Thái phu nhân nghe xong cũng không lên tiếng.
Thập Nhất Nương vừa nhìn thấy có tác dụng, thì tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu không có lời đồn như vậy, Phương thị là người bất kể từ phẩm hạnh, dung mạo hay là tu dưỡng, cũng là người có thể đếm được trên đầu ngón tay . Cũng xứng với nhà chúng ta và cũng xứng với Cần ca nhi. Nếu thật sự hòa ly, cuộc sống sau này của Phương thị cũng sẽ khó khăn khổ sở, sau này chưa chắc Cần ca nhi có thể tìm được một người vợ giống như Phương thị. Sau này nam hôn nữ gả đều không liên quan đến nhau, hai bên đều tốt, nói như vậy, cũng chỉ có Phương Kí bồng bột nói ra được. Hôn nhân đại sự, cũng không phải đơn giản như vậy ? Huống chi vợ chồng son ân ái, có thể duy trì đến đích, cần gì phải trên đường thay đổi lề lối chứ?”
Thái phu nhân cúi đầu uống trà.
Thập Nhất Nương càng thêm xác định tâm tư của Thái phu nhân, cười nói: “Nương, nếu không chúng ta phái người đi đến Hồ Châu bên kia hỏi thăm một chút, xem rốt cuộc Phương thị nói là thật hay không thật. Nếu là Phương thị bịa đặt bậy bạ, có thể thấy được nhân phẩm cũng không ra gì. Đến lúc đó chúng ta lại cùng Phương gia tính toán cũng không muộn. Sẽ đem bát tự của Cần ca nhi cùng Phương thị mời cao nhân tính toán cẩn thận lại, xem một chút có tương khắc hay không. Con nghe người ta nói, vài nữ nhân có bát tự tốt, phúc duyên mỏng, khiến nhà người ta đều không an ổn. Nói không chừng bát tự của Phương thị cao quý. Mệnh phải gả đến nhà hoàng thân quốc thích giống như Từ gia chúng ta mới tốt! Sau đó chúng ta lại tìm hỏi Phương Kí, xem có phải thằng bé là phút chốc vọng động hay không? Hay là Phương gia đã sớm bàn bạc xong rồi. Nương, người xem làm như vậy có được hay không?”
“Vậy thì theo ý con nói đi!” Thái phu nhân khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Từ Lệnh Nghi , “Đi Hồ Châu hỏi thăm chuyện thì giao cho con.” Nói xong, thở một hơi thật dài: “Nương có chút mệt mỏi, các con cũng sớm nghỉ ngơi đi!” Giọng nói có chút buồn bã.
Đây đúng là chuyện khiến tâm tình người ta bị xuống thấp.
Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi hành lễ lui ra.
Canh giữ ở cửa, Đỗ ma ma bận rộn kêu Trúc Hương khêu đèn, đưa hai người đến cửa sân viện mới quay trở về.
Lúc này vợ chồng Từ Lệnh Nghi mới có cơ hội nói chuyện riêng.
“Cần ca nhi thật theo như lời nàng nói không muốn hưu thê?”
Thập Nhất Nương gắt giọng: “Chẳng lẽ thiếp còn có thể bịa đặt?”
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng cười, hiển nhiên căn bản không tin tưởng lời của nàng.
“Hầu gia không tin thì đi hỏi Cần ca nhi đi!” Thập Nhất Nương liếc hắn một cái.
Từ Lệnh Nghi liền thở dài.
Hắn thả chậm bước chân, sóng vai đi cùng Thập Nhất Nương, từ từ đi dưới khúc quanh ở hành lang, ở trên treo đầy đèn lồng đỏ thẫm.
“Vốn nghĩ tới ‘Đọc nghìn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường’, Cần ca nhi ở Sơn Dương mấy năm này, một đường tai nghe mắt thấy, cũng có thể khiến thằng bé tiến bộ không ít. Bây giờ nhìn lại đứa nhỏ này vẫn thiếu nhạy bén.” Từ Lệnh Nghi chậm rãi nói, “Lúc này cũng không phải là mâu thuẫn giữa họ với cô dâu mới, sai người nói chuyện vài câu, từ đó lại hòa thuận là xong chuyện. Bây giờ là tranh giành giữa hai gia tộc, vậy mà thằng bé lại nói ra những lời như vậy…” Có bộ dạng hơi thất vọng.
