Edit: Funny1107Beta: Aquarius8713Bên ngoài hai ma ma lập tức tiến vào, trong lòng Thượng Quan Mai lập tức trầm xuống, tuy là nàng cũng không thích Lưu di nương, khí thế của Lưu di nương cũng quá mức, nhưng mà dù sao bà ta vẫn là mẫu thân của Lãnh Hoa Đường, từ một trắc phi lại trở thành một nô tỳ thấp hèn như vậy, mặt mũi của Lưu di nương nàng tạm thời mặc kệ, nhưng mà còn mặt mũi của Lãnh Hoa Đường, lại còn mặt mũi thế tử phi của nàng? Đặt ở nơi nào đây? “Đệ muội, muội không cần quá mức vậy.” Thượng Quan Mai khuyên bảo. “Đại tẩu, việc này không cần thương lượng nữa, những việc của bà ta tẩu hẳn biết rõ, không phải là muội không để mặt mũi cho tẩu, nhưng đối với loại người lòng dạ như rắn rết này, không thể quá mềm lòng, người ta nói nếu một lần bị ngã, lại nhiều lần bị bà ta hãm hại, nếu lại tiếp tục nhường nhịn, chỉ biết cho bà ta cơ hội cắn ngược lại, loại chuyện này muội không muốn bị ăn ám hại một lần nữa.” Vẻ mặt của Cẩm Nương vô cùng nghiêm túc trịnh trọng nói với Thượng Quan Mai. Tuy trong lòng vương phi biết Thượng Quan Mai rất đau khổ, thở dài, đi đến bên cạnh khuyên nàng: “Mai nhi, nàng ta chỉ là thiếp, con là con dâu của ta, về sau, ta sẽ xem con như nữ nhi của mình mà đối xử.” Thượng Quan Mai nghe thấy lời này trong lòng cảm thấy ấm áp, vương phi quả nhiên luôn lương thiện như vậy, tuy Lưu di nương đã không ít lần hãm hại vương phi, nhưng bà vẫn dùng sự lương thiện của mình để đối xử với mọi người, cũng được, mấy ngày này, nàng cũng đã chịu đựng sự tức giận của Lưu di nương cùng Ngọc Nương, nếu để Lưu di nương tiếp tục chèn ép nàng, thì Ngọc Nương sẽ ngày càng trở nên kiêu cạo đến cỡ nào.Nghĩ tới đây, Thượng Quan Mai liếc về phía Ngọc Nương, nhìn thấy nàng ta đang đứng ưỡn cái bụng ra, tròng mắt không ngừng di chuyển, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, Thượng Quan Mai không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói với Cẩm Nương: “Nhưng đừng giao cho di nương quá nhiều việc nặng là được, muội chú ý một chút.” Cẩm Nương nghe thấy buồn cười, trong lòng biết Thượng Quan Mai đã suy nghĩ thông suốt, liền phất tay lên, nói với hai vị ma ma kia: “Đưa bà ta đi đến phòng giặt đi, hai người các ngươi nghe kỹ cho ta, nếu bản phu nhân nhìn thấy bà ta trở về, cẩn thận da của các ngươi.” Hai ma ma kia nghe xong đưa mắt nhìn nhau, cái gì mà di nương trở về viện, Lưu di nương không phải là di nương sao? Hiện tại. . . . . . sao từ miệng của phu nhân trở thành tiện tì rồi? Chỉ là sau khi phu nhân trở về, so với lúc trước, đã nghiêm khắc hơn rất nhiều rồi, thế tử phi cùng vương phi đều phải nghe theo lời của nàng, xem ra, trong phủ này, mọi chuyện đã xoay chuyển rồi, về sau nhất định phải kính trọng đối với thiếu phu nhân. Hai ma ma tha Lưu di nương đi ra ngoài, Lưu di nương khóc lớn, nói với Thượng Quan mai: “Mai nhi, con làm sao có thể nhìn bọn họ khi dễ di nương chứ, trong phủ này con mới chân chính là thiếu chủ tử, dựa vào cái gì lại nhường địa vị này cho Cẩm Nương?” Thượng Quan Mai bất đắc dĩ nhìn bà ta một cái, thở dài nói: “Di nương, ngài vẫn nên yên tĩnh lại một chút đi, thành thật mà làm việc trong phòng giặt, không cần náo loạn nữa, sau một năm nữa, Mai nhi sẽ đón ngài trở về.” Lưu di nương làm sao có thể cam tâm, bà ta cả đời khổ sở theo đuổi, buông tha ngay cả tôn nghiêm cùng nhân phẩm của bản thân là vì cái gì, mọi chuyện đã tính toán đến nước này, đã trở thành một người đứng trên nhiều người, có thể hãnh diện trước đích tỷ, không nghĩ tới, thời cơ gần đến, lại bị trách phạt trở thành một nô tỳ hạ đẳng như vậy, chuyện này bà ta làm sao có thể chịu đựng được? Hai ma ma kéo bà ta thẳng một đường, trên đường bà ta khóc thét lên, Cẩm Nương chờ Lưu di nương đi, nhàn nhạt quay lại nhìn lên phần bụng đang nhô ra của Ngọc Nương, lẽ ra, Lưu di nương đối xử với Ngọc Nương rất tốt, nghe nói từ sau khi Ngọc Nương mang thai, Lưu di nương vô cùng bảo vệ nàng ta, thậm chí vì Ngọc Nương không tiếc đối nghịch cùng Thượng Quan Mai, nhưng mới vừa rồi, nàng đã đánh Lưu di nương, lại còn đem phạt bà ta vào phòng giặt giũ, vậy mà từ đầu đến cuối Ngọc Nương cũng không có một câu cầu tình cho bà ta, giống như Lưu di nương với nàng ta không có bất kỳ quan hệ nào cả, ngay cả Thượng Quan Mai từng bị bà ta chèn ép, nhưng cũng đứng ra thay bà ta cầu tình một chút, nhưng nhìn Ngọc Nương lúc này, quả thật làm cho người khác thất vọng. “Tứ muội, chắc muội đã đi đường mệt rồi, đừng vì một chút chuyện này mà làm phiền bản