Thập Nhất Nương vừa buồn ngủ vừa nói.
“Cần phải thế!” Từ Lệnh Nghi nói rất khẳng định, “Nương sẽ không dễ dàng rút tay ra khỏi chuyện trong phòng của con dâu. Vì sợ người khác sẽ cho rằng con dâu vô tích sự. Bằng không, bên Tam ca cũng sẽ không náo loạn thành bộ dáng này rồi!” Vừa nói, hai người vừa đồng thời sửng sốt.
Từ Tự Kiệm so với Từ Tự Dụ chỉ nhỏ hơn mấy ngày. Theo lý mà nói, cũng có thể làm mai rồi.
Có điều, trong khoảng thời gian này Thái phu nhân đối với Tam phu nhân rất lãnh đạm, cẩn thận nghĩ kỹ, lại cảm thấy khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ.
Cũng may Từ Lệnh Nghi là một người rộng rãi, cười nói: “Bất kể là làm mai cho ai, cuối cùng vẫn phải báo với những người làm cha mẹ một tiếng. Chờ nương mở miệng rồi hãy nói.” Từ Lệnh Nghi rất nhanh thoát thân ra khỏi sự suy đoán này, rồi hỏi tình hình của Cẩn ca nhi ở Vân Cư Tự: “. . . . . . Nghe giọng điệu của con, nàng ở bên người con đến trưa đúng không?”
“Vâng ạ!” Thập Nhất Nương nhớ tới bộ dạng của con trai là muốn cười, “Nhìn thấy cái gì cũng đều yêu thích. Vì lúc trước có vẽ chút ít tranh ảnh cho xem. May mắn con rất thông minh, nếu không sợ rằng ngay cả gà, vịt, dê, bò cũng không nhận ra được”
Vừa nói, vừa không khỏi có chút xúc động.
Từ Lệnh Nghi nghe thì im lặng hồi lâu.
Qua hai ngày, thì Bạch tổng quản tặng gà cảnh, uyên ương, hạc trắng, chim công.
“Làm cái gì vậy?” Thập Nhất Nương không khỏi lộ ra vẻ mặt chất vấn, “Đến lúc đó trong viện chẳng phải là đều là phân và nước tiểu của những con chim này sao?”
Cẩn ca nhi thì lại hưng phấn kêu to, nhào tới giật cái đuôi của con chim công. Chú chim công kia khá là ngờ nghệch ngốc nghếch, bị cậu nhóc Cẩn ca nhi nhổ lông, thoáng chốc đau đớn, thì kinh hoảng bay loạn khắp nơi. Nhưng mà cậu nhóc thì đắc ý cầm lấy lông chim đưa cho Thập Nhất Nương: “Cây quạt, cây quạt!”
Trong thư phòng của Từ Lệnh Nghi có một cây quạt làm bằng lông chim công.
Thập Nhất Nương dở khóc dở cười, nhanh chóng ngồi xổm xuống dạy bảo Cẩn ca nhi: “Những cái này là xiêm y của chim công, con đem xiêm y của bọn nó cởi ra, thì rất không tốt đâu!” rồi lại chỉ chiếc áo nhỏ bé mặc trên người, “Con xem, con còn mặc xiêm y đây này!” , Cẩn ca nhi gật đầu, liền đuổi theo chú chim công, với ý định muốn đem cọng lông vừa nhổ xuống tới cắm lại trên người chú ta.
Chú chim công bị cậu nhóc làm đau, sao lại để cho bé được như ý, nên cả sân liền vang lên tiếng phàch phạch , làm lũ gà cảnh hoảng sợ đều bay lên trên núi giả đá Thái Hồ, uyên ương thì trốn trong bụi hoa chuối tây, hạc trắng thì vỗ cánh càng cao. . . . . . Nha hoàn, bà tử. hoặc là sợ hãi kêu, hoặc là vừa che vừa trốn vào một bên, hoặc xắn ống tay áo đi giúp Cẩn ca nhi bắt chim công, Trúc Hương lại càng nơm nớp lo sợ chắn trước mặt Thập Nhất Nương: “Phu nhân, hay là người trở về phòng đi! Bên cạnh Cẩn ca nhi có A Kim đi theo, nơi này còn có chúng nô tỳ thu dọn là đủ rồi. Những con súc sinh lông lá này nếu như nhảy đến trên người của phu nhân thì không tốt đâu!”
Thập Nhất Nương thì đang lo lắng cho Cẩn ca nhi: “Mau ôm Cẩn ca nhi lại.”
