Cẩn ca nhi nhìn mẫu thân, trên mặt lộ ra vẻ cố chấp, đứng lên nói: “Bàng sư phụ biết con chịu phạt rồi, tự nhiên là biết con đã nhận lỗi rồi. Con không đi!”
“Con bị phạt, Bàng sư phụ tự nhiên biết là con đã nhận sai. Nhưng nếu con tự mình đi nhận lỗi với Bàng sư phụ, chẳng phải sẽ có thành ý hơn sao?” trong lòng Thập Nhất Nương bắt đầu nổi lửa, nhưng vẫn còn tận lực để cho giọng nói lộ ra vẻ nhu hòa chút ít, “Dám nhổ đuôi của chim công là dũng cảm, dám đến bên vách núi đi hái quả cam cũng là dũng cảm, ngồi chồm hổm trung bình tấn so sánh với người khác còn tốt hơn cũng là dũng cảm. Nếu như chúng ta phạm lỗi, vừa không che dấu, lại không tránh né, chủ động thừa nhận, thì càng dũng cảm hơn nữa, đây mới là dũng cảm chân chính. . . . . .”
“Con không đi, con không đi. . . . . .” Cẩn ca nhi căn bản là không muốn nghe nữa, bịt lấy lỗ tai nhảy xuống giường, rồi chạy đi ra ngoài.
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Nhi tử mặc dù ham chơi thích ầm ĩ, thỉnh thoảng còn có chút cậy mạnh, nhưng rất biết nghe lời khuyên của nàng. . . . . . Không nghĩ tới, thậm chí hiện tại ngay cả lời của nàng hắn đều không nghe. Nha hoàn, bà Tử không có một người nào dám quản hắn, Từ Lệnh Nghi và Thái phu nhân lại đem tính bướng bỉnh của hắn xem như là thông minh, cứ tiếp tục như vậy, thì còn ai quản được hắn a!
Ngọn lửa trong lòng nàng đã chui ra ngoài không đè nén được nữa.
Thập Nhất Nương liền mang giày đuổi theo.
“Con đứng lại đó cho ta!” Nàng lớn tiếng quát.
Mọi người của cả viện là lần đầu tiên nghe được Thập Nhất Nương dùng giọng điệu tức giận như vậy để nói chuyện, mọi người ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau, nhưng trong lòng càng run sợ, đứng ở góc tường mà sợ hãi rụt rè.
“Đã làm sai chuyện, lại không nhận sai mà còn bỏ chạy!” Trong cuộc sống bất kể có gặp phải chuyện khó khăn thế nào, Thập Nhất Nương chưa bao giờ né tránh, nàng luôn cho rằng chỉ cần động đầu óc, có thành ý, dũng cảm gánh chịu hậu quả, là có thể vượt qua. Vì vậy nàng ghét nhất là loại người gặp phải chuyện khó khăn liền bỏ chạy. Nghĩ đến mình xài không biết bao nhiêu tinh lực bồi dưỡng nhi tử đều uổng phí, lý trí của nàng sụp đổ như con đê, “Con chạy, thì những chuyện đã làm sai đều có thể bỏ mặc không quản sao? Con chạy, là có thể không đi nói xin lỗi cùng Bàng sư phụ sao? Từ Tự Cẩn, ta cho con biết, lần này nếu con biết điều một chút đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ thì thôi, bằng không, cấm túc ba ngày xong, con đến từ đường quỳ cho ta. Lúc nào suy nghĩ cẩn thận rồi, thì lúc đó mới đi Tú mộc viện học!”
Mẫu thân đối với hắn từ trước đến giờ đều nhẹ nhàng . Đừng nói là phạt hắn đi quỳ Từ Đường, ngay cả nói chuyện lớn tiếng với hắn cũng chưa từng có qua.
Cẩn ca nhi cứng người ở tại đó.
Không ngờ Mẫu thân lại vì Bàng sư phụ mà khiển trách hắn như vậy.
“Bỏ thuốc trong nước trà của Bàng sư phụ cũng không phải là một mình con, tại sao chỉ có con bị cấm túc rồi còn phải đi nói xin lỗi. . . . . .” Hắn căm giận nói, nhưng thương tâm nhiều hơn.
