Editor: Camtusori
Một đêm hai chương nha! Khen ta đi! he he he
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào như thế được!" Lưu Uyển Nguyệt như kẻ điên, vô thức hất ly trà trên bàn rơi xuống đất! Hai tay gắt gao siết lại thành quyền...móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi từ kẽ tay chảy xuống..từng giọt, từng giọt rơi trên đất...
Bọn hạ nhân trong phòng đều cúi đầu, không dám thở mạnh, trong lòng âm thầm hối hận vì sao hôm nay lại tới phiên mình hầu hạ? Rất lo sợ sự tức giận của Lưu Uyển Nguyệt sẽ phát trên người các nàng.
Cúc nhi khẽ mím môi....cắn răng bước lên phía trước nói :"Chủ tử, người đừng tức giận mà hại tới thân thể...Nhị tiểu thư..."
"Ba" một tiếng, Lưu Uyển Nguyệt hung hăng quăng cho Cúc nhi một cái tát, phẫn nộ chỉ tay vào Cúc nhi đang ngã nhào trên mặt đất :"Ngươi, con tiện nhân này! Nhị tiểu thư! Ai là nhị tiểu thư? Nó chẳng qua chỉ là một tiện chủng do tiện thiếp sinh ra mà thôi!"
Cúc nhi lúc này đã ngã nhào trên mặt đất, cũng không để ý tới đau đớn trên gương mặt, chỉ cám thấy bụng dưới xuất hiện một trận đau nhức, đau tới mức muốn hôn mê bất tỉnh. Một tiểu nha đầu đứng gần đó bỗng há mồm thét chói tai, chỉ vào dưới thân Cúc nhi :"A! Máu..."
Cúc nhi sửng sốt, hai tay che bụng, không để ý tới thứ gì khác, nhìn Lưu Uyển Nguyệt van xin: "Chủ tử. . . Chủ tử. . . Mau cứu nô tỳ, mau cứu nô tỳ!"
Lưu Uyển Nguyệt đâu còn tâm tình cứu người? Huống chi lại là một nô tỳ ti tiện! Trừng mắt nhìn Cúc nhi nằm trên mặt đất đau khổ van xin, trong lòng bỗng nảy lên một chút thoải mái...Đến khi Cúc nhi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, nàng ta thản nhiên phân phó :"Còn đứng ngây đó làm gì? Lôi ra ngoài cho ta!" Lại liếc nhìn bãi máu trên mặt đất, ghét bỏ...:"Còn không mau lau dọn sạch sẽ đi! Thật là xúi quẩy!"
Chờ đến lúc đại phu tới nơi, hài tử trong bụng Cúc nhi đã không còn....Hơn nữa vì cứu chữa chậm trễ, thân thể tổn thương nghiêm trọng, sợ là sau này không còn khả năng mang thai...
Cúc nhi gả cho Điền Bảo, con trai của đại tổng quản Điền gia Điền Trung, hôm nay xảy ra chuyện này. Điền Bảo rất yêu thương Cúc nhi biết quan tâm lại dịu dàng, hắn lại chủ động cầu xin, Lưu Uyển Nguyệt thấy hắn có thể sử dụng được nên mới đồng ý.
Tất nhiên Điền Bảo đã nghe rõ từ đầu tới cuối sự việc, nhìn nương tử mình yêu thương nằm trên giường hẹp, âm thầm nắm chặt tay thành đấm, trong mắt hiện lên một tia hận thù sâu sắc...Cúc nhi tỉnh lại, sau khi hay tin mình đã có một hài tử mà chính bản thân mình không biết lại vô tình mất đi, hơn nữa sau này cũng rất khó có thai, có thể nói là mất hết hi vọng....Ngơ ngác tựa vào giường, cố nén nước mắt, Điền Bảo thấy cảnh đó lại càng đau lòng.
Điền đại tổng quản sau khi nghe tin, tức giận tới mức rít qua từng kẽ răng :"Đánh chó cũng phải xem mặt chủ! Đại thiếu nãi nãi thật sự xem ta chỉ là tên nô tài có bộ mặt hiền lành thôi sao!"
Lúc Lưu nhị phu nhân biết chuyện tình của Cúc nhi, mọi chuyện đã sớm trần ai lạc định*, bà muốn cứu chữa cũng đã chậm. Vội vàng phái người đem nhân sâm cho Cúc nhi, nói để nàng bồi dưỡng thân thể cho tốt. Nương của Cúc nhi là Trương ma ma là người bà ta đang cần, tuổi tác của Chu ma ma đã lớn, hơn nữa cháu của Chu ma ma lại hầu hạ bên cạnh tiểu tiện nhân kia, đương nhiên Lưu nhị phu nhân sẽ không tin tưởng bà, càng thêm coi trọng Trương ma ma, Lưu nhị phu nhân lại thưởng thêm cho Trương ma ma hai mươi lượng bạc, trong lòng thầm nghĩ như vậy là ổn.