Là bởi vì như vậy, cho nên mới cau mày sao?
Thập Nhất Nương cũng thả chậm bước chân, cùng Từ Lệnh Nghi kéo dài ở khúc quanh hành lang, chậm rãi đi tới: “Quan tâm quá sẽ loạn, Hầu gia cũng không cần khắt khe quá mức.”
Kể từ sau khi Từ Tự Dụ đến Nhạc An, mối quan hệ giữa Từ Tự Cần và Từ Lệnh Nghi dần dần phát sinh ra khoảng cách. Không biết có phải Từ Tự Cần đã gặp được bước ngoặt trưởng thành hay không? Hay là Khương tiên sinh đã tốn nhiều tâm huyết trên người Từ Tự Dụ.
Nàng thấy Từ Lệnh Nghi không vui vẻ cho lắm, cười chuyển đề tài: “Nương tính toán như thế nào, tốt xấu gì Hầu gia cũng phải truyền đạt lại cho thiếp. Thiếp gặp người của Phương gia cũng tiện làm việc!”
Nghĩ tới đây, nàng nói đến chuyện của Từ Tự Dụ: “. . . . . Tháng tám năm nay thi viện, Dụ ca nhi sẽ tham gia chứ ạ?”
“Phải đợi Dụ ca nhi trở lại Nhạc An đã rồi hãy nói.” Từ Lệnh Nghi nói: “Mấy ngày hôm trước Khương tiên sinh gửi cho ta phong thư, chỉ nhắc nhở ta chú ý tới tình hình ở Phúc Kiến, những thứ khác cũng không thấy nói gì!”
“Tình hình ở Phúc Kiến?” Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn, “Tình hình ở Phúc Kiến là như thế nào?”
Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng nói: “Khương tiên sinh cảm thấy cá nhân vui buồn hận ghét chỉ là nhỏ, an nguy của cả gia tộc mới là quan trọng. Khu gia bị bại quá nhanh, đối với Từ gia chúng ta cũng không quá tốt. Bảo ta nghĩ cách ủng hộ Tưởng Vân Phi một chút.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc: “Hầu gia thường xuyên thảo luận đại sự trong triều cùng Khương tiên sinh sao?”
“Cũng coi như là hợp ý, cho nên thỉnh thoảng nói một chút.” Từ Lệnh Nghi cười nói, cảm thấy trường hợp này không thích hợp để nói về chủ đề như vậy, cười rồi nói tiếp: “Đúng rồi nương hỏi thời gian thành hôn của Trinh tỷ nhi, bảo chúng ta quyết định ngày sớm một chút!”
Tháng tám sẽ có kết quả thi võ, Thiệu gia có thể là muốn song hỷ lâm môn. Nói chỉ mấy ngày nữa cũng đã là khoảng tháng chín, tháng mười rồi. Thập Nhất Nương nghĩ tới lúc Trinh tỷ nhi có thể gả đi thì tận lực gả, cùng Từ Lệnh Nghi dự định chọn ngày vào tháng mười. Chỉ là bày ra tư thế ngẩng đầu gả nữ nhi, chuẩn bị chờ khi người làm mai Thiệu giai tới thúc dục sẽ định ra ngày cụ thể. Hiện tại Từ Lệnh Nghi lại hỏi , nàng còn tưởng rằng Thái phu nhân có căn dặn gì: “Vậy nương nhìn trúng ngày lành nào rồi ạ?”
“Không có!” Từ Lệnh Nghi nói, “Nương chỉ muốn biết sớm thôi, lão nhân gia người còn có mấy món đồ muốn tặng cho Trinh tỷ nhi, định ra ngày rồi, cũng tốt để sớm đi chuẩn bị.”
“Vậy Hầu gia cảm thấy ngày mười hai tháng mười thì như thế nào?”
“Cũng được!” Từ Lệnh Nghi nói ” Thương Châu cách nơi này năm sáu ngày đường. Đầu tháng mười chúng ta tiến hành chuẩn bị hôn lễ, vừa vặn đến ngày mười hai tháng mười. Đều là ngày chẵn. Rất may mắn đấy.”
Hai người vừa nói vào cửa viện.