Hồng Văn lên tiếng đi, lại bị cánh tiên hạc quạt trúng vào một bên.
Đang lúc náo loạn, Từ Lệnh Nghi liền đi đến.
“Thế này là thế nào?” Hắn không khỏi trợn mắt hốc mồm.
Thập Nhất Nương thì giống như nhìn thấy cứu tinh: “Hầu gia, mau đem tiên hạc kia bắt lại.”
Từ Lệnh Nghi đi tới liền bắt lấy hai cánh của tiên hạc, tiên hạc phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến mọi người trong Từ phủ từ trên xuống dưới đều kinh động.
“Nào có người đem đồ của tiên gia nuôi ở trong sân hả?” Thái phu nhân một mặt giúp Cẩn ca nhi tắm rửa xong, đổi xiêm y sạch sẽ, rồi bón chè đỗ xanh cho bé ăn, một mặt cười la rầy Từ Lệnh Nghi, “Còn không sai người thả ra sau vườn hoa nuôi!”
Từ Lệnh Nghi vốn nghĩ trước hết để cho Cẩn ca nhi chơi hai ngày nữa rồi thả vào sau vườn hoa nuôi, ai biết lại ầm ĩ thành bộ dáng này.
Hắn có chút ngượng ngùng đáp vâng, rồi bảo tên gia đinh mới được chọn theo hầu hạ bên cạnh mình, mang mấy con tiên hạc,….. thả vào sau vườn hoa để nuôi.
Cẩn ca nhi vừa nghe, bèn nuốt chè đỗ xanh ở trong miệng xuống, vội vàng nói: “Cha, của con, của con.”
Thái phu nhân cười ha ha, bảo Tùy Phong: “Đi, đem chân của những con chim kia trói lại bằng dây đỏ.” Sau đó cưng chiều ôm Cẩn ca nhi, “Những con chim đó đều là của Cẩn ca nhi nhà chúng ta, người khác không thể động vào.”
Cẩn ca nhi nghe thế liền bật cười.
Nụ cười sáng lạn so với ánh mặt trời còn sáng ngời hơn.
Thái phu nhân nhìn thấy không biết có bao nhiêu là yêu thích, lại sai Đỗ ma ma đi lấy ngọc phỉ thúy có điêu khắc hình con ve cho Cẩn ca nhi: “Có đẹp hay không?”
Ngọc phỉ thúy trong suốt long lanh, từng đợt sóng ánh sáng lóng lánh lan tràn ra.
Thập Nhất Nương là người biết nhìn hàng thượng hạng, không khỏi kêu lên”Nương!” .
Cẩn ca nhi cầm ở trong tay nhìn trái nhìn phải , bộ dạng thật tò mò.
Thái phu nhân không cho là đúng, phất phất tay: “Thứ gì cũng có duyên phận . Nương muốn cho Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi chưa chắc đã nhận.”
Kết quả Thái phu nhân còn chưa nói gì, Cẩn ca nhi đã đem nó nhét vào trong túi quần.
Thái phu nhân không khỏi cười ha ha, ở trên má của Cẩn ca nhi thơm “chụt chụt” hai cái: “Ta biết ngay là con sẽ thích mà!”
Thập Nhất Nương không biết nói cái gì cho phải.
Hướng Từ Lệnh Nghi nhìn lại.
Từ Lệnh Nghi cũng không cho là đúng.
Lão nhân gia thích trẻ con, Cẩn ca nhi lại hoạt bát đáng yêu, cầm chút ít đồ vật dỗ con chơi không ảnh hưởng toàn cục, cũng không phải là cái chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Hắn cười sờ sờ đầu con trai, rồi đi theo xem Tùy Phong an trí những con chim kia.
Chi Hồng đi vào: “Thái phu nhân, Tam phu nhân tới!”
Thái phu nhân gật đầu, thờ ơ nói: “Mời Tam phu nhân vào!”
Thập Nhất Nương đi qua ôm Cẩn ca nhi.
“Không cần!” Thái phu nhân ngăn nàng lại, “Cẩn ca nhi mới vừa rồi đổ đầy mồ hôi, vừa mới ngồi xuống thôi, con để bé ở chỗ này ăn chè đỗ xanh để giải nhiệt đi. Khỏi phải cùng con chạy khắp nơi. Thời tiết nóng như thế, không thể so với lúc bình thường.”
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là ở một bên.
Tam phu nhân cười dịu dàng mà bước thẳng vào. Thấy Thái phu nhân tự mình bón chè đỗ xanh cho Cẩn ca nhi, thì vội nói: “Cẩn ca nhi của chúng ta đang ở đây à!”
