Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 192 - Hoài Khánh Thiệt Mạng

/239


Sau khi yến hội kết thúc, Lí Vị Ương và Quách phu nhân cùng nhau tiến ra đại điện, Trần Quý Phi vốn không chịu được tác đông của rượu nên đã sớm về nghỉ ngơi. Quách Huệ phi tự mình đưa nàng đi, đồng thời phái nữ quan bên người dẫn Quách phu nhân trở về. Hai bên đường đi được lát băng những tấm thạch điêu ngăn nắp, hai bên là tường cao lớn màu đỏ, theo góc nhìn của Lí Vị Ương có thể thấy mặt sau tường là những mái đỉnh trùng trùng mơ hồ cao ngất.

Giờ phút này sắc trời đã dần chuyển tối, hai bên cung đều đã chong đèn. Màu đỏ của lồng đèn phảng phất xếp thành hàng dài, in trên đường thành những cái bóng to màu đỏ. Không gian cực kì yên tĩnh, trừ bỏ tiếng bước chân của các nàng, cũng không còn thanh âm gì cả. Quách phu nhân xem dưới chân mình là những phiến đá xanh tưởng như dài vô tận,trong lòng vô cùng cảm khái. Chậm rãi nói : Gia nhi, con xem trong cung tiếng người ồn ào, khắp nơi lại như cất giấu những điều huyền bí và nguy hiểm. Cho dù là đứng ở chỗ này, cũng cảm thấy nếu không chú ý sẽ bị tòa cung điện vĩ đại này nuốt chửng, chúng ta vẫn nên sớm về nhà thôi.

Lí Vị Ương nghe vậy,chỉ thản nhiên cười, đáp: Vâng.

Quách phu nhân bước thêm được một hai bước, lại nói lại : Không, nếu ta đi, cô cô của con chỉ còn một mình đứng ở nơi này, chẳng phải là càng thêm tĩnh mịch hay sao?

Lí Vị Ương biết Quách phu nhân bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng lại dễ mềm lòng, cùng với mình là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Nàng nghĩ năm đó Quách Huệ phi vì gia tộc vào hoàng cung tất cả là lựa chọn của chính nàng ta, không có ai bắt buộc nàng, hiện giờ nàng ở trong cung cũng đã vững vàng,lại hạ sinh ra hoàng tử, lại có quyền thế nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, mỗi ngày trôi qua đều tốt. Chỉ là, Quách phu nhân vẫn thấy nàng ấy thật đáng thương. Nhưng trên đời này làm gì có ai không đáng thương đây?Tuy nhiên, Những lời này nàng cũng không muốn nói với Quách phu nhân cho nên chỉ là mỉm cười, đáp: Mẫu thân nếu đã không đành lòng như vậy,vậy hãy lưu lại trong cung với Quách Huệ phi thêm mấy ngày đi.

Quách phu nhân nhìn nàng một cái, do dự nói: Nhưng ta thấy không nỡ. .Quách phu nhân là một người thông minh, toàn bộ yến hội đều làm cho người ta cảm thấy bất an. Đầu tiên là có người cố ý công kích Quách gia, sau lại được Bùi hoàng hậu ban thưởng lễ phục, lại có rất nhiều người đến nhờ cậy, ánh mắt khẩn thiết thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Yến hội này thoạt nhìn rất náo nhiệt,kỳ thực nguy cơ khắp nơi

Lí Vị Ương vẫn tươi cười như thường, nói : Mẫu thân, có một số việc dù trốn tránh cũng không thoát được, cho dù chúng ta rời cung. Những người đó sẽ không gây phiền toái cho chúng ta nữa sao?

Quách phu nhân nghĩ ngợi một hồi, nói: Người khác muốn gây chuyện với mình,trốn thế nào cũng không thoát.Chẳng quá,chúng ta cũng không phải sợ hãi gì, muốn đến sẽ đến thôi. Trò chuyện đôi lời ý tứ cũng đã thông suốt.

Lí Vị Ương khuôn mặt vẫn tươi cười, tính cách Quách phu nhân vốn rộng rãi, rất nhiều chuyện rất nhanh liền hiểu.

Trở lại trong viện Quách Huệ phi, chỉ nhìn thấy ánh sáng trải dài xa xa, đã có mấy nữ quan đứng ở sau cửa, nhìn thấy các nàng trở về liền chạy nhanh ra đón. Lúc này trong phòng truyền đến tiếng nói cười, Quách phu nhân nghĩ nghĩ rồi lôi kéo Lí Vị Ương vào cửa.

Quách Huệ phi đang nói chuyện với người khác, không biết nói đến cái gì mà cười đến phá lệ dịu dàng. Bên cạnh nàng là một tiểu cô nương trẻ tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc quần áo màu hồng nhạt, gò má đầy đặn, trẻ tuổi xinh đẹp.

Quách Huệ phi nhìn thấy Lí Vị Ương vội vàng hướng nàng vẫy tay: Gia nhi đã trở lại, mau đến đây. Lí Vị Ương đi qua, Quách Huệ phi cầm lấy tay nàng, lại giữ chặt cô nương kia, giới thiệu với nàng ta: Nam Khang, đây là Quách Gia, cháu gái của ta. Nàng lớn hơn con hai tuổi nên con có thể gọi nàng là tỷ tỷ.

Lí Vị Ương nháy mắt hiểu được, cô nương mười sáu tuổi này chính là Nam Khang công chúa. Quách phu nhân từng nói qua với nàng, Nam Khang công chúa vốn xuất thân thấp, mẹ đẻ là một tỳ nữ được Quách Huệ phi mang vào cung. Sau này tỳ nữ này ngẫu nhiên được hoàng thượng yêu mến, lại khó sinh mà chết. Quách Huệ phi thương Nam Khang công chúa không có ai để dựa vào liền đưa nàng đến bên mình mà nuôi dưỡng.

Ánh mắt của Nam Khang công chúa thật trong suốt, đồng tử màu đen dường như có thể chiếu rọi cả khuôn mặt Lí Vị Ương, ánh mắt nàng cũng toát ra vẻ tín nhiệm cùng nhiệt tình. Đối với Nam Khang mà nói trên đời này người đối xử với nàng tốt nhất chính là Quách Huệ phi vậy nên cháu gái của Quách Huệ phi chính là tỷ tỷ của nàng. Vì thế nàng cứ tự nhiên mà đem những cảm xúc này biểu hiện ra ngoài, vui vẻ nhìn Lí Vị Ương.

