Nửa đêm, vạn vật lại yên tĩnh trở lại.
Trong phòng cực kỳ hẻo lánh ở tây bắc Nam Dương hành cung truyền đến từng đợt âm thanh thống khổ kêu rên.
“Nam Cung chiêu nghi, chúng ta khuyên ngươi vẫn là chiêu hàng đi!” Hai tay Lý Đại Hải nâng trước ngực vẻ mặt âm ngoan nói: “Nói cách khác, chúng ta cần phải dùng thủ đoạn thực sự”
Bị trói ở trên trụ gỗ lim đỏ Nam Cung Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy lúc này sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt cười như ngày xưa của nàng, ngũ quan bầm tím không thành hình người kia, thân thể đầy vết roi huyết nhục mơ hồ kia, thực làm cho người ta run sợ, nhưng mà ánh mắt kia, giống như ánh mắt sói phát ra hào quang hung ác gắt gao nhìn thẳng Lý Đại Hải, rốt cuộc tỏ rõ quyết tâm chống cự của nàng.
“Hảo hảo hảo! ! !” Lý Đại Hải lạnh lùng cười, đối với đại hán tử râu quai nón bên cạnh đưa cái ánh mắt.
Đại hán kia ha ha cười, miệng rộng thoáng chốc liền lộ ra hai răng nanh sắc bén, chỉ nghe thanh âm hắn ù ù nói: “Lý công công ta đã sớm nói cùng ngươi, giống như loại nữ tử chịu qua huấn luyện đặc thù sẽ không dễ dàng mở miệng, thế nào còn phải dùng ta đi!”
“Hãy bớt nói nhảm đi” Lý Đại Hải tức giận nói: “Bên này nhanh chút xong việc, Hoàng Thượng còn đang chờ tin đâu!”
“Giao cho ta đi! Bảo đảm sẽ thỏa đáng” đại hán kia giống như là một con hổ hung ác, bên trong hai mắt lộ ra vẻ khát máu đi từng bước một về hướng Nam Cung nhu, chỉ thấy hắn tùy tay gỡ khối vải, vo thành một khối nhét vào trong miệng Nam Cung Nhu, ở trong tầm mắt hoảng sợ của nàng, hai ngón tay thô ráp của đại hán nhẹ nhàng khéo léo kẹp lấy ngón trỏ mảnh khảnh của Nam Cung Nhu.
“Chiêu nghi nương nương, có thể có chút đau ngài chịu khó kiên nhẫn một chút a!” Hắn rộng miệng lộ ra cái tươi cười hàm hậu, còn không chờ Nam Cung Nhu có phản ứng, hai ngón tay trong nháy mắt áp xuống dưới, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nửa khớp xương trắng như tuyết liền chảy máu đầm đìa xuất hiện ở trong tầm mắt Nam Cung Nhu.
Đau bẻ ngón tay thực sự không có khả năng tưởng tượng ra, Nam Cung Nhu kia đau đến cả người run rẩy toàn bộ ngũ quan trên mặt vặn vẹo cùng một chỗ, bởi vì miệng nhét bố cho nên chỉ có thể phát ra từng trận hừ thảm thiết, rất quỷ mị.
“Nghi? Hôn mê?” Đại hán có chút không thú vị sờ sờ cái ót trụi lủi của hắn quay đầu nói với Lý Đại Hải: “Lý công công ngài nếu cảm thấy chịu không nổi, có thể đi trước ra bên ngoài chờ ta cam đoan trước hừng đông có thể mở được miệng của nàng.
Lý Đại Hải lạnh lùng hừ lên tiếng, ra vẻ loại trường hợp này làm thế nào có thể khiến chúng ta sợ tới mức đó.
Đại hán kia nhún vai quay đầu, than thở nói thầm với Nam Cung Nhu đã muốn bất tỉnh nhân sự: “Như vậy, kế tiếp nên chơi kiểu gì đâu?”
Bóng đêm chậm rãi, gió thu dần dần thổi.
