Trong lòng Cẩn Nương vừa động, hỏi: "Có chuyện gì vui mừng thì ngươi mau nói đi, nói nữa chừng như thế khiến mọi người tò mò quá".
"Đúng rồi, Lập Xuân tỷ tỷ mau mau nói a". Tâm tình Anh Đào rất tốt.
Lập Xuân cười nói: "Xem tiểu thư nói kìa, nô tỳ là người như vậy sao. Vừa rồi Đàm tổng quản có cho người đến báo, ngày mai sẽ có người của Lục gia đến thăm tiểu thư. Nô tỳ nghe được tin tức, nên trước tiên liền đến bẩm báo cho người".
"Có thật không?". Cẩn Nương kích động mãnh liệt đứng lên: "Ngày mai thật sự có người sẽ đến thăm ta?"
"Thật mà tiểu thư, nô tỳ biết người nghe xong tin này nhất định là cao hứng".
Dĩ nhiên Cẩn Nương cao hứng rồi. Theo quy củ Vương phủ, người nhà mẹ đẻ muốn đến thăm cũng không phải dễ dàng, trừ phi là người nhà của Vương phi. Đầu tiên phải đưa bái thiếp cho gia đinh gác cổng, Vương phủ sẽ có người quản việc này. Sau đó, Đằng tổng quản bẩm báo Vương phi hoặc là Vương gia để được chấp thuận thì người thân mới vào được nhưng cũng không thể lập tức vào, bình thường thì hôm nay đệ thiếp thì ngày mai mới vào phủ. Tuy nhiên số lượng cũng hạn chế. Cụ thể như thế nào, Cẩn Nương không rõ lắm. Nàng vốn tưởng rằng muốn gặp người nhà sẽ ngàn vạn khó khăn, không nghĩ tới nhanh như vậy có thể gặp, điều này làm cho nàng như thế nào mà không thích.
"Mau thưởng cho Lập Xuân, ngươi vất vả rồi".
"Đa tạ tiểu thư." Lập Xuân cười tủm tỉm lui ra.
Lệ Chi thất vọng, thì ra không phải Vương gia ban cho tiểu thư danh phận. Ai.... Việc này không biết đến khi nào mới có kết quả nhưng Lục gia có người đến thăm cũng coi như là chuyện vui.
_______________________________
Hôm sau, người đến là Cung ma ma thân cận của Tần phu nhân, nàng mang theo hai tiểu nha đầu đi cùng. Đến khi bước chân vào Trầm Hương viện, nhìn thấy Cẩn Nương rồi thì tâm tình khẩn trương mới hạ xuống, "Lão nô bái kiến Tam tiểu thư, Tam tiểu thư vẫn khỏe chứ? Lão phu nhân, lão gia và Đại phu nhân, còn có các chủ tử khác đều nhớ thương Tam tiểu thư nhiều lắm. "
Cẩn Nương thấy Cung ma ma, ánh mắt có chút chua xót, nhanh chóng nâng Cung ma ma đứng lên: "Ma ma ngồi đi, ta khỏe lắm. Ma ma nói với mọi người không cần lo lắng cho ta, ở đây ai cũng đối xử với ta rất tốt"
Ánh mắt Cung ma ma cũng đỏ hồng, "Thấy được Tam tiểu thư thế này, trong lòng lão nô liền an tâm". Đánh giá bốn phía một phen, sân viện lớn như vậy, còn người hầu hạ nhiều như thế cũng tin tưởng Cẩn Nương thật sự nói không sai,"Sau khi lão nô trở về cũng có thể giao phó tốt cho các vị chủ tử. Mấy ngày nay lão gia và Đại phu nhân cứ lo lắng Tam tiểu thư chịu ủy khuất".
Cẩn Nương lắc đầu cười nói: "Ta không bị ủy khuất gì đâu, phụ thân và Đại nương suy nghĩ nhiều rồi. Ma ma nhớ khuyên bảo họ giúp ta".
