Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ Từ Tự Dụ đúng mực, thỏa đáng, câu trả lời nhu hòa mang theo sự cương nghị, nếu đổi lại là mình, cũng chưa chắc trả lời tốt hơn so với thằng bé.
Thập Nhất Nương lộ ra ánh mắt khen ngợi, cười nói: “Vậy Phương thám hoa nói thế nào?”
Từ Tự Dụ có chút ngại ngùng tránh đi ánh mắt của nàng.
“Phương thám hoa vái chào thật sâu với con. Nói, bản thân huynh ấy cũng là nhất thời tức giận, cho nên mới nói ra một số lời nói không thỏa đáng…, đã làm chuyện không thỏa đáng. Giờ nhớ lại, cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng dù sao mình cũng là người nhà mẹ đẻ của Đại tẩu, thấy muội muội bị ấm ức, dù như thế nào thì cũng không thể ngồi yên mà không màng đến . Huống chi lời đồn đại khắc chồng, tất cả đều là do người Hoắc gia hồ ngôn loạn ngữ, dù ngay cả bát tự ngày sinh tháng đẻ của Hoắc công tử nhà họ cũng không có thấy.”
Từ Tự Dụ thuật lại lời của Phương Kí.
“Hoắc công tử đang tuổi trẻ mà mất đi, khiến cho Hoắc thái thái đau thương quá độ, không biết đã nghe tam cô lục bà nào xúi giục, nói nguyên nhân Hoắc công tử chết đều bởi vì cùng muội muội của ta [Phương Kí] nghị hôn. Hoắc phu nhân giận lây sang muội muội, cho nên mỗi lần có người đến nói hôn, thì liền tới ngăn trở, thậm chí nhiều lần tản ra lời đồn đại, sau đó do tổ mẫu tự mình tới cửa bái kiến phu nhân tộc trưởng của Hoắc gia, lúc này mới yên tĩnh chút ít. Chẳng qua là ba người thành hổ*, muội muội không chỉ phải gánh vác thanh danh không có kia, mà Hoắc gia ở Hồ Châu là vọng tộc thế gia, người của nửa thành đã cùng nhà họ có quan hệ họ hàng liên đới. Mọi người đều không muốn giữa thân thích với nhau sinh ra rạn nứt, mà thẩm thẩm lại không muốn ủy khuất muội muội, cho nên hôn sự lúc này mới kéo dài, trì hoãn xuống mãi.Đây cũng là ngàn dặm nhân duyên nhất tuyến khiên. Muội muội cùng muội phu có được duyên phận như vậy. Thời điểm nhà Từ gia các người đi cầu hôn, thúc thúc còn sợ làm hại muội phu, nên cố ý để cho phụ tá bên cạnh cầm bát tự của hai người chia nhau tìm vài vị cao tăng đắc đạo cùng âm dương tiên sinh danh chấn Thiểm Tây cùng nhau xem, đều nói là ông trời tác hợp cho, lúc này mới đồng ý cửa hôn sự này. Nếu như đệ [Từ Tự Dụ] không tin, thì có thể đi hỏi Tam phu nhân một chút. Lúc ấy thời điểm muội muội cùng muội phu nghị hôn, nhà người ta hợp bát tự là ba ngày, nhưng nhà chúng ta qua năm, sáu ngày mới cho câu trả lời chắc chắn.Chẳng qua là những thứ chuyện nhi nữ tình trường này, mà ở trước mặt Hầu gia nói tỉ mỉ cũng không tốt.Nếu để cho Thái phu nhân và Hầu gia có cái gì hiểu lầm, thì tất cả là do ta không nói gì rõ ràng. Kính xin Tự Dụ tiểu đệ thay huynh giải thích giúp.”
*Ba người thành hổ: Ứng với câu “Một đồn mười,mười đồn trăm,trăm thành thật.”
Không chỉ có tìm bậc thang để tự xuống, mà còn đem chuyện Phương thị khắc chồng nắm chặt, nói cặn kẽ rõ ràng.
“Con thấy Phương thám hoa nói chuyện chân thành, Đại ca lại không muốn đem chuyện náo lớn, nên đã nói mấy câu, huynh là huynh trưởng của Đại tẩu, còn đệ là đệ đệ của muội phu [em rể]huynh, theo lý chúng ta nên ở giữa hòa giải, khuyên họ hòa hảo mới đúng. Hôm nay đã có hiểu lầm này, thì không thể thiếu việc phải ở trước mặt trưởng bối làm sáng tỏ.” Sau đó con mời Phương thám hoa ngày mai tới đây. Phương thám hoa lập tức đồng ý. Còn giữ con ở lại ăn cơm, rồi đích thân tiễn con ra cửa.”