Một đêm nay đối với rất nhiều người mà nói là một đêm không ngủ, nhưng mà đối với Lý Viên mà nói cũng là một đêm giống như lúc hòa bình không có gì bất đồng.
Một đêm này, nàng như là con gấu ôm cây cổ thụ gắt gao ghé vào trong lòng mỗ (ám chỉ Hoàng Thượng nha), ngủ hôn mê không biết trời đất nước miếng chảy khắp nơi, do đó bị mỗ người nào đó mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng tặng một cước đạp xuống đất, trán bị đụng thưởng một bao lì xì sưng đỏ thật lớn.
Năm Kiến võ mười sáu mùng mười tháng mười, hoàng đế phụng ý chỉ Thái Hậu từ Nam Dương khởi giá hồi cung.
Lý Viên vẫn như cũ ngồi xe ngựa xa hoa mà dùng khi tới, nhưng có điều bất đồng là lúc này trong xe ngựa đã bị trải một tấm thảm lông dê trân châu thật dày, trong góc toa xe cũng có một bếp lò bạc dùng than, Cẩm Tú bồi ở bên người Lý Viên bôi thuốc mỡ chỗ vết thương trên cổ tay nàng.
“Lại dưỡng thêm nửa tháng nữa là có thể biến mất!” vẻ mặt Cẩm Tú cao hứng nói: “Lần trước Lý công công đưa bách hoa tán nô tỳ còn mang theo bên mình đây! Cam đoan cổ tay chủ tử sẽ không lưu lại vết sẹo gì”
Cho dù không có cái tán gì kia, chủ tử nhà ngươi ta ngâm hai ngày ôn tuyền sau cũng sẽ không lưu lại chút vết sẹo gì.
Nhưng mà lời này cũng chỉ có thể nói ở trong bụng thôi!
Lý Viên nhẹ nhàng thở dài, tầm mắt nàng chuyển động nhìn xe ngựa trống rỗng này bất tri bất giác liền hiện lên một chút u sầu.
Cẩm Tú tưởng mình bôi thuốc làm đau nàng, vội hỏi: “Chủ tử, ngài làm sao vậy ”
“Ta chỉ là nhớ… …” thanh âm Lý Viên dần dần hạ xuống “Lần này đi Nam Dương hành cung thật đúng là nhiều tai nạn a!”
Cẩm Tú nghe xong lập tức cũng trầm mặc .
“Năm tần phi chết hai người một người bị bệnh” Lý Viên nhẹ nhàng tự giễu, chỉ có 50% sinh tồn a.
“Nam Cung nương nương đột nhiên bạo bệnh bỏ mình thật sự là ngoài dự đoán của mọi người” Cẩm Tú cúi đầu nói: “Nghe nói nàng chỉ có mười sáu tuổi!”
Chuyện Nam Cung Nhu, Lý Viên không có nói cho bất luận kẻ nào, cho dù là Cẩm Tú thân mật nhất cũng không có nói.
Người kia nếu nguyện ý tin tưởng nàng nói cho nàng tình hình thực tế, vậy thì nàng cũng sẽ đem bí mật này cất kỹ trong bụng.
Lúc này nghe Cẩm Tú nhắc tới Nam Cung Nhu làm cho nàng cảm thấy thổn thức một trận, ai có thể nghĩ đến cái tiểu cô nương ôn nhu yếu đuối kia là đầu sỏ gây lên một loạt sự tình này đâu!
Nhìn cảm xúc Lý Viên lại có chút trầm xuống, Cẩm Tú vội vàng nói thêm: ” Lần này đến Nam Dương cũng không phải là một chút thu hoạch đều không có a!”
“Ân?” Lý Viên nghi hoặc, ta trừ bỏ thu hoạch thương tích đầy người còn chiếm được cái gì khác?
“Chủ tử… …” Cẩm Tú lập tức cười tủm tỉm, nàng dùng biểu tình của người láu lỉnh ngươi có thể lừa gạt được người khác nhưng lừa không được ta nói: “Hoàng Thượng đối với ngài có thể nói so với lúc ở trong cung càng nồng nhiệt hơn!”
