có một đầu bếp giỏi tới, chuyên làm giò Thiên Hương, món này thật đúng là béo ngậy ngon miệng, chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi, đã ăn còn muốn ăn nữa, nghe nói còn mời danh cầm nổi tiếng của Hỉ Thúy lâu trong kinh tới biểu diễn, ở Thiên Hương cư đánh đàn ba ngày, hôm nay chính là ngày đầu tiên, thực đáng tiếc, vậy mà thế huynh cùng thế tẩu không đi được, vậy thì lần tới a, sẽ làm phiền hai vị a.” Nói xong, thì nhấc tay thở dài cáo từ, đồng thời cũng nhấc chân làm bộ muốn đi. Tam lão gia đã sớm bị lời nói của hắn khiến lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại không cần chính mình làm chủ trả tiền, nên làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, nên một tay giữ chặt hắn, quay đầu nói với Lãnh Hoa Đình: “Ai a, Đình nhi, cháu suốt ngày cắm đầu ở trong phủ, cũng không có đi ra ngoài chơi đùa, hôm nay thế tử cùng cháu tuổi tác tương tự, các người mới quen đã thân, sao có thể không nể mặt mũi của Thế tử gia, nào, cùng cháu dâu đi thôi, dù sao Xuân Hồng cũng đi, chủ tớ các nàng cũng có bạn phải không?”Cẩm Nương bị lời này của Tam lão gia chọc tức đến mức nghẹn khuất, Tam lão gia thật đúng là ngu xuẩn, lại lấy mình cùng Xuân Hồng so sánh, thật không giống như lời nói của một trưởng bối, nàng đang muốn phản bác, thì chợt nghe Lãnh Hoa Đình nói: “Nương tử, không phải nói còn muốn hồi môn sao? Bây giờ cũng không còn sớm.” Nói xong, liền hướng Lãnh Thanh Dục chắp tay: “Ý tốt của thế huynh ta nhận lĩnh, hôm nay thật sự là không khéo, nội tử còn muốn đi hồi môn, nên mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, Tam thúc, thế huynh đến cửa hàng của chúng ta chính là khách, sao ngài có thể để thế huynh làm chủ mà mời chứ?” Cẩm Nương nghe xong cũng cười, tiếp lời nói: “Tam thúc a, hôm nay chính là ngày mà ngài tiếp quản cửa hàng, hiếm khi Thế tử gia đến đây, lại nể mặt cùng ngài, ngài liền mời mấy vị bằng hữu tới thêm cho náo nhiệt a, ta cùng tướng công không thể đi được, nơi đó cũng không phải là chỗ cho nữ tắc như ta đây tới.” Tam lão gia đang ngạc nhiên sao Lãnh Hoa Đình đối với thế tử lại trở nên nho nhã lễ độ thế, giống như con người toàn bộ thay đổi, hắn còn đang nghi hoặc, thì lại nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ nói muốn chính mình làm chủ mời khách, thì rất căm tức. Bất quá, lời nói này của cháu dâu cũng chạm vào tâm khảm của hắn, hắn khó khăn lắm mới làm chuyện đứng đắn, dĩ nhiên muốn tìm thêm nhiều bạn bè ủng hộ, huống chi còn có thế tử Dụ Thân vương ở một bên nể mặt mũi, nên nhất thời bất chấp nghĩ nhiều đến chuyện của Lãnh Hoa Đình, kéo tay Lãnh Thanh Dục một cái liền đi ra bên ngoài: “Thế chất, thật sự là tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, hôm nay ngươi nhất định phải nể mặt mũi của thế bá, mấy tên bằng hữu của ta ngày thường đều gọi ta là kẻ ăn không ngồi rồi, hôm nay ta cũng làm được một chút chuyện đứng đắn, vì thế phải để cho bọn họ rửa mắt nhìn kĩ, mà chớ xem thường người khác.” Quay đầu lại liếc nhìn Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương, đối với thế tử nói: “Hai người bọn họ chỉ là những đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, đi theo chỉ làm thế tử mất hứng, sẽ không thú vị, đi một chút đi, Cẩm Nương của Hỉ Thúy lâu chính là cũng là người không dễ mời đến, Thiên Hương cư làm thế thật là bỏ vốn lớn, tay của Cẩm Nương này… Thật đúng là trắng trắng noãn noãn, ngẫm lại liền…” Lãnh Thanh Dục nguyên còn muốn nói cái gì đó, nhưng không chịu nổi Tam lão gia một hồi kéo một hồi túm, chờ hắn hoàn hồn, thì người đã bị kéo ra khỏi cửa, không nghĩ tới, đôi vợ chồng son này tình cảm cũng không tệ lắm, kẻ xướng người hoạ lại đem Tam lão gia quên hết mọi chuyện, đều đã nói đến nước này, dù hắn không muốn cùng Tam lão gia dính dấp với nhau, thì hôm nay cũng không có khả năng chối từ, nên chỉ đành cười khổ đi theo Tam lão gia. Tam lão gia trước khi đi vẫn không quên dắt Xuân Hồng đi theo, Xuân Hồng bất đắc dĩ theo sát phía sau hắn, không tình nguyện mà đi tới, lúc đến cửa tiệm, còn nhịn không được lại u oán liếc nhìn vào, hận ý chợt lóe này khiến trong lòng Cẩm Nương nhảy dựng lên, Xuân Hồng… Thật đúng là oán chuyện này, nàng không khỏi lại nghĩ tới Liễu Lục bị đánh, liền hỏi Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, chàng không phải là muốn đem Liễu Lục cũng đưa cho Tam thúc sao, ta nhìn Tam thúc cũng không phải là phu quân tốt.” Nghĩ tiếp thì sợ Lãnh Hoa Đình nói nàng mềm lòng, nên vội vàng bồi thêm một câu: “Bất quá, đó cũng là do các nàng, ai bảo mỗi một người các nàng đều là tâm thuật bất chính, âm mưu mấy chuyện xấu, ta thấy Xuân Hồng vừa rồi sợ là muốn nghĩ ra cái âm mưu gì nữa a.” Lãnh Hoa Đình thấy nàng cuối cùng cũng có ánh mắt, hắn vốn muốn mắng một chút, nhưng hiện tại thì bất đắc dĩ nở nụ cười, quay xe lăn nắm mũi của nàng, hừ lạnh nói: “Coi như nàng biết chuyện, nhìn ra nàng ta không được bình thường, nếu như trước kia một lòng một dạ chỉ biết mềm lòng, một ngày nào đó sẽ bị bọn họ làm cho khổ sở đến chết, mà bản thân còn đang mơ hồ, thật là một nha đầu đần.” Cẩm Nương cau mày vươn thẳng cái mũi, oang oang nói: “Dù sao tướng công chàng rất thông minh, có chàng che chở, ta đần thì đần a, gả cho chàng không phải là muốn cho chàng che chở sao?” Lãnh Hoa Đình nghe được trong