Một ngày chưa đi đến mức phải ấn chỉ lên từ thư, hay ở phủ Thuận Thiên cầm thư hòa ly, thì vẫn là một ngày thân thích, không thể xé toạc mặt với nhau.
Từ Tự Dụ ở trong chuyện này xử lý bình tĩnh, trầm ổn để cho Thập Nhất Nương nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Cực khổ rồi!” Nàng cười nói, “Dụ ca nhi đã trưởng thành.”
Sắc mặt Từ Tự Dụ đỏ lên.
Dụ ca đứng dậy: “Mẫu thân, nếu như không có những chuyện khác phân phó, con liền cáo lui trước.”
Thập Nhất Nương cũng muốn đi sang bên Thái phu nhân, nên cười gật đầu, hỏi Dụ ca bài thi làm ra sao, sau đó để cho Thu Vũ đưa Dụ ca ra cửa.
Bên kia Văn di nương thấy Từ Tự Dụ đã đi ra ngoài, thì cầm danh sách đồ cưới vào cửa.
Thập Nhất Nương ôm Cẩn ca nhi, cùng nàng đi đến chỗ của Thái phu nhân.
Nàng trước tiên đem tình huống Từ Tự Dụ đi Phương gia bẩm lại với Thái phu nhân.
“Dụ ca nhi càng ngày càng hiểu chuyện.” Thái phu nhân nghe xong, trong giọng nói có chút xúc động. Nhưng mà xúc động này rất ngắn, thái độ của Thái phu nhân có chút không muốn nói nhiều đến chuyện này nữa, lập tức đem lời nói chuyển dời đến chuyện ngày mai Thập Nhất Nương cùng Phương Kí gặp mặt, “Phương Kí này, ngạo mạn nhưng kính cẩn, chỉ sợ không phải là một nhân vật đơn giản. Phương gia hiện tại tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ. Ngày mai con gặp Phương Kí, e là phải nâng cao tinh thần . . . . . .”
Thập Nhất Nương thấy Phương Kí đi đến la hét muốn hòa ly, lại nhớ đến lần Phương Kí cùng những sĩ tử kia xông ào vào đại đường của Lễ bộ, còn tưởng rằng lần này Phương Kí là người chỉ biết có ý khí thư sinh, lỗ mãng, ngang ngược. Nhưng nghe Từ Tự Dụ nói, Phương Kí ở trên chuyện Phương thị khắc chồng, bất kể lúc trước là ở trước mặt Từ Lệnh Nghi tức giận cũng tốt, sau đó ở trước mặt Từ Tự Dụ cảm thán cũng tốt, loại thủ đoạn này đều vì rửa sạchlời đồn đại “Khắc chồng” của Phương thị, rõ ràng là người biết tiến biết lui.
Nói đạo lý rất sợ gặp phải người ngang tàn, ngang tàn sợ gặp phải người không muốn sống . Nếu Phương gia có người làm việc có phân tấc như Phương Kí, thì chuyện này dễ làm hơn nhiều.
Thập Nhất Nương cười nói: “Nếu con ứng phó không được, thì mời nương ra mặt cũng không muộn. Dù sao cũng là Phương Kí vãn bối, con tuy là phu nhân dòng chính, nhưng mặt trên còn có Hầu Gia, có Thái phu nhân.”
Thái phu nhân nghĩ tới nàng làm việc luôn luôn ổn thỏa thì khẽ gật đầu, cười nhẹ nhàng ôm Cẩn ca nhi đang một mình ở trên giường gạch chơi đùa, để cho tiểu nha hoàn kêu Văn di nương đi vào. Vừa đùa với Cẩn ca nhi, vừa nghe Văn di nương báo đồ cưới của Trinh tỷ nhi, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi một phen, một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua rồi.
Từ Lệnh Nghi tới đây ăn cơm trưa.
Tình huống như thế tương đối ít.
Thái phu nhân rất vui mừng, nên sai người ta tăng thêm món ăn, Văn di nương thì đi theo Đỗ ma ma, ở bên cạnh giúp bày đũa dâng canh.
Cẩn ca nhi làm thức ăn văng đầy bàn.
Thái phu nhân liền nói không ngừng: “Nhỏ như vậy, tại sao có thể để cho bé tự ăn cơm!” Sau đó kêu Ngọc Bản, “Lấy nước tới cho Lục thiếu gia rửa tay rửa mặt.” Lại sai Đỗ ma ma, “Đem thìa bạc ngân hạnh diệp của ta lấy ra, để ta đút cho Cẩn ca nhi ăn cơm.” Sau đó cười nhẹ nhàng nói với Cẩn ca nhi, “Chúng ta dùng cái thìa phát sáng ăn cơm, ăn nhiều một chút.”
