Thập Nhất Nương nhanh chóng cầm tay Phương thị.
“Đều biết nói sao đây?” Nàng giận trách nói, “Hôn nhân đại sự này, tự có trưởng bối làm chủ. Sao có thể nói hòa ly liền hòa ly, nói xin liền xin được. Nếu lo lắng nhớ thương mẫu thân trong nhà mình, lại càng không thể tùy hứng như thế mới đúng.” Lại nói, “Con trước lui xuống đi đã! Thẩm thẩm còn có mấy lời muốn nói cùng với mẹ chồng con!”
Phương thị muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thấp giọng đáp”Vâng” rồi khom gối hành lễ, rồi sắp đi ra khỏi cửa.
Tam phu nhân ở một bên đã không nhịn nổi được nữa, nói với Thập Nhất Nương: “Cái gì đệ muội cũng không cần nói! Từ thư này nhất định phải viết rồi!”
Phương thị đi tới cửa thì thân thể khẽ dừng một chút, lúc này mới vén mành ra ngoài.
Thập Nhất Nương vừa nháy mắt với Tống ma ma, ý bảo bà lui xuống, vừa nói: “Xin Tam tẩu bớt giận. Thế rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tốt xấu gì thì tẩu nên nói với muội một chút, để trong lòng muội biết rõ ngọn nguồn câu chuyện.”
” Không phải mới vừa rồi nó đã nói toàn bộ cho đệ muội biết hết rồi sao?” Tam phu nhân cười lạnh, “Nó khắc chồng. Phương gia lại gạt chúng ta, gả nó đến nhà chúng ta.” Nói tới đây, Tam phu nhân có chút kích động lên, “Nếu không phải bởi vì chuyện của Kiệm ca nhi, ta còn bị Phương gia giấu giếm trong họng, chỉ sợ đến chết vẫn không rõ, . . .” Nói xong, thì kể lại chuyện đã xảy ra cho Thập Nhất Nương nghe.
Thì ra là, sau khi Tam phu nhân trở về từ Sơn Dương, lại bắt đầu giúp Từ Tự Kiệm tìm vợ, muốn tìm cô con dâu thứ hai có thể sánh ngang cùng với Phương thị. Kết quả người khác vừa nghe nói con dâu trưởng của mình có hai vạn lượng bạc của hồi môn, thì rối rít tỏ vẻ ra không vực dậy nổi đồ cưới như vậy. Tam phu nhân không thể làm gì khác hơn là dặn bảo người làm mai, rằng mình chỉ chọn cô nương có nhân phẩm, không chọn của hồi môn của cô nương ấy , nhưng những người này vẫn từ chối khéo người làm mai cầu hôn. Vì thường xuyên qua lại nên Tam phu nhân không khỏi có chút sốt ruột . Đặc biệt là con gái của tri phủ Phượng Tường, so với Phương thị còn xuất chúng tài giỏi hơn. Tam phu nhân nghĩ mặc dù mình với cao, nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Nhân dịp một lần hội chùa cố ý đi chùa mà chạm mặt phu nhân tri phủ Phượng Tường. Thế mới biết chuyện Phương thị khắc chồng.
“. . . . . Phương gia bọn họ lừa gạt cưới, con dâu như vậy, nhà chúng ta bất luận như thế nào cũng không thể nhận!” Tam phu nhân lòng đầy căm phẫn nói, ” Phu nhân tri phủ Phượng Tường đã nói rồi, con gái của bà ấy quyết không thể cùng người như vậy làm chị em dâu được. Nếu có gì không hay xảy ra, lúc ấy hối hận cũng không kịp.”
Thập Nhất Nương im lặng, chỉ nói: “Tam gia biết không?”
Nét mặt của Tam phu nhân nghiêm trọng, hơi chột dạ cao giọng nói: “Chuyện như vậy làm sao ta không biết xấu hổ mà đi nói với Tam gia. Nếu Phương thị kia biết liêm sỉ, chuyện đã bại lộ, vậy nên chủ động đi van xin mới đúng. Thế mà vẫn còn có mặt mũi gọi huynh đệ nhà mẹ đẻ tới nhà chúng ta nói hòa ly à? Bọn họ đâu có để mặt mũi phủ Vĩnh Bình hầu nhà chúng ta vào trong mắt! Nếu chúng ta không giáo huấn một chút, chỉ sợ sẽ bị Phương gia ngồi lên đầu chúng ta!”
Nói cách khác, Tam gia không biết.