Cẩn ca nhi thì thừa dịp thìa của Thái phu nhân còn không có đưa tới miệng liền hô to “Tam bá mẫu!” .
“Ôi! Ôi!” , nụ cười của Tam phu nhân càng sâu. . . . . . “Cẩn ca nhi của chúng ta thật là ngoan, khó trách lại được nương thương . . . . .” Trong giọng nói mang theo vài phần nịnh hót khoa trương.
Thái phu nhân không để ý đến Tam phu nhân, tiếp tục bón chè đỗ xanh cho Cẩn ca nhi.
Thập Nhất Nương có chút không được tự nhiên, cười tiến lên chào hỏi với Tam phu nhân.
Thái phu nhân lúc này mới ngẩng đầu sai tiểu nha hoàn bưng ghế con cho Tam phu nhân ngồi. Sau đó đem cái bát đã hết sạch giao cho Thập Nhất Nương ở bên cạnh, lấy khăn ra giúp Cẩn ca nhi lau miệng, lúc này mới giương mắt nhìn Tam phu nhân: “Ta gọi con tới, là có chuyện cần nói với con.”
Nghe giọng điệu nói chuyện như thế, Thập Nhất Nương có chút bất ngờ.
Không biết Thái phu nhân gọi Tam phu nhân đến có quan hệ đến chuyện Phương thị hay không?
Nàng không khỏi lắng tai nghe.
Chỉ nghe thấy Thái phu nhân nói: “Kiệm ca nhi tuổi không nhỏ rồi, con vẫn chưa tìm được mối hôn sự thích hợp cho Kiệm ca. Ta vừa lúc biết một gia đình. . . . . . ” Thái phu nhân liền đem chuyện của Kim tiểu thư ngắn gọn giới thiệu lại, “Dung mạo, phẩm hạnh của vị tiểu thư đó cũng khá, vừa lúc xứng với Kiệm ca nhi nhà chúng ta. Chuyện này, ta sẽ cho làm chủ. Con nhìn xem người nào làm mai mối được, thì hai ngày sau sẽ đi Kim gia cầu hôn!”
Tam phu nhân há hốc mồm cứng lưỡi, hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần.
Nàng nằm mơ cũng không có nghĩ đến Thái phu nhân lại nhúng tay vào hôn sự của Từ Tự Kiệm , chớ nói chi là Thái phu nhân còn nói gia thế của gia đình này nghèo như vậy. . . . . .
“Nương, như vậy sao được!” Tam phu nhân không nhịn được kêu lên, “Sau lại tìm cho Kiệm ca nhi nhà chúng ta một nhạc phụ làm quản kho, cân đong lương thực ở bên đường cái phía đông . . . . .”
Thái phu nhân lạnh lùng nhìn Tam phu nhân, ánh mắt kia sắc bén như đao kiếm, làm cho trong lòng Tam phu nhân run lên. Có thể là đang nghĩ đến con trai mình, mặc dù Tam phu nhân to gan nói tiếp, nhưng giọng nói lại không tự chủ được mà nhỏ lại: “. . . . . . Kiệm ca nhi nhà chúng ta đã làm quan ở cấm vệ quân. Nếu để cho đồng liêu của Kiệm ca biết chuyện, thì mặt mũi của thằng bé phải đặt ở đâu. . . . . .” Nói tới đây, Tam phu nhân đột nhiên giật mình, không nói tiếp được nữa.
Chức quan của con trai là Thái phu nhân tìm, hôm nay lại làm chủ nói chuyện cưới gả này. . . . . . , chẳng lẽ ngay từ ban đầu, Thái phu nhân tìm việc cho nhi tử đã quyết định chủ ý này rồi?
Tam phu nhân không khỏi ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân.
Đã nhìn thấy khóe miệng Thái phu nhân chứa một tia cười lạnh: “Nói như vậy, là con không đồng ý chuyện mai mối này rồi?”
Phải, không đồng ý!
Một ngàn , một vạn lần không đồng ý!
Nhưng lời này nếu như nói ra rồi, Thái phu nhân nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó có thể gọi trượng phu gọi tới dạy dỗ một phen hay không? Chuyện mình cho vay tiền nặng lãi đã để cho trượng phu phải gánh tiếng xấu, vì thế mà mất chức quan nhàn rỗi ở nhà. . . . . . , thậm chí phải để cho Từ Lệnh Khoan lên tiếng nói chuyện với bên Bộ Binh, con trai mới có việc làm. . . . . .