lòng liền mền nhũn, một cỗ tình cảm ấm áp bay thẳng đến nội tâm, ôn nhu vuốt ve mày của nàng, “Tất nhiên sẽ hết dức che chở cho nàng a, ai bảo nàng là nương tử của ta.” Phú Quý vẫn còn chưa giao lại hết mọi chuyện trong cửa hàng, nên Lãnh Hoa Đình liền để lại lệnh bài cho hắn, để sau khi hắn xong việc đến Vương phủ tìm Lãnh Khiêm. Lãnh Khiêm đang chờ ở bên ngoài cửa hàng, Tứ Nhi thì một mực đi dạo trong cửa hàng, lúc này nhìn thấy thiếu phu nhân cùng thiếu gia đã xong việc đi ra, thì vội vàng tới đón, “Bây giờ trở về vương phủ sao?” Cẩm Nương liền nhớ lại chuyện muốn đi gặp đại sư phụ ở Tương Tác doanh, nên quay đầu hỏi Lãnh Khiêm: “A Khiêm, ngươi cùng đại sư phụ ở Tương Tác doanh nói chuyện như thế nào rồi? Hắn có chịu chia ra một phần lợi nhuận cho chúng ta không?” “Đại sư phụ nói, phải xem thiếu phu nhân còn có thể làm được cái gì.” Lãnh Khiêm nét mặt không biểu tình nói, hôm qua khi hắn đi qua Tương Tác Doanh, đại sư phụ đó khi nghe thiếu phu nhân nói muốn một phần lời nhuận, thì thiếu chút nữa đem tròng mắt trợn trừng đi, tựa như hắn là quái vật vậy, Lãnh Khiêm bị hắn trừng đến mức ngượng ngùng, thật vất vả mới nói hết lời nói của thiếu phu nhân, đại sư phụ nghe xong thì lại cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, mới nói với hắn, bảo hắn thử đem những món đồ kia đến, nhìn xem có chỗ hữu dụng hay không. Cẩm Nương nghe xong thiếu chút nữa bị tức chết, đại sư phụ này thực gian trá a, bản thân mình nếu như vẽ thêm một bức họa nữa, không phải là hắn lại học trộm sáng ý của mình sao? Được rồi, không phải là của mình, mình cũng là trộm từ kiếp trước, nhưng mà, tại đây, thì không phải là của nàng sao, thật sự là không có đạo đức, nàng phải tìm người tranh luận để phân xử mới được, một chút về kiến thức quyền sáng chế cũng không hiểu , lao động trí óc cũng là tài phú nha, sao có thể để cho họ học trộm không trả tiền, thật không biết xấu hổ, không biết xấu hổ a. Đang oán thầm, thì Lãnh Hoa Đình chọc chọc trán của nàng nói “Phát ngốc cái gì, bức họa này ta cũng không vẽ, sáng mai ta đi tìm phụ vương, chỉ cần Tương Tác Doanh mà dùng bản vẽ của nàng làm ổ trục kéo xe, ta liền dẫn theo người đi đập bể, đập đến không còn cái gì mới trở về, nhìn xem hắn có chịu ột phần lợi nhuận hay không.” Ách… Cái này cũng có thể coi là xã hội đen sao? Quá mạnh mẽ đi, Cẩm Nương nghe được như thế hai mắt liền lóe sáng, nếu không phải Lãnh Khiêm cùng Tứ Nhi đều ở bên cạnh, thì nàng thiếu chút nữa liền nhào tới ôm tướng công của mình mạnh mẽ hôn một ngụm, thật là đáng yêu, bất quá, xem vẻ mặt hắc tuyến của Lãnh Khiêm, thì đã biết biện pháp này sợ là không thành, Tương Tác Doanh chính là một bộ phận của nội vụ phủ, đó là nơi tùy tiện có thể đập bể sao? Vừa nghĩ như thế, mới biết Lãnh Hoa Đình bất quá chỉ trêu chọc nàng thôi, nên không khỏi cong miệng nói: “Tướng công trêu chọc ta!” Lãnh Hoa Đình xem khuôn mặt nàng nhất thời hưng phấn mà đỏ lên, rồi nhất thời nghĩ lại mà thần sắc ảm đạm, biểu lộ biến hóa cực nhanh, hắn không khỏi đưa tay đi xoa khuôn mặt của nàng, đem mặt của nàng vò thành một cục nhăn, trong miệng cả giận nói, “Nàng có phải không tin tướng công của nàng không, ta nói đi đập bể là sẽ đi đập bể, mọi người không phải nói ta là kẻ nửa ngốc nghếch sao, kẻ nửa ngốc nghếch đương nhiên sẽ làm việc không nói lý lẽ, ngay cả Hoàng thượng cũng biết mà, còn thương tiếc cho phụ vương, hơn nữa, ta đây cũng là thay Hoàng thượng giáo huấn những tiểu nhân tâm can đen tối kia, Hoàng thượng còn phải tặng thưởng cho ta mới đúng.” Ách, lời nói này cũng có thể nói sao, Cẩm Nương lại không hiểu, đang muốn hỏi nữa, thì thấy đôi mắt đen như mặt ngọc của hắn trở nên xa xôi, xem ra cho dù hỏi hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết, bất quá nghe lời nói của hắn nàng cũng rất mong đợi, hắn nói cũng có đạo lý, ngày thường người bên ngoài không phải đều xem hắn là kẻ nửa ngốc nghếch sao? Lại bị đoạt thế tử vị, nên trong nội tâm Hoàng thượng đối với hắn cũng có vài phần thương tiếc a, mà trong lòng Giản Thân Vương sợ là cũng thẹn với hắn vì không bảo vệ hắn được tốt, dựa vào danh tiếng ngốc nghếch làm xằng làm bậy… Ừ, không tồi. Vừa nghĩ như thế, nàng liền đem tâm tư muốn gặp đại sư phụ kia để xuống, tóm lại mọi chuyện đều có tướng công của nàng rồi. Lãnh Khiêm liền vội vàng lên xe ngựa đi Tôn Tướng phủ, dù sao chỉ là cách hai con đường, cũng rất gần, chưa đến thời gian một khắc chung, thủ vệ bên ngoài Tôn phủ cùng người hầu thấy xe ngựa của Giản Thân Vương phi đến, thì vội vàng đi vào bẩm báo, không bao lâu, Bạch đại tổng quản liền ra đón, vẻ mặt mừng rỡ: “Tứ cô Phu nhân, tứ cô gia, làm sao tới mà không báo thư về a, lão thái gia cùng lão gia đi lên triều vẫn chưa có về, một lát nữa sẽ sai người báo tin cho nhị phu nhân, nhị phu nhân sợ là đang chạy tới nhị môn nha.” Lải nhải một hồi, lại khiến cho Cẩm Nương nghe được mà thấy lòng ấm lại. Lãnh Khiêm đem Lãnh Hoa Đình ôm xuống đất, Bạch tổng quản nhìn tứ cô gia dung nhan kinh diễm mà phải ngồi trên xe lăn thì trong lòng lại là chua xót, tứ cô nương tốt như vậy mà lại gả ột người tàn tật… Thật là tạo nghiệt a, nhị phu nhân mà nhìn thấy sợ là sẽ thương tâm. Sau khi Cẩm Nương gả đi cũng chưa có quay về hồi môn, nhưng tất cả cấp bậc lễ nghĩa Giản Thân Vương phủ đều làm rất đầy đủ, ngay cả