Chẳng lẽ là bởi vì … chuyện hôn nhân này là do Tam phu nhân tự mình đính ước, hiện tại xảy ra chuyện, nên Tam phu nhân mới ngại ngùng nói cùng với Tam gia?
Thập Nhất Nương suy nghĩ , nâng chén trà lên tới nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Nếu Tam tẩu đã quyết định như vậy, muội cũng không nói thêm gì nữa. Chẳng qua là hòa ly cũng tốt, hưu thê cũng tốt, nên nói một tiếng với Hầu gia và Tam gia mới đúng. Còn có bên chỗ Thái phu nhân, cũng cần giải thích nói chuyện cho thỏa đáng.”
Tam phu nhân nghe vậy thì có chút không được tự nhiên, vội nói: “Hai ngày nay không biết là tẩu bị Phương thị làm cho hồ đồ, hay là vì vội vàng quay về Sơn Dương nên mới mệt mỏi, ngực vô cùng đau đớn, sợ Thái phu nhân lo lắng, cho nên mới không có đi vấn an Thái phu nhân. Đệ muội trở về nói một tiếng với Thái phu nhân, sáng sớm mai tẩu sẽ đi vấn an lão nhân gia.”
” Lời của Tam tẩu, muội nhất định sẽ chuyển.” Thập Nhất Nương cười, nói, “Nếu như Tam tẩu đã quyết định hưu thê thì có một số việc, còn phải tự suy sét cẩn thận một phen mới được. Điều này, bên trong ‘Thất hưu’, rốt cuộc Đại thiếu phu nhân đã phạm vào điều gì?”
Tam phu nhân ngẩn ra.
Thập Nhất Nương tựa trầm ngâm nói: “Không có con, Đại thiếu phu nhân thành thân vẫn chưa tới một năm, về tình về lý cũng không thể coi đó là lý do được; Không hiểu chuyện gia đình cô dì chú bác, Tam tẩu trước khi đi còn đi khắp nơi khen Đại thiếu phu nhân là hiếu thuận hiểu chuyện. Sau khi Tam tẩu đi, Đại thiếu phu nhân đều đi vấn an Thái phu nhân mỗi ngày, cũng không bỏ một ngày nào. Điều này hiển nhiên cũng không phù hợp; Bệnh hiểm nghèo, từ khi Đại thiếu phu nhân đến Từ gia, ngay cả nhức đầu, sốt sít cũng không có; Đố kỵ, Cần ca nhi không có thiếp thất, quan hệ với hai thông phòng đến giờ vẫn rất bình thường, cũng không đàm luận chuyện trên dưới. Miệng lưỡi, trong nhà từ Thái phu nhân đến con trẻ, ai thấy Phương thị cũng đều vui vẻ yêu thích; Về phần gian dâm, trộm cắp, lại thì càng không có khả năng. Tam tẩu, tẩu cũng nên xem xét lại một chút, con dâu như này thì có thể có cách viết hưu thê (bỏ vợ) sao?”
“Này, này. . . . . .” Tam phu nhân nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ ra như thế.
“Có lẽ là muội đa tâm. Có lẽ lúc Tam tẩu đi gặp Thái phu nhân, Thái phu nhân căn bản sẽ không hỏi những chuyện này.” Thập Nhất Nương vừa cười nói vừa đứng lên, “Thời gian cũng không còn sớm, chậm thêm một chút đi ra ngoài sẽ phải gặp phải cấm tiêu*. Phương thị còn là con dâu của Tam tẩu một ngày, thì con bé chính là Đại thiếu phu nhân của Từ gia ngày đó. Tam tẩu không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, có một số việc cũng nên để con bé giữ lại mấy phần đường lui. Nếu cứ như hôm nay vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc như vậy, trên mặt Cần ca nhi cũng chẳng còn thể diện danh dự gì nữa. Ngày mai đệ muội sẽ chờ Tam tẩu qua, để bàn xem có cách nào tốt hơn không nhé!”
(*)Cấm tiêu: phụ trách tuần tra, cấm người dân đi lại vào ban đêm.
Tam phu nhân liên tục nói “Ừ” rồi tự mình tiễn Thập Nhất Nương ra cửa.
Phương thị đứng ở trong sân, thấy hai người đi ra ngoài, do dự chốc lát, vẫn quyết định ra nghênh đón: “Tứ thẩm thẩm, con tiễn thẩm ra cửa nhé!”