"Lão nô hiểu mà, Tam tiểu thư yên tâm". Cung ma ma cẩn thận đánh giá Cẩn Nương, thấy khí sắc Cẩn Nương lại nhìn thần thái một chút, Cung ma ma nhất thời kích động nhỏ giọng hỏi: "Vương gia có đến nơi này không?"
Cẩn Nương đỏ mặt không lên tiếng, Lệ Chi nhỏ giọng trả lời: "Ma ma yên tâm, Vương gia liên tục đến đây ba hôm rồi. Vương gia đối với tiểu thư rất là luyến tiếc". Lệ Chi trái lương tâm chính mình nói, lại cảm thấy bực bội. Nếu Vương gia biết luyến tiếc sẽ không lưu lại trên người tiểu thư nhiều dấu vết như vậy, xanh xanh tím tím, cho tới bây giờ còn chưa có hoàn toàn biến mất.
Cung ma ma nghe xong, vỗ đùi cười nói: "Tốt quá, tiểu thư thật có phúc".
Cẩn Nương cười cười, không nghĩ sẽ dây dưa đề tài này nữa, vì thế ngược lại hỏi sự tình của Lục gia: "Ma ma, chuyện của phụ thân..."
"Tiểu thư yên tâm, tiểu thư vào Vương phủ bất quá chỉ mới ba ngày, lão gia liền thoát khỏi khó khăn rồi. Vốn việc này lão gia chúng ta không có quan hệ gì mà, chỉ là hai vị trong ngục kia vận khí không được tốt như vậy". Cung ma ma thở dài, có chút nghĩ mà sợ. Nếu Cẩn Nương không vào Vương phủ, nói không chừng Lục gia đã bị tịch thu nhà cửa.
Cẩn Nương vội vàng hỏi: "Như thế nào? Hai vị đại nhân đã có phán quyết gì rồi sao?".
Cung ma ma gật đầu, "Đúng vậy, hôm qua đã có ý chỉ. Hai vị đại nhân kia bị phán trảm đầu, lập tức hành quyết, gia sản bị tịch biên, già trẻ trai gái trong nhà đều phải lưu đày ba ngàn dặm. Là ba ngàn dặm a, không biết có còn mạng đi đến chổ đó không. Hơn nữa lại là nơi chướng khí đầy ải như Quỳnh Châu, chỉ sợ còn sống đến đó, tính mạng cũng không bảo đảm.
Cẩn Nương há hốc mồm, tuy rằng kiếp trước không biết việc này nhưng sau khi vào Hàn gia, nàng cũng có nghe người ta nói qua. Án phạt thì giống nhau nhưng thời gian thì không trùng khớp, khoảng một tháng sau Hình bộ mới đưa ra mức án, Hoàng đế phê chuẩn rồi mới được chấp hành. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Hàn gia không có năng lực như Ngũ Vương gia hay sao? Bởi vậy thời gian án kiện cũng càng dài?
Cẩn Nương suy nghĩ không thông, tuy chỉ khác biệt về thời gian một chút nhưng rất nhiều chuyện lại bất đồng. Cẩn Nương và Cung ma ma cùng nhau cảm thán vài câu. Lệ Chi ở một bên nhỏ giọng nói: "May mắn Lục gia không có việc gì, tiểu thư cũng có thể yên tâm"
Cẩn Nương gật đầu, đúng là có thể yên tâm. Cung ma ma có chút thâm ý nhìn Cẩn Nương, "Tam tiểu thư phải ủy khuất rồi, lão gia và Đại phu nhân đều ghi tạc trong lòng. Thời điểm lão nô đến, phu nhân có cho lão nô truyền lời đến tiểu thư một câu, Lục gia chúng ta mặc dù ở kinh thành chỉ là tiểu hộ nhưng chỉ cần Tam tiểu thư mở miệng, chắc chắn sẽ làm được cho người bất cứ việc gì".
Cẩn Nương thầm than một tiếng: "Đại nương thật có lòng, xin ma ma trở về nói lại, lúc trước là do ta lựa chọn cho nên cũng không oán trách ai hết. Ta chỉ hy vọng Lục gia trên dưới bình an, phụ thân ở quan trường cũng có thể thuận lợi, như thế không uổng công tâm ý của ta".
