Editor: Camtusori
Dĩ nhiên chuyện Thư Nhi bị sốt cũng truyền đến tai Lộ Vương phi, nhìn hai người đang thỉnh an bà một chút, hơi nhíu nhíu mày. Lời nói muốn để cho Lưu Uyển Thanh về nhà thăm cha mẹ trước hoặc là đợi khoảng ba ngày nữa hãy về nhà cha mẹ đã đến khóe miệng, lại nghe Lục Khang nói: "Con cùng với Uyển Thanh đi về trước, sẽ cố gắng trở lại sớm, bên chỗ Thư Nhi làm phiền nương quan tâm một chút."
Lộ Vương phi thấy vậy thở dài, để ly trà trong tay xuống: "Ôi, con hãy yên tâm đi, dù sao đứa nhỏ đáng thương ấy cũng là cháu ruột của ta, tất nhiên ta sẽ chăm sóc tốt. . . đừng quá buổi trưa là. . . Ôi, đi sớm về sớm là được." Nói lời này thì dĩ nhiên là nhìn Lưu Uyển Thanh mà nói, vẻ mặt Lưu Uyển Thanh lộ ra chút không được tự nhiên, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn vội vàng xưng "vâng".
Lộ Vương phi thấy nàng thức thời như thế, nụ cười trên mặt liền thật hơn một chút, quay sang nói với Thôi ma ma bên cạnh: "Ngươi đi, đem hai tấm vải gấm trong khố phòng ra đưa cho thế tử phi mang về chung."
Đây là bồi thường sao? Trong lòng Lưu Uyển Thanh không khỏi có chút cười tự giễu, nhưng trên mặt vẫn làm ra dáng vẻ cảm kích. Lục Khang hé mắt. . . âm thầm nắm tay thành quyền, dù sao Thư Nhi cũng là hài tử đầu tiên của hắn, làm sao hắn hoàn toàn không để ý được. . .
Bởi vì trước đó Lưu Uyển Thanh đã phái người trở lại đưa tin, cho nên mấy người Lưu Đại phu nhân đã đứng chờ bên ngoài cửa thật sớm, Lưu Đại phu nhân khẽ thở dài. . .
"Lão gia, lần này Thanh nhi của chúng ta có bị uất ức nhận gì không đây. . ."
Lưu Đại lão gia khẽ cau mày khoát tay áo: "Được rồi, có thể tới đã dễ coi lắm rồi, lát nữa nhưng câu mất hứng này cũng đừng nói ra."
"Dĩ nhiên là thiếp biết, chỉ là trong lòng vô cùng buồn . . ." Còn đám người Lưu Nhân Quý lại đứng ở một bên mím môi không nói gì, tối qua hai đứa nhỏ Lưu Nhân Hiên và Lưu Nhân Hâm còn suy nghĩ buổi trưa này làm thế nào để tiếp đón tỷ phu này cho tốt, nhưng hôm nay. . . trên mặt đương nhiên không tó ra vẻ uất ức gì, chỉ là trong lòng càng muốn cố gắng tài giỏi hơn, như vậy tỷ tỷ ( muội muội ) mới có thể có cuộc sống thoải mái hơn một chút ở trong Vương phủ!
Đợi Lưu Uyển Thanh xuống xe ngựa, Lưu Đại phu nhân đã không thể kìm nén được nước mắt, tí tách thi nhau rơi xuống. Lưu Đại lão gia thấy vậy cũng không tiện nói gì khác, chỉ có thể đứng một bên vừa nhìn Lục Khang nói "chê cười", lại vừa thúc giục mọi người đi vào nhanh một chút, nói Lưu lão phu nhân còn đang chờ.
Lục Khang rất quy củ hoàn thành tế Chi Lễ, lại cùng đợi ở phòng giữa với bọn người Lưu Đại lão gia hơn một canh giờ. Còn Lưu Uyển Thanh lại đang nói chuyện với Lưu Đại phu nhân và Lưu lão phu nhân ở bên trong.
"Mau, để bà nội xem một cái, khuôn mặt nhìn thế nào cũng thấy gầy đi một ít. . . Thế tử có đối xử tốt với con không?"
Lưu Uyển Thanh mím môi nhìn gương mặt rầu rĩ của Lưu lão phu nhân cùng Lưu Đại phu nhân, đỏ mặt gật đầu một cái. Lưu lão phu nhân thấy vậy thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, như vậy mới có thể phá bỏ lời đồn đãi ấy đi." Không thích nữ sắc sao? trong lòng Lưu Uyển Thanh không khỏi có chút châm chọc, hôm nay nàng ngược lại còn hi vọng hắn có thể không thích nữ sắc, nếu được thế thì hai ngày nay nàng đâu phải thê thảm tới mức không chịu nổi chứ.