thân, muội nên trở về phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa tỷ sẽ sai phòng bếp đem chút đồ ăn lên uội.” Ngọc Nương phát hiện Cẩm Nương đang nhìn nàng ta, sửa lại khuôn mặt vừa nãy còn thống khổ, thay đổi, khóe miệng hiện ra một tia cười, thân thiết nói với Cẩm Nương, đôi mắt to mở ra, thỉnh thoảng lại liếc về phía Lãnh Hoa Đình. Lãnh Hoa Đình đang ôm Dương nhi đùa giỡn trong lòng, Dương nhi lại vô cùng kỳ quái, bình thường, người nào ôm tiểu tử kia, nếu hắn không kéo tóc của người đó xuống, thì cũng sẽ nắm lấy tai của người đó, nhưng mà lúc này Lãnh Hoa Đình đang ôm tiểu tử kia, bé một chút cũng không khóc không nháo, lại càng trở nên thân thiết với phụ thân, rất thành thật, chỉ cần có một đồ vật nhỏ, bé lại có thể chơi đùa lâu như vậy, điều này làm cho Cẩm Nương cảm thấy rất ghen tị, dựa vào cái gì chứ, nàng là nương của tên nhóc này, khổ sở mang thai nó mười tháng, vì sao lúc nàng ôm bé, bé lại vô cùng náo loạn như vậy a. Ngọc Nương nhìn một lớn một nhỏ kia, hai người đó quả thật luôn xinh đẹp như vậy, trong lòng lại cảm thấy chua xót, nàng không có cảm tình với Lãnh Hoa Đường, thậm chí vẫn rất sợ nam nhân kia, tuy đứa nhỏ là nàng ngoài ý mang thai, nhưng đã cứu nàng, bởi vì nàng mang thai, Lãnh Hoa Đường cũng không chạm qua nàng, hơn nữa đối nàng ôn nhu có thêm, nhưng mà, đêm tân hôn nàng chịu đủ ngược đãi, giống như khắc vào trong tảng đá, như thế nào cũng đều không xóa được, lúc nào cũng giống như ác mộng mà quấn lấy nàng. Cẩm Nương càng hạnh phúc, thì nàng càng cảm thấy ghen tị với Cẩm Nương, nhất là, người mang lại hạnh phúc cho Cẩm Nương là nam nhân như thiên tiên kia, điều này làm cho nàng vô cùng oán hận, nhưng nàng cũng hiểu được, hiện tại trong lòng của vương gia cùng vương phi không ai có thể so sánh được với Cẩm Nương, đây không phải là thời cơ tốt để đối phó với Cẩm Nương, Lưu di nương quả thật là một người hết sức ngu ngốc, lúc này lại đối đầu trực tiếp với Cẩm Nương, không phải tự mình tìm đường chết sao? Vì vậy trên hết, Ngọc Nương lại đối xử với Cẩm Nương rất thân thiết, giống như mối quan hệ giữa các nàng vô cùng thân thiết gắn bó. “Không cần, việc này, đại tẩu đã chuẩn bị chu đáo, nhị tỷ, tỷ hãy an tâm mà dưỡng thai cho tốt, ta xem, sắp đến lúc sinh không còn bao lâu nữa, cũng không dám làm phiền đến tỷ tỷ.” Cẩm Nương không nặng không nhẹ trả lời. Sắc mặt của Ngọc Nương càng ngày càng nóng lên, lại bị một chậu nước lạnh tạt vào, nàng nguyên muốn lợi dụng mối quan hệ tỷ muội ruột thịt với Cẩm Nương, có thể thị uy với Thượng Quan Mai, chẳng phải Thượng Quan Mai luôn nghĩ rằng, đợi đến khi Cẩm Nương quay trở về, Cẩm Nương nhất định giúp đỡ cho nàng ta sao, nhưng nàng ta đã quên chính mình cùng Cẩm Nương là cùng họ Tôn ,cùng một phụ thân rồi sao. Nhưng mà không nghĩ tới, Cẩm Nương căn bản không thèm ăn bộ này, mềm nhũn đã đưa mối quan hệ hữu hảo này đánh gãy, điều này làm cho nàng rất tức giận, nhưng mà trên khuôn mặt vẫn giả bộ cảm động nói với Cẩm Nương: “Cũng đúng, tứ muội nói rất đúng, thân thể của ta càng ngày càng nặng nề, cũng không thể trong coi mọi việc, hiện giờ muội đã trở lại, chuyện bếp núc tỷ có thể giao lại uội rồi, để mọi chuyện qua một bên, chỉ cần nghỉ ngơi, chuẩn bị sinh hài tử là được.” Ngọc Nương cười đắc ý, khóe mắt vẫn không quên nhìn về phía Thượng Quan Mai, Cẩm Nương nhíu mày, cười nhạt nói: “Nhị tỷ có thể nghĩ như vậy rất tốt. Chờ muội thu xếp mọi chuyện, ngày mai muội sẽ sai người về lại mặt, nếu nhị tỷ có muốn gì gửi cho Đại phu nhân, muội sẽ chuyển giúp tỷ.” Ngọc Nương vừa nghe thấy lời này, trên mặt cũng có chút xấu hổ, ánh mắt cũng hạ xuống: “Mẫu thân bị bệnh, nằm trên giường đã lâu, cũng không biết còn bao nhiêu ngày nữa, thứ tốt có đem về, ẫu thân cũng vô dụng, khó có được tứ muội nhớ đến mẫu thân, mẫu thân đã nói, chúng ta nhất định phải khoẻ mạnh, chỉ cần nhớ đến người trong nhà là được.” Ngọc Nương là một người tư lợi Cẩm Nương đã sớm biết, nàng chỉ thuận tiện nói đến thôi, đành phải thay đổi chủ đề khác, con dâu trong nhà này, chỉ có mình Thượng Quan Mai là chưa có hài tử, nếu nhắc đến chuyện hài tử, điều này nhất định sẽ làm cho Thượng Quan Mai cảm thấy rất khó chịu. Cẩm Nương cảm thấy rất mệt mỏi, cúi người hành lễ với vương phi, ôm Dương nhi đứng dậy quay về phòng. Lãnh Hoa Đình cũng không đi theo, hắn trực tiếp đi vào thư phòng của vương gia, vương gia đang nhíu mi ngồi trong thư phòng, thấy Lãnh Hoa Đình đi vào, không khỏi có chút kinh ngạc: “Tiểu đình con