Thứ Nữ Công Lược

Chương 633: Tính Tình ( trung )

/755


Edit: Tiểu Tuyền

Lời của Cẩn ca nhi để cho tất cả mọi người rất bất ngờ, nhưng đa số đều là vui mừng.

Từ Lệnh Khoan cười ha ha, cố tình hướng bả vai của Cẩn ca nhi đập nhẹ một cái: “Không tệ, không tệ. Cẩn ca nhi của chúng ta lúc này mới vừa vỡ lòng, đã hiểu được đạo lý này rồi. Được, được, được. Chờ đến ngày hưu mộc, Ngũ thúc một lần nữa dẫn cháu đi chèo thuyền được không?”

“Tốt.” Cẩn ca nhi năm nay còn không có đi chèo thuyền qua, tình cảm vui sướng liền bộc lộ trong lời nói, lớn tiếng nói, ” Đến lúc đó Ngũ thúc cũng đừng quên.” Nói xong, mới nhớ tới Sân ca nhi, “Còn có Thất đệ nữa”

“Đó là dĩ nhiên rồi.” Từ Lệnh Khoan cười nói, quay đầu hỏi Từ Lệnh Nghi, “Cẩn ca nhi hai ngày nữa mới có thể đi xuống đất đúng không?”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, nụ cười vui mừng trong đáy mắt mặc dù đã nhu hòa đi vẻ mặt lạnh lùng của hắn, nhưng nhìn sơ qua vẫn lộ ra vẻ rất nghiêm túc: “Hai ngày nữa là có thể xuống đất rồi.” Hắn vừa nói, vừa dặn dò nhi tử, “Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ không thể chỉ một mặt làm liều. Ngay cả chuyện tập võ này, cũng nói kỷ xảo. Trong lúc đứng tấn, phải suy nghĩ tại sao sư phụ con lại muốn con đứng tấn? Là luyện lực chân hay là luyện lực cánh tay? Nếu như là luyện lực chân, thì luyện đến lúc nào mới được coi là luyện tốt? Tại sao cần phải luyện như thế?”

Lúc hắn nói chuyện Từ Tự Truân xuôi tay cung kính đứng ở một bên, đợi Từ Lệnh Nghi đưa Từ Lệnh Khoan ra cửa rồi, hắn lập tức hoạt bát lên. Nhỏ giọng nói với Cẩn ca nhi: ” Sư phụ dạy ta tập võ nói, đứng tấn là vì luyện lực chân. Chỉ có hạ bàn ổn rồi, mới sẽ không bị té ngã. . . . . .”

Cẩn ca nhi nghe thấy tinh thần liền tỉnh táo, cùng Từ Tự Truân nói chuyện: “Vậy lúc huynh đứng tấn, huynh đứng được mấy nén hương?”

“Đứng được nửa nén hương.” Từ Tự Truân nói, “Mấy ngày đầu rất không quen, thời gian dài sau này mới từ từ tốt lên. Hiện tại ta có thể đứng tấn đến thời gian ba nén hương. Còn có thể bắn xa mười bước.” Trong giọng nói có chút ít đắc ý.

Đây đối với hắn mà nói, đích xác là tiến bộ rất lớn.

Cẩn ca nhi xem thường: “Sân ca nhi cũng có thể đứng tấn hai nén hương.”

Từ Tự Truân thẹn thùng, nhưng cũng không vì vậy lùi bước. Trên mặt hắn hiện lên màu đỏ, cười nói: “Ta từng bước từng bước , cũng có thể đứng tấn ba nén hương rồi. Cho nên nói, nửa bước cũng có thể gom góp thành ngàn dặm.” Hắn luôn luôn đôn hậu, vì vậy lời chỉ trích của Cẩn ca nhi không thành công, hơn nữa nói chuyện vô cùng uyển chuyển. Chẳng qua là Cẩn ca nhi quá nhỏ, căn bản nghe không hiểu, nên phản bác hắn: “Chờ đệ lớn như huynh vậy, đệ khẳng định có thể đi hoa mai thung. Không tin, huynh cứ chờ xem.”

“Tốt.” Từ Tự Truân cười híp mắt đùa với Cẩn ca nhi, “Vậy ta phải cẩn thận để nhìn xem rồi.”

Cẩn ca nhi không vui”Hừ” một tiếng: “Đến lúc đó cho huynh thua được tâm phục khẩu phục.”

“Ta lại không đánh cuộc với đệ, tại sao lại thắng thua gì?” Từ Tự Truân bình tĩnh thong vong, nhưng lọt vào trong mắt của Cẩn ca nhi, chính là thái độ không tin lời của hắn.

“Vậy chúng ta đánh cuộc là được.”