Nam Khang hôm qua phải đến Ninh Tâm am thay ta cầu phúc, hôm nay mới trở về. Quách Huệ phi thần sắc dịu dàng chậm rãi nói, xem như giải thích nguyên nhân vừa rồi trên yến hội không nhìn thấy Nam Khang công chúa.

Lí Vị Ương gật đầu, lại phát hiện Nam Khang công chúa luôn tò mò xem bản thân, liền cười thân cận với nàng. Nam Khang ngại ngùng cúi đầu, lại thừa dịp Lí Vị Ương không để ý ngẩng đầu nhìn nàng. Lí Vị Ương bị hành động trẻ con này làm cho dở khóc dở cười, Quách Huệ phi lại rất thương yêu sờ sờ tay nàng: Nam Khang, về sau hãy sống hòa hợp với Gia nhi.

Nam Khang công chúa ngoan ngoãn gật đầu, Quách Huệ phi vừa lòng nói: Tốt lắm, hôm nay con cũng vất vả rồi, sớm về nghỉ ngơi đi. Nam Khang đứng lên, hướng Quách Huệ phi cùng Quách phu nhân hành lễ, sau đó đối với Lí Vị Ương cười cười, có thể thấy là lưu luyến không rời lui xuống.

Ta còn nhớ rõ thời điểm gặp đứa nhỏ này, thật giống một con mèo con, thấy người thì sợ hãi, vậy mà vừa mới chớp mắt, Nam Khang đã lớn như vậy. Quách phu nhân nhìn bóng lưng Nam Khang công chúa đang rời đi, cảm khái nói.

Quách Huệ phi thở dài nói: Năm đó Dạ Dung nếu không vì bảo vệ ta cũng sẽ không bị người nọ thiết kế, đã cứu ta một mạng, cho nên ta thực có lỗi với hai mẹ con nàng.

Quách phu nhân nghe vậy ngẩn người, vội an ủi: Sự việc này căn bản không thể trách muội, nếu như muội không kịp thời đuổi tới, đứa nhỏ này có khi đã phải cùng mẹ ruột nó vào quan tài đi. Bà nhìn Lí Vị Ương, sợ nàng không hiểu liền bổ sung thêm: Đứa nhỏ này là sinh ở trong quan tài. Chưa kịp sinh con thì Dạ dung đã khó sinh mà chết, nàng là được sinh ra ở trong quan tài, nhưng không ai biết, nếu không phải sau này Huệ phi nương nương đi gặp mặt lần cuối cùng, nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, cứng rắn bắt những người đó đưa quan tài lên, chỉ sợ tính mạng đứa nhỏ này cũng đi theo mẫu thân nàng đi.

Quách Huệ phi lắc đầu nói: Đứa nhỏ này thật sự đáng thương, ta nói với nàng về Dạ Dung, nàng luôn tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không biết đó là mẹ ruột của nàng.

Nam Khang công chúa được Quách Huệ phi nuôi lớn nên chỉ nhận Quách Huệ phi làm mẫu thân, nhận Nguyên Anh là đại ca, những người khác với nàng căn bản không có ý nghĩa, nhưng Quách Huệ phi lại nhất định nói cho nàng về chuyện của mẹ ruột nàng, để rồi đổi lấy kết quả là biểu cảm mờ mịt của nàng. Quách Huệ phi cảm thán nói: Không có gặp qua mẫu thân rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?

Lí Vị Ương hơi mỉm cười, nói: Nam Khang công chúa thuở nhỏ mất mẹ, quả thật đáng thương tiếc, nhưng nàng lại được nương nương che chở và thương yêu, đây chính là may mắn của nàng.

Quách Huệ phi cảm thấy lời này rất đúng, liền nói: Ta cũng luôn tận lực chăm sóc tốt cho nàng, chỉ là, nàng từ nhở theo ta lớn lên, tính cách cũng là học theo bộ dáng thời trẻ của ta, thật sự đơn thuần.

Quách phu nhân liền cười rộ lên, nói: Muội nha, đứa nhỏ đơn thuần có gì không tốt, chẳng lẽ người người đều phải gian xảo thì muội mới vui vẻ?

Quách Huệ phi cũng không cho là đúng, cười chê nàng: Chính tỷ cũng có một nữ nhi thông minh, chẳng lẽ không cho ta một người sao?

Bà nói lời này hoàn toàn không có ác ý Quách phu nhân nghe vậy cười rộ lên, kéo Lí Vị Ương qua, nói: Thế nào, muội ghen tị sao? Nữ nhi này là của ta, ai cũng không nhường.

Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân, ánh mắt trầm tĩnh như nước sâu, không ai biết đang nghĩ gì.

Lại cùng hai người hàn huyên một lát, đến khi hai người tự đi nghỉ ngơi Lí Vị Ương mới trở lại phòng của mình. Trước sau hai gian điện lớn của Quách Huệ phi tất cả có năm gian chính điện, lại có cả điện thờ phụ ba gian, bố trí chỗ nghỉ cho các nàng cũng là rộng rãi.

Cung nữ biết vị Quách tiểu thư này là khách quý, sớm theo phân phó của Huệ phi, dọn dẹp gian điện tốt nhất, bố trí ngay ngắn chỉnh tề, còn sợ không đủ chu đáo nên chuẩn bị thêm hương an thần. Lí Vị Ương nhìn xung quanh đại điện, cung nữ vội nói: Tiểu thư còn cần cái gì sao? Rõ ràng là một bộ dáng kinh sợ.

Lí Vị Ương mỉm cười một chút, phân phó Triệu Nguyệt: Tất cả mọi người đều vất vả, ngươi đem lễ vật của ta ban cho các nàng đi.

Lúc trước vào cung, Triệu Nguyệt luôn ở bên ngoài cửa cung, sau này Quách phu nhân muốn ở lại, Quách Huệ phi cảm thấy cung nữ chưa hẳn chu đáo, liền cho ân điển để Quách phu nhân và Lí Vị Ương lựa chọn một tỳ nữ bên người vào cung chăm sóc. Triệu Nguyệt nghe xong lời này, liền lập tức cười rồi cùng mọi người đi ra ngoài.