Lưu Đại phu nhân nâng tay vệt đi nước mắt: "Đứa bé ngoan, tới giờ có thấy bị chút uất ức nào không?"
Lưu Uyển Thanh lắc đầu: "Nương, bà nội, hai người an tâm, Thanh Thanh rất tốt, ít nhất bây giờ Thế tử rất tốt với con, chuyện trong viện xem như cũng ổn thỏa, Vương Gia và Vương phi cũng cho con thể diện."
"Con a. . ." Lưu Đại phu nhân gõ đầu Lưu Uyển Thanh một cái, nói: "Sao lại chỉ biết tốt khoe xấu che, chuyện Hạ trắc phi ngáng chân con thì sao hả ?"
"Cũng không tính là ngáng chân gì, thế tử gia trực tiếp hạ lệnh đánh chết mấy hạ nhân dó rồi."
"Đáng đánh! Nô tài không có mắt đúng là đáng chết, cũng xem như là đã giết gà dọa khỉ rồi." Lưu lão phu nhân ngồi một bên nói, lại kéo Lưu Uyển Thanh: "Bà nội sợ đứa nhỏ như con quá thiện tâm, mềm lòng không dám làm những chuyện độc ác ấy, nhưng trong đại viện nhà cao cửa rộng làm sao hoàn toàn sạch sẽ được? Đừng nói Vương phủ, tới Hầu phủ chúng ta những năm gần đây cũng vắng vẻ bớt rồi đấy, năm đó lúc ông nội con còn ra lệnh đánh chết một tên nô tài không hiểu chuyện tại chỗ này. Cho dù không phải là con cái trong nhà hay không phải là nô tài làm văn tự bán đứt cũng không có người dám bám lấy không thả, huống chi là Vương phủ, con nên tự mình đảm đương một phía ấy."
Lưu Uyển Thanh mím môi gật đầu một cái.
"Đứa bé kia. . ." Trong mắt Lưu Đại phu nhân lóe lên một tia tàn nhẫn .
Lưu Uyển Thanhsửng sốt: "Nương, thằng bé đã bị ngu si rồi."
"Nhưng nó còn có thể sinh con! Cho dù Đương Kim hoàng thượng cho phép gọi con là Thế tử phi, nhưng dù sao không phải nguyên phối (vợ đầu). . . Sau lưng đứa bé ấy lại có Lỗ Vương phủ, đến lúc đó nếu Lỗ vương phủ có những ý tưởng khác, chờ đứa bé kia lớn. . . đưa mấy cô nương qua đó là chuyện có thể xảy ra, nếu có được đứa bé, chỉ cần là con trai, vị trí thế tử chính là của hắn! Con phải hiểu được điều này."
Lưu Uyển Thanh ngớ ngẩn ngay sau đó gật đầu một cái, ý tứ của nương làm sao nàng có thể không hiểu? Chỉ là. . . khẽ cau mày: "Nương, người để cho con nghĩ lại."
Lưu Đại phu nhân thấy vậy cũng không nói thêm nữa: "Con suy nghĩ cẩn thận một chút, không cẩn thận vạn không dứt cũng không cần, dù sao. . . ôi." Nói xong cũng không nhắc lại, liền nói chút chuyện trong nhà cùng Lưu lão phu nhân và nàng.
Trên đường trở về, Lục Khang thấy Lưu Uyển Thanh hơi ngơ ngác nhìn vách xe, có chút nhíu nhíu mày: "Nàng thấy uất ức sao."
Lưu Uyển Thanh "a" một tiếng, lấy lại tinh thần nhẹ nhàng lắc đầu: "Không uất ức, gia đừng nghĩ vậy."
Lục Khang thấy nàng nói như vậy cũng không nhiều lời nữa, vốn muốn dỗ cho nàng vui vẻ, lúc này lại làm không được, chỉ có thể dựa vào vách xe nhắm mắt.
Trở lại Lộ Vương phủ thì đã thấy nha đầu mặc y phục màu đỏ tím đã đứng chờ ở ngoải cửa Vương phủ, thấy Tiểu Mễ Tử điều khiển xe ngựa tới đây, khóe miệng nâng lên, sắc mặt vui mừng, đây là chưa tới buổi trưa đã về, xem ra nàng ta đã thành công rồi, trong lòng thế tử gia vẫn có tiểu thế tử , ít nhất vẫn còn hơn thế tử phi này nhiều!