“Đánh cuộc gì?” một bộ dạng lơ đễnh của Từ Tự Truân, để cho Cẩn ca nhi căm tức hơn.

“Huynh nói đánh cuộc gì thì đánh cuộc cái đó?”

Hai người ở nơi đó ngươi một câu, ta một câu đánh trận chiến miệng lưỡi, nghe vào trong lổ tai của Thập Nhất Nương, chỉ cảm thấy ấm áp hơn.

Nàng cười nhìn Từ Tự Giới từ sau khi vào cửa đến giờ vẫn không nói chuyện : “Sao vậy? Hôm nay lặng yên như thế? Bài học không có làm tốt bị tiên sinh mắng rồi sao?”

“Không có.” Từ Tự Giới bận rộn cười nói, “Con không sao.”

Hắn tránh né ánh mắt của Thập Nhất Nương, lộ ra vẻ có chút không được tự nhiên.

Trong lòng Thập Nhất Nương lấy làm kỳ quái, nghĩ đến người bên cạnh Từ Tự Giới cũng là người mình tin được, nên cười cười, không có hỏi nhiều, quyết định ngày mai sẽ bảo Hỉ nhi đi sang đây một chuyến.

Bên kia Từ Tự Truân nghe được đối thoại của bọn họ, liền chen lời nói: “Mẫu thân, ngài cũng đừng lo lắng. Ngày hôm qua Triệu tiên sinh còn khen ngợi Ngũ đệ, nói mấy ngày nay Ngũ đệ đi học khắc khổ, bài học cũng làm rất tốt.”

Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.

Hắn có thể vì vậy mà đem trái tim đặt vào việc học hành cũng tốt.

Đang nói chuyện thì Từ Lệnh Nghi tiến vào.

Lập tức thần sắc của Từ Tự Truân căng thẳng , không có thong thả nói mấy câu như mới vừa rồi, liền đứng dậy đi sang chỗ Thái phu nhân bên kia.

Thập Nhất Nương không khỏi bĩu môi: “Vẻ mặt chàng không thể nhu hòa một chút sao? Mấy đứa con ở trước mặt chàng đều nơm nớp lo sợ, không giống như con trai chút nào trái ngược lại giống quản sự hơn.”

Từ Lệnh Nghi nhíu nhíu mày: “Trưởng ấu có thứ tự, tôn ti có khác. Chẳng lẽ còn bắt ta đối với hắn giống như nàng vậy à, cả ngày hỉ hả .” Vừa nói, vừa xoay người vào tịnh thất.

Thập Nhất Nương nhìn bóng lưng của hắn chép miệng.

Cẩn ca nhi nhanh chóng kéo cổ của mẫu thân: “Mẹ, con với mẹ nói chuyện.”

Thập Nhất Nương nhìn bộ dáng lấy lòng của con trai thì buồn cười, ở trên má của con trai hung hăng hôn một cái.

* * * * * *

Nghỉ ngơi một ngày, Cẩn ca nhi đã có thể bước xuống đất. Hắn sôi nổi , giống như người không có chuyện gì, la hét muốn đi Tú Mộc Viện.

Thập Nhất Nương còn có chút lo lắng, nên nhẹ nhàng nắm chân của hắn hỏi còn có đau hay không?

“Không đau, không đau.” Cẩn ca nhi lắc đầu, có chút không kiên nhẫn mà nói, “Mẹ, nếu như con không đi, thì sẽ không vượt qua nổi Sân ca nhi rồi.”

Cẩn ca nhi ở nhà nghỉ ngơi, mấy người Hoàng Tiểu Mao tự nhiên cũng ở nhà theo, nhưng Sân ca nhi thì một ngày cũng không có nghỉ, theo sát ở Tú mộc viện đứng tấn.

Thập Nhất Nương cảm thấy hai đứa bé có thể như vậy, đối với tập võ cũng rất tốt .

“Tốt. Đổi lại xiêm y rồi đi.” Nàng cười mở ra tủ quần áo cao bằng gỗ hoàng lê có khắc năm trăm La Hán ở bên cạnh, lấy ra một bộ áo ngắn vải thô màu xanh ngọc của Hàng Châu, “Cam Thái phu nhân làm cho con đó, có đẹp hay không?”

Cẩn ca nhi rất thích, vẻ mặt đầy tươi cười gật đầu, líu ríu vừa nói chuyện cùng Thập Nhất Nương, vừa đổi xiêm y.

Thập Nhất Nương vừa muốn đưa nhi tử đi ra ngoài, lại có gã sai vặt vội vả chạy vào: “Phu nhân, Lôi công công tới. Nói là vâng lệnh của Hoàng hậu nương nương, đến xem Lục thiếu gia. Hầu gia đang phụng bồi họ đi tới đây.”

