Edit : Tuyết Y
Beta : Hạ Dưới loại tình huống này, Phương thị đương nhiên chỉ có thể nói như vậy thôi. Nhưng ai ngờ Ngũ phu nhân chớp mắt một cái, vậy mà ngồi xuống ngay lập tức: “Nếu đã như thế thì thẩm thẩm đây cũng không khách khí nữa. ”
Phương thị vốn nghĩ, Thập Nhất Nương là phu nhân Vĩnh Bình hầu, Thái phu nhân lại đồng ý Tam phu nhân đi, khẳng định cũng có an bài, cho nên tới để dò xét ý tứ. Ngũ phu nhân đã ngồi lại như vậy thì đương nhiên là mình không thể mở miệng rồi. Nhưng dưới bầu không khí thoải mái vui vẻ này nói chuyện nhà cùng với hai thẩm thẩm, thì cảm thấy cũng là cơ hội khó có được. Nên biểu tình càng tỏ ra ôn hòa dịu dàng.
Ngũ phu nhân không khỏi xem trọng nhìn Phương thị một cái.
Mấy người liền nói đến lễ cập kê của Trinh tỷ nhi. Lại có Lâm Đại phu nhân sai ma ma thiếp thân mang tặng trứng gà đỏ tới: “Đại tiểu thư nhà nô tỳ sinh một thiên kim. ”
“Ôi chao. ” Ngũ phu nhân cười nói, “Lâm Đại phu nhân cũng làm bà ngoại rồi. ”
Phương thị liền hỏi: “Là vị đại tiểu thư đến Thương Châu kia sao? ”
Ngũ phu nhân gật đầu, thấp giọng nói đến tình hình của Tuệ tỷ nhi với nàng.
Bên kia Thập Nhất Nương cho Thu Vũ lấy một lượng bạc vụn tiễn ma ma kia đi, lại hỏi một vài chuyện: “Sinh có thuận lợi không? “, “Em bé có nặng không?” các loại, sau đó cùng Ngũ phu nhân và Phương thị đi đến chỗ của Thái phu nhân bẩm báo, lời Phương thị muốn hỏi cũng hỏi không được.
Bên kia Cam Lão Tuyền gia đang nhỏ giọng hỏi Tam phu nhân: “Đại thiếu gia bên kia, cũng không nói lại một tiếng sao ạ? ”
Tam phu nhân có chút do dự.
Cam Lão Tuyền gia khuyên nhủ: “Đại thiếu phu nhân không hiểu chuyện, phu nhân dạy dỗ lại là được. Nhưng mà Đại thiếu gia là một miếng thịt cắt ra từ trên người phu nhân. Sao phu nhân có thể cùng lúc chịu tức giận với Đại thiếu gia chứ. Không biết có bao nhiêu người cưới con dâu về liền quên mất nương mình. Nhưng mà phu nhân xem Đại thiếu gia của chúng ta đi, vẫn chuẩn mực hiếu thảo phụng dưỡng cha mẹ, mưa gió cũng chẳng ngăn được thì cũng không nói làm gì, mà nói đến ngày đó Đại thiếu phu nhân vị trẹo tay, không thể tới đây bẩm báo trước với phu nhân một tiếng, nhưng mà ngay cả đại phu cũng không dám nữa. Lúc này mới tân hôn thôi! Sao phu nhân lại nhẫn tâm khiến cho trong lòng Đại thiếu gia cũng hồ đồ vậy. ”
Tam phu nhân nghe vậy liền thở dài, lẩm bẩm: “Vậy ngươi đi mời Đại thiếu gia đến đây đi! ”
“Vâng! ” Cam Lão Tuyền gia cười dịu dàng đáp lời, đi gọi Từ Tự Cần đến.
