Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ Từ miếu Dược Vương hối hả trở lại, cũng chỉ mới đến hoàng hôn.
Thập Nhất Nương không khỏi thở một hơi thật dài. Ngũ phu nhân cũng có chút mỏi mệt không chịu nổi, chỉ có Thái phu nhân và Nhị phu nhân là còn hứng thú dạt dào thảo luận đàn tràng trong miếu Dược Vương. Thấy Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân cố gắng nâng tinh thần ở một bên pha trà, Thái phu nhân cười ha hả chỉ vào hai người nói với Nhị phu nhân: “Nhìn thấy không, đều là ở trong nhung lụa lớn lên mà. Chịu không nổi một chút xíu vất vả.”
Thập Nhất Nương mím miệng cười.
Ngũ phu nhân thì không đồng ý: “Nói cứ như nương là từ ngườinông thôn ruộng trũng đến vậy.”
Nhị phu nhân nhìn vậy cười không ngừng: “Người giữ cửa nói, là các nàng xem náo nhiệt, tất nhiên không biết đàn tràng hôm nay lớn thế nào rồi.”
Thái phu nhân gật đầu: “Hai người này, chỉ thích hợp đi Từ Nguyên Tự!”
Mọi người trong nhà cười ha ha.
Trên mặt của Thái phu nhân cũng đầy nụ cười, hướng hai người phất tay: “Đều trở về đi thôi! Nơi này có Di Chân phụng giúp ta là được rồi!”
Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân đều có chút ngại ngùng.
Ngũ phu nhân liền nhích tới ngồi ở dọc theo kháng gần Thái phu nhân, trề môi, đang muốn làm nũng rồi đi, thì có tiểu nha hoàn vào bẩm: “Thái phu nhân, Tam gia trở lại. Đang ở phía ngoài chờ rất lâu rồi!”
Nụ cười trên mặt Thái phu nhân từ từ thu lại.
Không khí trong nhà bỗng nhiên lạnh lẽo.
Ngũ phu nhân lập tức biết điều đứng lên: “Nương, vậy con về trước đây. Sáng mai con mang theo Hâm tỷ nhi, Sân ca nhi tới vấn an người!”
Thái phu nhân nhẹ nhàng mà”Ừ” một tiếng.
Thập Nhất Nương cũng nhanh chóng đứng lên, khom gối hành lễ với Thái phu nhân, cùng Ngũ phu nhân một trước một sau ra cửa.
Bà tử canh cửa đang định thắp đèn.
Tam gia đứng ở dưới mái hiên.
Áo dài đáy xanh ngọc trên hoa văn màu tím ánh vàng ở dưới ánh đèn sáng rực phát sáng lấp lánh.
Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân nhất tề khom gối hành lễ, cùng nhau gọi “Tam bá” .
Nụ cười của Tam gia mặc dù vẫn thật thà y như trước đây, nhưng lại lộ ra mấy phần suy sụp. Tam gia cùng các nàng chào hỏi: “Đệ muội theo nương đi miếu Dược Vương trở lại rồi!”
“Vâng!” Ngũ phu nhân cười cướp lời nói trước Thập Nhất Nương, “Nương nói hơi mệt chút, bảo chúng muội đi về trước nghỉ ngơi!”
Nụ cười Tam gia càng thêm chút lúng túng: “Đi một ngày, chắc là muốn về nghỉ ngơi sớm một chút. . . . . .” Nói đến đây, thì có tiểu nha hoàn đứng ở trên bậc thang cười nói: “Tam gia! Thái phu nhân mời ngài đi vào!” Tam gia nghe vậy, vội vã hướng hai người gật đầu, sửa sang lại vạt áo, bước nhanh vào đường sảnh.
Ngũ phu nhân liền lôi ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Lúc này Tam gia làm sao lại đột nhiên trở về Yên Kinh? Tẩu khẳng định là biết!”
Chuyện này muốn giấu diếm cũng giấu diếm không được, phơi bày ra ánh sáng chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Thập Nhất Nương liền giản lược mà đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Ngũ phu nhân nghe xong con ngươi đảo lòng vòng, đã nhìn thấy Ngọc Bản mang mấy nha hoàn hầu hạ trong nhà lui ra ngoài.