Tam phu nhân không thèm nhìn Phương thị một cái, một mặt trực tiếp đi ra ngoài, một mặt cười nhẹ nhàng nói chuyện với Thập Nhất Nương: ” . . . . . Lúc ta đi, Cẩn ca nhi vừa mới làm lễ tròn tuổi. Trẻ con một ngày một thay đổi, chỉ e giờ đây có thể nói chuyện nhảy nhót được rồi!”
Thập Nhất Nương một mặt cười gật đầu với Phương thị, một mặt xã giao với Tam phu nhân: “Mấy ngày hôm trước vừa mới bắt đầu học nói. Vừa mở miệng là nói được bốn chữ, vừa vang dội vừa rõ ràng. Mấy ngày nay, muội nghĩ dạy thằng bé nói thêm hai chữ, nhưng không được ! Cũng không biết sau này có phải là người ngốc nghếch hay không nữa!”
Tam phu nhân nhìn, càng thân mật với Thập Nhất Nương: “Nhà chúng ta nào có trẻ ngốc. . . . . . . . . . . .”
Cùng Thập Nhất Nương vừa nói vừa đi về phía cửa thùy hoa.
Phương thị biết Tam phu nhân là muốn dùng cách này để mình khó xử, sau đó đạt tới mục đích chèn ép của bà ấy.
Phương thị cũng không có nói một câu nào, lặng yên đi theo sau hai người đến cửa thùy hoa.
Có tiểu nha hoàn vội vã chạy tới: “Phu nhân, Tam thiếu gia nói, bụng thiếu gia không thoải mái!”
Tam phu nhân vừa nghe, đã cuống quýt lên: “Làm sao không thoải mái? Ngươi nói cho ta thì có ích gì, còn không mau gọi quản gia ngoại viện đi lấy xe, gọi đại phu tới khám cho Tam thiếu gia?” Nói xong thì cười áy náy nhìn Thập Nhất Nương, “Tẩu không tiễn đệ muội nữa. Đệ muội đi cẩn thận một chút.”
Tiểu nha hoàn kia vẫn không nhúc nhích chân, nhìn sang Phương thị.
Phương thị nhanh chóng lấy đối bài từ trong ống tay áo đưa cho tiểu nha hoàn kia.
Tiểu nha hoàn lúc này mới chạy nhanh đi.
Thập Nhất Nương bất động thanh sắc, nói: “Nếu Kiệm ca nhi bị bệnh, thì muội cũng nên đi thăm một chút!”
Tam phu nhân đang lo lắng cho con trai, nên cũng không khách khí với Thập Nhất Nương, hai người cùng đi tới nơi ở của Từ Tự Kiệm.
Nhìn qua sắc mặt của Từ Tự Kiệm cũng không tệ, có điều là đang ôm bụng chỉ nói đau, nhìn thấy Thập Nhất Nương, có chút ngại ngùng cười cười: “Để cho Tứ thẩm thẩm dừng bước rồi.”
“Nói gì thế!” Thập Nhất Nương nói một câu khách sáo với Kiệm ca, Tam phu nhân đã lôi tay của Kiệm ca vội vàng nói, “Mấy ngày gần đây con đã ăn những thứ gì? Khi nào thì bắt đầu đau? Có bị tiêu chảy không?”
“Con không sao.” Từ Tự Kiệm nói, “Chỉ đau bụng từng cơn thôi.”
Tam phu nhân cũng không hỏi gì nữa, ngẩng đầu nhìn thấy Phương thị đang đứng yên ở một bên thì lập tức quát tháo: “Quản việc nhà như thế sao? Thế mà để cho tiểu thúc bị đau bụng. . . . . . , . . .”
Phương thị đứng tại chỗ để mặc Tam phu nhân giáo huấn.
Từ Tự Kiệm lôi kéo ống tay áo của mẫu thân: “Nương! Tứ thẩm thẩm vẫn còn ở đây?”
Thập Nhất Nương nhìn thấy tinh thần của Từ Tự Kiệm rất tốt, không đứng ở chỗ này nghe Tam phu nhân khiển trách Phương thị nữa, lại cáo từ Tam phu nhân thêm lần nữa.
Tam phu nhân đang lo lắng cho Từ Tự Kiệm, nói hai câu khách khí với Thật Nhất Nương, rồi sai Cam Lão Tuyền gia đưa nàng ra cửa.
Mặc dù Thập Nhất Nương là em dâu, nhưng là con dâu dòng chính, phu nhân Vĩnh Bình hầu. Để Cam Lão Tuyền gia tiễn ra cửa, không khỏi có chút thất lễ.