sao lại không trở về nghỉ ngơi?” “Con chỉ đến xem phụ thân.” Lãnh Hoa Đình cười nhạt nói. “Là không thích phụ thân mềm lòng đi.” Vương gia bất đắc dĩ thở dài, nói với Lãnh Hoa Đình. “Phụ thân quả thật đã mềm lòng, Lãnh Hoa Đường, nếu giữ hắn lại sẽ là tai hoạ, đối Giản Thân vương phủ cũng không lợi ích gì, phụ thân không phải vì vương phủ mà nhẫn nhịn suốt nhiều năm qua sao, sao chỉ vì một người như hắn, mà ngay cả tương lai của Giản Thân vương phủ người cũng không để ý sao? Trong tộc còn có hàng ngàn người phải dựa vào chúng ta, chẳng lẽ phụ thân để mặc cho hắn như vậy?” Lãnh Hoa Đình trong lòng quả thật có chút tức giận, hắn đến đây, chỉ muốn dò xét điểm quan trọng trong lòng của vương gia, nếu hắn ra tay, thì không thể để đến lúc đó, vương gia luyến tiếc Lãnh Hoa Đình, lại bị thương đến tình phụ tử. “Hài tử ngốc, con nghĩ rằng ta và con hiện tại có năng lực đó sao? Hoàng thượng hiện giờ đã coi hắn như một con dao để ngăn chặn con, chỉ mong sao hai huynh đệ con không tốt, hắn lại ở giữa làm ngư ông đắc lợi, mới vừa rồi ta đã phái ám vệ đi theo hắn, chỉ chút thời gian này hắn đã đi đến phủ thái sư, ngày mai, chỉ cần ta nộp tấu chương phế đi ngôi vị thế tử của hắn, hoàng thượng tất nhiên sẽ giữ không trả lời, không đồng ý, cũng không phản đối, liền làm cứng lại ở giữa, tùy ý hai huynh đệ các ngươi ép buộc nhau.” Vương gia thở dài nói. “Lời nói ngày đó của Dụ Thân Vương, chẳng lẽ phụ thân không nghi ngờ gì sao? Di nương cùng mẫu thân quả thật cũng có bảy phần giống nhau, nếu như người là phụ thân của hắn, vì sao con với hắn lại không có nửa điểm giống nhau? Phụ thân không thấy kỳ lạ sao?” Lãnh Hoa Đình cũng bấp chấp mặt mũi của vương gia, trầm ngâm một chút, vẫn nói ra. Việc này ở trong lòng của hắn đã tồn tại quá lâu, hắn lại nhớ đến lời nói của Thanh Ngọc lúc sắp chết. Vương gia nghe xong lập tức đứng lên, thống khổ nhìn Lãnh Hoa Đình, chuyện năm đó, một màn như vậy hiện lên trước mắt ông, những chuyện cũ hoang đường cùng Lưu di nương làm sao ông có thể mở miệng nói trước mặt của con trai mình đây, nhưng lời nói của tiểu Đình quả thật làm cho ông có chút hoài nghi, Đường nhi tuyệt đối không có nửa điểm giống với Đình nhi, nếu như nói Đường nhi là con trai của lão nhị, cũng phải nên giống với lão nhị chứ, làm sao nhìn Đường nhi cũng không có điểm nào giống như lão nhị? Vì vậy đây cũng là nguyên nhân mà ông cũng không tin lời của lão nhị, hơn nữa trên người của lão nhị không có hình Thanh Long, mà trên người Lãnh Hoa Đường lại có hình Thanh Long, điểm này, chỉ bằng điểm này, ông càng khó tin tưởng Lãnh Hoa Đường không phải là con trai của ông, nhưng. . . . . . thật sự Lãnh Hoa Đường cũng không có điểm gì giống với ông, chẳng lẽ, năm đó Lưu thị cấu kết với nam nhân khác, sau khi lỡ mang thai, lại đưa trách nhiệm đổ trên người ông, mà trải qua lần đó, rõ ràng chính mình là trúng thuốc mê, mơ hồ, không chừng. . . . . . Thật sự chỉ là mộng xuân thôi sao? “Đình nhi, có cách nào chứng minh hắn không phải con của phụ thân không? Phụ thân hiện giờ rất hồ đồ.” Vương gia càng nghĩ càng hồ đồ, ông không có cách nào giải thích được cái hình xăm kia, cái này nói trắng ra, hình xăm Thanh Long đó không phải mỗi người của hoàng thất đều có, đương kim thánh thượng không có, nhưng có hình xăm Thanh Long thì nhất định là người của hoàng gia, có lẽ, là do nguyên nhân này, lúc trước là do trên người của lão nhị cũng không có hinh xăm, cho nên bản thân ông cũng không có kinh ngạc chút nào cả, lão nhị không có hình xăm, dĩ nhiên Lãnh Hoa Đường không phải là con trai của lão nhị, điểm này, vương gia vô cùng chắc chắn. Cho nên, chỉ còn có thể, đó chính là phải có cách chứng minh, Lãnh Hoa Đường quả thật không phải là con ruột của ông. Suy nghĩ như vậy, trong lòng của vương gia lại trở nên phức tạy, dù sao cũng là đứa con mà ông đã nuôi dưỡng hơn hai mươi mấy năm. Nếu như một ngày nào đó ông phát hiện mình là kẻ ngốc bị người khác lừa dối như vậy, một chuyện sỉ nhục như vậy, quả thật làm cho vương gia rất khó chịu, nhưng một bên, vương gia lại cảm thấy được trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Ông không phản bội vương phi, từ trước đến nay ông đối với vương phi đều là chung tình trước sau như một, trước kia vì chuyện của Lưu di nương với Lãnh Hoa Đường, ông quả thật cảm thấy rất có lỗi với vương phi, nếu như từ trước đến nay toàn bộ đều là lừa dối, như thế, từ nay về sau ông có thể hiên ngang mà đứng thẳng lưng một ít trước mặt vương phi. “Không