Edit: Gà
Thập Nhất Nương nhìn đôi mắt tha thiết của La Tam phu nhân, không biết nên cười hay nên giận.
Nàng thế nhưng lại giúp đỡ Vương Thừa Tổ tranh đoạt quyền quản gia với Thập Nương.
Vương Thừa Tổ này đúng là không thể tưởng tượng nổi, dám đẩy chính cữu phụ của mình ra mặt giúp đỡ chèn ép mẫu thân của mình.
Nghĩ như vậy, Thập Nhất Nương không khỏi rùng mình một cái.
Đầu tiên hắn đích thân gửi thiệp cưới tới La gia, mượn dịp này để làm dịu đi quan hệ của hắn với La gia; sau đó lợi dụng ở hôn lễ hết sức ân cần chiêu đãi người nhà mẹ đẻ của Thập Nương, đạt tới mục đích kết giao với người của La gia. Hiện tại, đồ cùng chủy kiến* (lộ nguyên hình, cháy nhà ra mặt chuột).
*图穷匕见: Đồ cùng chủy kiến
- Giải thích: Đồ- bản đồ, Cùng- cuối cùng, Kiến- lộ ra
- Nguyên văn: “Chiến quốc sách- Yên quốc tam”: “Tần Vương vị Kha viết: Khởi, thủ Vũ Dương sở trì đồ. Kha ký thủ đồ phụng chi. Phát đồ, đồ cùng mà chủy kiến.”
(Tạm dịch: Lúc đầu, Vũ Dương cầm bản đồ. Kha đem bản đồ dâng lên. Mở bản đồ ra thì lộ ra thanh chủy thủ).
- Điển cố: Cuối thời Chiến quốc, nước Tần thực lực cường thịnh, sau khi đem quân tiêu diệt hai nước Hàn và Triệu xong, lại tiến quân đến nước Yên. Vì thế, thái tử Đan nước Yên quyết định phái người đi ám sát Tần Vương, muốn xoay chuyển thế cục. Thái tử Đan lựa chọn một vị dũng sĩ tên là Kinh Kha. Người này am hiểu kiếm thuật, là lựa chọn tốt nhất để đi ám sát Tần Vương. Để Kinh Kha có thể tiếp cận Tần Vương, thái tử đã chuẩn bị riêng cho Kha hai món đồ mà Tần Vương đang nóng lòng muốn có được: Thứ nhất, là thủ cấp của Phàn Vu Kỳ, một vị tướng Tần bỏ trốn đến nước Yên; thứ hai là bản đồ Đốc Kháng (nay là đông Trác Châu, tỉnh Hồ Bắc), tỏ ý là nước Yên nguyện đem vùng đất này dâng cho nước Tần. Hai món đồ này được để riêng biệt với nhau. Ở trong tráp, thanh chủy thủ dùng để ám sát Tần Vương được giấu ở tận cùng bên trong tấm bản đồ. Ngoài ra, thái tử Đan còn tìm cho Kha một trợ thủ, tên là Tần Vũ Dương. Khi lên đường, thái tử Đan và người bạn tốt của Kha là Cao Tiệm Ly trên người mặc tang phục, tiễn Kinh Kha tới bờ sông Dịch Thủy. Cao Tiệm Ly vì bọn họ tấu khúc “Dịch Thủy Hàn”.
Tần Vương khi biết được nước Yên phái người tới dâng hai món đồ mà hắn đang cần nhất thì rất đỗi vui mừng, tại cung Hàm Dương ở đô thành long trọng tiếp kiến bọn họ. Kinh Kha cầm tráp chứa thủ cấp Phàn Vu Kì đi phía trước, Tần Vũ Dương cầm tráp đựng bản đồ theo phía sau. Khi đi trên bậc điện, Tần Vũ Dương khẩn trương tới mức hai tay run rẩy, mặt biến sắc. Kinh Kha vội giải thích, cũng theo nguyện vọng của Tần Vương, tiếp nhận chiếc tráp có bản đồ ở trong tay Tần Vũ Dương, ngay tại đó mở ra, hai tay dâng lên Tần Vương. Tần Vương chậm rãi mở bản đồ, chăm chú quan sát. Khi mở đến gần cuối, đột nhiên lộ ra một thanh chủy thủ. Kinh Kha thấy chủy thủ lộ ra, tay trái tóm lấy ống tay áo của Tần Vương, tay phải rút chủy thủ đâm Tần Vương. Tuy nhiên, Kinh Kha lại đâm trượt. Tần Vương vội vàng rút kiếm tự vệ, nhưng lại không rút ra được. Vì thế hai người chạy vòng quanh cây cột. Vệ binh không được lệnh của Tần Vương, không dám tùy tiện xông lên.
Ngay tại thời khắc gay cấn này, thị thần của Tần Vương đột nhiên đem túi thuốc đánh Kinh Kha, cũng nhắc nhở Tần Vương rút thanh kiếm sau lưng ra. Tần Vương tỉnh ngộ, nhanh chóng rút kiếm, một kiếm chém đứt chân Kinh Kha. Kinh Kha ngã xuống, đem chủy thủ ném về phía vua Tần, nhưng không trúng. Cuối cùng, bị vệ binh vây quanh giết chết.
Nếu hắn không nóng vội như thế, nếu hắn không chọn La Tam gia không có tiếng nói gì trong nhà, không biết mọi chuyện sẽ là như thế nào.
Thập Nương, đơn giản chính là nuôi ong tay áo.
Mà La Tam gia và La Tam phu nhân giúp Vương Thừa Tổ phất cờ hò reo, càng khiến cho người ta khinh thường.
