*con dâu.
Thập Nhất Nương chỉ có ấn tượng với Cửu tiểu thư Khương gia lúc còn nhỏ: da trắng, mắt to, tiếng nói như ngọc. Song thời điểm dâng nữ hồng, nhìn thấy cô gái mỹ lệ trước mắt mặc bộ hoa bối tử đỏ thẫm, đầu chải búi tóc Mẫu đơn, như là châu ngọc thì không khỏi ngẩn người, lộ ra nụ cười thân thiết. Vừa lúc Khương thị dâng trà cho Từ Lệnh Nghi xong, theo chỉ dẫn của Toàn Phúc thái thái(người có cuộc sống hạnh phúc, con trai, con gái đầy đủ) Hoàng Tam phu nhântừ trong mâm đỏ thẫm bưng long phượng trình tường Tễ Hồng Trà giơ cao lên đỉnh đầu “Mẹ chồng, dùng trà”.
Không ngờ tiếng nói lại mát lạnh, dễ nghe.
Thập Nhất Nương khẽ cười nhận lấy chung trà, giống như Hạng thị lúc vào cửa, cho chín mươi chín cặp đồ trang sức bằng vàng ròng, một chín trăm chín mươi chín cặp ngân phiếu làm lễ ra mắt. Chẳng qua đồ trang sức của Hạng thị là hình Hoa Ngọc Bạc, Khương thị là Hoa Mẫu Đơn.
Khương thị đỏ mặt nhẹ giọng nói tạ ơn, dâng lên hai cặp giày thêu, hai cặp vớ cho Thập Nhất Nương làm quà khai tương lễ (tập tục dâng nữ hồng khi mới về nhà chồng, mình gọi là lễ ra mắt đi)
Hai cặp giày thêu một xanh, một tím. Giày xanh biếc thì thêu hoa mai màu hồng, đính Trân Châu lớn nhỏ làm nhụy. Giày tím thì thêu hoa lan màu vàng nhạt, dùng tơ màu trắng để thêu đường viền. Nhìn ra được bất kể là phối mầu hay kỹ xảo thêu đều rất tốn công phu. Hoàng gia cùng Từ gia có giao hảo, Hoàng Tam phu nhân lại thích dệt hoa trên gấm, không tốt cũng tìm ra chỗ tốt, huống chi hai cặp giày thêu lại hết sức đẹp liền “ha ha” mấy tiếng “ Thật đúng là ứng với câu châm ngôn: không cùng một nhà, không vào một cửa. Ta xem kỹ thuật thêu của Tứ thiếu gia phu nhân không kém so với Tứ phu nhân” Vừa nói vừa ha hả cười “Cái này thì tốt rồi, Mẹ chồng, con dâu, hai người ở chung một chỗ vừa lúc thêu thùa vừa bàn bạc cuộc sống, cả đời cũng không thấy buồn chán”.
Tất cả mọi người đi theo liền đều thấy hứng thú, cười ha hả.
Khương thị nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân trước lúc gả đi “…..Mẹ chồng con là thứ nữ, lại là kế thất, nàng có được ngày hôm nay có thể thấy được là một người không đơn giản. Con vào cửa nhớ phải cẩn thận, nói ít làm nhiều, theo khuân phép cũ, không thể làm trong lòng nàng không vui”.
“Con mất nửa năm mới làm xong một đôi giày thêu” nàng khẽ nói “Không giám nhận lời khen ngợi của Hoàng Tam phu nhân”.
Đã một mực hạ thấp mình, cũng không có một mực nịnh nọt Thập Nhất Nương, còn tự mình cho thấy mình rất coi trọng lễ ra mắt cho Thập Nhất Nương.
Chu phu nhân nghe được ánh mắt thâm thúy, nhìn thoáng qua Thập Nhất Nương ngồi chỗ đó cười vui vẻ.
Hoàng tam phu nhân lại thấy tân nương Tứ thiếu phu nhân mới vào cửa hết sức có ý tứ, liền cười hai tiếng đem Khương thị dẫn tới trước mặt Tam phu nhân “Đây là Tam thẩm thẩm của cháu”.
Khương thị quỳ xuống dập đầu kính trà.