“Ý của cha con là, nương đi rồi, huynh đệ các con đến ngõ Tam Tỉnh ở. Một là vì bên đó cũng là sản nghiệp của mình, nhà cửa lâu ngày không có người ở thì dễ xuống cấp hư hỏng mất. Thứ hai nữa là Hà Hoa Lý nhân tình lễ nghĩa xã giao nhiều, bây giờ toàn bộ tinh lực của Triệu tiên sinh đều đặt trên người Truân ca nhi, chiếu cố huynh đệ các con có phần không đến được. Muốn mời một tiên sinh đến nhà trợ giảng cho hai huynh đệ các con, các con ở bên kia thì cũng có thể chuyên tâm đọc sách. ” Tam phu nhân thấp giọng dặn dò con trai, “Nương đi rồi, các con nghe theo Tứ thúc an bài là được. Đến ngõ Tam Tỉnh bên kia, lần đầu gặp mặt, ngày mười lăm, phải nhớ qua chỗ Thái phu nhân, Hầu gia thỉnh an, vấn an. ”
Từ Tự Cần vẫn luôn hâm mộ Tự Tự Dụ có thể đi Nhạc An đọc sách, lại nghe nói phụ thân đã sớm vì mình sắp xếp xong xuôi, vì thế cho dù Cần ca có trầm ổn thì giờ phút này cũng không khỏi vui mừng nhướn mày, vui sướng nói: “Con nhất định ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo. ”
Tam phu nhân thấy niềm vui mừng của con trai phát ra từ trong thâm tâm, cũng vui vẻ trở lại, nói một số câu đại loại như : “Phải chăm sóc đệ đệ cho tốt. “,”Đệ đệ tuổi còn nhỏ nên những chuyện này tạm thời không nên nói với đệ đệ” …, Từ Tự Cần vâng dạ đáp ừng từng chuyện một, lúc này Tam phu nhân mới sai người đi gọi Từ Tự Kiệm đến dặn dò một phen, nhìn lên sắc trời không còn sớm, liền giữ hai đứa con trai lại phòng mình ăn cơm.
Từ Tự Kiệm sững sờ, nói: “Đại tẩu vẫn chưa về mà ạ? ”
Tam phu nhân cười lạnh: “Đại tẩu đi đến chỗ của Tứ thẩm thẩm con. Nói một lát sẽ trở về, không ngờ ‘một lát’ của Đại tẩu con lại lâu như vậy. ”
Sắc mặt Từ Tự Cần hơi trầm xuống.
Tam phu nhân cười thầm trong lòng.
Con trai là do ta mười tháng mang thai sinh ra, hiếu thuận nghe lời, Phương thị ngươi có thể ôm đùi Thập Nhất Nương sống cả đời hay sao?
Nghĩ thế, Tam phu nhân cười gọi nha hoàn dọn cơm: “Tứ thẩm thẩm con là người hiếu khách nhất. Đã không có sai nha hoàn đến đây báo một tiếng, chắc là giữ con bé ở lại đó ăn cơm rồi, chúng ta cũng không cần đợi nữa…”
Lời còn chưa đứt, thì Phương thị đã trở về.
Thấy mẹ con ba người thân mật ấm áp ngồi trên kháng, ánh mắt của mẹ chồng nhìn mình có phần rét lạnh dày đặc, nét mặt của tướng công nhìn mình có chút lo lắng, ánh mắt của tiểu thúc nhìn mình có chút sốt ruột, liền biết là chuyện mình về muộn. Phương thị chỉ có thể giả vờ không biết, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mà cười nói: “Nương, đại tiểu thư Uy Bắc Hầu gia sinh được một thiên kim…”
Phương thị cười nói ân cần, thẳng đến khi trông thấy sắc mặt Từ Tự Cần thả lỏng thì tâm treo lơ lửng lúc này mới hạ xuống.
Giữa hai đầu mày Tam phu nhân hiện lên một tia khinh thường.
Lúc đi vấn an Thái phu nhân thì xin Thái phu nhân chọn thời gian để lên đường.
Thái phu nhân ngay cả lịch cũng không mở mà cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày. Ta thấy, chọn ngày kia đi! Con đi qua sớm một chút, thì ta cũng sớm yên tâm, cũng tránh chậm trễ thời gian lễ mừng năm mới. ”
Tam phu nhân nghẹn lời, gượng cười lên tiếng trả lời “Vâng. “, trở về liền phân phó Cam Lão Tuyền thu dọn hòm xiểng.
Ngày hôm sau Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân làm chủ, mời Nhị phu nhân cùng giúp đỡ, tiễn Tam phu nhân đi.
Trên bàn tiệc Tam phu nhân mời rượu ba chị em dâu, nhờ các nàng chiếu cố huynh đệ Tự Tự Cần nhiều hơn. Ngũ phu nhân miệng đầy đáp ứng, mọi người cười cười nói nơi, hết sức thân mật. Đến ngày lên đường kia, nhóm người Thập Nhất Nương hoặc tặng chút ít thuốc viên, hoặc tặng chút ít đồ ăn, cùng nhau tiễn Tam phu nhân tới cửa lớn (đại môn), nhìn thấy xem ngựa đi xa dần, lúc này mới đi tới chỗ của Thái phu nhân bẩm báo.
Đã không còn mẹ chồng trông coi quản lý, từ nay về sau sáng chiều mỗi ngày Phương thị đều đến thăm hỏi Thái phu nhân, bình thường ở nhà thêu thùa may vá một chút, hoặc đọc sách, hoặc đến chỗ Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân ngồi chơi, trải qua cuộc sống sinh hoạt nhàn nhã của phụ nhân nội viện.