lễ hồi môn cũng mang đến rất nhiều thứ, cho nên, người trong phủ cũng rất hiếu kỳ đối với tứ cô gia chưa từng thấy mặt này, cũng đối với tứ cô nương vừa hâm mộ, vừa có phần thương tiếc, cũng có ghen ghét cùng khinh thường, Bạch tổng quản từ sau sự kiện đồ cưới kia, ngược lại đối với tứ cô nương rất để tâm, mỗi lần Giản Thân Vương phủ có tin tức gì chuyển tới, đều là hắn tự mình đi báo cho nhị phu nhân biết, nhị phu nhân bây giờ đang giúp đỡ đại phu nhân trông coi việc nhà, nàng làm người ôn hòa khôn khéo, tuy có chút ít thủ đoạn, nhưng là người công chính, công bằng, nên bọn hạ nhân rất tin phục. Hắn tất nhiên biết rõ điều nhị phu nhân bây giờ quan tâm nhất chính là chuyện của tứ cô nương, nhưng mà cửa nhà Giản Thân Vương phu rất cao, hắn đã từng đi qua mấy lần, lại không có thể nhìn thấy tứ cô nương, ngược lại Vương Gia thì đã gặp qua hắn một lần, tuy Vương Gia cũng nói mọi chuyện của tứ cô nương đều tốt, bảo mình cứ yên tâm, cho nên, mỗi lần trở về, hắn đều chỉ lấy những tin dễ nghe báo với nhị phu nhân, nhị phu nhân vốn là người thông minh, làm sao có thể dễ dàng tin như vậy, hôm nay tứ cô nương và tứ cô gia cùng nhau trở về, khiến cho Bạch tổng quản rất kích động, vẻ lão luyện thành thục trên mặt cũng hiện đầy ý cười. Lãnh Hoa Đình đối Bạch tổng quản khẽ gật đầu, Bạch tổng quản đi phía trước dẫn đường, Lãnh Khiêm liền ở phía sau đẩy xe, Tứ Nhi cũng đi theo hồi môn, trên đường đi gặp được không ít người quen, xem Tứ Nhi ăn mặc so với trong phủ trước kia tinh xảo hơn rất nhiều, nên trong mắt họ đều lộ ra vẻ hâm mộ, Tứ Nhi nhìn thấy vậy, đầu cũng ngẩng cao hơn, tuy nói không phải là mũi hướng lên trời, nhưng cũng là một bộ dạng hăng hái, Lãnh Khiêm hiếm khi nhìn thấy được bộ dáng này của nàng, nên nhịn không được liền nhìn nhiều hơn một chút. Ở một bên một vài nha đầu quen biết Tứ Nhi đã bắt đầu có ánh mắt háo sắc, cảm thấy nam tử lạnh lùng sau lưng tứ cô gia nhìn Tứ Nhi có mấy phần ái muội, nên nhất thời đối với Tứ Nhi càng hâm mộ cùng ghen ghét. Đương nhiên, một đám bọn tiểu nha hoàn phần lớn đều bị dung mạo tuyệt mỹ của Lãnh Hoa Đình hấp dẫn, nếu không phải Bạch tổng quản mặt lạnh đem tầm mắt quét ngang, sợ là sớm đã có kẻ mở to mắt đối với tứ cô gia chảy nước miếng, ban đầu họ cho rằng tứ cô nương gả cho người tàn tật nên còn có mấy phần đồng tình, bây giờ cũng chỉ có phần cực kỳ hâm mộ. Bạch tổng quản đầu tiên là dẫn Cẩm Nương đi tới nội viện của lão phu nhân, nhị phu nhân đã sớm đến bên ngoài viện nghênh đón, đầu tiên liếc nhìn thấy là Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình cũng là lần đầu tiên gặp nhị phu nhân, xem một bộ dáng nàng mặc dù nhu nhược lịch sự, nhưng ánh mắt lại sáng mà có thần, khôn khéo lanh lợi, ánh mắt này cùng nhị phu nhân trong vương phủ là đồng dạng, nhưng ánh mắt này nhìn Cẩm Nương chỉ có từ ái cùng thương tiếc, từ rất xa khi nhìn thấy Cẩm Nương, vành mắt nàng đã đỏ, thần sắc này cũng không giống giả bộ, xem ra, quả thật cốt nhục thân tình, người dù lợi hại nhưng đối với con gái của mình đều là tình cảm thật sự. Điều này liền làm cho, Lãnh Hoa Đình tuy không tiện hành đại lễ, nhưng cũng ngồi trên xe lăn khom người hạ bái, cung kínhh kêu một tiếng: “Nhạc mẫu.” Khiến nhị phu nhân nghe xong rất kích động, liên tục đáp lời, nhìn con rể của mình từ trên xuống dưới, ngược lại càng xem càng thoả mãn. Cẩm Nương nhìn thấy nhị phu nhân, thì cái mũi cũng là đau xót, nước mắt liền muốn chảy ra, một mặt giữ chặt tay nhị phu nhân nói: “Nương, Cẩm Nương rất nhớ người.” Nhị phu nhân vỗ vỗ tay của nàng, ở trước mặt con rể cũng không nên quá sủng ái con gái, vì thế chỉ cười rưng rưng đem nàng kéo vào trong nội viện: “Hài tử ngốc, cách cũng không xa, nhớ nương thì đến thăm nương là được rồi, đi mau, lão phu nhân nghe nói con trở về, thì cao hứng vô cùng.” Lão phu nhân xác thực đang ở trong phòng, thấy nhị phu nhân lôi kéo Cẩm Nương đi vào, trong mắt cũng lộ ra ý tha thiết, Cẩm Nương vừa vào cửa, liền chính mình phụ giúp Lãnh Hoa Đình, đi đến trước mặt lão phu nhân, Hồng Tụ rất có nhãn lực nên nhanh chóng cầm cái đệm trải lên, Cẩm Nương liền quỳ xuống, thùng thùng dập đầu ba cái, thanh âm nghẹn: “Nãi nãi…” Lão phu nhân đợi nàng dập đầu xong, đau lòng đứng dậy đi kéo nàng, Cẩm Nương không chịu, nói với lão phu nhân: “Nãi nãi, tướng công đi đứng không tiện, Cẩm Nương thay hắn dập đầu với ngài.” Cúi đầu vừa muốn bái, thì lại bị Lãnh Hoa Đình ở sau lưng một tay kéo lấy, “Nương tử, để ta tự mình làm.” Cẩm Nương kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, đã thấy trong mắt phượng xinh đẹp của hắn có sự kiên trì, chân của hắn cũng không phải là tàn tật, chỉ là trúng độc, có thể đi, nhưng mà sẽ vô cùng thống khổ như ngàn vạn kim châm, nàng không nỡ a, vì thế không khỏi lắc đầu, “Tướng công…” “Lần đầu tiên gặp tổ mẫu, cấp bậc lễ nghĩa sao lại có thể do nương tử thay thế.” Hắn cười an ủi nàng, tay cũng ngoan cường dắt tay của nàng, không cho nàng hạ bái. Ngày hôm sau, sau khi thành thân, lúc đối mặt với phần đông thân thích trong vương phủ, hắn hai mắt nhìn trời, ai cũng không để ý tới, ngày thường, thì cũng không đem ai để vào trong mắt, nhưng hôm nay lại muốn tới dập đầu với tổ mẫu của nàng… Nơi mềm mại trong tim Cẩm Nương liền như có người ở đó bấu véo một hồi liền buông ra, vừa đau vừa chua