Trong đầu Tam phu nhân loạn thành một đoàn, khóe miệng mấp máy, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Mặc dù Cẩn ca nhi không hiểu chuyện, nhưng giữa người lớn đang giương cung bạt kiếm, bé cũng có thể cảm giác được .
Bé rón rén từ trong ngực của Thái phu nhân trèo ra, nhào tới trong ngực Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương ôm cậu con trai bé bỏng, nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng của bé, ôn nhu trấn an của bé.
Thái phu nhân nhìn thế thì nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu con đã không có dị nghị. Chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Vừa nói vừa kêu Đỗ ma ma, “Ngươi đi cầm danh thiếp của ta mời Hoàng Tam phu nhân của phủ Vĩnh Xương hầu nhanh chóng tới đây. Ta thấy lúc Hoàng Tam phu nhân giúp Cần ca nhi làm mai, lễ lạt chuẩn bị cũng chu đáo, vậy nên sẽ tiếp tục làm phiền Hoàng Tam phu nhân. Nhờ Hoàng Tam phu nhân giúp Kiệm ca nhi đi Kim gia cầu hôn!”
Đỗ ma ma cười đáp “Vâng” liền vén mành đi.
Tiếng động của rèm cửa khiến cho cả người Tam phu nhân chấn động.
Không được, trong nhà đã có hồ ly tinh rồi, tuy con trai lớn bị mình giữ lại trong noãn các, ngay cả đưa mắt nhìn thẳng nha hoàn mà mình đã đưa tới đó cũng không thèm nhìn một cái. Sáng sớm hôm qua, nha hoàn Hạnh Kiều còn nói cho mình biết, nói lúc Phương thị đi thỉnh an mình, từ trong nhà đi ra ngoài, thế mà còn liếc mắt đưa tình với Cần ca nhi.
Thật là không biết xấu hổ!
Trước mặt mọi người, thế mà còn dám làm ra loại chuyện như vậy. Nào có một chút bộ dáng đại gia khuê tú nên có. . . . . .
Nghĩ đến những thứ này, máu của Tam phu nhân liền công lên tận đầu.
Thế nào mình cũng phải tìm một con dâu một lòng một dạ với mình. Bằng không, đến lúc đó làm sao mà ép được Phương thị?
Gia thế giống như Kim gia, đừng nói là Phương thị, đến mình nhìn cũng không thuận mắt nữa là…. Nếu như gả vào cửa, chẳng phải là thành món ăn trong đĩa của Phương thị sao?
Tam phu nhân cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, liền tiến lên quỳ gối trước mặt Thái phu nhân.
“Nương!” , Tam phu nhân lôi ống tay áo của Thái phu nhân, “Con không phải là không đồng ý hôn sự này, chẳng qua là tiểu thư Kim gia, con còn chưa gặp, trong lòng có chút bận tâm. . . . . .”
“Ta ăn muối còn nhiều hơn con qua cầu!” Thái phu nhân rút ống tay áo của mình từ trong tay Tam phu nhân ra, “Chẳng lẽ phẩm hạnh của tiểu thư Kim gia như thế nào, ta còn nhìn chưa ra?”
Tam phu nhân vội nói: “Không phải vậy , . . . . . .”
“Nếu đã không phải vậy thì con cũng đừng có nhiều lời.” Không đợi Tam phu nhân lên tiếng, Thái phu nhân đã chặn lời nói của Tam phu nhân: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Con nhớ ngày mai đem bát tự giờ sinh, ngày sinh tháng đẻ của Kiệm ca nhi viết lại rồi đưa cho ta.” Vừa nói, vừa làm ra bộ dáng trầm tư , nói, “Nếu ta nhớ không lầm, Kiệm ca nhi sinh giờ hợi thì phải!?”
Bát tự giờ sinh tháng đẻ, đại diện cho vận mệnh của một người. Nếu như bị kẻ có ý xấu biết được, thậm chí có thể dùng phương thức nguyền rủa để dồn người ta vào đường chết. Cho nên lúc trẻ con mới sinh ra, sẽ không ở canh giờ đó mà đi báo tin mừng, bình thường sẽ chọn canh giờ khác. Chính là vì để đánh lừa người ta.
Thái phu nhân nói ra giờ giấc của Kiệm ca nhi mới ra đời , thực tế là cũng chính là nói ra giờ sinh ngày đẻ của Kiệm ca nhi . Cứ như vậy, Tam phu nhân dù không đem bát tự giờ sinh của Từ Tự Kiệm tới đây, Thái phu nhân cũng có thể viết cho bên nhà gái.