Từ Lệnh Nghi ở bên cạnh cười theo.
Thập Nhất Nương thì cảm giác đầu mình đầy mồ hôi.
Cẩn ca nhi ở trong tay nắm thìa làm bằng gỗ cây linh sam, không tự chủ mà hướng Thái phu nhân gật đầu. Khiến Thái phu nhân cao hứng cười ha hả không ngừng.
Đợi Đỗ ma ma cầm thìa bạc ra, Thái phu nhân đút cơm cho bé ăn, nhưng bé lại chiếm lấy thìa bạc của Thái phu nhân. Tự mình ăn, ăn được hai cái, có thể là do không quen, lại đem thìa bạc vứt qua một bên, cầm lấy thìa gỗ của mình ăn cơm, làm văng cơm khắp nơi.
Thái phu nhân ngạc nhiên nói: “Ô! Làm sao đột nhiên lại nổi tính khí lên rồi, không quan tâm đến đồ của tổ mẫu nữa?”
Cái thìa bạc kia hết sức xinh đẹp, cái đầu tròn trịa, cái chuôi thật dài, trên đầu là quả diệp tử màu trắng.
Đỗ ma ma liền cười nói: “Lục thiếu gia thích đồ rực rỡ.” Ý nói là thìa bạc này không vừa mắt.
“Vậy là lấy sai đồ rồi.” Thái phu nhân cười nói, “Ăn cái gì, tất nhiên dùng thìa bạc là tốt nhất” nhưng vẫn là bảo Đỗ ma ma đi lấy cái thìa vàng ròng song thọ, cuối cùng cơm chưa đút xong, cái thìa đã bị Cẩn ca nhi chộp trong tay không buông.
“Con cũng là một đứa bé giữ của!” Thái phu nhân cười đến ngửa tới ngửa lui : “Qua mấy tháng là Đại tỷ con xuất giá, con phải nhớ kỹ, hướng Đại tỷ phu của con lấy nhiều thêm mấy bao lì xì nhé.”
” Đại cô gia chúng ta là người rất có lòng.” Đỗ ma ma cười nói, “Cái này đâu cần người nói, chỉ sợ bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong!”
Mọi người cười cười nói nói, đi uống trà ở gian tây.
Từ Lệnh Nghi liền thừa dịp không khí tốt, nói chuyện của Tam gia: “Con nói, sức khỏe là tiền vốn. Nếu là sức khỏe kém thì Quan lớn hơn nữa cũng ngồi không yên, nhiều tiền buôn bán lời hơn nữa cũng không nơi dùng. Không bằng để cho huynh ấy từ quan trở lại. Nói trở lại, coi như là làm quan đã ba năm, qua kiểm tra đánh giá còn được loại “Tốt” đối với liệt tổ liệt tông cũng có câu trả lời rồi!”
Vẻ mặt của Thái phu nhân từ giật mình biến thành kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành trầm tĩnh.
Lão nhân gia nâng chung trà lên nhẹ nhàng mà uống vài hớp, lúc này mới nhẹ nhàng mà nói một câu:”Biết rồi!” thả chung trà xuống, nói câu:”Ta cũng mệt mỏi rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Do Đỗ ma ma vịn đứng dậy đi nội thất.
Từ Lệnh Nghi ở trong lòng thầm kêu không ổn, trở về cùng Thập Nhất Nương nói: “Xế chiều lúc nàng đi qua đó, mang theo Cẩn ca nhi nhé!”
Thập Nhất Nương cũng cảm thấy câu nói của Thái phu nhân có hàm ý khác. Nên lúc đi thương lượng Trinh tỷ nhi, đang mang theo Cẩn ca nhi.
Cái loại vẻ mặt bình tĩnh trước khi bão táp tới vào buổi trưa của Thái phu nhân, sớm đã không biết đi nơi nào, lão nhân gia đã khôi phục lạc quan, sáng sủa như lúc bình thường. Cười hì hì đùa với Cẩn ca nhi, nói cũng không nói lời nào về chuyện của Tam gia.
. . . . . .
Phương Kí tới gặp Thập Nhất Nương, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Phương thám hoa vừa mở miệng, chính là chúc mừng Tam lão gia từ quan: “Tuy nói là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nhưng ba năm xuống tới, Lại bộ đánh giá thành tích; còn được chữ “Ưu” chính là lúc đại triển kế hoạch lớn, thế nhưng nói từ quan là từ quan. Thật sự làm cho những tiểu bối chúng cháu khâm phục không thôi!”