Tam phu nhân vẻ mặt cố giấu sự không vui, lôi kéo tay Khương thị nói mấy câu “Xinh đẹp”, y theo Hạng thị vào cửa đưa quà ra mắt.
Khương thị thấp giọng nói cảm ơn, đưa tặng lại hai cái khăn.
Sau đó Hoàng tam phu nhân đưa nàng đến trước mặt Ngũ phu nhân…. Một vòng lễ xong xuôi cũng mất hơn một canh giờ. Mặc dù thu một đống đồ nhưng người cũng mệt mỏi theo.
Khương thị không giám lộ ra chút gì, hơn nữa còn tận lực lộ ra nụ cười dịu dàng, kính cẩn đi theo phía sau Thập Nhất Nương, hướng bàn tiệc ở khách sảnh đi.
Đến chỗ nữ quyến, bởi vì Chu phu nhân là mẫu thân của Thái tử phi, thân phận cao quý nhất, Thập Nhất Nương liền phụng bồi đi tuốt ở phía trước, Hoàng tam phu nhân, Cam phu nhân thì cười cười theo một bên. Ngũ phu nhân cố ý đi chậm phía sau mấy bước, cùng chị dâu nhà mình: Tam phu nhân, La Đại phu nhân đi cùng nhau. Khương thị không những bị gạt sang một bên còn phải đi phía sau mọi người.
Có người khẽ kéo tay nàng một chút rồi rất nhanh buông ra. Khương thị đang chú ý trên người Thập Nhất Nương liền không khỏi thất kinh. Ngẩn đầu nhìn lên thì ra là Từ Tự Truân. Hết lần này đến lần khác Từ Tự Truân vẫn nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có chứa sự quan tâm. Nàng đột nhiên nhớ đến đêm động phòng hoa chúc hôm qua….. Mặt “Bừng” lên một màu hồng giống như tơ lụa màu hồng.
Từ Tự Truân nhất thời tay chân luống cuống.
“Nàng, nàng không sao chứ?” Hắn lẩm nẩm “Bên cạnh có đường nhấp nhô…..Cẩn thận vấp chân”.
Trong lòng nàng ấm áp. Lấy chồng xa trong lòng rất thương tâm, đối với tương lai sợ hãi, bởi vì những lời này của hắn mà tan biến đi.
“Thiếp, thiếp không sao…..” Khương thị vừa nói đột nhiên nghĩ đến phu quân đáng nhẽ phải theo cha chồng tiếp đãi tân khách mới đúng, tại sao chạy đến chỗ này. Mới vừa rồi tình cảnh có chút loạn, nhưng nhiều người như vậy khó có thể không ai nhìn thấy. Nghe nói tướng công là một người quân tử , khiêm tốn, nàng mới vừa vào cửa tướng công đã che chở nàng như vậy, nếu truyền tới tai mẹ chồng không biết mẹ chồng có nghĩ mình là người lỗ mãng…..Ánh mắt của nàng liền nhìn Thập Nhất Nương.
Chu phu nhân không biết nói cái gì với mẹ chồng, Hoàng tam phu nhân, Cam phu nhân, mọi người đều che miệng cười, giống như không để ý đến tình huống bên này. Khương thị thở phào nhẹ nhõm, đang muốn hỏi Từ Tự Truân thì bên tai “Khì” một tiếng cười.
Nàng chột dạ, tâm không khỏi hoảng sợ theo tiếng nhìn lại, đã thấy một đôi mắt tự thiếu phi tiếu nhìn mình. Là Đại tẩu Phương thị.
Khương thị chỉ cảm thấy trên mặt nóng dần lên, đang suy nghĩ có nên hay không đi qua khoát tay Phương thị, sau đó cùng nàng chuyện phiếm một phen, làm ra bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.
Phương thị hỏi Từ Tự Truân “Tứ thúc là muốn đem Tứ đệ muội đến chỗ Tổ mẫu thỉnh an sao?” Một mặt nói, một mặt cười cười.
Thái phu nhân mặc dù là tổ mẫu nhưng là người ở góa, trong tình huống này không thích hợp ở Lễ đường tiếp nhận tân nương quỳ lạy.
Mặc dù là gia yến nhưng cũng phân chia nam nữ. Nam khách là ở tiểu sảnh nhận quà tặng vừa rồi, còn nữ quyến thì ở tiểu sảnh bên cạnh noãn các.
