Editor: Camtusori
(Siêng trước ngày thi, chủ nhật có chương tiếp nha mọi người)
Tuy kiệu được tám người khiêng đi, nhưng dọc đường vẫn bị lắc lư, đóa mẫu đơn bằng vàng trên đầu Lưu Uyển Thanh nặng như vậy, bên tai lại còn vang lên âm thanh ồn ào ngoài kiệu, đương nhiên bây giờ cả người nàng đã hoàn toàn chóng mặt mờ mịt.
Chờ tới lúc cỗ kiệu ngừng lại, Lưu Uyển Thanh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng may buổi sớm nàng chỉ ăn vài miếng điểm tâm nhỏ vào bụng, nếu không sợ là lúc này đã nôn đầy ra rồi, nếu như vậy thật đúng là gây ra chuyện đáng chê cười.
Lục Khang làm một cú tung người xuống ngựa rất đẹp mắt, đi tới trước kiệu. Đông Mai đứng bên ngoài vội vàng cúi đầu nhắc nhỏ Lưu Uyển Thanh: "Tiểu thư, phải đá cửa kiệu rồi!"
Lưu Uyển Thanh nghe vậy vội vàng đổi "giày thải đường", lại nâng chân lên, Lục Khang liền đá cửa kiệu.
Bị hai hỉ ma ma đỡ, bước qua băng ghế tiểu hồng phía trước cỗ kiệu, đợi cho tiếng pháo bùm bùm bên tai không còn vang lên nữa, lại nhận tiếp đoạn gấm hồng trù do hỉ ma ma đưa tới với ngụ ý trăm năm hòa hợp, gắt gao nắm trong tay...Một đầu khác của đoạn gấm nằm trên tay Lục Khang.
"Xin thế tử phi nhấc chân, bước qua chậu than này, ngày ngày hồng hồng hỏa hỏa(hạnh phúc thuận lợi)". Hỉ ma ma nhẹ giọng nói bên tai Lưu Uyển Thanh.
Lưu Uyển Thanh cũng cảm nhận được một luồng nóng dưới chân mình, bước một bước dài.
Đế giày thải đường cao như thế cũng rất có ý nghĩa, có thể nói lên được thân phận cao quý của một nữ tử. Đế giày cao chính là đại diện cho thế tử phi, cho dù chỉ là kế tử phi, thân phận cũng đã rất tôn quý, tất nhiên cũng không thể thấp được. Lúc bước qua chậu than, cơ thể Lưu Uyển Thanh hơi nghiêng qua, nói đúng ra hai hỉ ma ma bên cạnh phải đỡ lấy nàng, nhưng hai bà lại cố ý không làm vậy. Ngay lúc Lưu Uyển Thanh đang rất hoảng sợ, lại cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang đỡ lấy mình, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt hai hỉ ma ma lộ lên chút sợ hãi, thân thể run nhè nhẹ, còn Lục Khang hé mắt, liếc nhìn các bà ra ý cảnh cáo.
Tiến vào phòng khách của Vương phủ, lúc này đã được bài trí thành hỉ đường, tân khách đứng ở hai bên, Lộ Vương cũng Lộ Vương phi ngồi ở vị trí chủ vị.
Lục khang khẽ gật đầu, người làm lễ đứng bên trái hô: "Hành lễ."
Lưu Uyển Thanh nhận lấy hương đã đốt sẵn, hỉ ma ma nâng đỡ nàng cùng Lục Khang dâng hương, dập đầu ba cái, sau đó lại quỳ đủ ba lần, dập đầu thêm chín cái nữa, lục thăng bái lễ.
Cuối cùng nghe người làm lễ hô: "Nghỉ, thối lui, đưa vào động phòng!" Lưu Uyển Thanh vừa muốn bước chân lên theo hỉ ma ma ra ngoài từ cửa bên hông, chợt nghe thấy một giọng nói nói khàn như vịt đực: "Thánh chỉ đến! Thỉnh Lộ Vương gia, Lộ Vương phi, thế tử gia, kế thế tử phi tiếp chỉ!"
Khóe miệng Lục Khang hơi nhếch lên, hỉ ma ma đỡ Lưu Uyển Thanh quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nghe danh tiểu thư Hầu phủ Lưu Uyển Thanh, tú ngoại tuệ trung (bên ngoài xinh đẹp, bên trong thì có đủ trí tuệ, hiểu biết), hiền lương thục đức, thuở nhỏ cứu mẹ, là người mẫu mực. Nay cùng kết duyên với thế tử Lục Khang, có thể nói là thiên thiết địa tạo, đặc biệt cho phép xưng là thế tử phi, khâm thử."