Nháy mắt đã đến sinh thần của Từ Tự Dụ.
Thập Nhất Nương theo lệ cũ trước đây tự mình xuống bếp làm mì thập cẩm mời mọi người cùng nhau ăn với Từ Tự Dụ, Từ Lệnh Nghi thì gọi Từ Tự Dụ vào thư phòng.
Từ Tự Truân nhìn thấy thì lộ ra ánh mắt đồng tình.
Thập Nhất Nương cảm thấy buồn cười, cho nha hoàn đi pha trà Long Tĩnh Tây Hồ chiêu đãi Truân ca nhi: “Đây là do Đại cữu cữu của con đưa tới. Con nếm thử xem! ”
Từ Tự Truân nghe thấy thì mặt mày đều nở nụ cười: “Những ngày này Đại cữu cữu đang làm gì vậy ạ? Sao lại không thấy cữu cữu đến thăm nhà ta nữa! ”
“Nói là Tưởng đại nhân ở Phúc Kiến sắp lập tức chiến thắng khải hoàn về triều rồi. ” Thập Nhất Nương cười cầm lấy mấy cái giỏ may vá trên kháng, tiện tay đánh guồng chỉ, “Những ngày này bận rộn cùng người ở Bộ Lễ lo liệu làm lễ mừng khải hoàn về triều. Phải tới đầu tháng chạp mới rảnh rỗi được. ”
Trinh tỷ nhi ngồi sát bên cạnh Thập Nhất Nương, giúp Thập Nhất Nương suốt chỉ.
“Mẫu thân, con biết Tưởng đại nhân đấy. ” Từ Tự Truân nghe xong lập tức hưng phấn mà nói, “Ông ấy gọi là Tưởng Vân Phi, nuôi chòm râu dài như vậy này.” Nói xong khoa tay múa chân trước ngực một cái, “Mọi người đều bí mật gọi ông ấy là ‘Mỹ râu công*’”
(*)Mỹ râu công: Ông râu đẹp
Từ Tự Giới đang cầm cái hộp kính mà trước đó Cẩn ca nhi lấy được từ chỗ của Thái phu nhân để bắt Cẩn ca nhi bước đi, nha hoàn A Kim cẩn thận chặt chẽ theo sát phía sau Cẩn ca nhi.
Giới ca nhi nghe thấy thế bèn nhìn sang phía Từ Tự Truân.
“Tứ ca, không ngờ huynh còn quen biết người lợi hại như vậy. ” Giọng điệu của Giới ca nhi mang theo cực kỳ hâm mộ, cảm giác từ sau khi ca ca đến ngoại viện đã rất khác trước. Không chỉ quen người mà mình không quen biết, hơn nữa cách nói chuyện cũng dần dần có dáng vẻ của người lớn rồi. “Đệ nghe Triệu tiên sinh nói, Tưởng đại nhân là người có tài nhưng thành công muộn, tiền đồ sau này không thể đo được. Là danh tướng đứng sau phụ thân. ”
Lúc đang nói chuyện, Cẩn ca nhi đã chen tay túm được vạt áo của Từ Tự Giới, kiễng chân chộp lấy hộp kính trong tay Giới ca nhi.
Từ Tự Giới vội vàng giơ cao cánh tay lên.
Từ Tự Truân gật đầu: “Tất cả mọi người đều nói phụ thân là lợi hại nhất! ”
Chỉ biết những thứ này thì không đủ.
Thập Nhất Nương thử dẫn Từ Tự Truân hướng đến tầng ý nghĩ sâu xa một chút, cười nói: “Mẫu thân cũng không biết Truân ca nhi còn quen biết Tưởng đại nhân nữa. ” Sau đó lộ ra bộ dáng tò mò, “Tưởng đại nhân là người thế nào? ”
“Khuôn mặt rất nghiêm, đối với người khác rất nghiêm khắc. ” Từ Tự Truân nhớ lại, lộ ra nụ cười nho nhỏ, “Nhưng mà, đối xử với con rất rốt. Còn hỏi con có mệt không? Vương Doãn rất hâm mộ con đó. ”
Từ Tự Giới bị lời nói của Từ Tự Truân hấp dẫn, đứng thẳng người nói chuyện với Từ Tự Truân: “Vương Doãn là ai? Là bạn mới của Tứ ca sao?”