Nàng đột nhiên”Ôi!” một tiếng, một tay nâng thắt lưng, một tay lôi tay của Thập Nhất Nương: “Eo của muội có thể là lúc mới vừa rồi xuống xe ngựa bị nhói lên một cái. . . . . .” rồi kêu tiểu nha hoàn đứng ở dưới mái hiên, “Nhanh đi, nói một tiếng với Hà Hương, bảo nàng ấy mang kiệu trúc nhỏ đến.” Sau đó làm bộ dạng như mới vừa phát hiện Ngọc Bản, “Ơ, các ngươi làm sao đều đi ra thế?” Không đợi Ngọc Bản trả lời, đã quay đầu hướng Thập Nhất Nương nói, “Tứ tẩu” tẩu đỡ muội vào trong nhà ngồi một chút đi! Muội thật sự là đứng không nổi. Thắt lưng giống như sắp đứt vậy.”
Thập Nhất Nương nhìn thế âm thầm buồn cười.
Nàng rõ ràng là muốn biết Thái phu nhân sẽ nói chút ít chuyện gì với Tam gia, mà Thập Nhất Nương cũng có chút tò mò, suy nghĩ một chút, quyết định giúp Ngũ phu nhân: “Nếu trật eo,đệ muội hẳn nên sớm một chút nói mới phải! Tại sao lại cố chịu thế?” Rồi phân phó Ngọc Bản, “Cô nương sai tiểu nha hoàn đi theo Trúc Hương nói một tiếng, để Trúc Hương đem dầu hoa hồng hai ngày trước Hầu gia ban thưởng lấy tới, ta xoa bóp cho Ngũ phu nhân.”
Ngọc Bản vội vàng đáp “Dạ” sai tiểu nha hoàn đi báo tin, rồi tiến lên giúp Ngũ phu nhân.
Tiểu nha hoàn cũng rất nhanh trí, vén mành, định bẩm báo.
Ngũ phu nhân vội nói: “Chớ kinh động Thái phu nhân, tránh cho lão nhân gia lại lo lắng.”
Mọi người lúc này mới buông lỏng tay chân, được Ngọc Bản vịn vào phòng khách.
Trong thính đường không có đốt đèn, nên mờ mờ ảo ảo .
Canh giữ ở phòng khách, Đỗ ma ma nhìn thấy không khỏi lấy làm kỳ quái.
Ngọc Bản thấp giọng nói một câu, rồi lập tức lui ra ngoài.
Ngũ phu nhân am hiểu sâu giấu diếm, nói dối như thật.
Nàng hướng Đỗ ma ma nháy mắt, cười bước nhanh đi gian tây.
“Ta chỉ muốn nghe xem nương nói cái gì?” Ngũ phu nhân vén rèm nội thất ló đầu nhìn quanh.
Đỗ ma ma cũng không có ngăn trở, đồng dạng là con dâu, Thái phu nhân nếu không để cho Nhị phu nhân tránh đi, thì cũng sẽ không để ý những con dâu khác biết chuyện này.
Nàng dùng ánh mắt cưng chiều nhìn bóng lưng của Ngũ phu nhân lắc đầu, không thể làm gì khác, đành nói với Thập Nhất Nương: “Ngũ phu nhân cũng đã làm mẫu thân rồi, mà còn tính trẻ con như vậy. . . . . .”
Lời của Đỗ ma ma còn chưa dứt,thì nội thất đột nhiên vang lên tiếng “Bịch” vang xa, sau đó truyền đến giọng của Thái phu nhân lớn tiếng quát: “Con vẫn còn ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ. Từ Lệnh Ninh,ta còn chua có già đến hồ đồ! Cho dù ta già rồi nên hồ đồ, thì điểm mánh khóe nho nhỏ này chỉ sợ cũng không thể gạt được ta. . . . . .”
Lại một bộ dạng sét đánh lôi đình.
Thập Nhất Nương và Đỗ ma ma nhìn nhau. Hai người không hẹn mà cùng bước nhanh vào gian tây, tiến tới bên cạnh Ngũ phu nhân nhìn vào.
Nội thất đã đốt đèn.
Bởi vì góc độ quan sát, họ không nhìn thấy Thái phu nhân ngồi ở trên giường gạch mà chỉ thấy Tam gia quỳ trên mặt đất, mặt và đầu cổ đầy nước đọng, đầu tóc, lông mày, trên vai đều là lá trà, bên đầu gối còn chung trà nhỏ men sứ khắc hoa mà Thái phu nhân thường dùng.
