Lúc này Hạ lão phu nhân trợn mắt nhìn, lạnh lùng nói “Ngươi dám không đáp ứng thử xem, ta liền làm cho người ta đem tất cả những sính lễ này đều chuyển hết đi. Nửa điểm cũng không lưu lại cho ngươi.” Dò chết tiệt này, là muốn tạo phản sao, dám không nghe lời của bà.
Lúc này Hạ lão phu nhân chỉ nghĩ đến dùng thân phận trưởng bối áp người, lại đã quên lúc trước Hạ Thính Ngưng nửa điểm cũng không phục tùng qua, lúc này làm sao lại có thể quá mức tới nghe bà đâu.
Thủy thị luôn luôn đứng ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng thật sự là nghe không nổi nữa, mặc dù không biết lão phu nhân muốn Ngưng Nhi đi làm chuyện gì, nhưng trực giác nói cho bà chỉ sợ không phải chuyện tốt.
Vì nữ nhi, lúc này bà dũng cảm động thân mà ra nói “Lão phu nhân, ngài cũng đừng khó xử Ngưng Nhi. Này còn chưa bao giờ nghe qua có tổ mẫu nhà ai nhưng lại sẽ muốn chuyển sính lễ của tôn nữ nhà mình đi.” Bà cũng thật không nghĩ tới Hạ lão phu nhân dám nghiêm mặt đưa ra yêu cầu như vậy, còn một bộ theo lý thường phải làm.
Hạ lão phu nhân nghe vậy giận dữ, trách cứ nói Thủy thị ngươi thật giỏi a, nơi này bao giờ đến phiên ngươi nói chuyện. Thế nhưng nói chống đối ta. Hừ, ta chỉ biết ngươi trong ngày thường kia một bộ ôn nhu nhược nhược, gió thổi là đổ quả nhiên là giả vờ, khó trách nhị nha đầu này dám không đem ta để vào mắt, thì ra đều là ngươi ở sau lưng dọn dẹp .”
Thủy thị này, bà vừa thấy đến đối phương liền sẽ nhớ tới Liễu di nương với khuôn mặt dụ dỗ kia. Tiện nhân chết tiệt kia lúc trước chính là dựa vào một dòng khí tức dụ dỗ mới đem lão gia mê được thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa liền đem bà từ vị trí chính thất lôi xuống, tuy rằng sau này bà dùng kế trừ bỏ đối phương, nhưng Liễu di nương đến cùng vẫn trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bà. Hiện tại trong nhà lại có một Thủy thị như vậy, khó bảo toàn có một ngày sẽ không cũng đem hồn của nhi tử bà câu đi mất.
Thủy thị vừa nghe lời này, cảm thấy vạn phần khổ sở, bà tự hỏi từ sau khi vào Hạ phủ, liền hiếu thuận có lễ, mỗi ngày đúng giờ đi Xuân Hi cư thỉnh an lão nhân gia, chưa từng có nửa điểm chậm trễ, khi nào có xúi giục qua Ngưng Nhi làm ra chuyện không tôn kính trưởng bối. Thế mà không hiểu sao Hạ lão phu nhân lại luôn khắp nơi xem bà không vừa mắt.
Hạ Tử Vân nghe được lời nói khó nghe của Hạ lão phu nhân, lúc này liền căm tức nhìn về phía đối phương nói “Nương của cháu từ trước cho tới bây giờ liền chưa làm qua chuyện như vậy, lão phu nhân đừng ngậm máu phun người.”
Hiện tại hắn càng ngày càng chán ghét lão phu nhân này, muốn cướp sính lễ của tỷ tỷ không nói, còn rõ ràng oan uổng mẫu thân hắn, khó trách tỷ tỷ đã sớm liền nói cho hắn không thể cùng lão phu nhân này thân cận. Thì ra tỷ tỷ đã sớm nhìn thấu bà ta.
Hiện tại hắn cũng giống như Hạ Thính Ngưng gọi đối phương là lão phu nhân, mà không phải mở miệng gọi bà ta là tổ mẫu.
