Cẩn Nương khẩn trương đến nổi trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, quay đầu lại nhìn Anh Đào ở phía sau. Nghĩ rằng hôm nay sợ là phải ủy khuất Anh Đào một chút... Không...Anh Đào cũng không được, e là chính mình mới có thể hóa giải.
"Hồi bẩm Vương phi, Quế ma ma bằng lòng vấn tóc cho thiếp cũng là có nguyên nhân. Thần thiếp nào có khả năng khiến Quế ma ma chủ động giúp đỡ". Cẩn Nương gắt gao cúi đầu, chờ Vương phi lên tiếng.
Tề Vương phi lạnh nhạt liếc Cẩn Nương, cười nhạt nói: "Chuyện này có nguyên nhân sao? A... Bổn vương phi cũng có hứng thú muốn biết, thế thì nói nghe một chút đi".
"Ta cũng muốn nghe nữa, Lục tiểu thư nhất định phải nói a!". Lưu thứ phi không muốn đứng ngoài cuộc, xen vào.
Cẩn Nương thật hận chết Lưu thứ phi nhưng mà lúc này hóa giải tình cảnh khó khăn này mới quan trọng hơn. "Hồi bẩm Vương phi, nha đầu bên người thiếp là Anh Đào, từ trước đến nay đều do nàng chải đầu. Buổi tối hôm qua buồn ngủ, trên người không thoải mái nên có vô tình cào phải. Do trời tối nên thiếp cũng không chú ý không nghĩ tới sáng sớm hôm nay mới phát hiện đã để lại vết thương nhỏ. Thiếp lo lắng sẽ thất lễ trước mặt người khác nên muốn che đậy một phen nhưng vị trí bên dưới tai che không được, vì thế đã nghĩ đến kiểu tóc khác biệt có thể che một chút. Nha đầu Anh đào ngốc nghếch nên không biết vấn kiểu nào. Thiếp nghe nói Quế ma ma tay nghề rất tốt liền đến cầu xin ma ma. Quế ma ma không chịu nhưng do thiếp khổ sở cầu xin, bà mới miễn cưỡng đáp ứng. Sau đó có nhắc nhở thiếp lần sau không được viện lý do này nữa, ma ma đến là để dạy thiếp quy củ chứ không phải phụ trách chải đầu, vấn tóc." Dừng một chút, nói tiếp, "Sự tình là như thế, xin Vương phi thứ lỗi".
"Lục tiểu thư, như vậy để ta nhìn dấu vết mà ngươi nói". Lưu thứ phi không chịu nhàn rỗi mà nói
Cẩn Nương không nhúc nhích, làm như không có nghe lời nói của Lưu thứ phi mà nhìn phía trước thành khẩn nói: "Thỉnh Vương phi thứ lỗi. Nếu sớm biết đụng chạm đến Vương phi, trăm triệu lần thiếp cũng không dám".
Lưu thứ phi thấy Cẩn Nương không nhìn đến nàng, tất nhiên ghi hận trong lòng nhưng trên mặt lại cười, "Vương phi, muội thấy Lục tiểu thư cũng là vô tình, không bằng bỏ qua cho nàng đi. Nếu không giáo huấn nàng một chút, cho nàng ghi nhớ trong lòng".
Ở bên người Vương phi hầu hạ đã lâu, Phòng ma ma sao có thể để Lưu thứ phi tự tung tự tác như thế, "Lưu thứ phi cũng thật nhọc lòng. Người cứ yên tâm, Vương phủ lớn như vậy mà Vương phi chúng ta cũng cai quản thật là tốt, huống chi việc nhỏ này, không phiền Lưu thứ phi phải lo lắng."
Lưu thứ phi thoáng cái mất mặt, ngượng ngùng "Phòng ma ma có hiểu biết, ta chỉ muốn vì Vương phi phân ưu. Chẳng qua bản lĩnh có hạn nên không vừa ý Vương phi".
Tề Vương phi để tách trà xuống, cười nói: "Lưu muội muội khiêm tốn rồi. Trước mặt ta Vương gia đều khen Lưu muội muội nhanh nhẹn, điểm này bổn phi so ra kém rất nhiều. Bổn phi đơn giản hơn ở chổ cẩn trọng, suy nghĩ cho đại cục mà thôi."
Lưu thứ phi biến sắc, nhanh chóng nói: "Thiếp không dám nhận, những việc thiếp làm lúc nào cũng cần Vương phi nhắc nhở".