Phương thị đang nghĩ nhắc nhở Tam phu nhân một tiếng, thì Tam phu nhân đã quay sang quát tháo nàng: “Chỉ biết đứng ngây ra đó, nương ngươi dạy ngươi thế nào? Tiểu thúc không thoải mái, ngươi hầu hạ như vậy sao. . . . . . , . . .?”
Đầu lông mày của Phương thị không khỏi nhảy lên, lạnh lùng thốt: “Mẹ chồng nói rất đúng. Đúng là mẹ con không có dạy con, tiểu thúc bằng tuổi con không thoải mái lại muốn con đi hầu hạ.”
Tam phu nhân nghe thấy thế thì đứng yên tại chỗ, một hồi lâu cũng không có nói chuyện.
Ở ngoài cửa, Thập Nhất Nương nghe thấy thế không khỏi khẽ lắc đầu, đi theo Cam Lão Tuyền gia ra khỏi cửa thùy hoa.
Bỗng một bóng người đột nhiên chui ra.
Thập Nhất Nương và Tống ma ma giật mình, lui về phía sau mấy bước liên tiếp, còn có tiểu nha hoàn nhát gan lớn tiếng hét ầm lên.
“Thẩm thẩm.” Bóng người cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương, “Là con, Từ Tự Cần mà.”
“Là con à!” Thập Nhất Nương mở miệng thở dài, vỗ ngực nói, “Sao con có thể như vậy hả?” Sau đó nói”Người dọa người, có thể hù chết người nữa đấy!”
Từ Tự Cần bước lên phía trước một bước: “Làm thẩm thẩm hoảng sợ rồi.” Khuôn mặt lúc này mới lộ khỏi đèn lồng đỏ thẫm treo ở trên cửa thùy hoa.
“Thẩm thẩm, con có đôi lời muốn nói cùng thẩm.” Từ Tự Cần nhìn ánh mắt của Tứ thẩm thẩm rất chân thành tin tưởng, vẻ mặt vì vậy mà lộ ra vẻ có chút nghiêm túc.
“Chuyện gì vậy?” Thập Nhất Nương phỏng đoán chuyện Cần ca muốn nói chắc có liên quan tới Phương thị.
Từ Tự Cần phân phó Cam Lão Tuyền gia: “Ngươi hãy lui xuống đi!”
Cam Lão Tuyền gia có chút do dự nhìn Từ Tự Cần một cái, rồi mới chậm rãi lui xuống.
Đám người Hứa ma ma cũng nhanh trí biết điều đứng sang khúc quanh hành lang ở cửa thùy hoa.
Đêm đầu mùa hè, bầu trời xanh đen thăm thẳm điểm xuyết chi chít những vì sao xinh đẹp.
Từ Tự Cần trầm mặc một lúc lâu, khẽ nói: “Tứ thẩm thẩm, thẩm còn nhớ rõ Tứ biểu muội của con không?”
Viện tỷ nhi?
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Không đợi nàng trả lời, Từ Tự Cần đã nói: “Con vẫn nhớ rõ là tại sao Tứ biểu muội phải lấy chồng ở xa !”
Gương mặt trẻ tuổi mang theo vẻ tang thương không tương xứng với tuổi của Từ Tự Cần…..
“Thẩm thẩm!” Giọng nói của Từ Tự Cần trầm thấp chậm chạp, giống con sông nhỏ đóng băng lại. Từ Tự Cần chắp tay, hướng sang Thập Nhất Nương thở dài, cuối cùng nói một câu quyết định, “Xin Tứ thẩm thẩm ở trước mặt Tứ thúc giúp con nói một chút. Con, con sẽ không hưu thê!”
Thập Nhất Nương nhìn Từ Tự Cần cúi người ở trước mặt mình, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mắt có chút ẩm ướt.
Nàng ngẫm nghĩ chốc lát, nhẹ giọng nói: “Vậy con có biết rằng, quyết định này của con, sẽ làm cuộc sống sau này của Phương thị rất khó khăn không?”
“Con biết ạ!” Từ Từ Cần đứng thẳng người, “Con sẽ đối xử tốt với nàng ấy.”
“Con nên nhớ kỹ lời của con!.” Thập Nhất Nương vừa nói, ánh mắt như vô tình liếc thoáng qua chỗ cửa thùy hoa.
Phương thị đứng lẳng lặng ở bậc thang dưới cửa thùy hoa, vạt váy bị gió đêm thổi tung lên giống như một con bươm bướm giương cánh muốn bay.