có cách nào cả, việc này chỉ có di nương mới là người rõ ràng nhất, phụ thân sao người không đến hỏi thẳng di nương.” Lãnh Hoa Đình nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của vương gia, không khỏi thở dài, nói với vương gia. Vương gia nghe thấy ngẩn ra, bàn tay đánh hắn nói: “Nếu nàng ta chịu nói thật, phụ thân cũng không cần e dè trước mặt mẫu thân của con hai mươi năm.” “Phụ thân, nếu như hắn là con của người, người muốn tha cho hắn sao?” Đây mới là mục đích cuối cùng của Lãnh Hoa Đình khi tìm đến vương gia. Vương gia nghe thấy lại ngẩn ra, yên lặng nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, trong mắt tràn đầy vẻ thống khổ: “Tiểu Đình, phụ thân không muốn thấy huynh đệ các ngươi tranh đấu nhau như vậy.” “Người không muốn nhìn thấy, không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua con, năm đó độc trên người của con do ai hạ, chẳng lẽ con không có quan hệ gì với hắn sao, phụ thân trong lòng của người kỳ thật cũng hiểu rõ mọi chuyện, chẳng lẽ, con coi tiền như rác, người khác có thể hại con đến thê thảm như vậy, lại chỉ cần tình huynh đệ này mà con buông tha cho hắn sao? Vậy hắn có từng xem con là huynh đệ của hắn không?” Ngữ khí của Lãnh Hoa Đình vô cùng kích động, hắn hận vương gia chỉ nghĩ đến tình thân, chẳng phân biệt được thị phi, luôn dung túng cho Lãnh Hoa Đường đi hại người mà thôi. “Đình nhi, con muốn như thế nào, phụ thân đều sẽ tùy theo con, ban đầu ở Giang Nam ta đã nói với con, những gì của con, con đều có thể đòi lại tất cả, cho dù ta thật là phụ thân của hắn, nhưng lần này phụ thân nhất định không thể để cho con tiếp tục chịu uỷ khuất nữa, hắn. . . . . . phụ thân cũng đã cho hắn cơ hội rồi chỉ là hắn tự mình tìm đường chết, vậy cứ thuận theo nguyện vọng của hắn đi.” Vương gia thở dài một hơi, vỗ lên bả vai của Lãnh Hoa Đình, từ trong thư phòng đi ra ngoài. Lãnh Hoa Đình muốn chính là những lời này, trước kia ở Giang Nam, không có Lãnh Hoa Đường, hiện giờ đứng trước mặt hắn, người kia rất giỏi nguỵ trang, nếu để cho phụ thân bắt đầu dao động với việc này, hiện giờ có những lời này, hắn lập tức có thể bắt đầu hành động. Lãnh Hoa Đình trở về viện của mình, Cẩm Nương đang ở trong phòng thu thập đồ đạc, vì trước kia Song nhi đã từng cứu nàng, được Cẩm Nương vô cùng tín nhiệm, hiện giờ nàng cũng đã trở thành đại nha hoàn bên cạnh Cẩm Nương, nàng đang giúp Cẩm Nương thu xếp những đồ đạc của Cẩm Nương mang về từ Giang Nam. Dương nhi đang ngủ ở trên giường, hai bàn tay mập mạp đang nắm thật chặt, nâng lên trên đầu để sang hai bên, như là có thể đánh nhau với người khác bất kỳ lúc nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ đỏ bừng, nhìn rất đẹp mắt, lúc trước Lãnh Hoa Đình cũng rất ít khi soi gương, chỉ biết dựa vào người khác nói hắn xinh đẹp cỡ nào mà thôi, hiện giờ nhìn thấy nhi tử mới biết được, thật đúng là như Cẩm Nương nói một bộ dạng . . . . . . rất yêu nghiệt nha. Đẩy xe lăn lại gần, Lãnh Hoa Đình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Dương nhi, yêu thương mà nhìn con trai của mình đang ngủ thiếp đi, cũng không quên phun nước bọt ra, không khí như vậy vô cùng ngọt ngào, cực kỳ an bình, hắn cảm thấy lúc này có vợ hiền con ngoan, hắn rất sợ điều này chỉ là một giấc mộng, có một ngày, chỉ cần tỉnh mộng, hết thảy mọi thứ trước mắt đều tan vỡ. Đáy lòng tự nhiên sẽ trở nên lo lắng, sợ mất đi những thứ trước mắt, cho nên, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải đem những bất an này bóp chết trước khi bắt đầu hình thành. “Nương tử, ngày mai nàng sẽ trở về nhà sao?” Lãnh Hoa Đình cầm khăn lau nước bọt bên môi của tiểu tử kia. “Dạ, thiếp muốn ôm Dương nhi cho lão phu nhân cùng mẫu thân nhìn xem, hiện giờ phụ thân không ở nhà, lão phu nhân không biết sẽ lo lắng như thế nào, ngày xưa lúc phụ thân xuất chinh, lão phu nhân đều ở trong nhà niệm phật, sợ rằng phụ thân sẽ xảy ra chuyện, bây giờ. . . . . . Không biết tình hình ở biên quan căng thẳng đến mức nào rồi.” Cẩm Nương thuận miệng đáp, giữa trán, một tia ưu sầu lướt qua, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy lập tức đau lòng. Đẩy xe lăn đi qua, cầm lấy bàn tay của Cẩm Nương: “Nhất định sẽ không có chuyện gì, nhạc phụ là đại tướng quân, binh lính của Đại Cẩm cũng có trên mười vạn người, nếu có đánh, cũng không thể dễ dàng bị bại như vậy.” Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, ngày mai Lãnh Hoa Đình sẽ cùng phụ vương đi vào triều, có thể nói chuyện một chút với hoàng thượng, nếu có thể đàm luận được, thì nàng sẽ giúp đỡ triều đình một chút ngân lượng, nếu không thể đồng ý, vậy nàng sẽ âm thầm cho người bảo vệ lão gia quay trở về, chuyện triều đình sống chết từ nay về sau không liên quan đến nàng, hoàng thượng nếu không cầu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không đem con bài chưa lật mà giao cho bọn họ. Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Hoa Đình lập tức cùng vương gia đi lên triều, đồ đạc của Cẩm Nương cũng chưa thu thập xong, lại nghĩ muộn một chút, sẽ sau khi Lãnh Hoa Đình hồi phủ cùng quay trở về nhà mẫu thân của nàng. Vương phi nhớ Dương nhi, vào lúc sáng sớm, cũng không chờ Cẩm Nương đi thỉnh an bà, bà trực tiếp đi đến phòng của Cẩm Nương, Tú cô đang thay tã cho Dương nhi, tiểu tử này ăn rất nhiều, nên đi tiểu tiện cũng rất nhiều, cũng không có cái gì không tốt, mỗi lần muốn tiểu tiện tên tiểu tử kia không ngừng di chuyển thân thể của mình, người nào ôm hắn đều bị hắn nắm lấy lỗ tai, cái miệng nhỏ càng không ngừng thở phì phò, giống như một vị đại nhân thúc giục người khác giúp hắn đi tiểu vậy, hiện giờ Tú cô đã quen với những hành động này của tên tiểu tử kia, rất ít khi để cho Dương nhi trở nên khó chịu vì ẩm ướt trong người, nhưng mà có khi Dương nhi quá mức vui đùa, sẽ quên, làm cho nước tiểu của mình bắn ra xa, nếu ôm hắn mà không chịu chuẩn bị từ trước, chắc chắn sẽ ôm trọn toàn bộ vào người. Tiểu tử kia nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người khác khi bị bé làm hại, sẽ toét miệng cười, y y nha nha, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp hoạ, chuyện này làm cho Cẩm Nương vô cùng tức giận, vì việc này, đã không ít lần đánh vào cái mông nhỏ của bé rồi. Vừa mới thay tã cho Dương nhi, xa xa nhìn thấy vương phi đang đi tới, đôi bàn tay nhỏ mở to ra hết sức, hai chân ở trên người Tú cô đạp loạn xa, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nhất định là muốn để cho vương phi ôm bé rồi. Vương phi cố ý kiểm tra tóc của mình, hôm nay bà búi một kiểu tóc vân kế, đem tóc của chính mình buộc một cách chắc chắn nhất, phía sau chỉ cài trên đầu bằng một cây trâm, phía trước trang sức gì cũng không mang, quả thật bà đã quá quen với hành động của tiểu gia hoả này, thấy cái gì đều kéo cái đó, bé nhất định sẽ không chịu yên tĩnh. Nhưng vì quá yêu thích tôn nhi, bà nhịn không được muốn ôm bé một cái, nếu một ngày không thấy bà sẽ cảm thấy không khoẻ, cảm thấy thiếu gì đó. Tiếp nhận Dương nhi từ tay của Tú cô, vương phi thuận tiện hôn lên gương mặt trắng trẻo của bé một cái, tiểu tử kia miệng cười lớn đến nỗi mở miệng thật lớn, bàn tay mập mạp ôm lấy đầu của vương phi, hôn một cái, vì vậy khuôn mặt của Vương phi đầy nước miếng của bé, nhưng vương phi vẫn cười đến híp cả mắt lại, cao hứng nói với bé: “Dương nhi của chúng ta thông minh như vậy, một bộ dạng như vậy, chậc chậc, không đầy bốn tháng, nhất định sẽ trở thành tiểu giảo hoạt.” Tú cô nghe xong vẻ mặt vô cùng vui sướng, cũng phụ hoạ theo vương phi nói: “Không phải sao, tiểu tử này cũng phá hư, người còn nói hắn như vậy, nô ty cũng muốn hắn hôn như vậy, hắn cũng chưa hôn lấy nô tỳ lần nào, đúng là vừa vào trong lòng của vương phi, hắn lập tức thay đổi hình dáng, thật là tức chết nô tỳ.” Vương Phi nghe vậy lại càng đắc ý, đang muốn khoe tôn nhi ngoan ngoãn của bà, bên kia Thanh Thạch vẻ mặt do dự nói ra: “Chủ tử, vương ma ma cầu kiến. Người có muốn gặp bà ta hay không?”Vương phi nghe được ngẩn ra, nhìn thoáng qua Cẩm Nương đang bận rộn trong phòng, trầm ngâm một chút rồi nói: “Được rồi, để cho bà ta vào.” Thanh Thạch ra ngoài, dẫn Vương ma ma đi vào, vương phi đang cầm điểm tâm trên tay đút cho Dương nhi ăn, vừa nâng mắt lên, nhìn thấy một bà già tiều tuỵ, quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt đầy đau khổ đang tiến vào, đầu tiên vương phi còn chưa chú ý, tiếp tục đem bánh đậu xanh vo thành những hạt nhỏ đút cho Dương nhi, bên cạnh Dương nhi vừa ăn vừa chép miệng, thỉnh thoảng đem điểm tâm lẫn vào nước bọt thổi ra, vương phi cười dùng khăn lau cái miệng nhỏ của bé, hai bà cháu đùa giỡn bất diệc nhạc hồ. Vương ma ma vừa vào cửa lập tức quỳ xuống, sau một lúc lâu, thấy vương phi nhìn bà nhưng không có chút biểu tình gì, trong lòng lại càng sợ hãi, âm thanh run rẩy nói: “Chủ tử, lão nô thỉnh an người.” Vương phi nghe xong lúc này mới nhìn bà ta rõ ràng, vừa nhìn thấy, chợt ngẩn ra, lúc trước Vương ma ma ở bên cạnh bà, là loại tôn quý kiêu ngạo cỡ nào, nhưng