(Trần ai = bụi bặm, lạc định = rơi xuống, bụi phập phềnh trong không trung rốt cuộc cũng có ngày rơi xuống đất, ý nói trải qua nhiều hỗn loạn rốt cuộc kết quả đã được quyết định)
Nhưng Trương ma ma lại chỉ có một nữ nhi là Cúc nhi, lại xảy ra sự việc này, có thể nói, nếu không xảy ra kì tích, nữ nhi của bà sợ là cả đời này sẽ phải ân hận! Coi như Điền Bảo chỉ là một nô tài, nhưng vẫn có thể cưới thêm một bình thê, cha hắn không phải là quản gia của Điền gia sao? nữ nhi của bà lại chưa sinh được hài tử...cuộc sống sau này... tất nhiên bà hận Lưu Uyển Nguyệt đến nghiến răng nghiến lợi, về phần Lưu nhị phu nhân, đương nhiên bà cũng oán hận..chỉ là những điều này Lưu Uyển Nguyệt cùng Lưu nhị phu nhân vẫn chưa biết mà thôi.
--- ------ --------
Lưu Uyển Nguyệt bực bội phất tay, hừ lạnh :"Nương, xem ra người bị Liễu di nương thu thập tới mức quá nhát gan rồi, Cúc nhi chẳng qua chỉ là nô tài mà thôi, đừng nói là mất đi đứa bé, con có muốn nàng mất mạng thì nàng có thể làm sao? Hừ! Không trung thành? Lẽ nào nàng không sợ chết sao!"
Lưu nhị phu nhân thấy nữ nhi không chịu nghe lời mình khuyên bảo, cũng không còn cách nào, lại sốt ruột, hơn nữa lời của nữ nhi lại có ý cười nhạo bản lĩnh của bà ta, bị một di nương đè đầu cưỡi cổ. Trong lòng vốn hoảng hốt, hôm nay lại càng giống như bị cắt một miếng thịt, cảm thấy giận tới mức không thở nổi...Chẳng lẽ bà muốn vậy sao? Không sinh được nhi tử...bản thân....lại nhìn Lưu Uyển Nguyệt trước mắt, đời này chỉ có một nữ nhi, vì sao nữ nhi lại không phải tri kỉ của bà ta? Nhưng vẫn không muốn bỏ qua ý định chính của mình, không thể làm gì khác hơn, lại khuyên nhủ :"Nương không có bản lĩnh là chuyện của nương, nhưng Cúc nhi là người con có thể tin được, lại trung thành, con làm như vậy sẽ làm hỏng tấm lòng của nô tài dành cho con, sau này còn nô tài nào có thể thật lòng làm tâm phúc của con đây?"
"Được rồi! Được rồi! Hôm nay con đến chỗ nương chính là muốn hỏi chuyện của tiểu tiện nhân kia, không phải tới đây nghe người dạy bảo! Nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra ngoài, muốn dạy dỗ cũng là Điền gia dạy dỗ con! Còn chưa tới lượt người đâu! Được được, con cũng thấy, đến Liễu di nương mà nương còn trị không được, con lại còn ngây thơ hi vọng vào nương? Đây là một trăm lượng bạc, người cầm lấy, nên tự mua cho mình vài thứ...nhìn xem...trang phục, trang sức của nương đều là từ năm trước, cho dù phụ thân không đến phòng của người, người cũng không cần keo kiệt như vậy. Đi ra ngoài con sẽ bị nương làm cho bẽ mặt mất thôi!"
Nói xong vẫy vẫy tay áo đi ra khỏi viện của Lưu nhị phu nhân, Lưu nhị phu nhân ngồi đến tê dại : "...Đời này ta đã tạo ra cái nghiệt gì đây!"
"Đại cô nãi nãi, tiểu thư đang nghỉ ngơi, nói không muốn có người quấy rầy!" Khuôn mặt Trúc Tâm khổ sở ngăn Lưu Uyển Nguyệt lại. Lưu Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đẩy Trúc Tâm ra, đạp mạnh cửa phòng Lưu Uyển Thanh, liền thấy vẻ mặt Lưu Uyển Thanh mang ý cười, đang ngồi cúi đầu, chăm chú thêu bao gối uyên ương.