xót, lại thư sướng ngọt ngào. Nàng trong vô ý thức liền đứng lên đi đỡ hắn, Lãnh Hoa Đình sắc mặt bình tĩnh từ trên xe lăn đứng lên, nhấc một bước gian nan, nhưng mỗi bước đi ra đều rất kiên định, người bên ngoài nhìn xem hắn cùng với người bình thường không khác gì, chỉ là cước bộ hơi nặng chút ít, nhưng Cẩm Nương lại có thể cảm giác được, hắn đã dùng bao nhiêu nghị lực mới đi ra được mỗi một bước, tay vịn hắn, liền bắt đầu run rẩy lên, bất quá chỉ còn hai bước là đến, nhưng lại như là cách thiên sơn vạn thủy, lúc Lãnh Hoa Đình vững vàng quỳ xuống, thân thể Cẩm Nương cũng mềm nhũn theo, quỳ một gối bên trên mặt đất, nhưng tay cũng không buông hắn ra, cùng hắn nhất tề hạ bái. Lúc này đây lão phu nhân không đợi Lãnh Hoa Đình bái xuống, liền vội vàng tự mình đứng lên, nâng hắn, “Hài tử ngoan, làm khó cháu, nhanh mau đứng lên.” Lão phu nhân là người nào a, cho dù Lãnh Hoa Đình trấn định tự nhiên, nhưng mồ hôi trên trán cùng gân xanh đã nổi lên cũng không thể gạt được bà, bà không khỏi vì thành ý của hắn mà động dung, càng cảm thấy vui mừng thay cho Cẩm Nương, xem ra, tứ cô nương rất được lòng của cô gia, bằng không, cô gia cũng sẽ không liều mạng cấp mặt mũi cho tứ cô nương ở nhà mẹ đẻ như thế. Nhị phu nhân ở một bên nhìn xem lệ đã sớm rơi đầy mặt, Bạch đại tổng quản rất có nhãn lực đi đến giúp đỡ Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình từ mặt đất đứng lên, Lãnh Hoa Đình vung tay mỉm cười, đối Bạch tổng quản nói: “Không cần.” Động tác ưu nhã đứng lên, Tứ Nhi càng nhanh tay lẹ mắt, mang xe lăn đẩy tới phía sau hắn, Lãnh Hoa Đình nặng nề mà ngồi ở trên mặt ghế, một khắc này, tim của Cẩm Nương đều treo cao, cuối cùng cũng trở xuống lồng ngực, tâm bị từng đợt co rút đau đớn, người bình thường nhìn đây chỉ là hành vi đơn giản, nhưng đối với hắn mà nói, sợ là sắp mất nửa cái mạng đi, nhưng mà, hắn biểu hiện kiên cường như thế, chính là muốn làm cho người trong nhà mẹ đẻ của mình yên tâm với mình, nên nàng đâu thể nhẫn tâm phá hư kết quả hắn cố gắng kiến tạo, vì thế cố nén lệ nuốt vào trong bụng, cầm khăn nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi. Nhị phu nhân tự nhiên là biết rõ tình huống thân thể của của Lãnh Hoa Đình, sau khi Cẩm Nương gả đi, nàng đã không ít lần thăm dò tình huống của hắn, biết rõ chân của hắn tàn phế sáu năm, sáu năm đó, cho tới bây giờ cũng không có người thấy hắn đứng lên, hôm nay, ở trong phòng lão phu nhân, vì hoàn thành toàn bộ lễ cấp mặt mũi cho tứ cô nương, hắn chẳng những đứng mà còn đi vài bước, tâm một mực lo lắng vì Cẩm Nương cũng hoàn toàn rơi xuống, xem ra cô gia rất thương yêu tứ cô nương, nhìn hắn như vậy, hoàn toàn không giống như lời đồn đãi kia… Là một nửa ngốc nghếch, tướng mạo tất nhiên là không cần phải nói, trong thiên hạ thì lại tìm không ra nam tử so với hắn tuấn dật hơn, tính tình tao nhã hữu lễ, cử chỉ ưu nhã lễ độ, làm sao lại giống như người khác nói là tính tình thô bạo. Càng xem càng vui mừng, càng xem càng yêu mến, nhị phu nhân rưng rưng nước mắt, trên mặt treo đầy tươi cười, quay đầu nói với lão phu nhân: “Nương, tứ cô nương chính là người có phúc.” Rồi vụng trộm cầm khăn lau lệ nơi khóe mắt. Lão phu nhân nghe xong cũng là gật đầu, cười nói: “Ngươi đã có thể yên tâm a, hôm nay người cũng thấy, vì vậy không nên hàng ngày ở trước mặt ta nhắc tới nữa, ngươi không phiền, lão bà ta cũng phiền chết đi.”Câu này vừa nói ra, khiến không khí trong phòng liền sinh động lên, Hồng Tụ nhanh chóng mang ghế cho Cẩm Nương ngồi, Cẩm Nương cũng không để ý tới, mà ngồi bên cạnh Lãnh Hoa Đình, liền có tiểu nha đầu đi vào dâng nước trà, lại bày trái cây, lão phu nhân liền hỏi Lãnh Hoa Đình một ít chuyện nhà, Lãnh Hoa Đình đáp từng chuyện, trên mặt cũng không có một chút không kiên nhẫn nào, Cẩm Nương nhìn thấy liền cao hứng, hắn vì mình, liền nhịn sự khó chịu khi nói chuyện tào lao, hắn hiếm khi có lúc như vậy, còn nghiêm trang như thế, từng câu đều là nghiêm túc trả lời. Nhị phu nhân liếc mắt, thấy Cẩm Nương chỉ dẫn theo một mình Tứ Nhi trở về, thì rất là kinh ngạc, không khỏi hỏi: “Như thế nào không thấy Bình Nhi đi theo?” Cẩm Nương đang nghĩ ngợi muốn tìm một cơ hội cùng nhị phu nhân nói chuyện của Bình Nhi, lại không ngờ lúc này, ngay trước mặt lão phu nhân cùng Lãnh Hoa Đình nhị phu nhân lại hỏi, làm cho nàng rất khó xử, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Lão phu nhân ánh mắt rất sắc bén, không chỉ sắc mặt Cẩm Nương khác thường, mà Tứ Nhi đứng ở một bên cũng bối rối, thì liền biết rõ nha đầu Bình Nhi kia sợ là xảy ra vấn đề rồi, lại nghĩ tới trước khi tứ cô nương gả đi, bên người cũng có người không sạch sẽ, trong nội tâm bà càng hiểu rõ vài phần, cũng không đợi Cẩm Nương trả lời, liền nói với nhị phu nhân: “Ngươi cũng không nhìn vợ chồng son bọn họ một chút, rõ ràng chính là nhất thời nảy lòng ham muốn trở về, sao có thể mang về hết, lại nói, nha đầu tốt a, một cái là được, nhiều người nhìn xem còn vướng bận.” Nói xong, rồi cười cười nói với Hồng Tụ đứng một bên: “Ngươi xem, bên cạnh ta cũng chỉ có một mình Hồng Tụ, đó là bởi vì nàng lấy được lòng của ta, những người khác, ta còn dùng không quen.”Hồng Tụ nghe xong liền đứng một bên cười không ngừng. Nhị phu nhân cũng nhìn ra Cẩm Nương có điều không đúng, nàng vốn chỉ là thuận miệng hỏi, hôm nay nghe