Edit: Tuyên Tuyên
Beta: Tiểu Tuyền
Xe ngựa dừng lại, Từ Lệnh Nghi vén rèm cửa sổ xe lên. Ở trong xe Từ Tự Truân cùng Cẩn ca nhi nhi đều nhìn ra hướng ngoài xe.
Tháng Tư ở điền trang phân nửa hoa mầu đều sinh trưởng xanh um tươi tốt. Phía Đông Nam cạnh bờ ruộng nổi lên mấy nấm mồ. Tiết Thanh Minh vừa qua không lâu, bên cạnh mộ phần có những cánh hoa bị gió thổi như mưa rơi lả tả.
“Phụ thân đây là điền trang nhà chúng ta sao?” Cẩn ca nhi ngửa đầu nhìn phụ thân. Từ Lệnh Nghi xoa đầu nhi tử “ Đây là Điền trang của Tứ ca con”.
Từ Tự Truân giật mình nhìn Từ Lệnh Nghi. Hắn biết mẫu thân để lại cho hắn Điền trang rất lớn, nhưng chưa có tới xem qua lần nào. Bởi vì hắn sắp thành hôn nên phụ thân dẫn hắn đến xem sao? Nghĩ lại, liền thấy chuyện không đơn giản như vậy. Cho dù muốn đem Điền Trang giao cho hắn thì chỉ cần bảo quản sự đưa hắn đi là được, căn bản không cần sáng sớm liền mang theo Lục đệ cùng với hắn phong trần mệt mỏi chạy tới đây.
“Phụ thân” hắn vừa muốn nói rồi lại thôi.
Từ Lệnh Nghi thâm ý sâu sắc nhìn hắn một cái “ Đào mama chôn cất ở chỗ này” Từ Tự Truân khó nén kinh ngạc.
Bên ngoài truyền đến âm thanh cung kính và xa lạ “Hầu gia, có thôn dân đi ngang qua” Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, rồi phân phó “ Mời đến đây hỏi chuyện” phía ngoài đáp một tiếng “ Dạ”.
Trong xe ngựa, mọi người đều im lặng lại, bên ngoài tiếng nói truyền vào rất rõ ràng “Ngươi hỏi Điền Trang của Thế tử Vĩnh Bình Hầu chính là mảnh đất này” có một giọng hơi già nua nói “Nơi đó có mộ phần của mẫu thân Đào quản sự …..Sáng sớm đi thăm viếng…..Ta ngày ngày đều đi qua nơi này sao không biết…..Huống chi vừa qua Tiết Thanh Minh người nhà họ lại tới nơi này viếng mồ Đào lão thái thái…… Còn không đốt nhiều vàng mã bằng Tiết Thanh Minh……” sắc mặt của Từ Tự Truân biến hóa.Mắt không khỏi liếc về phía Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi lặng yên ngồi ở đó ,thần sắc tao nhã, hai đầu lông mày tự toát ra vẻ uy nghiêm. Lời của Từ Tự Truân đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Quản sự kia nói cảm ơn rồi tiến lên thấp giọng bẩm Từ Lệnh Nghi “Đã hỏi rõ ràng, Đào quản sự hôm nay còn chưa có đốt giấy cho Đào mama”.
Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, lại ngồi một lúc cho đến khi thôn dân kia đã đi xa, lúc này mới đứng dậy “Chúng ta xuống xe đi xem một chút” Từ Tự Truân không dám chậm trễ ,vội vàng theo xuống xe.
Cẩn ca nhi ngồi xe nửa ngày cảm giác mới mẻ qua đi, đã sớm cảm thấy chán rồi, giờ phút này có thể xuống xe đi hóng mát một chút thì lập tức cao hứng nhảy xuống.
Phía ngoài có một nam tử trung niên độ ba mươi tuổi mặc trường sam (áo dài nam) lụa màu xanh trông thập phần lão luyện (rất giàu kinh nghiệm, tài giỏi) tiến lên hành lễ,dẫn bọn họ đi đến bờ ruộng. Rất nhanh bọn họ thấy được mộ bia là mộ phần của Đào mama
Mộ phần sạch sẽ, có thể thấy được là vừa mới sửa sang lại. Trong chậu dùng để hóa vàng mã ở trước mộ phần còn lưu lại một chút tro bụi.