Lưu Uyển Thanh kinh ngạc há miệng thở dốc, cũng may đã có chiếc khăn hồng che lại. Không chỉ có Lưu Uyển Thanh, mà khuôn mặt Lộ Vương phi cũng tràn đầy khiếp sợ, cái gì mà cho phép xưng là thế tử phi? Sắc mặt Lỗ Vương gia lúc này cũng không được tốt, đạo thánh chỉ của hoàng thượng đâu phải chỉ là một thánh chỉ chúc hôn đơn thuần, sợ là đang mỉa mai bản thân ông đây! Chẳng lẽ ông cùng....Không nên như vậy, việc này thật bí ẩn, Lộ Vương gia âm thầm nắm chặt tay thành quyền....
"Xin thế tử phi tiếp chỉ."
Sau khi đọc xong thánh chỉ, công công cũng nhanh chóng đổi lại xưng hô, kế thế tử phi lại thành thế tử phi, tuy chỉ ít đi một chữ, nhưng cũng đã cách nhau một trời một vực. Nói gần, ngày mai Lưu Uyển Thanh cũng sẽ không cần phải đi làm lễ vái lạy với bài vị của Lỗ Vương quận chúa! Mà nếu nói xa hơn nữa, đừng nói là con trai của thế tử phi trước chỉ là một kẻ ngốc, cho dù không phải như vậy...hừ hừ! Còn không phải đủ gây sợ hãi hay sao! Đương kim hoàng thượng đã ngầm cho phép bước tới địa vị đó! Rõ ràng cho phép ngang hàng đó!
Lưu Uyển Thanh mờ mịt nhận lấy thánh chỉ, bên tai vang lên đủ loại âm thanh chúc mừng. Lục Khang nháy mắt với hỉ ma ma, hỉ ma ma liền vội vàng đỡ Lưu uyển Thanh xuống dưới.
Lưu uyển Thanh ngồi trên giường cưới, Đông Mai, Trúc Tâm đi đến, hai hỉ ma ma nói vài lời cát tường, Đông Mai cũng rất hiểu chuyện liền biếu cho hai bà hai túi bạc hỉ sức nặng không hề nhẹ.
Đợi hỉ ma ma rời khỏi, Đông Mai liền kéo Trúc Tâm quỳ xuống, dập đầu nói: "Tiểu thư, nô tỳ chúc mừng tiểu thư."
Lưu Uyển Thanh nâng tay lên: "Đều đứng lên đi."
Đông Mai xoa đi lệ ngấn nơi khóe mắt, từ trong lòng lấy ra một gói điểm tâm: "Nô tỳ biết sáng giờ tiểu thư vẫn chưa ăn gì, tiệc rượu lại long trọng như vậy, sợ là thế tử chưa về sớm được đâu. Trước tiên người dùng một chút điểm tâm đi, đừng để bị bụng đói khó chịu, nô tỳ bảo Đông Tú làm cỡ rất nhỏ, chỉ đủ một ngụm, sẽ không rơi đổ đâu!"
Lưu Uyển Thanh cũng đang đói bụng, nhận lấy: "Cũng là em hiểu ta!". Mới dùng vài miếng, chợt nghe thấy có tiếng ồn ào ngoài cửa, Lưu uyển Thanh vội vàng đưa số điểm tâm còn lại cho Đông Mai giấu đi.
Đông Mai mở cửa, Lục Khang từ trong đám người thoát ra, bước vào hỉ phòng, nhận lấy gậy hỉ ngọc trong tay hỉ ma ma, đi tới trước mặt Lưu uyển Thanh, nâng khăn hồng lên, Lưu uyển Thanh hé mắt..mới thích ứng với ánh sáng.
"Thế tử phi thật đúng là một mĩ nhân , ta nói tiểu tử ngươi thế mà rất có phúc khí đó." Người nói là một nam tử mặc trang phục màu vàng, đánh một quyền vào bả vai Lục Khang, có vẻ như người này có quan hệ rất thân thiết với Lục Khang.
"Thái tử gia quá khen."
Lưu Uyển Thanh nghe vậy vội vàng đứng lên hành lễ, thái tử Lục An vội vàng nói: "Đừng, hôm nay là ngày vui của đệ muội, là ngày vui, không cần đa lễ."