Lục Khang mới nhảy xuống xe, xoay người vừa muốn đỡ Lưu Uyển Thanh, liền thấy nha đầu kia đã chạy tới, trên mặt lóe vẻ mặt lo lắng: "Thế tử gia, người đã trở về, tiểu thế tử càng lúc càng không ổn, người mau quay trở lại xem xem."
Thân thể Lục Khang ngẩn ra, đôi tay nâng lên liền dừng ở không trung, ngay sau đó xoay người bước nhanh vào cửa phủ.
Tiểu Mễ Tử thấy vậy, quay đầu lại liếc nhìn Lưu Uyển Thanh, liền vội vội vàng vàng đuổi theo đi vào, dĩ nhiên trên mặt nàng kia thoáng qua một tia đắc ý, cũng mau chóng xoay người chạy vào.
Lúc này Lưu Uyển Thanh còn duy trì động tác khom lưng xuống xe, cũng may Đông Mai phản ứng khá nhanh, vội vàng tiếp được tay của nàng: "Chủ tử, người chậm một chút."
Lưu Uyển Thanh xuống xe ngựa, Đông Mai há miệng muốn nói gì, nhưng chỉ thấy vẻ mặt Lưu Uyển Thanh như không có gì, nói: "Chúng ta cũng đi xem một chút đi, dù sao đứa bé kia cũng nên gọi ta một tiếng mẫu thân."
"Vâng"
Đông Mai đỡ Lưu Uyển Thanh đi vào.
Đợi Lưu Uyển Thanh đi tới cửa viện thì Trúc Lục đã đứng tại ngoài cửa viện nhìn ngó xung quang lo lắng, nhìn thấy bóng dáng của nàng vội vàng chạy tới: "Chủ tử, lát nữa ngàn vạn lần xin người đừng tức giận."
"Thế nào?" Lưu Uyển Thanh nhíu mày.
Trúc Lục dậm chân: "Tiện tỳ được gọi là Diễm Lệ kia ôm đứa bé chạy vào phòng của người và Thế tử gia, hiện tại đứa bé kia đang nằm trên giường của người. . ."
"Làm sao ngươi không ngăn lại chứ!" Đông Mai lo lắng ra tiếng.
"Làm sao mà không ngăn, nhưng nàng dám ôm đứa bé kia xông vào bên trong, không phải em sợ làm tổn thương đứa nhỏ sao, huống chi nàng ta còn mang người theo sau" Vừa nhìn về phía Lưu Uyển Thanh: "Chủ tử, ngài phải cố khoan dung"
Lưu Uyển Thanh âm thầm nắm tay thành quyền, hít vào một hơi thật sâu, thật sự khinh người quá đáng rồi! Mang theo đứa bé có hơi bệnh đặt ở trên giường của nàng, là muốn nguyền rủa nàng cũng sinh hạ một đứa bé bệnh tật sao! Kiêng kỵ lớn như vậy, Vương phủ to như vậy không có một người hiểu được sao?
"Chủ tử. . ." Đông Mai lo lắng gọi một tiếng.
Trong mắt Lưu Uyển Thanh lóe lên một tia lạnh lùng. . . Diễm Lệ?
Đông Mai cùng Trúc Lục liếc nhau một cái, thấy Lưu Uyển Thanh xoay người đi về phòng phía tây. . . Không khỏi sửng sốt: "Chủ tử, ngài không vào xem một chút sao?" Đông Mai thấy nàng không nói gì, không thể làm gì khác hơn là ra ý bảo Trúc Lục ở nơi này coi chừng, có chuyện gì thì lại đi kêu mình, liền đuổi theo.
Lúc này bên trong nhà, Lý Thái y mở hòm thuốc ra: "Chỉ là cơn sốt bình thường, cũng không lo ngại, chỉ là mấy ngày sau tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì nữa, nếu để gió độc vào cơ thể, lặp đi lặp lại sẽ có thể biến thành họa lớn, đến lúc đó lão phu cũng không cách nào."
Lục Khang nghiêm mặt gật đầu một cái, Tiểu Mễ Tử vội vàng tiến lên cười tiễn Lý Thái y đi ra ngoài, lúc này Lục Khang quay đầu nhìn chằm chằm Diễm Lệ. . . Diễm Lệ sững sờ, ngay sau đó quỳ trên mặt đất chảy nước mắt nói: "Là nô tỳ hoảng hồn mới. . . Chủ tử, nô tỳ. . . ."