"Tâm tình của muội muội tốt thật nha..."
Nghe phải giọng điệu kỳ quái của Lưu Uyển Nguyệt ...Lưu Uyển Thanh chán ghét nhíu mày, thả bao gối trong tay xuống đưa cho Đông Mai, chuẩn bị cất đi, lại bị Lưu Uyển Nguyệt cướp được vào tay :"Muội muội, thêu đồ cưới chứ đâu phải làm cái gì đáng xấu hổ, thấy tỷ lại vội vàng giấu đi? Chẳng lẽ muội sợ tỷ sẽ cướp đi sao?"
Lưu Uyển Nguyệt cố ý ra lực, chỉ thêu trên bao gối uyên ương liền bị đứt rời...Đông Mai sửng sốt, thêu bao gối uyên ương nhưng lại có một điều kị, chỉ thêu tuyệt đối không thể đứt, nếu không hôn sự sẽ không thể thuận lợi, cũng dễ dàng bị đoạn tuyệt!
"Đại cô nãi nãi, tại sao người lại có thể làm đứt chỉ thêu của tiểu thư!"
Đáp lại Đông Mai tất nhiên là một cái tát của Lưu Uyển Nguyệt :"Hừ! Chủ tử nói chuyện là chỗ ngươi có thể tùy tiện xen mồm vào sao? Dù ta đã gả ra ngoài, nhưng cũng không tới mức loại tiện tì như ngươi có thể trách móc! Không cần cái mạng sao! Muội muội, muội quản giáo hạ nhân rất không tốt đó! Thật không biết, đến nơi rộng lớn đầy quy củ như Vương phủ, muội sẽ sống như thế nào!"
Tượng đất còn có ba phần tức giận, huống hồ là Lưu Uyển Thanh?
"Tỷ tỷ thật oai phong! Quản hạ nhân lại quản tới cả phòng của muội ! Đúng là cho tới giờ tỷ vẫn không hiểu được quy củ, có lẽ sau khi gả cho tiểu gia nhà nghèo như Điền gia, tính tình còn lỗ
Mãng hơn! Như thế thật không tốt, có muốn không, chờ sau khi muội làm thế tử phi rồi sẽ mời một ma ma quản giáo từ trong cung ra cho tỷ, dạy bảo tỷ lại cho tốt nha!”
“Ngươi…” Lưu Uyển Nguyệt căm hận chỉ tay vào mũi Lưu Uyển Thanh, mới định mở miệng, Lưu Uyển Thanh liền hất bàn tay chỉ trước mặt mình ra: “Ta cái gì?”
“Ngươi, con tiện nhân này!”
“Tiểu thư, cần thận!”
Thấy Lưu Uyển Nguyệt vung tay định tát mình, Lưu Uyển Thanh nhanh chóng nghiêng thân sang một bên, tay kia dễ dàng trả ngược lại cho Lưu Uyển Nguyệt một cái tát. Vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt không thể tin nổi, che mặt mình: “Ngươi… Ngươi dám đánh ta! Ngươi, đồ tiện chủng do tiện thiếp sinh ra, thật sự cho mình là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ sao!” Nói xong liền bước lên muốn cào Lưu Uyển Thanh. Lúc này, Đông Mai, Trúc Tâm cùng đám hạ nhân ngoài cửa đều bước lên ngăn cản Lưu Uyển Nguyệt… gắt gao đè nàng ta xuống, không cho nàng ta động đậy chút nào.
“Bọn cẩu nô tài các ngươi! Buông tay ra cho ta!”
Lưu Uyển Thanh hé mắt, một tay bóp cằm Lưu Uyển Nguyệt nâng lên… ánh mắt tràn đầy ghen ghét của nàng ta như vậy… chính là hận không thể ăn thịt uống máu của mình…
Chuyện cũ từng màn đều hiện lên… Khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tuấn nhi… giọng nhu nhu gọi “nương”… một thân thể tím xanh… âm thanh từng roi, từng roi quất lên người nàng… còn có nỗi hận âm ỉ trong lòng… Giống như bản thân chỉ vừa mới trải qua thôi…Nước mắt Lưu Uyển Thanh giàn giụa, vẻ mặt bi thương, trống trải như tro tàn… Ngay lúc Đông Mai lo lắng định mở miệng, Lưu Uyển Thanh đã nắm chặt tay thánh đấm, hung hăng quăng cho Lưu Uyển Nguyệt mười mấy cái tát… đến khi Đông Mai kéo nàng ra mới dừng lại.