Cố ma ma đang ôm Cẩn ca nhi đứng ở trong sân viện, Từ Tự Giới thì đứng ở một bên đang nói gì đó với Cẩn ca nhi.
Nghe thấy tiếng động, ba người đều nhìn sang. Cẩn ca nhi lập tức giãy dụa đòi xuống đất chạy về phía cha mẹ: “Phụ thân, nương!”
Từ Lệnh Nghi sợ Cẩn ca nhi vấp ngã, bước lên phía trước kéo con trai bảo bối của mình: . . . . . . Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?”
Cẩn ca nhi bĩu môi, đôi mắt phượng thật to chứa đầy nước mắt, hết sức ấm ức nhìn Thập Nhất Nương: “Nương, kể chuyện xưa!”
Từ Tự Giới ở một bên đã tiến lên hành lễ cho hai người, nói: “Lục đệ không nghe mẫu thân kể chuyện xưa thì không ngủ. Chúng con đành phải theo Lục đệ đứng ở sân chờ cửa.”
Nhất định là Cẩn ca nhi ồn ào không ngớt, Từ Tự Giới ở đây dỗ dành thằng bé.
Thập Nhất Nương ôm bả vai Từ Tự Giới: “Ngày mai con còn phải đi học đường, mau đi ngủ đi!”
Từ Tự Giới cười hành lễ lui xuống.
Từ Lệnh Nghi bế Cẩn ca nhi vào phòng, buổi tối ngủ ở giữa hai người, nghe Thập Nhất Nương kể chuyện xưa “Thường Nga bôn nguyệt” cho cậu nhóc nghe.
Thật vất vả mới dỗ được bé đi ngủ, Từ Lệnh Nghi không khỏi dịu dàng sờ đầu con trai nhỏ: “Khi còn bé nàng để con ngủ cùng, con không chịu. Hiện tại lớn rồi, ngược lại đi theo ngủ cùng chúng ta.”
Thập Nhất Nương cười thổi đèn: “Khi còn bé không hiểu chuyện! Hiện tại lớn, tự nhiên muốn gần cha mẹ . . . . .” đang nói chuyện, thì cảm giác có hai tay không an phận duỗi tới đây.
Nàng vội vàng nắm cánh tay kia: “Không được, có con. . . . . .” Giọng nói thật nhỏ, chứa mấy phần ngượng ngùng.
Từ Lệnh Nghi xoay người, đè Thập Nhất Nương nằm xuống: “Tiết trời càng ngày càng nóng, Cẩn ca nhi sợ nóng, để con ngủ bên trong đi!”
“Kiếm cớ!” Thập Nhất Nương gạt tay của hắn ra.
Từ Lệnh Nghi hỏi ngược lại: “Ta còn phải kiếm cớ sao?”
Thập Nhất Nương buồn cười, cười rộ lên.
Từ Lệnh Nghi thấp giọng phân phó nàng: “Sáng sớm ngày mai dỗ Cẩn ca nhi ngủ!”
Vừa rạng sáng hôm sau, Tam phu nhân vội tới thỉnh an Thái phu nhân, nhưng trời chưa sáng Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân đã đi Khâm Thiên Giám.
Tam phu nhân ngồi chờ ở sảnh.
So với ngày hôm qua, thì sắc của Tam phu nhân lộ ra vẻ vô cùng tiều tụy, nói chuyện cũng có chút không yên lòng .
Thập Nhất Nương thấy tình trạng của Tam phu nhân rất không thích hợp, sai Hạnh Kiều theo Tam phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi một chút: “…Bên kia vẫn có người dọn dẹp, đổi lại chăn sạch trên giường là được.”
Tam phu nhân không cự tuyệt ý tốt của Thập Nhất Nương, mặc Trúc Hương hầu hạ , cùng Hạnh Kiều trở về viện mình đã ở trước đây.
Tới bái phỏng phụ thân con . . .” Thập Nhất Nương đem ý tứ của Phương Kí nói với Từ Lệnh Nghi cho Từ Tự Dụ nghe, “Phụ thân con là trưởng bối, có mấy lời không tiện hỏi. Hai ngày này khẳng định là Phương Kí rất bận đi gặp mặt lão sư và bạn đồng khoa, con giúp mẫu thân đi một chuyến đến biệt viện của Lưu thị lang, mời Phương thám hoa tới đây nói vài lời.”