"Nếu như ngươi không chăm sóc được Thư Nhi, gia sẽ an bài người khác."
Thấy Lục Khang nói như vậy thân thể Diễm Lệ ngẩn ra, vội vàng nói: "Gia, ngài cho nô tỳ thêm một cơ hội đi, nô tỳ lớn lên cùng Quận chúa, Quận chúa xem nô tỳ như muội muội, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt tiểu thế tử , nô tỳ chỉ là bị giật mình, sáng nay tiểu thế tử lại nóng lên vô cùng lợi hại, nô tỳ. . ."
Lúc này nghe tin Lục Khang trở về, Lộ Vương phi mới dẫn đám người Thôi ma ma tới ‘Uyển Uyển’, thế mới biết được Diễm Lệ dám bế Thư Nhi bỏ vào giường tân hôn! Sắc mặt bà lập tức đen kịt, dù chính bà không thích người con dâu Lưu Uyển Thanh thế nào, cảm thấy thân phận nàng không xứng với Khang nhi của bà ra sao, nhưng trong lòng vẫn mong muốn, thậm chí là là hy vọng nàng có thể sớm sinh cho bà một đứa cháu trai khỏe mạnh, sinh cho Khang nhi một đứa con trai trưởng khỏe mạnh , nhưng hôm nay. . . này là hoàn toàn nguyền rủa Khang nhi của bà đừng nghĩ tới việc có một đứa con khỏe mạnh không phải sao!
Vào phòng cũng đã nghe thấy tiếng khóc xin tha thứ của Diễm Lệ, hừ lạnh một tiếng: "Người đâu, lôi tiện tỳ làm hại Thư Nhi bị sốt xuống."
Lục Khang nhíu mày một cái: "Nương? Ý của người là sao."
Lộ Vương phi đã nổi giận, làm sao nghĩ được tới chuyện giải thích với Lục Khang, hừ một tiếng: "Thế nào? Trong vương phủ này, nương muốn xử trí một kẻ tiện tì còn phải giải thích với Khang nhi sao?" Nói xong không đợi Lục Khang nói chuyện đã quay sang nhìn Trúc Lục ở cửa: "Thế tử phi đâu?"
Trúc Lục sững sờ, đột nhiên Lộ Vương phi tới còn chưa kịp phản ứng mà báo tin liền bị hỏi như vậy, con ngươi xoay vòng, vội vàng giật mình há to mồm. . . Phịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Hồi vương phi, nô tỳ mới vừa rồi nhìn. . . ." Chỉ vào Diễm Lệ đang quỳ trên mặt đất: "Còn tưởng rằng là thế tử phi. . . Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!"
Lộ Vương phi hừ lạnh một tiếng, thấy cả người Diễm Lệ mặc y phục màu đỏ tím, cái kiểu ăn mặc này thì làm sao có thể nhìn ra đây là một nha đầu chứ? Cùng với màu y phục sáng nay bà nhìn thấy Lưu Uyển Thanh mặc, thật đúng là có chút giống.
Diễm lệ ngẩn người không biết nàng ta đã làm chuyện gì đụng vào họng súng của vương phi rồi , không phải Vương phi không thích thế tử phi sao? Vì sao?
Lúc này Lưu Uyển Thanh mới mang đôi mắt đỏ hoe đi vào, nhìn thấy Lộ Vương phi liền cung kính hành lễ.
Lộ Vương phi thấy vậy khẽ cau mày: hừ, hành vi giống như con nhà nghèo cửa nhỏ ấy tất nhiên không thể nào có bộ dạng chủ tử rồi, một kẻ nô tì cũng có thể lấn áp trên đầu.
Lúc này tất nhiên Lục Khang đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ rõ ràng, không khỏi tàn nhẫn nhìn Diễm Lệ quỳ trên mặt đất, sợ rằng trận này tai bay vạ gió này của Thư Nhi đều do tiện tỳ làm ra rồi!
"Trói tiện tỳ này đưa đến Lỗ vương phủ cho gia, về phần nàng ta làm cái gì, để cho Lỗ vương gia tự mình thẩm tra đi!"
Lúc này vẻ mặt Diễm Lệ xám như tro tàn. . . rốt cuộc nàng ta đi nhầm bước nào chứ? không phải Vương phi nên vui mừng sao? Vì sao lại như vậy?