Lý Viên bỗng nhiên nghe nàng nhắc tới Phong Thành Vũ, không biết tại sao khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên đỏ ửng nói lắp ba lắp bắp “Cái gì, cái gì ngươi đang nói cái gì a…”
“Chủ tử tốt của ta ai! Nô tỳ biết ngài da mặt mỏng” vẻ mặt Cẩm Tú ra vẻ ta đây hiểu biết ta hoàn toàn hiểu biết “Chúng ta không từ mà biệt, chỉ nói chuyện chủ tử từng dùng máu cứu Hoàng Thượng, đây là công lao lớn a! Hồi cung sau một cái phân vị đẳng cấp cao khẳng định chạy không thoát được ”
Lý Viên nghe nàng nói như vậy, cũng không khỏi có chút nho nhỏ mong đợi.
Nàng mặc dù ở trước mặt Phong Thành Vũ nói cái gì không dám tranh công không dám cầu thưởng linh tinh, nhưng đó cũng chỉ là ý tứ khiêm tốn một chút mà thôi, kỳ thật nàng là thực sự ngóng trông Phong Thành Vũ cân nhắc tới phân vị cho nàng.
Tha thứ dối trá cùng hư vinh của nàng đi!
Lần này đi Nam Dương hành cung nàng cái khác không học được, nhưng là đối với sự khác biệt bất đồng đãi ngộ giữa các cấp của tần phi mang đến hoàn toàn khác làm cho nàng càng thêm khắc sâu hiểu biết.
Nếu nàng không chỉ là cái nho nhỏ dung hoa, nàng sẽ không phải khắp nơi xem sắc mặt người khác.
Nếu nàng là cái tần phi phẩm chất cao, cho dù là Thái Hậu cũng không có khả năng nói đánh chết liền đánh chết.
Càng miễn bàn cái Liễu Thanh Tuyết tát vào miệng nàng kia.
Nói đến cùng, còn không phải đều là vì nàng phẩm vị thấp hơn người ta mà thôi.
“Chủ tử, ngài cứ yên tâm đi!” Cẩm Tú nói tiếp: “Ngài cùng Hoàng Thượng có cảm tình như vậy, về sau tất nhiên là trốn không thoát được sủng ái, chỉ chờ đến lúc chủ tử hoài tiểu hoàng tử kia… …”
“Cẩm Tú! ! !” trên đầu Lý Viên xuất hiện gọt mồ hôi thật to nghĩ rằng: ngươi này tốc độ tưởng tượng cũng quá nhanh.
Hơn nữa ——cái miệng nhỏ nhắn Lý Viên bĩu môi, chờ về tới tòa hoàng cung trăm hoa đua nở kia nàng căn bản chỉ là cây cỏ đuôi chó không chừng bị hắn bỏ quên ở sau đầu .
Người đi đường cuộc sống luôn quá vội vàng.
Đợi cho trận tuyết nhỏ đầu tiên của năm nay rơi xuống, Lý Viên rốt cục lại một lần nữa về tới địa phương tôn quý nhất mà cũng tàn khốc nhất trên đời.
Tiểu Hỉ Tử ở phía trước dẫn theo đèn lồng, Cẩm Tú giúp đỡ Lý Viên ba người một đường hướng về Lang Huyên các, vừa mới đi vào cổng viện chỉ thấy nhóm cung nhân hầu hạ trong Lang Huyên các đồng loạt đứng ở hành lang.
Không đợi Lý Viên đi vào, bọn họ liền quỳ hai đầu gối xuống đất kích động kêu to: “Chủ tử cát tường ”
Lý Viên nhìn bọn họ rất lâu, cảm thấy cực kì vui mừng, nàng hé ra khuôn mặt cười như đóa hoa nhỏ: “Trời lạnh như thế quỳ cái gì quỳ, còn không mau đứng lên!”
Mọi người đều vui vẻ ra mặt đứng lên, đối với bọn họ mà nói Lý Viên trở lại nghĩa là người tâm phúc của bọn họ cũng sẽ trở lại .