Vẻ mặt của Từ Tự Dụ tràn đầy kinh ngạc, hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, cung kính đáp một tiếng”Vâng” sau đó không nhịn được hỏi nàng: “Đại ca nói như thế nào ạ?”
Tuyệt đối không hưu thê!
Mặc dù biểu hiện thái độ là có trách nhiệm với nương tử, nhưng lại trái ý của mẫu thân.
Thập Nhất Nương cảm thấy lời này mình không nên nói cho Từ Tự Dụ nghe: “Con cũng bớt chút thời gian đi thăm Cần ca nhi rồi khuyên nhủ thằng bé.”
Từ Tự Dụ lên tiếng đáp rồi đi ra, thì Tống ma ma đến.
“Phu nhân, nô tỳ nghe được một tin tức không tốt, cũng không biết là thật hay giả.”
Tống ma ma rỉ tai với Thập Nhất Nương, “Hạnh Kiều nói, sáng sớm hôm nay Tam gia đột nhiên từ Sơn Dương trở lại. Còn đem quan phục tùy thân, kiệu quan đều mang trở lại.”
Khó trách Tam phu nhân đến có chút muộn.
Nhìn bộ dạng như vậy, chỉ sợ chuyện có chút không ổn, nếu là thăng quan, tại sao Tam gia, Tam phu nhân có thể không nói tiếng nào như vậy! Nếu như không phải là thăng quan, đem quan phục đại biểu thân phận, kiệu quan đều mang trở về. . . . . . Chẳng lẽ không cần?
Nghĩ tới những điều này, Thập Nhất Nương không khỏi đổ mồ hôi.
Không phải là người một nhà, không vào một cửa. Nếu quả thật là từ quan, chẳng lẽ cứ núp ở ngõ Tam Tỉnh là có thể giải quyết vấn đề.
Thập Nhất Nương phân phó Tống ma ma: “Trong cung mới thưởng anh đào và bạch đào vừa đưa ra ngoài thị trường đến đây. Đợi lát nữa ngươi mang một chút tới đó, đi thăm Đại thiếu phu nhân. Sau đó để ý xem Tam gia có ở trong nhà hay không.”
Khuôn mặt Tống ma ma tràn đầy kinh ngạc, thật lâu mới khép lại miệng, đáp “ Vâng”.
Cũng chưa qua thời gian hai chung trà, Tống ma ma đã trở lại: “Phu nhân! Hầu gia và Tam gia đang ở trong thư phòng nói chuyện!”
Nói như vậy, ngược lại là mình nói oan Tam gia rồi.
“Ngươi đi xem một chút, nghĩ biện pháp hỏi thăm tại sao Tam gia lại trở lại Yên kinh!”
Tống ma ma khom gối hành lễ lui xuống.
Thập Nhất Nương ngồi nghiêng trên giường gạch suy nghĩ nửa ngày.
Thần sắc Tống ma ma hơi hốt hoảng, một đường chạy chậm vào chính viện.
“Phu nhân, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng.” Tống ma ma vội vã nói, “Nói là Tam gia cho người khác vay tiền, bị người ta tố cáo vạch tội. Quan trên nể mặt Hầu gia và Khương tiên sinh nên để cho Tam gia tự từ quan. Tam gia từ quan xong thì lập tức trở về!
Cho vay lãi suất cao bị người tố giác!
Thập Nhất Nương cảm thấy Tam gia luôn luôn cẩn thận, quyết sẽ không đi làm loại chuyện có thể ảnh hưởng đến danh dự, có thể khiến mình mất chức.
Nàng nghĩ tới Tam phu nhân. . . . . .
Đang suy nghĩ có nên đi dò xét chỗ Tam phu nhân hay không, thì Thái phu nhân và Nhị phu nhân đã trở lại.
Nàng ra trước cửa nghênh đón.
Thái phu nhân nhìn thấy Tam phu nhân, nhàn nhạt nói”Đã tới rồi à?”
Tam phu nhân bước lên phía trước muốn đi đỡ Thái phu nhân lên xe kiệu nhỏ, Thái phu nhân lại đưa tay khoác lên trên vai Nhị phu nhân, để Nhị phu nhân hầu hạ lên xe.