“Nương, con không có gạt nương. Chuyện này, là do con không đúng. Nương muốn đánh phạt gì cũng được. Chỉ cầu nương đừng tức giận hại thân thể!”
Tam gia vừa nói, vừa dập đầu rồi ngẩng đầu lên.
“Bịch bịch bịch” âm thanh quanh quẩn ở trong căn phòng yên tĩnh, nghe thấy làm cho lòng người ngột ngạt.
“Di Chân!” Một lúc lâu sau, giọng nói của Thái phu nhân lần nữa vang lên, “Đi giúp Tam đệ con lấy chậu nước đến rửa mặt.” Tiếng nói của lão nhân gia có chút mỏi mệt , “Lão Tam, con cũng đứng lên đi! Những năm qua ta xem con như con trai ruột, lúc nào đáng đánh sẽ đánh, lúc nào nên mắng liền mắng. Con cũng bị không ít oan ức. . . . . .”
Thập Nhất Nương nghe kinh hãi.
Nếu cho là con trai ruột, đánh thì đánh, mắng thì mắng, sao có thể nói ra hai chữ “Oan ức”. Rõ ràng là trong lòng Thái phu nhân có ngăn cách. Tam gia nghe được, trong lòng nhất định sẽ thấp thỏm lo âu . . . . . .. . . . . . Suy nghĩ một chút, thần sắc Tam gia đại biến.
“Nương” hắn cắt đứt lời nói của Thái phu nhân…, vội vàng nói, “Con chưa từng cảm thấy oan ức. Nươn đối với con ân trọng như núi, đánh con, mắng con cũng là tốt cho con. . . . . .”
Đang khi nói chuyện, thì trong phòng vang lên giọng nói hơi có mấy phần trong trẻo lạnh lùng của Nhị phu nhân: “Tam thúc. Đệ đem mặt lau đi rồi nói sao! Nương đem người bên cạnh đuổi ra ngoài chính là không muốn làm cho đệ mất mặt mũi. Đệ như vậy đi ra ngoài, chẳng phải là cô phụ nổi khổ tâm của nương sao?”
Trên mặt Tam gia thoáng xấu hổ rồi đáp một tiếng”Dạ” đứng dậy đi rửa mặt.
Thái phu nhân liền nói: “Mấy ngày nay con lên đường cũng mệt mỏi rồi, sớm một chút trở về ngõ Tam Tỉnh đi nghỉ ngơi đi. Qua ít ngày, ta sẽ nói chuyện với con.”
Nghe khẩu khí thì lần gặp này đến đây là kết thúc.
Vì không để cho Thái phu nhân phát hiện. Ba người vội vàng thối lui ra khỏi gian tây. Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân đi ra khỏi phòng khách.
“Thật không nghĩ tới, xảy ra chuyện như vậy, Tam bá còn che chở cho Tam tẩu.” Ngũ phu nhân nhỏ giọng đối với Thập Nhất Nương nói, “Nghe cách nói của nương, Tam bá sở dĩ từ quan, tất cả đều là bởi vì Tam tẩu cho vay tiền nặng lãi chiếm lấy núi làm ăn nhàn nhã của họ, lúc này mới gặp phải chuyện này.” Lại nói, “Cũng không trách Tam tẩu cuồng ngạo thế, nếu như muội có một tướng công bao che khuyết điểm cho mình như thế, thì cũng sẽ không biết đông tây nam bắc !”
“Nghe đệ muội nói như vậy, ta phải nên vì Ngũ gia kêu oan.” Thập Nhất Nương trêu ghẹo nàng, “Cũng không biết Ngũ gia còn phải làm thế nào, thì Ngũ phu nhân chúng ta mới có thể khinh cuồng lên nữa?”
Sắc mặt Ngũ phu nhân đỏ lên: “Nhìn tẩu thành thật như vậy, không nghĩ tới cũng biết nói những lời này.”
Hai người vừa nói, vừa bên đứng ở trong viện. Từ Lệnh Khoan đã mang kiệu trúc nhỏ và bà tử đi đến.
Đèn lồng đỏ thẫm trên cao chiếu xuống, Ngũ phu nhân kiều diễm như một đóa hoa xuân.
Thập Nhất Nương cười chế nhạo: “Nhìn một cái xem, ai vậy?”
