Edit: Leticia
“Đi đến chỗ của Ngũ Gia. . . . . .” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Trở lại Đạm Đỗ trai thì hai người lại cãi nhau sao?”
“Bên Đạm Đỗ trai nói như vậy!” Hổ Phách thấp giọng nói.
Thập Nhất Nương không khỏi xoa trán.
Mặc dù Từ Lệnh Nghi nói hắn sẽ giải quyết tốt hậu quả, nhưng xem ra, hai đứa bé kia vẫn phát hiện ra gì đó. Nếu không cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy .
Nàng đứng dậy: “Chúng ta đi Đạm Đỗ trai xem một chút!”
. . . . . .
Buổi chiều mùa thu, ánh mặt trời lười biếng chiếu lên cây nhãn cao vút che phủ bậc thang đi vào chính phòng Đạm Đỗ trai, trên ghế dựa mỹ nhân đỏ thẫm để một chậu hoa cúc trắng, hoa đang nở rất tươi đẹp.
“Tứ phu nhân!” Vẻ mặt của Bích Loa có chút bối rối, “Sao ngài lại tới rồi!” Vừa nói, quay đầu lại phân phó nha hoàn đang đứng ngây ngốc ở một bên: “Còn không mau đi bẩm cho Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia!”
Lúc này nha hoàn kia mới phục hồi tinh thần: “Ai” một tiếng, bước nhanh đi về phía chính phòng.
“Ta chỉ tới xem một chút thôi!” Thập Nhất Nương vừa nói, ánh mắt vừa quét qua sân Đạm Đỗ trai, bọn nha hoàn rối rít cúi đầu lui bước, tránh ánh mắt của nàng.
Nàng nhàn nhạt cười cười.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới nhanh chóng đi từ chính phòng ra ngoài nghênh đón.
“Mẫu thân!” Hai người cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương đánh giá Từ Tự Truân và Từ Tự Giới. Nhìn qua thì cử chỉ của người trước có vẻ thong dong, nhưng hai đầu lông mày có mấy phần thấp thỏm khó nén; đôi mắt của người sau hồng hồng, giống như là đã khóc vậy, thần sắc có mấy phần bất an.
Khẳng định là bọn họ đã biết Từ Lệnh Khoan là cha đẻ của Từ Tự Giới rồi, cho dù không biết hoàn toàn, nhưng chắc là cũng đoán được vài phần.
Nếu không sẽ không chột dạ với nàng như vậy.
Nàng cười đi theo hai đứa bé vào phòng, ở trong phòng mở tiệc nàng đến ngồi trên đại kháng gần cửa sổ, Bích Loa và Vũ Hoa cẩn thận từng li từng tí bày trà bánh lên, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới thì theo ngồi trên ghế gấm ở bên cạnh kháng.
Đợi Thập Nhất Nương uống mấy ngụm trà, Từ Tự Truân mới nói: “Mẫu thân tới đây, không biết có dặn dò gì không?”
“Cũng không có chuyện gì!” Thập Nhất Nương để chén trà xuống, dùng khăn lau khóe miệng ẩm ướt, cười nói, “Mấy ngày nay ta vẫn phụng bồi Lục đệ con, vì muốn sửa cái tính tình cương liệt của hắn, xế chiều mỗi ngày đều ở trong phòng cùng hắn. Hôm nay là ngày hưu mộc, Triệu tiên sinh dẫn hắn đi Bạch Vân Quan, ta cũng được rảnh rỗi nên đi ra ngoài một chút.”
Ngày đó mẫu thân đứng ở cửa lẳng lặng nhìn hắn, một bộ dạng đợi hắn mở miệng nói chuyện, rõ ràng là đã biết vài chuyện gì đó. Hôm nay hơi có động tĩnh, đã chạy tới rồi. . . . . . Mẫu thân là muốn nói rõ với hắn sao? Có phải là mẫu thân cũng biết mình là con ruột của Ngũ thúc hay không?
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, thần sắc của Từ Tự Giới đã trở nên có chút khủng hoảng.
Từ Tự Truân thì khẽ ngượng ngùng cười cười.