“Đúng vậy.” Từ Tự Truân cười nói, “Hắn là con trai của Vương đại nhân Vương Lệ. Đọc sách rất khá. Đối xử với mọi người cũng rất tốt. Biết cưỡi ngựa, còn biết đánh đàn. Lần trước khi Vương đại nhân tới nhà của chúng ta, dẫn theo Vương Doãn đến. Phụ thân bảo huynh hãy học tập Vương Doãn thật nhiều vào.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói đã có vài phần ủ rũ. Nhưng cậu bé rất nhanh phấn chấn lại, thoáng cất cao giọng nói, bày ra một bộ dạng vui sướng, “Huynh nói với Vương Doãn về đệ. Vương Doãn rất cảm thấy hứng thú, còn nói lần sau lại đến, để cho huynh giới thiệu giúp hắn. Nếu như lần sau Vương Doãn lại đến, huynh sẽ cho tiểu nha hoàn đi gọi đệ. Chúng ta nhất định có thể đi chơi cùng nhau.”
Cẩn ca nhi nắm chặt lấy ống tay áo Từ Tự Giới, lúc thì đi khập khiễng, lúc thì nhảy về phía trước, vẫn cứ chộp không được hộp kính trong tay Từ Tự Giới, gấp đến độ ơ ơ a a làm ồn cả lên.
Từ Tự Giới nghe nói có thể quen biết bạn mới, đâu có còn lo chú ý đến Cẩn ca nhi bé nhỏ, đôi mắt đều cười đến mức cong lên, luôn miệng trả lời “Tốt quá”, nói: “Vậy đệ sẽ chờ đến khi nào huynh được nghỉ ngơi mới được!”
Vừa dứt lời, chưa nhận được trả lời mà Cẩn ca nhi lại “Oa” một tiếng, khóc rống lên.
Âm thanh vang dội, chấn động lòng người như phá đá động trời.
Từ Tự Truân vàTừ Tự Giới sợ hãi kêu lên một tiếng, biểu tình hai huynh đệ đều có chút đờ đẫn.
Thập Nhất Nương và Trinh Tỷ Nhi lập tức vội vã mang giày xuống giường.
Đã nhìn thấy một người từ ngoài rèm cửa chạy đến, ôm lấy Cẩn ca nhi: “Đừng khóc, đừng khóc!” Lại ôn nhu hỏi cậu nhóc, “Làm sao vậy? Ai bắt nạt Cẩn ca nhi của chúng ta rồi hả?”
Thập Nhất Nương chăm chú nhìn kỹ, vậy mà lại là Từ Tự Dụ.
Nét mặt của Từ Tự Dụ ôn hòa, nhỏ giọng dỗ dành Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi lập tức nín khóc, nức nở chỉ vào Từ Tự Giới.
Cả khuôn mặt Từ Tự Giới đã đỏ bừng: “Nhị ca, đệ, đệ cùng Lục đệ chơi đùa thôi mà!” Vội vàng đưa hộp kính cho Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lập tức ôm hộp kính vào trong ngực, cười nín khóc.
Từ Tự Dụ chần chờ một lát, thấp giọng nói: “Lục đệ còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đệ làm ca ca, có chuyện gì phải nhường cho đệ ấy một chút.”
Từ Tự Giới cúi đầu xuống, đáp lại một tiếng “Vâng” nho nhỏ, lại đưa mắt liếc nhìn Thập Nhất Nương. Thấy Thập Nhất Nương nhìn qua cậu khẽ cười, khóe miệng nhếch lên, sắc mặt nhanh chóng lại thoải máy, lại cao giọng đáp lại một tiếng “Vâng” .
Đáy mắt Từ Tự Dụ liền có nụ cười bình thản.
“Hầu gia hỏi chuyện xong rồi sao?” Thập Nhất Nương cười ôm lấy Cẩn ca nhi, “Sao không thấy Hầu gia quay lại?”
Có thể vì Từ Tự Dụ giải vây cho Cẩn ca nhi, nên Cẩn ca nhi uốn éo người, dựa vào trong ngực Từ Tự Dụ.
Thập Nhất Nương và Từ Tự Dụ đều khẽ bất ngờ, ánh mắt hai người chạm vào nhau trên không trung.
Sắc mặt của Từ Tự Dụ liền có chút khẩn trương, vội nói: “Vương đại nhân tới, nên phụ thân đi ngoại viện rồi ạ.” Giống như đang che dấu cái gì đó, lại nóng vội nói, “Phụ thân tặng cho con một bộ văn phòng tứ bảo của Đa Bảo Các (bút, mực, giấy, nghiên), chúc con sang năm có thể thuận lợi thông qua thi viện!” Nói xong, nhẹ nhàng vỗ lưng Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi liền ngẩng đầu lên, giơ cao hộp kính trong tay chìa về phía mẫu thân “Ơ ơ a a”, giống như đang nói “Người xem hộp kính của con này” .