“Cái này, có vẻ không hay lắm!” Thập Nhất Nương không chút khách khí nói: “Thập tỷ ở goá, hành động bất tiện, người của Vương gia cũng đâu có nói gì, Tam ca sao lại cứ thích lo chuyện bao đồng, đi quản chuyện trong phủ Mậu quốc công người ta làm gì!”. La Tam phu nhân lặng người.
Nàng ở tại Yến Kinh, quan hệ của Thập Nương và Thập Nhất Nương như thế nào, người khác không biết, nhưng nàng lại rất rõ ràng. Lần này Mậu quốc công tới mời Tam gia uống rượu, lại ám chỉ nếu Tam gia có thể khiến cho mấy vị cậu, dì của La gia mở miệng nhắc tới việc này trước, hắn sẽ xuất ra một ngàn lượng bạc để tạ ơn, nàng lúc này mới nghĩ đến đi tìm Thập Nhất Nương. . . . . . Nàng không dám trông mong Thập Nhất Nương sẽ hỗ trợ, chỉ cần Thập Nhất Nương có thể giữ im lặng. . . . . . . Trong đám thân thích, địa vị của Thập Nhất Nương là cao nhất, chỉ cần nàng không tỏ ý phản đối, nàng chắc chắn có thể đi thuyết phục những người khác của La gia. Phải biết rằng, năm đó việc Đại thái thái qua đời, chắc chắn là có liên quan tới Thập Nương.
Không nghĩ tới Thập Nhất Nương lại nói như vậy.
“Thập Nhất cô phu nhân có điều không biết….”, La Tam phu nhân vội nói: “Là hai ngày trước Mậu quốc công có gặp Tam gia nhà chúng ta, nói một chút chuyện vặt trong nhà………”
“Mậu quốc công thân là cháu, tuổi còn trẻ, chưa trải qua sự đời, trong nhà có chuyện gì không ổn là nói với cậu mợ, đó là coi trọng các người, cũng là coi trọng người mẫu thân là Thập tỷ.” Thập Nhất Nương lười nhiều lời với loại người như vậy, không đợi nàng nói xong, liền cười cắt ngang lời của nàng. “Tam ca và Tam tẩu là trưởng bối, đáng lý ra phải đứng ra khuyên giải mới đúng, sao lại có thể đi nói lung tung, ngược lại để cho Thập tỷ đem chuyện quản gia giao cho Mậu quốc công. Mậu quốc công vừa mới thành thân. Người hiểu chuyện, sẽ nói Tam ca thân là cậu, đau lòng muội muội cực khổ trông nom việc trong nhà, muốn Mậu quốc công sớm một chút tiếp quản chuyện gia đình, đây là muốn tốt cho Vương gia; nhưng người không biết, sẽ cho rằng Thập tỷ đã gây ra chuyện đại ác không thể tha thứ gì đó, ngay đến huynh đệ nhà mẹ đẻ cũng không nhìn nổi, không muốn để cho tỷ ấy nhúng tay vào chuyện trong phủ Quốc công nữa. . . . . .”
Cái tội danh này chụp lên đầu quả thực quá lớn.
Trong lòng La Tam phu nhân không khỏi âm thầm hối hận.
Sớm biết như vậy, nên đi thương lượng với Tứ cô phu nhân trước. Dù nói thế nào đi nữa, Tứ cô phu nhân với Tam gia cũng là huynh muội ruột, sẽ không làm ngơ khiến cho Tam gia phải chịu thiệt.
“Tam gia chúng ta tuyệt đối không có ý tứ này.” Thần sắc của nàng trở nên hết sức khó xử, “Là Mậu quốc công nói Thập Nhất cô phu nhân mấy năm nay không hề dễ dàng, Tam gia chúng ta lúc này mới có tâm tư như vậy. . . . .”
“Cái này là Tam ca và Tam tẩu không đúng rồi.” Thập Nhất Nương một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho bọn họ, không chút khách khí nói: “Đừng nói ta chỉ là dì nhà mẹ, không tới phiên ta nói chuyện. Chính là Vương gia xem xét thân thích trên dưới, mới mời ta đến bàn bạc, mà còn phải hỏi qua ý tứ của đại ca nữa mới được. Sao có chuyện làm cậu mà không được biết rõ ràng mọi chuyện. Ta cảm thấy Mậu quốc công tuổi còn nhỏ, Thập tỷ đã quản lý công việc ở phủ Quốc công nhiều năm như vậy, chuyện trong nhà vẫn thỏa đáng. Chưa nghe nói qua bởi vì nguyên nhân ở góa mà gây ra sơ xuất gì. Vì nguyên nhân này mà giao việc trong nhà cho Mậu quốc công vẫn còn trẻ tuổi xử lý, không phải là quá gấp gáp sao.”
Thái độ vô cùng rõ ràng.
Sau đó bưng chén trà lên.
La Tam phu nhân mặt đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu. Đâu còn mặt mũi ngồi ở đó nữa. Lập tức đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương lắc đầu. Dặn dò Hổ Phách: “Ngươi đi tới chỗ Tứ tỷ một chuyến, đem toàn bộ những lời mà Tam tẩu vừa nói với ta, nói rõ ngọn ngành cho nàng biết. Người phòng họ nếu có chuyện gì, vẫn nên để nàng ra mặt giúp đỡ.” Lại viết phong thư để Hổ Phách đưa tới ngõ Cung Huyền chỗ La Chấn Hưng.
Hổ Phách cung kính đáp “Vâng”, rồi do dự nói: “Còn chỗ Thập di?”, “Ngươi cũng đi nói với nàng một tiếng đi!”, Thập Nhất Nương lạnh nhạt nói, “Quan hệ giữa chúng ta là một chuyện, nhưng gặp phải chuyện như vậy, dù thế nào ta vẫn muốn nhắc nhở nàng một câu. Về phần nàng có tin hay không, có nghe hay không thì tùy, đó là chuyện của nàng!”