Thấy Lưu thứ phi cúi đầu, Tề Vương phi cũng không so đo với nàng nữa, ngược lại nhìn Cẩn Nương, "Lục tiểu thư, để cho ta nhìn vết thương đến tột cùng như thế nào mà khiến ngươi phải vất vả che đậy, ngay cả Quế ma ma cũng đến hổ trợ".
Lập Xuân và Lập Hạ không biết nguyên do nên tất nhiên cũng không lo lắng, còn Anh Đào lại khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người sáng suốt thấy dấu vết kia liền biết như thế nào. Nếu như để Vương phi xem, chẳng phải là thêm tội lừa dối hay sao. Nhưng mà Anh Đào cũng không có cách nào, đến tư cách lên tiếng nàng còn chẳng có, huống chi là giúp đỡ tiểu thư.
Cẩn Nương cung kính đáp lại, sau đó ngẩng đầu lên, chậm rãi vén tóc qua một bên. Sau khi tóc được đẩy ra, mọi người đều tò mò nhìn. Lưu thứ phi thế nhưng còn bất chấp đến gần bên người Cẩn Nương chăm chú nhìn. Liễu mỹ nhân ở gần nhất nên thấy rõ, trước hết liền lộ ra vẻ mặt không đành lòng, "Lục tiểu thư, ngươi cần phải yêu quý bản thân, vết thương như thế nào lại lớn như vậy?! Nếu để lại sẹo thì sao."
Lưu thứ phi nhướn mày, dấu vết kia thật đúng là dọa người, hẳn là không có bôi thuốc nên thấy cả tơ máu. Tề Vương phi hơi hơi nâng tay, Phòng ma ma liền đi tới bên người Cẩn Nương xem, sau đó trở về bên cạnh Vương phi. Cẩn Nương còn chủ động nghiêng người, Tề Vương phi nhìn cũng nhíu mày lại, "Lục tiểu thư, bị thương đến thế này mà sao không bôi thuốc chứ?"
Cẩn Nương nhu thuận đáp: "Hồi Vương phi, lúc ấy thiếp thật sự là quá buồn ngủ nên khi đó cũng không thấy đau, lại thêm đèn đuốc u ám, bọn nha đầu cũng không thấy được. Cho nên buổi sáng hôm nay mới có thể. . ."
"Thôi. Phòng ma ma, mau đi lấy bình thuốc trị thương tốt nhất cho Lục tiểu thư." Tiếp theo lại nói với Cẩn Nương: "Sau khi trở về Lục tiểu thư tự kiểm điểm lại, Vương phủ cũng không phải Lục gia, những thói quen không đúng phải cố gắng thay đổi".
"Thần thiếp hiểu được, đa tạ Vương phi dạy bảo".
"Được rồi, đứng lên đi. Hôm nay đã ủy khuất cho ngươi nhưng Quế ma ma là lão nhân trong phủ, ngươi phải kính trọng nàng nhiều hơn."
"Thiếp xin nghe theo, thiếp nhất định sẽ kính trọng Quế ma ma". Tâm tình Cẩn Nương ổn định trở lại, đồng thời chột dạ không thôi. Nhanh chóng che đậy chổ nhạy cảm lại, người khác cũng nghĩ nàng không muốn cho mọi người thấy mình chật vật nên mới làm thế.
Anh Đào tràn đầy nghi hoặc, trên người Cẩn Nương nàng và Lệ Chi là rõ ràng nhất. Vì sao mọi người xem xong, đều tin Cẩn Nương nói là sự thật? Nàng hận không thể xông lên nhìn như thế nào.
Sóng gió trôi qua, mọi người liền rời đi. Ra khỏi Hỉ Nhạc Đường, thấy Lưu thứ phi đang hướng phía nàng đi tới. Cẩn Nương vội vàng cúi đầu đi về hướng khác, vờ như không phát hiện. Lưu thứ phi nhìn theo bóng dáng Cẩn Nương, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: thứ nữ của một quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, không ngờ lại có vài phần thông minh.
Cước bộ của Cẩn Nương nhanh chóng, đuổi theo Liễu mỹ nhân phía trước. Hai người đi cùng đường, lại thêm Liễu mỹ nhân đã vì nàng lên tiếng, bất luận như thế nào Cẩn Nương không thể làm như không thấy, cần phải chân thành cảm tạ.
"Liễu mỹ nhân, xin đợi đã". Cẩn Nương liền nói, "Hôm nay đa tạ Liễu mỹ nhân trượng nghĩa, xin Liễu mỹ nhân nhận một lễ này của Cẩn Nương". Nói xong, liền muốn cúi đầu hành lễ.