Xuân Hoa là cái thứ nhất cười hì hì đi lên, nàng so với Lý Viên giống như là trưởng thành một ít bất quá vẫn là tính tình líu ríu
Chỉ thấy nàng vây quanh Lý Viên không ngừng nói này nói kia.
“Tốt lắm!” Cẩm Tú giả bộ hờn giận đánh nhẹ nàng một chút: “Không thấy chủ tử còn đứng ở bên ngoài sao! Có chuyện đi vào phòng nói ”
Mặt nhỏ của Xuân Hoa có chút ngăm đen đỏ lên, hầu hạ đem Lý Viên nghênh đón vào phòng.
Xuyên qua ngoại thất, đi vào buồng trong, Lý Viên cởi áo choàng trên người xuống, đi giày nhỏ da hươu, nhấc chân một cái liền ngồi lên noãn tháp khắc hoa tử trúc long vân.
“Chủ tử uống trước chút trà nhân gừng đi!” Xuân Hoa đưa qua một cái chén trà: “Nô tỳ cố ý thả chút nhân quả ngọt, hương gừng hẳn là không phải quá nồng như vậy !”
“Xuân Hoa, thực ngoan” Lý Viên đối với chén trà thổi bớt nóng sau đó liền uống một ngụm xuống.
Xuân Hoa được chủ tử khích lệ vui vẻ đến nỗi bím tóc đều vểnh vểnh lên, chỉ nghe nàng ý cười trong suốt nói: “Chủ tử đã trở lại! Cũng thật tốt!”
“Đúng vậy! Trở về thật tốt a!” Lý Viên nhìn chung quanh địa phương nàng cực kỳ quen thuộc này, hóa ra bất tri bất giác từng chút một nơi này cũng trở thành địa phương khiến cho nàng quan tâm.
“Đừng ở trước mặt chủ tử khoe khoang!” Cẩm Tú bên cạnh trêu ghẹo nói: “Trước tiên là nói xem, lúc chủ tử không ở đây các ngươi có gây chuyện hay không?”
Xuân Hoa luôn luôn thân thiết cùng Cẩm Tú, nghe vậy bĩu môi nói: “Từ lúc chủ tử đi Nam Dương sau, chúng ta đều im lặng đóng cửa sống, rất yên tĩnh !”
Lý Viên sau khi nghe xong vừa lòng gật đầu, lại nghe Xuân Hoa líu ríu nói một lát sau đó Cẩm Tú hầu hạ ung dung thong thả tắm rửa với nước ấm, ép buộc đến canh hai mới tính là xong việc.
Ngay tại lúc nàng vừa mới tiến vào ổ chăn tính ngủ một giấc thì cảm giác thật tốt Xuân Hoa cước bộ vội vàng đi đến.
“Chủ tử…” Nàng nhỏ giọng bẩm: ” Ngọc Mai tỷ tỷ của Tú Vân trai cầu kiến”
“Ngươi không hiểu chuyện, loại chuyện này đuổi đi là được còn thông báo chủ tử làm cái gì?” Cẩm Tú mày liễu dựng thẳng nói.
Nàng hiện tại không mong muốn nhất chính là chủ tử suy nghĩ lại suy nghĩ đến chuyện không thoải mái này.
Lý Viên chậm rãi nửa ngồi dậy, Ngọc Mai này là đại nha hoàn thân cận bên người Khổng Tú Dung, lần này đi Nam Dương hành cung Khổng Tú Dung cũng không có đem nàng theo mà lưu tại trong cung, nói vậy cũng là vì thay mình giữ nhà đi!
Đáng tiếc… …
Lý Viên hơi hơi nhíu mi xuống, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói “Cẩm Tú, ngươi đi đem sự tình trải qua nói đại khái cho nàng một chút đi! ”
Đây là ý tứ không muốn thấy.
Cẩm Tú nói: “Chủ tử, mau nghỉ ngơi đi! Nô tài cái này đi nói cùng nàng cho nàng hiểu được!”
Lý Viên nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, dần dần đã ngủ.