“Đều biết nói sao đây?” Nàng giận trách nói, “Hôn nhân đại sự này, tự có trưởng bối làm chủ. Sao có thể nói hòa ly liền hòa ly, nói xin liền xin được. Nếu lo lắng nhớ thương mẫu thân trong nhà mình, lại càng không thể tùy hứng như thế mới đúng.” Lại nói, “Con trước lui xuống đi đã! Thẩm thẩm còn có mấy lời muốn nói cùng với mẹ chồng con!”
Phương thị muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thấp giọng đáp”Vâng” rồi khom gối hành lễ, rồi sắp đi ra khỏi cửa.
Tam phu nhân ở một bên đã không nhịn nổi được nữa, nói với Thập Nhất Nương: “Cái gì đệ muội cũng không cần nói! Từ thư này nhất định phải viết rồi!”
Phương thị đi tới cửa thì thân thể khẽ dừng một chút, lúc này mới vén mành ra ngoài.
Thập Nhất Nương vừa nháy mắt với Tống ma ma, ý bảo bà lui xuống, vừa nói: “Xin Tam tẩu bớt giận. Thế rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tốt xấu gì thì tẩu nên nói với muội một chút, để trong lòng muội biết rõ ngọn nguồn câu chuyện.”
” Không phải mới vừa rồi nó đã nói toàn bộ cho đệ muội biết hết rồi sao?” Tam phu nhân cười lạnh, “Nó khắc chồng. Phương gia lại gạt chúng ta, gả nó đến nhà chúng ta.” Nói tới đây, Tam phu nhân có chút kích động lên, “Nếu không phải bởi vì chuyện của Kiệm ca nhi, ta còn bị Phương gia giấu giếm trong họng, chỉ sợ đến chết vẫn không rõ, . . .” Nói xong, thì kể lại chuyện đã xảy ra cho Thập Nhất Nương nghe.
Thì ra là, sau khi Tam phu nhân trở về từ Sơn Dương, lại bắt đầu giúp Từ Tự Kiệm tìm vợ, muốn tìm cô con dâu thứ hai có thể sánh ngang cùng với Phương thị. Kết quả người khác vừa nghe nói con dâu trưởng của mình có hai vạn lượng bạc của hồi môn, thì rối rít tỏ vẻ ra không vực dậy nổi đồ cưới như vậy. Tam phu nhân không thể làm gì khác hơn là dặn bảo người làm mai, rằng mình chỉ chọn cô nương có nhân phẩm, không chọn của hồi môn của cô nương ấy , nhưng những người này vẫn từ chối khéo người làm mai cầu hôn. Vì thường xuyên qua lại nên Tam phu nhân không khỏi có chút sốt ruột . Đặc biệt là con gái của tri phủ Phượng Tường, so với Phương thị còn xuất chúng tài giỏi hơn. Tam phu nhân nghĩ mặc dù mình với cao, nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Nhân dịp một lần hội chùa cố ý đi chùa mà chạm mặt phu nhân tri phủ Phượng Tường. Thế mới biết chuyện Phương thị khắc chồng.
“. . . . . Phương gia bọn họ lừa gạt cưới, con dâu như vậy, nhà chúng ta bất luận như thế nào cũng không thể nhận!” Tam phu nhân lòng đầy căm phẫn nói, ” Phu nhân tri phủ Phượng Tường đã nói rồi, con gái của bà ấy quyết không thể cùng người như vậy làm chị em dâu được. Nếu có gì không hay xảy ra, lúc ấy hối hận cũng không kịp.”
Thập Nhất Nương im lặng, chỉ nói: “Tam gia biết không?”
Nét mặt của Tam phu nhân nghiêm trọng, hơi chột dạ cao giọng nói: “Chuyện như vậy làm sao ta không biết xấu hổ mà đi nói với Tam gia. Nếu Phương thị kia biết liêm sỉ, chuyện đã bại lộ, vậy nên chủ động đi van xin mới đúng. Thế mà vẫn còn có mặt mũi gọi huynh đệ nhà mẹ đẻ tới nhà chúng ta nói hòa ly à? Bọn họ đâu có để mặt mũi phủ Vĩnh Bình hầu nhà chúng ta vào trong mắt! Nếu chúng ta không giáo huấn một chút, chỉ sợ sẽ bị Phương gia ngồi lên đầu chúng ta!”
Nói cách khác, Tam gia không biết.