Từ Lệnh Nghi chắp tay sau lưng hỏi Từ Tự Truân “ Sao con lại muốn thưởng một trăm lượng bạc cho Đào Thành đến viếng mộ Đào mama?”.
Từ Tự Truân chẳng qua chỉ nghĩ tới hắn sắp thành thân , là chuyện mừng nên thưởng cho Đào Thành nhiều một chút để Đào Thành đốt thêm chút vàng mã ở mộ mẫu thân hắn, cho người chết cũng hưởng chút không khí vui mừng của hắn .
Nhưng nói vậy thôi, ở trước mặt Từ Lệnh Nghi hắn cũng không nói ra được.
“Vậy con có biết một trăm lượng bạc có thể mua bao nhiêu vàng mã hay không?” Cũng may là Từ Lệnh Nghi cũng không muốn hắn trả lời, đối với sự trầm mặc của hắn cũng không để trong lòng.
Từ Tự Truân không biết, nhưng hắn biết việc hiếu hỉ của nha hoàn trong phủ: nhất đẳng cũng chỉ được năm lượng bạc mang về nhà, một trăm lượng là số lượng rất lớn.
“Có thể chở đầy tám, chín xe ngựa” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói “Đốt gần hết một ngày” Từ Tự Truân “A” môt tiếng , há hốc mồm cứng lưỡi nhìn phụ thân, đầu óc hò hét hỗn loạn.
Từ Lệnh Nghi nhìn hắn thật lâu rồi xoay người rời khỏi mộ phần Đào mama “ Chúng ta trở về thôi”.
Cẩn ca nhi nhanh nhẹn nhận thấy sự khác thường giữa phụ thân và ca ca, nên hắn an tĩnh đứng ở một bên, ngoan ngoãn theo sát Từ Lệnh Nghi lên xe ngựa.
Dọc theo đường đi Từ Lệnh Nghi nhắm mắt dưỡng thần.
Cẩn ca nhi mới đầu còn có thể ngồi thẳng nhưng rất nhanh liền mắt nhắm mắt mở, nghiêng ngả nằm vào lòng Từ Lệnh Nghi ngủ thiếp đi.
Từ Tự Truân vẫn đang suy nghĩ chuyện hôm nay biết được.
Dụng ý phụ thân hôm nay làm như vậy là gì?
Nói cho hắn biết Đào Thành là người “âm phụng dương vi”(nói một dằng làm một nẻo) không đáng tin sao?
Nhưng Đào Thành là con của thị tỳ mẫu thân…….
Nghĩ tới đây tâm tình của hắn có chút buồn bực.
Bình thường Đào Thành làm việc rất thỏa đáng, làm sao lần này lại làm ra lỗi lớn như vậy?
Hiện tại Phụ thân biết chuyện,không biết có nghiêm khắc trừng phạt hắn không?
“Phụ thân” Từ Tự Truân ấp a ấp úng nói “ Hắn không cố ý” giọng điệu có chút mùi vị xin tha thứ cho Đào Thành.
Từ Lệnh Nghi đột nhiên mỏe mắt “ Con có biết vì sao lần này ta đi cùng với con đến đây không?”
Từ Tự Truân lắc đầu theo bản năng.