Ngũ phu nhân không nói lời nào, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là nhu tình mật ý.
Mà nhìn thấy Ngũ phu nhân khỏe mạnh đứng ở nơi đó, khuôn mặt của Từ Lệnh Khoan không khỏi hiện vẻ kinh ngạc: “Không phải nói thắt lưng đau sao?”
Ngũ phu nhân liền đi vượt qua Thập Nhất Nương một cái, cười nói: “Tứ tẩu giúp thiếp xoa, thiếp cảm thấy khá rồi!” Từ Lệnh Khoan nghe vậy liền thở dài: “Đa tạ Tứ tẩu!”
Thập Nhất Nương tự nhiên hào phóng nhận lễ của Từ Lệnh Khoan: “Ngũ thúc không cần khách khí.” Rồi hướng Ngũ phu nhân cười.
Ngũ phu nhân mắt hạnh trừng trừng.
Thần sắc Tam gia chán nản đi ra.
“Tam ca” Từ Lệnh Khoan không biết gì hết, nên vừa mừng vừa sợ, “Huynh trở lại lúc nào? Làm sao mà không gửi trước cho nhà phong thư nào? Lúc này đã hồi kinh, chẳng lẽ có chuyện gấp gáp gì sao?”
Tam gia không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải Từ Lệnh Khoan, hắn ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cười cười.
“Ta vừa trở về.” Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói, “Ngũ đệ mấy ngày nay có khỏe không?”
“Đệ vẫn tốt!” Từ Lệnh Khoan cười nói, “Chẳng qua trước đó vài ngày thiếu chút nữa đã được thăng lên Chỉ Huy. . . . . .”. . . . . .” Hắn hăng hái bừng bừng cùng Tam gia nói chuyện.
Đỗ ma ma đi ra ngoài.
“Ngũ Gia đã tới.” Nàng cười nhẹ nhàng hành lễ với Từ Lệnh Khoan, rồi hướng Thập Nhất Nương nhẹ nhàng gật đầu, “Tứ phu nhân! Thái phu nhân mời Tứ phu nhân đi vào!”
Thập Nhất Nương đáp một tiếng, đi theo Đỗ ma ma vào nội thất.
Trong phòng đã thu thập sạch sẽ, Thái phu nhân và Nhị phu nhân một trái một phải ngồi ở gần cửa sổ trên đại kháng cạnh cửa sổ, thần sắc hai người bình tĩnh, cùng thời điểm nàng thấy khi đi ra ngoài không có gì khác biệt.
“Hồ Châu bên kia còn chưa có tin tức đưa tới sao?” Thái phu nhân cũng không có tránh Nhị phu nhân.
“Hai ngày nữa hẳn sẽ có tin tức tới!” Thập Nhất Nương cung kính nói.
Thái phu nhân gật đầu: “Bên kia con nhìn chặt một chút. Có tin tức gì thì tới nói cho ta biết.” Sau đó bưng trà.
Thập Nhất Nương thấp giọng đáp “Dạ” rồi lui ra ngoài. Đám người Từ Lệnh Khoan đã không còn ở trong viện nữa. Nàng trở về sân viện của mình.
Trên đường gặp Trúc Hương: “Phu nhân, chai thuốc đặt ở trong kho, cho nên đến muộn một chút. . . . . .”
Thập Nhất Nương khoát tay áo, cười nói: “Không cần. Ngũ phu nhân đã đỡ rồi.”
Trúc Hương thở phào nhẹ nhõm, theo Thập Nhất Nương trở về phòng.
“Phu nhân” nàng thấp giọng cùng Thập Nhất Nương nói chuyện, “Buổi sáng hôm nay, Nhị phu nhân đến chỗ của Mã quản sự, nhờ hắn giúp đỡ mang Cẩm hạp đi Khâm Thiên Giám.”
Mã quản sự là lúc Nhị phu nhân còn làm đương gia nâng đỡ, trầm ổn giỏi giang, là thủ hạ đắc lực nhất của Triệu quản sự.
“Biết là vật gì không?” thần sắc Thập Nhất Nương có chút ngưng trọng.
“Nghe nói là quyển sách.” Trúc Hương nói, “Nhưng không biết là sách gì.”
Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ động.
Có đôi khi, có thể đánh động lòng người , không nhất định là tiền tài. Đặc biệt là những thứ người đọc sách kia.