Tuy thái tử Lục An nói vậy, nhưng Lưu Uyển Thanh vẫn không dám khinh nhờn, vẫn đứng dậy cúi người hành lễ rất quy củ.
Thái tử Lục An thấy vậy cũng chỉ dịu giọng: "Đứng lên đi." Nói xong lại nháy mắt cho hỉ ma ma, hỉ ma ma vội vã bưng một mâm bánh chẻo lên, Lưu Uyển Thanh tiếp nhận chiếc đũa san hô, gắp lên một miếng đưa vào miệng, cắn một cái rồi nhả ra, hỉ ma ma vội vàng hỏi: "Là sinh, hay chưa sinh?"
"Sinh." Khuôn mặt Lưu Uyển Thanh đỏ hồng lên, đáp lời.
"Lão nô cung chúc sang năm thế tử gia cùng thế tử phi sinh một hài tử phú quý ."
"Phần thưởng."
"Lão nô tạ ơn Tạ thế tử gia." Hỉ ma ma vội vàng nhân lấy hồng bao do Tiểu Mễ Tử đưa tới, trọng lượng cũng không nhỏ, bà liền nhét vào trong lòng, quay sang rót rượu đoàn tụ.
Lưu Uyển Thanh đỏ mặt uống rượu giao bôi cùng Lục Khang.
Lục khang đứng dậy, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Chờ gia."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Uyển Thanh càng thêm đỏ, gật đầu.
Đợi Lục Khang đi rồi, nhất thời hỉ phòng cũng yên tĩnh lại, Đông Mai bước tới hầu hạ Lưu Uyển Thanh tháo đóa mẫu đơn bằng vàng trên đầu xuống, thay đổi hỉ phục nặng nề ra. Trúc Lục đi ra cửa liền thấy hai nha hoàn mặc bộ trang phục màu xanh nhạt đứng đợi ở đó, hai nha hoàn kia thấy nàng, cũng không dám khinh thường, quỳ xuống hành lễ: "Vị tỷ tỷ tốt lành, ta là Oanh Ca, đây là Oanh Khúc, là Mễ công công phái đến hầu hạ thế tử phi."
Trúc Lục gật đầu: "Vậy liền làm phiền hai vị muội muội mang một chậu nước đến cho thế tử phi."
--- ------ --------
"Làm sao vậy?"
Thấy Trúc Lục vừa mới đi ra đã bước vào, Lưu Uyển Thanh nghi ngờ hỏi nàng.
"Tiểu thư, là thế tử gia sai hai tỳ nữ tới đây, nô tỳ liền bảo các nàng đi mang nước tới."
Lưu Uyển Thanh gật đầu, Đông Mai đứng một bên gõ đầu Trúc Lục một cái: "Tốt rồi, ngươi lại bắt đầu lười biếng đấy!"
Trúc Lục bĩu môi: "Không thể nói ta lười biếng được, chỉ là. . . quá khinh người rồi, nói đúng ra không phải là ma ma quản viện này phải mang theo hạ nhân các cấp tới đây hành lễ với tiểu thư coi như gặp mặt chủ tử sao? Ngươi nhìn đi, viện này lại vắng ngắt như vậy, chỉ có hai nha đầu, nhìn trang phục quần áo, xem ra cũng chỉ là hai nha đầu chuyên làm việc nặng, tự nhiên ta phải vì tiểu thư chúng ta mà lập uy. Tiểu thư, người nói xem nô tỳ có chỗ nào làm sai!"
Lưu Uyển Thanh cùng Đông Mai nhìn nhau, sau đó lại cười gõ đầu Trúc Lục: "Rồi, em làm tốt, rất là có chừng mực, chẳng qua em nên đổi cách xưng hô đi."
"Dạ, nô tỳ hiểu, sau này nô tỳ sẽ gọi tiểu thư là chủ tử!"
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa: "Thế tử phi, nô tỳ đã mang nước tới."
Trúc Lục mở cửa, nghiêng người cho hai nha đầu đi vào, hai nha đầu cũng rất hiểu biết, đặt chậu nước lên khung liền quỳ xuống làm đại lễ với Lưu Uyển Thanh.
Khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nâng lên, nhìn vẻ mặt của nàng bây giờ khiến người khác có cảm giác rất thân thiện: ."Đều đứng lên, các ngươi tự giới thiệu mình đi."
Oanh Ca, Oanh Khúc đứng lên, nhưng cũng không dám đứng thẳng, quy củ nói: "Nô tỳ Oanh Ca, đây là muội muội của nô tỳ tên là Oanh Khúc, là Mễ công công phân công chúng nô tỳ đến viện của thế tử phi làm tỳ nữ nhị đẳng."
"Bây giờ sẽ là nhất đẳng."
Oanh Ca, Oanh Khúc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ không thể tin được....vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ cảm tạ chủ tử, nhưng. . . nhưng theo quy củ thì người phải có tới bốn tỳ nữ nhất đẳng." Lại lén ngẩng đầu thận trọng nhìn Lưu Uyển Thanh.
"Tất nhiên ta biết, đây là Trúc Lục, các ngươi cũng mới gặp qua, còn đây là Đông Mai, thêm các ngươi nữa thì đã đủ bốn người rồi. Đã xong, lui xuống đi."
Đông Mai, Trúc Lục bước lên nâng các nàng dậy, lại đưa cho hai tiểu nha đầu mỗi người một túi bạc hồng: "Nhìn các ngươi kìa, đây không phải là chuyện tốt sao, không cần phải nói... ít nhất cũng không phải làm nha đầu thô sử nữa, phân lệ lại còn được nâng lên."
Hai nha đầu mím môi một cái, lại xoay người quỳ xuống dập đầu tạ ân Lưu Uyển Thanh: "Nô tỳ cảm tạ chủ tử đã cất nhắc, nô tỳ xin thề sau này nhất định sẽ trung thành và tận tâm với chủ tử, nếu không sẽ chết không được tử tế."
"Được rồi, đứng lên đi, tất nhiên ta tin tưởng lòng trung thành của các ngươi." Hai nha đầu liền mờ mịt lui ra ngoài.
Đông Mai hầu hạ Lưu Uyển Thanh rửa mặt chải đầu, không nhịn được có chút lo lắng: "Chủ tử, người làm như vậy là để lập uy sao, chúng ta lại hoàn toàn không biết hai nhất đẳng nha đầu nữa sẽ do ai phái tới, nhỡ đâu là Vương phi, ngày đầu tiên người vào cửa đã đánh vào thể diện của Vương phi, như vậy tốt sao?"
"Đúng vậy chủ tử." Trúc Lục đứng ở một bên cũng lo lắng, nhíu mày một cái.
Lưu Uyển Thanh thay xong một bộ y phục thường ngày màu đỏ, lấy túi điểm tâm ra ăn một miếng, mới nói: "Đừng quá lo lắng, những người ấy chắc chắn không phải do Vương phi sắp đặt, cho dù Vương phi không thích ta tới đâu, cũng sẽ không ngồi phía trên mà quan tâm tới mấy việc đó của ta, không phải điều này rất rõ ràng sao, Vương phi sẽ không ngốc như vậy đâu. Cho nên người ấy không phải do Vương phi sắp xếp, chắc là nàng phân phó cho đầy tớ, vì sao đầy tớ làm như vậy, không phải tính toán sai thì cũng là có mục đích khác, đến lúc đó chúng ta sẽ biết."
Khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nâng lên: "Huống chi. . .làm sao ta biết trong viện thế tử phi này đã có hai nha đầu nhất đẳng?"
"Đúng vậy, cũng là chủ tử nghĩ thông suốt, coi như Vương phi phái tới thật, người không biết không có tội, huống chi cũng không phải do đích thân Vương phi phái tới, cho dù có đến tai Vương phi đi nữa, cũng chỉ có thể phạt người nhận lệnh tự vả vào mồm mình thôi, sau đó sẽ phải đến tạ tội với chủ tử của chúng ta."
Lưu Uyển Thanh cười, hé mắt. . .Đây không phải Hầu phủ, ở Hầu phủ có bà nội, mẫu thân, các ca ca quan tâm, không người nào dám gây khó dễ cho nàng, nhưng hôm nay không còn giống như xưa, bây giờ nếu nàng cúi đầu thấp kém, sau này nếu muốn ngẩng đầu lên sẽ rất khó khăn, thân phận của nàng có bao nhiêu người chướng mắt coi thường? Cảm thấy nàng không xứng làm thế tử phi. Người hầu hạ nhân trong Vương phủ này có mấy người đơn giản? Nô lớn lấn chủ! Dù cho nàng có là thế tử phi, nếu như mềm yếu, tự nhiên sẽ có kẻ trèo lên đầu nàng thôi.