“Ta để cho con ra ngoài học quản lý công việc vặt, cũng không phải là trông cậy con có thể biết mưu tính sâu sa, mà chỉ muốn con học được cách nhìn người hầu, dùng những người mà con biết rõ” mắt Từ Lệnh Nghi nhìn chăm chú “ Nhưng con nhìn con xem…Con sắp thành thân muốn đốt thêm chút vàng mã cho Đào mama, việc này không quá đáng. Nhưng con một hơi cho Đào Thành một trăm lượng bạc. Nếu con nói là con cảm động và nhớ thương Đào mama đã có công nuôi nấng, chăm sóc mẫu thân con, thưởng cho Đào Thành một trăm lượng bạc cũng được. Nhưng ngươi lại cho Đào Thành một trăm lượng mua vàng mã đốt cho Đào mama. Người đều có tư tâm, nếu Đào Thành mua chín mươi mấy lượng, để lại mười mấy lượng thì có thể chấp nhận được. Nhưng con nhìn hắn xem, chỉ sợ mười lượng bạc cũng không đến, số còn lại đều bỏ túi của hắn. Con một lần, hai lần không truy cứu, thời gian dài rồi Đào Thành sẽ dưỡng thành thói quen. Chờ đến lúc con có chuyện lớn muốn giao cho hắn, hắn lại nghĩ rằng con dễ dàng lừa gạt, làm sao chịu nhanh nhẹn tận tâm tận lực giúp con làm việc “Truân ca” Từ Lệnh Nghi có chút cảm khái “Sau này mọi việc trong ngoài phủ Vĩnh Bình Hầu đều giao cho con, con phải mở to hai mắt ra mới được. Không thể vì hắn là ruột thịt của thị tỳ mẫu thân con mà con làm theo cảm tính. Phải biết rằng sau này tất cả người hầu trong phủ không chỉ có người của mẫu thân con mà có cả người của cha , tổ mẫu để lại cho con, nếu con không chu toàn được một chén một gáo nước, thì làm sao có thể để mọi người tin phục.”
Trong lòng của Từ Tự Truân ngũ vị tạp trần.
Hắn làm sao biết Đào Thành có thể như vậy…..Hơn nữa hắn cũng không thể mỗi một việc đều đi truy cứu như hôm nay. Từ Tự Truân tự nhiên không dám bác bỏ lời của phụ thân, chỉ cúi đầu thật thấp đáp lại rõ ràng “vâng”.
Từ Lệnh Nghi thấy Từ Tự Truân không có vấn đề gì hỏi mình thì không khỏi thất vọng lắc đầu. Một lúc lâu sau hắn nhẹ nhàng hỏi nhi tử “Chuyện của Đào Thành con định giải quyết như thế nào?”
Từ Tự Truân ngẩng đầu, mắt mở to, có chút trợn mắt há mồm “ Con tìm hắn nói một chút…..” , “Nói như thế nào?” Từ Lệnh Nghi hỏi “ Nói con đến mộ phần của Đào mama thấy hắn không có đốt vàng mã như con phân phó sao?”
“Không phải vậy, không phải vậy” Làm như vậy là không được, nào có chuyện giao cho người khác làm việc lại âm thầm ở sau lưng nghe ngóng điều tra, thế thì làm gì có phong phạm của con cháu thế gia. Không nên làm vậy thì làm thế nào đây? Hắn ngập ngừng nói “ Con, con, con….” Từ Lệnh Nghi cũng không muốn làm khó nhi tử.
“Con có biết vì sao ta lại muốn tra chuyện của Đào Thành không?” Hắn thấp giọng nói “Bởi vì Đào Thành là quản sự con tín nhiệm nhất, chúng ta muốn đặt niềm tin vào một người thì phải hiểu rõ tính nết của hắn. Nhưng con lại không hiểu rõ tính nết của Đào Thành, chỉ dựa vào hắn là ruột thịt của thị tỳ mẫu thân con thì con liền tin cậy hắn vô điều kiện. Không chỉ giao Điền trang cho hắn, còn cho hắn thể diện ở trước mặt các quản sự khác, để cho hắn áp đảo những quản sự khác, nhưng lại không biết chuyện hắn làm. Chuyện này rất nguy hiểm. Sau này thủ hạ của con sẽ càng nhiều người, khi con muốn dùng người nào thì nhất định phải hiểu rõ hắn. Muốn hiểu biết một người thì phải nhìn vào những chuyện nhỏ mà họ làm. Mượn chuyện này mà nói, con dặn dò Đào Thành, hắn lập tức đi làm, có thể nói trong lòng hắn vẫn có con nhưng chỉ dùng một phần mười bạc con cho để mua vàng mã, có thể thấy được hắn rất tham lam. Một người có thể xử lý công việc nhưng lại tham lam thì thời điểm con giao việc cho hắn con phải chú ý không được giao quá nhiều ngân lượng cho hắn.”