Đây là lần cuối cùng nàng nghe chuyện Khổng Tú Dung
Trong phòng cực kỳ hẻo lánh ở tây bắc Nam Dương hành cung truyền đến từng đợt âm thanh thống khổ kêu rên.
“Nam Cung chiêu nghi, chúng ta khuyên ngươi vẫn là chiêu hàng đi!” Hai tay Lý Đại Hải nâng trước ngực vẻ mặt âm ngoan nói: “Nói cách khác, chúng ta cần phải dùng thủ đoạn thực sự”
Bị trói ở trên trụ gỗ lim đỏ Nam Cung Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy lúc này sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt cười như ngày xưa của nàng, ngũ quan bầm tím không thành hình người kia, thân thể đầy vết roi huyết nhục mơ hồ kia, thực làm cho người ta run sợ, nhưng mà ánh mắt kia, giống như ánh mắt sói phát ra hào quang hung ác gắt gao nhìn thẳng Lý Đại Hải, rốt cuộc tỏ rõ quyết tâm chống cự của nàng.
“Hảo hảo hảo! ! !” Lý Đại Hải lạnh lùng cười, đối với đại hán tử râu quai nón bên cạnh đưa cái ánh mắt.
Đại hán kia ha ha cười, miệng rộng thoáng chốc liền lộ ra hai răng nanh sắc bén, chỉ nghe thanh âm hắn ù ù nói: “Lý công công ta đã sớm nói cùng ngươi, giống như loại nữ tử chịu qua huấn luyện đặc thù sẽ không dễ dàng mở miệng, thế nào còn phải dùng ta đi!”
“Hãy bớt nói nhảm đi” Lý Đại Hải tức giận nói: “Bên này nhanh chút xong việc, Hoàng Thượng còn đang chờ tin đâu!”
“Giao cho ta đi! Bảo đảm sẽ thỏa đáng” đại hán kia giống như là một con hổ hung ác, bên trong hai mắt lộ ra vẻ khát máu đi từng bước một về hướng Nam Cung nhu, chỉ thấy hắn tùy tay gỡ khối vải, vo thành một khối nhét vào trong miệng Nam Cung Nhu, ở trong tầm mắt hoảng sợ của nàng, hai ngón tay thô ráp của đại hán nhẹ nhàng khéo léo kẹp lấy ngón trỏ mảnh khảnh của Nam Cung Nhu.
“Chiêu nghi nương nương, có thể có chút đau ngài chịu khó kiên nhẫn một chút a!” Hắn rộng miệng lộ ra cái tươi cười hàm hậu, còn không chờ Nam Cung Nhu có phản ứng, hai ngón tay trong nháy mắt áp xuống dưới, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nửa khớp xương trắng như tuyết liền chảy máu đầm đìa xuất hiện ở trong tầm mắt Nam Cung Nhu.
Đau bẻ ngón tay thực sự không có khả năng tưởng tượng ra, Nam Cung Nhu kia đau đến cả người run rẩy toàn bộ ngũ quan trên mặt vặn vẹo cùng một chỗ, bởi vì miệng nhét bố cho nên chỉ có thể phát ra từng trận hừ thảm thiết, rất quỷ mị.
“Nghi? Hôn mê?” Đại hán có chút không thú vị sờ sờ cái ót trụi lủi của hắn quay đầu nói với Lý Đại Hải: “Lý công công ngài nếu cảm thấy chịu không nổi, có thể đi trước ra bên ngoài chờ ta cam đoan trước hừng đông có thể mở được miệng của nàng.
Lý Đại Hải lạnh lùng hừ lên tiếng, ra vẻ loại trường hợp này làm thế nào có thể khiến chúng ta sợ tới mức đó.
Đại hán kia nhún vai quay đầu, than thở nói thầm với Nam Cung Nhu đã muốn bất tỉnh nhân sự: “Như vậy, kế tiếp nên chơi kiểu gì đâu?”
Bóng đêm chậm rãi, gió thu dần dần thổi.
Một đêm nay đối với rất nhiều người mà nói là một đêm không ngủ, nhưng mà đối với Lý Viên mà nói cũng là một đêm giống như lúc hòa bình không có gì bất đồng.