Vẻ mặt Liễu mỹ nhân thản nhiên, "Lục tiểu thư không cần khách khí như thế, chẳng qua ta nhìn không vừa mắt mà thôi, cũng không phải vì ngươi".
"Dù có như thế nào, ân tình của người Cẩn Nương xin ghi tạc trong lòng". Cẩn Nương chân thành nói.
Liễu mỹ nhân liếc mắt một cái, đánh giá Cẩn Nương, sau đó nhìn xa xa: "Không cần cảm tạ. Kỳ thật không cần ta lên tiếng, ta nghĩ với thông minh của ngươi cũng có thể hóa giải công kích của Lưu thứ phi."
Thần sắc Cẩn Nương ảm đạm, "Liễu mỹ nhân thật coi trọng Cẩn Nương rồi, Cẩn Nương không danh không phận, như thế nào dám cùng Lưu thứ phi đối đầu chứ. Hôm nay nếu Liễu mỹ nhân không giúp', chỉ sợ ta sẽ thê thảm lắm."
Thế nhưng Liễu mỹ nhân lại nở nụ cười, "Nói thì nói vậy. Chẳng qua...Lục tiểu thư, chuyện danh phận ta không thể giúp được ngươi, ngươi nói với ta cũng vô dụng. Lục tiểu thư thông minh như thế, ta nghĩ trong lòng ngươi nên có tính toán cho địa vị sau này của mình. Hai vị chủ tử bên trong, chỉ cần có một người chịu mở miệng thì Lục tiểu thư có thể đạt thành nguyện vọng. Được rồi, ta xem như nhận lời cảm tạ của ngươi, sau này chúng ta không thiếu nợ gì nhau hết. Vậy ta cáo từ trước, Lục tiểu thư cứ tự tiện". Nói xong, Liễu mỹ nhân liền mang theo người đi.
Cẩn Nương ngạc nhiên, cảm thán đúng là một người có cá tính. Anh Đào khó chịu: "Tiểu thư có ý tốt, mà thái độ Liễu mỹ nhân lại như thế này".
Lập Xuân cẩn thận nói: "Tiểu thư chắc có điều không biết, tính tình Liễu mỹ nhân đều là như vậy. Đối với những người khác, từ trước đến nay Liễu mỹ nhân đều không để tâm đến nhưng nàng ấy cũng tương đối tốt, không có tâm tư xấu. Riêng La sườn phi và nàng thân cận được với nhau, bởi vì họ có quan hệ thân thích."
"Hồi bẩm Vương phi, Quế ma ma bằng lòng vấn tóc cho thiếp cũng là có nguyên nhân. Thần thiếp nào có khả năng khiến Quế ma ma chủ động giúp đỡ". Cẩn Nương gắt gao cúi đầu, chờ Vương phi lên tiếng.
Tề Vương phi lạnh nhạt liếc Cẩn Nương, cười nhạt nói: "Chuyện này có nguyên nhân sao? A... Bổn vương phi cũng có hứng thú muốn biết, thế thì nói nghe một chút đi".
"Ta cũng muốn nghe nữa, Lục tiểu thư nhất định phải nói a!". Lưu thứ phi không muốn đứng ngoài cuộc, xen vào.
Cẩn Nương thật hận chết Lưu thứ phi nhưng mà lúc này hóa giải tình cảnh khó khăn này mới quan trọng hơn. "Hồi bẩm Vương phi, nha đầu bên người thiếp là Anh Đào, từ trước đến nay đều do nàng chải đầu. Buổi tối hôm qua buồn ngủ, trên người không thoải mái nên có vô tình cào phải. Do trời tối nên thiếp cũng không chú ý không nghĩ tới sáng sớm hôm nay mới phát hiện đã để lại vết thương nhỏ. Thiếp lo lắng sẽ thất lễ trước mặt người khác nên muốn che đậy một phen nhưng vị trí bên dưới tai che không được, vì thế đã nghĩ đến kiểu tóc khác biệt có thể che một chút. Nha đầu Anh đào ngốc nghếch nên không biết vấn kiểu nào. Thiếp nghe nói Quế ma ma tay nghề rất tốt liền đến cầu xin ma ma. Quế ma ma không chịu nhưng do thiếp khổ sở cầu xin, bà mới miễn cưỡng đáp ứng. Sau đó có nhắc nhở thiếp lần sau không được viện lý do này nữa, ma ma đến là để dạy thiếp quy củ chứ không phải phụ trách chải đầu, vấn tóc." Dừng một chút, nói tiếp, "Sự tình là như thế, xin Vương phi thứ lỗi".