Tam phu nhân chán nản đáp “Vâng".
“Cần phải thế!” Từ Lệnh Nghi nói rất khẳng định, “Nương sẽ không dễ dàng rút tay ra khỏi chuyện trong phòng của con dâu. Vì sợ người khác sẽ cho rằng con dâu vô tích sự. Bằng không, bên Tam ca cũng sẽ không náo loạn thành bộ dáng này rồi!” Vừa nói, hai người vừa đồng thời sửng sốt.
Từ Tự Kiệm so với Từ Tự Dụ chỉ nhỏ hơn mấy ngày. Theo lý mà nói, cũng có thể làm mai rồi.
Có điều, trong khoảng thời gian này Thái phu nhân đối với Tam phu nhân rất lãnh đạm, cẩn thận nghĩ kỹ, lại cảm thấy khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ.
Cũng may Từ Lệnh Nghi là một người rộng rãi, cười nói: “Bất kể là làm mai cho ai, cuối cùng vẫn phải báo với những người làm cha mẹ một tiếng. Chờ nương mở miệng rồi hãy nói.” Từ Lệnh Nghi rất nhanh thoát thân ra khỏi sự suy đoán này, rồi hỏi tình hình của Cẩn ca nhi ở Vân Cư Tự: “. . . . . . Nghe giọng điệu của con, nàng ở bên người con đến trưa đúng không?”
“Vâng ạ!” Thập Nhất Nương nhớ tới bộ dạng của con trai là muốn cười, “Nhìn thấy cái gì cũng đều yêu thích. Vì lúc trước có vẽ chút ít tranh ảnh cho xem. May mắn con rất thông minh, nếu không sợ rằng ngay cả gà, vịt, dê, bò cũng không nhận ra được”
Vừa nói, vừa không khỏi có chút xúc động.
Từ Lệnh Nghi nghe thì im lặng hồi lâu.
Qua hai ngày, thì Bạch tổng quản tặng gà cảnh, uyên ương, hạc trắng, chim công.
“Làm cái gì vậy?” Thập Nhất Nương không khỏi lộ ra vẻ mặt chất vấn, “Đến lúc đó trong viện chẳng phải là đều là phân và nước tiểu của những con chim này sao?”
Cẩn ca nhi thì lại hưng phấn kêu to, nhào tới giật cái đuôi của con chim công. Chú chim công kia khá là ngờ nghệch ngốc nghếch, bị cậu nhóc Cẩn ca nhi nhổ lông, thoáng chốc đau đớn, thì kinh hoảng bay loạn khắp nơi. Nhưng mà cậu nhóc thì đắc ý cầm lấy lông chim đưa cho Thập Nhất Nương: “Cây quạt, cây quạt!”
Trong thư phòng của Từ Lệnh Nghi có một cây quạt làm bằng lông chim công.
Thập Nhất Nương dở khóc dở cười, nhanh chóng ngồi xổm xuống dạy bảo Cẩn ca nhi: “Những cái này là xiêm y của chim công, con đem xiêm y của bọn nó cởi ra, thì rất không tốt đâu!” rồi lại chỉ chiếc áo nhỏ bé mặc trên người, “Con xem, con còn mặc xiêm y đây này!” , Cẩn ca nhi gật đầu, liền đuổi theo chú chim công, với ý định muốn đem cọng lông vừa nhổ xuống tới cắm lại trên người chú ta.
Chú chim công bị cậu nhóc làm đau, sao lại để cho bé được như ý, nên cả sân liền vang lên tiếng phàch phạch , làm lũ gà cảnh hoảng sợ đều bay lên trên núi giả đá Thái Hồ, uyên ương thì trốn trong bụi hoa chuối tây, hạc trắng thì vỗ cánh càng cao. . . . . . Nha hoàn, bà tử. hoặc là sợ hãi kêu, hoặc là vừa che vừa trốn vào một bên, hoặc xắn ống tay áo đi giúp Cẩn ca nhi bắt chim công, Trúc Hương lại càng nơm nớp lo sợ chắn trước mặt Thập Nhất Nương: “Phu nhân, hay là người trở về phòng đi! Bên cạnh Cẩn ca nhi có A Kim đi theo, nơi này còn có chúng nô tỳ thu dọn là đủ rồi. Những con súc sinh lông lá này nếu như nhảy đến trên người của phu nhân thì không tốt đâu!”
Thập Nhất Nương thì đang lo lắng cho Cẩn ca nhi: “Mau ôm Cẩn ca nhi lại.”
Hồng Văn lên tiếng đi, lại bị cánh tiên hạc quạt trúng vào một bên.