Một đêm này, nàng như là con gấu ôm cây cổ thụ gắt gao ghé vào trong lòng mỗ (ám chỉ Hoàng Thượng nha), ngủ hôn mê không biết trời đất nước miếng chảy khắp nơi, do đó bị mỗ người nào đó mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng tặng một cước đạp xuống đất, trán bị đụng thưởng một bao lì xì sưng đỏ thật lớn.
Năm Kiến võ mười sáu mùng mười tháng mười, hoàng đế phụng ý chỉ Thái Hậu từ Nam Dương khởi giá hồi cung.
Lý Viên vẫn như cũ ngồi xe ngựa xa hoa mà dùng khi tới, nhưng có điều bất đồng là lúc này trong xe ngựa đã bị trải một tấm thảm lông dê trân châu thật dày, trong góc toa xe cũng có một bếp lò bạc dùng than, Cẩm Tú bồi ở bên người Lý Viên bôi thuốc mỡ chỗ vết thương trên cổ tay nàng.
“Lại dưỡng thêm nửa tháng nữa là có thể biến mất!” vẻ mặt Cẩm Tú cao hứng nói: “Lần trước Lý công công đưa bách hoa tán nô tỳ còn mang theo bên mình đây! Cam đoan cổ tay chủ tử sẽ không lưu lại vết sẹo gì”
Cho dù không có cái tán gì kia, chủ tử nhà ngươi ta ngâm hai ngày ôn tuyền sau cũng sẽ không lưu lại chút vết sẹo gì.
Nhưng mà lời này cũng chỉ có thể nói ở trong bụng thôi!
Lý Viên nhẹ nhàng thở dài, tầm mắt nàng chuyển động nhìn xe ngựa trống rỗng này bất tri bất giác liền hiện lên một chút u sầu.
Cẩm Tú tưởng mình bôi thuốc làm đau nàng, vội hỏi: “Chủ tử, ngài làm sao vậy ”
“Ta chỉ là nhớ… …” thanh âm Lý Viên dần dần hạ xuống “Lần này đi Nam Dương hành cung thật đúng là nhiều tai nạn a!”
Cẩm Tú nghe xong lập tức cũng trầm mặc .
“Năm tần phi chết hai người một người bị bệnh” Lý Viên nhẹ nhàng tự giễu, chỉ có 50% sinh tồn a.
“Nam Cung nương nương đột nhiên bạo bệnh bỏ mình thật sự là ngoài dự đoán của mọi người” Cẩm Tú cúi đầu nói: “Nghe nói nàng chỉ có mười sáu tuổi!”
Chuyện Nam Cung Nhu, Lý Viên không có nói cho bất luận kẻ nào, cho dù là Cẩm Tú thân mật nhất cũng không có nói.
Người kia nếu nguyện ý tin tưởng nàng nói cho nàng tình hình thực tế, vậy thì nàng cũng sẽ đem bí mật này cất kỹ trong bụng.
Lúc này nghe Cẩm Tú nhắc tới Nam Cung Nhu làm cho nàng cảm thấy thổn thức một trận, ai có thể nghĩ đến cái tiểu cô nương ôn nhu yếu đuối kia là đầu sỏ gây lên một loạt sự tình này đâu!
Nhìn cảm xúc Lý Viên lại có chút trầm xuống, Cẩm Tú vội vàng nói thêm: ” Lần này đến Nam Dương cũng không phải là một chút thu hoạch đều không có a!”
“Ân?” Lý Viên nghi hoặc, ta trừ bỏ thu hoạch thương tích đầy người còn chiếm được cái gì khác?
“Chủ tử… …” Cẩm Tú lập tức cười tủm tỉm, nàng dùng biểu tình của người láu lỉnh ngươi có thể lừa gạt được người khác nhưng lừa không được ta nói: “Hoàng Thượng đối với ngài có thể nói so với lúc ở trong cung càng nồng nhiệt hơn!”