Hạ lão phu nhân vừa thấy Hạ Tử Vân vẻ mặt tức giận nhìn chính mình, nhất thời thầm kêu không tốt, vừa rồi nhất thời không chú ý, nhưng lại đã quên Hạ Tử Vân này cũng đứng ở một bên. Đối với thứ tôn vừa đón về này, bà vẫn rất là coi trọng. Dù sao đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ liền công khóa rất cao, tương lai còn trông cậy vào hắn có thể thi được Trạng nguyên vì Hạ phủ sáng rọi cửa nhà đâu. Lúc này ở trước mặt đối phương bà lại đối đãi nhị nha đầu cùng Thủy thị như vậy, sợ là Vân Nhi sẽ không bao giờ nữa thân cận với bà nữa.
Hạ Thính Ngưng tiến lên một bước đem mẫu thân cùng đệ đệ đều che ở phía sau, lạnh lùng nói “Lão phu nhân sẽ không cần uổng phí lời lẽ, ta bây giờ còn không gả vào Tĩnh vương phủ đâu. Hạ nhân phủ người ta dựa vào cái gì muốn nghe ta. Hơn nữa, hai tôn nữ bảo bối của bà cũng có lá gan làm ra chuyện như vậy, hiện tại vì sao lại không có lá gan gánh vác hậu quả đây. Vừa mới tuổi này, làm việc cũng đều không hiểu được muốn cân nhắc mà làm, lần này chuyện cũng vừa vặn có thể cho các nàng một cái giáo huấn, làm cho các nàng thật dài trí nhớ. Ta cũng không có biện pháp giúp các nàng ngăn chặn miệng mọi người. Về phần những sính lễ này, lão phu nhân nếu như thật muốn, vậy lấy đi. Chính là ta không thiếu được muốn cho hạ nhân Lê viện đi ra ngoài tuyên dương một phen. Thanh danh cướp đoạt sính lễ của tôn nữ nếu truyền ra, sẽ không biết bà quăng hay không quăng được mặt mũi. Đến lúc đó, ta lại viết một phong để cho người ta cầm đi Tĩnh vương phủ giao cho Dung Cẩn, hắn sẽ phái người qua đây xử lý chuyện này. Lão phu nhân, bà xác định phải làm loại chuyện ngu xuẩn khiến người phỉ nhổ cuối cùng còn giỏ trúc múc nước chẳng được gì sao?”
Hạ lão phu nhân nghe vậy nhất thời giận dữ “Ngươi, ngươi vô liêm sỉ, ý của ngươi là ngươi không chịu đi làm chuyện này?” Cư nhiên dám uy hiếp bà như vậy, đây không phải rõ ràng nói cho bà nếu dám lấy những sính lễ này, ngày mai sẽ kêu bà thân bại danh liệt sao? Đồ chết tiệt bất hiếu này.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày cười lạnh nói “Không sai, chuyện này ta sẽ không quản. Này nhiều chuyện ở trên người người khác, người ta muốn nói cái gì ta cũng không xen vào. Ta nhiều nhất đáp ứng lão phu nhân, sẽ không thừa cơ bỏ, đá, xuống, giếng.”
Hạ lão phu nhân bị tức được ngực bị kiềm hãm, hiển hách suyễn khởi khí thô đến, sợ tới mức tỳ nữ bên người vội vàng vì bà mà vỗ ngực thuận khí.
Lí thị ở một bên kiềm chế không được, khẽ la hoảng lên “Ngươi tiểu chân chết tiệt này, cư nhiên ngay cả muội muội của mình cũng không giúp.” Nà chỉ cảm thấy vừa sợ vừa giận, tiểu chân chết tiệt, cũng dám nói không. Cái này Liên Nhi cùng Dung Nhi của bà cần phải làm sao bây giờ nha.
Hạ Dung càng vung móng vuốt muốn tiến lên đây cáo rách mặt Hạ Thính Ngưng, lại bị hạ nhân Lê viện chặt chẽ bắt lấy. Chỉ có thể không ngừng quát to nói “Ngươi tiểu tiện nhân, đều là ngươi làm hại, ta muốn xé rách mặt của ngươi, tiểu tiện nhân chết tiệt nhà ngươi.”
Nàng rất nhanh sẽ không có người muốn, sẽ trở thành một gái lỡ thì thẳng đến chết già, hết thảy đều là tiểu tiện nhân trước mắt này làm hại, nếu không phải là đối phương muốn chuyển đi sính lễ thuộc về mình, nàng lại làm sao có thể ở trước mặt mọi người xấu mặt.