“Câm mồm !” Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt không cam lòng Cẩn ca nhi, thì giận đến sắc mặt đỏ bừng, hét lớn một tiếng cắt đứt lời của hắn, “Con đã làm sai chuyện, lại còn đổ lên người kẻ khác.” Nàng chỉ cảm thấy trước ngực mơ hồ đau. Nhi tử làm sao lại biến thành cái bộ dáng này rồi, “Con là ca ca, Sân ca nhi là đệ đệ. Con không chịu làm gương cho đệ đệ, mà còn muốn cùng đệ đệ so đo. Đừng nói là Sân ca nhi nhỏ tuổi hơn con, chỉ làm việc theo con. Cho dù hắn không phải đi theo con làm việc, nếu hắn làm chuyện sai trái, thì người làm ca ca như con biết mà không ngăn cản, biết mà không có giúp hắn sửa sai, thì con cũng thiếu trách nhiệm! Bây giờ con còn dám lớn tiếng nói ra lời như vậy . Con có bộ dạng của kẻ làm ca ca sao? Mẫu thân ngày thường dạy cho con làm người, làm việc như thế sao? Con thật là. . . . . .” Nàng tức giận đến độ không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiếng sấm ầm ầm từ phía chân trời đuổi đến, bầu trời bao la vốn đang sáng ngời đột nhiên tối lại.
Nước mắt của Cẩn ca nhi đã lưng tròng, dung mạo của mẫu thân ở trước mặt đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Con không đi, con không đi. . . . . .” Hắn giương cằm, “Dù sao con cũng không đi! Con cũng không đổ lỗi cho người khác. . . . . .”
Cái này còn chưa tính là đổ lỗi cho người khác sao?
“Không đi!” Cơn giận của Thập Nhất Nương cũng nổi lên, “Không đi thì con hãy đứng ở chỗ này cố gắng mà suy nghĩ cho rõ ràng tại sao mẫu thân lại muốn con đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ. Khi nào con nghĩ thông suốt rồi, lúc đó hãy tới gặp ta, ta và con cùng đi đến chỗ của Bàng sư phụ, nói xin lỗi với Bàng sư phụ. Nếu như con vẫn suy nghĩ không rõ ràng lắm, thì tự nhiên không cần phải đi xin lỗi Bàng sư phụ, dĩ nhiên cũng không cần tới gặp ta!”
Cẩn ca nhi nghe lời này liền nghiêng mặt đi, làm ra bộ dáng khinh thường.
Ở trước mặt cha mẹ mà còn hung hăng càng quấy như thế, huống chi là ở trước mặt người khác!
Thập Nhất Nương giận dữ. Một mặt xoay người đi chính phòng, một mặt bảo Hổ Phách: “Đóng cửa ——lúc nào Lục thiếu gia nghĩ thông suốt rồi, thì ngươi mở cửa cho hắn cũng không muộn.”
Lục thiếu gia luôn luôn nghe lời đột nhiên biểu hiện quật cường như vậy, phu nhân luôn luôn có tính tình tốt đột nhiên biểu hiện mạnh mẽ như thế. Hổ Phách không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành cái bộ dáng này. Nàng cũng không dám nhiều lời thêm câu nào, vừa thấp giọng đáp “Dạ” , vừa hướng Thu Vũ nháy mắt, ý bảo nàng nhanh đi báo với Từ Lệnh Nghi, vừa đi theo phía sau Thập Nhất Nương đóng lại cửa phòng khách ở chính phòng.
Thu Vũ vội vàng hấp tấp chạy ra khỏi sân.
Những người khác đều ngừng hô hấp cả rồi, sợ một khi không cẩn thận chọc giận tới Thập Nhất Nương hoặc là Cẩn ca nhi thì sẽ bị giận chó đánh mèo.
Trong lúc nhất thời, trong viện im ắng , chỉ nghe được âm thanh ào ào khi gió thổi qua ngọn cây, sự đè nén bị tăng thêm mấy phần.
Cẩn ca nhi nhìn chằm chằm cánh cửa chính phòng đóng chặc xuyên qua tấm bình phong thủy tinh trong suốt có khảm hoa văn băng tuyết màu xanh, mím thật chặc môi. Khóe mắt liếc về phía nha hoàn và tức phụ ở góc tường đang co rúm lại, thân thể hắn thẳng tắp hơn.
* * * * * *
Hổ Phách vịn Thập Nhất Nương ở bên trong phòng đến gần lâm song đại kháng ngồi xuống.
Tiểu nha hoàn tay chân phát run dâng trà nóng lên.
Hổ Phách nhận lấy chung trà xong, ý bảo tiểu nha hoàn lui ra, tay chân nhẹ nhàng đem chung trà đặt ở trước mặt Thập Nhất Nương, thấy trong nhà không có người bên cạnh, lúc này nàng mới thấp giọng nói: “Ngài uống ngụm trà nóng rồi xin bớt giận!”