Toàn bộ trong điện cuối cùng đều yên tĩnh, Lí Vị Ương thở dài, nói: Còn không ra?

Một thân hình ở ngoài cửa sổ tiến vào, bộ dáng cười hì hì, không phải là Nguyên Liệt thì là ai đâu? Vừa rồi hắn ở sau cửa sổ nháy mắt với nàng, dọa nàng sốc một hồi. Lí Vị Ương bật cười: Chàng cho rằng hoàng cung đại nội giống như cái chợ hay sao mà có thể tự do ra vào như vậy?

Nguyên Liệt xoay người một vòng, không biết hắn từ nơi nào lấy được một bộ xiêm y của cấm vệ. Bộ y phục lấy màu đen làm chủ đạo, bên trên thêu một con hổ có đôi mắt tinh anh trông vô cùng sống động cộng thêm hoa văn ba màu đen xanh trắng. Trên mái tóc đen bóng đội võ quan, kết hợp với cây trâm ngũ sắc càng làm nổi bật màu da trắng nõn của hắn, thập phần hoa mỹ. Hắn cười nói: Nàng xem đi, ta thấy bộ xiêm y này rất thích hợp với ta.

Đúng là rất thích hợp, nhưng mà hắn lấy đâu ra bộ quần áo này đây?Lí Vị Ương nhướn mày, lại nghe thấy hắn nói: Nàng yên tâm đi, ta thông minh như vậy, sẽ không làm cho người khác phát hiện.

Lí Vị Ương biết rõ cá tính của hắn, nhất định sẽ không mang đến phiền toái cho nàng, lập tức nói: Cửa cung sắp đóng cửa, chàng còn chạy đến đây làm gì?

Hôm nay có yến hội nên cửa cung đương nhiên sẽ lùi lại nửa canh giờ mới khóa, sao vậy, chẳng lẽ Quách tiểu thư không biết hay sao? Hắn ung dung nói, mâu trung lưu chuyển, lộng lẫy lóng lánh, thanh âm lưỡng lự, khiến người ta cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua.

Chàng thiệt là, chỉ biết tùy ý làm bậy. Lí Vị Ương thở dài, ngồi xuống trước, tự rót cho bản thân một chén nước. Nguyên Liệt cười hì hì ngồi xuống dựa vào nàng, nói: Ta nhớ nàng.

Nói hươu nói vượn cái gì thế, chẳng phải vừa mới gặp sao? Lí Vị Ương quay đầu, đã thấy hắn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt trong suốt như lưu ly. Trong lòng nàng xẹt qua một cảm giác kỳ dị, liền cúi đầu, né tránh ánh mắt hắn. Hôm nay Hồ Thuận phi nhìn chàng chằm chằm, chàng không thấy sao?

Cái lão yêu bà kia là muội muội của Húc Vương phi, ta đoạt đi vương vị của cháu bà ta nên đương nhiên bà ta sẽ bất mãn với sự tồn tại của ta, điều đó đâu có gì kì quái. Nguyên Liệt không để ý cười cười.

Lí Vị Ương nhíu mày, nói: Chàng ở Húc Vương phủ vẫn thuận lợi chứ?

Đương nhiên rồi, ta thông minh như vậy, hơn nữa người hầu trước đây của phụ vương cũng đối với ta vô cùng tốt. Hắn tự nhiên sẽ không để nàng lo lắng, vừa nói vừa đùa.

Nửa đường tự dưng sinh ra một kẻ lạ mặt như hắn, làm gì có chuyện dễ dàng lấy lòng đám người của Húc Vương kia như vậy, đã vậy những người đó lại không thể đánh cũng không thể giết, chỉ có thể thu phục từ từ, Lí Vị Ương lắc đầu cười.

Thế nào, nàng không tin sao? Hắn bất mãn hỏi nàng.

Sao lại không? Chàng thông minh như vậy, ai lại không thích chàng cơ chứ... Lí Vị Ương biết ý nên cố tình nói như vậy.

Không đề cập tới việc phiền lòng này nữa, hôm nay có người nói với ta, Quách Huệ phi muốn nàng trở thành Tĩnh Vương phi. Nguyên Liệt từ từ cười nói, ánh mắt lưu động, giống như có vẻ hơi khác thường.

Lí Vị Ương hơi kinh ngạc: Chàng cũng có cơ sở ngầm ở trong cung của Quách Huệ phi?

Cái gì mà cơ sở ngầm? Quách Huệ phi hành động rõ ràng như vậy, Nguyên Anh lại còn khiêu khích, còn chưa đủ rõ ràng sao? Hắn ra vẻ ảo não, môi mỏng cũng cong lên, tỏ ra lưu luyến nói: Đáng giận hơn là, nàng lại cùng hắn nói nói cười cười...

Lí Vị Ương hơi giật mình, tiện đà nở nụ cười nói: Nói về thân phận, hắn là biểu ca của ta, chẳng lẽ ta thấy hắn thì phải bày ra một cái mặt lạnh, như vậy làm sao được?

Hắn cúi đầu cười nói: Như vậy, nàng cũng sẽ không gả cho hắn phải không... Kỳ thật hắn đã sớm đoán được sự tình bên trong, Lí Vị Ương nếu chịu để cho bản thân uất ức thì lúc trước đã không náo Lí Tiêu Nhiên thành như vậy. Trong lòng nàng rõ ràng là một người mạnh mẽ.

Lí Vị Ương liếc nhìn hắn một cái, cười như không cười nói: Việc này cũng chưa biết được, còn phải xem hắn có bao nhiêu giá trị... Nàng chỉ là muốn chọc hắn chơi thôi. Ai ngờ, Nguyên Liệt đang cười hì hì bỗng nhiên đứng lên, hướng cửa sổ mà đi, Lí Vị Ương lắp bắp kinh hãi, đứng lên nói: Chàng sao vậy?

Ai biết hắn lại đột nhiên xoay người lại như một cơn gió đi qua, Lí Vị Ương vốn không phòng bị, bị hắn chặt chẽ ôm vào ngực. Rõ ràng thiếu niên này hai năm trước chỉ cao bằng nàng mà giờ đã cao hơn nàng một cái đầu, Lí Vị Ương vốn đã cao gầy vậy mà cũng chỉ đến ngực hắn mà thôi.