Đang lúc náo loạn, Từ Lệnh Nghi liền đi đến.
“Thế này là thế nào?” Hắn không khỏi trợn mắt hốc mồm.
Thập Nhất Nương thì giống như nhìn thấy cứu tinh: “Hầu gia, mau đem tiên hạc kia bắt lại.”
Từ Lệnh Nghi đi tới liền bắt lấy hai cánh của tiên hạc, tiên hạc phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến mọi người trong Từ phủ từ trên xuống dưới đều kinh động.
“Nào có người đem đồ của tiên gia nuôi ở trong sân hả?” Thái phu nhân một mặt giúp Cẩn ca nhi tắm rửa xong, đổi xiêm y sạch sẽ, rồi bón chè đỗ xanh cho bé ăn, một mặt cười la rầy Từ Lệnh Nghi, “Còn không sai người thả ra sau vườn hoa nuôi!”
Từ Lệnh Nghi vốn nghĩ trước hết để cho Cẩn ca nhi chơi hai ngày nữa rồi thả vào sau vườn hoa nuôi, ai biết lại ầm ĩ thành bộ dáng này.
Hắn có chút ngượng ngùng đáp vâng, rồi bảo tên gia đinh mới được chọn theo hầu hạ bên cạnh mình, mang mấy con tiên hạc,….. thả vào sau vườn hoa để nuôi.
Cẩn ca nhi vừa nghe, bèn nuốt chè đỗ xanh ở trong miệng xuống, vội vàng nói: “Cha, của con, của con.”
Thái phu nhân cười ha ha, bảo Tùy Phong: “Đi, đem chân của những con chim kia trói lại bằng dây đỏ.” Sau đó cưng chiều ôm Cẩn ca nhi, “Những con chim đó đều là của Cẩn ca nhi nhà chúng ta, người khác không thể động vào.”
Cẩn ca nhi nghe thế liền bật cười.
Nụ cười sáng lạn so với ánh mặt trời còn sáng ngời hơn.
Thái phu nhân nhìn thấy không biết có bao nhiêu là yêu thích, lại sai Đỗ ma ma đi lấy ngọc phỉ thúy có điêu khắc hình con ve cho Cẩn ca nhi: “Có đẹp hay không?”
Ngọc phỉ thúy trong suốt long lanh, từng đợt sóng ánh sáng lóng lánh lan tràn ra.
Thập Nhất Nương là người biết nhìn hàng thượng hạng, không khỏi kêu lên”Nương!” .
Cẩn ca nhi cầm ở trong tay nhìn trái nhìn phải , bộ dạng thật tò mò.
Thái phu nhân không cho là đúng, phất phất tay: “Thứ gì cũng có duyên phận . Nương muốn cho Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi chưa chắc đã nhận.”
Kết quả Thái phu nhân còn chưa nói gì, Cẩn ca nhi đã đem nó nhét vào trong túi quần.
Thái phu nhân không khỏi cười ha ha, ở trên má của Cẩn ca nhi thơm “chụt chụt” hai cái: “Ta biết ngay là con sẽ thích mà!”
Thập Nhất Nương không biết nói cái gì cho phải.
Hướng Từ Lệnh Nghi nhìn lại.
Từ Lệnh Nghi cũng không cho là đúng.
Lão nhân gia thích trẻ con, Cẩn ca nhi lại hoạt bát đáng yêu, cầm chút ít đồ vật dỗ con chơi không ảnh hưởng toàn cục, cũng không phải là cái chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Hắn cười sờ sờ đầu con trai, rồi đi theo xem Tùy Phong an trí những con chim kia.
Chi Hồng đi vào: “Thái phu nhân, Tam phu nhân tới!”
Thái phu nhân gật đầu, thờ ơ nói: “Mời Tam phu nhân vào!”
Thập Nhất Nương đi qua ôm Cẩn ca nhi.
“Không cần!” Thái phu nhân ngăn nàng lại, “Cẩn ca nhi mới vừa rồi đổ đầy mồ hôi, vừa mới ngồi xuống thôi, con để bé ở chỗ này ăn chè đỗ xanh để giải nhiệt đi. Khỏi phải cùng con chạy khắp nơi. Thời tiết nóng như thế, không thể so với lúc bình thường.”
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là ở một bên.
Tam phu nhân cười dịu dàng mà bước thẳng vào. Thấy Thái phu nhân tự mình bón chè đỗ xanh cho Cẩn ca nhi, thì vội nói: “Cẩn ca nhi của chúng ta đang ở đây à!”