Thập Nhất Nương vừa nhìn thấy có tác dụng, thì tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu không có lời đồn như vậy, Phương thị là người bất kể từ phẩm hạnh, dung mạo hay là tu dưỡng, cũng là người có thể đếm được trên đầu ngón tay . Cũng xứng với nhà chúng ta và cũng xứng với Cần ca nhi. Nếu thật sự hòa ly, cuộc sống sau này của Phương thị cũng sẽ khó khăn khổ sở, sau này chưa chắc Cần ca nhi có thể tìm được một người vợ giống như Phương thị. Sau này nam hôn nữ gả đều không liên quan đến nhau, hai bên đều tốt, nói như vậy, cũng chỉ có Phương Kí bồng bột nói ra được. Hôn nhân đại sự, cũng không phải đơn giản như vậy ? Huống chi vợ chồng son ân ái, có thể duy trì đến đích, cần gì phải trên đường thay đổi lề lối chứ?”
Thái phu nhân cúi đầu uống trà.
Thập Nhất Nương càng thêm xác định tâm tư của Thái phu nhân, cười nói: “Nương, nếu không chúng ta phái người đi đến Hồ Châu bên kia hỏi thăm một chút, xem rốt cuộc Phương thị nói là thật hay không thật. Nếu là Phương thị bịa đặt bậy bạ, có thể thấy được nhân phẩm cũng không ra gì. Đến lúc đó chúng ta lại cùng Phương gia tính toán cũng không muộn. Sẽ đem bát tự của Cần ca nhi cùng Phương thị mời cao nhân tính toán cẩn thận lại, xem một chút có tương khắc hay không. Con nghe người ta nói, vài nữ nhân có bát tự tốt, phúc duyên mỏng, khiến nhà người ta đều không an ổn. Nói không chừng bát tự của Phương thị cao quý. Mệnh phải gả đến nhà hoàng thân quốc thích giống như Từ gia chúng ta mới tốt! Sau đó chúng ta lại tìm hỏi Phương Kí, xem có phải thằng bé là phút chốc vọng động hay không? Hay là Phương gia đã sớm bàn bạc xong rồi. Nương, người xem làm như vậy có được hay không?”
“Vậy thì theo ý con nói đi!” Thái phu nhân khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Từ Lệnh Nghi , “Đi Hồ Châu hỏi thăm chuyện thì giao cho con.” Nói xong, thở một hơi thật dài: “Nương có chút mệt mỏi, các con cũng sớm nghỉ ngơi đi!” Giọng nói có chút buồn bã.
Đây đúng là chuyện khiến tâm tình người ta bị xuống thấp.
Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi hành lễ lui ra.
Canh giữ ở cửa, Đỗ ma ma bận rộn kêu Trúc Hương khêu đèn, đưa hai người đến cửa sân viện mới quay trở về.
Lúc này vợ chồng Từ Lệnh Nghi mới có cơ hội nói chuyện riêng.
“Cần ca nhi thật theo như lời nàng nói không muốn hưu thê?”
Thập Nhất Nương gắt giọng: “Chẳng lẽ thiếp còn có thể bịa đặt?”
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng cười, hiển nhiên căn bản không tin tưởng lời của nàng.
“Hầu gia không tin thì đi hỏi Cần ca nhi đi!” Thập Nhất Nương liếc hắn một cái.
Từ Lệnh Nghi liền thở dài.
Hắn thả chậm bước chân, sóng vai đi cùng Thập Nhất Nương, từ từ đi dưới khúc quanh ở hành lang, ở trên treo đầy đèn lồng đỏ thẫm.
“Vốn nghĩ tới ‘Đọc nghìn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường’, Cần ca nhi ở Sơn Dương mấy năm này, một đường tai nghe mắt thấy, cũng có thể khiến thằng bé tiến bộ không ít. Bây giờ nhìn lại đứa nhỏ này vẫn thiếu nhạy bén.” Từ Lệnh Nghi chậm rãi nói, “Lúc này cũng không phải là mâu thuẫn giữa họ với cô dâu mới, sai người nói chuyện vài câu, từ đó lại hòa thuận là xong chuyện. Bây giờ là tranh giành giữa hai gia tộc, vậy mà thằng bé lại nói ra những lời như vậy…” Có bộ dạng hơi thất vọng.