Hổ Phách lên tiếng trả lời rồi đi.
Tứ nương bên kia liền viết một phong thư nói lời cảm ơn cùng với vài thước vải tốt nhất để cho Hổ Phách mang qua, coi như là cảm tạ Thập Nhất Nương. Mà Thập Nương nghe nói là Hổ Phách phụng mệnh Thập Nhất Nương đến gặp nàng, lại không hề muốn gặp mặt Hổ Phách.
Hổ Phách không còn cách nào khác đành phải đem chuyện này ngầm nói với Ngân Bình.
Ngân Bình quá sợ hãi, để cho Kim Liên tiếp Hổ Phách, còn bản thân thì đi bẩm báo một tiếng, kết quả Thập Nương vẫn không muốn gặp Hổ Phách.
“Quên đi!” Thập Nhất Nương cảm thấy hiện tại Thập Nương không chỉ cổ quái, mà còn hoang đường. Nàng thở dài, “Việc nên làm ta đều đã làm, không thẹn với lương tâm là được rồi!”, Hổ Phách cười khổ.
Thập Nhất Nương tạm thời đem chuyện này ném ra sau đầu, bận rộn thu hồi các đồ nội thất mùa đông ở các phòng, thay vào đó là đồ nội thất mùa xuân, theo lệ cấp phát xiêm y mùa xuân, đặt mua trang phục mùa hè. . . . . . Đến khi hết bận, đã là hạ tuần tháng hai, lại phải bắt đầu chuẩn bị để đúng mùng ba tháng ba mở tiệc chiêu đãi.
“Mùng ba tháng ba chúng ta tới Lưu Phương ổ là được!” Thái phu nhân nói, “Nếu thời tiết tốt, chúng ta sẽ đi chèo thuyền. Nếu thời tiết không tốt, ngồi trong lương đình ở Lưu Phương ổ nghe Xuân Vũ, cũng là việc vô cùng tao nhã.”
Từ mùng ba tháng ba năm ấy, sau khi Thập Nhất Nương mời Lâm Đại phu nhân, Chu phu nhân và một số phụ nhân trẻ tuổi khác đến Nghiên Xuân Đình “Ăn cơm dã ngoại”, Thái phu nhân vẫn luôn nhớ kỹ.
“Vâng!” Thập Nhất Nương cảm thấy mỗi ngày đều ngồi ở Điểm Xuân Đường nghe hí, cứ như vậy mãi, thì quá nhàm chán, “Vậy chúng ta sẽ thiết yến ở Lưu Phương ổ.” Nói xong, lại hỏi ý kiến Thái phu nhân, “Người xem, chúng ta có nên mời hai nữ tiên sinh Thuyết cổ* (nói trống) đến để thuyết cổ không? Coi như là ứng với cảnh đẹp ý vui. Chỉ là không biết ở Yến Kinh vị nữ tiên sinh nào thuyết cổ hay nhất? Mùng ba tháng ba tới có thể tới hay không?”
*Thuyết cổ (说鼓)
Một loại khúc ở Hồ Bắc, còn có tên khác là “Kinh Châu thuyết cổ” . Lưu hành ở một số vùng của thành phố Kinh Châu, tỉnh Hồ Bắc (gồm các huyện Công An, Giám Lợi, thị xã Thạch Thủ, Tùng Tư), và một số vùng lân cận thuộc tỉnh Hồ Nam. Là một loại khúc nghệ (nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương, lưu hành trong dân gian), trong đó nói là chính, lời nói mang vần điệu, đánh trống kể truyện, dùng kèn Tỏa nột (Xô-na) để đệm. Những nghệ nhân lớn tuổi cho rằng “Thuyết cổ” bắt nguồn từ “Từ thoại” (một hình thức văn học xuôi và thơ xen lẫn) của thời nhà Nguyên, nhà Minh. Biểu diễn Thuyết cổ thường “Giống như xướng giống như nói, giống như nói giống như xướng, nói hát có nhịp phách, câu chữ có làn điệu”. Đến chỗ phân đoạn thì dùng xướng để chuyển sang một đoạn khác, gọi là”Thượng vận cắt đứt, hạ vận chỉ lộ (có thể thay đổi vần điệu)”. Câu thức phân đoạn thành các loại bốn, sáu, tám mười.
Đang nói chuyện, thì Hổ Phách thần sắc có chút hoảng hốt đi tới. Thấy Thập Nhất Nương và Thái phu nhân nói chuyện, nàng không dám ngắt lời, vẻ mặt lo lắng đứng ở nơi đó, có vẻ vô cùng bất an.
Thái phu nhân biết nàng là trợ thủ đắc lực nhất của Thập Nhất Nương, cũng biết nàng tính tình rất trầm ổn, kêu nàng tới: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau tới đây bẩm báo xem sao!”
Hổ Phách bước lên phía trước hành lễ với Thái phu nhân, rồi vội vàng nói: “Thập di phủ Mậu quốc công đột nhiên qua đời. Hầu gia đặc biệt sai nô tỳ tới đây báo với phu nhân một tiếng.” , Thập di phủ Mậu quốc công. . . . . . , Thập Nhất Nương một lúc lâu sau mới kịp phản ứng.
“Chuyện xảy ra lúc nào?” Nàng nghe thấy giọng nói của mình có chút chói tai, “Ai tới báo tang? Người báo tang đang ở đâu?”
“Có nhầm lẫn gì không?” Thái phu nhân có vẻ không tin, “Nàng còn trẻ như vậy, sao có thể đi nhanh như thế?” Lão nhân gia nghĩ đến mùng ba tháng ba năm ấy, Thập Nương dung nhan tươi sáng, tươi cười rực rỡ, giữa một đám nữ tử dịu ngoan khiêm nhường, nổi bật như ánh sáng ngày hè. . . . . . Ngữ khí không khỏi có chút buồn bã, “Đi như thế nào? Có trăn trối gì không?”