Một phen ầm ĩ ngoài cửa kia, có lẽ có thể giấu diếm được tổ mẫu đang an hưởng tuổi già tại hậu viện, nhưng không thể dấu diếm được mẫu thân chủ trì việc bếp núc trong phủ, mà mẫu thân lại rất quan tâm đến bọn hắn. Mẫu thân đến vào lúc này, chỉ sợ đã có phát hiện gì rồi.
Chỉ là không biết rốt cuộc mẫu thân đã biết được bao nhiều về chuyện của bọn họ?
Theo đạo lý, hắn hẳn nên uyển chuyển nói chuyện này cho mẫu thân biết. Nhưng sự kiện này liên quan đến đức hạnh của người đời trước, hắn làm vãn bối, thật sự là không mở miệng được, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Trước kéo dài một chút rồi nói sau!
Có lẽ là mình đa tâm!
Từ Tự Truân giống như đà điểu chôn dấu ý niệm này ở trong lòng. Giả bộ nghe không hiểu, theo lời của mẫu thân nói tiếp: “Mấy ngày nay Lục đệ nghe lời hơn nhiều. Khi đi học không chỉ nghiêm túc nghe Triệu tiên sinh, còn thỉnh giáo Triệu tiên sinh về những điển cố nữa. Triệu tiên sinh cực kỳ cao hứng. Có một lần nói cao hứng đến nỗi chuyển việc học của Ngũ đệ xuống xế chiều, và đẩy việc học của con vào ngày hôm sau.” Từ Tự Truân giả vờ làm ra bộ dạng không thể làm gì: “Kết quả một câu ‘Trí tri tại cách vật’ (tìm tòi nguyên lý sự vật để đạt được sự hiểu biết) của con, cho tới hôm nay cũng không có nói!” Lại nói, “Nếu hiện tại Lục đệ không ở nhà, hôm nay lại là ngày tổ mẫu ăn chay, không bằng mẫu thân ở lại Đạm Đỗ trai dùng bữa tối đi! Trước đó vài ngày ngài thưởng cá vền chúng con vẫn chưa ăn, vừa lúc bảo trong phòng bếp làm.”
Mặc dù mẫu thân không cần hầu hạ tổ mẫu ăn cơm, nhưng cũng không thể mặc kệ phụ thân a!
Chờ sau khi mẫu thân đi, hắn mới khuyên nhủ Ngũ đệ thật tốt, tránh cho Ngũ đệ lộ ra sơ hở gì. Mọi người ở dưới một dưới mái hiên, lúc đầu phụ thân muốn giấu diếm tin tức này, nhất định là có đạo lý của phụ thân. Bây giờ bọn hắn lại vạch trần chuyện này, sẽ chỉ làm trên mặt các trưởng bối khôngvui. Đối với Ngũ đệ sau này cũng không quá tốt!
Từ Tự Truân đánh bàn tính ở trong lòng.
Ai biết Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười, nói: “Tốt! Hôm nay ta sẽ ở lại chỗ của con dùng bữa tối!”
“A!” , Nụ cười của Từ Tự Truân trở nên có chút lúng túng, “Vậy, con đi phân phó người của phòng bếp làm cá vền . . . . . Ngài thích ăn rán? Hay là thích ăn nấu?”
Cái này thật sự là lấy tảng đá nện chân của chính mình.
Hắn âm thầm dậm chân, vừa nói vừa liếc Từ Tự Giới một cái ý bảo hắn ngàn vạn đừng nói lung tung.
Từ Tự Giới đang chìm đắm trong lo lắng sợ hãi ở bên trong của mình, nơi nào còn chú ý tới Từ Tự Truân quăng ánh mắt. Hắn ngồi ở chỗ đó thở mạnh cũng không dám, chỉ mong đợi thời gian từ dừng vào giờ khắc này, không bao giờ đi về phía trước nữa.
“Ta không kén ăn .” Thập Nhất Nương cười dịu dàng với Từ Tự Truân: “Con cứ bảo nhà bếp làm món sở trường là được.”
Từ Tự Truân không dám nhìn Thập Nhất Nương, thấp giọng đáp “vâng” , thế nhưng tự mình đứng dậy đi ra cửa phân phó Bích Loa, sau đó quay trở lại rất nhanh ngồi nói chuyện với Thập Nhất Nương, hết sức ân cần.