lão phu nhân vừa nói như vậy, trong nội tâm liền nổi lên nghi ngờ, bất quá, bây giờ đang có mặt cô gia, nên hông thể hỏi nhiều, chỉ là trong nội tâm bắt đầu lo lắng. Mấy người bọn họ đang nói chuyện, thì bên kia chợt nghe bọn tiểu nha đầu báo lại, nói là nhị cô nương nghe nói tứ cô nương cùng tứ cô gia hồi môn, nên kéo đại cô nương cùng đi tới. Cẩm Nương nghe xong liền chấn động, không khỏi nhìn về phía nhị phu nhân, nhị phu nhân liền giải thích nói: “Cũng thật trùng hợp, hôm nay đại cô nương cũng trở về hồi môn, nàng đến đây cũng được một canh giờ, thì con cũng trở lại, hôm nay thật là ngày lành.” Câu sau là nói với lão phu nhân, nhưng trên mặt lão phu nhân lại không vui vẻ, cũng không quản tứ cô gia đang ở đây, hừ lạnh một tiếng nói: “Tứ cô nương của chúng ta khó có được lần đầu hồi môn, đại cô nương, thì suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, cũng không biết lúc trước mẫu thân nàng có dạy nàng nữ giới, xuất giá chi nữ không, nào có ai ba ngày hai ngày lại về nhà mẹ đẻ, thật sự là mất hết thể diện của Tôn gia chúng ta, Cẩm Nương a, con từ nay về sau nên coi nhà chồng làm trọng, coi chồng là trời, cũng đừng học đại tỷ của con a…” Cẩm Nương giờ mới hiểu được, kỳ thật lão phu nhân cũng là đang lấy lòng Lãnh Hoa Đình, sau khi Cẩm Nương xuất giá ba ngày là phải trở về hồi môn, bởi vì Lãnh Hoa Đình không muốn, cho nên nàng không có về, chỉ đem quà lễ sang không quả thật không đúng, lúc trước trong lòng lão phu nhân cũng tức giận, nhưng vì nghĩ cô gia là người tàn tật, chắc sẽ là người tính tình cực đoan, không muốn đến Nhạc gia cũng có thể hiểu được, nhưng mới vừa rồi chứng kiến một màn tứ cô gia nhịn đau nhức đến hành lễ với mình, thì tất cả tức giận trong lòng lão phu nhân đều tiêu tan, thật là hài tử tốt a, hiểu lễ lại ân cần, có hắn che chở cho tứ cô nương, cuộc sống sau này của tứ cô nương sẽ không kém chút nào. Cho nên, mới mượn cơ hội để Cẩm Nương đối với vị hôn phu quan tâm hơn chút ít. Lão phu nhân lại nghĩ tới đại cô gia, tổng cộng chỉ đi theo Vân Nương hồi môn ngày đầu tiên, còn cực kỳ kiêu căng, Vân Nương ở trong Trữ vương phủ cũng không được người ta chào đón, cha mẹ chồng trượng phu lại thêm vài cái di nương thông phòng, mỗi ngày đều làm ầm ĩ, nếu nàng gặp cái gì không tốt liền về nhà mẹ đẻ, ở trong nhà khóc lóc kể lể ồn ào, oán cha mẹ lựa nhà chồng không tốt cho nàng, một người mạnh mẽ như đại phu nhân, cũng bị nàng làm tức giận đến thành bệnh, giờ cũng trở nên lười nhác, thật nhiều sự tình đều ném cho nhị phu nhân, cũng may nhị phu nhân là người hiểu lý lẽ, đem trong phủ quản lý có trật tự, lão phu nhân mới có thể yên ổn sống qua ngày, nhưng mà ba ngày hai buổi thì bị Vân Nương ầm ĩ, cho nên, vừa nghe đến tên Vân Nương, là bà liền thấy chán. Đang lúc nói chuyện, thì Tôn Ngọc Nương đã lôi kéo Tôn Vân Nương vén rèm đi vào, thần sắc Tôn Ngọc Nương tươi tắn, không hề có vẻ mặt lo lắng của người sắp gả đi, vẫn bộ dạng cô gái nhỏ cười hì hì dắt tay Vân Nương, vừa nâng mắt lên, liền nhìn thấy Lãnh Hoa Đình ngồi ngay ngắn trong nội đường, thì lập tức ngây người, đó là tiên nhân hạ phàm sao? Thế gian sao lại có người mĩ mạo như vậy, ngũ quan tinh xảo không giống như người bình thường tạo ra, đẹp nhất là đôi mắt kia, đen như hồ sâu, rồi lại chói lọi như sao, vừa giống như tuyết liên nở rộ trên băng sơn, lại như bách hợp xấu hổ trong thâm sơn, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông, thật là đẹp… Khiến cho hồn của nàng bay lên trời, khiến cho nàng rốt cuộc không mở mắt nổi, Lãnh Hoa Đường đã tuấn dật như thần tiên, nhưng mà, so với nam tử này, thật sự là thua kém cách xa vạn dặm… “Ngọc Nương!” Lão phu nhân thiếu chút nữa bị chọc tức chết, Ngọc Nương cũng quá vô sỉ đi, quả thực không biết thẹn, nào có ai vừa gặp đã nhìn chằm chằm vào muội phu của mình như vậy, còn… Một bộ dáng mất hồn mất vía như thế, thật sự là dọa người a, thật sự nhịn không được, nên trách cứ nàng một tiếng. Vân Nương từ lúc tiến vào, cũng bị tuấn nhan của Lãnh Hoa Đình choáng váng một chút, bất quá, nàng là chỉ thưởng thức, người cùng vật đẹp mắt sẽ hấp dẫn ánh mắt người bình thường nhưng mà, sau khi nàng nhìn mấy lần cũng có thể chuyển dời tầm mắt, ngược lại đang đánh giá đến Cẩm Nương, cách lần trước gặp mặt thời gian cũng không dài, nhưng Cẩm Nương so với lúc trước càng lộ vẻ kiều mỵ, giữa lông mày vẫn bình tĩnh giống như trước đây, nhưng lại nhiều hơn phần ngọt ngào cùng hạnh phúc, là vì nam tử bên người kia sao? Nghĩ đến thái độ của Trữ vương thế tử đối với của mình, trong nội tâm Vân Nương dấy lên một trận chua xót, một cỗ ghen ghét bỗng dưng lại tự sinh ra, dựa vào cái gì, nàng bất quá chỉ là một thứ nữ, lại còn gả ột kẻ tàn tật, vốn tưởng rằng sẽ là một người bệnh sắp chết, sao lại là ke tuấn mỹ không giống người nhân gian như thế, tại sao lại đối tốt với một người có tướng mạo bình thường như Cẩm Nương vậy? Lãnh Hoa Đình thật sự là chịu không được ánh mắt háo sắc Tôn Ngọc Nương nữa, nếu như đây không phải là nhà mẹ đẻ của Cẩm Nương, lại có nhị phu nhân cùng lão phu nhân ở đây, hắn thực muốn kiếm cái gì đó đập nát mặt nữ nhân xấu xa này, cũng may lúc hắn nhẫn nại đến cực hạn, thì lão phu nhân quát to một tiếng, hắn mới thu lại buồn bực trong mắt, lại là một bộ dáng ưu nhã hữu lễ. Tôn Ngọc Nương bị lão phu nhân