(Siêng trước ngày thi, chủ nhật có chương tiếp nha mọi người)
Tuy kiệu được tám người khiêng đi, nhưng dọc đường vẫn bị lắc lư, đóa mẫu đơn bằng vàng trên đầu Lưu Uyển Thanh nặng như vậy, bên tai lại còn vang lên âm thanh ồn ào ngoài kiệu, đương nhiên bây giờ cả người nàng đã hoàn toàn chóng mặt mờ mịt.
Chờ tới lúc cỗ kiệu ngừng lại, Lưu Uyển Thanh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng may buổi sớm nàng chỉ ăn vài miếng điểm tâm nhỏ vào bụng, nếu không sợ là lúc này đã nôn đầy ra rồi, nếu như vậy thật đúng là gây ra chuyện đáng chê cười.
Lục Khang làm một cú tung người xuống ngựa rất đẹp mắt, đi tới trước kiệu. Đông Mai đứng bên ngoài vội vàng cúi đầu nhắc nhỏ Lưu Uyển Thanh: "Tiểu thư, phải đá cửa kiệu rồi!"
Lưu Uyển Thanh nghe vậy vội vàng đổi "giày thải đường", lại nâng chân lên, Lục Khang liền đá cửa kiệu.
Bị hai hỉ ma ma đỡ, bước qua băng ghế tiểu hồng phía trước cỗ kiệu, đợi cho tiếng pháo bùm bùm bên tai không còn vang lên nữa, lại nhận tiếp đoạn gấm hồng trù do hỉ ma ma đưa tới với ngụ ý trăm năm hòa hợp, gắt gao nắm trong tay...Một đầu khác của đoạn gấm nằm trên tay Lục Khang.
"Xin thế tử phi nhấc chân, bước qua chậu than này, ngày ngày hồng hồng hỏa hỏa(hạnh phúc thuận lợi)". Hỉ ma ma nhẹ giọng nói bên tai Lưu Uyển Thanh.
Lưu Uyển Thanh cũng cảm nhận được một luồng nóng dưới chân mình, bước một bước dài.
Đế giày thải đường cao như thế cũng rất có ý nghĩa, có thể nói lên được thân phận cao quý của một nữ tử. Đế giày cao chính là đại diện cho thế tử phi, cho dù chỉ là kế tử phi, thân phận cũng đã rất tôn quý, tất nhiên cũng không thể thấp được. Lúc bước qua chậu than, cơ thể Lưu Uyển Thanh hơi nghiêng qua, nói đúng ra hai hỉ ma ma bên cạnh phải đỡ lấy nàng, nhưng hai bà lại cố ý không làm vậy. Ngay lúc Lưu Uyển Thanh đang rất hoảng sợ, lại cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang đỡ lấy mình, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt hai hỉ ma ma lộ lên chút sợ hãi, thân thể run nhè nhẹ, còn Lục Khang hé mắt, liếc nhìn các bà ra ý cảnh cáo.
Tiến vào phòng khách của Vương phủ, lúc này đã được bài trí thành hỉ đường, tân khách đứng ở hai bên, Lộ Vương cũng Lộ Vương phi ngồi ở vị trí chủ vị.
Lục khang khẽ gật đầu, người làm lễ đứng bên trái hô: "Hành lễ."
Lưu Uyển Thanh nhận lấy hương đã đốt sẵn, hỉ ma ma nâng đỡ nàng cùng Lục Khang dâng hương, dập đầu ba cái, sau đó lại quỳ đủ ba lần, dập đầu thêm chín cái nữa, lục thăng bái lễ.
Cuối cùng nghe người làm lễ hô: "Nghỉ, thối lui, đưa vào động phòng!" Lưu Uyển Thanh vừa muốn bước chân lên theo hỉ ma ma ra ngoài từ cửa bên hông, chợt nghe thấy một giọng nói nói khàn như vịt đực: "Thánh chỉ đến! Thỉnh Lộ Vương gia, Lộ Vương phi, thế tử gia, kế thế tử phi tiếp chỉ!"
Khóe miệng Lục Khang hơi nhếch lên, hỉ ma ma đỡ Lưu Uyển Thanh quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nghe danh tiểu thư Hầu phủ Lưu Uyển Thanh, tú ngoại tuệ trung (bên ngoài xinh đẹp, bên trong thì có đủ trí tuệ, hiểu biết), hiền lương thục đức, thuở nhỏ cứu mẹ, là người mẫu mực. Nay cùng kết duyên với thế tử Lục Khang, có thể nói là thiên thiết địa tạo, đặc biệt cho phép xưng là thế tử phi, khâm thử."