"Lão nô nhất định sẽ truyền lời lại".
Nhắc đến Lục gia, Cẩn Nương chợt nghĩ đến hôn sự với Chúc gia, "Ma ma, không biết hôn kỳ của Đại ca và tiểu thư Chúc gia được định vào ngày nào? Đại ca còn đến thăm viếng Chúc lão gia thường xuyên không?"
Cung ma ma lắc đầu, "Mấy ngày nay Chúc gia cũng bận rộn, nghe nói sức khỏe Chúc lão gia không tốt lắm, Chúc phu nhân và Chúc tiểu thư phải bên cạnh chăm sóc"
Nghe Cung ma ma nói, Cẩn Nương cũng liền nghĩ tới. Chúc lão gia bình thường rất khỏe, lại có danh y điều dưỡng, căn bản không thể có việc gì. Nếu nàng đoán không lầm thì bệnh của ông ta cũng không đến nổi nào. Do Chúc gia cố ý khoa trương lên, chính là muốn kéo dài hôn sự, sau cùng sẽ giải trừ hôn ước. Nhưng mà Lục gia đã bình an vượt qua cửa ải, lại thêm kiếp này không bị Hàn Thịnh lừa gạt, tất nhiên sẽ không bị xuống dốc. Không lý nào Chúc gia còn muốn từ hôn? Hay là bên trong còn có duyên cớ khác?
Trong lòng Cẩn Nương biết việc này không thể nói thẳng ra, chỉ có thể căn dặn Cung ma ma một phen để bà trở về truyền lời cho Lục Khả Tín, cứ chăm chỉ đọc sách, khi nào có thời gian mới đi thăm viếng Chúc gia.
"Tam tiểu thư yên tâm đi, đại thiếu gia so với lúc trước rất dụng tâm đọc sách".
Cẩn Nương vui mừng, đại ca thật không khiến nàng thất vọng, nhất định có ngày sẽ đề tên trên bảng vàng. Không có Hàn gia áp bức, nàng tin tưởng Lục gia càng ngày càng tốt.
"Đúng rồi, Lập Xuân tỷ tỷ mau mau nói a". Tâm tình Anh Đào rất tốt.
Lập Xuân cười nói: "Xem tiểu thư nói kìa, nô tỳ là người như vậy sao. Vừa rồi Đàm tổng quản có cho người đến báo, ngày mai sẽ có người của Lục gia đến thăm tiểu thư. Nô tỳ nghe được tin tức, nên trước tiên liền đến bẩm báo cho người".
"Có thật không?". Cẩn Nương kích động mãnh liệt đứng lên: "Ngày mai thật sự có người sẽ đến thăm ta?"
"Thật mà tiểu thư, nô tỳ biết người nghe xong tin này nhất định là cao hứng".
Dĩ nhiên Cẩn Nương cao hứng rồi. Theo quy củ Vương phủ, người nhà mẹ đẻ muốn đến thăm cũng không phải dễ dàng, trừ phi là người nhà của Vương phi. Đầu tiên phải đưa bái thiếp cho gia đinh gác cổng, Vương phủ sẽ có người quản việc này. Sau đó, Đằng tổng quản bẩm báo Vương phi hoặc là Vương gia để được chấp thuận thì người thân mới vào được nhưng cũng không thể lập tức vào, bình thường thì hôm nay đệ thiếp thì ngày mai mới vào phủ. Tuy nhiên số lượng cũng hạn chế. Cụ thể như thế nào, Cẩn Nương không rõ lắm. Nàng vốn tưởng rằng muốn gặp người nhà sẽ ngàn vạn khó khăn, không nghĩ tới nhanh như vậy có thể gặp, điều này làm cho nàng như thế nào mà không thích.
"Mau thưởng cho Lập Xuân, ngươi vất vả rồi".
"Đa tạ tiểu thư." Lập Xuân cười tủm tỉm lui ra.