Từ Tự Truân nghe “đầu lớn như cái đấu” miệng giống như “Nuốt cả quả táo” ( ý là nghe không có chọn lọc, không hiểu gì ) ép buộc mình phải nhớ lời của Phụ thân.
Mà vốn Cẩn ca nhi mơ màng ngủ say, không biết lúc nào đã mở mắt ra. Hắn nhìn chằm chằm vào phụ thân không chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
*******
Bọn họ đều đi Ngọc Tuyền Sơn nên mang đoàn xe cùng nhau vào thành.
Trong xe Từ Tự Truân cùng Cẩn ca nhi đã sớm ngủ say, một phải một trái dựa vào vai của Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi mắt mở thật to, trong bóng tối lóe lóe ra tia sáng.
Quản sự cầm lệnh bài của Từ Lệnh Nghi, đừng nói là quan binh thủ thành không tiến hành tra xét mà còn giúp đỡ dẹp mấy cái xe ngựa sang một bên để nhường cho họ một con đường.
Trở lại Hà Hoa lý đã là giờ Dần.
Thập Nhất Nương lo lắng đến một đêm không ngủ, khoát xiêm y xong liền ra đón.
“Không có chuyện gì” Từ Lệnh Nghi thần thái sang láng, chỉ nhẹ nhàng bế Cẩn ca nhi đang ngủ say. Căn bản còn nhìn không ra là người đã ngồi xe ngựa một ngày một đêm “Chúng ta đã ra ngoài đi dạo”.
Có thể là cảm giác được hơi thở của mẫu thân, Cẩn ca nhi mắt mở còn ngái ngủ, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Mẹ” Cẩn ca nhi vặn vẹo thân thể với tới Thập Nhất Nương “Chúng con và phụ thân đi xem điền trang của Tứ ca” hai tay ôm chặt cổ Thập Nhất Nương.
“Cẩn ca nhi” Từ Lệnh Nghi vội nói “ Mẫu thân ôm con không nổi, để Phụ thân ôm”.
Cẩn ca nhi đang nửa tỉnh nửa mê, vâng dạ mà làm nũng.
Thập Nhất Nương không có cách nào đành phải đưa hắn cho Từ Lệnh Nghi ôm, Sau đó ôm cổ của nàng, nàng siết chặt tay đem nhi tử vui đùa đưa về Sương phòng .
Từ Tự Truân cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn đi ba bước thành hai bước vào Đạm Bạc Trai rồi lại đi ra, vẻ mặt rất ngưng trọng.
“Ngũ thiếu gia đã dậy chưa?” vừa hỏi vừa đi đến chỗ của Từ Tự Giới.
“Nếu không chúng ta đi hỏi mẫu thân” Từ Tự Giới bị Từ Tự Truân đánh thức nghe hồi lâu cũng không nghe rõ Từ Tự Truân muốn nói gì, hắn không khỏi ngáp một cái “Mẫu thân trông coi công việc vặt trong phủ, ca có gì không hiểu thì đi hỏi mẫu thân”.
Thị tỳ của mẫu thân (Nguyên Nương) làm ra chuyện như vây, làm sao có thể lại đi hỏi mẫu thân (Thập Nhất Nương).
“Quên đi” Từ Tự Truân có chút đưa đám “ Chuyện này đừng kinh động Mẫu thân, đệ ngủ tiếp đi, ta về trước” Từ Tự Giới không có ý kiến nào tốt, không thể giúp được ca ca
Hắn suy nghĩ một lúc “ Sáng nay, Tứ ca còn phải đi thư phòng sao? Nếu không buổi tối chúng ta bàn lại tiếp chuyện này”.
“Cũng tốt” Từ Tự Truân suy nghĩ một chút “ Cũng tránh chậm trễ việc học của đệ”.