Lý Viên bỗng nhiên nghe nàng nhắc tới Phong Thành Vũ, không biết tại sao khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên đỏ ửng nói lắp ba lắp bắp “Cái gì, cái gì ngươi đang nói cái gì a…”
“Chủ tử tốt của ta ai! Nô tỳ biết ngài da mặt mỏng” vẻ mặt Cẩm Tú ra vẻ ta đây hiểu biết ta hoàn toàn hiểu biết “Chúng ta không từ mà biệt, chỉ nói chuyện chủ tử từng dùng máu cứu Hoàng Thượng, đây là công lao lớn a! Hồi cung sau một cái phân vị đẳng cấp cao khẳng định chạy không thoát được ”
Lý Viên nghe nàng nói như vậy, cũng không khỏi có chút nho nhỏ mong đợi.
Nàng mặc dù ở trước mặt Phong Thành Vũ nói cái gì không dám tranh công không dám cầu thưởng linh tinh, nhưng đó cũng chỉ là ý tứ khiêm tốn một chút mà thôi, kỳ thật nàng là thực sự ngóng trông Phong Thành Vũ cân nhắc tới phân vị cho nàng.
Tha thứ dối trá cùng hư vinh của nàng đi!
Lần này đi Nam Dương hành cung nàng cái khác không học được, nhưng là đối với sự khác biệt bất đồng đãi ngộ giữa các cấp của tần phi mang đến hoàn toàn khác làm cho nàng càng thêm khắc sâu hiểu biết.
Nếu nàng không chỉ là cái nho nhỏ dung hoa, nàng sẽ không phải khắp nơi xem sắc mặt người khác.
Nếu nàng là cái tần phi phẩm chất cao, cho dù là Thái Hậu cũng không có khả năng nói đánh chết liền đánh chết.
Càng miễn bàn cái Liễu Thanh Tuyết tát vào miệng nàng kia.
Nói đến cùng, còn không phải đều là vì nàng phẩm vị thấp hơn người ta mà thôi.
“Chủ tử, ngài cứ yên tâm đi!” Cẩm Tú nói tiếp: “Ngài cùng Hoàng Thượng có cảm tình như vậy, về sau tất nhiên là trốn không thoát được sủng ái, chỉ chờ đến lúc chủ tử hoài tiểu hoàng tử kia… …”
“Cẩm Tú! ! !” trên đầu Lý Viên xuất hiện gọt mồ hôi thật to nghĩ rằng: ngươi này tốc độ tưởng tượng cũng quá nhanh.
Hơn nữa ——cái miệng nhỏ nhắn Lý Viên bĩu môi, chờ về tới tòa hoàng cung trăm hoa đua nở kia nàng căn bản chỉ là cây cỏ đuôi chó không chừng bị hắn bỏ quên ở sau đầu .
Người đi đường cuộc sống luôn quá vội vàng.
Đợi cho trận tuyết nhỏ đầu tiên của năm nay rơi xuống, Lý Viên rốt cục lại một lần nữa về tới địa phương tôn quý nhất mà cũng tàn khốc nhất trên đời.
Tiểu Hỉ Tử ở phía trước dẫn theo đèn lồng, Cẩm Tú giúp đỡ Lý Viên ba người một đường hướng về Lang Huyên các, vừa mới đi vào cổng viện chỉ thấy nhóm cung nhân hầu hạ trong Lang Huyên các đồng loạt đứng ở hành lang.
Không đợi Lý Viên đi vào, bọn họ liền quỳ hai đầu gối xuống đất kích động kêu to: “Chủ tử cát tường ”
Lý Viên nhìn bọn họ rất lâu, cảm thấy cực kì vui mừng, nàng hé ra khuôn mặt cười như đóa hoa nhỏ: “Trời lạnh như thế quỳ cái gì quỳ, còn không mau đứng lên!”
Mọi người đều vui vẻ ra mặt đứng lên, đối với bọn họ mà nói Lý Viên trở lại nghĩa là người tâm phúc của bọn họ cũng sẽ trở lại .