Thập Nhất Nương cười xoa đầu con trai.
“Vậy thì rất tốt rồi!” Nàng nhìn qua Từ Tự Dụ, “Những ngày này con luôn luôn đóng cửa khổ đọc, nhất định có thể thuận lợi thông qua thi viện mà.”
Từ Tự Dụ liên tục gật gật đầu.
Có tiểu nha hoàn tiến đến bẩm: “Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân, Tam thiếu gia đã tới rồi ạ!”
Beta : Hạ Dưới loại tình huống này, Phương thị đương nhiên chỉ có thể nói như vậy thôi. Nhưng ai ngờ Ngũ phu nhân chớp mắt một cái, vậy mà ngồi xuống ngay lập tức: “Nếu đã như thế thì thẩm thẩm đây cũng không khách khí nữa. ”
Phương thị vốn nghĩ, Thập Nhất Nương là phu nhân Vĩnh Bình hầu, Thái phu nhân lại đồng ý Tam phu nhân đi, khẳng định cũng có an bài, cho nên tới để dò xét ý tứ. Ngũ phu nhân đã ngồi lại như vậy thì đương nhiên là mình không thể mở miệng rồi. Nhưng dưới bầu không khí thoải mái vui vẻ này nói chuyện nhà cùng với hai thẩm thẩm, thì cảm thấy cũng là cơ hội khó có được. Nên biểu tình càng tỏ ra ôn hòa dịu dàng.
Ngũ phu nhân không khỏi xem trọng nhìn Phương thị một cái.
Mấy người liền nói đến lễ cập kê của Trinh tỷ nhi. Lại có Lâm Đại phu nhân sai ma ma thiếp thân mang tặng trứng gà đỏ tới: “Đại tiểu thư nhà nô tỳ sinh một thiên kim. ”
“Ôi chao. ” Ngũ phu nhân cười nói, “Lâm Đại phu nhân cũng làm bà ngoại rồi. ”
Phương thị liền hỏi: “Là vị đại tiểu thư đến Thương Châu kia sao? ”
Ngũ phu nhân gật đầu, thấp giọng nói đến tình hình của Tuệ tỷ nhi với nàng.
Bên kia Thập Nhất Nương cho Thu Vũ lấy một lượng bạc vụn tiễn ma ma kia đi, lại hỏi một vài chuyện: “Sinh có thuận lợi không? “, “Em bé có nặng không?” các loại, sau đó cùng Ngũ phu nhân và Phương thị đi đến chỗ của Thái phu nhân bẩm báo, lời Phương thị muốn hỏi cũng hỏi không được.
Bên kia Cam Lão Tuyền gia đang nhỏ giọng hỏi Tam phu nhân: “Đại thiếu gia bên kia, cũng không nói lại một tiếng sao ạ? ”
Tam phu nhân có chút do dự.
Cam Lão Tuyền gia khuyên nhủ: “Đại thiếu phu nhân không hiểu chuyện, phu nhân dạy dỗ lại là được. Nhưng mà Đại thiếu gia là một miếng thịt cắt ra từ trên người phu nhân. Sao phu nhân có thể cùng lúc chịu tức giận với Đại thiếu gia chứ. Không biết có bao nhiêu người cưới con dâu về liền quên mất nương mình. Nhưng mà phu nhân xem Đại thiếu gia của chúng ta đi, vẫn chuẩn mực hiếu thảo phụng dưỡng cha mẹ, mưa gió cũng chẳng ngăn được thì cũng không nói làm gì, mà nói đến ngày đó Đại thiếu phu nhân vị trẹo tay, không thể tới đây bẩm báo trước với phu nhân một tiếng, nhưng mà ngay cả đại phu cũng không dám nữa. Lúc này mới tân hôn thôi! Sao phu nhân lại nhẫn tâm khiến cho trong lòng Đại thiếu gia cũng hồ đồ vậy. ”
Tam phu nhân nghe vậy liền thở dài, lẩm bẩm: “Vậy ngươi đi mời Đại thiếu gia đến đây đi! ”
“Vâng! ” Cam Lão Tuyền gia cười dịu dàng đáp lời, đi gọi Từ Tự Cần đến.