Bên tai vang lên tiếng mắng chửi của Lưu Uyển Nguyệt… Lưu Uyển Thanh thấy trước mắt tối sầm… Liền mất đi cảm giác…
“Nương… sợ…”
“Nương… Người ở đâu…”
“Oa oa oa… Nương”
“Không! Không! Không nên!” Lưu Uyển Thanh hoảng hốt bật dậy… Lưu đại phu nhân đau lòng ôm nàng: “Con ngoan, đây là thế nào? Nghĩ gì mà lại rơi lệ mãi như vậy… con đừng sợ, nương sẽ làm chủ cho con!”
Lưu Uyển Thanh gắt gao cắn môi, cuối cùng lại òa khóc lên. Nàng có thể nói với ai? Có thể nói với ai đây? Nàng thấy Tuấn nhi, Tuấn nhi bị bóng tối bao vây, con đang sợ hãi… con đang gọi “nương”… Tuấn nhi muốn thể hiện nỗi sợ hãi trong lòng ra, nhưng con chỉ mới biết nói… ngoài gọi nương ra, ngoài nói sợ ra… ngoài khóc ra, con không còn biết làm gì khác… “Tuấn nhi của nương, nương phải làm sao mới cứu được con đây? Phải làm sao đây?”
Một lần nữa Lưu Uyển Thanh lại khóc đến hôn mê, Lưu đại phu nhân đau lòng lau nước mắt cho nàng, Lưu Uyển Thanh tuwf từ nhắm hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không dừng lại mà rơi xuống. Đúng lúc này, Đông Mai đỏ mắt đi vào: “Phu nhân, Nhị phu nhân ở cửa viện muốn đòi công đạo!”
Lưu đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt chợt lóe lên sự căm hận: “Nàng ta còn muốn đòi công đạo! Ta còn đang muốn tìm nàng ta đây!”
“Nhị đệ muội, ngươi tới thật là đúng lúc!” Lưu đại phu nhân lạnh lùng nói, trong lòng Lưu nhị phu nhân căng thẳng. Đã nhiều năm rồi, vị đại tẩu này vẫn chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà ta, nhưng lại nhớ tới gương mặt sung như đầu heo của Lưu Uyển Nguyệt, âm thầm nắm chặt tay: “Đại tẩu thật biết nói đùa, muộn hận không thể tới đây sớm hơn nữa, Nguyệt nhi có ý tốt muốn đến chúc mừng Thanh nhi, nhưng Thanh nhi thì sao? Không biết phân biệt tôn ti, lại dám rat ay đánh tỷ tỷ của mình! Bất hiếu như vậy, có chỗ nào xứng làm thế tử phi sao!”
“Không phân biệt được tôn ti? Bất hiếu gì đó! Không xứng làm thế tử phi? Nhị đệ muội, ngươi nói đùa phải không! Hừ, từ xưa tới nay bên ngoài vẫn dòng chính và dòng thức khác nhau, nhị đệ chẳng qua chỉ là con của một thiếp thất, đối với nữ nhi của con một thiếp thất, ai tôn quí? Ai ti tiện? Bất hiếu! Thanh nhi của ta đương nhiên rất hiếu thuận với ta, với Hầu gia, với mẫu thân, nói Thanh nhi bất hiếu? Chỉ sợ nhị đệ muội còn chưa đủ tư cách! Không xứng làm thế tử phi? Đó là thế tử, Vương gia cùng thánh thượng quyết định, chưa tới lượt ngươi có thể nói như vậy!
Còn nữa, ta nghĩ nhị đệ muội ở Hầu gia rất ấm ức nhỉ, tất cả các người cứ dọn ra ngoài ở là được. Cũng đâu có mấy nhà, con vợ kế lại ở chung với con trai trưởng như vậy cơ chứ!”
Lưu Nhị phu nhân giật mình… trong mắt lộ vẻ khó tin… “Đại tẩu, tẩu có ý gì? Tẩu đang muốn đuổi chúng ta đi sao?”
“A? Nói như vậy nhị đệ muội thật sự rất muốn rời đi sao? Ta thấy ý của nhị đệ muội chính là chê Hầu phủ nhỏ bé này của chúng ta rồi!”
“Đại tẩu, tẩu cho rằng Hầu phủ này do mình định đoạt sao?”
“Chẳng lẽ lại là ngươi sao! Ta cũng không tin, nếu thật sự ầm ĩ lên, nương sẽ bênh vực ta hay là ngươi? Còn cái tiếng gọi “nương” này, vợ của con một thiếp thất không đủ tư cách gọi đâu!”