Lệ Chi thất vọng, thì ra không phải Vương gia ban cho tiểu thư danh phận. Ai.... Việc này không biết đến khi nào mới có kết quả nhưng Lục gia có người đến thăm cũng coi như là chuyện vui.
_______________________________
Hôm sau, người đến là Cung ma ma thân cận của Tần phu nhân, nàng mang theo hai tiểu nha đầu đi cùng. Đến khi bước chân vào Trầm Hương viện, nhìn thấy Cẩn Nương rồi thì tâm tình khẩn trương mới hạ xuống, "Lão nô bái kiến Tam tiểu thư, Tam tiểu thư vẫn khỏe chứ? Lão phu nhân, lão gia và Đại phu nhân, còn có các chủ tử khác đều nhớ thương Tam tiểu thư nhiều lắm. "
Cẩn Nương thấy Cung ma ma, ánh mắt có chút chua xót, nhanh chóng nâng Cung ma ma đứng lên: "Ma ma ngồi đi, ta khỏe lắm. Ma ma nói với mọi người không cần lo lắng cho ta, ở đây ai cũng đối xử với ta rất tốt"
Ánh mắt Cung ma ma cũng đỏ hồng, "Thấy được Tam tiểu thư thế này, trong lòng lão nô liền an tâm". Đánh giá bốn phía một phen, sân viện lớn như vậy, còn người hầu hạ nhiều như thế cũng tin tưởng Cẩn Nương thật sự nói không sai,"Sau khi lão nô trở về cũng có thể giao phó tốt cho các vị chủ tử. Mấy ngày nay lão gia và Đại phu nhân cứ lo lắng Tam tiểu thư chịu ủy khuất".
Cẩn Nương lắc đầu cười nói: "Ta không bị ủy khuất gì đâu, phụ thân và Đại nương suy nghĩ nhiều rồi. Ma ma nhớ khuyên bảo họ giúp ta".
"Lão nô hiểu mà, Tam tiểu thư yên tâm". Cung ma ma cẩn thận đánh giá Cẩn Nương, thấy khí sắc Cẩn Nương lại nhìn thần thái một chút, Cung ma ma nhất thời kích động nhỏ giọng hỏi: "Vương gia có đến nơi này không?"
Cẩn Nương đỏ mặt không lên tiếng, Lệ Chi nhỏ giọng trả lời: "Ma ma yên tâm, Vương gia liên tục đến đây ba hôm rồi. Vương gia đối với tiểu thư rất là luyến tiếc". Lệ Chi trái lương tâm chính mình nói, lại cảm thấy bực bội. Nếu Vương gia biết luyến tiếc sẽ không lưu lại trên người tiểu thư nhiều dấu vết như vậy, xanh xanh tím tím, cho tới bây giờ còn chưa có hoàn toàn biến mất.
Cung ma ma nghe xong, vỗ đùi cười nói: "Tốt quá, tiểu thư thật có phúc".
Cẩn Nương cười cười, không nghĩ sẽ dây dưa đề tài này nữa, vì thế ngược lại hỏi sự tình của Lục gia: "Ma ma, chuyện của phụ thân..."
"Tiểu thư yên tâm, tiểu thư vào Vương phủ bất quá chỉ mới ba ngày, lão gia liền thoát khỏi khó khăn rồi. Vốn việc này lão gia chúng ta không có quan hệ gì mà, chỉ là hai vị trong ngục kia vận khí không được tốt như vậy". Cung ma ma thở dài, có chút nghĩ mà sợ. Nếu Cẩn Nương không vào Vương phủ, nói không chừng Lục gia đã bị tịch thu nhà cửa.
Cẩn Nương vội vàng hỏi: "Như thế nào? Hai vị đại nhân đã có phán quyết gì rồi sao?".
Cung ma ma gật đầu, "Đúng vậy, hôm qua đã có ý chỉ. Hai vị đại nhân kia bị phán trảm đầu, lập tức hành quyết, gia sản bị tịch biên, già trẻ trai gái trong nhà đều phải lưu đày ba ngàn dặm. Là ba ngàn dặm a, không biết có còn mạng đi đến chổ đó không. Hơn nữa lại là nơi chướng khí đầy ải như Quỳnh Châu, chỉ sợ còn sống đến đó, tính mạng cũng không bảo đảm.