“Ý của cha con là, nương đi rồi, huynh đệ các con đến ngõ Tam Tỉnh ở. Một là vì bên đó cũng là sản nghiệp của mình, nhà cửa lâu ngày không có người ở thì dễ xuống cấp hư hỏng mất. Thứ hai nữa là Hà Hoa Lý nhân tình lễ nghĩa xã giao nhiều, bây giờ toàn bộ tinh lực của Triệu tiên sinh đều đặt trên người Truân ca nhi, chiếu cố huynh đệ các con có phần không đến được. Muốn mời một tiên sinh đến nhà trợ giảng cho hai huynh đệ các con, các con ở bên kia thì cũng có thể chuyên tâm đọc sách. ” Tam phu nhân thấp giọng dặn dò con trai, “Nương đi rồi, các con nghe theo Tứ thúc an bài là được. Đến ngõ Tam Tỉnh bên kia, lần đầu gặp mặt, ngày mười lăm, phải nhớ qua chỗ Thái phu nhân, Hầu gia thỉnh an, vấn an. ”
Từ Tự Cần vẫn luôn hâm mộ Tự Tự Dụ có thể đi Nhạc An đọc sách, lại nghe nói phụ thân đã sớm vì mình sắp xếp xong xuôi, vì thế cho dù Cần ca có trầm ổn thì giờ phút này cũng không khỏi vui mừng nhướn mày, vui sướng nói: “Con nhất định ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo. ”
Tam phu nhân thấy niềm vui mừng của con trai phát ra từ trong thâm tâm, cũng vui vẻ trở lại, nói một số câu đại loại như : “Phải chăm sóc đệ đệ cho tốt. “,”Đệ đệ tuổi còn nhỏ nên những chuyện này tạm thời không nên nói với đệ đệ” …, Từ Tự Cần vâng dạ đáp ừng từng chuyện một, lúc này Tam phu nhân mới sai người đi gọi Từ Tự Kiệm đến dặn dò một phen, nhìn lên sắc trời không còn sớm, liền giữ hai đứa con trai lại phòng mình ăn cơm.
Từ Tự Kiệm sững sờ, nói: “Đại tẩu vẫn chưa về mà ạ? ”
Tam phu nhân cười lạnh: “Đại tẩu đi đến chỗ của Tứ thẩm thẩm con. Nói một lát sẽ trở về, không ngờ ‘một lát’ của Đại tẩu con lại lâu như vậy. ”
Sắc mặt Từ Tự Cần hơi trầm xuống.
Tam phu nhân cười thầm trong lòng.
Con trai là do ta mười tháng mang thai sinh ra, hiếu thuận nghe lời, Phương thị ngươi có thể ôm đùi Thập Nhất Nương sống cả đời hay sao?
Nghĩ thế, Tam phu nhân cười gọi nha hoàn dọn cơm: “Tứ thẩm thẩm con là người hiếu khách nhất. Đã không có sai nha hoàn đến đây báo một tiếng, chắc là giữ con bé ở lại đó ăn cơm rồi, chúng ta cũng không cần đợi nữa…”
Lời còn chưa đứt, thì Phương thị đã trở về.
Thấy mẹ con ba người thân mật ấm áp ngồi trên kháng, ánh mắt của mẹ chồng nhìn mình có phần rét lạnh dày đặc, nét mặt của tướng công nhìn mình có chút lo lắng, ánh mắt của tiểu thúc nhìn mình có chút sốt ruột, liền biết là chuyện mình về muộn. Phương thị chỉ có thể giả vờ không biết, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mà cười nói: “Nương, đại tiểu thư Uy Bắc Hầu gia sinh được một thiên kim…”
Phương thị cười nói ân cần, thẳng đến khi trông thấy sắc mặt Từ Tự Cần thả lỏng thì tâm treo lơ lửng lúc này mới hạ xuống.
Giữa hai đầu mày Tam phu nhân hiện lên một tia khinh thường.
Lúc đi vấn an Thái phu nhân thì xin Thái phu nhân chọn thời gian để lên đường.
Thái phu nhân ngay cả lịch cũng không mở mà cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày. Ta thấy, chọn ngày kia đi! Con đi qua sớm một chút, thì ta cũng sớm yên tâm, cũng tránh chậm trễ thời gian lễ mừng năm mới. ”
Tam phu nhân nghẹn lời, gượng cười lên tiếng trả lời “Vâng. “, trở về liền phân phó Cam Lão Tuyền thu dọn hòm xiểng.
Ngày hôm sau Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân làm chủ, mời Nhị phu nhân cùng giúp đỡ, tiễn Tam phu nhân đi.
Trên bàn tiệc Tam phu nhân mời rượu ba chị em dâu, nhờ các nàng chiếu cố huynh đệ Tự Tự Cần nhiều hơn. Ngũ phu nhân miệng đầy đáp ứng, mọi người cười cười nói nơi, hết sức thân mật. Đến ngày lên đường kia, nhóm người Thập Nhất Nương hoặc tặng chút ít thuốc viên, hoặc tặng chút ít đồ ăn, cùng nhau tiễn Tam phu nhân tới cửa lớn (đại môn), nhìn thấy xem ngựa đi xa dần, lúc này mới đi tới chỗ của Thái phu nhân bẩm báo.