Tác giả có lời muốn nói: canh hai a, đây chính là canh hai a, mặc dù có chút muộn
Dĩ nhiên chuyện Thư Nhi bị sốt cũng truyền đến tai Lộ Vương phi, nhìn hai người đang thỉnh an bà một chút, hơi nhíu nhíu mày. Lời nói muốn để cho Lưu Uyển Thanh về nhà thăm cha mẹ trước hoặc là đợi khoảng ba ngày nữa hãy về nhà cha mẹ đã đến khóe miệng, lại nghe Lục Khang nói: "Con cùng với Uyển Thanh đi về trước, sẽ cố gắng trở lại sớm, bên chỗ Thư Nhi làm phiền nương quan tâm một chút."
Lộ Vương phi thấy vậy thở dài, để ly trà trong tay xuống: "Ôi, con hãy yên tâm đi, dù sao đứa nhỏ đáng thương ấy cũng là cháu ruột của ta, tất nhiên ta sẽ chăm sóc tốt. . . đừng quá buổi trưa là. . . Ôi, đi sớm về sớm là được." Nói lời này thì dĩ nhiên là nhìn Lưu Uyển Thanh mà nói, vẻ mặt Lưu Uyển Thanh lộ ra chút không được tự nhiên, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn vội vàng xưng "vâng".
Lộ Vương phi thấy nàng thức thời như thế, nụ cười trên mặt liền thật hơn một chút, quay sang nói với Thôi ma ma bên cạnh: "Ngươi đi, đem hai tấm vải gấm trong khố phòng ra đưa cho thế tử phi mang về chung."
Đây là bồi thường sao? Trong lòng Lưu Uyển Thanh không khỏi có chút cười tự giễu, nhưng trên mặt vẫn làm ra dáng vẻ cảm kích. Lục Khang hé mắt. . . âm thầm nắm tay thành quyền, dù sao Thư Nhi cũng là hài tử đầu tiên của hắn, làm sao hắn hoàn toàn không để ý được. . .
Bởi vì trước đó Lưu Uyển Thanh đã phái người trở lại đưa tin, cho nên mấy người Lưu Đại phu nhân đã đứng chờ bên ngoài cửa thật sớm, Lưu Đại phu nhân khẽ thở dài. . .
"Lão gia, lần này Thanh nhi của chúng ta có bị uất ức nhận gì không đây. . ."
Lưu Đại lão gia khẽ cau mày khoát tay áo: "Được rồi, có thể tới đã dễ coi lắm rồi, lát nữa nhưng câu mất hứng này cũng đừng nói ra."
"Dĩ nhiên là thiếp biết, chỉ là trong lòng vô cùng buồn . . ." Còn đám người Lưu Nhân Quý lại đứng ở một bên mím môi không nói gì, tối qua hai đứa nhỏ Lưu Nhân Hiên và Lưu Nhân Hâm còn suy nghĩ buổi trưa này làm thế nào để tiếp đón tỷ phu này cho tốt, nhưng hôm nay. . . trên mặt đương nhiên không tó ra vẻ uất ức gì, chỉ là trong lòng càng muốn cố gắng tài giỏi hơn, như vậy tỷ tỷ ( muội muội ) mới có thể có cuộc sống thoải mái hơn một chút ở trong Vương phủ!
Đợi Lưu Uyển Thanh xuống xe ngựa, Lưu Đại phu nhân đã không thể kìm nén được nước mắt, tí tách thi nhau rơi xuống. Lưu Đại lão gia thấy vậy cũng không tiện nói gì khác, chỉ có thể đứng một bên vừa nhìn Lục Khang nói "chê cười", lại vừa thúc giục mọi người đi vào nhanh một chút, nói Lưu lão phu nhân còn đang chờ.
Lục Khang rất quy củ hoàn thành tế Chi Lễ, lại cùng đợi ở phòng giữa với bọn người Lưu Đại lão gia hơn một canh giờ. Còn Lưu Uyển Thanh lại đang nói chuyện với Lưu Đại phu nhân và Lưu lão phu nhân ở bên trong.
"Mau, để bà nội xem một cái, khuôn mặt nhìn thế nào cũng thấy gầy đi một ít. . . Thế tử có đối xử tốt với con không?"
Lưu Uyển Thanh mím môi nhìn gương mặt rầu rĩ của Lưu lão phu nhân cùng Lưu Đại phu nhân, đỏ mặt gật đầu một cái. Lưu lão phu nhân thấy vậy thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, như vậy mới có thể phá bỏ lời đồn đãi ấy đi." Không thích nữ sắc sao? trong lòng Lưu Uyển Thanh không khỏi có chút châm chọc, hôm nay nàng ngược lại còn hi vọng hắn có thể không thích nữ sắc, nếu được thế thì hai ngày nay nàng đâu phải thê thảm tới mức không chịu nổi chứ.