“Võ nghệ Lục đệ đã học ra sao rồi ạ?” Hắn tìm chuyện để nói:” Con nghe nói Bàng sư phụ bắt đầu dạy Lục đệ công phu nội gia? Lúc trước chỉ nghe nói ông ấy mở võ quán , nhưng không nghĩ tới lại có công phu nội gia . Con thấy, mẫu thân hãy để cho Lục đệ học công phu nội gia. Kéo dài tuổi thọ, dưỡng bên trong nhưng mà tràn đầy ra bên ngoài. Không giống công phu ngoại gia luyện khiến cả người đầy cơ bắp, nhìn qua giống như man phu(người dã man, thô bạo).”
Từ lần trước sau khi đi xin lỗi Bàng sư phụ, lại có Thập Nhất Nương đốc thúc, Cẩn ca nhi cũng không dám thất lễ với Bàng sư phụ nữa. Bàng sư phụ thấy hắn rất dụng tâm, rất nhanh đã nắm giữ được bí quyết cưỡi ngựa, liền thương lượng với Từ Lệnh Nghi, muốn dạy Cẩn ca nhi một chút công phu nội gia.
Chuyện này, khiến Từ Lệnh Nghi cũng có chút ngoài ý muốn.
Học công phu nội gia, sức lực phát ra từ bên trong, khác với học công phu ngoại gia là học nhiều hưởng ít. Vì thế, Từ Lệnh Nghi còn cố ý để cho Thiệu Trọng Nhiên mua cho Bàng sư phụ một trăm mẫu ruộng, một ngôi nhà năm gian ở Thương Châu coi như là tạ lễ. Thập Nhất Nương hiểu Bàng sư phụ bởi vì chuyện này có chút xấu hổ, nên muốn nhanh một chút để cho Cẩn ca nhi có thành tích về mặt võ nghệ, coi như là báo đáp lễ ngộ của Từ Lệnh Nghi. Nàng chỉ quan tâm nhi tử có phải thiên phú tu cả nội và ngoại hay không thôi, không muốn Cẩn ca nhi nóng vội, đốt cháy giai đoạn.
Từ Lệnh Nghi nghe vậy thì cười nhẹ: “Người ta chỉ nói muốn dạy, về phần Cẩn ca nhi có thể học hay không, có học được hay không, còn phải xem Cẩn ca nhi có cái duyên phận này hay không.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Nghe nói không phải người nào cũng có thể luyện công phu nội gia. Cũng không biết Lục đệ con có cái duyên phận này hay không?”
“Lục đệ thông minh lanh lợi, khẳng định là không có vấn đề!” Đây là Từ Tự Truân thực tâm nói.
Hai người vừa nói nhàn thoại, Từ Tự Truân hận không thể nháy mắt một cái là đến thời điểm dùng bữa tối, hắn cũng không cần tân tân khổ khổ trò chuyện việc nhà với mẫu thân như vậy. Thập Nhất Nương âm thầm buồn cười. Từ Tự Truân chuyển sang nói chuyện về Cẩn ca nhi rõ ràng là giương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu, để nàng không rảnh đi nghiên cứu chuyện của Từ Tự Giới.
Ngoài vui mừng nàng lại có chút cảm động.
Mặc dù chậm chạp, nhưng Từ Tự Truân cũng dùng phương thức của chính hắn để trưởng thành, hơn nữa còn thành một hài tử có tính tình khoan dung, tâm tính thiện lương.
Hắn như vậy, có tính là nàng đã hoàn thành tâm nguyện của Nguyên Nương hay không?
Thập Nhất Nương từ từ đứng dậy: “Khi ta tới, nhìn thấy trên ghế dựa mỹ nhân của con có bày bồn hoa cúc trắng, hoa nở to như cái chén, cánh hoa ôm lấy nhau như tú cầu, từ trước đến giờ chưa từng thấy, không biết tên gọi là gì?”
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới vội vàng đứng lên theo. Vừa cùng đi ra hành lang dưới mái hiên, vừa giải thích: “Gọi là Tuyết đoàn ạ. Là Quý Đình trồng được vào năm nay đấy . Con thấy đáng yêu, nên cho người mang một chậu tới đây. Còn có hai bồn đặt ở trên bàn trong thư phòng, nếu mẫu thân thích, con sẽ để cho Bích Loa đưa qua chỗ ngài.”