Ban đầu Tam gia sở dĩ có thể được đánh giá thành tích loại “Ưu”, Phương gia đã ra không ít sức.
Thập Nhất Nương cũng không cam chịu yếu thế cười híp mắt nói: “Nói đến từ quan, ta nghe Đại thiếu phu nhân nhà chúng ta nói, lão gia thông gia vẫn muốn rời xa nỗi khổ công văn, nhưng bởi vì gánh nặng của gia tộc cho nên phải miễn cưỡng làm tiếp, ông ấy vẫn mong đợi cữu gia sớm qua thi hương, lão gia thông gia cũng có thể dỡ xuống gánh nặng này. Ai biết ở trước kỳ thi thế nhưng nghe được chuyện cữu gia xông vào Lễ bộ. Chúng ta lúc ấy trong lòng đều thấp thỏm. Đặc biệt là Nhị thiếu gia của chúng ta, Hầu gia từ trước đến giờ đối với Dụ ca quản giáo nghiêm nghị, mà Dụ ca cũng không phải là kẻ ỷ thế hiếp người. Thậm chí vì chuyện của cữu gia mà ngày đêm xuôi ngược. May mắn là cữu gia gặp dữ hóa lành, hôm nay tuổi còn trẻ mà đã trúng thám hoa, tương lai đầu tươi sáng, vậy lão gia thông gia cũng có thể yên tâm từ quan về quê, trải qua cuộc sống nhàn nhã bình yên.” Lại nói, “Sau này cữu gia ở Hàn Lâm viện nhậm chức, mọi người đều cùng sống ở Yên Kinh, nói vậy cơ hội lui tới qua lại cũng bắt đầu nhiều.”
Chuyện này Từ gia mặc dù có thể giúp lập tức, nhưng lúc ấy Từ Tự Dụ nhắc nhở, công chạy tới chạy lui cũng không thể không công.
Phương Kí không khỏi cười khổ.
Thập Nhất Nương đang báo mình biết. Phương gia chỉ có một mình mình làm quan, Từ Lệnh Nghi có lẽ không thể giúp mình, nhưng lại có thể ở Lễ bộ mà ngáng chân mình.
Chủ đề này nói thêm gì đi nữa sẽ chỉ làm mình càng thêm bị động.
Phương Kí không thể làm gì khác hơn là nói câu:”Cháu cùng Nhị thiếu gia tôn phủ, coi như là nhất kiến như cố” sau đó liền dời đi đề tài: “Không biết Tứ phu nhân mời cháu đến, là có chuyện gì?” Muốn một lần nữa nắm giữ quyền chủ động.
Phương Kí không đề cập tới, Thập Nhất Nương cũng không muốn đem người bức đến góc tường.
Nàng cười nói: “Ta vốn nghe nói cữu gia mở miệng muốn cho muội muội hòa ly. Ừm! Cữu gia trẻ tuổi, sợ là người dưới tình thế cấp bách mà nóng nảy, cho nên ta có chút bận tâm. Bây giờ lại nghe cữu gia cùng Nhị thiếu gia nhà chúng ta nói chuyện một phen, thế mới biết cữu gia dụng tâm lương khổ. Đúng như lời cữu gia nói, đây là chuyện giữa hai vợ chồng, phần lớn đều là lời nói nhi nữ tình trường…, cháu làm cữu gia, không tiện đối với Hầu gia nhiều lời, ta đây làm thẩm thẩm , cũng không tiện nói quá nhiều lời với cữu gia. Giờ cữu gia đồng ý với Nhị thiếu gia nhà chúng ta, là mời trưởng bối Phương gia ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện. Như vậy ta cũng có thể yên tâm. Chẳng qua ta còn muốn nói thêm một câu. Đại thiếu phu nhân nếu có cái gì ấm ức, thì nên suy nghĩ nhiều đến khổ tâm của mẹ chồng, rồi suy bụng ta ra bụng người, mà tha thứ chút ít mới phải. Đây mới là bổn phận làm dâu nên có. Làm sao chỉ vì chút ít chuyện không như ý đã bảo huynh đệ nhà mẹ đẻ tới để bàn chuyện chứ?” Vừa nói, vừa trêu ghẹo mà cười lên, “May mắn là cữu gia ở Yên Kinh, nếu như không có ở Yên Kinh thì sao? Chẳng lẽ còn muốn sai người trở về Hồ Châu mời à?"