Nàng cho tới bây giờ
Lúc này Hạ lão phu nhân chỉ nghĩ đến dùng thân phận trưởng bối áp người, lại đã quên lúc trước Hạ Thính Ngưng nửa điểm cũng không phục tùng qua, lúc này làm sao lại có thể quá mức tới nghe bà đâu.
Thủy thị luôn luôn đứng ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng thật sự là nghe không nổi nữa, mặc dù không biết lão phu nhân muốn Ngưng Nhi đi làm chuyện gì, nhưng trực giác nói cho bà chỉ sợ không phải chuyện tốt.
Vì nữ nhi, lúc này bà dũng cảm động thân mà ra nói “Lão phu nhân, ngài cũng đừng khó xử Ngưng Nhi. Này còn chưa bao giờ nghe qua có tổ mẫu nhà ai nhưng lại sẽ muốn chuyển sính lễ của tôn nữ nhà mình đi.” Bà cũng thật không nghĩ tới Hạ lão phu nhân dám nghiêm mặt đưa ra yêu cầu như vậy, còn một bộ theo lý thường phải làm.
Hạ lão phu nhân nghe vậy giận dữ, trách cứ nói Thủy thị ngươi thật giỏi a, nơi này bao giờ đến phiên ngươi nói chuyện. Thế nhưng nói chống đối ta. Hừ, ta chỉ biết ngươi trong ngày thường kia một bộ ôn nhu nhược nhược, gió thổi là đổ quả nhiên là giả vờ, khó trách nhị nha đầu này dám không đem ta để vào mắt, thì ra đều là ngươi ở sau lưng dọn dẹp .”
Thủy thị này, bà vừa thấy đến đối phương liền sẽ nhớ tới Liễu di nương với khuôn mặt dụ dỗ kia. Tiện nhân chết tiệt kia lúc trước chính là dựa vào một dòng khí tức dụ dỗ mới đem lão gia mê được thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa liền đem bà từ vị trí chính thất lôi xuống, tuy rằng sau này bà dùng kế trừ bỏ đối phương, nhưng Liễu di nương đến cùng vẫn trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bà. Hiện tại trong nhà lại có một Thủy thị như vậy, khó bảo toàn có một ngày sẽ không cũng đem hồn của nhi tử bà câu đi mất.
Thủy thị vừa nghe lời này, cảm thấy vạn phần khổ sở, bà tự hỏi từ sau khi vào Hạ phủ, liền hiếu thuận có lễ, mỗi ngày đúng giờ đi Xuân Hi cư thỉnh an lão nhân gia, chưa từng có nửa điểm chậm trễ, khi nào có xúi giục qua Ngưng Nhi làm ra chuyện không tôn kính trưởng bối. Thế mà không hiểu sao Hạ lão phu nhân lại luôn khắp nơi xem bà không vừa mắt.
Hạ Tử Vân nghe được lời nói khó nghe của Hạ lão phu nhân, lúc này liền căm tức nhìn về phía đối phương nói “Nương của cháu từ trước cho tới bây giờ liền chưa làm qua chuyện như vậy, lão phu nhân đừng ngậm máu phun người.”
Hiện tại hắn càng ngày càng chán ghét lão phu nhân này, muốn cướp sính lễ của tỷ tỷ không nói, còn rõ ràng oan uổng mẫu thân hắn, khó trách tỷ tỷ đã sớm liền nói cho hắn không thể cùng lão phu nhân này thân cận. Thì ra tỷ tỷ đã sớm nhìn thấu bà ta.
Hiện tại hắn cũng giống như Hạ Thính Ngưng gọi đối phương là lão phu nhân, mà không phải mở miệng gọi bà ta là tổ mẫu.
Hạ lão phu nhân vừa thấy Hạ Tử Vân vẻ mặt tức giận nhìn chính mình, nhất thời thầm kêu không tốt, vừa rồi nhất thời không chú ý, nhưng lại đã quên Hạ Tử Vân này cũng đứng ở một bên. Đối với thứ tôn vừa đón về này, bà vẫn rất là coi trọng. Dù sao đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ liền công khóa rất cao, tương lai còn trông cậy vào hắn có thể thi được Trạng nguyên vì Hạ phủ sáng rọi cửa nhà đâu. Lúc này ở trước mặt đối phương bà lại đối đãi nhị nha đầu cùng Thủy thị như vậy, sợ là Vân Nhi sẽ không bao giờ nữa thân cận với bà nữa.