Từ Tự Truân gọi nha hoàn múc nước rửa mặt “ Nếu như Triệu tiên sinh thì còn xin phép nghỉ được, Thương tiên sinh ghét nhất là xin phép nghỉ hoc…
Beta: Tiểu Tuyền
Xe ngựa dừng lại, Từ Lệnh Nghi vén rèm cửa sổ xe lên. Ở trong xe Từ Tự Truân cùng Cẩn ca nhi nhi đều nhìn ra hướng ngoài xe.
Tháng Tư ở điền trang phân nửa hoa mầu đều sinh trưởng xanh um tươi tốt. Phía Đông Nam cạnh bờ ruộng nổi lên mấy nấm mồ. Tiết Thanh Minh vừa qua không lâu, bên cạnh mộ phần có những cánh hoa bị gió thổi như mưa rơi lả tả.
“Phụ thân đây là điền trang nhà chúng ta sao?” Cẩn ca nhi ngửa đầu nhìn phụ thân. Từ Lệnh Nghi xoa đầu nhi tử “ Đây là Điền trang của Tứ ca con”.
Từ Tự Truân giật mình nhìn Từ Lệnh Nghi. Hắn biết mẫu thân để lại cho hắn Điền trang rất lớn, nhưng chưa có tới xem qua lần nào. Bởi vì hắn sắp thành hôn nên phụ thân dẫn hắn đến xem sao? Nghĩ lại, liền thấy chuyện không đơn giản như vậy. Cho dù muốn đem Điền Trang giao cho hắn thì chỉ cần bảo quản sự đưa hắn đi là được, căn bản không cần sáng sớm liền mang theo Lục đệ cùng với hắn phong trần mệt mỏi chạy tới đây.
“Phụ thân” hắn vừa muốn nói rồi lại thôi.
Từ Lệnh Nghi thâm ý sâu sắc nhìn hắn một cái “ Đào mama chôn cất ở chỗ này” Từ Tự Truân khó nén kinh ngạc.
Bên ngoài truyền đến âm thanh cung kính và xa lạ “Hầu gia, có thôn dân đi ngang qua” Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, rồi phân phó “ Mời đến đây hỏi chuyện” phía ngoài đáp một tiếng “ Dạ”.
Trong xe ngựa, mọi người đều im lặng lại, bên ngoài tiếng nói truyền vào rất rõ ràng “Ngươi hỏi Điền Trang của Thế tử Vĩnh Bình Hầu chính là mảnh đất này” có một giọng hơi già nua nói “Nơi đó có mộ phần của mẫu thân Đào quản sự …..Sáng sớm đi thăm viếng…..Ta ngày ngày đều đi qua nơi này sao không biết…..Huống chi vừa qua Tiết Thanh Minh người nhà họ lại tới nơi này viếng mồ Đào lão thái thái…… Còn không đốt nhiều vàng mã bằng Tiết Thanh Minh……” sắc mặt của Từ Tự Truân biến hóa.Mắt không khỏi liếc về phía Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi lặng yên ngồi ở đó ,thần sắc tao nhã, hai đầu lông mày tự toát ra vẻ uy nghiêm. Lời của Từ Tự Truân đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Quản sự kia nói cảm ơn rồi tiến lên thấp giọng bẩm Từ Lệnh Nghi “Đã hỏi rõ ràng, Đào quản sự hôm nay còn chưa có đốt giấy cho Đào mama”.
Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, lại ngồi một lúc cho đến khi thôn dân kia đã đi xa, lúc này mới đứng dậy “Chúng ta xuống xe đi xem một chút” Từ Tự Truân không dám chậm trễ ,vội vàng theo xuống xe.
Cẩn ca nhi ngồi xe nửa ngày cảm giác mới mẻ qua đi, đã sớm cảm thấy chán rồi, giờ phút này có thể xuống xe đi hóng mát một chút thì lập tức cao hứng nhảy xuống.
Phía ngoài có một nam tử trung niên độ ba mươi tuổi mặc trường sam (áo dài nam) lụa màu xanh trông thập phần lão luyện (rất giàu kinh nghiệm, tài giỏi) tiến lên hành lễ,dẫn bọn họ đi đến bờ ruộng. Rất nhanh bọn họ thấy được mộ bia là mộ phần của Đào mama
Mộ phần sạch sẽ, có thể thấy được là vừa mới sửa sang lại. Trong chậu dùng để hóa vàng mã ở trước mộ phần còn lưu lại một chút tro bụi.