Beta: Hạ Từ Tự Dụ đúng mực, thỏa đáng, câu trả lời nhu hòa mang theo sự cương nghị, nếu đổi lại là mình, cũng chưa chắc trả lời tốt hơn so với thằng bé.
Thập Nhất Nương lộ ra ánh mắt khen ngợi, cười nói: “Vậy Phương thám hoa nói thế nào?”
Từ Tự Dụ có chút ngại ngùng tránh đi ánh mắt của nàng.
“Phương thám hoa vái chào thật sâu với con. Nói, bản thân huynh ấy cũng là nhất thời tức giận, cho nên mới nói ra một số lời nói không thỏa đáng…, đã làm chuyện không thỏa đáng. Giờ nhớ lại, cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng dù sao mình cũng là người nhà mẹ đẻ của Đại tẩu, thấy muội muội bị ấm ức, dù như thế nào thì cũng không thể ngồi yên mà không màng đến . Huống chi lời đồn đại khắc chồng, tất cả đều là do người Hoắc gia hồ ngôn loạn ngữ, dù ngay cả bát tự ngày sinh tháng đẻ của Hoắc công tử nhà họ cũng không có thấy.”
Từ Tự Dụ thuật lại lời của Phương Kí.
“Hoắc công tử đang tuổi trẻ mà mất đi, khiến cho Hoắc thái thái đau thương quá độ, không biết đã nghe tam cô lục bà nào xúi giục, nói nguyên nhân Hoắc công tử chết đều bởi vì cùng muội muội của ta [Phương Kí] nghị hôn. Hoắc phu nhân giận lây sang muội muội, cho nên mỗi lần có người đến nói hôn, thì liền tới ngăn trở, thậm chí nhiều lần tản ra lời đồn đại, sau đó do tổ mẫu tự mình tới cửa bái kiến phu nhân tộc trưởng của Hoắc gia, lúc này mới yên tĩnh chút ít. Chẳng qua là ba người thành hổ*, muội muội không chỉ phải gánh vác thanh danh không có kia, mà Hoắc gia ở Hồ Châu là vọng tộc thế gia, người của nửa thành đã cùng nhà họ có quan hệ họ hàng liên đới. Mọi người đều không muốn giữa thân thích với nhau sinh ra rạn nứt, mà thẩm thẩm lại không muốn ủy khuất muội muội, cho nên hôn sự lúc này mới kéo dài, trì hoãn xuống mãi.Đây cũng là ngàn dặm nhân duyên nhất tuyến khiên. Muội muội cùng muội phu có được duyên phận như vậy. Thời điểm nhà Từ gia các người đi cầu hôn, thúc thúc còn sợ làm hại muội phu, nên cố ý để cho phụ tá bên cạnh cầm bát tự của hai người chia nhau tìm vài vị cao tăng đắc đạo cùng âm dương tiên sinh danh chấn Thiểm Tây cùng nhau xem, đều nói là ông trời tác hợp cho, lúc này mới đồng ý cửa hôn sự này. Nếu như đệ [Từ Tự Dụ] không tin, thì có thể đi hỏi Tam phu nhân một chút. Lúc ấy thời điểm muội muội cùng muội phu nghị hôn, nhà người ta hợp bát tự là ba ngày, nhưng nhà chúng ta qua năm, sáu ngày mới cho câu trả lời chắc chắn.Chẳng qua là những thứ chuyện nhi nữ tình trường này, mà ở trước mặt Hầu gia nói tỉ mỉ cũng không tốt.Nếu để cho Thái phu nhân và Hầu gia có cái gì hiểu lầm, thì tất cả là do ta không nói gì rõ ràng. Kính xin Tự Dụ tiểu đệ thay huynh giải thích giúp.”
*Ba người thành hổ: Ứng với câu “Một đồn mười,mười đồn trăm,trăm thành thật.”
Không chỉ có tìm bậc thang để tự xuống, mà còn đem chuyện Phương thị khắc chồng nắm chặt, nói cặn kẽ rõ ràng.
“Con thấy Phương thám hoa nói chuyện chân thành, Đại ca lại không muốn đem chuyện náo lớn, nên đã nói mấy câu, huynh là huynh trưởng của Đại tẩu, còn đệ là đệ đệ của muội phu [em rể]huynh, theo lý chúng ta nên ở giữa hòa giải, khuyên họ hòa hảo mới đúng. Hôm nay đã có hiểu lầm này, thì không thể thiếu việc phải ở trước mặt trưởng bối làm sáng tỏ.” Sau đó con mời Phương thám hoa ngày mai tới đây. Phương thám hoa lập tức đồng ý. Còn giữ con ở lại ăn cơm, rồi đích thân tiễn con ra cửa.”