hôm nay, nhìn bà ta lại chẳng khác gì một bà già đi xin cơm, nguyên bản là nét mặt già nua hồng nhuận, hiện giờ lại trở nên khô quắt, nếp nhăn đầy trên trán cùng khoé mắt, vương phi thiếu chút nữa đã không nhận ra bà ta. “Chúc mừng chủ nhân có quý đích tôn.” Vương ma ma thấy vương phi vẫn chưa mở miệng, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, cười gượng lấy lòng.Bà ta cũng đã hao phí tâm tư nhờ người giúp tìm Thanh Thạch, cầu xin nàng ta, giúp bản thân bà một chút, để bà có thể tới gặp mặt vương phi, vương phi từ trước đến nay đều dễ mềm lòng, bản thân bà ta cũng đã trải qua nhiều lúc khó khăn rồi, nên giờ có thể miễn tội cho bà ta mới đúng, không ngờ vẫn tiếp tục trách phạt bà ở phòng giặt giũ, chuyện này quả thật đã giày vò bà ta quá rồi. “Ngươi tới đây làm cái gì?” Vương phi ổn định lại cảm xúc của bản thân, nhàn nhạt nói với Vương ma ma, cái lão bà này, chắc chắn muốn đến đây cầu tình, có thể thoát khỏi sự trách phạt sao, lúc trước, bản thân mình đối với bà ta như mẹ ruột, rốt cuộc đổi lại kết quả như thế nào? Bà không ngờ rằng người khác đến hại mình còn không nói, lại tìm cách đi hại Cẩm Nương, chuyện này quả thật làm cho người khác căm hận mà. Vương ma ma bị hỏi thân thể trở nên cứng ngắc, vốn tưởng bộ dạng này của bà sẽ làm cho vương phi có thể đồng cảm, không nghĩ tới, vẻ mặt lúc này của vương phi lại vô cùng đạm mạc như vậy. . . . . . “Lão nô đã lâu không thấy chủ tử, thật sự nhớ người, cho nên. . . . . .” Vương ma ma như nghẹn lại. “Vậy hiện giờ ngươi đã thấy ta, xong rồi lui xuống đi, nên làm gì thì làm đi.” Dương nhi ngồi ở trên đùi của vương phi tuyệt đối không thành thật chút nào, thấy vương phi ngừng tay không chịu đút cho bé ăn, bé ra sức nắm lấy tay áo của vương phi, miệng a a kêu lên, vương phi thấy vậy vội vàng dỗ bé, lại tiếp tục ngắt lấy điểm tâm đút cho bé ăn. Lời nói của vương phi giống một chậu nước lạnh dội thẳng lên mặt của Vương ma ma, chấn động một lúc sau cũng không lên tiếng, vương phi hiện giờ so với trước kia, dường như đã thay đổi đi rất nhiều, sự ôn nhu điềm tĩnh vẫn như cũ, nhưng bây giờ có thể đem cảm xúc của bản thân mình thu lại rất tốt. “Chủ tử, tiểu thiếu gia khả ái bên cạnh thật sự rất giống người, nhưng mà lúc trước chủ tử không hiếu động như vậy, rất nhu thuận, yên lặng ngồi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ầm ĩ như vậy.” Vương ma ma quỳ ở bên cạnh nói, nước mặt bắt đầu rơi xuống. Vương phi nghe xong thở dài một hơi hỏi: “Thương tích trên mặt của ngươi làm sao mà có?” “Bẩm chủ tử, là bị người khác đánh, lão nô không thể làm việc nặng, cho nên. . . . . . Bị quản sự ma ma ra tay.” Vương ma ma rốt cục nghe thấy lời nói có chút quan tâm của vương phi, vô cùng vui mừng, vội vàng trả lời. “Như vậy đi, ngươi quay trở về, ta sẽ cho Thanh Thạch nói một tiếng với quản sự ma ma, không để cho bà ta khi dễ ngươi nữa.” Giọng nói của vương phi vẫn nhàn nhạt. “Chủ tử, cầu chủ tử khai ân, lão nô thật sự không chịu nổi sự khổ cực trong phòng giặt giũ, phải ngồi quá nhiều, bệnh thấp khớp của lão nô lại tái phát, chủ tử. . . . . . Lão nô sai lầm rồi, cầu người cho lão nô một con đường sống đi.” Vương ma ma nói xong dập đầu mạnh xuống đất. Vương phi nhàn nhạt nhìn bà ta nói: “Ngươi không phải có chủ tử mới rồi sao? Vậy sao không đi cầu nàng ta? Lúc trước ánh mắt của ngươi không phải rất tốt sao, xem thường ta, lại đi bảo vệ cho nàng ta sao?” “Lão nô sai lầm rồi, lão nô đến đây, có rất nhiều lời muốn nói cùng chủ tử, lão nô không dám có nửa điểm che giấu.” Vương ma ma khóc nhìn vương phi, nước mắt chảy dài, một bộ dạng như bà già đang đi xin ăn. “A…, ngươi hẳn không phải muốn lừa gạt sự đồng tình của mẫu thân chứ.” Lúc này, Cẩm Nương từ trong phòng đi ra, nhìn Vương ma ma liếc mắt một cái, đem Dương nhi ôm qua, cho bé uống sữa. “Lão nô đã suy nghĩ cẩn thận, những việc của năm đó, quả thật lão nô có lừa gạt người, chủ tử, lão nô nguyện ý nói rõ mọi chuyện.” Vương ma ma quỳ bò đến trước mặt vương phi, bám vào quần áo của vương phi mà nói. “Tốt lắm, ngươi đi đến nội đường đi, có chuyện gì, thì nói, nếu như có nửa câu lừa gạt, cẩn thận cái mạng già của ngươi.” Cẩm Nương ôm Dương nhi đứng lên, gật đầu với vương phi rồi nói với Vương ma ma. Đi đến nội đường, trong phòng chỉ có hai người vương phi và Cẩm Nương ở đây, Vương ma ma vẫn quỳ trên mặt đất, suy nghĩ một lúc lâu mở miệng: “Chủ tử, vương gia năm đó. . . . . . Năm đó vương gia quả thật không có lỗi với chủ tử.” Cẩm Nương nghe