quát, mới hồi phục tinh thần lại, tuy vẫn lưu luyến không muốn dời mắt khỏi Lãnh Hoa Đình, nhưng vẫn phải dịch chuyển khỏi, lúc này nàng mới phát hiện, mọi người trong phòng đều nhìn mình, hai tai lập tức nóng lên, thấp đầu, cực lực che giấu vẻ không tự nhiên của chính mình, cung kínhh thi lễ một cái với lão phu nhân, sau đó liền thành thật đứng một bên, một đôi mắt to lại vẫn là thỉnh thoảng nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, không có biện pháp, thật đẹp, con mắt như không phải là của mình, tuyệt không nghe đầu óc điều khiển, khống chế không nổi lại muốn nhìn nhiều hơn mấy lần. Cẩm Nương thật không nghĩ tới Tôn Ngọc Nương lại đối với tướng công nhà mình mắt hoa si như thế, được rồi, thằng nhãi này lớn lên cũng quá yêu nghiệt một chút, chính mình khi đó cũng nhìn đến không mở mắt nổi, nhưng mà, con người luôn có lý trí, đúng không, lão phu nhân đều đã quát lên mà Tôn Ngọc Nương còn nhìn chằm chằm vào tướng công, vậy cũng quá vô lễ a, quá không lịch sự đi, nàng ta là người đã đính hôn rồi, nào có nữ tử ai mà cứ nhìn chằm chằm vào tướng công của người khác như vậy, Vân Nương so với nàng ta khá hơn, hoàn hảo, thân phận hiện tại khiến cho Vân Nương dù có yêu mến, cũng không thể nghĩ bậy, bằng không, lại tới thêm một Bình Nhi, thì rất phiền toái. “Đây là tứ muội phu sao? Quả nhiên nhân trung long phượng a, tứ muội muội thật sự là có phúc khí tốt.” Tôn Vân Nương thật sự nhìn không nổi bộ dáng nhị muội của mình nữa, lại sợ lão phu nhân bởi vậy lại tức giận Ngọc Nương, nên vội vàng đi ra đánh vỡ bầu không khí khó chịu này. Lão phu nhân cũng bị Tôn Ngọc Nương làm ất hết mặt mũi, Vân Nương vừa nói lời này, nên nàng cũng không thể phát tác, nên vừa cười vừa nói: “Ngọc Nương, Vân Nương, đến, chào tứ muội phu của các ngươi a.” Ngọc Nương cùng Vân Nương nghe xong liền tiến lên hành bán lễ cho Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình mặt mày bất động, hai mắt mơ hồ, nhưng vẫn chắp tay thi lễ hồi lại, “Hoa đình gặp qua đại tỷ, nhị tỷ.” Lại từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc nhìn hai tỷ muội. Vân Nương ngược lại rất tự nhiên thối lui một bên, Ngọc Nương lại cảm thấy trong nội tâm rầu rĩ, rồi ngẩng đầu hung ác nhìn Lãnh Hoa Đình một cái mới lui xuống. “Tứ muội, không nghĩ tới ngươi hôm nay cũng hồi môn, ta còn định qua hai ngày nữa sẽ cùng Uyển nhi đi tới chỗ nhị phu nhân, tỷ muội chúng ta lại trò chuyện, hiện tại càng tốt, cũng không cần phải phiền toái đi Đông phủ như vậy, một lát nữa tỷ tỷ tìm muội tán gẫu.” Vân Nương thân mật tới kéo tay Cẩm Nương nói, trên khuôn mặt không thấy nửa điểm giả tạo, giống như lúc trước hai nàng ở trong nhà là tỷ muội tốt vậy. Cẩm Nương tất nhiên biết rõ là nàng muốn hỏi chuyện làm ăn kia, trong nội tâm liền bối rối nghĩ xem phải trả lời nàng như thế nào mới tốt, thì bên kia nhị phu nhân liền nhắc nhở: “Cẩm Nương, đại phu nhân đang bệnh, con còn chưa có đi bái kiến, một lát nữa để Đông nhi dẫn con đi qua đó, giờ lão gia cũng sắp về, để cô gia ở chỗ này chờ lão gia trở về a.” Cẩm Nương vừa đi, Vân Nương cùng Ngọc Nương tất nhiên là không thể ngồi lại trong phòng lão phu nhân, dù sao Lãnh Hoa Đình là khách lạ, lại là nam nhân, nam nữ ở trong đại phòng cũng không thể nào nói chuyện, vì thế Vân Nương nghe xong liền cao hứng nói với Cẩm Nương: “Tứ muội, vừa vặn, đại tỷ cũng muốn đi gặp mẫu thân, ta và nhị muội sẽ cùng muội đi a.” Cẩm Nương nghe xong liền gật đầu, nàng cùng đại phu nhân cũng không có nhiều điều muốn nói, chuyện của Liễu Lục khiến nàng đối với đại phu nhân càng thêm chán ghét, lúc ở nhà mẹ đẻ khi dễ ngược đãi mình còn chưa tính, không nghĩ tới, gả đi rồi, nàng còn muốn thao túng người bên cạnh mình, nữ nhân này, lòng dạ cũng quá tàn nhẫn đi, bất quá, trên cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải làm, nên để cho Tứ Nhi đem lễ vật đã chuẩn bị tốt ra, phân đưa cho lão phu nhân, nhị phu nhân, Vân Nương Ngọc Nương mấy phần, vì không gặp mặt Trinh Nương nhưng cũng sai người đưa lễ vật qua, còn chính mình thì tự tay đem lễ vật đưa cho đại phu nhân, đi phía sau Vân Nương và Ngọc Nương cùng nhau đi tới phòng đại phu nhân. Trên nửa đường, Vân Nương mắt nhìn Tứ Nhi đi theo, giống như tùy ý mà hỏi thăm: “Di, ta nhớ được bên người Tứ muội có hai người đắc lự, hôm nay như thế nào chỉ có một người, Bình Nhi đâu” Cẩm Nương nghe xong liền tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: “Đại tỷ trí nhớ thật tốt, ngay cả nha đầu bên người ta cũng nhớ rõ.” Nói, lại thở dài, tiếp theo nói ra lời kinh người: “Bình Nhi chết rồi.” Vân Nương nghe được chấn động, mắt to hiện lên một tia kinh hoảng, vội vàng mà hỏi thăm: “Chết? Như thế nào lại chết rồi?” Cẩm Nương mắt nhìn Ngọc Nương vẫn còn đang mất hồn mất vía bên cạnh nói: “Nàng rất lớn mật, lại dám đối với tướng công làm ra những hành động to gan, tướng công liền cho người đuổi ra bên ngoài, về sau, ta vốn muốn tặng cho Tam thúc nhà ta, nhưng nàng chết sống không chịu, cãi lộn náo loạn, tướng công liền sai người đem nàng dùng côn đánh chết…” Lời vừa nói đến đây, Cẩm Nương cố ý ngừng lại, rồi không có nói tiếp, xem bộ dạng Vân Nương như vậy, tựa hồ đối với chuyện Bình Nhi rất là quan tâm, chẳng lẽ, Bình Nhi trước khi đi, đã chịu nàng sai khiến? Vậy thì việc đổi thuốc xem ra cũng có quan hệ với Vân Nương. Tôn Vân Nương nghe xong quả nhiên sắc mặt thật không dễ nhìn, thì thào nói: “Như vậy a… Là nên đánh chết… Chỉ là, rốt cuộc cũng cùng gả đi, tứ muội cũng không thể nói che chở chút ít sao.” Cẩm Nương nghe xong không khỏi cười lạnh: “Tướng công cũng là muốn tốt cho ta, đối với nô tỳ bất nhân bất nghĩa bán đứng chủ nhân này, không cần nương tay, đại tỷ, ngươi nói đúng không.” Vân Nương bị Cẩm Nương nói đến chấn động, cười mỉa mai nói: “Vậy cũng đúng, người đắc lực mà lại bất trung như vậy, chúng ta ở nhà chồng cũng rất khó khăn, không thể mềm lòng.” Lời nói của Cẩm Nương như đập vào trong lòng Ngọc Nương, người kia đối với nữ tử yêu hắn lại nhẫn tâm như thế sao? Bình Nhi thì Ngọc Nương đương nhiên biết đến, lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, lại là nha hoàn thiếp thân cùng gả tới với Cẩm Nương, coi như là đối với hắn có chút tâm tư này, cũng là bình thường, bất quá… Có thể là ngại thân phận quá thấp, nên không thích, chính mình mới là con vợ cả… Nhân vật thần tiên như vậy, nếu có thể đứng lên, sợ là thế gian này không có nam tử nào có thể so với hắn, nếu là… Trong lúc nhất thời, tinh thần nàng mơ hồ, Cẩm Nương cùng Vân Nương nói gì đó, nàng toàn bộ đều không nghe thấy, chỉ là ngơ ngác đi theo bên cạnh. “Tứ muội muội, lần trước tỷ tỷ nói với muội chuyện kia, ngươi thăm dò thế nào? Đã hỏi qua mẹ chồng của muội chưa?” Vân Nương thật sự không muốn vì chuyện Bình Nhi mà vướng bận nhiều, nên thay đổi chủ đề sang chuyện nàng quan tâm nhất. Cẩm Nương nghe xong thì cười lạnh trong lòng, quả nhiên là muốn hỏi chuyện này, nàng ta cũng không chịu suy nghĩ một chút, gian cửa hàng ở thành đông này ngay cả Dụ thân vương phủ cũng có cổ phần, mà đây chỉ là mới một nhà, trong kinh không biết còn bao nhiêu hoàng thân quốc thích trộn lẫn bên trong, nàng lại chỉ có một ít của hồi môn mà muốn chen chân vào trong, nghĩ cũng quá hay đi, bất quá… Nhất thời trong đầu Cẩm Nương liền hiện ra đôi mắt oán hận của Xuân Hồng, khóe miệng liền câu thành nụ cười nói: “Đại tỷ, ban đầu là không có cách nào khác, tỷ cũng biết, cửa hàng này là vương gia trông coi, các nhân vật lớn trong kinh thành đều góp cổ phần, người bình thường cũng không vào được, bất quá, hôm nay ngược lại có một cơ hội tốt, cũng không biết đại tỷ có nguyện ý thử xem hay không.” Vân Nương không nghĩ tới Cẩm Nương thật đúng là nghĩ ra biện pháp, nên hai mắt không khỏi sáng lên, nàng dừng bước chân, “Muội muội nói mau, có biện pháp gì, chỉ cần tỷ tỷ có thể làm được, tất nhiên là sẽ nghĩ biện pháp đi làm, từ nay về sau kiếm được tiền, tỷ tỷ sẽ không quên ân tình của muội muội.” Ngươi không âm thầm hại ta, ta liền thiên ân vạn tạ rồi, ta cũng không dám cần ngươi nhớ ơn, trong lòng Cẩm Nương oán thầm, nhưng trên mặt lại ra vẻ khó xử nói: “Bây giờ cửa hàng này là do tam thúc tiếp quản, nếu tỷ đi tìm tham thúc thì việc có thể thành.” Vân Nương nghe xong trên mặt liền thất vọng, sẵng giọng nói Cẩm Nương: “Tam thúc ngươi nổi danh là kẻ hỗn đản, ngươi… Làm sao ngươi lại để cho ta đi tìm người như vậy?” Cẩm Nương nghe xong không khỏi nở nụ cười, ra vẻ thần bí ở bên tai Vân Nương nói: “Ngươi đã biết rõ Tam thúc là người như vậy, còn không nghĩ ra biện pháp sao? Tặng hai người đẹp mắt ra, lại đi tìm quản sự cùng hắn nói chuyện, mời hắn đi Thiên Hương cư, Hỉ Thúy lâu chơi đùa, đem hắn mê đến thất điên bát đảo, thì nhất định sẽ đáp ứng ngươi, hắn a, thích nhất đúng là rượu ngon mỹ nữ, người như vậy không phải là dễ mua chuộc nhất sao? Bằng sự thông tuệ của đại tỷ, còn sợ không thu phục được kẻ hỗn đản kia sao?” Vân Nương nghe xong đôi mắt quả nhiên lại phát sáng lên, nếu chỉ cần đổi hai mỹ nhân là có được lợi nhuận lớn như vậy, thì quả là quá lời, chỉ cần một phần nhỏ như sợi lông thôi, thì lợi nhuận một năm cũng không thể đếm hết được, nếu việc này thành, từ nay về sau mình ở trong Trữ vương phủ cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, vừa nghĩ như thế, thì không khỏi hưng phấn lên, ước gì có thể lập tức mang Cẩm Nương trở về vương phủ, “Tứ muội muội, muội nói tốt lắm, sáng mai ta liền đi chọn người, đến lúc đó muội nên giúp ta dẫn người đến, đại tỷ được chỗ tốt, tự nhiên sẽ không quên muội muội.” Cẩm Nương cười đáp, “Sáng mai đi, sáng mai tỷ hẹn Uyển nhi muội đi đến chỗ nhị phu nhân a, ta mời tam thẩm tử cùng đi, nhớ rõ, nên đem chút ít lễ vật tặng cho tam thẩm tử của ta, tam thẩm tử người này thật sự, là được thứ tốt, thì rất nhiều đều dễ xử lý.” Nói xong thì đối với Vân Nương nháy mắt. Vân Nương tự nhiên là đã hiểu ý của nàng, hai tỷ muội liền nhìn nhau cười, cùng đi vào trong nội viện của đại phu nhân. Tam lão gia là cái người càn quấy, thái độ như vậy mà trông coi cửa hang thành Đông, chớ nói nửa năm, sợ là chỉ ba tháng cũng chống không nổi, nếu như Vương Gia tiếp tục bỏ mặc để hắn trông coi, thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, cho nên, dù Vân Nương có thể góp cổ phần vào, cũng chẳng được bao nhiêu tiền lợi nhuận, đây là điều quan trọng nhất, bên người Vân Nương có mấy cô gái lợi hại, nếu như tuyển hai người đến bên người Tam lão gia, Tam lão gia là người háo sắc tham tiền, có mới nới cũ, nô tỳ Xuân Hồng kia, không có Tam lão gia sủng ái, dù có bản lĩnh, cũng không trở mình nổi, nếu như nàng chấp nhận vận mệnh thì không sao, nhưng