“Được!” Lời của Thập Nhất Nương để cho Từ Tự Truân trợn mắt hốc mồm, “Con mang theo Hổ Phách đi chọn một chậu cho ta đi”
Mẫu thân muốn nói chuyện với một mình với Ngũ đệ đi! Cho dù hắn kiếm cớ uyển chuyển cự tuyệt, mẫu thân vẫn sẽ tìm cơ hội thứ hai để hắn đi ra ngoài.
Từ Tự Truân đồng tình nhìn Từ Tự Giới một cái, thấp giọng đáp vâng, rồi mang theo Hổ Phách đi thư phòng.
Sao Từ Tự Giới lại không biết chứ.
Hắn hô một tiếng “Mẫu thân” , thoáng chốc mặt đã trắng nhợt như tờ giấy.
Thập Nhất Nương thẳng tắp nhìn lá cây trên cây nhãn màu xanh bóng, nhẹ nhàng nói: “Ta còn nhớ được, thời điểm Hầu gia ôm con trở về, là vào ban đêm rét lạnh thấu xương. Trong lòng ta có chút không muốn. . . . . .”
“Mẫu thân!” Thân thể của Từ Tự Giới khẽ run, như lá cây đầu cành bị gió thổi.
“Người khác đều nói máu mủ tình thâm.” Thập Nhất Nương giống như không nhận thấy hắn khác thường, giọng nói trong bình tĩnh mang theo vài phần trầm trọng “Mà nuôi dưỡng một đứa trẻ, không chỉ cần cung cấp cơm ăn áo mặc cho hắn, mà còn muốn dạy cho hắn biết đạo lý làm người, dạy hắn bản lĩnh sinh tồn ở trên thế giới này. . . . . . Ta phí sức lực lớn như vậy, nhưng khi hắn trưởng thành rồi lại muốn trở về tìm cha mẹ hắn, ta nên làm cái gì bây giờ?” Vừa nói, nàng vừa xoay người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Từ Tự Giới.
Mặt Từ Tự Giới thoáng cái đã đỏ bừng lên, khóe miệng mấp máy, nói không ra lời.
Hắn đi tìm mẹ đẻ, quả nhiên đã làm tổn thương lòng của mẫu thân. . . . . .
“Khi đó Giới ca nhi, là một đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu.” Thật giống như nàng đang nghĩ tới thời gian lúc trước, khóe miệng Thập Nhất Nương dần dần tràn ra một nụ cười, “Hắn nhào vào trong ngực ta cao hứng mà gọi “Mẫu thân” hắn sẽ đưa kẹo ngon mà ca ca cho hắn để dành lại cho ta ăn, hắn sẽ là người đầu tiên lộ ra nụ cười vui sướng khi nhìn thấy ta. . . . . . Lòng ta mềm nhũn từng chút từng chút một. Nghĩ tới, ruột thịt thì như thế nào? Còn không phải đều trải qua như vậy sao? Đây chính là hài tử ta. Ta sẽ nuôi nấng hắn lớn lên thật tốt, để cho hắn đi học, viết chữ, cùng chơi đùa với các ca ca, trưởng thành sẽ thành một người phong độ nhẹ nhàng, sau đó cưới vợ sinh con , trải qua cuộc sống hạnh phúc. . . . . .” Nàng vừa nói, vừa dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Từ Tự Giới, “Giới ca nhi!” Vẻ mặt chưa từng trịnh trọng như thế này, “Con là con trai của ta. Bất kể người khác nói như thế nào, bất kể con phát hiện ra những gì. Con là do ta nuôi lớn, con chính là con trai của ta, chính là Ngũ thiếu gia của Tứ phòng, ai cũng không thể cướp con đi từ bên cạnh ta!”
“Mẫu thân!” Từ Tự Giới nức nở nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương.
Nhiều ngày lo lắng, sợ hãi, thấp thỏm, kinh hoàng như vậy, giờ phút này đều biến thành nước mắt, từng chút từng chút rời khỏi hắn mà đi
“Đi đến chỗ của Ngũ Gia. . . . . .” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Trở lại Đạm Đỗ trai thì hai người lại cãi nhau sao?”