Lưu Uyển Thanh kinh ngạc há miệng thở dốc, cũng may đã có chiếc khăn hồng che lại. Không chỉ có Lưu Uyển Thanh, mà khuôn mặt Lộ Vương phi cũng tràn đầy khiếp sợ, cái gì mà cho phép xưng là thế tử phi? Sắc mặt Lỗ Vương gia lúc này cũng không được tốt, đạo thánh chỉ của hoàng thượng đâu phải chỉ là một thánh chỉ chúc hôn đơn thuần, sợ là đang mỉa mai bản thân ông đây! Chẳng lẽ ông cùng....Không nên như vậy, việc này thật bí ẩn, Lộ Vương gia âm thầm nắm chặt tay thành quyền....
"Xin thế tử phi tiếp chỉ."
Sau khi đọc xong thánh chỉ, công công cũng nhanh chóng đổi lại xưng hô, kế thế tử phi lại thành thế tử phi, tuy chỉ ít đi một chữ, nhưng cũng đã cách nhau một trời một vực. Nói gần, ngày mai Lưu Uyển Thanh cũng sẽ không cần phải đi làm lễ vái lạy với bài vị của Lỗ Vương quận chúa! Mà nếu nói xa hơn nữa, đừng nói là con trai của thế tử phi trước chỉ là một kẻ ngốc, cho dù không phải như vậy...hừ hừ! Còn không phải đủ gây sợ hãi hay sao! Đương kim hoàng thượng đã ngầm cho phép bước tới địa vị đó! Rõ ràng cho phép ngang hàng đó!
Lưu Uyển Thanh mờ mịt nhận lấy thánh chỉ, bên tai vang lên đủ loại âm thanh chúc mừng. Lục Khang nháy mắt với hỉ ma ma, hỉ ma ma liền vội vàng đỡ Lưu uyển Thanh xuống dưới.
Lưu uyển Thanh ngồi trên giường cưới, Đông Mai, Trúc Tâm đi đến, hai hỉ ma ma nói vài lời cát tường, Đông Mai cũng rất hiểu chuyện liền biếu cho hai bà hai túi bạc hỉ sức nặng không hề nhẹ.
Đợi hỉ ma ma rời khỏi, Đông Mai liền kéo Trúc Tâm quỳ xuống, dập đầu nói: "Tiểu thư, nô tỳ chúc mừng tiểu thư."
Lưu Uyển Thanh nâng tay lên: "Đều đứng lên đi."
Đông Mai xoa đi lệ ngấn nơi khóe mắt, từ trong lòng lấy ra một gói điểm tâm: "Nô tỳ biết sáng giờ tiểu thư vẫn chưa ăn gì, tiệc rượu lại long trọng như vậy, sợ là thế tử chưa về sớm được đâu. Trước tiên người dùng một chút điểm tâm đi, đừng để bị bụng đói khó chịu, nô tỳ bảo Đông Tú làm cỡ rất nhỏ, chỉ đủ một ngụm, sẽ không rơi đổ đâu!"
Lưu Uyển Thanh cũng đang đói bụng, nhận lấy: "Cũng là em hiểu ta!". Mới dùng vài miếng, chợt nghe thấy có tiếng ồn ào ngoài cửa, Lưu uyển Thanh vội vàng đưa số điểm tâm còn lại cho Đông Mai giấu đi.
Đông Mai mở cửa, Lục Khang từ trong đám người thoát ra, bước vào hỉ phòng, nhận lấy gậy hỉ ngọc trong tay hỉ ma ma, đi tới trước mặt Lưu uyển Thanh, nâng khăn hồng lên, Lưu uyển Thanh hé mắt..mới thích ứng với ánh sáng.
"Thế tử phi thật đúng là một mĩ nhân , ta nói tiểu tử ngươi thế mà rất có phúc khí đó." Người nói là một nam tử mặc trang phục màu vàng, đánh một quyền vào bả vai Lục Khang, có vẻ như người này có quan hệ rất thân thiết với Lục Khang.
"Thái tử gia quá khen."
Lưu Uyển Thanh nghe vậy vội vàng đứng lên hành lễ, thái tử Lục An vội vàng nói: "Đừng, hôm nay là ngày vui của đệ muội, là ngày vui, không cần đa lễ."