Từ Lệnh Nghi chắp tay sau lưng hỏi Từ Tự Truân “ Sao con lại muốn thưởng một trăm lượng bạc cho Đào Thành đến viếng mộ Đào mama?”.
Từ Tự Truân chẳng qua chỉ nghĩ tới hắn sắp thành thân , là chuyện mừng nên thưởng cho Đào Thành nhiều một chút để Đào Thành đốt thêm chút vàng mã ở mộ mẫu thân hắn, cho người chết cũng hưởng chút không khí vui mừng của hắn .
Nhưng nói vậy thôi, ở trước mặt Từ Lệnh Nghi hắn cũng không nói ra được.
“Vậy con có biết một trăm lượng bạc có thể mua bao nhiêu vàng mã hay không?” Cũng may là Từ Lệnh Nghi cũng không muốn hắn trả lời, đối với sự trầm mặc của hắn cũng không để trong lòng.
Từ Tự Truân không biết, nhưng hắn biết việc hiếu hỉ của nha hoàn trong phủ: nhất đẳng cũng chỉ được năm lượng bạc mang về nhà, một trăm lượng là số lượng rất lớn.
“Có thể chở đầy tám, chín xe ngựa” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói “Đốt gần hết một ngày” Từ Tự Truân “A” môt tiếng , há hốc mồm cứng lưỡi nhìn phụ thân, đầu óc hò hét hỗn loạn.
Từ Lệnh Nghi nhìn hắn thật lâu rồi xoay người rời khỏi mộ phần Đào mama “ Chúng ta trở về thôi”.
Cẩn ca nhi nhanh nhẹn nhận thấy sự khác thường giữa phụ thân và ca ca, nên hắn an tĩnh đứng ở một bên, ngoan ngoãn theo sát Từ Lệnh Nghi lên xe ngựa.
Dọc theo đường đi Từ Lệnh Nghi nhắm mắt dưỡng thần.
Cẩn ca nhi mới đầu còn có thể ngồi thẳng nhưng rất nhanh liền mắt nhắm mắt mở, nghiêng ngả nằm vào lòng Từ Lệnh Nghi ngủ thiếp đi.
Từ Tự Truân vẫn đang suy nghĩ chuyện hôm nay biết được.
Dụng ý phụ thân hôm nay làm như vậy là gì?
Nói cho hắn biết Đào Thành là người “âm phụng dương vi”(nói một dằng làm một nẻo) không đáng tin sao?
Nhưng Đào Thành là con của thị tỳ mẫu thân…….
Nghĩ tới đây tâm tình của hắn có chút buồn bực.
Bình thường Đào Thành làm việc rất thỏa đáng, làm sao lần này lại làm ra lỗi lớn như vậy?
Hiện tại Phụ thân biết chuyện,không biết có nghiêm khắc trừng phạt hắn không?
“Phụ thân” Từ Tự Truân ấp a ấp úng nói “ Hắn không cố ý” giọng điệu có chút mùi vị xin tha thứ cho Đào Thành.
Từ Lệnh Nghi đột nhiên mỏe mắt “ Con có biết vì sao lần này ta đi cùng với con đến đây không?”
Từ Tự Truân lắc đầu theo bản năng.