Beta: Hạ Từ miếu Dược Vương hối hả trở lại, cũng chỉ mới đến hoàng hôn.
Thập Nhất Nương không khỏi thở một hơi thật dài. Ngũ phu nhân cũng có chút mỏi mệt không chịu nổi, chỉ có Thái phu nhân và Nhị phu nhân là còn hứng thú dạt dào thảo luận đàn tràng trong miếu Dược Vương. Thấy Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân cố gắng nâng tinh thần ở một bên pha trà, Thái phu nhân cười ha hả chỉ vào hai người nói với Nhị phu nhân: “Nhìn thấy không, đều là ở trong nhung lụa lớn lên mà. Chịu không nổi một chút xíu vất vả.”
Thập Nhất Nương mím miệng cười.
Ngũ phu nhân thì không đồng ý: “Nói cứ như nương là từ ngườinông thôn ruộng trũng đến vậy.”
Nhị phu nhân nhìn vậy cười không ngừng: “Người giữ cửa nói, là các nàng xem náo nhiệt, tất nhiên không biết đàn tràng hôm nay lớn thế nào rồi.”
Thái phu nhân gật đầu: “Hai người này, chỉ thích hợp đi Từ Nguyên Tự!”
Mọi người trong nhà cười ha ha.
Trên mặt của Thái phu nhân cũng đầy nụ cười, hướng hai người phất tay: “Đều trở về đi thôi! Nơi này có Di Chân phụng giúp ta là được rồi!”
Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân đều có chút ngại ngùng.
Ngũ phu nhân liền nhích tới ngồi ở dọc theo kháng gần Thái phu nhân, trề môi, đang muốn làm nũng rồi đi, thì có tiểu nha hoàn vào bẩm: “Thái phu nhân, Tam gia trở lại. Đang ở phía ngoài chờ rất lâu rồi!”
Nụ cười trên mặt Thái phu nhân từ từ thu lại.
Không khí trong nhà bỗng nhiên lạnh lẽo.
Ngũ phu nhân lập tức biết điều đứng lên: “Nương, vậy con về trước đây. Sáng mai con mang theo Hâm tỷ nhi, Sân ca nhi tới vấn an người!”
Thái phu nhân nhẹ nhàng mà”Ừ” một tiếng.
Thập Nhất Nương cũng nhanh chóng đứng lên, khom gối hành lễ với Thái phu nhân, cùng Ngũ phu nhân một trước một sau ra cửa.
Bà tử canh cửa đang định thắp đèn.
Tam gia đứng ở dưới mái hiên.
Áo dài đáy xanh ngọc trên hoa văn màu tím ánh vàng ở dưới ánh đèn sáng rực phát sáng lấp lánh.
Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân nhất tề khom gối hành lễ, cùng nhau gọi “Tam bá” .
Nụ cười của Tam gia mặc dù vẫn thật thà y như trước đây, nhưng lại lộ ra mấy phần suy sụp. Tam gia cùng các nàng chào hỏi: “Đệ muội theo nương đi miếu Dược Vương trở lại rồi!”
“Vâng!” Ngũ phu nhân cười cướp lời nói trước Thập Nhất Nương, “Nương nói hơi mệt chút, bảo chúng muội đi về trước nghỉ ngơi!”
Nụ cười Tam gia càng thêm chút lúng túng: “Đi một ngày, chắc là muốn về nghỉ ngơi sớm một chút. . . . . .” Nói đến đây, thì có tiểu nha hoàn đứng ở trên bậc thang cười nói: “Tam gia! Thái phu nhân mời ngài đi vào!” Tam gia nghe vậy, vội vã hướng hai người gật đầu, sửa sang lại vạt áo, bước nhanh vào đường sảnh.
Ngũ phu nhân liền lôi ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Lúc này Tam gia làm sao lại đột nhiên trở về Yên Kinh? Tẩu khẳng định là biết!”
Chuyện này muốn giấu diếm cũng giấu diếm không được, phơi bày ra ánh sáng chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Thập Nhất Nương liền giản lược mà đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Ngũ phu nhân nghe xong con ngươi đảo lòng vòng, đã nhìn thấy Ngọc Bản mang mấy nha hoàn hầu hạ trong nhà lui ra ngoài.