Một ngày chưa đi đến mức phải ấn chỉ lên từ thư, hay ở phủ Thuận Thiên cầm thư hòa ly, thì vẫn là một ngày thân thích, không thể xé toạc mặt với nhau.
Từ Tự Dụ ở trong chuyện này xử lý bình tĩnh, trầm ổn để cho Thập Nhất Nương nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Cực khổ rồi!” Nàng cười nói, “Dụ ca nhi đã trưởng thành.”
Sắc mặt Từ Tự Dụ đỏ lên.
Dụ ca đứng dậy: “Mẫu thân, nếu như không có những chuyện khác phân phó, con liền cáo lui trước.”
Thập Nhất Nương cũng muốn đi sang bên Thái phu nhân, nên cười gật đầu, hỏi Dụ ca bài thi làm ra sao, sau đó để cho Thu Vũ đưa Dụ ca ra cửa.
Bên kia Văn di nương thấy Từ Tự Dụ đã đi ra ngoài, thì cầm danh sách đồ cưới vào cửa.
Thập Nhất Nương ôm Cẩn ca nhi, cùng nàng đi đến chỗ của Thái phu nhân.
Nàng trước tiên đem tình huống Từ Tự Dụ đi Phương gia bẩm lại với Thái phu nhân.
“Dụ ca nhi càng ngày càng hiểu chuyện.” Thái phu nhân nghe xong, trong giọng nói có chút xúc động. Nhưng mà xúc động này rất ngắn, thái độ của Thái phu nhân có chút không muốn nói nhiều đến chuyện này nữa, lập tức đem lời nói chuyển dời đến chuyện ngày mai Thập Nhất Nương cùng Phương Kí gặp mặt, “Phương Kí này, ngạo mạn nhưng kính cẩn, chỉ sợ không phải là một nhân vật đơn giản. Phương gia hiện tại tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ. Ngày mai con gặp Phương Kí, e là phải nâng cao tinh thần . . . . . .”
Thập Nhất Nương thấy Phương Kí đi đến la hét muốn hòa ly, lại nhớ đến lần Phương Kí cùng những sĩ tử kia xông ào vào đại đường của Lễ bộ, còn tưởng rằng lần này Phương Kí là người chỉ biết có ý khí thư sinh, lỗ mãng, ngang ngược. Nhưng nghe Từ Tự Dụ nói, Phương Kí ở trên chuyện Phương thị khắc chồng, bất kể lúc trước là ở trước mặt Từ Lệnh Nghi tức giận cũng tốt, sau đó ở trước mặt Từ Tự Dụ cảm thán cũng tốt, loại thủ đoạn này đều vì rửa sạchlời đồn đại “Khắc chồng” của Phương thị, rõ ràng là người biết tiến biết lui.
Nói đạo lý rất sợ gặp phải người ngang tàn, ngang tàn sợ gặp phải người không muốn sống . Nếu Phương gia có người làm việc có phân tấc như Phương Kí, thì chuyện này dễ làm hơn nhiều.
Thập Nhất Nương cười nói: “Nếu con ứng phó không được, thì mời nương ra mặt cũng không muộn. Dù sao cũng là Phương Kí vãn bối, con tuy là phu nhân dòng chính, nhưng mặt trên còn có Hầu Gia, có Thái phu nhân.”
Thái phu nhân nghĩ tới nàng làm việc luôn luôn ổn thỏa thì khẽ gật đầu, cười nhẹ nhàng ôm Cẩn ca nhi đang một mình ở trên giường gạch chơi đùa, để cho tiểu nha hoàn kêu Văn di nương đi vào. Vừa đùa với Cẩn ca nhi, vừa nghe Văn di nương báo đồ cưới của Trinh tỷ nhi, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi một phen, một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua rồi.
Từ Lệnh Nghi tới đây ăn cơm trưa.
Tình huống như thế tương đối ít.
Thái phu nhân rất vui mừng, nên sai người ta tăng thêm món ăn, Văn di nương thì đi theo Đỗ ma ma, ở bên cạnh giúp bày đũa dâng canh.
Cẩn ca nhi làm thức ăn văng đầy bàn.
Thái phu nhân liền nói không ngừng: “Nhỏ như vậy, tại sao có thể để cho bé tự ăn cơm!” Sau đó kêu Ngọc Bản, “Lấy nước tới cho Lục thiếu gia rửa tay rửa mặt.” Lại sai Đỗ ma ma, “Đem thìa bạc ngân hạnh diệp của ta lấy ra, để ta đút cho Cẩn ca nhi ăn cơm.” Sau đó cười nhẹ nhàng nói với Cẩn ca nhi, “Chúng ta dùng cái thìa phát sáng ăn cơm, ăn nhiều một chút.”