Vị Ương... Hắn cúi người, tựa đầu thật sâu vào gáy nàng, bờ môi khẽ gọi tên nàng, ẩn chứa không biết bao nhiêu hương vị triền miên.

Lí Vị Ương ngây người nói: Vừa nãy ta chỉ nói đùa với chàng thôi, sao nhanh như vậy liền trở nên nghiêm túc?

Hắn hung hăng ôm chặt nàng, chỉ những lúc ở trước mặt nàng thì hắn mới có thể phóng túng bản thân tỏ vẻ yếu đuối hiếm thấy. Rõ ràng có nhiều điều muốn nói, nhưng khi lên đến miệng lại chỉ có thể nói: Từ sau không được đùa giỡn như vậy...

Lí Vị Ương sợ run một lát, trong lồng ngực tràn đầy tư vị khó có thể hình dung, dựa vào gần như vậy, nhiệt độ thật nóng bỏng khiến cho tâm tư của nàng cũng trở nên mềm mại. Nàng nhịn không được thở dài một tiếng.

Giây tiếp theo, sức lực của hắn tựa như là muốn cắt đứt thắt lưng của nàng, vòng tay cũng ôm nàng chặt thêm. Lí Vị Ương thở ra một hơi, chần chờ một lát rồi chậm rãi vươn tay vuốt tóc hắn, cảm nhận đầu ngón tay như đang chạm vào sợi tơ mềm mại.... Chàng thật là...

Cá tính của hắn chính là như thế, không bao giờ thay đổi. Trước mặt người ngoài thì tỏ ra thành thục phong độ, nhưng ở trước mặt nàng lại quyến luyến ương ngạnh, thậm chí còn có chút bi quan. Nhưng từ trước đến giờ hai người đã quen nương tựa vào nhau, vì thế đến hôm nay nàng vẫn không có cách đẩy hắn ra.

Hắn bỗng ngẩng đầu, bộ dáng rõ ràng là đang làm nũng, thấp giọng nói: Hắn làm sao có thể chiếu cố cho nàng được, hắn biết nàng thích cái gì sao? Biết nàng cần gì sao? Hắn căn bản cái gì cũng không biết, vì thế nàng cũng không cần để hắn ở trong lòng.

Thấy hắn hạ thấp Nguyên Anh đến mức tệ hại như vậy. Lí Vị Ương muốn cười, nhưng nhìn hắn cố chấp như vậy đành nhịn cười nói: Đúng vậy, hắn cái gì cũng không biết.

Cho nên hắn đâu có xứng đôi được với nàng Hắn nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt ướt át hẹp dài lại tràn ngập nghiêm cẩn.

Ta đã nói rồi, chỉ là vui đùa thôi. Nếu ta muốn gả cho hoàng tử thì trước đây đã chọn Thác Bạt Ngọc không phải sao? Làm sao phải chờ đến bây giờ. Lúc trước nàng cũng từng có ý tưởng lấy hôn nhân của bản thân làm công cụ trả thù bởi vì nàng hoàn toàn không tín nhiệm lòng dạ của người khác, ngay cả với tương lai cũng không xác định. Nhưng sau này nàng thấy Tề Quốc Công vô cùng trân trọng Quách phu nhân, người của Quách Gia sống hạnh phúc như vậy, nàng bắt đầu cảm thấy việc có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc chưa hẳn là không có khả năng.

Nếu nàng vì trả thù Bùi hoàng hậu mà đồng ý gả cho Nguyên Anh thì cũng không thể cam đoan mình sẽ yêu thích vị trượng phu kia. Như thế Nguyên Anh sẽ là kẻ bất hạnh và nàng cũng như thế. Biết rõ không hạnh phúc, tại sao lại phải làm?

Nàng nhẹ giọng nói : Ta cam đoan với chàng, sau này sẽ không đùa như vậy nữa. Nhưng mà chàng cũng nên đi đi, nếu muộn thêm chút nữa thì cửa cung sẽ khóa, đến lúc đó chàng sẽ không ra được.

Nguyên Liệt mỉm cười nói : Được, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội đến gặp nàng. Nói xong, hắn liền chạm môi nhẹ vào trán nàng, sau đó mới buông nàng ra, chỉ chớp mắt liền nhảy ra bên ngoài cửa sổ trước, Lí Vị Ương lúc này mới có thể thở dài nhẹ nhõm.

Ở ngoài cửa sổ sớm đã có hộ vệ tiếp ứng : Vương gia.

Nguyên Liệt vung tay lên, nói: Tốt lắm chúng ta đi thôi. Nói xong hắn nhìn bóng người trên cửa sổ một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt. Vị Ương, nàng luôn miệng vô tình với ta nhưng nàng không nhận ra, chỉ khi đối mặt với ta thì nàng mới lộ vẻ mềm lòng.

Trong cung không có gì tiêu khiển, buổi chiều ngày thứ hai Quách Huệ phi liền mời gánh hát đến hát hí khúc. Lí Vị Ương đang ngồi uống trà thì nhìn thấy Nam Khang công chúa từ lúc vào đây liền liên tục cọ xát Quách Huệ phi, ấp úng cả nửa ngày vẫn nói không nên lời. Mãi sau, nàng ta mới nói: Mẫu phi, con muốn mời Hoài Khánh tỷ tỷ đến trong cung chúng ta xem diễn. Trên mặt Quách Huệ phi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức nhìn qua chỗ Quách phu nhân. Quách phu nhân mỉm cười, nói : Chúng ta cùng Hoài Khánh công chúa vốn không có lui tới, công chúa người có ý gì?

Lí Vị Ương thần sắc không thay đổi, tựa tiếu phi tiếu xem một màn này, đôi mắt màu đen lưu chuyển.

Nam Khang công chúa cầu xin: Mẫu phi, Hoài Khánh tỷ tỷ thật sự rất đáng thương. Con tuy rằng không có tham gia yến hội ngày hôm qua nhưng nghe nói nàng bởi vì hôm qua cười một tiếng đã bị hung hăng trách phạt một chút, buổi sáng hôm nay còn lặng lẽ tránh ở bên cạnh núi giả khóc, cũng không dám để người nào nhìn thấy.