Nàng đột nhiên”Ôi!” một tiếng, một tay nâng thắt lưng, một tay lôi tay của Thập Nhất Nương: “Eo của muội có thể là lúc mới vừa rồi xuống xe ngựa bị nhói lên một cái. . . . . .” rồi kêu tiểu nha hoàn đứng ở dưới mái hiên, “Nhanh đi, nói một tiếng với Hà Hương, bảo nàng ấy mang kiệu trúc nhỏ đến.” Sau đó làm bộ dạng như mới vừa phát hiện Ngọc Bản, “Ơ, các ngươi làm sao đều đi ra thế?” Không đợi Ngọc Bản trả lời, đã quay đầu hướng Thập Nhất Nương nói, “Tứ tẩu” tẩu đỡ muội vào trong nhà ngồi một chút đi! Muội thật sự là đứng không nổi. Thắt lưng giống như sắp đứt vậy.”
Thập Nhất Nương nhìn thế âm thầm buồn cười.
Nàng rõ ràng là muốn biết Thái phu nhân sẽ nói chút ít chuyện gì với Tam gia, mà Thập Nhất Nương cũng có chút tò mò, suy nghĩ một chút, quyết định giúp Ngũ phu nhân: “Nếu trật eo,đệ muội hẳn nên sớm một chút nói mới phải! Tại sao lại cố chịu thế?” Rồi phân phó Ngọc Bản, “Cô nương sai tiểu nha hoàn đi theo Trúc Hương nói một tiếng, để Trúc Hương đem dầu hoa hồng hai ngày trước Hầu gia ban thưởng lấy tới, ta xoa bóp cho Ngũ phu nhân.”
Ngọc Bản vội vàng đáp “Dạ” sai tiểu nha hoàn đi báo tin, rồi tiến lên giúp Ngũ phu nhân.
Tiểu nha hoàn cũng rất nhanh trí, vén mành, định bẩm báo.
Ngũ phu nhân vội nói: “Chớ kinh động Thái phu nhân, tránh cho lão nhân gia lại lo lắng.”
Mọi người lúc này mới buông lỏng tay chân, được Ngọc Bản vịn vào phòng khách.
Trong thính đường không có đốt đèn, nên mờ mờ ảo ảo .
Canh giữ ở phòng khách, Đỗ ma ma nhìn thấy không khỏi lấy làm kỳ quái.
Ngọc Bản thấp giọng nói một câu, rồi lập tức lui ra ngoài.
Ngũ phu nhân am hiểu sâu giấu diếm, nói dối như thật.
Nàng hướng Đỗ ma ma nháy mắt, cười bước nhanh đi gian tây.
“Ta chỉ muốn nghe xem nương nói cái gì?” Ngũ phu nhân vén rèm nội thất ló đầu nhìn quanh.
Đỗ ma ma cũng không có ngăn trở, đồng dạng là con dâu, Thái phu nhân nếu không để cho Nhị phu nhân tránh đi, thì cũng sẽ không để ý những con dâu khác biết chuyện này.
Nàng dùng ánh mắt cưng chiều nhìn bóng lưng của Ngũ phu nhân lắc đầu, không thể làm gì khác, đành nói với Thập Nhất Nương: “Ngũ phu nhân cũng đã làm mẫu thân rồi, mà còn tính trẻ con như vậy. . . . . .”
Lời của Đỗ ma ma còn chưa dứt,thì nội thất đột nhiên vang lên tiếng “Bịch” vang xa, sau đó truyền đến giọng của Thái phu nhân lớn tiếng quát: “Con vẫn còn ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ. Từ Lệnh Ninh,ta còn chua có già đến hồ đồ! Cho dù ta già rồi nên hồ đồ, thì điểm mánh khóe nho nhỏ này chỉ sợ cũng không thể gạt được ta. . . . . .”
Lại một bộ dạng sét đánh lôi đình.
Thập Nhất Nương và Đỗ ma ma nhìn nhau. Hai người không hẹn mà cùng bước nhanh vào gian tây, tiến tới bên cạnh Ngũ phu nhân nhìn vào.
Nội thất đã đốt đèn.
Bởi vì góc độ quan sát, họ không nhìn thấy Thái phu nhân ngồi ở trên giường gạch mà chỉ thấy Tam gia quỳ trên mặt đất, mặt và đầu cổ đầy nước đọng, đầu tóc, lông mày, trên vai đều là lá trà, bên đầu gối còn chung trà nhỏ men sứ khắc hoa mà Thái phu nhân thường dùng.