Từ Lệnh Nghi ở bên cạnh cười theo.
Thập Nhất Nương thì cảm giác đầu mình đầy mồ hôi.
Cẩn ca nhi ở trong tay nắm thìa làm bằng gỗ cây linh sam, không tự chủ mà hướng Thái phu nhân gật đầu. Khiến Thái phu nhân cao hứng cười ha hả không ngừng.
Đợi Đỗ ma ma cầm thìa bạc ra, Thái phu nhân đút cơm cho bé ăn, nhưng bé lại chiếm lấy thìa bạc của Thái phu nhân. Tự mình ăn, ăn được hai cái, có thể là do không quen, lại đem thìa bạc vứt qua một bên, cầm lấy thìa gỗ của mình ăn cơm, làm văng cơm khắp nơi.
Thái phu nhân ngạc nhiên nói: “Ô! Làm sao đột nhiên lại nổi tính khí lên rồi, không quan tâm đến đồ của tổ mẫu nữa?”
Cái thìa bạc kia hết sức xinh đẹp, cái đầu tròn trịa, cái chuôi thật dài, trên đầu là quả diệp tử màu trắng.
Đỗ ma ma liền cười nói: “Lục thiếu gia thích đồ rực rỡ.” Ý nói là thìa bạc này không vừa mắt.
“Vậy là lấy sai đồ rồi.” Thái phu nhân cười nói, “Ăn cái gì, tất nhiên dùng thìa bạc là tốt nhất” nhưng vẫn là bảo Đỗ ma ma đi lấy cái thìa vàng ròng song thọ, cuối cùng cơm chưa đút xong, cái thìa đã bị Cẩn ca nhi chộp trong tay không buông.
“Con cũng là một đứa bé giữ của!” Thái phu nhân cười đến ngửa tới ngửa lui : “Qua mấy tháng là Đại tỷ con xuất giá, con phải nhớ kỹ, hướng Đại tỷ phu của con lấy nhiều thêm mấy bao lì xì nhé.”
” Đại cô gia chúng ta là người rất có lòng.” Đỗ ma ma cười nói, “Cái này đâu cần người nói, chỉ sợ bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong!”
Mọi người cười cười nói nói, đi uống trà ở gian tây.
Từ Lệnh Nghi liền thừa dịp không khí tốt, nói chuyện của Tam gia: “Con nói, sức khỏe là tiền vốn. Nếu là sức khỏe kém thì Quan lớn hơn nữa cũng ngồi không yên, nhiều tiền buôn bán lời hơn nữa cũng không nơi dùng. Không bằng để cho huynh ấy từ quan trở lại. Nói trở lại, coi như là làm quan đã ba năm, qua kiểm tra đánh giá còn được loại “Tốt” đối với liệt tổ liệt tông cũng có câu trả lời rồi!”
Vẻ mặt của Thái phu nhân từ giật mình biến thành kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành trầm tĩnh.
Lão nhân gia nâng chung trà lên nhẹ nhàng mà uống vài hớp, lúc này mới nhẹ nhàng mà nói một câu:”Biết rồi!” thả chung trà xuống, nói câu:”Ta cũng mệt mỏi rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Do Đỗ ma ma vịn đứng dậy đi nội thất.
Từ Lệnh Nghi ở trong lòng thầm kêu không ổn, trở về cùng Thập Nhất Nương nói: “Xế chiều lúc nàng đi qua đó, mang theo Cẩn ca nhi nhé!”
Thập Nhất Nương cũng cảm thấy câu nói của Thái phu nhân có hàm ý khác. Nên lúc đi thương lượng Trinh tỷ nhi, đang mang theo Cẩn ca nhi.
Cái loại vẻ mặt bình tĩnh trước khi bão táp tới vào buổi trưa của Thái phu nhân, sớm đã không biết đi nơi nào, lão nhân gia đã khôi phục lạc quan, sáng sủa như lúc bình thường. Cười hì hì đùa với Cẩn ca nhi, nói cũng không nói lời nào về chuyện của Tam gia.
. . . . . .
Phương Kí tới gặp Thập Nhất Nương, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Phương thám hoa vừa mở miệng, chính là chúc mừng Tam lão gia từ quan: “Tuy nói là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nhưng ba năm xuống tới, Lại bộ đánh giá thành tích; còn được chữ “Ưu” chính là lúc đại triển kế hoạch lớn, thế nhưng nói từ quan là từ quan. Thật sự làm cho những tiểu bối chúng cháu khâm phục không thôi!”