Đã không còn mẹ chồng trông coi quản lý, từ nay về sau sáng chiều mỗi ngày Phương thị đều đến thăm hỏi Thái phu nhân, bình thường ở nhà thêu thùa may vá một chút, hoặc đọc sách, hoặc đến chỗ Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân ngồi chơi, trải qua cuộc sống sinh hoạt nhàn nhã của phụ nhân nội viện.
Nháy mắt đã đến sinh thần của Từ Tự Dụ.
Thập Nhất Nương theo lệ cũ trước đây tự mình xuống bếp làm mì thập cẩm mời mọi người cùng nhau ăn với Từ Tự Dụ, Từ Lệnh Nghi thì gọi Từ Tự Dụ vào thư phòng.
Từ Tự Truân nhìn thấy thì lộ ra ánh mắt đồng tình.
Thập Nhất Nương cảm thấy buồn cười, cho nha hoàn đi pha trà Long Tĩnh Tây Hồ chiêu đãi Truân ca nhi: “Đây là do Đại cữu cữu của con đưa tới. Con nếm thử xem! ”
Từ Tự Truân nghe thấy thì mặt mày đều nở nụ cười: “Những ngày này Đại cữu cữu đang làm gì vậy ạ? Sao lại không thấy cữu cữu đến thăm nhà ta nữa! ”
“Nói là Tưởng đại nhân ở Phúc Kiến sắp lập tức chiến thắng khải hoàn về triều rồi. ” Thập Nhất Nương cười cầm lấy mấy cái giỏ may vá trên kháng, tiện tay đánh guồng chỉ, “Những ngày này bận rộn cùng người ở Bộ Lễ lo liệu làm lễ mừng khải hoàn về triều. Phải tới đầu tháng chạp mới rảnh rỗi được. ”
Trinh tỷ nhi ngồi sát bên cạnh Thập Nhất Nương, giúp Thập Nhất Nương suốt chỉ.
“Mẫu thân, con biết Tưởng đại nhân đấy. ” Từ Tự Truân nghe xong lập tức hưng phấn mà nói, “Ông ấy gọi là Tưởng Vân Phi, nuôi chòm râu dài như vậy này.” Nói xong khoa tay múa chân trước ngực một cái, “Mọi người đều bí mật gọi ông ấy là ‘Mỹ râu công*’”
(*)Mỹ râu công: Ông râu đẹp
Từ Tự Giới đang cầm cái hộp kính mà trước đó Cẩn ca nhi lấy được từ chỗ của Thái phu nhân để bắt Cẩn ca nhi bước đi, nha hoàn A Kim cẩn thận chặt chẽ theo sát phía sau Cẩn ca nhi.
Giới ca nhi nghe thấy thế bèn nhìn sang phía Từ Tự Truân.
“Tứ ca, không ngờ huynh còn quen biết người lợi hại như vậy. ” Giọng điệu của Giới ca nhi mang theo cực kỳ hâm mộ, cảm giác từ sau khi ca ca đến ngoại viện đã rất khác trước. Không chỉ quen người mà mình không quen biết, hơn nữa cách nói chuyện cũng dần dần có dáng vẻ của người lớn rồi. “Đệ nghe Triệu tiên sinh nói, Tưởng đại nhân là người có tài nhưng thành công muộn, tiền đồ sau này không thể đo được. Là danh tướng đứng sau phụ thân. ”
Lúc đang nói chuyện, Cẩn ca nhi đã chen tay túm được vạt áo của Từ Tự Giới, kiễng chân chộp lấy hộp kính trong tay Giới ca nhi.
Từ Tự Giới vội vàng giơ cao cánh tay lên.
Từ Tự Truân gật đầu: “Tất cả mọi người đều nói phụ thân là lợi hại nhất! ”
Chỉ biết những thứ này thì không đủ.
Thập Nhất Nương thử dẫn Từ Tự Truân hướng đến tầng ý nghĩ sâu xa một chút, cười nói: “Mẫu thân cũng không biết Truân ca nhi còn quen biết Tưởng đại nhân nữa. ” Sau đó lộ ra bộ dáng tò mò, “Tưởng đại nhân là người thế nào? ”
“Khuôn mặt rất nghiêm, đối với người khác rất nghiêm khắc. ” Từ Tự Truân nhớ lại, lộ ra nụ cười nho nhỏ, “Nhưng mà, đối xử với con rất rốt. Còn hỏi con có mệt không? Vương Doãn rất hâm mộ con đó. ”
Từ Tự Giới bị lời nói của Từ Tự Truân hấp dẫn, đứng thẳng người nói chuyện với Từ Tự Truân: “Vương Doãn là ai? Là bạn mới của Tứ ca sao?”