Cẩn Nương há hốc mồm, tuy rằng kiếp trước không biết việc này nhưng sau khi vào Hàn gia, nàng cũng có nghe người ta nói qua. Án phạt thì giống nhau nhưng thời gian thì không trùng khớp, khoảng một tháng sau Hình bộ mới đưa ra mức án, Hoàng đế phê chuẩn rồi mới được chấp hành. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Hàn gia không có năng lực như Ngũ Vương gia hay sao? Bởi vậy thời gian án kiện cũng càng dài?
Cẩn Nương suy nghĩ không thông, tuy chỉ khác biệt về thời gian một chút nhưng rất nhiều chuyện lại bất đồng. Cẩn Nương và Cung ma ma cùng nhau cảm thán vài câu. Lệ Chi ở một bên nhỏ giọng nói: "May mắn Lục gia không có việc gì, tiểu thư cũng có thể yên tâm"
Cẩn Nương gật đầu, đúng là có thể yên tâm. Cung ma ma có chút thâm ý nhìn Cẩn Nương, "Tam tiểu thư phải ủy khuất rồi, lão gia và Đại phu nhân đều ghi tạc trong lòng. Thời điểm lão nô đến, phu nhân có cho lão nô truyền lời đến tiểu thư một câu, Lục gia chúng ta mặc dù ở kinh thành chỉ là tiểu hộ nhưng chỉ cần Tam tiểu thư mở miệng, chắc chắn sẽ làm được cho người bất cứ việc gì".
Cẩn Nương thầm than một tiếng: "Đại nương thật có lòng, xin ma ma trở về nói lại, lúc trước là do ta lựa chọn cho nên cũng không oán trách ai hết. Ta chỉ hy vọng Lục gia trên dưới bình an, phụ thân ở quan trường cũng có thể thuận lợi, như thế không uổng công tâm ý của ta".
"Lão nô nhất định sẽ truyền lời lại".
Nhắc đến Lục gia, Cẩn Nương chợt nghĩ đến hôn sự với Chúc gia, "Ma ma, không biết hôn kỳ của Đại ca và tiểu thư Chúc gia được định vào ngày nào? Đại ca còn đến thăm viếng Chúc lão gia thường xuyên không?"
Cung ma ma lắc đầu, "Mấy ngày nay Chúc gia cũng bận rộn, nghe nói sức khỏe Chúc lão gia không tốt lắm, Chúc phu nhân và Chúc tiểu thư phải bên cạnh chăm sóc"
Nghe Cung ma ma nói, Cẩn Nương cũng liền nghĩ tới. Chúc lão gia bình thường rất khỏe, lại có danh y điều dưỡng, căn bản không thể có việc gì. Nếu nàng đoán không lầm thì bệnh của ông ta cũng không đến nổi nào. Do Chúc gia cố ý khoa trương lên, chính là muốn kéo dài hôn sự, sau cùng sẽ giải trừ hôn ước. Nhưng mà Lục gia đã bình an vượt qua cửa ải, lại thêm kiếp này không bị Hàn Thịnh lừa gạt, tất nhiên sẽ không bị xuống dốc. Không lý nào Chúc gia còn muốn từ hôn? Hay là bên trong còn có duyên cớ khác?
Trong lòng Cẩn Nương biết việc này không thể nói thẳng ra, chỉ có thể căn dặn Cung ma ma một phen để bà trở về truyền lời cho Lục Khả Tín, cứ chăm chỉ đọc sách, khi nào có thời gian mới đi thăm viếng Chúc gia.
"Tam tiểu thư yên tâm đi, đại thiếu gia so với lúc trước rất dụng tâm đọc sách".
Cẩn Nương vui mừng, đại ca thật không khiến nàng thất vọng, nhất định có ngày sẽ đề tên trên bảng vàng. Không có Hàn gia áp bức, nàng tin tưởng Lục gia càng ngày càng tốt.
/48
|