Hoài Khánh công chúa quả thật đáng thương, nhưng trên đời này người đáng thương nhiều lắm. Quách Huệ phi cảm thấy bà không có khả năng chìa tay giúp đỡ từng người một, loại việc này muốn quản cũng không quản được.

Nam Khang công chúa bối rối, tiếp tục nói: Cũng không phải cầu mẫu phi cái gì, chỉ là con thấy nàng khóc không có người quan tâm, không giống con có mẫu phi yêu thương, thật sự là... Cho nên con muốn mang nàng lại đây giải sầu, thư giãn tâm tình một chút! Nàng trong lòng cấp bách, lời nói cũng không kịp cân nhắc, cứ thế tuôn ra.

Quách Huệ phi thở dài, nhìn Quách phu nhân liếc mắt một cái, nói: Xem đứa nhỏ này đi, tâm tính quá thiện lương.

Quách phu nhân cười nói: Nữ nhân vốn không thể so với nam nhân, tâm địa cứng rắn để làm gì? Hơn nữa có nương nương trông coi nên chắc sẽ không sao. Tương lai tìm cho nàng một phò mã tốt... Bà cảm thấy Nam Khang có lòng tốt là một điều tốt, bởi vì nàng không phải là hoàng tử, tương lai không cần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ cần tìm một người môn đăng hộ đối để xuất giá, vui vẻ ra khỏi cung sống qua ngày, cũng không cần cố kị nhiều điều.

Quách Huệ phi quả thật đã bảo hộ tốt Nam Khang công chúa trong nhiều năm, chỉ cần bà còn sống một ngày thì sẽ không có ai dám động đến Nam Khang công chúa. Lí Vị Ương lắc đầu, chẳng qua Nam Khang công chúa dễ mềm lòng như vậy, sau này sẽ dễ gặp phiền toái.

Nam Khang công chúa nghe đến hai chữ phò mã một cái , khuôn mặt liền nóng như nước sôi, kêu ai nha một tiếng rồi nhào vào trong lòng Quách Huệ phi, oán trách nói: Cữu mẫu lại chọc con... Nàng dễ dàng đỏ mặt khiến Quách phu nhân càng thêm yêu quý nàng.

Quách Huệ phi vỗ vỗ bờ vai nàng, cười nói: Con mau đi mời Hoài Khánh công chúa đến xem diễn đi.

Thật sao? Mẫu phi, đa tạ người. Nam Khang công chúa nhảy nhót đứng lên.

Nhìn Nam Khang công chúa tự mình đi đón Hoài Khánh công chúa, ánh mắt sắc bén vụt qua trong mắt Lí Vị Ương. Vị Hoài Khánh công chúa này, xem ra chẳng phải người đơn giản. Nếu là bị người ta làm cho ủy khuất thì đáng lẽ phải đi nơi nào đó kín đáo tránh để kẻ khác nhìn thấy mình khóc. Sao lại có thể để Nam Khang công chúa nhìn thấy? Hơn nữa còn xúi giục Nam khang công chúa đến cầu Quách Huệ phi, an bài như vậy quả thật là tỉ mỉ. Như vậy việc Hoài Khánh công chúa muốn thân cận với Quách Huệ phi là vì bị Bùi hậu bài xích hay là còn mục đích nào khác? Bản thân hôm qua thấy nàng ta cũng không phải là người có tâm kế, nếu không đã không biết cố kị mà cười một tiếng như thế, chẳng lẽ mình đang xem một màn kịch? Lí Vị Ương không muốn nghĩ nhiều, hiện tại thế cục thật phức tạp. Bùi hoàng hậu như hổ rình mồi, làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận.

Huống chi trong cung này nhìn thì phồn hoa xinh đẹp nhưng lại có vô số âm mưu và những ánh mắt nhìn chằm chằm từ một nơi bí ẩn nào đó. Quách Huệ phi luôn bảo vệ Nam Khang, cho nên nàng ta mới có tâm tư đơn giản như vậy sẽ không nhận ra. Nếu hôm nay nàng ngăn cản, chỉ sợ trong lòng Nam Khang sẽ nảy sinh hiềm khích, đối phó với một tiểu cô nương cần phải dựa theo tự nhiên.

Nàng không nói ngăn cản vì muốn nhìn một chút, Hoài Khánh công chúa rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Nam Khang mới kéo Hoài Khánh công chúa đến. Hôm nay Hoài Khánh công chúa mặc một bộ quần áo màu lam, khuôn mặt trang điểm khéo léo, phá lệ xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng khuôn mặt dưới lớp son phấn giống như bị sưng lên, ánh mắt mơ hồ đỏ, đôi môi cũng trở nên trắng.

Hoài Khánh công chúa không nơi nương tựa, không có bối cảnh cũng không có người ủng hộ. Bùi hoàng hậu lại chướng mắt nàng như vậy nên nàng muốn leo lên bên người Quách Huệ phi cũng không có gì kì quái, chỉ là sớm không đến muộn không đến lại chính là lúc này, hơn nữa còn cố tình tìm Nam Khang, sau lưng đến cùng là có mục đích gì đây?

Mặc kệ Hoài Khánh có mục đích gì, ấn tượng của Lí Vị Ương đối với nàng ta cũng không còn đơn thuần như hôm qua nữa. Hiện tại khi đối diện với ánh mắt thuần khiết kia thì nàng cũng chỉ nhàn nhạt đánh giá.

Quách Huệ phi mỉm cười, nói: Hoài Khánh, lại đây ngồi đi.

Hoài Khánh công chúa tỏ ra câu nệ, hành lễ xong mới dám ngồi xuống. Cung nữ thay nàng rót trà, nàng cũng không uống, sắc mặt lại có chút không yên. Nam Khang công chúa nhân tiện nói: Mẫu phi, là con lôi kéo Hoài Khánh tỷ tỷ đến. Trong cung nàng quạnh quẽ, chỗ chúng ta lại náo nhiệt, con liền kéo nàng tới tham gia cho vui vẻ.

