Edit:..Lam Thiên..
Chỉ thấy nàng kia đi đến trước mặt Hạ Thính Ngưng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái trâm cài trên tóc nàng kinh ngạc cảm thán“Cái trâm cài đầu thật xinh đẹp”
Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy hành động của đối phương có chút đột ngột, nàng còn chưa phản ứng lại, thì nữ tử này lại không chút khách khí duỗi tay trái ra muốn đem trâm cài trên đầu nàng lấy xuống.
Hạ Thính Ngưng không dự đoán được nàng sẽ có loại hành động này, nàng vội vàng lui về phía sau một bước tránh được cánh tay nàng ta. Nàng cảm thấy có chút tức giận: nữ tử này không khỏi quá mức vô lễ đi, thế nhưng một câu cũng không hỏi đã trực tiếp duỗi tay lấy trâm cài tóc trên đầu nàng xuống. Thực xem nàng giống như chết người không bằng
.
Vãn Ngọc đứng ở một bên vừa định lên tiếng, lại bị Hạ Thính Ngưng ngăn trở, nên nàng đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hậm hực hờn dỗi trừng mắt nhìn nữ tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa trước mắt này.
Hạ Thính Ngưng lạnh lùng nhìn về phía đối phương “Vị cô nương này, chẳng lẽ không có người dạy cô nương,Không hỏi mà tự lấy đó là trộm sao?”
Vương Ngọc Kiều mắt thấy Hạ Thính Ngưng tránh được chính mình, làm hại tay nàng ta bắt hụt, trên mặt nàng ta đã có chút bất mãn.
Hiện tại lại nghe thấy Hạ Thính Ngưng nói như vậy, sắc mặt nàng ta càng là phát ra khó coi “Không phải chỉ là một cái trâm cài đầu sao, ngươi ra giá đi, ta muốn thứ này .” mới vừa rồi nàng ta lên lầu, liếc mắt một cái liền chú ý tới nữ tử trước mắt cùng với cái trâm cài tóc ở trên đầu nàng.
Tuy rằng nàng có dung mạo xuất chúng, nhưng hấp dẫn nàng ta lại là cái trâm cài tóc tinh xảo xinh đẹp kia. Không chỉ có chế tác tinh xảo, hình thức cũng là đặc biệt chưa bao giờ gặp qua . Càng làm cho nàng ta tâm động chính là trâm cài tóc này theo bước chân của nàng di chuyển càng phát ra lấp lánh , khiến nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Mỗi tháng Vương Ngọc Kiều nàng đều ra vào cửa hàng trang sức rất nhiều lần, đồ trang sức mà nàng ta gặp qua không có một ngàn loại cũng có tới tám trăm loại nhưng lại chưa từng gặp qua cái trâm cài tóc nào xinh đẹp giống như trước mắt này, khiến nàng ta hận không thể lập tức chiếm làm của riêng.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nhíu chân mày nói“Ta có nói qua muốn bán cho ngươi sao?” cái trâm cài đầu này là nàng tự thiết kế dựa theo sở thích của chính mình , hơn nữa nàng cũng không thiếu tiền, dựa vào cái gì phải bán cho người khác. Lại nói , đồ vật thuộc về nàng, nàng sao có thể để người khác nhúng chàm.
Giọng nói của Vương Ngọc Kiều có vẻ đặc biệt khó chịu đứng lên “Thế nào, chẳng lẽ sợ ta không trả nổi bạc? Nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư là Vương Ngọc Kiều, Túy Hương Lâu này chính là do nhà ta mở , ngươi muốn bao nhiêu bạc chỉ cần nói là được.”
Càng nói trên mặt nàng ta càng hiện vẻ đắc ý, người Vương gia nàng cũng coi như là người có mặt mũi ở tại kinh thành này. Vương Ngọc Kiều nàng nghĩ muốn cái gì mà không có, cái trâm cài tóc này giống nhau nàng cũng đã định phải có rồi.
Ở trong lòng Hạ Thính Ngưng cười nhạo một tiếng, Vương Ngọc Kiều? Tên này cũng thật đủ tục . Lại nhìn nàng trang điểm kiểu một thân nhà giàu mới nổi, giống như sợ người khác không biết nhà nàng có tiền.
Chẳng lẽ người Vương gia đều có đức hạnh như vậy? Kia cũng thật làm nàng thất vọng.
Nhẹ nhàng liếc Vương Ngọc Kiều một cái, Hạ Thính Ngưng thản nhiên bỏ lại hai chữ “Không bán” Nàng cũng không có thời gian ở đây khua môi múa mép cùng đối phương, nên nàng vong qua người nàng ta rời đi.