“Ta để cho con ra ngoài học quản lý công việc vặt, cũng không phải là trông cậy con có thể biết mưu tính sâu sa, mà chỉ muốn con học được cách nhìn người hầu, dùng những người mà con biết rõ” mắt Từ Lệnh Nghi nhìn chăm chú “ Nhưng con nhìn con xem…Con sắp thành thân muốn đốt thêm chút vàng mã cho Đào mama, việc này không quá đáng. Nhưng con một hơi cho Đào Thành một trăm lượng bạc. Nếu con nói là con cảm động và nhớ thương Đào mama đã có công nuôi nấng, chăm sóc mẫu thân con, thưởng cho Đào Thành một trăm lượng bạc cũng được. Nhưng ngươi lại cho Đào Thành một trăm lượng mua vàng mã đốt cho Đào mama. Người đều có tư tâm, nếu Đào Thành mua chín mươi mấy lượng, để lại mười mấy lượng thì có thể chấp nhận được. Nhưng con nhìn hắn xem, chỉ sợ mười lượng bạc cũng không đến, số còn lại đều bỏ túi của hắn. Con một lần, hai lần không truy cứu, thời gian dài rồi Đào Thành sẽ dưỡng thành thói quen. Chờ đến lúc con có chuyện lớn muốn giao cho hắn, hắn lại nghĩ rằng con dễ dàng lừa gạt, làm sao chịu nhanh nhẹn tận tâm tận lực giúp con làm việc “Truân ca” Từ Lệnh Nghi có chút cảm khái “Sau này mọi việc trong ngoài phủ Vĩnh Bình Hầu đều giao cho con, con phải mở to hai mắt ra mới được. Không thể vì hắn là ruột thịt của thị tỳ mẫu thân con mà con làm theo cảm tính. Phải biết rằng sau này tất cả người hầu trong phủ không chỉ có người của mẫu thân con mà có cả người của cha , tổ mẫu để lại cho con, nếu con không chu toàn được một chén một gáo nước, thì làm sao có thể để mọi người tin phục.”
Trong lòng của Từ Tự Truân ngũ vị tạp trần.
Hắn làm sao biết Đào Thành có thể như vậy…..Hơn nữa hắn cũng không thể mỗi một việc đều đi truy cứu như hôm nay. Từ Tự Truân tự nhiên không dám bác bỏ lời của phụ thân, chỉ cúi đầu thật thấp đáp lại rõ ràng “vâng”.
Từ Lệnh Nghi thấy Từ Tự Truân không có vấn đề gì hỏi mình thì không khỏi thất vọng lắc đầu. Một lúc lâu sau hắn nhẹ nhàng hỏi nhi tử “Chuyện của Đào Thành con định giải quyết như thế nào?”
Từ Tự Truân ngẩng đầu, mắt mở to, có chút trợn mắt há mồm “ Con tìm hắn nói một chút…..” , “Nói như thế nào?” Từ Lệnh Nghi hỏi “ Nói con đến mộ phần của Đào mama thấy hắn không có đốt vàng mã như con phân phó sao?”
“Không phải vậy, không phải vậy” Làm như vậy là không được, nào có chuyện giao cho người khác làm việc lại âm thầm ở sau lưng nghe ngóng điều tra, thế thì làm gì có phong phạm của con cháu thế gia. Không nên làm vậy thì làm thế nào đây? Hắn ngập ngừng nói “ Con, con, con….” Từ Lệnh Nghi cũng không muốn làm khó nhi tử.
“Con có biết vì sao ta lại muốn tra chuyện của Đào Thành không?” Hắn thấp giọng nói “Bởi vì Đào Thành là quản sự con tín nhiệm nhất, chúng ta muốn đặt niềm tin vào một người thì phải hiểu rõ tính nết của hắn. Nhưng con lại không hiểu rõ tính nết của Đào Thành, chỉ dựa vào hắn là ruột thịt của thị tỳ mẫu thân con thì con liền tin cậy hắn vô điều kiện. Không chỉ giao Điền trang cho hắn, còn cho hắn thể diện ở trước mặt các quản sự khác, để cho hắn áp đảo những quản sự khác, nhưng lại không biết chuyện hắn làm. Chuyện này rất nguy hiểm. Sau này thủ hạ của con sẽ càng nhiều người, khi con muốn dùng người nào thì nhất định phải hiểu rõ hắn. Muốn hiểu biết một người thì phải nhìn vào những chuyện nhỏ mà họ làm. Mượn chuyện này mà nói, con dặn dò Đào Thành, hắn lập tức đi làm, có thể nói trong lòng hắn vẫn có con nhưng chỉ dùng một phần mười bạc con cho để mua vàng mã, có thể thấy được hắn rất tham lam. Một người có thể xử lý công việc nhưng lại tham lam thì thời điểm con giao việc cho hắn con phải chú ý không được giao quá nhiều ngân lượng cho hắn.”