Là bởi vì như vậy, cho nên mới cau mày sao?
Thập Nhất Nương cũng thả chậm bước chân, cùng Từ Lệnh Nghi kéo dài ở khúc quanh hành lang, chậm rãi đi tới: “Quan tâm quá sẽ loạn, Hầu gia cũng không cần khắt khe quá mức.”
Kể từ sau khi Từ Tự Dụ đến Nhạc An, mối quan hệ giữa Từ Tự Cần và Từ Lệnh Nghi dần dần phát sinh ra khoảng cách. Không biết có phải Từ Tự Cần đã gặp được bước ngoặt trưởng thành hay không? Hay là Khương tiên sinh đã tốn nhiều tâm huyết trên người Từ Tự Dụ.
Nàng thấy Từ Lệnh Nghi không vui vẻ cho lắm, cười chuyển đề tài: “Nương tính toán như thế nào, tốt xấu gì Hầu gia cũng phải truyền đạt lại cho thiếp. Thiếp gặp người của Phương gia cũng tiện làm việc!”
Nghĩ tới đây, nàng nói đến chuyện của Từ Tự Dụ: “. . . . . Tháng tám năm nay thi viện, Dụ ca nhi sẽ tham gia chứ ạ?”
“Phải đợi Dụ ca nhi trở lại Nhạc An đã rồi hãy nói.” Từ Lệnh Nghi nói: “Mấy ngày hôm trước Khương tiên sinh gửi cho ta phong thư, chỉ nhắc nhở ta chú ý tới tình hình ở Phúc Kiến, những thứ khác cũng không thấy nói gì!”
“Tình hình ở Phúc Kiến?” Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn, “Tình hình ở Phúc Kiến là như thế nào?”
Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng nói: “Khương tiên sinh cảm thấy cá nhân vui buồn hận ghét chỉ là nhỏ, an nguy của cả gia tộc mới là quan trọng. Khu gia bị bại quá nhanh, đối với Từ gia chúng ta cũng không quá tốt. Bảo ta nghĩ cách ủng hộ Tưởng Vân Phi một chút.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc: “Hầu gia thường xuyên thảo luận đại sự trong triều cùng Khương tiên sinh sao?”
“Cũng coi như là hợp ý, cho nên thỉnh thoảng nói một chút.” Từ Lệnh Nghi cười nói, cảm thấy trường hợp này không thích hợp để nói về chủ đề như vậy, cười rồi nói tiếp: “Đúng rồi nương hỏi thời gian thành hôn của Trinh tỷ nhi, bảo chúng ta quyết định ngày sớm một chút!”
Tháng tám sẽ có kết quả thi võ, Thiệu gia có thể là muốn song hỷ lâm môn. Nói chỉ mấy ngày nữa cũng đã là khoảng tháng chín, tháng mười rồi. Thập Nhất Nương nghĩ tới lúc Trinh tỷ nhi có thể gả đi thì tận lực gả, cùng Từ Lệnh Nghi dự định chọn ngày vào tháng mười. Chỉ là bày ra tư thế ngẩng đầu gả nữ nhi, chuẩn bị chờ khi người làm mai Thiệu giai tới thúc dục sẽ định ra ngày cụ thể. Hiện tại Từ Lệnh Nghi lại hỏi , nàng còn tưởng rằng Thái phu nhân có căn dặn gì: “Vậy nương nhìn trúng ngày lành nào rồi ạ?”
“Không có!” Từ Lệnh Nghi nói, “Nương chỉ muốn biết sớm thôi, lão nhân gia người còn có mấy món đồ muốn tặng cho Trinh tỷ nhi, định ra ngày rồi, cũng tốt để sớm đi chuẩn bị.”
“Vậy Hầu gia cảm thấy ngày mười hai tháng mười thì như thế nào?”
“Cũng được!” Từ Lệnh Nghi nói ” Thương Châu cách nơi này năm sáu ngày đường. Đầu tháng mười chúng ta tiến hành chuẩn bị hôn lễ, vừa vặn đến ngày mười hai tháng mười. Đều là ngày chẵn. Rất may mắn đấy.”
Hai người vừa nói vào cửa viện.