Thập Nhất Nương nơi nào uống nỗi. Cầm lấy nắp trà gạt gạt lá trà nổi bên trong, lại lần nữa buông chung trà xuống.
“Phu nhân!” Hổ Phách cẩn thận từng li từng tí đánh giá vẻ mặt của nàng, “Chớp mắt một cái mà đã nhiều năm như vậy rồi. Nhớ ngày đó, thời điểm ta vừa đi theo bên cạnh phu nhân, chuyện gì cũng đều không hiểu. Phu nhân tiện tay đem ta dạy dỗ. Cho tới bây giờ, ta cũng có thể một mình đảm đương một phía rồi. Người khác nhắc tới ta, đều nói ta khôn khéo giỏi giang. Ta nghe thấy không khỏi có chút sợ hãi. Nghĩ lại ban đầu, nếu không có phu nhân tỉ mỉ dặn dò, ta nào có hôm nay. . . . . .”
Thập Nhất Nương hiểu tâm tư của nàng, liền hướng nàng khoát tay áo.
“Hắn lớn như vậy, ngươi có bao giờ nhìn thấy ta nổi giận với hắn không? Chẳng lẽ ta chưa từng có tức giận sao?” Nàng vừa nói, vừa nhớ tới bộ dạng không cam lòng của Cẩn ca nhi, thì giọng nói càng lộ vẻ nghiêm khắc, “Ta trước đây vẫn nghĩ, tuổi hắn còn nhỏ, ta sẽ từ từ dạy. Nên bất kể là hắn nghịch ngợm làm sao, ta đều hướng chỗ tốt để suy nghĩ. Có những lúc tức giận, cũng cố chịu đựng một hơi. Cảm thấy nếu hắn lớn hơn một chút sẽ tốt. Nhưng ngươi nhìn cái bộ dáng hôm nay của hắn xem. . . . . .”
“Phu nhân!” Hổ Phách thấy Thập Nhất Nương thật sự nổi giận, vội nói, “Người nếu biết. . . . . .”
“Được rồi!” Thập Nhất Nương cắt đứt lời nói của Hổ Phách…, lệch người qua gối tựa có thiêu cây trúc màu đen trên nền đỏ thẫm, “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện này ta tự có chủ trương.” Thái độ vô cùng kiên định.
Hổ Phách không dám nói nữa, thấp giọng đáp dạ rồi lui xuống.
Trong phòng cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng, tiếng tích tích có quy luật của chiếc đồng hồ Tây Dương ở phòng phía đông vang lên.
Thập Nhất Nương dần dần bình tĩnh trở lại.
Mới vừa rồi nàng chỉ lo phát giận mà không chú ý là có nha hoàn, bà Tử đi báo tin cho Từ Lệnh Nghi hoặc là Thái phu nhân không. . . . . . Bất quá, coi như chú ý tới, nhưng dưới tình huống này, nàng cũng không nên ngăn cản. Nếu không, Cẩn ca nhi nhạy bén sẽ cho rằng nàng kiêng kỵ Từ Lệnh Nghi và Thái phu nhân, nói không chừng còn có thể chạy đến chỗ của Từ Lệnh Nghi hoặc là Thái phu nhân để làm nũng. . . . . .
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương không khỏi hướng phía ngoài cửa sổ nhìn lại.
Trong viện, Hoa Ngọc Lan trắng noãn như ngọc, hoa lựu hoa hồng tươi đẹp như lửa, mỹ nhân tiêu thì năm sáu mày rực rỡ như gấm.
Cẩn ca nhi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thân ảnh đơn bạc lộ ra vẻ quật cường lại yếu ớt.
Lòng của nàng trong lúc này, bất chợt mềm đến có thể chảy ra nước.
Trong đầu hiện ra vẻ mặt nhi tử tươi cười tập tễnh nhào tới trên lưng nàng giúp nàng cài hoa, dùng cánh tay mũm mĩm nhỏ bé đem điểm tâm hắn thích ăn nhất nhét vào trong miệng nàng, vui vẻ thì vây bắt nàng líu ríu nói chuyện. . . . . . Nàng đột nhiên có chút bận tâm .
Đứa nhỏ này, sẽ không quật cường đến cùng chứ?
Nghĩ tới những thứ này, Thập Nhất Nương có chút đứng ngồi không yên .
Nàng cố chịu đựng ở trong phòng đi qua đi lại mấy vòng, một lần nữa quay đầu nhìn lại bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy Cẩn ca nhi đứng ở nơi đó như cũ, đầu vẫn khẽ giương lên, biểu đạt kiên trì của mình.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà thở dài.