Tuy thái tử Lục An nói vậy, nhưng Lưu Uyển Thanh vẫn không dám khinh nhờn, vẫn đứng dậy cúi người hành lễ rất quy củ.
Thái tử Lục An thấy vậy cũng chỉ dịu giọng: "Đứng lên đi." Nói xong lại nháy mắt cho hỉ ma ma, hỉ ma ma vội vã bưng một mâm bánh chẻo lên, Lưu Uyển Thanh tiếp nhận chiếc đũa san hô, gắp lên một miếng đưa vào miệng, cắn một cái rồi nhả ra, hỉ ma ma vội vàng hỏi: "Là sinh, hay chưa sinh?"
"Sinh." Khuôn mặt Lưu Uyển Thanh đỏ hồng lên, đáp lời.
"Lão nô cung chúc sang năm thế tử gia cùng thế tử phi sinh một hài tử phú quý ."
"Phần thưởng."
"Lão nô tạ ơn Tạ thế tử gia." Hỉ ma ma vội vàng nhân lấy hồng bao do Tiểu Mễ Tử đưa tới, trọng lượng cũng không nhỏ, bà liền nhét vào trong lòng, quay sang rót rượu đoàn tụ.
Lưu Uyển Thanh đỏ mặt uống rượu giao bôi cùng Lục Khang.
Lục khang đứng dậy, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Chờ gia."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Uyển Thanh càng thêm đỏ, gật đầu.
Đợi Lục Khang đi rồi, nhất thời hỉ phòng cũng yên tĩnh lại, Đông Mai bước tới hầu hạ Lưu Uyển Thanh tháo đóa mẫu đơn bằng vàng trên đầu xuống, thay đổi hỉ phục nặng nề ra. Trúc Lục đi ra cửa liền thấy hai nha hoàn mặc bộ trang phục màu xanh nhạt đứng đợi ở đó, hai nha hoàn kia thấy nàng, cũng không dám khinh thường, quỳ xuống hành lễ: "Vị tỷ tỷ tốt lành, ta là Oanh Ca, đây là Oanh Khúc, là Mễ công công phái đến hầu hạ thế tử phi."
Trúc Lục gật đầu: "Vậy liền làm phiền hai vị muội muội mang một chậu nước đến cho thế tử phi."
--- ------ --------
"Làm sao vậy?"
Thấy Trúc Lục vừa mới đi ra đã bước vào, Lưu Uyển Thanh nghi ngờ hỏi nàng.
"Tiểu thư, là thế tử gia sai hai tỳ nữ tới đây, nô tỳ liền bảo các nàng đi mang nước tới."
Lưu Uyển Thanh gật đầu, Đông Mai đứng một bên gõ đầu Trúc Lục một cái: "Tốt rồi, ngươi lại bắt đầu lười biếng đấy!"
Trúc Lục bĩu môi: "Không thể nói ta lười biếng được, chỉ là. . . quá khinh người rồi, nói đúng ra không phải là ma ma quản viện này phải mang theo hạ nhân các cấp tới đây hành lễ với tiểu thư coi như gặp mặt chủ tử sao? Ngươi nhìn đi, viện này lại vắng ngắt như vậy, chỉ có hai nha đầu, nhìn trang phục quần áo, xem ra cũng chỉ là hai nha đầu chuyên làm việc nặng, tự nhiên ta phải vì tiểu thư chúng ta mà lập uy. Tiểu thư, người nói xem nô tỳ có chỗ nào làm sai!"
Lưu Uyển Thanh cùng Đông Mai nhìn nhau, sau đó lại cười gõ đầu Trúc Lục: "Rồi, em làm tốt, rất là có chừng mực, chẳng qua em nên đổi cách xưng hô đi."
"Dạ, nô tỳ hiểu, sau này nô tỳ sẽ gọi tiểu thư là chủ tử!"
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa: "Thế tử phi, nô tỳ đã mang nước tới."
Trúc Lục mở cửa, nghiêng người cho hai nha đầu đi vào, hai nha đầu cũng rất hiểu biết, đặt chậu nước lên khung liền quỳ xuống làm đại lễ với Lưu Uyển Thanh.
Khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nâng lên, nhìn vẻ mặt của nàng bây giờ khiến người khác có cảm giác rất thân thiện: ."Đều đứng lên, các ngươi tự giới thiệu mình đi."