Từ Tự Truân đúng là theo Từ Lệnh Nghi cùng đưa khách đến chỗ khai tiệc mừng, lúc trở lại thấy nhóm người Thập Nhất Nương đi noãn các, không nhịn được liền tìm kiếm trong đám người …..Vừa lúc nhìn thấy được Khương thị một mình bị tụt lại phía sau…..Tự nhiên muốn quan tâm đến nương tử, nên ngay lập tức hướng bên này hỏi han.
“Đúng vậy” Từ Tự Truân lúc này mới thấy được mình thất lễ, không khỏi nhìn Phương thị cảm kích “Phụ thân bảo chúng ta đi vấn an Tổ mẫu”.
Thập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi đã thương lượng tốt lắm, chờ cho tân nương tử đưa khách nhân đến nơi khai tiệc xong, sẽ đến chỗ Thái phu nhân vấn an, rồi trở lại bàn tiệc, xế chiều sẽ đến chỗ Nhị phu nhân.
“Vậy hai con mau đi đi” Tình huống đúng là tùy lúc có thể thay đổi, mặc dù tân nương không có đưa khách nhân đến chỗ khai tiệc mừng, nhưng đưa một đoạn đường cũng không tính là thất lễ, Thập Nhất Nương cười nói với Từ Tự Truân và Khương thị.
Hai người cùng lên tiếng đáp lại rồi hướng Phương thị gật đầu, đi đến chỗ Thái phu nhân.
Sau ngày thứ ba về nhà tân nương lại mặt xong, Thập Nhất Nương tiễn khách nhân đến từ Nam Kinh, thì đưa Khương thị, Văn di nương, cùng Trinh tỷ nhi đến ngay Tướng Quốc Tự, Bạch Vân Quan du ngoạn một phen. Đồ ăn, trang phục, đồ chơi chất đống ở cả hai xe ngựa lớn, lúc này mới lưu luyến tiễn Trinh tỷ nhi về.
Cẩn ca nhi nói thầm với Thập Nhất Nương “Mẹ, sang năm chúng ta đi thăm Đại tỷ đi? Đại tỷ phu nói trong vườn nhà tỷ phu trồng rất nhiều táo. Sang năm thời điểm này chính là lúc thu hoạch táo, con còn chưa có hái táo đâu”.
Cho hài tử đi ra ngoài mở mang tầm mắt một chút cũng là chuyện tốt. Chẳng qua chuyện này rất khó thực hiện. Nàng không thể nào bỏ chuyện quản gia, chăm nom già trẻ lớn bé trong nhà để đưa Cẩn ca nhi đi Thương Châu, càng không có khả năng đưa cả nhà đi Thương Châu….. Từ Lệnh Nghi lại càng không thể. Hắn đi ra cửa, liền đại diện cho phủ Vĩnh Bình Hầu có chút lễ tiết, xã giao không thể thiếu, tránh được, có một số việc thì không thể làm…..Sẽ mất đi ý nghĩa hoàn toàn của việc đi du lịch. Nàng đang nghĩ ngợi thì Từ Tự Dụ đi tới.
“Con đã cùng phụ thân nói chuyện xong, trong hai ngày tới sẽ lên đường về Nhạc An” Hắn có chút ngượng ngùng nói “Thê tử con thì phiền mẫu thân chăm sóc”.
“Con yên tâm đi” Thập Nhất Nương cười cười nói “Ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt”.
Hai người vừa nói chuyện tự nhiên cũng quên đi chuyện của Cẩn ca nhi.
Buổi tối Cẩn ca nhi chui vào trong chăn của Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói “…..Chúng ta đi thăm đại tỷ được không ạ?”.
Từ Lệnh Nghi cười cười, nhéo nhéo mũi nhi tử “Con nói thật cho cha biết, con thật sự muốn đi thăm Đại tỷ? Hay là muốn đi ra ngoài chơi?”.
“Cả hai đều muốn” Cẩn ca nhi nói lầm bầm “Con cùng Cảnh ca nhi ước hẹn, con đến Thương Châu hắn sẽ dẫn con đi gặpTam ca hắn…..Tam ca hắn ở Thương Châu liên tục khiêu chiến Lục gia võ quán. Rất lợi hại…..”.