Lưu Đại phu nhân nâng tay vệt đi nước mắt: "Đứa bé ngoan, tới giờ có thấy bị chút uất ức nào không?"
Lưu Uyển Thanh lắc đầu: "Nương, bà nội, hai người an tâm, Thanh Thanh rất tốt, ít nhất bây giờ Thế tử rất tốt với con, chuyện trong viện xem như cũng ổn thỏa, Vương Gia và Vương phi cũng cho con thể diện."
"Con a. . ." Lưu Đại phu nhân gõ đầu Lưu Uyển Thanh một cái, nói: "Sao lại chỉ biết tốt khoe xấu che, chuyện Hạ trắc phi ngáng chân con thì sao hả ?"
"Cũng không tính là ngáng chân gì, thế tử gia trực tiếp hạ lệnh đánh chết mấy hạ nhân dó rồi."
"Đáng đánh! Nô tài không có mắt đúng là đáng chết, cũng xem như là đã giết gà dọa khỉ rồi." Lưu lão phu nhân ngồi một bên nói, lại kéo Lưu Uyển Thanh: "Bà nội sợ đứa nhỏ như con quá thiện tâm, mềm lòng không dám làm những chuyện độc ác ấy, nhưng trong đại viện nhà cao cửa rộng làm sao hoàn toàn sạch sẽ được? Đừng nói Vương phủ, tới Hầu phủ chúng ta những năm gần đây cũng vắng vẻ bớt rồi đấy, năm đó lúc ông nội con còn ra lệnh đánh chết một tên nô tài không hiểu chuyện tại chỗ này. Cho dù không phải là con cái trong nhà hay không phải là nô tài làm văn tự bán đứt cũng không có người dám bám lấy không thả, huống chi là Vương phủ, con nên tự mình đảm đương một phía ấy."
Lưu Uyển Thanh mím môi gật đầu một cái.
"Đứa bé kia. . ." Trong mắt Lưu Đại phu nhân lóe lên một tia tàn nhẫn .
Lưu Uyển Thanhsửng sốt: "Nương, thằng bé đã bị ngu si rồi."
"Nhưng nó còn có thể sinh con! Cho dù Đương Kim hoàng thượng cho phép gọi con là Thế tử phi, nhưng dù sao không phải nguyên phối (vợ đầu). . . Sau lưng đứa bé ấy lại có Lỗ Vương phủ, đến lúc đó nếu Lỗ vương phủ có những ý tưởng khác, chờ đứa bé kia lớn. . . đưa mấy cô nương qua đó là chuyện có thể xảy ra, nếu có được đứa bé, chỉ cần là con trai, vị trí thế tử chính là của hắn! Con phải hiểu được điều này."
Lưu Uyển Thanh ngớ ngẩn ngay sau đó gật đầu một cái, ý tứ của nương làm sao nàng có thể không hiểu? Chỉ là. . . khẽ cau mày: "Nương, người để cho con nghĩ lại."
Lưu Đại phu nhân thấy vậy cũng không nói thêm nữa: "Con suy nghĩ cẩn thận một chút, không cẩn thận vạn không dứt cũng không cần, dù sao. . . ôi." Nói xong cũng không nhắc lại, liền nói chút chuyện trong nhà cùng Lưu lão phu nhân và nàng.
Trên đường trở về, Lục Khang thấy Lưu Uyển Thanh hơi ngơ ngác nhìn vách xe, có chút nhíu nhíu mày: "Nàng thấy uất ức sao."
Lưu Uyển Thanh "a" một tiếng, lấy lại tinh thần nhẹ nhàng lắc đầu: "Không uất ức, gia đừng nghĩ vậy."
Lục Khang thấy nàng nói như vậy cũng không nhiều lời nữa, vốn muốn dỗ cho nàng vui vẻ, lúc này lại làm không được, chỉ có thể dựa vào vách xe nhắm mắt.
Trở lại Lộ Vương phủ thì đã thấy nha đầu mặc y phục màu đỏ tím đã đứng chờ ở ngoải cửa Vương phủ, thấy Tiểu Mễ Tử điều khiển xe ngựa tới đây, khóe miệng nâng lên, sắc mặt vui mừng, đây là chưa tới buổi trưa đã về, xem ra nàng ta đã thành công rồi, trong lòng thế tử gia vẫn có tiểu thế tử , ít nhất vẫn còn hơn thế tử phi này nhiều!