Quách Huệ phi nhàn nhạt mỉm cười nói: Ta cũng là mẫu phi của nàng, nàng đi đến chỗ của ta, ai cũng không dám nói gì.

Trên thực tế, mặc dù Bùi hoàng hậu thế lực lớn nhưng quyền thế của Quách gia cũng thật hưng thịnh, vì thế đám hoàng tử công chúa đều không muốn đắc tội với cả hai bên. Vị Hoài Khánh công chúa này lại tương đối chất phác, vừa không hiểu cách lấy lòng Bùi hoàng hậu, vừa không biết làm thế nào để thân thiết với Quách Huệ phi, cứ như vậy nàng ở trong cung đều không thể dựa vào bên nào, gian nan trụ lại. Bây giờ nghe được lời nói của Quách Huệ phi thì vành mắt đã có chút phiếm hồng nhưng cũng không dám khóc, chỉ miễn cưỡng cười nói: Hoài Khánh thật sự không muốn làm phiền mẫu phi...

Quách Huệ phi lắc đầu nói: Không có gì, không quấy rầy. Chúng ta ở cũng không xa, khi nào rảnh rỗi thì con cùng Nam Khang cứ đến đây, ta cũng thật thích náo nhiệt.

Hoài Khánh công chúa gật đầu rồi cũng không nói chuyện tiếp. Có Hoài Khánh công chúa ở đây, mọi người đều có chút trầm mặc. Nam Khang công chúa cảm thấy không hiểu, nàng nhìn Quách Huệ phi đang tập trung xem diễn, lại nhìn sắc mặt bình tĩnh của Quách phu nhân, không rõ vì sao hai người vừa nói nói cười cười, hiện tại lại biểu hiện thập phần lãnh đạm. Nàng mơ hồ cảm thấy, việc này cùng Hoài Khánh có liên quan, nhưng là vì sao cơ chứ? Hoài Khánh tỷ tỷ đáng thương như vậy mà...

Nàng nhỏ giọng hỏi Hoài Khánh: Tỷ hôm nay vì sao lại khóc?

Hoài Khánh sửng sốt, cúi đầu nói: Không có việc gì, chỉ là bị gió thổi làm cay mắt.

Trên đài con hát vừa vặn lui xuống, Quách Huệ phi phân phó người ban thưởng, liền nghe thấy Nam Khang công chúa không tin nói: Không phải đâu, ta còn thấy tỷ khóc ướt hết cả vạt áo.

Hoài Khánh trên mặt lộ ra tia cười khổ, nói; Nam Khang, thật sự không có gì... Chẳng qua đêm qua mẫu thân phân phó ta chuyển ra khỏi Xuân Dương cung, ở lại Y Lan điện.

Y Lan điện? Nam Khang công chúa bỗng chốc kêu lên làm mọi người đang hứng trí xem diễn thì bị giật mình. Lần này đến lượt Quách Huệ phi nhíu mày.

Quách phu nhân ngạc nhiên nói: Chỗ đó là chỗ nào? Chẳng lẽ không tốt sao?

Nam Khang công chúa không dám tin nói: Y Lan điện là nơi gần lãnh cung nhất, nghe nói còn có ma quái, không có ai dám ở lại.

Cung nữ đứng bên cạnh nghe vậy không nhịn được nói: Nương nương và công chúa không biết đó thôi, hôm qua sau khi kết thúc yến hội, Hoàng hậu nương nương nói với công chúa của chúng ta là ngài ấy ở lại Xuân Dương cung thì quá lớn, một người ở lãng phí vì thế muốn cho Bùi tiểu thư tạm thời ở chung. Việc này cũng không có gì nhưng ai ngờ Bùi tiểu thư thật xảo quyệt, nàng vừa đến Xuân Dương cung liền chọn tam nhặt tứ, không những đoạt đi đại điện của công chúa lại còn đẩy công chúa vào ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm. Nơi đó ngay cả những cung nữ như nô tỳ đi qua cũng không muốn ở lại.

Quách Huệ phi hơi nhíu mi hỏi: Vậy chuyện chuyển qua Y Lan điện là sao?

Hoài Khánh công chúa thấp giọng nói: Đại Danh công chúa sáng sớm đã nghe được chuyện này, nàng ấy cảm thấy bất bình vì con nên đi cầu xin với Hoàng hậu nương nương. Kết quả là làm hại nàng cùng con đều chịu phạt. Hoàng hậu nương nương còn nói nếu con đã ghét bỏ Xuân Dương cung, vậy thì đến Y Lan điện ở lại đi, nơi đó rất yên tĩnh phù hợp với con... Nhớ đến biểu cảm của Bùi hoàng hậu, Hoài Khánh công chúa không nhịn được rùng mình một cái.

Nam Khang căm giận nói: Lúc trước trong cung ai cũng ghét An Quốc công chúa vì nàng ta suốt ngày tìm người gây phiền toái. Bây giờ vất vả lắm nàng ta mới rời khỏi thì lại xuất hiện một vị Bùi Bảo Nhi, thật sự là rất đáng ghét. Hoàng hậu nương nương vì sao không hỏi rõ sự tình? Chuyện này căn bản không phải do Hoài Khánh tỷ tỷ sai.

Lí Vị Ương nghe vậy không khỏi nở nụ cười. Chuyện này về cơ bản không thể phân biệt đúng sai, Bùi hoàng hậu muốn trừng phạt ai thì ngươi có giải thích cũng là vô dụng.

Quách Huệ phi lắc đầu: Y Lan điện thật sự là một nơi không tốt. Lúc trước không hề thiếu cung phi chết ở đó, nghe đồn ở đó còn có ma quái cho nên trong cung mọi người đều coi Y Lan điện là cấm địa, cũng không cho người ta ở lại. Thế mà Bùi hoàng hậu lại phân phó Hoài Khánh công chúa chuyển vào, rõ ràng là muốn trừng trị nàng. Nhưng Hoài Khánh vốn an phận thủ thường, ngay cả nói cũng không dám nói nhiều, vậy sao lại chọc giận Bùi hoàng hậu? Vì hôm qua lỡ cười ở trên yến hội sao?

Đúng vậy, bà sao lại có thể quên, Bùi hoàng hậu tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến với quyền uy của bà ta. Bà là Quách Kiều nên có thể, vì sau lưng bà có toàn bộ Quách gia, nhưng Hoài Khánh công chúa không có cái gì, khó trách vì sao lại lưu lạc đến kết cục này.