Chẳng lẽ là bởi vì … chuyện hôn nhân này là do Tam phu nhân tự mình đính ước, hiện tại xảy ra chuyện, nên Tam phu nhân mới ngại ngùng nói cùng với Tam gia?
Thập Nhất Nương suy nghĩ , nâng chén trà lên tới nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Nếu Tam tẩu đã quyết định như vậy, muội cũng không nói thêm gì nữa. Chẳng qua là hòa ly cũng tốt, hưu thê cũng tốt, nên nói một tiếng với Hầu gia và Tam gia mới đúng. Còn có bên chỗ Thái phu nhân, cũng cần giải thích nói chuyện cho thỏa đáng.”
Tam phu nhân nghe vậy thì có chút không được tự nhiên, vội nói: “Hai ngày nay không biết là tẩu bị Phương thị làm cho hồ đồ, hay là vì vội vàng quay về Sơn Dương nên mới mệt mỏi, ngực vô cùng đau đớn, sợ Thái phu nhân lo lắng, cho nên mới không có đi vấn an Thái phu nhân. Đệ muội trở về nói một tiếng với Thái phu nhân, sáng sớm mai tẩu sẽ đi vấn an lão nhân gia.”
” Lời của Tam tẩu, muội nhất định sẽ chuyển.” Thập Nhất Nương cười, nói, “Nếu như Tam tẩu đã quyết định hưu thê thì có một số việc, còn phải tự suy sét cẩn thận một phen mới được. Điều này, bên trong ‘Thất hưu’, rốt cuộc Đại thiếu phu nhân đã phạm vào điều gì?”
Tam phu nhân ngẩn ra.
Thập Nhất Nương tựa trầm ngâm nói: “Không có con, Đại thiếu phu nhân thành thân vẫn chưa tới một năm, về tình về lý cũng không thể coi đó là lý do được; Không hiểu chuyện gia đình cô dì chú bác, Tam tẩu trước khi đi còn đi khắp nơi khen Đại thiếu phu nhân là hiếu thuận hiểu chuyện. Sau khi Tam tẩu đi, Đại thiếu phu nhân đều đi vấn an Thái phu nhân mỗi ngày, cũng không bỏ một ngày nào. Điều này hiển nhiên cũng không phù hợp; Bệnh hiểm nghèo, từ khi Đại thiếu phu nhân đến Từ gia, ngay cả nhức đầu, sốt sít cũng không có; Đố kỵ, Cần ca nhi không có thiếp thất, quan hệ với hai thông phòng đến giờ vẫn rất bình thường, cũng không đàm luận chuyện trên dưới. Miệng lưỡi, trong nhà từ Thái phu nhân đến con trẻ, ai thấy Phương thị cũng đều vui vẻ yêu thích; Về phần gian dâm, trộm cắp, lại thì càng không có khả năng. Tam tẩu, tẩu cũng nên xem xét lại một chút, con dâu như này thì có thể có cách viết hưu thê (bỏ vợ) sao?”
“Này, này. . . . . .” Tam phu nhân nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ ra như thế.
“Có lẽ là muội đa tâm. Có lẽ lúc Tam tẩu đi gặp Thái phu nhân, Thái phu nhân căn bản sẽ không hỏi những chuyện này.” Thập Nhất Nương vừa cười nói vừa đứng lên, “Thời gian cũng không còn sớm, chậm thêm một chút đi ra ngoài sẽ phải gặp phải cấm tiêu*. Phương thị còn là con dâu của Tam tẩu một ngày, thì con bé chính là Đại thiếu phu nhân của Từ gia ngày đó. Tam tẩu không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, có một số việc cũng nên để con bé giữ lại mấy phần đường lui. Nếu cứ như hôm nay vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc như vậy, trên mặt Cần ca nhi cũng chẳng còn thể diện danh dự gì nữa. Ngày mai đệ muội sẽ chờ Tam tẩu qua, để bàn xem có cách nào tốt hơn không nhé!”
(*)Cấm tiêu: phụ trách tuần tra, cấm người dân đi lại vào ban đêm.
Tam phu nhân liên tục nói “Ừ” rồi tự mình tiễn Thập Nhất Nương ra cửa.
Phương thị đứng ở trong sân, thấy hai người đi ra ngoài, do dự chốc lát, vẫn quyết định ra nghênh đón: “Tứ thẩm thẩm, con tiễn thẩm ra cửa nhé!”