Oanh Ca, Oanh Khúc đứng lên, nhưng cũng không dám đứng thẳng, quy củ nói: "Nô tỳ Oanh Ca, đây là muội muội của nô tỳ tên là Oanh Khúc, là Mễ công công phân công chúng nô tỳ đến viện của thế tử phi làm tỳ nữ nhị đẳng."
"Bây giờ sẽ là nhất đẳng."
Oanh Ca, Oanh Khúc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ không thể tin được....vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ cảm tạ chủ tử, nhưng. . . nhưng theo quy củ thì người phải có tới bốn tỳ nữ nhất đẳng." Lại lén ngẩng đầu thận trọng nhìn Lưu Uyển Thanh.
"Tất nhiên ta biết, đây là Trúc Lục, các ngươi cũng mới gặp qua, còn đây là Đông Mai, thêm các ngươi nữa thì đã đủ bốn người rồi. Đã xong, lui xuống đi."
Đông Mai, Trúc Lục bước lên nâng các nàng dậy, lại đưa cho hai tiểu nha đầu mỗi người một túi bạc hồng: "Nhìn các ngươi kìa, đây không phải là chuyện tốt sao, không cần phải nói... ít nhất cũng không phải làm nha đầu thô sử nữa, phân lệ lại còn được nâng lên."
Hai nha đầu mím môi một cái, lại xoay người quỳ xuống dập đầu tạ ân Lưu Uyển Thanh: "Nô tỳ cảm tạ chủ tử đã cất nhắc, nô tỳ xin thề sau này nhất định sẽ trung thành và tận tâm với chủ tử, nếu không sẽ chết không được tử tế."
"Được rồi, đứng lên đi, tất nhiên ta tin tưởng lòng trung thành của các ngươi." Hai nha đầu liền mờ mịt lui ra ngoài.
Đông Mai hầu hạ Lưu Uyển Thanh rửa mặt chải đầu, không nhịn được có chút lo lắng: "Chủ tử, người làm như vậy là để lập uy sao, chúng ta lại hoàn toàn không biết hai nhất đẳng nha đầu nữa sẽ do ai phái tới, nhỡ đâu là Vương phi, ngày đầu tiên người vào cửa đã đánh vào thể diện của Vương phi, như vậy tốt sao?"
"Đúng vậy chủ tử." Trúc Lục đứng ở một bên cũng lo lắng, nhíu mày một cái.
Lưu Uyển Thanh thay xong một bộ y phục thường ngày màu đỏ, lấy túi điểm tâm ra ăn một miếng, mới nói: "Đừng quá lo lắng, những người ấy chắc chắn không phải do Vương phi sắp đặt, cho dù Vương phi không thích ta tới đâu, cũng sẽ không ngồi phía trên mà quan tâm tới mấy việc đó của ta, không phải điều này rất rõ ràng sao, Vương phi sẽ không ngốc như vậy đâu. Cho nên người ấy không phải do Vương phi sắp xếp, chắc là nàng phân phó cho đầy tớ, vì sao đầy tớ làm như vậy, không phải tính toán sai thì cũng là có mục đích khác, đến lúc đó chúng ta sẽ biết."
Khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nâng lên: "Huống chi. . .làm sao ta biết trong viện thế tử phi này đã có hai nha đầu nhất đẳng?"
"Đúng vậy, cũng là chủ tử nghĩ thông suốt, coi như Vương phi phái tới thật, người không biết không có tội, huống chi cũng không phải do đích thân Vương phi phái tới, cho dù có đến tai Vương phi đi nữa, cũng chỉ có thể phạt người nhận lệnh tự vả vào mồm mình thôi, sau đó sẽ phải đến tạ tội với chủ tử của chúng ta."
Lưu Uyển Thanh cười, hé mắt. . .Đây không phải Hầu phủ, ở Hầu phủ có bà nội, mẫu thân, các ca ca quan tâm, không người nào dám gây khó dễ cho nàng, nhưng hôm nay không còn giống như xưa, bây giờ nếu nàng cúi đầu thấp kém, sau này nếu muốn ngẩng đầu lên sẽ rất khó khăn, thân phận của nàng có bao nhiêu người chướng mắt coi thường? Cảm thấy nàng không xứng làm thế tử phi. Người hầu hạ nhân trong Vương phủ này có mấy người đơn giản? Nô lớn lấn chủ! Dù cho nàng có là thế tử phi, nếu như mềm yếu, tự nhiên sẽ có kẻ trèo lên đầu nàng thôi.
/87
|