Từ Lệnh Nghi cười to nói “Chờ con lớn thêm chút nữa đi”.
Cẩn ca nhi rất thất vọng.
Nhưng tại thời điểm trận tuyết đầu tiên rơi xuống ở Yến Kinh, Từ Lệnh Nghi dẫn hắn đi Bảo Định. Thái phu nhân nhìn tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, trải dài trắng xóa không ngừng, không khỏi hối hận nói “Sớm biết như vậy sẽ không đáp ứng cho Hầu gia dẫn Cẩn ca nhi đi, Hầu gia hắn da dày thịt cứng không sợ, nhưng Cẩn ca nhi của chúng ta thì chưa từng gặp thời tiết như vậy”.
“Hầu gia cùng Cẩn ca nhi đều mặc áo da, lại còn đem theo một xe ngựa Ngân Sương thán ( than để sưởi ấm)”.
Thập Nhất Nương bận rộn an ủi Thái phu nhân “ Bọn họ dọc đường đi đều nghỉ ở trạm dịch, lại dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Thái phu nhân nghe xong ngược lại chân mày nhăn càng chặt.
“Thập Nhất Nương” Thái phu nhân kéo tay nàng “Con cùng Hầu gia sớm chiều chung đụng, hầu gia có nói gì với con không?” Thái phu nhân trầm ngâm nói “Chuyện này ta nghĩ đã lâu rồi, mắt thấy cuối năm đã sắp đến, chưởng quỹ khắp nơi sẽ trở lại bàn giao sổ sách. Nếu như không phải chuồng ngựa Bảo Định xảy ra chuyện lớn gì, hầu gia sao lại đi đến Bảo Định? Còn nói để cho Cẩn ca nhi đi cùng hắn, dọc theo đường đi cũng có người bầu bạn……Ta xem hắn làm như vậy phân nửa là sợ ta lo lắng…”.
Từ Lệnh Nghi trước mặt nàng cũng nói như vậy, nhưng theo nàng thấy hắn là hoàn toàn không muốn ở lại nhà, lấy cớ đem theo Cẩn ca nhi ra ngoài một chút. Bằng không quyết định đi Bảo Định mấy ngày cũng không có tâm tình nhẹ nhàng như vậy.
“Nếu như chuồng ngựa thật có chuyện, với tính cách của hầu gia sẽ thúc ngựa ngay đến đó” Thập Nhất Nương cười ngồi xuống bên cạnh Thái phu nhân nói “Làm sao sẽ dẫn theo Cẩn ca nhi” lại nói “Hai năm qua Hầu gia đều ở nhà, ra ngoài một chút cũng tốt”
Làm Đại gia trưởng một nhà quá lâu, mọi người dường như đã quên mất Từ Lệnh Nghi mới có ba mươi mấy tuổi.
Thái phu nhân có chút hiểu không nói chuyện này nữa, cùng Thập Nhất Nương nói chút chuyện nhà.
Khương thị đi đến.
“Mẫu thân cũng ở đây ạ” Nàng cười nói “Vừa lúc” Vừa nói vừa cầm hộp Miêu Liên Hoa sơn hồng trên tay tiểu nha hoàn đưa cho Thái phu nhân “Đây là Gia Nam hương, lúc lễ phật dùng là tốt nhất” Lại đem hộp mạ vàng đưa cho Thập Nhất Nương “Đây là Bách Hoa hương, thời điểm đọc sách đốt rất tốt” Sau đó cười nói “Đây là chính tay mẫu thân con làm, không giống với loại bán ở bên ngoài, tổ mẫu và mẫu thân dùng thử xem một chút có tốt không”.
Buổi sáng hôm nay Khương gia đã cho người đem tặng đồ lễ tết năm nay đến rồi, nhang này chính là lúc này đem đến.
Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương cười cảm ơn.
Khương thị liền chỉ một đống hộp sơn hồng cầm trong tay tiểu nha hoàn nói “Đây là cho Nhị bá, Ngũ thẩm thẩm bọn họ!”.
“Đi đi, đi đi” Thái phu nhân cười nói, dặn dò nàng “Đợi lát nữa cùng Truân ca đến đây dùng bữa với ta”.
Khương thị cười giòn tan đáp ứng, đến chỗ Ngũ phu nhân trước vì gần chỗ Thái phu nhân.