Tam phu nhân không thèm nhìn Phương thị một cái, một mặt trực tiếp đi ra ngoài, một mặt cười nhẹ nhàng nói chuyện với Thập Nhất Nương: ” . . . . . Lúc ta đi, Cẩn ca nhi vừa mới làm lễ tròn tuổi. Trẻ con một ngày một thay đổi, chỉ e giờ đây có thể nói chuyện nhảy nhót được rồi!”
Thập Nhất Nương một mặt cười gật đầu với Phương thị, một mặt xã giao với Tam phu nhân: “Mấy ngày hôm trước vừa mới bắt đầu học nói. Vừa mở miệng là nói được bốn chữ, vừa vang dội vừa rõ ràng. Mấy ngày nay, muội nghĩ dạy thằng bé nói thêm hai chữ, nhưng không được ! Cũng không biết sau này có phải là người ngốc nghếch hay không nữa!”
Tam phu nhân nhìn, càng thân mật với Thập Nhất Nương: “Nhà chúng ta nào có trẻ ngốc. . . . . . . . . . . .”
Cùng Thập Nhất Nương vừa nói vừa đi về phía cửa thùy hoa.
Phương thị biết Tam phu nhân là muốn dùng cách này để mình khó xử, sau đó đạt tới mục đích chèn ép của bà ấy.
Phương thị cũng không có nói một câu nào, lặng yên đi theo sau hai người đến cửa thùy hoa.
Có tiểu nha hoàn vội vã chạy tới: “Phu nhân, Tam thiếu gia nói, bụng thiếu gia không thoải mái!”
Tam phu nhân vừa nghe, đã cuống quýt lên: “Làm sao không thoải mái? Ngươi nói cho ta thì có ích gì, còn không mau gọi quản gia ngoại viện đi lấy xe, gọi đại phu tới khám cho Tam thiếu gia?” Nói xong thì cười áy náy nhìn Thập Nhất Nương, “Tẩu không tiễn đệ muội nữa. Đệ muội đi cẩn thận một chút.”
Tiểu nha hoàn kia vẫn không nhúc nhích chân, nhìn sang Phương thị.
Phương thị nhanh chóng lấy đối bài từ trong ống tay áo đưa cho tiểu nha hoàn kia.
Tiểu nha hoàn lúc này mới chạy nhanh đi.
Thập Nhất Nương bất động thanh sắc, nói: “Nếu Kiệm ca nhi bị bệnh, thì muội cũng nên đi thăm một chút!”
Tam phu nhân đang lo lắng cho con trai, nên cũng không khách khí với Thập Nhất Nương, hai người cùng đi tới nơi ở của Từ Tự Kiệm.
Nhìn qua sắc mặt của Từ Tự Kiệm cũng không tệ, có điều là đang ôm bụng chỉ nói đau, nhìn thấy Thập Nhất Nương, có chút ngại ngùng cười cười: “Để cho Tứ thẩm thẩm dừng bước rồi.”
“Nói gì thế!” Thập Nhất Nương nói một câu khách sáo với Kiệm ca, Tam phu nhân đã lôi tay của Kiệm ca vội vàng nói, “Mấy ngày gần đây con đã ăn những thứ gì? Khi nào thì bắt đầu đau? Có bị tiêu chảy không?”
“Con không sao.” Từ Tự Kiệm nói, “Chỉ đau bụng từng cơn thôi.”
Tam phu nhân cũng không hỏi gì nữa, ngẩng đầu nhìn thấy Phương thị đang đứng yên ở một bên thì lập tức quát tháo: “Quản việc nhà như thế sao? Thế mà để cho tiểu thúc bị đau bụng. . . . . . , . . .”
Phương thị đứng tại chỗ để mặc Tam phu nhân giáo huấn.
Từ Tự Kiệm lôi kéo ống tay áo của mẫu thân: “Nương! Tứ thẩm thẩm vẫn còn ở đây?”
Thập Nhất Nương nhìn thấy tinh thần của Từ Tự Kiệm rất tốt, không đứng ở chỗ này nghe Tam phu nhân khiển trách Phương thị nữa, lại cáo từ Tam phu nhân thêm lần nữa.
Tam phu nhân đang lo lắng cho Từ Tự Kiệm, nói hai câu khách khí với Thật Nhất Nương, rồi sai Cam Lão Tuyền gia đưa nàng ra cửa.
Mặc dù Thập Nhất Nương là em dâu, nhưng là con dâu dòng chính, phu nhân Vĩnh Bình hầu. Để Cam Lão Tuyền gia tiễn ra cửa, không khỏi có chút thất lễ.