Cẩn ca nhi thì thừa dịp thìa của Thái phu nhân còn không có đưa tới miệng liền hô to “Tam bá mẫu!” .
“Ôi! Ôi!” , nụ cười của Tam phu nhân càng sâu. . . . . . “Cẩn ca nhi của chúng ta thật là ngoan, khó trách lại được nương thương . . . . .” Trong giọng nói mang theo vài phần nịnh hót khoa trương.
Thái phu nhân không để ý đến Tam phu nhân, tiếp tục bón chè đỗ xanh cho Cẩn ca nhi.
Thập Nhất Nương có chút không được tự nhiên, cười tiến lên chào hỏi với Tam phu nhân.
Thái phu nhân lúc này mới ngẩng đầu sai tiểu nha hoàn bưng ghế con cho Tam phu nhân ngồi. Sau đó đem cái bát đã hết sạch giao cho Thập Nhất Nương ở bên cạnh, lấy khăn ra giúp Cẩn ca nhi lau miệng, lúc này mới giương mắt nhìn Tam phu nhân: “Ta gọi con tới, là có chuyện cần nói với con.”
Nghe giọng điệu nói chuyện như thế, Thập Nhất Nương có chút bất ngờ.
Không biết Thái phu nhân gọi Tam phu nhân đến có quan hệ đến chuyện Phương thị hay không?
Nàng không khỏi lắng tai nghe.
Chỉ nghe thấy Thái phu nhân nói: “Kiệm ca nhi tuổi không nhỏ rồi, con vẫn chưa tìm được mối hôn sự thích hợp cho Kiệm ca. Ta vừa lúc biết một gia đình. . . . . . ” Thái phu nhân liền đem chuyện của Kim tiểu thư ngắn gọn giới thiệu lại, “Dung mạo, phẩm hạnh của vị tiểu thư đó cũng khá, vừa lúc xứng với Kiệm ca nhi nhà chúng ta. Chuyện này, ta sẽ cho làm chủ. Con nhìn xem người nào làm mai mối được, thì hai ngày sau sẽ đi Kim gia cầu hôn!”
Tam phu nhân há hốc mồm cứng lưỡi, hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần.
Nàng nằm mơ cũng không có nghĩ đến Thái phu nhân lại nhúng tay vào hôn sự của Từ Tự Kiệm , chớ nói chi là Thái phu nhân còn nói gia thế của gia đình này nghèo như vậy. . . . . .
“Nương, như vậy sao được!” Tam phu nhân không nhịn được kêu lên, “Sau lại tìm cho Kiệm ca nhi nhà chúng ta một nhạc phụ làm quản kho, cân đong lương thực ở bên đường cái phía đông . . . . .”
Thái phu nhân lạnh lùng nhìn Tam phu nhân, ánh mắt kia sắc bén như đao kiếm, làm cho trong lòng Tam phu nhân run lên. Có thể là đang nghĩ đến con trai mình, mặc dù Tam phu nhân to gan nói tiếp, nhưng giọng nói lại không tự chủ được mà nhỏ lại: “. . . . . . Kiệm ca nhi nhà chúng ta đã làm quan ở cấm vệ quân. Nếu để cho đồng liêu của Kiệm ca biết chuyện, thì mặt mũi của thằng bé phải đặt ở đâu. . . . . .” Nói tới đây, Tam phu nhân đột nhiên giật mình, không nói tiếp được nữa.
Chức quan của con trai là Thái phu nhân tìm, hôm nay lại làm chủ nói chuyện cưới gả này. . . . . . , chẳng lẽ ngay từ ban đầu, Thái phu nhân tìm việc cho nhi tử đã quyết định chủ ý này rồi?
Tam phu nhân không khỏi ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân.
Đã nhìn thấy khóe miệng Thái phu nhân chứa một tia cười lạnh: “Nói như vậy, là con không đồng ý chuyện mai mối này rồi?”
Phải, không đồng ý!
Một ngàn , một vạn lần không đồng ý!
Nhưng lời này nếu như nói ra rồi, Thái phu nhân nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó có thể gọi trượng phu gọi tới dạy dỗ một phen hay không? Chuyện mình cho vay tiền nặng lãi đã để cho trượng phu phải gánh tiếng xấu, vì thế mà mất chức quan nhàn rỗi ở nhà. . . . . . , thậm chí phải để cho Từ Lệnh Khoan lên tiếng nói chuyện với bên Bộ Binh, con trai mới có việc làm. . . . . .