“Nô tỳ cũng không rõ.” Hổ Phách nhẹ giọng nói, “Người tới đưa thư báo là một bà tử ở phủ Mậu quốc công, nô tỳ đã dẫn tới đây . . . . . .”
Thập Nhất Nương và Thập Nương là tỷ muội cùng phòng, các nghi lễ tiếp theo, Thập Nhất Nương chắc chắn sẽ tham gia vào lễ khâm liệm nhập quan của nàng. Sau lễ nhập quan mới chính thức báo tang. Vì vậy Vương gia phái bà tử tới trước báo cho Thập Nhất Nương.
Hổ Phách vừa dứt lời, Thái phu nhân đã nói: “Mau để nàng tiến vào! Mau để nàng tiến vào!”
Nàng xoay người dẫn bà tử đi vào.
“Thái thái là giờ Sửu sáng hôm nay đi.” Bà tử kia nói chuyện, ánh mắt hơi lóe lên, “Sáng sớm nay Quốc công gia vội phái nô tỳ tới chỗ phu nhân báo tang. Thái thái nhà chúng ta bị bệnh đã nhiều năm, trước khi Quốc công gia thành thân sức khỏe vẫn luôn không tốt, nhưng mỗi lần đều cố gắng gượng dậy.
Quốc công gia còn tưởng rằng lần này Thái thái cũng sẽ không có chuyện gì, lúc nha hoàn chăm sóc ở bên cạnh nhịn không được ghé vào bên giường ngủ gật, thái thái liền. . . . . .” Bà tử kia rơi xuống vài giọt nước mắt, “Quốc công gia khóc đến chết đi sống lại, phải dựa vào hương an thần mới có thể nghỉ ngơi được một chút. . . . . .”
“Đứa nhỏ này!”, Thái phu nhân vô cùng cảm khái thở dài một tiếng, nói với Thập Nhất Nương, “Vậy con cũng nhanh qua đó xem một chút đi! Tối nay nếu không tiện về, thì cứ ở lại bên đó cũng được! Cẩn Ca Nhi đã có ta trông nom rồi!”
Thập Nhất Nương tạ ơn rồi mang theo Hổ Phách đến phủ Mậu quốc công.
Phủ Mậu quốc công đã giăng màn trắng, nhóm đầy tớ già bên hông cũng thắt vải bố trắng, mặc dù vẫn chưa dựng linh đường (nơi để linh cữu, để người ta đến viếng), nhưng màn che bàn để bố trí linh đường, đệm quỳ hồng bạch, bồn hoa và người giấy đều đã được chuẩn bị rất tốt, đám tiểu hài tử không hiểu chuyện vây quanh nhìn xem người giấy.
“Động tác nhanh thật!” Hổ Phách đỡ Thập Nhất Nương xuống xe ngựa, bình luận.
Thập Nhất Nương trong lòng cũng khẽ động.
Giờ Sửu hôm nay đi, thời điểm nàng nhận được tin báo, cũng mới là đầu giờ Tỵ thôi. . . . . . Vương gia giống như đã sớm chuẩn bị xong, dường như chỉ đang chờ Thập Nương tắt thở….
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Thập Nhất Nương vội vàng lắc đầu, tự nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Vương Thừa Tổ đi tới đón.
Hai mắt hắn sưng đỏ, thần sắc tiều tụy, tang y trắng nhàu nhĩ, giống như cả đêm không ngủ, làm cho người ta cho người ta có cảm giác đau thương
“Thập Nhất di, ngài đã tới!” Hắn ngồi xổm ở trước mặt Thập Nhất Nương, nước mắt lã chã rơi, “Cháu đã thành hài tử không có mẹ, kính xin dì sau này hãy coi cháu như thân sinh ruột thịt của mình. . . . . . Để cháu cũng có mẫu thân mà hiếu thuận!”
Thập Nhất Nương chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Dẫn ta đến chỗ mẫu thân ngươi!”
“Dạ!” Vương Thừa Tổ một bộ dáng yếu ớt, phải nhờ người bên cạnh giúp đứng dậy, dẫn Thập Nhất Nương tới chính phòng.
Tân nương tử của Vương Thừa Tổ toàn thân mặc bộ đồ hiếu, ánh mắt hồng hồng, ngồi ở bên cạnh mấy phụ nhân.
Thấy Thập Nhất Nương đi vào, tất cả mọi người đứng lên.
Thập Nhất Nương nhìn thấy mẹ ruột của Vương Thừa Tổ.
Nàng ta thấy Thập Nhất Nương nhìn mình, vội cúi đầu.
Thập Nhất Nương cước bộ không ngừng, đi vào trong phòng.
Ở chính giữa phòng đặt một chiếc giường Thái Bình sơn màu đen, giường được trải một lớp lụa Trữ trù* màu lam, nằm phía trên là một nữ tử mặc áo liệm đỏ thẫm.
*Trữ trù (宁绸): một loại hàng dệt tơ, được dệt từ tơ tằm, có vân nghiêng rõ ràng, bề mặt lụa rất phẳng phiu, tính chất bền chắc.
Đôi mày thon dài, vầng trán rộng, sống mũi cao thẳng. . . . . . , chẳng phải là Thập Nương đây sao?
Mái tóc đen nhánh của nàng được búi thành kiểu Mẫu Đơn Kế, đeo đồ trang sức bằng vàng ròng, trang điểm nhàn nhạt, mặc dù gầy, nhưng nhìn qua sắc mặt hồng nhuận, thần sắc an tường, giống như đang ngủ say.
Thập Nhất Nương sửng sốt. !