Hoàng hậu nương nương làm sao biết chuyện của Cẩn ca nhi?

Nghĩ ngợi chốc lát liền thấy bóng dáng của Từ Lệnh Nghi và Lôi công công đã xuất hiện ở cửa của con đường đến đây.

Thập Nhất Nương mang theo Cẩn ca nhi ra nghênh đón.

Lôi công công nhìn thấy liền cười ha hả: “Hôm nay Ngô thái y ở Thái y viện đi bắt mạch cho Thái Tử Phi, Hoàng hậu nương nương mới biết Lục thiếu gia bị đau chân, gấp đến độ không xong, lập tức sai chúng ta đến xem một chút.”

Thập Nhất Nương nghe liền giật mình: ” Thân thể của Thái Tử Phi không khỏe sao?”

Lôi công công cười nói: “Thái Tử Phi lại có hỉ mạch.”

“Đây cũng là chuyện đại hỉ sự.” Thập Nhất Nương vui mừng nói, “Không biết lúc nào mới có thể tiến cung chúc mừng.”

Phương tỷ nhi từ sau khi sinh Hoàng Trưởng Tôn, vẫn đang điều dưỡng thân thể.

“Sau tháng ba là có thể tiến cung chúc mừng rồi.” Lôi công công cùng bọn họ nói đùa một hồi, rồi đứng dậy cáo từ, “Hoàng hậu nương nương đang chờ chúng ta về báo lại.”

Từ Lệnh Nghi tất nhiên là không thể ở lâu, tự mình đưa Lôi công công ra cửa.

Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi thì chuẩn bị đi Tú mộc viện.

Thái tử cùng Thái Tử Phi cũng sai nội thị tới hỏi.

Một phen hành lễ thăm hỏi xong, còn không có đợi Từ Lệnh Nghi đem người đưa đi, thì Hạ công công bên cạnh hoàng thượng cũng tới. . . . . . Tiếp theo là đám người nhà Lương các lão, Đậu các lão, Vương lệ rối rít phái người tới hỏi, Chu phu nhân, Hoàng Tam phu nhân lại còn tự mình tới cửa bái phỏng, trong lúc nhất thời, Từ gia ngựa xe như nước, có thể so với lễ mừng năm mới.

Từ Tự Truân liền trêu ghẹo Cẩn ca nhi: “Đốt lửa đùa giỡn chư hầu a.”

Cẩn ca nhi nghe không hiểu, lại biết ca ca chắc không nói lời hữu ích gì, mặc dù tức giận, nhưng cũng không nói gì, hắn quay trở về lặng lẽ hỏi Thập Nhất Nương cái gì là ” Đốt lửa đùa giỡn chư hầu” .

Thập Nhất Nương nói cho hắn nghe.

Hắn lập tức hiểu được, liền chạy đi tìm Từ Tự Truân tính sổ, cuối cùng Từ Tự Truân phải bồi thường cho hắn một cây cải củ bằng Điền Ngọc mới tính toán xong chuyện này.

Cẩn ca nhi lại bắt đầu đi theo Bàng sư phụ học đứng tấn, không có mấy ngày liền nói với Thập Nhất Nương là nhàm chán buồn tẻ, muốn Tùy Phong đem mấy con chim hắn nuôi đem đến dưới mái hiên của Tú mộc viện : “. . . . . . Nghe thấy tiếng chim hót cũng tốt a.”

Thập Nhất Nương không biết nên khóc hay cười: “Làm việc phải chuyên tâm. Đứng tấn thì đứng tấn, nghe chim hót cái gì.”

Cẩn ca nhi đồng ý, không có nhắc lại chuyện này nữa.

Thập Nhất Nương cũng không để chuyện này ở trong lòng. Nhưng không có mấy ngày, nàng đã nghe nói mỗi lần Cẩn ca nhi đi Tú mộc viện liền mang theo mấy con chó của hắn. Lúc hắn đứng tấn, mấy cái chó hoặc ở bên cạnh hắn vòng tới vòng lui, hoặc gục ở trên bậc thang nhìn, nghe được bước chân ở xa xa liền hướng về phía đó sủa ầm ĩ một trận. Khiến cho mấy người Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Võ đều có chút không yên lòng , chỉ có Trường Thuận là cao hứng —— không phải nhéo lỗ tai con chó này, thì chính là kéo cái đuôi con chó kia, chơi đến quên cả trời đất. Bàng sư phụ chịu không nổi hắn quậy phá, liền nói Cẩn ca nhi mấy lần. Cẩn ca nhi không mang theo chó nữa, mà đem mấy con chim công đi qua. Bàng sư phụ mang vẻ mặt nghiêm túc sửa đúng tư thế của bọn trẻ, mấy con chim công kia cứ ở trong sân vắng của Tú mộc viện lửng thững đi qua đi lại, làm ánh mắt của mấy đứa bé cũng chập chờn theo.