Một đêm hai chương nha! Khen ta đi! he he he
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào như thế được!" Lưu Uyển Nguyệt như kẻ điên, vô thức hất ly trà trên bàn rơi xuống đất! Hai tay gắt gao siết lại thành quyền...móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi từ kẽ tay chảy xuống..từng giọt, từng giọt rơi trên đất...
Bọn hạ nhân trong phòng đều cúi đầu, không dám thở mạnh, trong lòng âm thầm hối hận vì sao hôm nay lại tới phiên mình hầu hạ? Rất lo sợ sự tức giận của Lưu Uyển Nguyệt sẽ phát trên người các nàng.
Cúc nhi khẽ mím môi....cắn răng bước lên phía trước nói :"Chủ tử, người đừng tức giận mà hại tới thân thể...Nhị tiểu thư..."
"Ba" một tiếng, Lưu Uyển Nguyệt hung hăng quăng cho Cúc nhi một cái tát, phẫn nộ chỉ tay vào Cúc nhi đang ngã nhào trên mặt đất :"Ngươi, con tiện nhân này! Nhị tiểu thư! Ai là nhị tiểu thư? Nó chẳng qua chỉ là một tiện chủng do tiện thiếp sinh ra mà thôi!"
Cúc nhi lúc này đã ngã nhào trên mặt đất, cũng không để ý tới đau đớn trên gương mặt, chỉ cám thấy bụng dưới xuất hiện một trận đau nhức, đau tới mức muốn hôn mê bất tỉnh. Một tiểu nha đầu đứng gần đó bỗng há mồm thét chói tai, chỉ vào dưới thân Cúc nhi :"A! Máu..."
Cúc nhi sửng sốt, hai tay che bụng, không để ý tới thứ gì khác, nhìn Lưu Uyển Nguyệt van xin: "Chủ tử. . . Chủ tử. . . Mau cứu nô tỳ, mau cứu nô tỳ!"
Lưu Uyển Nguyệt đâu còn tâm tình cứu người? Huống chi lại là một nô tỳ ti tiện! Trừng mắt nhìn Cúc nhi nằm trên mặt đất đau khổ van xin, trong lòng bỗng nảy lên một chút thoải mái...Đến khi Cúc nhi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, nàng ta thản nhiên phân phó :"Còn đứng ngây đó làm gì? Lôi ra ngoài cho ta!" Lại liếc nhìn bãi máu trên mặt đất, ghét bỏ...:"Còn không mau lau dọn sạch sẽ đi! Thật là xúi quẩy!"
Chờ đến lúc đại phu tới nơi, hài tử trong bụng Cúc nhi đã không còn....Hơn nữa vì cứu chữa chậm trễ, thân thể tổn thương nghiêm trọng, sợ là sau này không còn khả năng mang thai...
Cúc nhi gả cho Điền Bảo, con trai của đại tổng quản Điền gia Điền Trung, hôm nay xảy ra chuyện này. Điền Bảo rất yêu thương Cúc nhi biết quan tâm lại dịu dàng, hắn lại chủ động cầu xin, Lưu Uyển Nguyệt thấy hắn có thể sử dụng được nên mới đồng ý.
Tất nhiên Điền Bảo đã nghe rõ từ đầu tới cuối sự việc, nhìn nương tử mình yêu thương nằm trên giường hẹp, âm thầm nắm chặt tay thành đấm, trong mắt hiện lên một tia hận thù sâu sắc...Cúc nhi tỉnh lại, sau khi hay tin mình đã có một hài tử mà chính bản thân mình không biết lại vô tình mất đi, hơn nữa sau này cũng rất khó có thai, có thể nói là mất hết hi vọng....Ngơ ngác tựa vào giường, cố nén nước mắt, Điền Bảo thấy cảnh đó lại càng đau lòng.
Điền đại tổng quản sau khi nghe tin, tức giận tới mức rít qua từng kẽ răng :"Đánh chó cũng phải xem mặt chủ! Đại thiếu nãi nãi thật sự xem ta chỉ là tên nô tài có bộ mặt hiền lành thôi sao!"
Lúc Lưu nhị phu nhân biết chuyện tình của Cúc nhi, mọi chuyện đã sớm trần ai lạc định*, bà muốn cứu chữa cũng đã chậm. Vội vàng phái người đem nhân sâm cho Cúc nhi, nói để nàng bồi dưỡng thân thể cho tốt. Nương của Cúc nhi là Trương ma ma là người bà ta đang cần, tuổi tác của Chu ma ma đã lớn, hơn nữa cháu của Chu ma ma lại hầu hạ bên cạnh tiểu tiện nhân kia, đương nhiên Lưu nhị phu nhân sẽ không tin tưởng bà, càng thêm coi trọng Trương ma ma, Lưu nhị phu nhân lại thưởng thêm cho Trương ma ma hai mươi lượng bạc, trong lòng thầm nghĩ như vậy là ổn.