“Nương, con không có gạt nương. Chuyện này, là do con không đúng. Nương muốn đánh phạt gì cũng được. Chỉ cầu nương đừng tức giận hại thân thể!”
Tam gia vừa nói, vừa dập đầu rồi ngẩng đầu lên.
“Bịch bịch bịch” âm thanh quanh quẩn ở trong căn phòng yên tĩnh, nghe thấy làm cho lòng người ngột ngạt.
“Di Chân!” Một lúc lâu sau, giọng nói của Thái phu nhân lần nữa vang lên, “Đi giúp Tam đệ con lấy chậu nước đến rửa mặt.” Tiếng nói của lão nhân gia có chút mỏi mệt , “Lão Tam, con cũng đứng lên đi! Những năm qua ta xem con như con trai ruột, lúc nào đáng đánh sẽ đánh, lúc nào nên mắng liền mắng. Con cũng bị không ít oan ức. . . . . .”
Thập Nhất Nương nghe kinh hãi.
Nếu cho là con trai ruột, đánh thì đánh, mắng thì mắng, sao có thể nói ra hai chữ “Oan ức”. Rõ ràng là trong lòng Thái phu nhân có ngăn cách. Tam gia nghe được, trong lòng nhất định sẽ thấp thỏm lo âu . . . . . .. . . . . . Suy nghĩ một chút, thần sắc Tam gia đại biến.
“Nương” hắn cắt đứt lời nói của Thái phu nhân…, vội vàng nói, “Con chưa từng cảm thấy oan ức. Nươn đối với con ân trọng như núi, đánh con, mắng con cũng là tốt cho con. . . . . .”
Đang khi nói chuyện, thì trong phòng vang lên giọng nói hơi có mấy phần trong trẻo lạnh lùng của Nhị phu nhân: “Tam thúc. Đệ đem mặt lau đi rồi nói sao! Nương đem người bên cạnh đuổi ra ngoài chính là không muốn làm cho đệ mất mặt mũi. Đệ như vậy đi ra ngoài, chẳng phải là cô phụ nổi khổ tâm của nương sao?”
Trên mặt Tam gia thoáng xấu hổ rồi đáp một tiếng”Dạ” đứng dậy đi rửa mặt.
Thái phu nhân liền nói: “Mấy ngày nay con lên đường cũng mệt mỏi rồi, sớm một chút trở về ngõ Tam Tỉnh đi nghỉ ngơi đi. Qua ít ngày, ta sẽ nói chuyện với con.”
Nghe khẩu khí thì lần gặp này đến đây là kết thúc.
Vì không để cho Thái phu nhân phát hiện. Ba người vội vàng thối lui ra khỏi gian tây. Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân đi ra khỏi phòng khách.
“Thật không nghĩ tới, xảy ra chuyện như vậy, Tam bá còn che chở cho Tam tẩu.” Ngũ phu nhân nhỏ giọng đối với Thập Nhất Nương nói, “Nghe cách nói của nương, Tam bá sở dĩ từ quan, tất cả đều là bởi vì Tam tẩu cho vay tiền nặng lãi chiếm lấy núi làm ăn nhàn nhã của họ, lúc này mới gặp phải chuyện này.” Lại nói, “Cũng không trách Tam tẩu cuồng ngạo thế, nếu như muội có một tướng công bao che khuyết điểm cho mình như thế, thì cũng sẽ không biết đông tây nam bắc !”
“Nghe đệ muội nói như vậy, ta phải nên vì Ngũ gia kêu oan.” Thập Nhất Nương trêu ghẹo nàng, “Cũng không biết Ngũ gia còn phải làm thế nào, thì Ngũ phu nhân chúng ta mới có thể khinh cuồng lên nữa?”
Sắc mặt Ngũ phu nhân đỏ lên: “Nhìn tẩu thành thật như vậy, không nghĩ tới cũng biết nói những lời này.”
Hai người vừa nói, vừa bên đứng ở trong viện. Từ Lệnh Khoan đã mang kiệu trúc nhỏ và bà tử đi đến.
Đèn lồng đỏ thẫm trên cao chiếu xuống, Ngũ phu nhân kiều diễm như một đóa hoa xuân.
Thập Nhất Nương cười chế nhạo: “Nhìn một cái xem, ai vậy?”