Nam Khang công chúa nói: Hay là tỷ đi gặp phụ hoàng cầu người giúp tỷ làm chủ.

Hoài Khánh ngạc nhiên nhìn Nam Khang nói: Phụ hoàng thân thể không tốt, rất ít để ý tới việc này, ta...Ta tầm thường như thế làm sao gặp được phụ hoàng đây?

Lí Vị Ương thở dài, Hoài Khánh công chúa dù gặp được Hoàng đế thì sao, nếu ông ta để ý tới Hoài Khánh công chúa thì đâu để nàng tự sinh tự diệt nhiều năm như vậy? Huống chi Bùi Hậu chỉ là lấy đi một cái cung điện nhỏ bé của Hoài Khánh, cũng không phải ép nàng đi tìm chết, sự việc này nếu truyền tới chỗ Hoàng đế thì Bùi Hậu cũng không cần sợ hãi.

Quách Huệ phi trong lòng không đành lòng: Vậy con tính toán như thế nào?

Hoài Khánh công chúa nước mắt rốt cục chảy ra, nói: Con, con không có cách nào, chỉ có thể cầu xin Huệ phi nương nương. Hy vọng nương nương có thể thay con nói một vài câu cho con được quay về Xuân Dương cung là tốt lắm rồi, cho dù phải ở lại căn phòng nhỏ đó cũng tốt hơn là đi Y Lan điện.

Nam Khang vội vàng đi kéo tay áo Quách Huệ phi: Mẫu phi...người hãy giúp Hoài Khánh tỷ tỷ đi.

Đi gặp Hoàng đế nói một câu, cùng lắm là đâm lao theo lao, giáp mặt trực tiếp yêu cầu Bùi Hậu, bà ta cũng nhất định đáp ứng. Quách Huệ phi nghĩ nghĩ, nói: Chuyện này...

Lời của bà còn không nói xong, Lí Vị Ương mỉm cười, nói: Nương nương, gánh hát đến tạ ơn vì được thưởng kìa

Quách Huệ phi ngẩn ra, nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, lại phát hiện nàng đang mỉm cười nhìn bản thân, ánh mắt có chút thâm ý. Bà cũng là người thông minh, trong lòng lập tức hiểu được, quay đầu ra hiệu với nữ quan ý bảo gánh hát ra ngoài, sau đó mới từ từ nói: Hoài Khánh, ta biết con khó xử, thay con giải thích với bệ hạ không phải không được, chỉ là ta dù sao cũng không phải là mẫu phi thân sinh của con, cũng không hay lui tới với con. Bây giờ nếu vội vàng thay con mở miệng sẽ khiến người khác cho rằng ta chất vấn quyết định của Hoàng hậu nương nương, cố ý gây chuyện. Nếu hoàng đế bệ hạ đáp ứng thì ổn, nhưng nếu không đáp ứng thì sợ là Hoàng hậu nương nương sẽ hiểu lầm con...Hôn sự trong tương lai của con còn phải nhờ nương nương làm chủ, đến lúc đó ngược lại hại cả đời con.

Hoài Khánh công chúa lắp bắp kinh hãi, nàng nghe xong lời nói của Quách Huệ phi mới đột nhiên nghĩ đến. Nếu để Quách Huệ phi thật sự đi nói với bệ hạ. Lúc đó Bùi hoàng hậu không có cách nào cứ trách đối phương sẽ đi giận chó đánh mèo chỗ nàng. Khi đó cho dù được chuyển về Xuân Dương cung cũng khẳng định sau này sẽ không dễ chịu.

Lí Vị Ương mỉm cười, vô tâm nói: Hoài Khánh công chúa thông minh như vậy, một khi bình tĩnh lại sẽ không khó để có thể nhận ra được việc này. Vậy tại sao lại cố ý chạy đến nơi đây, không biết là vì lý do gì?

Hoài Khánh ngẩng mạnh đầu lên, không dám tin nhìn Lí Vị Ương nói: Ta, ta đâu có lý do gì ... Trước đó nàng vốn không nghĩ đến sẽ đi tìm Quách Huệ phi, là người kia... nhắc nhở nàng, chỉ cần tìm Quách Huệ phi thì mọi chuyện mới thay đổi được. Nhưng vừa nãy Quách Huệ phi phân tích cặn kẽ thì nàng liền hiểu được cách này chẳng những không thể dùng được, còn là một tử lộ không lối thoát. Nhưng nhiều năm như vậy, người nọ vẫn luôn che chở bản thân, lần này còn chỉ dẫn nàng đi theo Nam Khang. Người toàn tâm toàn ý như thế, tuyệt đối sẽ không cố ý hãm hại nàng, chẳng qua người đó với mình là cùng loại người mà thôi, đều nhất thời nghĩ không thấu. Do đó bản thân tội gì khai ra làm liên lụy đến nàng ấy, dẫn tới Huệ phi nương nương trách cứ nàng ấy, đây là lấy oán báo ơn...

Nghĩ đến đây Hoài Khánh công chúa vẻ mặt trấn định, nói: Quách tiểu thư hiểu lầm, tất cả là chủ ý của ta, là ta nhất thời hồ đồ, làm sao có thể khiến Huệ phi nương nương khó xử được... Nói xong, nàng đứng dậy, một lần nữa hướng Quách Huệ phi hành lễ sau đó lui ra ngoài.

Nam Khang công chúa nhìn bóng lưng nàng, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình. Lí Vị Ương lại cười nói: Công chúa tâm tình không tốt. Để ta đi tiễn nàng ấy. Nói xong, nàng liền đứng dậy, đuổi tới cửa.

Hoài Khánh công chúa vừa mới xuống bậc thềm thì thấy Lí Vị Ương đuổi tới liền giật mình nhìn nàng. Lí Vị Ương ngưng lại một lúc rồi cười nói: Công chúa, rất nhiều việc đừng chỉ nhìn mặt ngoài, Huệ phi nương nương không phải không muốn giúp ngươi, mà là một khi giúp ngươi, ngược lại sẽ khiến ngươi thảm hại hơn.