Cố ma ma đang ôm Cẩn ca nhi đứng ở trong sân viện, Từ Tự Giới thì đứng ở một bên đang nói gì đó với Cẩn ca nhi.
Nghe thấy tiếng động, ba người đều nhìn sang. Cẩn ca nhi lập tức giãy dụa đòi xuống đất chạy về phía cha mẹ: “Phụ thân, nương!”
Từ Lệnh Nghi sợ Cẩn ca nhi vấp ngã, bước lên phía trước kéo con trai bảo bối của mình: . . . . . . Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?”
Cẩn ca nhi bĩu môi, đôi mắt phượng thật to chứa đầy nước mắt, hết sức ấm ức nhìn Thập Nhất Nương: “Nương, kể chuyện xưa!”
Từ Tự Giới ở một bên đã tiến lên hành lễ cho hai người, nói: “Lục đệ không nghe mẫu thân kể chuyện xưa thì không ngủ. Chúng con đành phải theo Lục đệ đứng ở sân chờ cửa.”
Nhất định là Cẩn ca nhi ồn ào không ngớt, Từ Tự Giới ở đây dỗ dành thằng bé.
Thập Nhất Nương ôm bả vai Từ Tự Giới: “Ngày mai con còn phải đi học đường, mau đi ngủ đi!”
Từ Tự Giới cười hành lễ lui xuống.
Từ Lệnh Nghi bế Cẩn ca nhi vào phòng, buổi tối ngủ ở giữa hai người, nghe Thập Nhất Nương kể chuyện xưa “Thường Nga bôn nguyệt” cho cậu nhóc nghe.
Thật vất vả mới dỗ được bé đi ngủ, Từ Lệnh Nghi không khỏi dịu dàng sờ đầu con trai nhỏ: “Khi còn bé nàng để con ngủ cùng, con không chịu. Hiện tại lớn rồi, ngược lại đi theo ngủ cùng chúng ta.”
Thập Nhất Nương cười thổi đèn: “Khi còn bé không hiểu chuyện! Hiện tại lớn, tự nhiên muốn gần cha mẹ . . . . .” đang nói chuyện, thì cảm giác có hai tay không an phận duỗi tới đây.
Nàng vội vàng nắm cánh tay kia: “Không được, có con. . . . . .” Giọng nói thật nhỏ, chứa mấy phần ngượng ngùng.
Từ Lệnh Nghi xoay người, đè Thập Nhất Nương nằm xuống: “Tiết trời càng ngày càng nóng, Cẩn ca nhi sợ nóng, để con ngủ bên trong đi!”
“Kiếm cớ!” Thập Nhất Nương gạt tay của hắn ra.
Từ Lệnh Nghi hỏi ngược lại: “Ta còn phải kiếm cớ sao?”
Thập Nhất Nương buồn cười, cười rộ lên.
Từ Lệnh Nghi thấp giọng phân phó nàng: “Sáng sớm ngày mai dỗ Cẩn ca nhi ngủ!”
Vừa rạng sáng hôm sau, Tam phu nhân vội tới thỉnh an Thái phu nhân, nhưng trời chưa sáng Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân đã đi Khâm Thiên Giám.
Tam phu nhân ngồi chờ ở sảnh.
So với ngày hôm qua, thì sắc của Tam phu nhân lộ ra vẻ vô cùng tiều tụy, nói chuyện cũng có chút không yên lòng .
Thập Nhất Nương thấy tình trạng của Tam phu nhân rất không thích hợp, sai Hạnh Kiều theo Tam phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi một chút: “…Bên kia vẫn có người dọn dẹp, đổi lại chăn sạch trên giường là được.”
Tam phu nhân không cự tuyệt ý tốt của Thập Nhất Nương, mặc Trúc Hương hầu hạ , cùng Hạnh Kiều trở về viện mình đã ở trước đây.
Tới bái phỏng phụ thân con . . .” Thập Nhất Nương đem ý tứ của Phương Kí nói với Từ Lệnh Nghi cho Từ Tự Dụ nghe, “Phụ thân con là trưởng bối, có mấy lời không tiện hỏi. Hai ngày này khẳng định là Phương Kí rất bận đi gặp mặt lão sư và bạn đồng khoa, con giúp mẫu thân đi một chuyến đến biệt viện của Lưu thị lang, mời Phương thám hoa tới đây nói vài lời.”