Phương thị đang nghĩ nhắc nhở Tam phu nhân một tiếng, thì Tam phu nhân đã quay sang quát tháo nàng: “Chỉ biết đứng ngây ra đó, nương ngươi dạy ngươi thế nào? Tiểu thúc không thoải mái, ngươi hầu hạ như vậy sao. . . . . . , . . .?”
Đầu lông mày của Phương thị không khỏi nhảy lên, lạnh lùng thốt: “Mẹ chồng nói rất đúng. Đúng là mẹ con không có dạy con, tiểu thúc bằng tuổi con không thoải mái lại muốn con đi hầu hạ.”
Tam phu nhân nghe thấy thế thì đứng yên tại chỗ, một hồi lâu cũng không có nói chuyện.
Ở ngoài cửa, Thập Nhất Nương nghe thấy thế không khỏi khẽ lắc đầu, đi theo Cam Lão Tuyền gia ra khỏi cửa thùy hoa.
Bỗng một bóng người đột nhiên chui ra.
Thập Nhất Nương và Tống ma ma giật mình, lui về phía sau mấy bước liên tiếp, còn có tiểu nha hoàn nhát gan lớn tiếng hét ầm lên.
“Thẩm thẩm.” Bóng người cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương, “Là con, Từ Tự Cần mà.”
“Là con à!” Thập Nhất Nương mở miệng thở dài, vỗ ngực nói, “Sao con có thể như vậy hả?” Sau đó nói”Người dọa người, có thể hù chết người nữa đấy!”
Từ Tự Cần bước lên phía trước một bước: “Làm thẩm thẩm hoảng sợ rồi.” Khuôn mặt lúc này mới lộ khỏi đèn lồng đỏ thẫm treo ở trên cửa thùy hoa.
“Thẩm thẩm, con có đôi lời muốn nói cùng thẩm.” Từ Tự Cần nhìn ánh mắt của Tứ thẩm thẩm rất chân thành tin tưởng, vẻ mặt vì vậy mà lộ ra vẻ có chút nghiêm túc.
“Chuyện gì vậy?” Thập Nhất Nương phỏng đoán chuyện Cần ca muốn nói chắc có liên quan tới Phương thị.
Từ Tự Cần phân phó Cam Lão Tuyền gia: “Ngươi hãy lui xuống đi!”
Cam Lão Tuyền gia có chút do dự nhìn Từ Tự Cần một cái, rồi mới chậm rãi lui xuống.
Đám người Hứa ma ma cũng nhanh trí biết điều đứng sang khúc quanh hành lang ở cửa thùy hoa.
Đêm đầu mùa hè, bầu trời xanh đen thăm thẳm điểm xuyết chi chít những vì sao xinh đẹp.
Từ Tự Cần trầm mặc một lúc lâu, khẽ nói: “Tứ thẩm thẩm, thẩm còn nhớ rõ Tứ biểu muội của con không?”
Viện tỷ nhi?
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Không đợi nàng trả lời, Từ Tự Cần đã nói: “Con vẫn nhớ rõ là tại sao Tứ biểu muội phải lấy chồng ở xa !”
Gương mặt trẻ tuổi mang theo vẻ tang thương không tương xứng với tuổi của Từ Tự Cần…..
“Thẩm thẩm!” Giọng nói của Từ Tự Cần trầm thấp chậm chạp, giống con sông nhỏ đóng băng lại. Từ Tự Cần chắp tay, hướng sang Thập Nhất Nương thở dài, cuối cùng nói một câu quyết định, “Xin Tứ thẩm thẩm ở trước mặt Tứ thúc giúp con nói một chút. Con, con sẽ không hưu thê!”
Thập Nhất Nương nhìn Từ Tự Cần cúi người ở trước mặt mình, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mắt có chút ẩm ướt.
Nàng ngẫm nghĩ chốc lát, nhẹ giọng nói: “Vậy con có biết rằng, quyết định này của con, sẽ làm cuộc sống sau này của Phương thị rất khó khăn không?”
“Con biết ạ!” Từ Từ Cần đứng thẳng người, “Con sẽ đối xử tốt với nàng ấy.”
“Con nên nhớ kỹ lời của con!.” Thập Nhất Nương vừa nói, ánh mắt như vô tình liếc thoáng qua chỗ cửa thùy hoa.
Phương thị đứng lẳng lặng ở bậc thang dưới cửa thùy hoa, vạt váy bị gió đêm thổi tung lên giống như một con bươm bướm giương cánh muốn bay.
/755
|