Lục Khang mới nhảy xuống xe, xoay người vừa muốn đỡ Lưu Uyển Thanh, liền thấy nha đầu kia đã chạy tới, trên mặt lóe vẻ mặt lo lắng: "Thế tử gia, người đã trở về, tiểu thế tử càng lúc càng không ổn, người mau quay trở lại xem xem."
Thân thể Lục Khang ngẩn ra, đôi tay nâng lên liền dừng ở không trung, ngay sau đó xoay người bước nhanh vào cửa phủ.
Tiểu Mễ Tử thấy vậy, quay đầu lại liếc nhìn Lưu Uyển Thanh, liền vội vội vàng vàng đuổi theo đi vào, dĩ nhiên trên mặt nàng kia thoáng qua một tia đắc ý, cũng mau chóng xoay người chạy vào.
Lúc này Lưu Uyển Thanh còn duy trì động tác khom lưng xuống xe, cũng may Đông Mai phản ứng khá nhanh, vội vàng tiếp được tay của nàng: "Chủ tử, người chậm một chút."
Lưu Uyển Thanh xuống xe ngựa, Đông Mai há miệng muốn nói gì, nhưng chỉ thấy vẻ mặt Lưu Uyển Thanh như không có gì, nói: "Chúng ta cũng đi xem một chút đi, dù sao đứa bé kia cũng nên gọi ta một tiếng mẫu thân."
"Vâng"
Đông Mai đỡ Lưu Uyển Thanh đi vào.
Đợi Lưu Uyển Thanh đi tới cửa viện thì Trúc Lục đã đứng tại ngoài cửa viện nhìn ngó xung quang lo lắng, nhìn thấy bóng dáng của nàng vội vàng chạy tới: "Chủ tử, lát nữa ngàn vạn lần xin người đừng tức giận."
"Thế nào?" Lưu Uyển Thanh nhíu mày.
Trúc Lục dậm chân: "Tiện tỳ được gọi là Diễm Lệ kia ôm đứa bé chạy vào phòng của người và Thế tử gia, hiện tại đứa bé kia đang nằm trên giường của người. . ."
"Làm sao ngươi không ngăn lại chứ!" Đông Mai lo lắng ra tiếng.
"Làm sao mà không ngăn, nhưng nàng dám ôm đứa bé kia xông vào bên trong, không phải em sợ làm tổn thương đứa nhỏ sao, huống chi nàng ta còn mang người theo sau" Vừa nhìn về phía Lưu Uyển Thanh: "Chủ tử, ngài phải cố khoan dung"
Lưu Uyển Thanh âm thầm nắm tay thành quyền, hít vào một hơi thật sâu, thật sự khinh người quá đáng rồi! Mang theo đứa bé có hơi bệnh đặt ở trên giường của nàng, là muốn nguyền rủa nàng cũng sinh hạ một đứa bé bệnh tật sao! Kiêng kỵ lớn như vậy, Vương phủ to như vậy không có một người hiểu được sao?
"Chủ tử. . ." Đông Mai lo lắng gọi một tiếng.
Trong mắt Lưu Uyển Thanh lóe lên một tia lạnh lùng. . . Diễm Lệ?
Đông Mai cùng Trúc Lục liếc nhau một cái, thấy Lưu Uyển Thanh xoay người đi về phòng phía tây. . . Không khỏi sửng sốt: "Chủ tử, ngài không vào xem một chút sao?" Đông Mai thấy nàng không nói gì, không thể làm gì khác hơn là ra ý bảo Trúc Lục ở nơi này coi chừng, có chuyện gì thì lại đi kêu mình, liền đuổi theo.
Lúc này bên trong nhà, Lý Thái y mở hòm thuốc ra: "Chỉ là cơn sốt bình thường, cũng không lo ngại, chỉ là mấy ngày sau tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì nữa, nếu để gió độc vào cơ thể, lặp đi lặp lại sẽ có thể biến thành họa lớn, đến lúc đó lão phu cũng không cách nào."
Lục Khang nghiêm mặt gật đầu một cái, Tiểu Mễ Tử vội vàng tiến lên cười tiễn Lý Thái y đi ra ngoài, lúc này Lục Khang quay đầu nhìn chằm chằm Diễm Lệ. . . Diễm Lệ sững sờ, ngay sau đó quỳ trên mặt đất chảy nước mắt nói: "Là nô tỳ hoảng hồn mới. . . Chủ tử, nô tỳ. . . ."