“Bên Đạm Đỗ trai nói như vậy!” Hổ Phách thấp giọng nói.
Thập Nhất Nương không khỏi xoa trán.
Mặc dù Từ Lệnh Nghi nói hắn sẽ giải quyết tốt hậu quả, nhưng xem ra, hai đứa bé kia vẫn phát hiện ra gì đó. Nếu không cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy .
Nàng đứng dậy: “Chúng ta đi Đạm Đỗ trai xem một chút!”
. . . . . .
Buổi chiều mùa thu, ánh mặt trời lười biếng chiếu lên cây nhãn cao vút che phủ bậc thang đi vào chính phòng Đạm Đỗ trai, trên ghế dựa mỹ nhân đỏ thẫm để một chậu hoa cúc trắng, hoa đang nở rất tươi đẹp.
“Tứ phu nhân!” Vẻ mặt của Bích Loa có chút bối rối, “Sao ngài lại tới rồi!” Vừa nói, quay đầu lại phân phó nha hoàn đang đứng ngây ngốc ở một bên: “Còn không mau đi bẩm cho Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia!”
Lúc này nha hoàn kia mới phục hồi tinh thần: “Ai” một tiếng, bước nhanh đi về phía chính phòng.
“Ta chỉ tới xem một chút thôi!” Thập Nhất Nương vừa nói, ánh mắt vừa quét qua sân Đạm Đỗ trai, bọn nha hoàn rối rít cúi đầu lui bước, tránh ánh mắt của nàng.
Nàng nhàn nhạt cười cười.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới nhanh chóng đi từ chính phòng ra ngoài nghênh đón.
“Mẫu thân!” Hai người cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương đánh giá Từ Tự Truân và Từ Tự Giới. Nhìn qua thì cử chỉ của người trước có vẻ thong dong, nhưng hai đầu lông mày có mấy phần thấp thỏm khó nén; đôi mắt của người sau hồng hồng, giống như là đã khóc vậy, thần sắc có mấy phần bất an.
Khẳng định là bọn họ đã biết Từ Lệnh Khoan là cha đẻ của Từ Tự Giới rồi, cho dù không biết hoàn toàn, nhưng chắc là cũng đoán được vài phần.
Nếu không sẽ không chột dạ với nàng như vậy.
Nàng cười đi theo hai đứa bé vào phòng, ở trong phòng mở tiệc nàng đến ngồi trên đại kháng gần cửa sổ, Bích Loa và Vũ Hoa cẩn thận từng li từng tí bày trà bánh lên, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới thì theo ngồi trên ghế gấm ở bên cạnh kháng.
Đợi Thập Nhất Nương uống mấy ngụm trà, Từ Tự Truân mới nói: “Mẫu thân tới đây, không biết có dặn dò gì không?”
“Cũng không có chuyện gì!” Thập Nhất Nương để chén trà xuống, dùng khăn lau khóe miệng ẩm ướt, cười nói, “Mấy ngày nay ta vẫn phụng bồi Lục đệ con, vì muốn sửa cái tính tình cương liệt của hắn, xế chiều mỗi ngày đều ở trong phòng cùng hắn. Hôm nay là ngày hưu mộc, Triệu tiên sinh dẫn hắn đi Bạch Vân Quan, ta cũng được rảnh rỗi nên đi ra ngoài một chút.”
Ngày đó mẫu thân đứng ở cửa lẳng lặng nhìn hắn, một bộ dạng đợi hắn mở miệng nói chuyện, rõ ràng là đã biết vài chuyện gì đó. Hôm nay hơi có động tĩnh, đã chạy tới rồi. . . . . . Mẫu thân là muốn nói rõ với hắn sao? Có phải là mẫu thân cũng biết mình là con ruột của Ngũ thúc hay không?
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, thần sắc của Từ Tự Giới đã trở nên có chút khủng hoảng.
Từ Tự Truân thì khẽ ngượng ngùng cười cười.