Thập Nhất Nương chỉ có ấn tượng với Cửu tiểu thư Khương gia lúc còn nhỏ: da trắng, mắt to, tiếng nói như ngọc. Song thời điểm dâng nữ hồng, nhìn thấy cô gái mỹ lệ trước mắt mặc bộ hoa bối tử đỏ thẫm, đầu chải búi tóc Mẫu đơn, như là châu ngọc thì không khỏi ngẩn người, lộ ra nụ cười thân thiết. Vừa lúc Khương thị dâng trà cho Từ Lệnh Nghi xong, theo chỉ dẫn của Toàn Phúc thái thái(người có cuộc sống hạnh phúc, con trai, con gái đầy đủ) Hoàng Tam phu nhântừ trong mâm đỏ thẫm bưng long phượng trình tường Tễ Hồng Trà giơ cao lên đỉnh đầu “Mẹ chồng, dùng trà”.
Không ngờ tiếng nói lại mát lạnh, dễ nghe.
Thập Nhất Nương khẽ cười nhận lấy chung trà, giống như Hạng thị lúc vào cửa, cho chín mươi chín cặp đồ trang sức bằng vàng ròng, một chín trăm chín mươi chín cặp ngân phiếu làm lễ ra mắt. Chẳng qua đồ trang sức của Hạng thị là hình Hoa Ngọc Bạc, Khương thị là Hoa Mẫu Đơn.
Khương thị đỏ mặt nhẹ giọng nói tạ ơn, dâng lên hai cặp giày thêu, hai cặp vớ cho Thập Nhất Nương làm quà khai tương lễ (tập tục dâng nữ hồng khi mới về nhà chồng, mình gọi là lễ ra mắt đi)
Hai cặp giày thêu một xanh, một tím. Giày xanh biếc thì thêu hoa mai màu hồng, đính Trân Châu lớn nhỏ làm nhụy. Giày tím thì thêu hoa lan màu vàng nhạt, dùng tơ màu trắng để thêu đường viền. Nhìn ra được bất kể là phối mầu hay kỹ xảo thêu đều rất tốn công phu. Hoàng gia cùng Từ gia có giao hảo, Hoàng Tam phu nhân lại thích dệt hoa trên gấm, không tốt cũng tìm ra chỗ tốt, huống chi hai cặp giày thêu lại hết sức đẹp liền “ha ha” mấy tiếng “ Thật đúng là ứng với câu châm ngôn: không cùng một nhà, không vào một cửa. Ta xem kỹ thuật thêu của Tứ thiếu gia phu nhân không kém so với Tứ phu nhân” Vừa nói vừa ha hả cười “Cái này thì tốt rồi, Mẹ chồng, con dâu, hai người ở chung một chỗ vừa lúc thêu thùa vừa bàn bạc cuộc sống, cả đời cũng không thấy buồn chán”.
Tất cả mọi người đi theo liền đều thấy hứng thú, cười ha hả.
Khương thị nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân trước lúc gả đi “…..Mẹ chồng con là thứ nữ, lại là kế thất, nàng có được ngày hôm nay có thể thấy được là một người không đơn giản. Con vào cửa nhớ phải cẩn thận, nói ít làm nhiều, theo khuân phép cũ, không thể làm trong lòng nàng không vui”.
“Con mất nửa năm mới làm xong một đôi giày thêu” nàng khẽ nói “Không giám nhận lời khen ngợi của Hoàng Tam phu nhân”.
Đã một mực hạ thấp mình, cũng không có một mực nịnh nọt Thập Nhất Nương, còn tự mình cho thấy mình rất coi trọng lễ ra mắt cho Thập Nhất Nương.
Chu phu nhân nghe được ánh mắt thâm thúy, nhìn thoáng qua Thập Nhất Nương ngồi chỗ đó cười vui vẻ.
Hoàng tam phu nhân lại thấy tân nương Tứ thiếu phu nhân mới vào cửa hết sức có ý tứ, liền cười hai tiếng đem Khương thị dẫn tới trước mặt Tam phu nhân “Đây là Tam thẩm thẩm của cháu”.
Khương thị quỳ xuống dập đầu kính trà.
Tam phu nhân vẻ mặt cố giấu sự không vui, lôi kéo tay Khương thị nói mấy câu “Xinh đẹp”, y theo Hạng thị vào cửa đưa quà ra mắt.