Ngũ phu nhân không nói lời nào, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là nhu tình mật ý.
Mà nhìn thấy Ngũ phu nhân khỏe mạnh đứng ở nơi đó, khuôn mặt của Từ Lệnh Khoan không khỏi hiện vẻ kinh ngạc: “Không phải nói thắt lưng đau sao?”
Ngũ phu nhân liền đi vượt qua Thập Nhất Nương một cái, cười nói: “Tứ tẩu giúp thiếp xoa, thiếp cảm thấy khá rồi!” Từ Lệnh Khoan nghe vậy liền thở dài: “Đa tạ Tứ tẩu!”
Thập Nhất Nương tự nhiên hào phóng nhận lễ của Từ Lệnh Khoan: “Ngũ thúc không cần khách khí.” Rồi hướng Ngũ phu nhân cười.
Ngũ phu nhân mắt hạnh trừng trừng.
Thần sắc Tam gia chán nản đi ra.
“Tam ca” Từ Lệnh Khoan không biết gì hết, nên vừa mừng vừa sợ, “Huynh trở lại lúc nào? Làm sao mà không gửi trước cho nhà phong thư nào? Lúc này đã hồi kinh, chẳng lẽ có chuyện gấp gáp gì sao?”
Tam gia không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải Từ Lệnh Khoan, hắn ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cười cười.
“Ta vừa trở về.” Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói, “Ngũ đệ mấy ngày nay có khỏe không?”
“Đệ vẫn tốt!” Từ Lệnh Khoan cười nói, “Chẳng qua trước đó vài ngày thiếu chút nữa đã được thăng lên Chỉ Huy. . . . . .”. . . . . .” Hắn hăng hái bừng bừng cùng Tam gia nói chuyện.
Đỗ ma ma đi ra ngoài.
“Ngũ Gia đã tới.” Nàng cười nhẹ nhàng hành lễ với Từ Lệnh Khoan, rồi hướng Thập Nhất Nương nhẹ nhàng gật đầu, “Tứ phu nhân! Thái phu nhân mời Tứ phu nhân đi vào!”
Thập Nhất Nương đáp một tiếng, đi theo Đỗ ma ma vào nội thất.
Trong phòng đã thu thập sạch sẽ, Thái phu nhân và Nhị phu nhân một trái một phải ngồi ở gần cửa sổ trên đại kháng cạnh cửa sổ, thần sắc hai người bình tĩnh, cùng thời điểm nàng thấy khi đi ra ngoài không có gì khác biệt.
“Hồ Châu bên kia còn chưa có tin tức đưa tới sao?” Thái phu nhân cũng không có tránh Nhị phu nhân.
“Hai ngày nữa hẳn sẽ có tin tức tới!” Thập Nhất Nương cung kính nói.
Thái phu nhân gật đầu: “Bên kia con nhìn chặt một chút. Có tin tức gì thì tới nói cho ta biết.” Sau đó bưng trà.
Thập Nhất Nương thấp giọng đáp “Dạ” rồi lui ra ngoài. Đám người Từ Lệnh Khoan đã không còn ở trong viện nữa. Nàng trở về sân viện của mình.
Trên đường gặp Trúc Hương: “Phu nhân, chai thuốc đặt ở trong kho, cho nên đến muộn một chút. . . . . .”
Thập Nhất Nương khoát tay áo, cười nói: “Không cần. Ngũ phu nhân đã đỡ rồi.”
Trúc Hương thở phào nhẹ nhõm, theo Thập Nhất Nương trở về phòng.
“Phu nhân” nàng thấp giọng cùng Thập Nhất Nương nói chuyện, “Buổi sáng hôm nay, Nhị phu nhân đến chỗ của Mã quản sự, nhờ hắn giúp đỡ mang Cẩm hạp đi Khâm Thiên Giám.”
Mã quản sự là lúc Nhị phu nhân còn làm đương gia nâng đỡ, trầm ổn giỏi giang, là thủ hạ đắc lực nhất của Triệu quản sự.
“Biết là vật gì không?” thần sắc Thập Nhất Nương có chút ngưng trọng.
“Nghe nói là quyển sách.” Trúc Hương nói, “Nhưng không biết là sách gì.”
Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ động.
Có đôi khi, có thể đánh động lòng người , không nhất định là tiền tài. Đặc biệt là những thứ người đọc sách kia.
/755
|