"Lục tiểu thư, như vậy để ta nhìn dấu vết mà ngươi nói". Lưu thứ phi không chịu nhàn rỗi mà nói
Cẩn Nương không nhúc nhích, làm như không có nghe lời nói của Lưu thứ phi mà nhìn phía trước thành khẩn nói: "Thỉnh Vương phi thứ lỗi. Nếu sớm biết đụng chạm đến Vương phi, trăm triệu lần thiếp cũng không dám".
Lưu thứ phi thấy Cẩn Nương không nhìn đến nàng, tất nhiên ghi hận trong lòng nhưng trên mặt lại cười, "Vương phi, muội thấy Lục tiểu thư cũng là vô tình, không bằng bỏ qua cho nàng đi. Nếu không giáo huấn nàng một chút, cho nàng ghi nhớ trong lòng".
Ở bên người Vương phi hầu hạ đã lâu, Phòng ma ma sao có thể để Lưu thứ phi tự tung tự tác như thế, "Lưu thứ phi cũng thật nhọc lòng. Người cứ yên tâm, Vương phủ lớn như vậy mà Vương phi chúng ta cũng cai quản thật là tốt, huống chi việc nhỏ này, không phiền Lưu thứ phi phải lo lắng."
Lưu thứ phi thoáng cái mất mặt, ngượng ngùng "Phòng ma ma có hiểu biết, ta chỉ muốn vì Vương phi phân ưu. Chẳng qua bản lĩnh có hạn nên không vừa ý Vương phi".
Tề Vương phi để tách trà xuống, cười nói: "Lưu muội muội khiêm tốn rồi. Trước mặt ta Vương gia đều khen Lưu muội muội nhanh nhẹn, điểm này bổn phi so ra kém rất nhiều. Bổn phi đơn giản hơn ở chổ cẩn trọng, suy nghĩ cho đại cục mà thôi."
Lưu thứ phi biến sắc, nhanh chóng nói: "Thiếp không dám nhận, những việc thiếp làm lúc nào cũng cần Vương phi nhắc nhở".
Thấy Lưu thứ phi cúi đầu, Tề Vương phi cũng không so đo với nàng nữa, ngược lại nhìn Cẩn Nương, "Lục tiểu thư, để cho ta nhìn vết thương đến tột cùng như thế nào mà khiến ngươi phải vất vả che đậy, ngay cả Quế ma ma cũng đến hổ trợ".
Lập Xuân và Lập Hạ không biết nguyên do nên tất nhiên cũng không lo lắng, còn Anh Đào lại khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người sáng suốt thấy dấu vết kia liền biết như thế nào. Nếu như để Vương phi xem, chẳng phải là thêm tội lừa dối hay sao. Nhưng mà Anh Đào cũng không có cách nào, đến tư cách lên tiếng nàng còn chẳng có, huống chi là giúp đỡ tiểu thư.
Cẩn Nương cung kính đáp lại, sau đó ngẩng đầu lên, chậm rãi vén tóc qua một bên. Sau khi tóc được đẩy ra, mọi người đều tò mò nhìn. Lưu thứ phi thế nhưng còn bất chấp đến gần bên người Cẩn Nương chăm chú nhìn. Liễu mỹ nhân ở gần nhất nên thấy rõ, trước hết liền lộ ra vẻ mặt không đành lòng, "Lục tiểu thư, ngươi cần phải yêu quý bản thân, vết thương như thế nào lại lớn như vậy?! Nếu để lại sẹo thì sao."
Lưu thứ phi nhướn mày, dấu vết kia thật đúng là dọa người, hẳn là không có bôi thuốc nên thấy cả tơ máu. Tề Vương phi hơi hơi nâng tay, Phòng ma ma liền đi tới bên người Cẩn Nương xem, sau đó trở về bên cạnh Vương phi. Cẩn Nương còn chủ động nghiêng người, Tề Vương phi nhìn cũng nhíu mày lại, "Lục tiểu thư, bị thương đến thế này mà sao không bôi thuốc chứ?"
Cẩn Nương nhu thuận đáp: "Hồi Vương phi, lúc ấy thiếp thật sự là quá buồn ngủ nên khi đó cũng không thấy đau, lại thêm đèn đuốc u ám, bọn nha đầu cũng không thấy được. Cho nên buổi sáng hôm nay mới có thể. . ."
"Thôi. Phòng ma ma, mau đi lấy bình thuốc trị thương tốt nhất cho Lục tiểu thư." Tiếp theo lại nói với Cẩn Nương: "Sau khi trở về Lục tiểu thư tự kiểm điểm lại, Vương phủ cũng không phải Lục gia, những thói quen không đúng phải cố gắng thay đổi".