Từ Tự Truân nghe “đầu lớn như cái đấu” miệng giống như “Nuốt cả quả táo” ( ý là nghe không có chọn lọc, không hiểu gì ) ép buộc mình phải nhớ lời của Phụ thân.
Mà vốn Cẩn ca nhi mơ màng ngủ say, không biết lúc nào đã mở mắt ra. Hắn nhìn chằm chằm vào phụ thân không chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
*******
Bọn họ đều đi Ngọc Tuyền Sơn nên mang đoàn xe cùng nhau vào thành.
Trong xe Từ Tự Truân cùng Cẩn ca nhi đã sớm ngủ say, một phải một trái dựa vào vai của Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi mắt mở thật to, trong bóng tối lóe lóe ra tia sáng.
Quản sự cầm lệnh bài của Từ Lệnh Nghi, đừng nói là quan binh thủ thành không tiến hành tra xét mà còn giúp đỡ dẹp mấy cái xe ngựa sang một bên để nhường cho họ một con đường.
Trở lại Hà Hoa lý đã là giờ Dần.
Thập Nhất Nương lo lắng đến một đêm không ngủ, khoát xiêm y xong liền ra đón.
“Không có chuyện gì” Từ Lệnh Nghi thần thái sang láng, chỉ nhẹ nhàng bế Cẩn ca nhi đang ngủ say. Căn bản còn nhìn không ra là người đã ngồi xe ngựa một ngày một đêm “Chúng ta đã ra ngoài đi dạo”.
Có thể là cảm giác được hơi thở của mẫu thân, Cẩn ca nhi mắt mở còn ngái ngủ, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Mẹ” Cẩn ca nhi vặn vẹo thân thể với tới Thập Nhất Nương “Chúng con và phụ thân đi xem điền trang của Tứ ca” hai tay ôm chặt cổ Thập Nhất Nương.
“Cẩn ca nhi” Từ Lệnh Nghi vội nói “ Mẫu thân ôm con không nổi, để Phụ thân ôm”.
Cẩn ca nhi đang nửa tỉnh nửa mê, vâng dạ mà làm nũng.
Thập Nhất Nương không có cách nào đành phải đưa hắn cho Từ Lệnh Nghi ôm, Sau đó ôm cổ của nàng, nàng siết chặt tay đem nhi tử vui đùa đưa về Sương phòng .
Từ Tự Truân cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn đi ba bước thành hai bước vào Đạm Bạc Trai rồi lại đi ra, vẻ mặt rất ngưng trọng.
“Ngũ thiếu gia đã dậy chưa?” vừa hỏi vừa đi đến chỗ của Từ Tự Giới.
“Nếu không chúng ta đi hỏi mẫu thân” Từ Tự Giới bị Từ Tự Truân đánh thức nghe hồi lâu cũng không nghe rõ Từ Tự Truân muốn nói gì, hắn không khỏi ngáp một cái “Mẫu thân trông coi công việc vặt trong phủ, ca có gì không hiểu thì đi hỏi mẫu thân”.
Thị tỳ của mẫu thân (Nguyên Nương) làm ra chuyện như vây, làm sao có thể lại đi hỏi mẫu thân (Thập Nhất Nương).
“Quên đi” Từ Tự Truân có chút đưa đám “ Chuyện này đừng kinh động Mẫu thân, đệ ngủ tiếp đi, ta về trước” Từ Tự Giới không có ý kiến nào tốt, không thể giúp được ca ca
Hắn suy nghĩ một lúc “ Sáng nay, Tứ ca còn phải đi thư phòng sao? Nếu không buổi tối chúng ta bàn lại tiếp chuyện này”.
“Cũng tốt” Từ Tự Truân suy nghĩ một chút “ Cũng tránh chậm trễ việc học của đệ”.
Từ Tự Truân gọi nha hoàn múc nước rửa mặt “ Nếu như Triệu tiên sinh thì còn xin phép nghỉ được, Thương tiên sinh ghét nhất là xin phép nghỉ hoc…
/755
|