Một phen ầm ĩ ngoài cửa kia, có lẽ có thể giấu diếm được tổ mẫu đang an hưởng tuổi già tại hậu viện, nhưng không thể dấu diếm được mẫu thân chủ trì việc bếp núc trong phủ, mà mẫu thân lại rất quan tâm đến bọn hắn. Mẫu thân đến vào lúc này, chỉ sợ đã có phát hiện gì rồi.
Chỉ là không biết rốt cuộc mẫu thân đã biết được bao nhiều về chuyện của bọn họ?
Theo đạo lý, hắn hẳn nên uyển chuyển nói chuyện này cho mẫu thân biết. Nhưng sự kiện này liên quan đến đức hạnh của người đời trước, hắn làm vãn bối, thật sự là không mở miệng được, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Trước kéo dài một chút rồi nói sau!
Có lẽ là mình đa tâm!
Từ Tự Truân giống như đà điểu chôn dấu ý niệm này ở trong lòng. Giả bộ nghe không hiểu, theo lời của mẫu thân nói tiếp: “Mấy ngày nay Lục đệ nghe lời hơn nhiều. Khi đi học không chỉ nghiêm túc nghe Triệu tiên sinh, còn thỉnh giáo Triệu tiên sinh về những điển cố nữa. Triệu tiên sinh cực kỳ cao hứng. Có một lần nói cao hứng đến nỗi chuyển việc học của Ngũ đệ xuống xế chiều, và đẩy việc học của con vào ngày hôm sau.” Từ Tự Truân giả vờ làm ra bộ dạng không thể làm gì: “Kết quả một câu ‘Trí tri tại cách vật’ (tìm tòi nguyên lý sự vật để đạt được sự hiểu biết) của con, cho tới hôm nay cũng không có nói!” Lại nói, “Nếu hiện tại Lục đệ không ở nhà, hôm nay lại là ngày tổ mẫu ăn chay, không bằng mẫu thân ở lại Đạm Đỗ trai dùng bữa tối đi! Trước đó vài ngày ngài thưởng cá vền chúng con vẫn chưa ăn, vừa lúc bảo trong phòng bếp làm.”
Mặc dù mẫu thân không cần hầu hạ tổ mẫu ăn cơm, nhưng cũng không thể mặc kệ phụ thân a!
Chờ sau khi mẫu thân đi, hắn mới khuyên nhủ Ngũ đệ thật tốt, tránh cho Ngũ đệ lộ ra sơ hở gì. Mọi người ở dưới một dưới mái hiên, lúc đầu phụ thân muốn giấu diếm tin tức này, nhất định là có đạo lý của phụ thân. Bây giờ bọn hắn lại vạch trần chuyện này, sẽ chỉ làm trên mặt các trưởng bối khôngvui. Đối với Ngũ đệ sau này cũng không quá tốt!
Từ Tự Truân đánh bàn tính ở trong lòng.
Ai biết Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười, nói: “Tốt! Hôm nay ta sẽ ở lại chỗ của con dùng bữa tối!”
“A!” , Nụ cười của Từ Tự Truân trở nên có chút lúng túng, “Vậy, con đi phân phó người của phòng bếp làm cá vền . . . . . Ngài thích ăn rán? Hay là thích ăn nấu?”
Cái này thật sự là lấy tảng đá nện chân của chính mình.
Hắn âm thầm dậm chân, vừa nói vừa liếc Từ Tự Giới một cái ý bảo hắn ngàn vạn đừng nói lung tung.
Từ Tự Giới đang chìm đắm trong lo lắng sợ hãi ở bên trong của mình, nơi nào còn chú ý tới Từ Tự Truân quăng ánh mắt. Hắn ngồi ở chỗ đó thở mạnh cũng không dám, chỉ mong đợi thời gian từ dừng vào giờ khắc này, không bao giờ đi về phía trước nữa.
“Ta không kén ăn .” Thập Nhất Nương cười dịu dàng với Từ Tự Truân: “Con cứ bảo nhà bếp làm món sở trường là được.”
Từ Tự Truân không dám nhìn Thập Nhất Nương, thấp giọng đáp “vâng” , thế nhưng tự mình đứng dậy đi ra cửa phân phó Bích Loa, sau đó quay trở lại rất nhanh ngồi nói chuyện với Thập Nhất Nương, hết sức ân cần.