Việc đã đến nước này, không phải là đông phong áp đảo gió tây, thì chính là gió tây áp đảo đông phong.
Nàng suy nghĩ một chút, chuyển cái giá thêu hoa ra, bắt buộc mình không thèm nghĩ đến kẻ nhỏ đang đứng giữa sân kia nữa, phải bình tĩnh để thêu hoa.
Thật vất vả mới chia chỉ xong, xỏ kim, thêu được nửa phiến lá. Bỗng nhiên sấm sét vang dội.
Thập Nhất Nương giật mình, nhanh chóng nhào tới phía trước cửa sổ.
Phía ngoài cuồng phong gào thét, nhánh cây tung bay, mây đen giăng đầy.
Cẩn ca nhi đứng ở giữa sân quay lưng đi, dùng cánh tay che mặt tránh bão cát.
“Hổ Phách!” Thập Nhất Nương nhanh chóng mang giày xuống giường.
Hổ Phách vẫn một mực ở rèm phía ngoài chờ, nghe được động tĩnh lập tức vén mà đi vào.
“Mau đi xem Lục thiếu gia một chút. . . . . .” Nói vừa nói ra khỏi miệng, biểu tình của Thập Nhất Nương liền ngưng trọng.
Nếu như lúc này mà lật đổ quyết định mới vừa rồi của nàng như vậy, thì sau này Cẩn ca nhi còn có thể đem lời nói của nàng để ở trong lòng sao?
Thập Nhất Nương từ từ đứng thẳng người, đem vẻ mặt lộ ra vui mừng, nóng lòng đi ra ngoài của Hổ Phách gọi lại: “. . . . . . Không cần!”
“Phu nhân!” Hổ Phách kinh ngạc nhìn nàng, “Phía ngoài vừa có sấm chớp, lại có gió lớn, sợ là trời sắp mưa. . . . . .”
Đúng a!
Thập Nhất Nương do dự chốc lát: “Bây giờ là mùa hè. . . . . .”
“Phu nhân, nếu như vạn nhất. . . . . .”
Đúng vậy a, nếu như vạn nhất bị bệnh. . . . . . Nàng hối hận cũng không kịp!
Ý niệm trong đầu hiện lên, vẻ mặt Thập Nhất Nương có chút mờ mịt không rõ “Ùng ùng. . . . . .” Tia chớp cộng thêm tiếng sấm, một lần nữa thì mưa đã rơi xuống .
Thập Nhất Nương chạy về nội thất, vội vã lên kháng, gục ở trên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Hạt mưa to như hạt đậu từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên gạch đá xanh, vỡ ra thành bọt nước nhỏ văng lên người.
Cẩn ca nhi hướng phía trước chạy đi hai bước, rồi đứng lại, như nhớ tới cái gì đó, ngây ngốc nhìn sang cửa sổ bên trong phòng.
Thân thể của Thập Nhất Nương nhanh chóng rụt vào, sợ hắn nhìn thấy lo lắng của mình, làm cho sự kiên trì tấn công của mình uổng phí!
Tia chớp một đường tiếp một đường, tiếng sấm cũng một tiếng tiếp theo một tiếng, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Tim của Thập Nhất Nương thắt chặc lại, nàng trốn ở bên cạnh chấn song cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trúc Hương mở ô chạy tới, đứng ở bên cạnh Cẩn ca nhi nói gì đó.
Ánh mắt Cẩn ca nhi lại rơi vào trên cửa sổ nội thất, miệng mím thành một đường, đầu lắc như cái trống.
Trúc Hương nói thật lâu, Cẩn ca nhi không có một chút dư âm quay về.
Nàng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng lên, giúp Cẩn ca nhi che mưa.
Nhưng Cẩn ca nhi lại túm lấy cái ô của nàng, đem nó quăng xuống đất.
Trúc Hương giật mình đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên làm sao mới tốt bây giờ, cho dù bị mưa gió đánh vào người.
“Ngươi đi nói cùng Trúc Hương, không, nói với tất cả nha hoàn, tức phụ, bà Tử, ” Thập Nhất Nương chìm mặt, nàng xoay người lại, vẻ mặt nghiêm nghị phân phó Hổ Phách, “Ai cũng không được lo cho Lục thiếu gia. Bằng không, sẽ đưa cho Bạch tổng quản xử trí.”
Hổ Phách rùng mình một cái, không dám chậm trễ, khom gối hành lễ, rồi bước nhanh ra khỏi nội thất.