(Trần ai = bụi bặm, lạc định = rơi xuống, bụi phập phềnh trong không trung rốt cuộc cũng có ngày rơi xuống đất, ý nói trải qua nhiều hỗn loạn rốt cuộc kết quả đã được quyết định)
Nhưng Trương ma ma lại chỉ có một nữ nhi là Cúc nhi, lại xảy ra sự việc này, có thể nói, nếu không xảy ra kì tích, nữ nhi của bà sợ là cả đời này sẽ phải ân hận! Coi như Điền Bảo chỉ là một nô tài, nhưng vẫn có thể cưới thêm một bình thê, cha hắn không phải là quản gia của Điền gia sao? nữ nhi của bà lại chưa sinh được hài tử...cuộc sống sau này... tất nhiên bà hận Lưu Uyển Nguyệt đến nghiến răng nghiến lợi, về phần Lưu nhị phu nhân, đương nhiên bà cũng oán hận..chỉ là những điều này Lưu Uyển Nguyệt cùng Lưu nhị phu nhân vẫn chưa biết mà thôi.
--- ------ --------
Lưu Uyển Nguyệt bực bội phất tay, hừ lạnh :"Nương, xem ra người bị Liễu di nương thu thập tới mức quá nhát gan rồi, Cúc nhi chẳng qua chỉ là nô tài mà thôi, đừng nói là mất đi đứa bé, con có muốn nàng mất mạng thì nàng có thể làm sao? Hừ! Không trung thành? Lẽ nào nàng không sợ chết sao!"
Lưu nhị phu nhân thấy nữ nhi không chịu nghe lời mình khuyên bảo, cũng không còn cách nào, lại sốt ruột, hơn nữa lời của nữ nhi lại có ý cười nhạo bản lĩnh của bà ta, bị một di nương đè đầu cưỡi cổ. Trong lòng vốn hoảng hốt, hôm nay lại càng giống như bị cắt một miếng thịt, cảm thấy giận tới mức không thở nổi...Chẳng lẽ bà muốn vậy sao? Không sinh được nhi tử...bản thân....lại nhìn Lưu Uyển Nguyệt trước mắt, đời này chỉ có một nữ nhi, vì sao nữ nhi lại không phải tri kỉ của bà ta? Nhưng vẫn không muốn bỏ qua ý định chính của mình, không thể làm gì khác hơn, lại khuyên nhủ :"Nương không có bản lĩnh là chuyện của nương, nhưng Cúc nhi là người con có thể tin được, lại trung thành, con làm như vậy sẽ làm hỏng tấm lòng của nô tài dành cho con, sau này còn nô tài nào có thể thật lòng làm tâm phúc của con đây?"
"Được rồi! Được rồi! Hôm nay con đến chỗ nương chính là muốn hỏi chuyện của tiểu tiện nhân kia, không phải tới đây nghe người dạy bảo! Nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra ngoài, muốn dạy dỗ cũng là Điền gia dạy dỗ con! Còn chưa tới lượt người đâu! Được được, con cũng thấy, đến Liễu di nương mà nương còn trị không được, con lại còn ngây thơ hi vọng vào nương? Đây là một trăm lượng bạc, người cầm lấy, nên tự mua cho mình vài thứ...nhìn xem...trang phục, trang sức của nương đều là từ năm trước, cho dù phụ thân không đến phòng của người, người cũng không cần keo kiệt như vậy. Đi ra ngoài con sẽ bị nương làm cho bẽ mặt mất thôi!"
Nói xong vẫy vẫy tay áo đi ra khỏi viện của Lưu nhị phu nhân, Lưu nhị phu nhân ngồi đến tê dại : "...Đời này ta đã tạo ra cái nghiệt gì đây!"
"Đại cô nãi nãi, tiểu thư đang nghỉ ngơi, nói không muốn có người quấy rầy!" Khuôn mặt Trúc Tâm khổ sở ngăn Lưu Uyển Nguyệt lại. Lưu Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đẩy Trúc Tâm ra, đạp mạnh cửa phòng Lưu Uyển Thanh, liền thấy vẻ mặt Lưu Uyển Thanh mang ý cười, đang ngồi cúi đầu, chăm chú thêu bao gối uyên ương.