"Nếu như ngươi không chăm sóc được Thư Nhi, gia sẽ an bài người khác."
Thấy Lục Khang nói như vậy thân thể Diễm Lệ ngẩn ra, vội vàng nói: "Gia, ngài cho nô tỳ thêm một cơ hội đi, nô tỳ lớn lên cùng Quận chúa, Quận chúa xem nô tỳ như muội muội, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt tiểu thế tử , nô tỳ chỉ là bị giật mình, sáng nay tiểu thế tử lại nóng lên vô cùng lợi hại, nô tỳ. . ."
Lúc này nghe tin Lục Khang trở về, Lộ Vương phi mới dẫn đám người Thôi ma ma tới ‘Uyển Uyển’, thế mới biết được Diễm Lệ dám bế Thư Nhi bỏ vào giường tân hôn! Sắc mặt bà lập tức đen kịt, dù chính bà không thích người con dâu Lưu Uyển Thanh thế nào, cảm thấy thân phận nàng không xứng với Khang nhi của bà ra sao, nhưng trong lòng vẫn mong muốn, thậm chí là là hy vọng nàng có thể sớm sinh cho bà một đứa cháu trai khỏe mạnh, sinh cho Khang nhi một đứa con trai trưởng khỏe mạnh , nhưng hôm nay. . . này là hoàn toàn nguyền rủa Khang nhi của bà đừng nghĩ tới việc có một đứa con khỏe mạnh không phải sao!
Vào phòng cũng đã nghe thấy tiếng khóc xin tha thứ của Diễm Lệ, hừ lạnh một tiếng: "Người đâu, lôi tiện tỳ làm hại Thư Nhi bị sốt xuống."
Lục Khang nhíu mày một cái: "Nương? Ý của người là sao."
Lộ Vương phi đã nổi giận, làm sao nghĩ được tới chuyện giải thích với Lục Khang, hừ một tiếng: "Thế nào? Trong vương phủ này, nương muốn xử trí một kẻ tiện tì còn phải giải thích với Khang nhi sao?" Nói xong không đợi Lục Khang nói chuyện đã quay sang nhìn Trúc Lục ở cửa: "Thế tử phi đâu?"
Trúc Lục sững sờ, đột nhiên Lộ Vương phi tới còn chưa kịp phản ứng mà báo tin liền bị hỏi như vậy, con ngươi xoay vòng, vội vàng giật mình há to mồm. . . Phịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Hồi vương phi, nô tỳ mới vừa rồi nhìn. . . ." Chỉ vào Diễm Lệ đang quỳ trên mặt đất: "Còn tưởng rằng là thế tử phi. . . Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!"
Lộ Vương phi hừ lạnh một tiếng, thấy cả người Diễm Lệ mặc y phục màu đỏ tím, cái kiểu ăn mặc này thì làm sao có thể nhìn ra đây là một nha đầu chứ? Cùng với màu y phục sáng nay bà nhìn thấy Lưu Uyển Thanh mặc, thật đúng là có chút giống.
Diễm lệ ngẩn người không biết nàng ta đã làm chuyện gì đụng vào họng súng của vương phi rồi , không phải Vương phi không thích thế tử phi sao? Vì sao?
Lúc này Lưu Uyển Thanh mới mang đôi mắt đỏ hoe đi vào, nhìn thấy Lộ Vương phi liền cung kính hành lễ.
Lộ Vương phi thấy vậy khẽ cau mày: hừ, hành vi giống như con nhà nghèo cửa nhỏ ấy tất nhiên không thể nào có bộ dạng chủ tử rồi, một kẻ nô tì cũng có thể lấn áp trên đầu.
Lúc này tất nhiên Lục Khang đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ rõ ràng, không khỏi tàn nhẫn nhìn Diễm Lệ quỳ trên mặt đất, sợ rằng trận này tai bay vạ gió này của Thư Nhi đều do tiện tỳ làm ra rồi!
"Trói tiện tỳ này đưa đến Lỗ vương phủ cho gia, về phần nàng ta làm cái gì, để cho Lỗ vương gia tự mình thẩm tra đi!"
Lúc này vẻ mặt Diễm Lệ xám như tro tàn. . . rốt cuộc nàng ta đi nhầm bước nào chứ? không phải Vương phi nên vui mừng sao? Vì sao lại như vậy?
Tác giả có lời muốn nói: canh hai a, đây chính là canh hai a, mặc dù có chút muộn
/87
|