Hạ Thính Ngưng tiến lên một bước đem mẫu thân cùng đệ đệ đều che ở phía sau, lạnh lùng nói “Lão phu nhân sẽ không cần uổng phí lời lẽ, ta bây giờ còn không gả vào Tĩnh vương phủ đâu. Hạ nhân phủ người ta dựa vào cái gì muốn nghe ta. Hơn nữa, hai tôn nữ bảo bối của bà cũng có lá gan làm ra chuyện như vậy, hiện tại vì sao lại không có lá gan gánh vác hậu quả đây. Vừa mới tuổi này, làm việc cũng đều không hiểu được muốn cân nhắc mà làm, lần này chuyện cũng vừa vặn có thể cho các nàng một cái giáo huấn, làm cho các nàng thật dài trí nhớ. Ta cũng không có biện pháp giúp các nàng ngăn chặn miệng mọi người. Về phần những sính lễ này, lão phu nhân nếu như thật muốn, vậy lấy đi. Chính là ta không thiếu được muốn cho hạ nhân Lê viện đi ra ngoài tuyên dương một phen. Thanh danh cướp đoạt sính lễ của tôn nữ nếu truyền ra, sẽ không biết bà quăng hay không quăng được mặt mũi. Đến lúc đó, ta lại viết một phong để cho người ta cầm đi Tĩnh vương phủ giao cho Dung Cẩn, hắn sẽ phái người qua đây xử lý chuyện này. Lão phu nhân, bà xác định phải làm loại chuyện ngu xuẩn khiến người phỉ nhổ cuối cùng còn giỏ trúc múc nước chẳng được gì sao?”
Hạ lão phu nhân nghe vậy nhất thời giận dữ “Ngươi, ngươi vô liêm sỉ, ý của ngươi là ngươi không chịu đi làm chuyện này?” Cư nhiên dám uy hiếp bà như vậy, đây không phải rõ ràng nói cho bà nếu dám lấy những sính lễ này, ngày mai sẽ kêu bà thân bại danh liệt sao? Đồ chết tiệt bất hiếu này.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày cười lạnh nói “Không sai, chuyện này ta sẽ không quản. Này nhiều chuyện ở trên người người khác, người ta muốn nói cái gì ta cũng không xen vào. Ta nhiều nhất đáp ứng lão phu nhân, sẽ không thừa cơ bỏ, đá, xuống, giếng.”
Hạ lão phu nhân bị tức được ngực bị kiềm hãm, hiển hách suyễn khởi khí thô đến, sợ tới mức tỳ nữ bên người vội vàng vì bà mà vỗ ngực thuận khí.
Lí thị ở một bên kiềm chế không được, khẽ la hoảng lên “Ngươi tiểu chân chết tiệt này, cư nhiên ngay cả muội muội của mình cũng không giúp.” Nà chỉ cảm thấy vừa sợ vừa giận, tiểu chân chết tiệt, cũng dám nói không. Cái này Liên Nhi cùng Dung Nhi của bà cần phải làm sao bây giờ nha.
Hạ Dung càng vung móng vuốt muốn tiến lên đây cáo rách mặt Hạ Thính Ngưng, lại bị hạ nhân Lê viện chặt chẽ bắt lấy. Chỉ có thể không ngừng quát to nói “Ngươi tiểu tiện nhân, đều là ngươi làm hại, ta muốn xé rách mặt của ngươi, tiểu tiện nhân chết tiệt nhà ngươi.”
Nàng rất nhanh sẽ không có người muốn, sẽ trở thành một gái lỡ thì thẳng đến chết già, hết thảy đều là tiểu tiện nhân trước mắt này làm hại, nếu không phải là đối phương muốn chuyển đi sính lễ thuộc về mình, nàng lại làm sao có thể ở trước mặt mọi người xấu mặt.
Nàng cho tới bây giờ
/156
|