"Tâm tình của muội muội tốt thật nha..."
Nghe phải giọng điệu kỳ quái của Lưu Uyển Nguyệt ...Lưu Uyển Thanh chán ghét nhíu mày, thả bao gối trong tay xuống đưa cho Đông Mai, chuẩn bị cất đi, lại bị Lưu Uyển Nguyệt cướp được vào tay :"Muội muội, thêu đồ cưới chứ đâu phải làm cái gì đáng xấu hổ, thấy tỷ lại vội vàng giấu đi? Chẳng lẽ muội sợ tỷ sẽ cướp đi sao?"
Lưu Uyển Nguyệt cố ý ra lực, chỉ thêu trên bao gối uyên ương liền bị đứt rời...Đông Mai sửng sốt, thêu bao gối uyên ương nhưng lại có một điều kị, chỉ thêu tuyệt đối không thể đứt, nếu không hôn sự sẽ không thể thuận lợi, cũng dễ dàng bị đoạn tuyệt!
"Đại cô nãi nãi, tại sao người lại có thể làm đứt chỉ thêu của tiểu thư!"
Đáp lại Đông Mai tất nhiên là một cái tát của Lưu Uyển Nguyệt :"Hừ! Chủ tử nói chuyện là chỗ ngươi có thể tùy tiện xen mồm vào sao? Dù ta đã gả ra ngoài, nhưng cũng không tới mức loại tiện tì như ngươi có thể trách móc! Không cần cái mạng sao! Muội muội, muội quản giáo hạ nhân rất không tốt đó! Thật không biết, đến nơi rộng lớn đầy quy củ như Vương phủ, muội sẽ sống như thế nào!"
Tượng đất còn có ba phần tức giận, huống hồ là Lưu Uyển Thanh?
"Tỷ tỷ thật oai phong! Quản hạ nhân lại quản tới cả phòng của muội ! Đúng là cho tới giờ tỷ vẫn không hiểu được quy củ, có lẽ sau khi gả cho tiểu gia nhà nghèo như Điền gia, tính tình còn lỗ
Mãng hơn! Như thế thật không tốt, có muốn không, chờ sau khi muội làm thế tử phi rồi sẽ mời một ma ma quản giáo từ trong cung ra cho tỷ, dạy bảo tỷ lại cho tốt nha!”
“Ngươi…” Lưu Uyển Nguyệt căm hận chỉ tay vào mũi Lưu Uyển Thanh, mới định mở miệng, Lưu Uyển Thanh liền hất bàn tay chỉ trước mặt mình ra: “Ta cái gì?”
“Ngươi, con tiện nhân này!”
“Tiểu thư, cần thận!”
Thấy Lưu Uyển Nguyệt vung tay định tát mình, Lưu Uyển Thanh nhanh chóng nghiêng thân sang một bên, tay kia dễ dàng trả ngược lại cho Lưu Uyển Nguyệt một cái tát. Vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt không thể tin nổi, che mặt mình: “Ngươi… Ngươi dám đánh ta! Ngươi, đồ tiện chủng do tiện thiếp sinh ra, thật sự cho mình là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ sao!” Nói xong liền bước lên muốn cào Lưu Uyển Thanh. Lúc này, Đông Mai, Trúc Tâm cùng đám hạ nhân ngoài cửa đều bước lên ngăn cản Lưu Uyển Nguyệt… gắt gao đè nàng ta xuống, không cho nàng ta động đậy chút nào.
“Bọn cẩu nô tài các ngươi! Buông tay ra cho ta!”
Lưu Uyển Thanh hé mắt, một tay bóp cằm Lưu Uyển Nguyệt nâng lên… ánh mắt tràn đầy ghen ghét của nàng ta như vậy… chính là hận không thể ăn thịt uống máu của mình…
Chuyện cũ từng màn đều hiện lên… Khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tuấn nhi… giọng nhu nhu gọi “nương”… một thân thể tím xanh… âm thanh từng roi, từng roi quất lên người nàng… còn có nỗi hận âm ỉ trong lòng… Giống như bản thân chỉ vừa mới trải qua thôi…Nước mắt Lưu Uyển Thanh giàn giụa, vẻ mặt bi thương, trống trải như tro tàn… Ngay lúc Đông Mai lo lắng định mở miệng, Lưu Uyển Thanh đã nắm chặt tay thánh đấm, hung hăng quăng cho Lưu Uyển Nguyệt mười mấy cái tát… đến khi Đông Mai kéo nàng ra mới dừng lại.