xong lập tức nhìn về phía vương phi một cái, trước khi Thanh Ngọc chết, đã từng nói qua, Trần di nương đã phát hiện ra bí mật của Lưu di nương, cho nên Trần di nương mới bị người khác hạ độc chết, hiện giờ xem ra, Lưu di nương quả thật là một người hèn hạ đê tiện như vậy, không biết lúc trước bà ta dùng cách gì, lừa gạt vương gia, có thể thừa nhận đứa con hoang ấy là con ruột của mình. “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi thành thật nói cho ta.” Vương phi nghe thấy thân thể cứng ngắc, trong lòng đã ầm ầm nhảy dựng lên, đời này chuyện bà vô cùng thương tâm đó là chuyện của vương gia cùng Lưu di nương, cứ việc vương gia không ngừng giải thích, ông quả thật là vô tội chỉ là bị người khác lừa gạt mà thôi, nhưng sự thật trước mắt, làm sao bà có thể cho qua được, việc này đã giày vò vương phi hai mươi mấy năm qua, không nghĩ rằng, hôm nay việc mà bà nghe thấy lại là. . . . . . “Chủ tử, năm đó Lưu di nương chỉ dùng mê huyễn dược trên người vương gia, nàng cũng muốn cùng vương gia. . . . . . Nhưng khi dùng mê huyễn dược vương gia lập tức lăn ra ngủ, làm sao có thể. . . . . . Cho nên, vương gia vẫn trong sạch, lúc trước lão nô canh giữ ở ngoài cửa, dù chưa tận mắt chứng kiến, nhưng trong phòng một chút âm thanh cũng không có, dĩ nhiên là. . . . . . Là không có khả năng xảy ra chuyện đó.” “Vậy Lãnh Hoa Đường là con của ai?” Vương phi nghe thấy ngày càng kinh ngạc, đồng thời chân tướng làm cho bà vô cùng vui mừng, lại có chút oán hận, làm sao vương gia lại hồ đồ như thế, nuôi dưỡng đứa con hoang ấy hai mươi mấy năm, vậy mà cũng không biết gì, làm cho bà vô cùng oán giận, để ột đứa con hoang ấy hại tiểu Đình chịu tổn thương tận sáu năm trời, quả thật rất đáng giận. “Thế tử gia hắn. . . . . . Hắn có thể là. . . . . .” Vương ma ma đang muốn nói tiếp, đột nhiên phía sau lưng trở nên cứng ngắc, thân thể đột nhiên ngã trên mặt đất, Cẩm Nương nhìn thấy kinh ngạc, vội vàng kêu người đến xem, vương phi cũng kinh ngạc đứng lên, đã thấy khoé miệng của Vương ma ma trào ra một dòng chất lỏng màu trắng, ánh mắt như hạt châu hướng về phía trước xoay chuyển, thân thể liên tục co rút lại, chỉ trong một lát, lập tức bất động. Trương ma ma nghe thấy động tĩnh, lập tức tiến vào, nhìn thấy Vương ma ma bi thảm như vậy, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hỏi: “Làm sao có thể như vậy? Như là. . . . . . Trúng độc. . . . . .” “Bà ta vừa rồi còn rất tốt, làm sao có thể trúng độc được?” Cẩm Nương quả thật không thể giải thích được chuyện này, sau khi Vương ma ma đi vào, vẫn chưa ăn bất kỳ thức ăn nào, làm sao có thể đột nhiên mà trúng độc? Đêm qua sau khi trở về Lãnh Hoa Đình, lập tức đã cùng nàng thương lượng, muốn ra tay trả thù, mà nhằm vào, đó chính là Vương ma ma, người có tuổi nhất vào thời điểm đó chính là Vương ma ma nên tất nhiên bà ta sẽ biết rất nhiều về mối quan hệ giữa vương gia và Lưu di nương, hơn nữa còn có tin tức về nhị lão gia, nhưng cũng phải nói Vương ma ma quả thật là một người giảo hoạt, nếu như không ép bà ta đến đường cùng, bà ta tuyệt đối sẽ không mở miệng, dù sao, nếu nói ra những điều này, bà ta cũng sẽ đắc tội với người khác, may mắn cho bà ta, có thể tránh khỏi được một kiếp, cho nên, những cái mà bà ta gọi là nói rõ mọi chuyện, chỉ là những việc không quan trọng, còn vấn đề mấu chốt cũng không nói ra dù nửa câu. Buổi tối hôm qua, Lãnh Hoa Đình âm thầm cho người đánh Vương ma ma, mà người kia, chính là thủ hạ của Lưu di nương, lấy cớ Lưu di nương muốn giết người diệt khẩu, cho nên từ sáng sớm bà ta đã nhờ người cầu kiến vương phi, nhưng mà tại sao bà ta lại trúng độc được chứ? Trong lòng của Cẩm Nương đang suy nghĩ, người là do Thanh Thạch mang đến. . . . . . Thanh âm của nàng lớn hơn, gọi Thanh Thạch vào. Thanh Thạch bên ngoài nghe thấy Vương ma ma đột nhiên chết, trong đầu cũng thoáng hoảng sợ, sau khi tiến vào vẻ mặt cũng mơ hồ, không đợi Cẩm Nương hỏi nàng thuận tiện nói: “Bà ta nhờ một tiểu nha đầu ở phòng giặt đến cầu nô tỳ, nha đầu kia lúc trước cũng là người bên cạnh vương gia, nên chắc sẽ không hại bà ta mới phải.” “Trương ma ma, mời Trung Lâm thúc tới đây.” Cẩm Nương nghe xong cũng cảm thấy đau đầu, vừa đúng lúc muốn biết rõ chân tướng, làm cho nàng cảm thấy rất tức giận là lại khiến cho những người đó nhúng tay vào chuyện này. Một lúc sau Trung Lâm thúc tiến vào, sau khi kiểm tra cho Vương ma ma xong nói: “Bà ta quả thật là do trúng độc mà chết, độc này hẳn là do tối qua đã hạ trên người bà