Thập Nhất Nương nhìn đôi mắt tha thiết của La Tam phu nhân, không biết nên cười hay nên giận.
Nàng thế nhưng lại giúp đỡ Vương Thừa Tổ tranh đoạt quyền quản gia với Thập Nương.
Vương Thừa Tổ này đúng là không thể tưởng tượng nổi, dám đẩy chính cữu phụ của mình ra mặt giúp đỡ chèn ép mẫu thân của mình.
Nghĩ như vậy, Thập Nhất Nương không khỏi rùng mình một cái.
Đầu tiên hắn đích thân gửi thiệp cưới tới La gia, mượn dịp này để làm dịu đi quan hệ của hắn với La gia; sau đó lợi dụng ở hôn lễ hết sức ân cần chiêu đãi người nhà mẹ đẻ của Thập Nương, đạt tới mục đích kết giao với người của La gia. Hiện tại, đồ cùng chủy kiến* (lộ nguyên hình, cháy nhà ra mặt chuột).
*图穷匕见: Đồ cùng chủy kiến
- Giải thích: Đồ- bản đồ, Cùng- cuối cùng, Kiến- lộ ra
- Nguyên văn: “Chiến quốc sách- Yên quốc tam”: “Tần Vương vị Kha viết: Khởi, thủ Vũ Dương sở trì đồ. Kha ký thủ đồ phụng chi. Phát đồ, đồ cùng mà chủy kiến.”
(Tạm dịch: Lúc đầu, Vũ Dương cầm bản đồ. Kha đem bản đồ dâng lên. Mở bản đồ ra thì lộ ra thanh chủy thủ).
- Điển cố: Cuối thời Chiến quốc, nước Tần thực lực cường thịnh, sau khi đem quân tiêu diệt hai nước Hàn và Triệu xong, lại tiến quân đến nước Yên. Vì thế, thái tử Đan nước Yên quyết định phái người đi ám sát Tần Vương, muốn xoay chuyển thế cục. Thái tử Đan lựa chọn một vị dũng sĩ tên là Kinh Kha. Người này am hiểu kiếm thuật, là lựa chọn tốt nhất để đi ám sát Tần Vương. Để Kinh Kha có thể tiếp cận Tần Vương, thái tử đã chuẩn bị riêng cho Kha hai món đồ mà Tần Vương đang nóng lòng muốn có được: Thứ nhất, là thủ cấp của Phàn Vu Kỳ, một vị tướng Tần bỏ trốn đến nước Yên; thứ hai là bản đồ Đốc Kháng (nay là đông Trác Châu, tỉnh Hồ Bắc), tỏ ý là nước Yên nguyện đem vùng đất này dâng cho nước Tần. Hai món đồ này được để riêng biệt với nhau. Ở trong tráp, thanh chủy thủ dùng để ám sát Tần Vương được giấu ở tận cùng bên trong tấm bản đồ. Ngoài ra, thái tử Đan còn tìm cho Kha một trợ thủ, tên là Tần Vũ Dương. Khi lên đường, thái tử Đan và người bạn tốt của Kha là Cao Tiệm Ly trên người mặc tang phục, tiễn Kinh Kha tới bờ sông Dịch Thủy. Cao Tiệm Ly vì bọn họ tấu khúc “Dịch Thủy Hàn”.
Tần Vương khi biết được nước Yên phái người tới dâng hai món đồ mà hắn đang cần nhất thì rất đỗi vui mừng, tại cung Hàm Dương ở đô thành long trọng tiếp kiến bọn họ. Kinh Kha cầm tráp chứa thủ cấp Phàn Vu Kì đi phía trước, Tần Vũ Dương cầm tráp đựng bản đồ theo phía sau. Khi đi trên bậc điện, Tần Vũ Dương khẩn trương tới mức hai tay run rẩy, mặt biến sắc. Kinh Kha vội giải thích, cũng theo nguyện vọng của Tần Vương, tiếp nhận chiếc tráp có bản đồ ở trong tay Tần Vũ Dương, ngay tại đó mở ra, hai tay dâng lên Tần Vương. Tần Vương chậm rãi mở bản đồ, chăm chú quan sát. Khi mở đến gần cuối, đột nhiên lộ ra một thanh chủy thủ. Kinh Kha thấy chủy thủ lộ ra, tay trái tóm lấy ống tay áo của Tần Vương, tay phải rút chủy thủ đâm Tần Vương. Tuy nhiên, Kinh Kha lại đâm trượt. Tần Vương vội vàng rút kiếm tự vệ, nhưng lại không rút ra được. Vì thế hai người chạy vòng quanh cây cột. Vệ binh không được lệnh của Tần Vương, không dám tùy tiện xông lên.
Ngay tại thời khắc gay cấn này, thị thần của Tần Vương đột nhiên đem túi thuốc đánh Kinh Kha, cũng nhắc nhở Tần Vương rút thanh kiếm sau lưng ra. Tần Vương tỉnh ngộ, nhanh chóng rút kiếm, một kiếm chém đứt chân Kinh Kha. Kinh Kha ngã xuống, đem chủy thủ ném về phía vua Tần, nhưng không trúng. Cuối cùng, bị vệ binh vây quanh giết chết.
Nếu hắn không nóng vội như thế, nếu hắn không chọn La Tam gia không có tiếng nói gì trong nhà, không biết mọi chuyện sẽ là như thế nào.
Thập Nương, đơn giản chính là nuôi ong tay áo.
Mà La Tam gia và La Tam phu nhân giúp Vương Thừa Tổ phất cờ hò reo, càng khiến cho người ta khinh thường.