Sắc mặt của Bàng sư phụ thật không dễ nhìn, nghĩ tới nghĩ lui, liền tìm cơ hội mời Bạch tổng quản uống rượu.

Bạch tổng quản sờ sờ đầu hồi lâu: “Nếu không, ta giúp ngươi nói một chút cùng Quản Thanh. Vợ của hắn làm quản sự ma ma ở bên cạnh phu nhân.”

Đệ tử nhà công khanh đều có con đường đầy bóng râm che mát (ý là nhờ phúc của tổ tiên để lại luôn luôn sẽ được ấm no và chiếu cố). Hơn nữa chưa cần thông qua khoa cử vẫn đi được con đường làm quan, nên Tây Tịch (thầy giáo) không được xem trọng ở nhà quan lại. Thêm nữa đệ tử nhà công khanh ỷ mình xuất thân trâm anh, không khỏi có chút bất kể, làm việc được nuông chiều. Tự nhiên sẽ không đem những tú tài hoặc là Cử nhân mười năm gian khổ học tập thi rớt để vào trong mắt. Vì vậy người bình thường sẽ không nguyện ý đến nhà công khanh để làm Tây Tịch, nếu gặp phải đệ tử không tốt bị khinh bỉ không nói, còn khó hơn là đi dạy dỗ một học sinh có thể kim bảng đề danh ra ngoài, bỗng nhiên không công mà lãng phí rất nhiều thời gian, lại không có được danh tiếng gì. Chớ nói chi tất cả mọi người đều trọng văn khinh võ. Sư phụ quyền cước cũng chẳng khác gì hộ viện, tự nhiên sẽ thiếu mấy phần tôn trọng.

Lúc Bàng sư phụ vào kinh mới nhìn rõ. Nên vẫn nói cám ơn và cảm tạ Bạch tổng quản, không khỏi cảm thán: “Ta chịu đại ân của Đại cô gia nhà các ngươi, nên mới đồng ý tới quý phủ dạy hai vị thiếu gia công phu quyền cước. Lúc ấy Đại cô gia nhà các ngươi phó thác rồi lại phó thác, bảo ta ngàn vạn lần phải dạy Lục thiếu gia thực lòng. Bằng không, ta cũng sẽ không để ý như vậy rồi.”

Bạch tổng quản không tiện nhiều lời.

Cái vị sư phụ dạy Tứ thiếu gia quyền cước so sánh với Bàng sư phụ hiền hoà hơn nhiều. Dạy Tứ thiếu gia nhiều năm như vậy, chỉ cho là đi theo chơi cùng. Như vậy xem ra, vị bàng sư phụ này là một người thành thật.

Hắn liền tìm cơ hội nói cùng Quản Thanh, Quản Thanh nghe nói chuyện này liên quan đến Lục thiếu gia, thì cố ý vào phủ, nói cho Hổ Phách biết. Hổ Phách không dám gạt Thập Nhất Nương, khi Thập Nhất Nương trở về liền nói cùng nàng.

“Ta không cho hắn mang chim, hắn liền mang chó. Sư phụ không cho hắn mang chó, hắn liền đem chim công đến. . . . . .” Thập Nhất Nương có chút dở khóc dở cười. Buổi tối liền kể chuyện cho Cẩn ca nhi nghe, nói cùng Cẩn ca nhi thật lâu”Làm việc không thể chần chừ, nếu không thì chuyện gì cũng rất khó làm tốt” … Nói xong Cẩn ca nhi mới miễn cưỡng đồng ý, sau này không bao giờ … mang những đồ này đi Tú mộc viện nữa.

Vì thưởng cho Cẩn ca nhi, Thập Nhất Nương phân phó phòng bếp làm nhiều loại cao điểm cùng đồ ăn vặt bọn nhỏ thích ăn, mang theo thảm, bàn nhỏ, cùng bọn nhỏ đi đến rừng hoa đào bên cạnh Lệ Cảnh Hiên. Ở trên cỏ của rừng hoa đào trải thảm, để bàn nhỏ, bày cao điểm, ăn vặt, mọi người ngồi vây quanh ở dưới tàng cây hoa đào, vui chơi giải trí, cười cười nói nói. Gió xuân thổi qua, hoa đào bay như mưa, tuôn rơi vào trên thân mọi người, làm cho tâm tình người ta cũng sáng rỡ như cảnh xuân này.

/755

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status