Khương thị thấp giọng nói cảm ơn, đưa tặng lại hai cái khăn.
Sau đó Hoàng tam phu nhân đưa nàng đến trước mặt Ngũ phu nhân…. Một vòng lễ xong xuôi cũng mất hơn một canh giờ. Mặc dù thu một đống đồ nhưng người cũng mệt mỏi theo.
Khương thị không giám lộ ra chút gì, hơn nữa còn tận lực lộ ra nụ cười dịu dàng, kính cẩn đi theo phía sau Thập Nhất Nương, hướng bàn tiệc ở khách sảnh đi.
Đến chỗ nữ quyến, bởi vì Chu phu nhân là mẫu thân của Thái tử phi, thân phận cao quý nhất, Thập Nhất Nương liền phụng bồi đi tuốt ở phía trước, Hoàng tam phu nhân, Cam phu nhân thì cười cười theo một bên. Ngũ phu nhân cố ý đi chậm phía sau mấy bước, cùng chị dâu nhà mình: Tam phu nhân, La Đại phu nhân đi cùng nhau. Khương thị không những bị gạt sang một bên còn phải đi phía sau mọi người.
Có người khẽ kéo tay nàng một chút rồi rất nhanh buông ra. Khương thị đang chú ý trên người Thập Nhất Nương liền không khỏi thất kinh. Ngẩn đầu nhìn lên thì ra là Từ Tự Truân. Hết lần này đến lần khác Từ Tự Truân vẫn nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có chứa sự quan tâm. Nàng đột nhiên nhớ đến đêm động phòng hoa chúc hôm qua….. Mặt “Bừng” lên một màu hồng giống như tơ lụa màu hồng.
Từ Tự Truân nhất thời tay chân luống cuống.
“Nàng, nàng không sao chứ?” Hắn lẩm nẩm “Bên cạnh có đường nhấp nhô…..Cẩn thận vấp chân”.
Trong lòng nàng ấm áp. Lấy chồng xa trong lòng rất thương tâm, đối với tương lai sợ hãi, bởi vì những lời này của hắn mà tan biến đi.
“Thiếp, thiếp không sao…..” Khương thị vừa nói đột nhiên nghĩ đến phu quân đáng nhẽ phải theo cha chồng tiếp đãi tân khách mới đúng, tại sao chạy đến chỗ này. Mới vừa rồi tình cảnh có chút loạn, nhưng nhiều người như vậy khó có thể không ai nhìn thấy. Nghe nói tướng công là một người quân tử , khiêm tốn, nàng mới vừa vào cửa tướng công đã che chở nàng như vậy, nếu truyền tới tai mẹ chồng không biết mẹ chồng có nghĩ mình là người lỗ mãng…..Ánh mắt của nàng liền nhìn Thập Nhất Nương.
Chu phu nhân không biết nói cái gì với mẹ chồng, Hoàng tam phu nhân, Cam phu nhân, mọi người đều che miệng cười, giống như không để ý đến tình huống bên này. Khương thị thở phào nhẹ nhõm, đang muốn hỏi Từ Tự Truân thì bên tai “Khì” một tiếng cười.
Nàng chột dạ, tâm không khỏi hoảng sợ theo tiếng nhìn lại, đã thấy một đôi mắt tự thiếu phi tiếu nhìn mình. Là Đại tẩu Phương thị.
Khương thị chỉ cảm thấy trên mặt nóng dần lên, đang suy nghĩ có nên hay không đi qua khoát tay Phương thị, sau đó cùng nàng chuyện phiếm một phen, làm ra bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.
Phương thị hỏi Từ Tự Truân “Tứ thúc là muốn đem Tứ đệ muội đến chỗ Tổ mẫu thỉnh an sao?” Một mặt nói, một mặt cười cười.
Thái phu nhân mặc dù là tổ mẫu nhưng là người ở góa, trong tình huống này không thích hợp ở Lễ đường tiếp nhận tân nương quỳ lạy.
Mặc dù là gia yến nhưng cũng phân chia nam nữ. Nam khách là ở tiểu sảnh nhận quà tặng vừa rồi, còn nữ quyến thì ở tiểu sảnh bên cạnh noãn các.