“Võ nghệ Lục đệ đã học ra sao rồi ạ?” Hắn tìm chuyện để nói:” Con nghe nói Bàng sư phụ bắt đầu dạy Lục đệ công phu nội gia? Lúc trước chỉ nghe nói ông ấy mở võ quán , nhưng không nghĩ tới lại có công phu nội gia . Con thấy, mẫu thân hãy để cho Lục đệ học công phu nội gia. Kéo dài tuổi thọ, dưỡng bên trong nhưng mà tràn đầy ra bên ngoài. Không giống công phu ngoại gia luyện khiến cả người đầy cơ bắp, nhìn qua giống như man phu(người dã man, thô bạo).”
Từ lần trước sau khi đi xin lỗi Bàng sư phụ, lại có Thập Nhất Nương đốc thúc, Cẩn ca nhi cũng không dám thất lễ với Bàng sư phụ nữa. Bàng sư phụ thấy hắn rất dụng tâm, rất nhanh đã nắm giữ được bí quyết cưỡi ngựa, liền thương lượng với Từ Lệnh Nghi, muốn dạy Cẩn ca nhi một chút công phu nội gia.
Chuyện này, khiến Từ Lệnh Nghi cũng có chút ngoài ý muốn.
Học công phu nội gia, sức lực phát ra từ bên trong, khác với học công phu ngoại gia là học nhiều hưởng ít. Vì thế, Từ Lệnh Nghi còn cố ý để cho Thiệu Trọng Nhiên mua cho Bàng sư phụ một trăm mẫu ruộng, một ngôi nhà năm gian ở Thương Châu coi như là tạ lễ. Thập Nhất Nương hiểu Bàng sư phụ bởi vì chuyện này có chút xấu hổ, nên muốn nhanh một chút để cho Cẩn ca nhi có thành tích về mặt võ nghệ, coi như là báo đáp lễ ngộ của Từ Lệnh Nghi. Nàng chỉ quan tâm nhi tử có phải thiên phú tu cả nội và ngoại hay không thôi, không muốn Cẩn ca nhi nóng vội, đốt cháy giai đoạn.
Từ Lệnh Nghi nghe vậy thì cười nhẹ: “Người ta chỉ nói muốn dạy, về phần Cẩn ca nhi có thể học hay không, có học được hay không, còn phải xem Cẩn ca nhi có cái duyên phận này hay không.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Nghe nói không phải người nào cũng có thể luyện công phu nội gia. Cũng không biết Lục đệ con có cái duyên phận này hay không?”
“Lục đệ thông minh lanh lợi, khẳng định là không có vấn đề!” Đây là Từ Tự Truân thực tâm nói.
Hai người vừa nói nhàn thoại, Từ Tự Truân hận không thể nháy mắt một cái là đến thời điểm dùng bữa tối, hắn cũng không cần tân tân khổ khổ trò chuyện việc nhà với mẫu thân như vậy. Thập Nhất Nương âm thầm buồn cười. Từ Tự Truân chuyển sang nói chuyện về Cẩn ca nhi rõ ràng là giương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu, để nàng không rảnh đi nghiên cứu chuyện của Từ Tự Giới.
Ngoài vui mừng nàng lại có chút cảm động.
Mặc dù chậm chạp, nhưng Từ Tự Truân cũng dùng phương thức của chính hắn để trưởng thành, hơn nữa còn thành một hài tử có tính tình khoan dung, tâm tính thiện lương.
Hắn như vậy, có tính là nàng đã hoàn thành tâm nguyện của Nguyên Nương hay không?
Thập Nhất Nương từ từ đứng dậy: “Khi ta tới, nhìn thấy trên ghế dựa mỹ nhân của con có bày bồn hoa cúc trắng, hoa nở to như cái chén, cánh hoa ôm lấy nhau như tú cầu, từ trước đến giờ chưa từng thấy, không biết tên gọi là gì?”
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới vội vàng đứng lên theo. Vừa cùng đi ra hành lang dưới mái hiên, vừa giải thích: “Gọi là Tuyết đoàn ạ. Là Quý Đình trồng được vào năm nay đấy . Con thấy đáng yêu, nên cho người mang một chậu tới đây. Còn có hai bồn đặt ở trên bàn trong thư phòng, nếu mẫu thân thích, con sẽ để cho Bích Loa đưa qua chỗ ngài.”