Hoài Khánh công chúa sớm hiểu ra đạo lý này, liền nói nhỏ: Quách tiểu thư, ta hiểu mà và càng sẽ không trách Quách Huệ phi. Trong hoàng cung này, rất ít người chịu nói với ta nhiều như vậy.

Có thể hiểu ra là tốt nhất... Lí Vị Ương thở dài, thanh âm rất nhẹ nói: Công chúa cần phải đề phòng không chỉ riêng gì Bùi Hậu mà còn là người đã khuyên ngươi thi triển thủ đoạn lên người Nam Khang, thứ cho ta nói thật, người này chỉ sợ tâm cơ khó lường.

Hoài Khánh công chúa ngạc nhiên, nói: Không, sẽ không, nàng tuyệt đối không phải người như thế. Lời này vừa thốt ra mới cảm thấy hối hận. Nói như vậy chẳng phải là thừa nhận với Lí Vị Ương rằng mình là bị người khác chỉ dẫn mới tìm đến sao? Mặt nàng không khỏi trở nên đỏ bừng, lại vẫn không nhịn được giải thích: Quách tiểu thư, ngươi thật sự đã hiểu lầm. Nàng sẽ không hại ta.

Lí Vị Ương ôn hòa nói: Những lời nên nói ta đã nói, về phần có tin hay không là việc của công chúa. Thời gian không còn sớm, công chúa đi thong thả.

Hoài Khánh đi vài bước rồi, vẫn là quay đầu lại nhìn Lí Vị Ương nói: Quách tiểu thư, dù thế nào thì ta cũng cảm ơn ngươi hôm nay đã nói với ta những điều này. Tuy rằng không tin, nhưng là cũng không thể phủ nhận Quách Gia là xuất phát từ lòng tốt. Hoài Khánh không phải là người không biết phân biệt tốt xấu.

Lí Vị Ương thấy nàng ta được cung nữ giúp đỡ dẫn đường rời đi, nhìn bóng lưng gầy kia càng làm tăng mấy phần tiêu điều thanh bần, bất giác liền thở dài một hơi.

Trở lại trong viện, diễn viên trên sân khấu đã sớm lui xuống, Quách Huệ phi đang chờ Lí Vị Ương, Lí Vị Ương cười nói: Nương nương hôm nay có trách con nhiều chuyện không?

Quách Huệ phi lắc đầu nói: Con nói đúng mà, ta không thể nhúng tay bởi vì như vậy sẽ càng làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai nhà Quách Bùi, hơn nữa còn đổ thêm dầu vào tình cảnh của Hoài Khánh. Vả lại dụng ý của Hoài Khánh quả thật đáng nghi...

Lí Vị Ương thở dài nói: Con vốn không lo lắng Hoài Khánh công chúa có vấn đề mà chỉ muốn biết người sai nàng đến đây cầu cạnh ngài rốt cuộc là ôm mục đích gì đây? Hoài Khánh công chúa vì sao lại bao che cho người này?

Quách Huệ phi nhíu mày, nhìn nhánh cây lay động ở đầu tường cách đó không xa, tâm tình cũng trở nên hỗn loạn nói: Đúng vậy, nước trong cung ngày càng trở nên vẩn đục.

Ở chỗ Quách Huệ phi trở về, Hoài Khánh công chúa cố nến khuất nhục, nhờ nhóm cung nhân hỗ trợ chuyển hết đồ đạc sang Y Lan điện. Bùi Bảo Nhi đối với nàng châm chọc khiêu khích, nàng cũng chỉ có thể nuốt nước mắt làm bộ như không nghe thấy. Nàng tuy rằng là một công chúa, nhưng lại không có đồ đạc gì nhiều, đến chạng vạng liền đã thu thập xong. Nàng vừa đi vào Y Lan điện, liền có bốn gã hộ vệ đi ra, trong đó có một người nói: Công chúa điện hạ, bệ hạ triệu kiến.

Hoài Khánh công chúa sửng sốt, lập tức mừng rỡ, thầm nghĩ hay là phụ hoàng biết được chuyện này mới triệu kiến bản thân sao? Nàng nghe vậy không cần nghĩ ngợi nhiều liền bảo cung nữ không cần thu dọn nữa, đợi nàng trở lại rồi nói. Sau đó nàng vội vàng sửa soạn một chút rồi đi theo bốn gã hộ vệ ra ngoài điện. Nàng đi ra khỏi Y Lan điện không lâu, đã thấy bốn gã hộ vệ đưa mình tới hồ nước phía trước lãnh cung, không khỏi biến sắc ,nói: Phụ hoàng đang ở nơi nào? Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Trên thực tế do nàng quá cao hứng, bên cạnh lại không có người đáng tin nhắc nhở cho nên mới xem nhẹ. Nếu là Hoàng đế tuyên triệu, nhất định là tuyên chỉ để cho thái giám truyền chỉ, vậy thì bốn hộ vệ này ở đâu ra? Nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, nói: Ngươi... các ngươi không phải phụ hoàng phái tới... Nói xong, nàng vội quay đầu về phía sau ra sức chạy, nhưng mà trong đó có một gã hộ vệ dữ dằn cười một tiếng, giữ lấy nàng, sau đó cùng ba người kia đem nàng bỏ lại vào hồ.

Hoài Khánh công chúa còn chưa kịp phản ứng đã bị hồ nước lạnh lẽo bao phủ. Nàng liều mạng dãy dụa, muốn dựa theo nguyên lí của nước mà nổi lên, nhưng mà bốn gã hộ vệ kia lại cùng nhau đè đầu nàng, liều mạng đem nàng hướng trong hồ nước ấn xuống. Hoài Khánh công chúa không ngừng nức nở, một câu cũng không thể nói lên lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, rất nhanh liền không giãy dụa nữa, cũng không nhúc nhích.

Một người đem nàng kéo lên, kiểm tra hơi thở của nàng, đứng dậy hướng những người khác nói: Đã chết rồi

Sau đó, bốn người hành động giống hệt như lúc đi, lén lút xoay người rời đi. Lúc này chỉ còn lại xác Hoài Khánh công chúa nổi trên mặt hồ, tóc đen phiêu tán, quần áo như là một đóa hoa lập lờ trên bóng nước...

/239

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status