Bên tai vang lên tiếng mắng chửi của Lưu Uyển Nguyệt… Lưu Uyển Thanh thấy trước mắt tối sầm… Liền mất đi cảm giác…
“Nương… sợ…”
“Nương… Người ở đâu…”
“Oa oa oa… Nương”
“Không! Không! Không nên!” Lưu Uyển Thanh hoảng hốt bật dậy… Lưu đại phu nhân đau lòng ôm nàng: “Con ngoan, đây là thế nào? Nghĩ gì mà lại rơi lệ mãi như vậy… con đừng sợ, nương sẽ làm chủ cho con!”
Lưu Uyển Thanh gắt gao cắn môi, cuối cùng lại òa khóc lên. Nàng có thể nói với ai? Có thể nói với ai đây? Nàng thấy Tuấn nhi, Tuấn nhi bị bóng tối bao vây, con đang sợ hãi… con đang gọi “nương”… Tuấn nhi muốn thể hiện nỗi sợ hãi trong lòng ra, nhưng con chỉ mới biết nói… ngoài gọi nương ra, ngoài nói sợ ra… ngoài khóc ra, con không còn biết làm gì khác… “Tuấn nhi của nương, nương phải làm sao mới cứu được con đây? Phải làm sao đây?”
Một lần nữa Lưu Uyển Thanh lại khóc đến hôn mê, Lưu đại phu nhân đau lòng lau nước mắt cho nàng, Lưu Uyển Thanh tuwf từ nhắm hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không dừng lại mà rơi xuống. Đúng lúc này, Đông Mai đỏ mắt đi vào: “Phu nhân, Nhị phu nhân ở cửa viện muốn đòi công đạo!”
Lưu đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt chợt lóe lên sự căm hận: “Nàng ta còn muốn đòi công đạo! Ta còn đang muốn tìm nàng ta đây!”
“Nhị đệ muội, ngươi tới thật là đúng lúc!” Lưu đại phu nhân lạnh lùng nói, trong lòng Lưu nhị phu nhân căng thẳng. Đã nhiều năm rồi, vị đại tẩu này vẫn chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà ta, nhưng lại nhớ tới gương mặt sung như đầu heo của Lưu Uyển Nguyệt, âm thầm nắm chặt tay: “Đại tẩu thật biết nói đùa, muộn hận không thể tới đây sớm hơn nữa, Nguyệt nhi có ý tốt muốn đến chúc mừng Thanh nhi, nhưng Thanh nhi thì sao? Không biết phân biệt tôn ti, lại dám rat ay đánh tỷ tỷ của mình! Bất hiếu như vậy, có chỗ nào xứng làm thế tử phi sao!”
“Không phân biệt được tôn ti? Bất hiếu gì đó! Không xứng làm thế tử phi? Nhị đệ muội, ngươi nói đùa phải không! Hừ, từ xưa tới nay bên ngoài vẫn dòng chính và dòng thức khác nhau, nhị đệ chẳng qua chỉ là con của một thiếp thất, đối với nữ nhi của con một thiếp thất, ai tôn quí? Ai ti tiện? Bất hiếu! Thanh nhi của ta đương nhiên rất hiếu thuận với ta, với Hầu gia, với mẫu thân, nói Thanh nhi bất hiếu? Chỉ sợ nhị đệ muội còn chưa đủ tư cách! Không xứng làm thế tử phi? Đó là thế tử, Vương gia cùng thánh thượng quyết định, chưa tới lượt ngươi có thể nói như vậy!
Còn nữa, ta nghĩ nhị đệ muội ở Hầu gia rất ấm ức nhỉ, tất cả các người cứ dọn ra ngoài ở là được. Cũng đâu có mấy nhà, con vợ kế lại ở chung với con trai trưởng như vậy cơ chứ!”
Lưu Nhị phu nhân giật mình… trong mắt lộ vẻ khó tin… “Đại tẩu, tẩu có ý gì? Tẩu đang muốn đuổi chúng ta đi sao?”
“A? Nói như vậy nhị đệ muội thật sự rất muốn rời đi sao? Ta thấy ý của nhị đệ muội chính là chê Hầu phủ nhỏ bé này của chúng ta rồi!”
“Đại tẩu, tẩu cho rằng Hầu phủ này do mình định đoạt sao?”
“Chẳng lẽ lại là ngươi sao! Ta cũng không tin, nếu thật sự ầm ĩ lên, nương sẽ bênh vực ta hay là ngươi? Còn cái tiếng gọi “nương” này, vợ của con một thiếp thất không đủ tư cách gọi đâu!”
/87
|