Vẻ mặt của Từ Tự Dụ tràn đầy kinh ngạc, hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, cung kính đáp một tiếng”Vâng” sau đó không nhịn được hỏi nàng: “Đại ca nói như thế nào ạ?”
Tuyệt đối không hưu thê!
Mặc dù biểu hiện thái độ là có trách nhiệm với nương tử, nhưng lại trái ý của mẫu thân.
Thập Nhất Nương cảm thấy lời này mình không nên nói cho Từ Tự Dụ nghe: “Con cũng bớt chút thời gian đi thăm Cần ca nhi rồi khuyên nhủ thằng bé.”
Từ Tự Dụ lên tiếng đáp rồi đi ra, thì Tống ma ma đến.
“Phu nhân, nô tỳ nghe được một tin tức không tốt, cũng không biết là thật hay giả.”
Tống ma ma rỉ tai với Thập Nhất Nương, “Hạnh Kiều nói, sáng sớm hôm nay Tam gia đột nhiên từ Sơn Dương trở lại. Còn đem quan phục tùy thân, kiệu quan đều mang trở lại.”
Khó trách Tam phu nhân đến có chút muộn.
Nhìn bộ dạng như vậy, chỉ sợ chuyện có chút không ổn, nếu là thăng quan, tại sao Tam gia, Tam phu nhân có thể không nói tiếng nào như vậy! Nếu như không phải là thăng quan, đem quan phục đại biểu thân phận, kiệu quan đều mang trở về. . . . . . Chẳng lẽ không cần?
Nghĩ tới những điều này, Thập Nhất Nương không khỏi đổ mồ hôi.
Không phải là người một nhà, không vào một cửa. Nếu quả thật là từ quan, chẳng lẽ cứ núp ở ngõ Tam Tỉnh là có thể giải quyết vấn đề.
Thập Nhất Nương phân phó Tống ma ma: “Trong cung mới thưởng anh đào và bạch đào vừa đưa ra ngoài thị trường đến đây. Đợi lát nữa ngươi mang một chút tới đó, đi thăm Đại thiếu phu nhân. Sau đó để ý xem Tam gia có ở trong nhà hay không.”
Khuôn mặt Tống ma ma tràn đầy kinh ngạc, thật lâu mới khép lại miệng, đáp “ Vâng”.
Cũng chưa qua thời gian hai chung trà, Tống ma ma đã trở lại: “Phu nhân! Hầu gia và Tam gia đang ở trong thư phòng nói chuyện!”
Nói như vậy, ngược lại là mình nói oan Tam gia rồi.
“Ngươi đi xem một chút, nghĩ biện pháp hỏi thăm tại sao Tam gia lại trở lại Yên kinh!”
Tống ma ma khom gối hành lễ lui xuống.
Thập Nhất Nương ngồi nghiêng trên giường gạch suy nghĩ nửa ngày.
Thần sắc Tống ma ma hơi hốt hoảng, một đường chạy chậm vào chính viện.
“Phu nhân, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng.” Tống ma ma vội vã nói, “Nói là Tam gia cho người khác vay tiền, bị người ta tố cáo vạch tội. Quan trên nể mặt Hầu gia và Khương tiên sinh nên để cho Tam gia tự từ quan. Tam gia từ quan xong thì lập tức trở về!
Cho vay lãi suất cao bị người tố giác!
Thập Nhất Nương cảm thấy Tam gia luôn luôn cẩn thận, quyết sẽ không đi làm loại chuyện có thể ảnh hưởng đến danh dự, có thể khiến mình mất chức.
Nàng nghĩ tới Tam phu nhân. . . . . .
Đang suy nghĩ có nên đi dò xét chỗ Tam phu nhân hay không, thì Thái phu nhân và Nhị phu nhân đã trở lại.
Nàng ra trước cửa nghênh đón.
Thái phu nhân nhìn thấy Tam phu nhân, nhàn nhạt nói”Đã tới rồi à?”
Tam phu nhân bước lên phía trước muốn đi đỡ Thái phu nhân lên xe kiệu nhỏ, Thái phu nhân lại đưa tay khoác lên trên vai Nhị phu nhân, để Nhị phu nhân hầu hạ lên xe.
/755
|