Phía ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Thập Nhất Nương quay đầu lại, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nàng nhìn thấy Từ Lệnh Nghi bước đi vào.
“Con bị phạt, Bàng sư phụ tự nhiên biết là con đã nhận sai. Nhưng nếu con tự mình đi nhận lỗi với Bàng sư phụ, chẳng phải sẽ có thành ý hơn sao?” trong lòng Thập Nhất Nương bắt đầu nổi lửa, nhưng vẫn còn tận lực để cho giọng nói lộ ra vẻ nhu hòa chút ít, “Dám nhổ đuôi của chim công là dũng cảm, dám đến bên vách núi đi hái quả cam cũng là dũng cảm, ngồi chồm hổm trung bình tấn so sánh với người khác còn tốt hơn cũng là dũng cảm. Nếu như chúng ta phạm lỗi, vừa không che dấu, lại không tránh né, chủ động thừa nhận, thì càng dũng cảm hơn nữa, đây mới là dũng cảm chân chính. . . . . .”
“Con không đi, con không đi. . . . . .” Cẩn ca nhi căn bản là không muốn nghe nữa, bịt lấy lỗ tai nhảy xuống giường, rồi chạy đi ra ngoài.
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Nhi tử mặc dù ham chơi thích ầm ĩ, thỉnh thoảng còn có chút cậy mạnh, nhưng rất biết nghe lời khuyên của nàng. . . . . . Không nghĩ tới, thậm chí hiện tại ngay cả lời của nàng hắn đều không nghe. Nha hoàn, bà Tử không có một người nào dám quản hắn, Từ Lệnh Nghi và Thái phu nhân lại đem tính bướng bỉnh của hắn xem như là thông minh, cứ tiếp tục như vậy, thì còn ai quản được hắn a!
Ngọn lửa trong lòng nàng đã chui ra ngoài không đè nén được nữa.
Thập Nhất Nương liền mang giày đuổi theo.
“Con đứng lại đó cho ta!” Nàng lớn tiếng quát.
Mọi người của cả viện là lần đầu tiên nghe được Thập Nhất Nương dùng giọng điệu tức giận như vậy để nói chuyện, mọi người ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau, nhưng trong lòng càng run sợ, đứng ở góc tường mà sợ hãi rụt rè.
“Đã làm sai chuyện, lại không nhận sai mà còn bỏ chạy!” Trong cuộc sống bất kể có gặp phải chuyện khó khăn thế nào, Thập Nhất Nương chưa bao giờ né tránh, nàng luôn cho rằng chỉ cần động đầu óc, có thành ý, dũng cảm gánh chịu hậu quả, là có thể vượt qua. Vì vậy nàng ghét nhất là loại người gặp phải chuyện khó khăn liền bỏ chạy. Nghĩ đến mình xài không biết bao nhiêu tinh lực bồi dưỡng nhi tử đều uổng phí, lý trí của nàng sụp đổ như con đê, “Con chạy, thì những chuyện đã làm sai đều có thể bỏ mặc không quản sao? Con chạy, là có thể không đi nói xin lỗi cùng Bàng sư phụ sao? Từ Tự Cẩn, ta cho con biết, lần này nếu con biết điều một chút đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ thì thôi, bằng không, cấm túc ba ngày xong, con đến từ đường quỳ cho ta. Lúc nào suy nghĩ cẩn thận rồi, thì lúc đó mới đi Tú mộc viện học!”
Mẫu thân đối với hắn từ trước đến giờ đều nhẹ nhàng . Đừng nói là phạt hắn đi quỳ Từ Đường, ngay cả nói chuyện lớn tiếng với hắn cũng chưa từng có qua.
Cẩn ca nhi cứng người ở tại đó.
Không ngờ Mẫu thân lại vì Bàng sư phụ mà khiển trách hắn như vậy.
“Bỏ thuốc trong nước trà của Bàng sư phụ cũng không phải là một mình con, tại sao chỉ có con bị cấm túc rồi còn phải đi nói xin lỗi. . . . . .” Hắn căm giận nói, nhưng thương tâm nhiều hơn.