Từ Tự Truân đúng là theo Từ Lệnh Nghi cùng đưa khách đến chỗ khai tiệc mừng, lúc trở lại thấy nhóm người Thập Nhất Nương đi noãn các, không nhịn được liền tìm kiếm trong đám người …..Vừa lúc nhìn thấy được Khương thị một mình bị tụt lại phía sau…..Tự nhiên muốn quan tâm đến nương tử, nên ngay lập tức hướng bên này hỏi han.
“Đúng vậy” Từ Tự Truân lúc này mới thấy được mình thất lễ, không khỏi nhìn Phương thị cảm kích “Phụ thân bảo chúng ta đi vấn an Tổ mẫu”.
Thập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi đã thương lượng tốt lắm, chờ cho tân nương tử đưa khách nhân đến nơi khai tiệc xong, sẽ đến chỗ Thái phu nhân vấn an, rồi trở lại bàn tiệc, xế chiều sẽ đến chỗ Nhị phu nhân.
“Vậy hai con mau đi đi” Tình huống đúng là tùy lúc có thể thay đổi, mặc dù tân nương không có đưa khách nhân đến chỗ khai tiệc mừng, nhưng đưa một đoạn đường cũng không tính là thất lễ, Thập Nhất Nương cười nói với Từ Tự Truân và Khương thị.
Hai người cùng lên tiếng đáp lại rồi hướng Phương thị gật đầu, đi đến chỗ Thái phu nhân.
Sau ngày thứ ba về nhà tân nương lại mặt xong, Thập Nhất Nương tiễn khách nhân đến từ Nam Kinh, thì đưa Khương thị, Văn di nương, cùng Trinh tỷ nhi đến ngay Tướng Quốc Tự, Bạch Vân Quan du ngoạn một phen. Đồ ăn, trang phục, đồ chơi chất đống ở cả hai xe ngựa lớn, lúc này mới lưu luyến tiễn Trinh tỷ nhi về.
Cẩn ca nhi nói thầm với Thập Nhất Nương “Mẹ, sang năm chúng ta đi thăm Đại tỷ đi? Đại tỷ phu nói trong vườn nhà tỷ phu trồng rất nhiều táo. Sang năm thời điểm này chính là lúc thu hoạch táo, con còn chưa có hái táo đâu”.
Cho hài tử đi ra ngoài mở mang tầm mắt một chút cũng là chuyện tốt. Chẳng qua chuyện này rất khó thực hiện. Nàng không thể nào bỏ chuyện quản gia, chăm nom già trẻ lớn bé trong nhà để đưa Cẩn ca nhi đi Thương Châu, càng không có khả năng đưa cả nhà đi Thương Châu….. Từ Lệnh Nghi lại càng không thể. Hắn đi ra cửa, liền đại diện cho phủ Vĩnh Bình Hầu có chút lễ tiết, xã giao không thể thiếu, tránh được, có một số việc thì không thể làm…..Sẽ mất đi ý nghĩa hoàn toàn của việc đi du lịch. Nàng đang nghĩ ngợi thì Từ Tự Dụ đi tới.
“Con đã cùng phụ thân nói chuyện xong, trong hai ngày tới sẽ lên đường về Nhạc An” Hắn có chút ngượng ngùng nói “Thê tử con thì phiền mẫu thân chăm sóc”.
“Con yên tâm đi” Thập Nhất Nương cười cười nói “Ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt”.
Hai người vừa nói chuyện tự nhiên cũng quên đi chuyện của Cẩn ca nhi.
Buổi tối Cẩn ca nhi chui vào trong chăn của Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói “…..Chúng ta đi thăm đại tỷ được không ạ?”.
Từ Lệnh Nghi cười cười, nhéo nhéo mũi nhi tử “Con nói thật cho cha biết, con thật sự muốn đi thăm Đại tỷ? Hay là muốn đi ra ngoài chơi?”.
“Cả hai đều muốn” Cẩn ca nhi nói lầm bầm “Con cùng Cảnh ca nhi ước hẹn, con đến Thương Châu hắn sẽ dẫn con đi gặpTam ca hắn…..Tam ca hắn ở Thương Châu liên tục khiêu chiến Lục gia võ quán. Rất lợi hại…..”.
Từ Lệnh Nghi cười to nói “Chờ con lớn thêm chút nữa đi”.