lại nổi lên tâm tư hại người, sợ là sẽ bị trừng trị đến thịt dư trên người cũng chẳng còn mấy lượng. Trong nội tâm Vân Nương cao hứng, nhất thời đã quên Ngọc Nương, vừa cùng Cẩm Nương bước vào sân nhỏ của đại phu nhân, quay đầu lại mới phát hiện Ngọc Nương không có theo kịp, tức giận đến quay đi kéo Ngọc Nương, thấy nàng vẫn là một bộ dáng mất hồn mất vía, nên không khỏi nóng nải, duỗi tay chọc trán của nàng, nhỏ giọng mắng: “Ngươi bị ma ám rồi hả? Đó chính là tướng công của Cẩm Nương, ngươi lại bị thần kinh cái gì, hắn cũng là người ngươi có thể mơ tưởng sao? Đừng quên, ngươi đã đính hôn rồi, sang năm sẽ là nữ nhân gả cho thế tử, thế tử cũng là người nhất phái phong lưu tuấn tú, ngươi lúc trước không phải chết sống cũng yêu mến hắn sao? Như thế nào hiện tại lại thay lòng đổi dạ rồi?” Ngọc Nương bị nàng đâm đau, nâng mắt nói: “Người kia, hắn căn bản là không thích ta, đại tỷ… Ngươi không biết, ngày đó, cũng không phải ta cố ý đi vào phòng kia, ta rõ ràng là đi vào phòng Uyển nhi, đi đến nửa đường đột nhiên có một nha đầu, nói cho ta biết, cái phòng kia chính là của Uyển nhi, còn dẫn theo ta đi vào nghỉ ngơi, ta nào biết đâu rằng, đây là chỗ không sạch sẽ, người kia… Người kia còn cùng mấy tên xấu xa đó ở một chỗ, tương lai… Tương lai ta gả đi, chưa chừng lại giống với ngươi, đều không được tướng công sủng ái, ta… Ta không muốn gả cho hắn.” Việc này vẫn dấu trong lòng Ngọc Nương đã lâu, cũng không dám nói với người khác chuyện đó, chuyện ngày đó cũng quá mức uất ức, rõ ràng mình chính là người có quy củ, ai biết lại đụng phải chuyện như vậy, còn bị người chê cười, bị phụ thân đánh mười roi, đánh cho nàng da tróc thịt bong a, hôm nay còn bị đại tỷ mắng, nàng càng nghĩ càng ủy khuất, nhịn không được nên nói hết với đại tỷ, đại tỷ cho tới bây giờ đều rất thương yêu nàng, có lẽ, có thể giúp nàng? Quả nhiên, lời Ngọc Nương đâm vào chỗ đau của Vân Nương, nàng kéo tay Ngọc Nương nói: “Nay cũng không phải là không có biện pháp nào sao, chuyện hôn nhân đại sự này, cũng không phải do chúng ta quyết định, tỷ tỷ ta hiện tại cũng muốn đổi ý, nhưng mà đổi được sao? Nam nhân cưới người không thích, hắn còn có thể tái giá, lấy tiểu thiếp thông phòng, chỉ cần yêu mến, thì có thể từng người từng người đem vào trong phòng, nữ nhân chúng ta… cũng chỉ có nhận mệnh, nhị muội, muội chớ suy nghĩ lung tung, việc này cơ bản là do muội không cẩn thận, hôm nay ván đã đóng thuyền, muội… Thanh danh đã sớm hỏng, muốn hủy hôn tái giá, làm gì có người nào đứng đắn theo đuổi cưới muội? Lại nói, thế tử này nhìn xem cũng không phải là người quá xấu xa, ngày ấy cũng bất quá là gặp dịp thì chơi thôi, muội sau này, chỉ cần hầu hạ tốt hắn, tất nhiên có thể lấy được lòng của hắn.” Tôn Ngọc Nương nghe xong liền khóc lên, hất tay Vân Nương, vội vàng nói: “Không, ta muốn đi tìm nương, ta không lấy thế tử làm chồng, ta muốn gả cho Nhị công tử, Giản Thân Vương không phải thương Nhị công tử nhất sao? Ta cũng không cùng tranh với Cẩm Nương, hay là làm bình thêđi, ngươi xem, Nhị công tử đối với Cẩm Nương thật tốt a, nha hoàn khi dễ Cẩm Nương, thì Nhị công tử đều giúp đỡ, ta lại không kém so với Cẩm Nương, ta là một đích nữ, gả ột người tàn tật như hắn, còn chịu làm bình thê, tuyệt không ghét bỏ hắn, hắn… Hắn tất nhiên sẽ cảm động.” Cẩm Nương ngay lúc Vân Nương quay lại, cũng lén lút đuổi theo, nhưng chỉ là đứng bên cạnh sân nhỏ, cách nơi đó vài mét, nên lời nói của hai tỷ muội Vân Nương nàng đều nghe rõ ràng rành mạch, thật đúng là không nghĩ đến Tôn Ngọc Nương quá không biết xấu hổ, đến tình trạng này rồi, mà nàng còn nói ra miệng như vậy, còn nói… Không chê tướng công nhà nàng hả? Hừ, tướng công muốn lấy nàng ta sao? Vừa rồi nếu không phải ở trong phòng lão phu nhân, tướng công vì muốn giữ gìn mặt mũi cho nàng giả bộ nhã nhặn, thì không biết chừng đã cầm gì đó đập bể đầu nàng ta, chính mình đã tận mắt thấy hắn cầm cái chén trà đập bể đầu nha đầu Lưu di nương đưa đến, đây chính là chuyện thật nha, đột nhiên nàng cũng muốn nhìn đến biểu lộ của Lãnh Hoa Đình khi nghe Tôn Ngọc Nương nói phải gả cho hắn, nhất định là biểu tình rất phong phú, rất thú vị, vừa nghĩ như thế, sự khó chịu trong nội tâm liền toàn bộ tiêu tán tản, giả bộ chuyện gì cũng không biết, xa xa kêu Vân Nương một tiếng: “Đại tỷ, Đỗ ma ma đều đã ra đón, hai người còn đang làm gì đấy?” Vân Nương nghe xong vội vàng trả lời vài tiếng, rồi liếc mắt trừng Ngọc Nương nói: “Một lát nữa ngươi ở trước mặt nương không thể nói hưu nói vượn, nương bây giờ không chịu nổi bị chọc tức.” Nghĩ nghĩ, lại thở dài: “Ta cũng là đứa con không ra gì, ở nhà chồng bị chọc tức, đã muốn trở về tố khổ cùng nương, bây giờ… làm cho nương tức đến bị bệnh, thật sự là bất hiếu a.” Nói xong, liền kéo tay Ngọc Nương đi vào trong nội viện, quả nhiên Đỗ ma ma đã ra khỏi phòng nghênh đón, thật xa liền cười tủm tỉm nói: “Ơ, hôm nay là gió nào a, mà đại cô nương cùng tứ cô nương đều trở về thế, mau mau vào nhà, bên ngoài gió lớn lắm, tứ cô nương là lần đầu hồi môn, cũng không thể chậm trễ, đại phu nhân mới nghe tứ cô nương trở về, đã cao hứng, tinh thần cũng khá hơn.” Nói lải nhải liên miên, ánh mắt lại nhìn trên tay Cẩm Nương, xem nàng đeo nhiều đồ quý, thì khóe miệng liền vểnh lên, lễ của Giản Thân Vương phủ, cho tới bây giờ đều là thứ tốt.
/196
|