“Câm mồm !” Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt không cam lòng Cẩn ca nhi, thì giận đến sắc mặt đỏ bừng, hét lớn một tiếng cắt đứt lời của hắn, “Con đã làm sai chuyện, lại còn đổ lên người kẻ khác.” Nàng chỉ cảm thấy trước ngực mơ hồ đau. Nhi tử làm sao lại biến thành cái bộ dáng này rồi, “Con là ca ca, Sân ca nhi là đệ đệ. Con không chịu làm gương cho đệ đệ, mà còn muốn cùng đệ đệ so đo. Đừng nói là Sân ca nhi nhỏ tuổi hơn con, chỉ làm việc theo con. Cho dù hắn không phải đi theo con làm việc, nếu hắn làm chuyện sai trái, thì người làm ca ca như con biết mà không ngăn cản, biết mà không có giúp hắn sửa sai, thì con cũng thiếu trách nhiệm! Bây giờ con còn dám lớn tiếng nói ra lời như vậy . Con có bộ dạng của kẻ làm ca ca sao? Mẫu thân ngày thường dạy cho con làm người, làm việc như thế sao? Con thật là. . . . . .” Nàng tức giận đến độ không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiếng sấm ầm ầm từ phía chân trời đuổi đến, bầu trời bao la vốn đang sáng ngời đột nhiên tối lại.
Nước mắt của Cẩn ca nhi đã lưng tròng, dung mạo của mẫu thân ở trước mặt đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Con không đi, con không đi. . . . . .” Hắn giương cằm, “Dù sao con cũng không đi! Con cũng không đổ lỗi cho người khác. . . . . .”
Cái này còn chưa tính là đổ lỗi cho người khác sao?
“Không đi!” Cơn giận của Thập Nhất Nương cũng nổi lên, “Không đi thì con hãy đứng ở chỗ này cố gắng mà suy nghĩ cho rõ ràng tại sao mẫu thân lại muốn con đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ. Khi nào con nghĩ thông suốt rồi, lúc đó hãy tới gặp ta, ta và con cùng đi đến chỗ của Bàng sư phụ, nói xin lỗi với Bàng sư phụ. Nếu như con vẫn suy nghĩ không rõ ràng lắm, thì tự nhiên không cần phải đi xin lỗi Bàng sư phụ, dĩ nhiên cũng không cần tới gặp ta!”
Cẩn ca nhi nghe lời này liền nghiêng mặt đi, làm ra bộ dáng khinh thường.
Ở trước mặt cha mẹ mà còn hung hăng càng quấy như thế, huống chi là ở trước mặt người khác!
Thập Nhất Nương giận dữ. Một mặt xoay người đi chính phòng, một mặt bảo Hổ Phách: “Đóng cửa ——lúc nào Lục thiếu gia nghĩ thông suốt rồi, thì ngươi mở cửa cho hắn cũng không muộn.”
Lục thiếu gia luôn luôn nghe lời đột nhiên biểu hiện quật cường như vậy, phu nhân luôn luôn có tính tình tốt đột nhiên biểu hiện mạnh mẽ như thế. Hổ Phách không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành cái bộ dáng này. Nàng cũng không dám nhiều lời thêm câu nào, vừa thấp giọng đáp “Dạ” , vừa hướng Thu Vũ nháy mắt, ý bảo nàng nhanh đi báo với Từ Lệnh Nghi, vừa đi theo phía sau Thập Nhất Nương đóng lại cửa phòng khách ở chính phòng.
Thu Vũ vội vàng hấp tấp chạy ra khỏi sân.
Những người khác đều ngừng hô hấp cả rồi, sợ một khi không cẩn thận chọc giận tới Thập Nhất Nương hoặc là Cẩn ca nhi thì sẽ bị giận chó đánh mèo.
Trong lúc nhất thời, trong viện im ắng , chỉ nghe được âm thanh ào ào khi gió thổi qua ngọn cây, sự đè nén bị tăng thêm mấy phần.
Cẩn ca nhi nhìn chằm chằm cánh cửa chính phòng đóng chặc xuyên qua tấm bình phong thủy tinh trong suốt có khảm hoa văn băng tuyết màu xanh, mím thật chặc môi. Khóe mắt liếc về phía nha hoàn và tức phụ ở góc tường đang co rúm lại, thân thể hắn thẳng tắp hơn.
* * * * * *
Hổ Phách vịn Thập Nhất Nương ở bên trong phòng đến gần lâm song đại kháng ngồi xuống.
Tiểu nha hoàn tay chân phát run dâng trà nóng lên.
Hổ Phách nhận lấy chung trà xong, ý bảo tiểu nha hoàn lui ra, tay chân nhẹ nhàng đem chung trà đặt ở trước mặt Thập Nhất Nương, thấy trong nhà không có người bên cạnh, lúc này nàng mới thấp giọng nói: “Ngài uống ngụm trà nóng rồi xin bớt giận!”
Thập Nhất Nương nơi nào uống nỗi. Cầm lấy nắp trà gạt gạt lá trà nổi bên trong, lại lần nữa buông chung trà xuống.