Cẩn ca nhi rất thất vọng.
Nhưng tại thời điểm trận tuyết đầu tiên rơi xuống ở Yến Kinh, Từ Lệnh Nghi dẫn hắn đi Bảo Định. Thái phu nhân nhìn tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, trải dài trắng xóa không ngừng, không khỏi hối hận nói “Sớm biết như vậy sẽ không đáp ứng cho Hầu gia dẫn Cẩn ca nhi đi, Hầu gia hắn da dày thịt cứng không sợ, nhưng Cẩn ca nhi của chúng ta thì chưa từng gặp thời tiết như vậy”.
“Hầu gia cùng Cẩn ca nhi đều mặc áo da, lại còn đem theo một xe ngựa Ngân Sương thán ( than để sưởi ấm)”.
Thập Nhất Nương bận rộn an ủi Thái phu nhân “ Bọn họ dọc đường đi đều nghỉ ở trạm dịch, lại dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Thái phu nhân nghe xong ngược lại chân mày nhăn càng chặt.
“Thập Nhất Nương” Thái phu nhân kéo tay nàng “Con cùng Hầu gia sớm chiều chung đụng, hầu gia có nói gì với con không?” Thái phu nhân trầm ngâm nói “Chuyện này ta nghĩ đã lâu rồi, mắt thấy cuối năm đã sắp đến, chưởng quỹ khắp nơi sẽ trở lại bàn giao sổ sách. Nếu như không phải chuồng ngựa Bảo Định xảy ra chuyện lớn gì, hầu gia sao lại đi đến Bảo Định? Còn nói để cho Cẩn ca nhi đi cùng hắn, dọc theo đường đi cũng có người bầu bạn……Ta xem hắn làm như vậy phân nửa là sợ ta lo lắng…”.
Từ Lệnh Nghi trước mặt nàng cũng nói như vậy, nhưng theo nàng thấy hắn là hoàn toàn không muốn ở lại nhà, lấy cớ đem theo Cẩn ca nhi ra ngoài một chút. Bằng không quyết định đi Bảo Định mấy ngày cũng không có tâm tình nhẹ nhàng như vậy.
“Nếu như chuồng ngựa thật có chuyện, với tính cách của hầu gia sẽ thúc ngựa ngay đến đó” Thập Nhất Nương cười ngồi xuống bên cạnh Thái phu nhân nói “Làm sao sẽ dẫn theo Cẩn ca nhi” lại nói “Hai năm qua Hầu gia đều ở nhà, ra ngoài một chút cũng tốt”
Làm Đại gia trưởng một nhà quá lâu, mọi người dường như đã quên mất Từ Lệnh Nghi mới có ba mươi mấy tuổi.
Thái phu nhân có chút hiểu không nói chuyện này nữa, cùng Thập Nhất Nương nói chút chuyện nhà.
Khương thị đi đến.
“Mẫu thân cũng ở đây ạ” Nàng cười nói “Vừa lúc” Vừa nói vừa cầm hộp Miêu Liên Hoa sơn hồng trên tay tiểu nha hoàn đưa cho Thái phu nhân “Đây là Gia Nam hương, lúc lễ phật dùng là tốt nhất” Lại đem hộp mạ vàng đưa cho Thập Nhất Nương “Đây là Bách Hoa hương, thời điểm đọc sách đốt rất tốt” Sau đó cười nói “Đây là chính tay mẫu thân con làm, không giống với loại bán ở bên ngoài, tổ mẫu và mẫu thân dùng thử xem một chút có tốt không”.
Buổi sáng hôm nay Khương gia đã cho người đem tặng đồ lễ tết năm nay đến rồi, nhang này chính là lúc này đem đến.
Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương cười cảm ơn.
Khương thị liền chỉ một đống hộp sơn hồng cầm trong tay tiểu nha hoàn nói “Đây là cho Nhị bá, Ngũ thẩm thẩm bọn họ!”.
“Đi đi, đi đi” Thái phu nhân cười nói, dặn dò nàng “Đợi lát nữa cùng Truân ca đến đây dùng bữa với ta”.
Khương thị cười giòn tan đáp ứng, đến chỗ Ngũ phu nhân trước vì gần chỗ Thái phu nhân.
/755
|