“Cái này, có vẻ không hay lắm!” Thập Nhất Nương không chút khách khí nói: “Thập tỷ ở goá, hành động bất tiện, người của Vương gia cũng đâu có nói gì, Tam ca sao lại cứ thích lo chuyện bao đồng, đi quản chuyện trong phủ Mậu quốc công người ta làm gì!”. La Tam phu nhân lặng người.
Nàng ở tại Yến Kinh, quan hệ của Thập Nương và Thập Nhất Nương như thế nào, người khác không biết, nhưng nàng lại rất rõ ràng. Lần này Mậu quốc công tới mời Tam gia uống rượu, lại ám chỉ nếu Tam gia có thể khiến cho mấy vị cậu, dì của La gia mở miệng nhắc tới việc này trước, hắn sẽ xuất ra một ngàn lượng bạc để tạ ơn, nàng lúc này mới nghĩ đến đi tìm Thập Nhất Nương. . . . . . Nàng không dám trông mong Thập Nhất Nương sẽ hỗ trợ, chỉ cần Thập Nhất Nương có thể giữ im lặng. . . . . . . Trong đám thân thích, địa vị của Thập Nhất Nương là cao nhất, chỉ cần nàng không tỏ ý phản đối, nàng chắc chắn có thể đi thuyết phục những người khác của La gia. Phải biết rằng, năm đó việc Đại thái thái qua đời, chắc chắn là có liên quan tới Thập Nương.
Không nghĩ tới Thập Nhất Nương lại nói như vậy.
“Thập Nhất cô phu nhân có điều không biết….”, La Tam phu nhân vội nói: “Là hai ngày trước Mậu quốc công có gặp Tam gia nhà chúng ta, nói một chút chuyện vặt trong nhà………”
“Mậu quốc công thân là cháu, tuổi còn trẻ, chưa trải qua sự đời, trong nhà có chuyện gì không ổn là nói với cậu mợ, đó là coi trọng các người, cũng là coi trọng người mẫu thân là Thập tỷ.” Thập Nhất Nương lười nhiều lời với loại người như vậy, không đợi nàng nói xong, liền cười cắt ngang lời của nàng. “Tam ca và Tam tẩu là trưởng bối, đáng lý ra phải đứng ra khuyên giải mới đúng, sao lại có thể đi nói lung tung, ngược lại để cho Thập tỷ đem chuyện quản gia giao cho Mậu quốc công. Mậu quốc công vừa mới thành thân. Người hiểu chuyện, sẽ nói Tam ca thân là cậu, đau lòng muội muội cực khổ trông nom việc trong nhà, muốn Mậu quốc công sớm một chút tiếp quản chuyện gia đình, đây là muốn tốt cho Vương gia; nhưng người không biết, sẽ cho rằng Thập tỷ đã gây ra chuyện đại ác không thể tha thứ gì đó, ngay đến huynh đệ nhà mẹ đẻ cũng không nhìn nổi, không muốn để cho tỷ ấy nhúng tay vào chuyện trong phủ Quốc công nữa. . . . . .”
Cái tội danh này chụp lên đầu quả thực quá lớn.
Trong lòng La Tam phu nhân không khỏi âm thầm hối hận.
Sớm biết như vậy, nên đi thương lượng với Tứ cô phu nhân trước. Dù nói thế nào đi nữa, Tứ cô phu nhân với Tam gia cũng là huynh muội ruột, sẽ không làm ngơ khiến cho Tam gia phải chịu thiệt.
“Tam gia chúng ta tuyệt đối không có ý tứ này.” Thần sắc của nàng trở nên hết sức khó xử, “Là Mậu quốc công nói Thập Nhất cô phu nhân mấy năm nay không hề dễ dàng, Tam gia chúng ta lúc này mới có tâm tư như vậy. . . . .”
“Cái này là Tam ca và Tam tẩu không đúng rồi.” Thập Nhất Nương một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho bọn họ, không chút khách khí nói: “Đừng nói ta chỉ là dì nhà mẹ, không tới phiên ta nói chuyện. Chính là Vương gia xem xét thân thích trên dưới, mới mời ta đến bàn bạc, mà còn phải hỏi qua ý tứ của đại ca nữa mới được. Sao có chuyện làm cậu mà không được biết rõ ràng mọi chuyện. Ta cảm thấy Mậu quốc công tuổi còn nhỏ, Thập tỷ đã quản lý công việc ở phủ Quốc công nhiều năm như vậy, chuyện trong nhà vẫn thỏa đáng. Chưa nghe nói qua bởi vì nguyên nhân ở góa mà gây ra sơ xuất gì. Vì nguyên nhân này mà giao việc trong nhà cho Mậu quốc công vẫn còn trẻ tuổi xử lý, không phải là quá gấp gáp sao.”
Thái độ vô cùng rõ ràng.
Sau đó bưng chén trà lên.
La Tam phu nhân mặt đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu. Đâu còn mặt mũi ngồi ở đó nữa. Lập tức đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương lắc đầu. Dặn dò Hổ Phách: “Ngươi đi tới chỗ Tứ tỷ một chuyến, đem toàn bộ những lời mà Tam tẩu vừa nói với ta, nói rõ ngọn ngành cho nàng biết. Người phòng họ nếu có chuyện gì, vẫn nên để nàng ra mặt giúp đỡ.” Lại viết phong thư để Hổ Phách đưa tới ngõ Cung Huyền chỗ La Chấn Hưng.
Hổ Phách cung kính đáp “Vâng”, rồi do dự nói: “Còn chỗ Thập di?”, “Ngươi cũng đi nói với nàng một tiếng đi!”, Thập Nhất Nương lạnh nhạt nói, “Quan hệ giữa chúng ta là một chuyện, nhưng gặp phải chuyện như vậy, dù thế nào ta vẫn muốn nhắc nhở nàng một câu. Về phần nàng có tin hay không, có nghe hay không thì tùy, đó là chuyện của nàng!”