"Thần thiếp hiểu được, đa tạ Vương phi dạy bảo".
"Được rồi, đứng lên đi. Hôm nay đã ủy khuất cho ngươi nhưng Quế ma ma là lão nhân trong phủ, ngươi phải kính trọng nàng nhiều hơn."
"Thiếp xin nghe theo, thiếp nhất định sẽ kính trọng Quế ma ma". Tâm tình Cẩn Nương ổn định trở lại, đồng thời chột dạ không thôi. Nhanh chóng che đậy chổ nhạy cảm lại, người khác cũng nghĩ nàng không muốn cho mọi người thấy mình chật vật nên mới làm thế.
Anh Đào tràn đầy nghi hoặc, trên người Cẩn Nương nàng và Lệ Chi là rõ ràng nhất. Vì sao mọi người xem xong, đều tin Cẩn Nương nói là sự thật? Nàng hận không thể xông lên nhìn như thế nào.
Sóng gió trôi qua, mọi người liền rời đi. Ra khỏi Hỉ Nhạc Đường, thấy Lưu thứ phi đang hướng phía nàng đi tới. Cẩn Nương vội vàng cúi đầu đi về hướng khác, vờ như không phát hiện. Lưu thứ phi nhìn theo bóng dáng Cẩn Nương, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: thứ nữ của một quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, không ngờ lại có vài phần thông minh.
Cước bộ của Cẩn Nương nhanh chóng, đuổi theo Liễu mỹ nhân phía trước. Hai người đi cùng đường, lại thêm Liễu mỹ nhân đã vì nàng lên tiếng, bất luận như thế nào Cẩn Nương không thể làm như không thấy, cần phải chân thành cảm tạ.
"Liễu mỹ nhân, xin đợi đã". Cẩn Nương liền nói, "Hôm nay đa tạ Liễu mỹ nhân trượng nghĩa, xin Liễu mỹ nhân nhận một lễ này của Cẩn Nương". Nói xong, liền muốn cúi đầu hành lễ.
Vẻ mặt Liễu mỹ nhân thản nhiên, "Lục tiểu thư không cần khách khí như thế, chẳng qua ta nhìn không vừa mắt mà thôi, cũng không phải vì ngươi".
"Dù có như thế nào, ân tình của người Cẩn Nương xin ghi tạc trong lòng". Cẩn Nương chân thành nói.
Liễu mỹ nhân liếc mắt một cái, đánh giá Cẩn Nương, sau đó nhìn xa xa: "Không cần cảm tạ. Kỳ thật không cần ta lên tiếng, ta nghĩ với thông minh của ngươi cũng có thể hóa giải công kích của Lưu thứ phi."
Thần sắc Cẩn Nương ảm đạm, "Liễu mỹ nhân thật coi trọng Cẩn Nương rồi, Cẩn Nương không danh không phận, như thế nào dám cùng Lưu thứ phi đối đầu chứ. Hôm nay nếu Liễu mỹ nhân không giúp', chỉ sợ ta sẽ thê thảm lắm."
Thế nhưng Liễu mỹ nhân lại nở nụ cười, "Nói thì nói vậy. Chẳng qua...Lục tiểu thư, chuyện danh phận ta không thể giúp được ngươi, ngươi nói với ta cũng vô dụng. Lục tiểu thư thông minh như thế, ta nghĩ trong lòng ngươi nên có tính toán cho địa vị sau này của mình. Hai vị chủ tử bên trong, chỉ cần có một người chịu mở miệng thì Lục tiểu thư có thể đạt thành nguyện vọng. Được rồi, ta xem như nhận lời cảm tạ của ngươi, sau này chúng ta không thiếu nợ gì nhau hết. Vậy ta cáo từ trước, Lục tiểu thư cứ tự tiện". Nói xong, Liễu mỹ nhân liền mang theo người đi.
Cẩn Nương ngạc nhiên, cảm thán đúng là một người có cá tính. Anh Đào khó chịu: "Tiểu thư có ý tốt, mà thái độ Liễu mỹ nhân lại như thế này".
Lập Xuân cẩn thận nói: "Tiểu thư chắc có điều không biết, tính tình Liễu mỹ nhân đều là như vậy. Đối với những người khác, từ trước đến nay Liễu mỹ nhân đều không để tâm đến nhưng nàng ấy cũng tương đối tốt, không có tâm tư xấu. Riêng La sườn phi và nàng thân cận được với nhau, bởi vì họ có quan hệ thân thích."
/48
|