Xuân Hoa là cái thứ nhất cười hì hì đi lên, nàng so với Lý Viên giống như là trưởng thành một ít bất quá vẫn là tính tình líu ríu
Chỉ thấy nàng vây quanh Lý Viên không ngừng nói này nói kia.
“Tốt lắm!” Cẩm Tú giả bộ hờn giận đánh nhẹ nàng một chút: “Không thấy chủ tử còn đứng ở bên ngoài sao! Có chuyện đi vào phòng nói ”
Mặt nhỏ của Xuân Hoa có chút ngăm đen đỏ lên, hầu hạ đem Lý Viên nghênh đón vào phòng.
Xuyên qua ngoại thất, đi vào buồng trong, Lý Viên cởi áo choàng trên người xuống, đi giày nhỏ da hươu, nhấc chân một cái liền ngồi lên noãn tháp khắc hoa tử trúc long vân.
“Chủ tử uống trước chút trà nhân gừng đi!” Xuân Hoa đưa qua một cái chén trà: “Nô tỳ cố ý thả chút nhân quả ngọt, hương gừng hẳn là không phải quá nồng như vậy !”
“Xuân Hoa, thực ngoan” Lý Viên đối với chén trà thổi bớt nóng sau đó liền uống một ngụm xuống.
Xuân Hoa được chủ tử khích lệ vui vẻ đến nỗi bím tóc đều vểnh vểnh lên, chỉ nghe nàng ý cười trong suốt nói: “Chủ tử đã trở lại! Cũng thật tốt!”
“Đúng vậy! Trở về thật tốt a!” Lý Viên nhìn chung quanh địa phương nàng cực kỳ quen thuộc này, hóa ra bất tri bất giác từng chút một nơi này cũng trở thành địa phương khiến cho nàng quan tâm.
“Đừng ở trước mặt chủ tử khoe khoang!” Cẩm Tú bên cạnh trêu ghẹo nói: “Trước tiên là nói xem, lúc chủ tử không ở đây các ngươi có gây chuyện hay không?”
Xuân Hoa luôn luôn thân thiết cùng Cẩm Tú, nghe vậy bĩu môi nói: “Từ lúc chủ tử đi Nam Dương sau, chúng ta đều im lặng đóng cửa sống, rất yên tĩnh !”
Lý Viên sau khi nghe xong vừa lòng gật đầu, lại nghe Xuân Hoa líu ríu nói một lát sau đó Cẩm Tú hầu hạ ung dung thong thả tắm rửa với nước ấm, ép buộc đến canh hai mới tính là xong việc.
Ngay tại lúc nàng vừa mới tiến vào ổ chăn tính ngủ một giấc thì cảm giác thật tốt Xuân Hoa cước bộ vội vàng đi đến.
“Chủ tử…” Nàng nhỏ giọng bẩm: ” Ngọc Mai tỷ tỷ của Tú Vân trai cầu kiến”
“Ngươi không hiểu chuyện, loại chuyện này đuổi đi là được còn thông báo chủ tử làm cái gì?” Cẩm Tú mày liễu dựng thẳng nói.
Nàng hiện tại không mong muốn nhất chính là chủ tử suy nghĩ lại suy nghĩ đến chuyện không thoải mái này.
Lý Viên chậm rãi nửa ngồi dậy, Ngọc Mai này là đại nha hoàn thân cận bên người Khổng Tú Dung, lần này đi Nam Dương hành cung Khổng Tú Dung cũng không có đem nàng theo mà lưu tại trong cung, nói vậy cũng là vì thay mình giữ nhà đi!
Đáng tiếc… …
Lý Viên hơi hơi nhíu mi xuống, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói “Cẩm Tú, ngươi đi đem sự tình trải qua nói đại khái cho nàng một chút đi! ”
Đây là ý tứ không muốn thấy.
Cẩm Tú nói: “Chủ tử, mau nghỉ ngơi đi! Nô tài cái này đi nói cùng nàng cho nàng hiểu được!”
Lý Viên nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, dần dần đã ngủ.
Đây là lần cuối cùng nàng nghe chuyện Khổng Tú Dung
/72
|