“Phu nhân!” Hổ Phách cẩn thận từng li từng tí đánh giá vẻ mặt của nàng, “Chớp mắt một cái mà đã nhiều năm như vậy rồi. Nhớ ngày đó, thời điểm ta vừa đi theo bên cạnh phu nhân, chuyện gì cũng đều không hiểu. Phu nhân tiện tay đem ta dạy dỗ. Cho tới bây giờ, ta cũng có thể một mình đảm đương một phía rồi. Người khác nhắc tới ta, đều nói ta khôn khéo giỏi giang. Ta nghe thấy không khỏi có chút sợ hãi. Nghĩ lại ban đầu, nếu không có phu nhân tỉ mỉ dặn dò, ta nào có hôm nay. . . . . .”
Thập Nhất Nương hiểu tâm tư của nàng, liền hướng nàng khoát tay áo.
“Hắn lớn như vậy, ngươi có bao giờ nhìn thấy ta nổi giận với hắn không? Chẳng lẽ ta chưa từng có tức giận sao?” Nàng vừa nói, vừa nhớ tới bộ dạng không cam lòng của Cẩn ca nhi, thì giọng nói càng lộ vẻ nghiêm khắc, “Ta trước đây vẫn nghĩ, tuổi hắn còn nhỏ, ta sẽ từ từ dạy. Nên bất kể là hắn nghịch ngợm làm sao, ta đều hướng chỗ tốt để suy nghĩ. Có những lúc tức giận, cũng cố chịu đựng một hơi. Cảm thấy nếu hắn lớn hơn một chút sẽ tốt. Nhưng ngươi nhìn cái bộ dáng hôm nay của hắn xem. . . . . .”
“Phu nhân!” Hổ Phách thấy Thập Nhất Nương thật sự nổi giận, vội nói, “Người nếu biết. . . . . .”
“Được rồi!” Thập Nhất Nương cắt đứt lời nói của Hổ Phách…, lệch người qua gối tựa có thiêu cây trúc màu đen trên nền đỏ thẫm, “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện này ta tự có chủ trương.” Thái độ vô cùng kiên định.
Hổ Phách không dám nói nữa, thấp giọng đáp dạ rồi lui xuống.
Trong phòng cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng, tiếng tích tích có quy luật của chiếc đồng hồ Tây Dương ở phòng phía đông vang lên.
Thập Nhất Nương dần dần bình tĩnh trở lại.
Mới vừa rồi nàng chỉ lo phát giận mà không chú ý là có nha hoàn, bà Tử đi báo tin cho Từ Lệnh Nghi hoặc là Thái phu nhân không. . . . . . Bất quá, coi như chú ý tới, nhưng dưới tình huống này, nàng cũng không nên ngăn cản. Nếu không, Cẩn ca nhi nhạy bén sẽ cho rằng nàng kiêng kỵ Từ Lệnh Nghi và Thái phu nhân, nói không chừng còn có thể chạy đến chỗ của Từ Lệnh Nghi hoặc là Thái phu nhân để làm nũng. . . . . .
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương không khỏi hướng phía ngoài cửa sổ nhìn lại.
Trong viện, Hoa Ngọc Lan trắng noãn như ngọc, hoa lựu hoa hồng tươi đẹp như lửa, mỹ nhân tiêu thì năm sáu mày rực rỡ như gấm.
Cẩn ca nhi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thân ảnh đơn bạc lộ ra vẻ quật cường lại yếu ớt.
Lòng của nàng trong lúc này, bất chợt mềm đến có thể chảy ra nước.
Trong đầu hiện ra vẻ mặt nhi tử tươi cười tập tễnh nhào tới trên lưng nàng giúp nàng cài hoa, dùng cánh tay mũm mĩm nhỏ bé đem điểm tâm hắn thích ăn nhất nhét vào trong miệng nàng, vui vẻ thì vây bắt nàng líu ríu nói chuyện. . . . . . Nàng đột nhiên có chút bận tâm .
Đứa nhỏ này, sẽ không quật cường đến cùng chứ?
Nghĩ tới những thứ này, Thập Nhất Nương có chút đứng ngồi không yên .
Nàng cố chịu đựng ở trong phòng đi qua đi lại mấy vòng, một lần nữa quay đầu nhìn lại bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy Cẩn ca nhi đứng ở nơi đó như cũ, đầu vẫn khẽ giương lên, biểu đạt kiên trì của mình.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà thở dài.
Việc đã đến nước này, không phải là đông phong áp đảo gió tây, thì chính là gió tây áp đảo đông phong.