Hạ Thính Ngưng nửa điểm cũng không đem nàng ta để vào mắt, vương Ngọc Kiều thiếu chút nữa giận
Chỉ thấy nàng kia đi đến trước mặt Hạ Thính Ngưng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái trâm cài trên tóc nàng kinh ngạc cảm thán“Cái trâm cài đầu thật xinh đẹp”
Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy hành động của đối phương có chút đột ngột, nàng còn chưa phản ứng lại, thì nữ tử này lại không chút khách khí duỗi tay trái ra muốn đem trâm cài trên đầu nàng lấy xuống.
Hạ Thính Ngưng không dự đoán được nàng sẽ có loại hành động này, nàng vội vàng lui về phía sau một bước tránh được cánh tay nàng ta. Nàng cảm thấy có chút tức giận: nữ tử này không khỏi quá mức vô lễ đi, thế nhưng một câu cũng không hỏi đã trực tiếp duỗi tay lấy trâm cài tóc trên đầu nàng xuống. Thực xem nàng giống như chết người không bằng
.
Vãn Ngọc đứng ở một bên vừa định lên tiếng, lại bị Hạ Thính Ngưng ngăn trở, nên nàng đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hậm hực hờn dỗi trừng mắt nhìn nữ tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa trước mắt này.
Hạ Thính Ngưng lạnh lùng nhìn về phía đối phương “Vị cô nương này, chẳng lẽ không có người dạy cô nương,Không hỏi mà tự lấy đó là trộm sao?”
Vương Ngọc Kiều mắt thấy Hạ Thính Ngưng tránh được chính mình, làm hại tay nàng ta bắt hụt, trên mặt nàng ta đã có chút bất mãn.
Hiện tại lại nghe thấy Hạ Thính Ngưng nói như vậy, sắc mặt nàng ta càng là phát ra khó coi “Không phải chỉ là một cái trâm cài đầu sao, ngươi ra giá đi, ta muốn thứ này .” mới vừa rồi nàng ta lên lầu, liếc mắt một cái liền chú ý tới nữ tử trước mắt cùng với cái trâm cài tóc ở trên đầu nàng.
Tuy rằng nàng có dung mạo xuất chúng, nhưng hấp dẫn nàng ta lại là cái trâm cài tóc tinh xảo xinh đẹp kia. Không chỉ có chế tác tinh xảo, hình thức cũng là đặc biệt chưa bao giờ gặp qua . Càng làm cho nàng ta tâm động chính là trâm cài tóc này theo bước chân của nàng di chuyển càng phát ra lấp lánh , khiến nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Mỗi tháng Vương Ngọc Kiều nàng đều ra vào cửa hàng trang sức rất nhiều lần, đồ trang sức mà nàng ta gặp qua không có một ngàn loại cũng có tới tám trăm loại nhưng lại chưa từng gặp qua cái trâm cài tóc nào xinh đẹp giống như trước mắt này, khiến nàng ta hận không thể lập tức chiếm làm của riêng.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nhíu chân mày nói“Ta có nói qua muốn bán cho ngươi sao?” cái trâm cài đầu này là nàng tự thiết kế dựa theo sở thích của chính mình , hơn nữa nàng cũng không thiếu tiền, dựa vào cái gì phải bán cho người khác. Lại nói , đồ vật thuộc về nàng, nàng sao có thể để người khác nhúng chàm.
Giọng nói của Vương Ngọc Kiều có vẻ đặc biệt khó chịu đứng lên “Thế nào, chẳng lẽ sợ ta không trả nổi bạc? Nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư là Vương Ngọc Kiều, Túy Hương Lâu này chính là do nhà ta mở , ngươi muốn bao nhiêu bạc chỉ cần nói là được.”
Càng nói trên mặt nàng ta càng hiện vẻ đắc ý, người Vương gia nàng cũng coi như là người có mặt mũi ở tại kinh thành này. Vương Ngọc Kiều nàng nghĩ muốn cái gì mà không có, cái trâm cài tóc này giống nhau nàng cũng đã định phải có rồi.
Ở trong lòng Hạ Thính Ngưng cười nhạo một tiếng, Vương Ngọc Kiều? Tên này cũng thật đủ tục . Lại nhìn nàng trang điểm kiểu một thân nhà giàu mới nổi, giống như sợ người khác không biết nhà nàng có tiền.
Chẳng lẽ người Vương gia đều có đức hạnh như vậy? Kia cũng thật làm nàng thất vọng.
Nhẹ nhàng liếc Vương Ngọc Kiều một cái, Hạ Thính Ngưng thản nhiên bỏ lại hai chữ “Không bán” Nàng cũng không có thời gian ở đây khua môi múa mép cùng đối phương, nên nàng vong qua người nàng ta rời đi.
Hạ Thính Ngưng nửa điểm cũng không đem nàng ta để vào mắt, vương Ngọc Kiều thiếu chút nữa giận
/156
|