Ban đầu Tam gia sở dĩ có thể được đánh giá thành tích loại “Ưu”, Phương gia đã ra không ít sức.
Thập Nhất Nương cũng không cam chịu yếu thế cười híp mắt nói: “Nói đến từ quan, ta nghe Đại thiếu phu nhân nhà chúng ta nói, lão gia thông gia vẫn muốn rời xa nỗi khổ công văn, nhưng bởi vì gánh nặng của gia tộc cho nên phải miễn cưỡng làm tiếp, ông ấy vẫn mong đợi cữu gia sớm qua thi hương, lão gia thông gia cũng có thể dỡ xuống gánh nặng này. Ai biết ở trước kỳ thi thế nhưng nghe được chuyện cữu gia xông vào Lễ bộ. Chúng ta lúc ấy trong lòng đều thấp thỏm. Đặc biệt là Nhị thiếu gia của chúng ta, Hầu gia từ trước đến giờ đối với Dụ ca quản giáo nghiêm nghị, mà Dụ ca cũng không phải là kẻ ỷ thế hiếp người. Thậm chí vì chuyện của cữu gia mà ngày đêm xuôi ngược. May mắn là cữu gia gặp dữ hóa lành, hôm nay tuổi còn trẻ mà đã trúng thám hoa, tương lai đầu tươi sáng, vậy lão gia thông gia cũng có thể yên tâm từ quan về quê, trải qua cuộc sống nhàn nhã bình yên.” Lại nói, “Sau này cữu gia ở Hàn Lâm viện nhậm chức, mọi người đều cùng sống ở Yên Kinh, nói vậy cơ hội lui tới qua lại cũng bắt đầu nhiều.”
Chuyện này Từ gia mặc dù có thể giúp lập tức, nhưng lúc ấy Từ Tự Dụ nhắc nhở, công chạy tới chạy lui cũng không thể không công.
Phương Kí không khỏi cười khổ.
Thập Nhất Nương đang báo mình biết. Phương gia chỉ có một mình mình làm quan, Từ Lệnh Nghi có lẽ không thể giúp mình, nhưng lại có thể ở Lễ bộ mà ngáng chân mình.
Chủ đề này nói thêm gì đi nữa sẽ chỉ làm mình càng thêm bị động.
Phương Kí không thể làm gì khác hơn là nói câu:”Cháu cùng Nhị thiếu gia tôn phủ, coi như là nhất kiến như cố” sau đó liền dời đi đề tài: “Không biết Tứ phu nhân mời cháu đến, là có chuyện gì?” Muốn một lần nữa nắm giữ quyền chủ động.
Phương Kí không đề cập tới, Thập Nhất Nương cũng không muốn đem người bức đến góc tường.
Nàng cười nói: “Ta vốn nghe nói cữu gia mở miệng muốn cho muội muội hòa ly. Ừm! Cữu gia trẻ tuổi, sợ là người dưới tình thế cấp bách mà nóng nảy, cho nên ta có chút bận tâm. Bây giờ lại nghe cữu gia cùng Nhị thiếu gia nhà chúng ta nói chuyện một phen, thế mới biết cữu gia dụng tâm lương khổ. Đúng như lời cữu gia nói, đây là chuyện giữa hai vợ chồng, phần lớn đều là lời nói nhi nữ tình trường…, cháu làm cữu gia, không tiện đối với Hầu gia nhiều lời, ta đây làm thẩm thẩm , cũng không tiện nói quá nhiều lời với cữu gia. Giờ cữu gia đồng ý với Nhị thiếu gia nhà chúng ta, là mời trưởng bối Phương gia ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện. Như vậy ta cũng có thể yên tâm. Chẳng qua ta còn muốn nói thêm một câu. Đại thiếu phu nhân nếu có cái gì ấm ức, thì nên suy nghĩ nhiều đến khổ tâm của mẹ chồng, rồi suy bụng ta ra bụng người, mà tha thứ chút ít mới phải. Đây mới là bổn phận làm dâu nên có. Làm sao chỉ vì chút ít chuyện không như ý đã bảo huynh đệ nhà mẹ đẻ tới để bàn chuyện chứ?” Vừa nói, vừa trêu ghẹo mà cười lên, “May mắn là cữu gia ở Yên Kinh, nếu như không có ở Yên Kinh thì sao? Chẳng lẽ còn muốn sai người trở về Hồ Châu mời à?"
/755
|