Hổ Phách lên tiếng trả lời rồi đi.
Tứ nương bên kia liền viết một phong thư nói lời cảm ơn cùng với vài thước vải tốt nhất để cho Hổ Phách mang qua, coi như là cảm tạ Thập Nhất Nương. Mà Thập Nương nghe nói là Hổ Phách phụng mệnh Thập Nhất Nương đến gặp nàng, lại không hề muốn gặp mặt Hổ Phách.
Hổ Phách không còn cách nào khác đành phải đem chuyện này ngầm nói với Ngân Bình.
Ngân Bình quá sợ hãi, để cho Kim Liên tiếp Hổ Phách, còn bản thân thì đi bẩm báo một tiếng, kết quả Thập Nương vẫn không muốn gặp Hổ Phách.
“Quên đi!” Thập Nhất Nương cảm thấy hiện tại Thập Nương không chỉ cổ quái, mà còn hoang đường. Nàng thở dài, “Việc nên làm ta đều đã làm, không thẹn với lương tâm là được rồi!”, Hổ Phách cười khổ.
Thập Nhất Nương tạm thời đem chuyện này ném ra sau đầu, bận rộn thu hồi các đồ nội thất mùa đông ở các phòng, thay vào đó là đồ nội thất mùa xuân, theo lệ cấp phát xiêm y mùa xuân, đặt mua trang phục mùa hè. . . . . . Đến khi hết bận, đã là hạ tuần tháng hai, lại phải bắt đầu chuẩn bị để đúng mùng ba tháng ba mở tiệc chiêu đãi.
“Mùng ba tháng ba chúng ta tới Lưu Phương ổ là được!” Thái phu nhân nói, “Nếu thời tiết tốt, chúng ta sẽ đi chèo thuyền. Nếu thời tiết không tốt, ngồi trong lương đình ở Lưu Phương ổ nghe Xuân Vũ, cũng là việc vô cùng tao nhã.”
Từ mùng ba tháng ba năm ấy, sau khi Thập Nhất Nương mời Lâm Đại phu nhân, Chu phu nhân và một số phụ nhân trẻ tuổi khác đến Nghiên Xuân Đình “Ăn cơm dã ngoại”, Thái phu nhân vẫn luôn nhớ kỹ.
“Vâng!” Thập Nhất Nương cảm thấy mỗi ngày đều ngồi ở Điểm Xuân Đường nghe hí, cứ như vậy mãi, thì quá nhàm chán, “Vậy chúng ta sẽ thiết yến ở Lưu Phương ổ.” Nói xong, lại hỏi ý kiến Thái phu nhân, “Người xem, chúng ta có nên mời hai nữ tiên sinh Thuyết cổ* (nói trống) đến để thuyết cổ không? Coi như là ứng với cảnh đẹp ý vui. Chỉ là không biết ở Yến Kinh vị nữ tiên sinh nào thuyết cổ hay nhất? Mùng ba tháng ba tới có thể tới hay không?”
*Thuyết cổ (说鼓)
Một loại khúc ở Hồ Bắc, còn có tên khác là “Kinh Châu thuyết cổ” . Lưu hành ở một số vùng của thành phố Kinh Châu, tỉnh Hồ Bắc (gồm các huyện Công An, Giám Lợi, thị xã Thạch Thủ, Tùng Tư), và một số vùng lân cận thuộc tỉnh Hồ Nam. Là một loại khúc nghệ (nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương, lưu hành trong dân gian), trong đó nói là chính, lời nói mang vần điệu, đánh trống kể truyện, dùng kèn Tỏa nột (Xô-na) để đệm. Những nghệ nhân lớn tuổi cho rằng “Thuyết cổ” bắt nguồn từ “Từ thoại” (một hình thức văn học xuôi và thơ xen lẫn) của thời nhà Nguyên, nhà Minh. Biểu diễn Thuyết cổ thường “Giống như xướng giống như nói, giống như nói giống như xướng, nói hát có nhịp phách, câu chữ có làn điệu”. Đến chỗ phân đoạn thì dùng xướng để chuyển sang một đoạn khác, gọi là”Thượng vận cắt đứt, hạ vận chỉ lộ (có thể thay đổi vần điệu)”. Câu thức phân đoạn thành các loại bốn, sáu, tám mười.
Đang nói chuyện, thì Hổ Phách thần sắc có chút hoảng hốt đi tới. Thấy Thập Nhất Nương và Thái phu nhân nói chuyện, nàng không dám ngắt lời, vẻ mặt lo lắng đứng ở nơi đó, có vẻ vô cùng bất an.
Thái phu nhân biết nàng là trợ thủ đắc lực nhất của Thập Nhất Nương, cũng biết nàng tính tình rất trầm ổn, kêu nàng tới: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau tới đây bẩm báo xem sao!”
Hổ Phách bước lên phía trước hành lễ với Thái phu nhân, rồi vội vàng nói: “Thập di phủ Mậu quốc công đột nhiên qua đời. Hầu gia đặc biệt sai nô tỳ tới đây báo với phu nhân một tiếng.” , Thập di phủ Mậu quốc công. . . . . . , Thập Nhất Nương một lúc lâu sau mới kịp phản ứng.
“Chuyện xảy ra lúc nào?” Nàng nghe thấy giọng nói của mình có chút chói tai, “Ai tới báo tang? Người báo tang đang ở đâu?”
“Có nhầm lẫn gì không?” Thái phu nhân có vẻ không tin, “Nàng còn trẻ như vậy, sao có thể đi nhanh như thế?” Lão nhân gia nghĩ đến mùng ba tháng ba năm ấy, Thập Nương dung nhan tươi sáng, tươi cười rực rỡ, giữa một đám nữ tử dịu ngoan khiêm nhường, nổi bật như ánh sáng ngày hè. . . . . . Ngữ khí không khỏi có chút buồn bã, “Đi như thế nào? Có trăn trối gì không?”