Nàng suy nghĩ một chút, chuyển cái giá thêu hoa ra, bắt buộc mình không thèm nghĩ đến kẻ nhỏ đang đứng giữa sân kia nữa, phải bình tĩnh để thêu hoa.
Thật vất vả mới chia chỉ xong, xỏ kim, thêu được nửa phiến lá. Bỗng nhiên sấm sét vang dội.
Thập Nhất Nương giật mình, nhanh chóng nhào tới phía trước cửa sổ.
Phía ngoài cuồng phong gào thét, nhánh cây tung bay, mây đen giăng đầy.
Cẩn ca nhi đứng ở giữa sân quay lưng đi, dùng cánh tay che mặt tránh bão cát.
“Hổ Phách!” Thập Nhất Nương nhanh chóng mang giày xuống giường.
Hổ Phách vẫn một mực ở rèm phía ngoài chờ, nghe được động tĩnh lập tức vén mà đi vào.
“Mau đi xem Lục thiếu gia một chút. . . . . .” Nói vừa nói ra khỏi miệng, biểu tình của Thập Nhất Nương liền ngưng trọng.
Nếu như lúc này mà lật đổ quyết định mới vừa rồi của nàng như vậy, thì sau này Cẩn ca nhi còn có thể đem lời nói của nàng để ở trong lòng sao?
Thập Nhất Nương từ từ đứng thẳng người, đem vẻ mặt lộ ra vui mừng, nóng lòng đi ra ngoài của Hổ Phách gọi lại: “. . . . . . Không cần!”
“Phu nhân!” Hổ Phách kinh ngạc nhìn nàng, “Phía ngoài vừa có sấm chớp, lại có gió lớn, sợ là trời sắp mưa. . . . . .”
Đúng a!
Thập Nhất Nương do dự chốc lát: “Bây giờ là mùa hè. . . . . .”
“Phu nhân, nếu như vạn nhất. . . . . .”
Đúng vậy a, nếu như vạn nhất bị bệnh. . . . . . Nàng hối hận cũng không kịp!
Ý niệm trong đầu hiện lên, vẻ mặt Thập Nhất Nương có chút mờ mịt không rõ “Ùng ùng. . . . . .” Tia chớp cộng thêm tiếng sấm, một lần nữa thì mưa đã rơi xuống .
Thập Nhất Nương chạy về nội thất, vội vã lên kháng, gục ở trên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Hạt mưa to như hạt đậu từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên gạch đá xanh, vỡ ra thành bọt nước nhỏ văng lên người.
Cẩn ca nhi hướng phía trước chạy đi hai bước, rồi đứng lại, như nhớ tới cái gì đó, ngây ngốc nhìn sang cửa sổ bên trong phòng.
Thân thể của Thập Nhất Nương nhanh chóng rụt vào, sợ hắn nhìn thấy lo lắng của mình, làm cho sự kiên trì tấn công của mình uổng phí!
Tia chớp một đường tiếp một đường, tiếng sấm cũng một tiếng tiếp theo một tiếng, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Tim của Thập Nhất Nương thắt chặc lại, nàng trốn ở bên cạnh chấn song cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trúc Hương mở ô chạy tới, đứng ở bên cạnh Cẩn ca nhi nói gì đó.
Ánh mắt Cẩn ca nhi lại rơi vào trên cửa sổ nội thất, miệng mím thành một đường, đầu lắc như cái trống.
Trúc Hương nói thật lâu, Cẩn ca nhi không có một chút dư âm quay về.
Nàng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng lên, giúp Cẩn ca nhi che mưa.
Nhưng Cẩn ca nhi lại túm lấy cái ô của nàng, đem nó quăng xuống đất.
Trúc Hương giật mình đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên làm sao mới tốt bây giờ, cho dù bị mưa gió đánh vào người.
“Ngươi đi nói cùng Trúc Hương, không, nói với tất cả nha hoàn, tức phụ, bà Tử, ” Thập Nhất Nương chìm mặt, nàng xoay người lại, vẻ mặt nghiêm nghị phân phó Hổ Phách, “Ai cũng không được lo cho Lục thiếu gia. Bằng không, sẽ đưa cho Bạch tổng quản xử trí.”
Hổ Phách rùng mình một cái, không dám chậm trễ, khom gối hành lễ, rồi bước nhanh ra khỏi nội thất.
Phía ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Thập Nhất Nương quay đầu lại, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nàng nhìn thấy Từ Lệnh Nghi bước đi vào.
/755
|