“Được!” Lời của Thập Nhất Nương để cho Từ Tự Truân trợn mắt hốc mồm, “Con mang theo Hổ Phách đi chọn một chậu cho ta đi”
Mẫu thân muốn nói chuyện với một mình với Ngũ đệ đi! Cho dù hắn kiếm cớ uyển chuyển cự tuyệt, mẫu thân vẫn sẽ tìm cơ hội thứ hai để hắn đi ra ngoài.
Từ Tự Truân đồng tình nhìn Từ Tự Giới một cái, thấp giọng đáp vâng, rồi mang theo Hổ Phách đi thư phòng.
Sao Từ Tự Giới lại không biết chứ.
Hắn hô một tiếng “Mẫu thân” , thoáng chốc mặt đã trắng nhợt như tờ giấy.
Thập Nhất Nương thẳng tắp nhìn lá cây trên cây nhãn màu xanh bóng, nhẹ nhàng nói: “Ta còn nhớ được, thời điểm Hầu gia ôm con trở về, là vào ban đêm rét lạnh thấu xương. Trong lòng ta có chút không muốn. . . . . .”
“Mẫu thân!” Thân thể của Từ Tự Giới khẽ run, như lá cây đầu cành bị gió thổi.
“Người khác đều nói máu mủ tình thâm.” Thập Nhất Nương giống như không nhận thấy hắn khác thường, giọng nói trong bình tĩnh mang theo vài phần trầm trọng “Mà nuôi dưỡng một đứa trẻ, không chỉ cần cung cấp cơm ăn áo mặc cho hắn, mà còn muốn dạy cho hắn biết đạo lý làm người, dạy hắn bản lĩnh sinh tồn ở trên thế giới này. . . . . . Ta phí sức lực lớn như vậy, nhưng khi hắn trưởng thành rồi lại muốn trở về tìm cha mẹ hắn, ta nên làm cái gì bây giờ?” Vừa nói, nàng vừa xoay người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Từ Tự Giới.
Mặt Từ Tự Giới thoáng cái đã đỏ bừng lên, khóe miệng mấp máy, nói không ra lời.
Hắn đi tìm mẹ đẻ, quả nhiên đã làm tổn thương lòng của mẫu thân. . . . . .
“Khi đó Giới ca nhi, là một đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu.” Thật giống như nàng đang nghĩ tới thời gian lúc trước, khóe miệng Thập Nhất Nương dần dần tràn ra một nụ cười, “Hắn nhào vào trong ngực ta cao hứng mà gọi “Mẫu thân” hắn sẽ đưa kẹo ngon mà ca ca cho hắn để dành lại cho ta ăn, hắn sẽ là người đầu tiên lộ ra nụ cười vui sướng khi nhìn thấy ta. . . . . . Lòng ta mềm nhũn từng chút từng chút một. Nghĩ tới, ruột thịt thì như thế nào? Còn không phải đều trải qua như vậy sao? Đây chính là hài tử ta. Ta sẽ nuôi nấng hắn lớn lên thật tốt, để cho hắn đi học, viết chữ, cùng chơi đùa với các ca ca, trưởng thành sẽ thành một người phong độ nhẹ nhàng, sau đó cưới vợ sinh con , trải qua cuộc sống hạnh phúc. . . . . .” Nàng vừa nói, vừa dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Từ Tự Giới, “Giới ca nhi!” Vẻ mặt chưa từng trịnh trọng như thế này, “Con là con trai của ta. Bất kể người khác nói như thế nào, bất kể con phát hiện ra những gì. Con là do ta nuôi lớn, con chính là con trai của ta, chính là Ngũ thiếu gia của Tứ phòng, ai cũng không thể cướp con đi từ bên cạnh ta!”
“Mẫu thân!” Từ Tự Giới nức nở nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương.
Nhiều ngày lo lắng, sợ hãi, thấp thỏm, kinh hoàng như vậy, giờ phút này đều biến thành nước mắt, từng chút từng chút rời khỏi hắn mà đi
/755
|