“Nô tỳ cũng không rõ.” Hổ Phách nhẹ giọng nói, “Người tới đưa thư báo là một bà tử ở phủ Mậu quốc công, nô tỳ đã dẫn tới đây . . . . . .”
Thập Nhất Nương và Thập Nương là tỷ muội cùng phòng, các nghi lễ tiếp theo, Thập Nhất Nương chắc chắn sẽ tham gia vào lễ khâm liệm nhập quan của nàng. Sau lễ nhập quan mới chính thức báo tang. Vì vậy Vương gia phái bà tử tới trước báo cho Thập Nhất Nương.
Hổ Phách vừa dứt lời, Thái phu nhân đã nói: “Mau để nàng tiến vào! Mau để nàng tiến vào!”
Nàng xoay người dẫn bà tử đi vào.
“Thái thái là giờ Sửu sáng hôm nay đi.” Bà tử kia nói chuyện, ánh mắt hơi lóe lên, “Sáng sớm nay Quốc công gia vội phái nô tỳ tới chỗ phu nhân báo tang. Thái thái nhà chúng ta bị bệnh đã nhiều năm, trước khi Quốc công gia thành thân sức khỏe vẫn luôn không tốt, nhưng mỗi lần đều cố gắng gượng dậy.
Quốc công gia còn tưởng rằng lần này Thái thái cũng sẽ không có chuyện gì, lúc nha hoàn chăm sóc ở bên cạnh nhịn không được ghé vào bên giường ngủ gật, thái thái liền. . . . . .” Bà tử kia rơi xuống vài giọt nước mắt, “Quốc công gia khóc đến chết đi sống lại, phải dựa vào hương an thần mới có thể nghỉ ngơi được một chút. . . . . .”
“Đứa nhỏ này!”, Thái phu nhân vô cùng cảm khái thở dài một tiếng, nói với Thập Nhất Nương, “Vậy con cũng nhanh qua đó xem một chút đi! Tối nay nếu không tiện về, thì cứ ở lại bên đó cũng được! Cẩn Ca Nhi đã có ta trông nom rồi!”
Thập Nhất Nương tạ ơn rồi mang theo Hổ Phách đến phủ Mậu quốc công.
Phủ Mậu quốc công đã giăng màn trắng, nhóm đầy tớ già bên hông cũng thắt vải bố trắng, mặc dù vẫn chưa dựng linh đường (nơi để linh cữu, để người ta đến viếng), nhưng màn che bàn để bố trí linh đường, đệm quỳ hồng bạch, bồn hoa và người giấy đều đã được chuẩn bị rất tốt, đám tiểu hài tử không hiểu chuyện vây quanh nhìn xem người giấy.
“Động tác nhanh thật!” Hổ Phách đỡ Thập Nhất Nương xuống xe ngựa, bình luận.
Thập Nhất Nương trong lòng cũng khẽ động.
Giờ Sửu hôm nay đi, thời điểm nàng nhận được tin báo, cũng mới là đầu giờ Tỵ thôi. . . . . . Vương gia giống như đã sớm chuẩn bị xong, dường như chỉ đang chờ Thập Nương tắt thở….
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Thập Nhất Nương vội vàng lắc đầu, tự nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Vương Thừa Tổ đi tới đón.
Hai mắt hắn sưng đỏ, thần sắc tiều tụy, tang y trắng nhàu nhĩ, giống như cả đêm không ngủ, làm cho người ta cho người ta có cảm giác đau thương
“Thập Nhất di, ngài đã tới!” Hắn ngồi xổm ở trước mặt Thập Nhất Nương, nước mắt lã chã rơi, “Cháu đã thành hài tử không có mẹ, kính xin dì sau này hãy coi cháu như thân sinh ruột thịt của mình. . . . . . Để cháu cũng có mẫu thân mà hiếu thuận!”
Thập Nhất Nương chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Dẫn ta đến chỗ mẫu thân ngươi!”
“Dạ!” Vương Thừa Tổ một bộ dáng yếu ớt, phải nhờ người bên cạnh giúp đứng dậy, dẫn Thập Nhất Nương tới chính phòng.
Tân nương tử của Vương Thừa Tổ toàn thân mặc bộ đồ hiếu, ánh mắt hồng hồng, ngồi ở bên cạnh mấy phụ nhân.
Thấy Thập Nhất Nương đi vào, tất cả mọi người đứng lên.
Thập Nhất Nương nhìn thấy mẹ ruột của Vương Thừa Tổ.
Nàng ta thấy Thập Nhất Nương nhìn mình, vội cúi đầu.
Thập Nhất Nương cước bộ không ngừng, đi vào trong phòng.
Ở chính giữa phòng đặt một chiếc giường Thái Bình sơn màu đen, giường được trải một lớp lụa Trữ trù* màu lam, nằm phía trên là một nữ tử mặc áo liệm đỏ thẫm.
*Trữ trù (宁绸): một loại hàng dệt tơ, được dệt từ tơ tằm, có vân nghiêng rõ ràng, bề mặt lụa rất phẳng phiu, tính chất bền chắc.
Đôi mày thon dài, vầng trán rộng, sống mũi cao thẳng. . . . . . , chẳng phải là Thập Nương đây sao?
Mái tóc đen nhánh của nàng được búi thành kiểu Mẫu Đơn Kế, đeo đồ trang sức bằng vàng ròng, trang điểm nhàn nhạt, mặc dù gầy, nhưng nhìn qua sắc mặt hồng nhuận, thần sắc an tường, giống như đang ngủ say.
Thập Nhất Nương sửng sốt. !
/755
|