ta, nhưng mà hôm nay sớm mới bị độc phát, là độc của Tây Lương, lão nô không nghĩ ra, vì sao không trực tiếp dùng kịch độc, làm cho bà ta chết ngay tại chỗ, cần gì phải để cho bà ta tới đây, còn nói ra rất nhiều chuyện rồi đột nhiên chết, chuyện này quả thật rất kỳ lạ.” “Thúc muốn nói, bà ta trúng độc mãn tính sao?” Cẩm Nương cau mày hỏi. “Theo lão nô kiểm tra, quả thật là mãn tính, hơn nữa, lẽ ra, cũng không thể chết một cách kỳ lạ như vậy đươc, loại độc này sau khi để cho người ăn phải, phải mấy ngày sau mới phát tác, làm sao lại đột nhiên chết sớm như vậy? Thật sự rất là kỳ lạ.” Trung Lâm thúc nghĩ mãi cũng không ra, lại tiếp tục kiểm tra trên người của Vương ma ma, vẫn đưa ra kết luận giống như lúc đầu. “Hừ, người nọ có ý định giết chết Vương ma ma, cho nên, hôm qua đã hạ độc trên người của Vương ma ma, chắc chắn cũng muốn Vương ma ma từ từ mà chết, bởi vì, hôm qua đã có người tiếp xúc với Vương ma ma, hơn nữa cũng có rất nhiều người nhìn thấy.” Cho nên, vì tránh bị hiềm nghi, chẳng qua người đó không biết rằng Lãnh Hoa Đình đã ra lệnh cho người đánh Vương ma ma, mà Vương ma ma càng không phải là người chịu được khổ cực, vì vậy đành phải liều mạng tới cầu vương phi giúp đỡ, người kia chẳng qua sốt ruột đến không chịu được, sợ Vương ma ma sẽ nói ra bí mật của người đó mà thôi. Hừ, người kia quả thật rất may mắn, Vương ma ma đột nhiên bị đánh, dẫn tới làm cho độc trên người của bà ta phát tác, làm hại bọn họ chỉ nghe được một nửa, điểm quan trọng nhất đã bị chặt đứt, quả thật rất đáng giận.” Cẩm Nương ở trong phòng bước đi vô cùng thong thả, vừa bực vừa oán giận nói, sắp nghe được chân tướng của sự việc, bà ta lại đột nhiên chết, thật đáng tiếc. Trung Lâm thúc nghe xong cũng gật đầu nói: “Phu nhân nói cũng có lý, cũng chỉ có người đó mới có thể giải thích được chuyện này, bước tiếp theo, phải làm như thế nào?” Cẩm Nương thở dài một hơi, hiện giờ Vương ma ma cũng đã chết, quả thật mất đi một người làm chứng tốt như vậy, lúc trước nàng chỉ muốn Vương ma ma nói ra đầu đuôi mọi chuyện, nhưng cũng chỉ nói trước mặt nàng cùng vương phi mà thôi, hiện giờ những chứng cứ đó đã chôn theo bà ta, nhất định là không thể làm ọi người tin tưởng được, người kia, quả thật là được ông trời hỗ trợ rồi. “Mới vừa rồi còn có người nào biết tin Vương ma ma đã chết?” Cẩm Nương nghiêm túc hỏi. Trung Lâm thúc nghe thấy đã biết dụng ý của nàng, vội nói: “Chỉ có mình Thanh Thạch biết, chính đường cũng chỉ có Phong nhi cùng với Song nhi, hai nha đầu kia, phu nhân có thể tin tưởng được chứ?” Cẩm Nương gật đầu, Phong nhi thì không cần phải nói, nàng là nha đầu hồi môn của mình, đã trải qua nhiều chuyện, không cần kiểm tra nàng nữa, Song nhi là người mang đến từ Giang Nam, cũng không có quan hệ với Lưu di nương cùng Vương ma ma, càng không thể tiết lộ bí mật: “Phiền thúc, đem thi thể của bà ta đi chôn cất đi, phong tỏa tin tức cái chết của Vương ma ma, Thanh Thạch, một chút nữa ngươi đi đến phòng giặt, nói là vương phi đã miễn tội trách phạt cho Vương ma ma, để cho bà ta nghỉ ngơi rồi.” Trung Lâm thúc gật đầu, ra lệnh cho hai ám vệ tiến vào, đem thi thể của Vương ma ma kéo ra ngoài, Thanh Thạch cũng lui ra ngoài đi làm việc, vương phi vẫn thẫn thờ ngồi ở giữa chính đường, may mà Dương nhi đã uống sữa nên ngủ thiếp đi rồi, bé cũng không nhìn thấy cái chết bi thảm của Vương ma ma, nếu không thì trong lòng của tiểu tử kia sẽ bị ảnh hưởng. Sau khi sắp xếp mọi chuyện thoả đáng, Cẩm Nương an ủi vương phi nói: “Nương, người như vậy không đáng để người đau lòng, bà ta làm việc ác nhất định sẽ gặp quả báo, trách không được người, người đối xử với bà ta tốt như nào? Ngược lại bà ta đối xử với người như thế nào? Nhiều năm qua, biết rõ đại ca không phải là con trai của vương gia, lại giấu diếm cho đến lúc chết, làm cho người đau khổ nhiều năm không nói, lại vẫn tiếp tục cấu kết cùng Lưu di nương hãm hại người, người như vậy quả thật không bằng heo chó, người không nên vì loại người như thế mà đau lòng.” Vương phi nghe xong ngẩng đầu lên, trong lòng cũng xúc động: “Ta không phải là đang thương tâm cho bà ta, chỉ là ta đang tức giận, tức giận chính là phụ thân của con, làm sao lại có thể hồ đồ, bị người khác đùa giỡn như một kẻ ngốc như vậy?” Cẩm Nương cũng không tiếp tục nói chuyện của vương gia, chỉ khuyên nhủ: “Nương, một chút nữa chúng ta đi đến phòng giặt một chút, điều tra một vài người. Có lẽ, có người như đang bò trên chảo nóng, sốt ruột đến không chịu nổi rồi?”
/196
|