Trong đầu Tam phu nhân loạn thành một đoàn, khóe miệng mấp máy, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Mặc dù Cẩn ca nhi không hiểu chuyện, nhưng giữa người lớn đang giương cung bạt kiếm, bé cũng có thể cảm giác được .
Bé rón rén từ trong ngực của Thái phu nhân trèo ra, nhào tới trong ngực Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương ôm cậu con trai bé bỏng, nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng của bé, ôn nhu trấn an của bé.
Thái phu nhân nhìn thế thì nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu con đã không có dị nghị. Chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Vừa nói vừa kêu Đỗ ma ma, “Ngươi đi cầm danh thiếp của ta mời Hoàng Tam phu nhân của phủ Vĩnh Xương hầu nhanh chóng tới đây. Ta thấy lúc Hoàng Tam phu nhân giúp Cần ca nhi làm mai, lễ lạt chuẩn bị cũng chu đáo, vậy nên sẽ tiếp tục làm phiền Hoàng Tam phu nhân. Nhờ Hoàng Tam phu nhân giúp Kiệm ca nhi đi Kim gia cầu hôn!”
Đỗ ma ma cười đáp “Vâng” liền vén mành đi.
Tiếng động của rèm cửa khiến cho cả người Tam phu nhân chấn động.
Không được, trong nhà đã có hồ ly tinh rồi, tuy con trai lớn bị mình giữ lại trong noãn các, ngay cả đưa mắt nhìn thẳng nha hoàn mà mình đã đưa tới đó cũng không thèm nhìn một cái. Sáng sớm hôm qua, nha hoàn Hạnh Kiều còn nói cho mình biết, nói lúc Phương thị đi thỉnh an mình, từ trong nhà đi ra ngoài, thế mà còn liếc mắt đưa tình với Cần ca nhi.
Thật là không biết xấu hổ!
Trước mặt mọi người, thế mà còn dám làm ra loại chuyện như vậy. Nào có một chút bộ dáng đại gia khuê tú nên có. . . . . .
Nghĩ đến những thứ này, máu của Tam phu nhân liền công lên tận đầu.
Thế nào mình cũng phải tìm một con dâu một lòng một dạ với mình. Bằng không, đến lúc đó làm sao mà ép được Phương thị?
Gia thế giống như Kim gia, đừng nói là Phương thị, đến mình nhìn cũng không thuận mắt nữa là…. Nếu như gả vào cửa, chẳng phải là thành món ăn trong đĩa của Phương thị sao?
Tam phu nhân cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, liền tiến lên quỳ gối trước mặt Thái phu nhân.
“Nương!” , Tam phu nhân lôi ống tay áo của Thái phu nhân, “Con không phải là không đồng ý hôn sự này, chẳng qua là tiểu thư Kim gia, con còn chưa gặp, trong lòng có chút bận tâm. . . . . .”
“Ta ăn muối còn nhiều hơn con qua cầu!” Thái phu nhân rút ống tay áo của mình từ trong tay Tam phu nhân ra, “Chẳng lẽ phẩm hạnh của tiểu thư Kim gia như thế nào, ta còn nhìn chưa ra?”
Tam phu nhân vội nói: “Không phải vậy , . . . . . .”
“Nếu đã không phải vậy thì con cũng đừng có nhiều lời.” Không đợi Tam phu nhân lên tiếng, Thái phu nhân đã chặn lời nói của Tam phu nhân: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Con nhớ ngày mai đem bát tự giờ sinh, ngày sinh tháng đẻ của Kiệm ca nhi viết lại rồi đưa cho ta.” Vừa nói, vừa làm ra bộ dáng trầm tư , nói, “Nếu ta nhớ không lầm, Kiệm ca nhi sinh giờ hợi thì phải!?”
Bát tự giờ sinh tháng đẻ, đại diện cho vận mệnh của một người. Nếu như bị kẻ có ý xấu biết được, thậm chí có thể dùng phương thức nguyền rủa để dồn người ta vào đường chết. Cho nên lúc trẻ con mới sinh ra, sẽ không ở canh giờ đó mà đi báo tin mừng, bình thường sẽ chọn canh giờ khác. Chính là vì để đánh lừa người ta.
Thái phu nhân nói ra giờ giấc của Kiệm ca nhi mới ra đời , thực tế là cũng chính là nói ra giờ sinh ngày đẻ của Kiệm ca nhi . Cứ như vậy, Tam phu nhân dù không đem bát tự giờ sinh của Từ Tự Kiệm tới đây, Thái phu nhân cũng có thể viết cho bên nhà gái.
Tam phu nhân chán nản đáp “Vâng".
/755
|