“Đúng vậy.” Từ Tự Truân cười nói, “Hắn là con trai của Vương đại nhân Vương Lệ. Đọc sách rất khá. Đối xử với mọi người cũng rất tốt. Biết cưỡi ngựa, còn biết đánh đàn. Lần trước khi Vương đại nhân tới nhà của chúng ta, dẫn theo Vương Doãn đến. Phụ thân bảo huynh hãy học tập Vương Doãn thật nhiều vào.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói đã có vài phần ủ rũ. Nhưng cậu bé rất nhanh phấn chấn lại, thoáng cất cao giọng nói, bày ra một bộ dạng vui sướng, “Huynh nói với Vương Doãn về đệ. Vương Doãn rất cảm thấy hứng thú, còn nói lần sau lại đến, để cho huynh giới thiệu giúp hắn. Nếu như lần sau Vương Doãn lại đến, huynh sẽ cho tiểu nha hoàn đi gọi đệ. Chúng ta nhất định có thể đi chơi cùng nhau.”
Cẩn ca nhi nắm chặt lấy ống tay áo Từ Tự Giới, lúc thì đi khập khiễng, lúc thì nhảy về phía trước, vẫn cứ chộp không được hộp kính trong tay Từ Tự Giới, gấp đến độ ơ ơ a a làm ồn cả lên.
Từ Tự Giới nghe nói có thể quen biết bạn mới, đâu có còn lo chú ý đến Cẩn ca nhi bé nhỏ, đôi mắt đều cười đến mức cong lên, luôn miệng trả lời “Tốt quá”, nói: “Vậy đệ sẽ chờ đến khi nào huynh được nghỉ ngơi mới được!”
Vừa dứt lời, chưa nhận được trả lời mà Cẩn ca nhi lại “Oa” một tiếng, khóc rống lên.
Âm thanh vang dội, chấn động lòng người như phá đá động trời.
Từ Tự Truân vàTừ Tự Giới sợ hãi kêu lên một tiếng, biểu tình hai huynh đệ đều có chút đờ đẫn.
Thập Nhất Nương và Trinh Tỷ Nhi lập tức vội vã mang giày xuống giường.
Đã nhìn thấy một người từ ngoài rèm cửa chạy đến, ôm lấy Cẩn ca nhi: “Đừng khóc, đừng khóc!” Lại ôn nhu hỏi cậu nhóc, “Làm sao vậy? Ai bắt nạt Cẩn ca nhi của chúng ta rồi hả?”
Thập Nhất Nương chăm chú nhìn kỹ, vậy mà lại là Từ Tự Dụ.
Nét mặt của Từ Tự Dụ ôn hòa, nhỏ giọng dỗ dành Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi lập tức nín khóc, nức nở chỉ vào Từ Tự Giới.
Cả khuôn mặt Từ Tự Giới đã đỏ bừng: “Nhị ca, đệ, đệ cùng Lục đệ chơi đùa thôi mà!” Vội vàng đưa hộp kính cho Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lập tức ôm hộp kính vào trong ngực, cười nín khóc.
Từ Tự Dụ chần chờ một lát, thấp giọng nói: “Lục đệ còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đệ làm ca ca, có chuyện gì phải nhường cho đệ ấy một chút.”
Từ Tự Giới cúi đầu xuống, đáp lại một tiếng “Vâng” nho nhỏ, lại đưa mắt liếc nhìn Thập Nhất Nương. Thấy Thập Nhất Nương nhìn qua cậu khẽ cười, khóe miệng nhếch lên, sắc mặt nhanh chóng lại thoải máy, lại cao giọng đáp lại một tiếng “Vâng” .
Đáy mắt Từ Tự Dụ liền có nụ cười bình thản.
“Hầu gia hỏi chuyện xong rồi sao?” Thập Nhất Nương cười ôm lấy Cẩn ca nhi, “Sao không thấy Hầu gia quay lại?”
Có thể vì Từ Tự Dụ giải vây cho Cẩn ca nhi, nên Cẩn ca nhi uốn éo người, dựa vào trong ngực Từ Tự Dụ.
Thập Nhất Nương và Từ Tự Dụ đều khẽ bất ngờ, ánh mắt hai người chạm vào nhau trên không trung.
Sắc mặt của Từ Tự Dụ liền có chút khẩn trương, vội nói: “Vương đại nhân tới, nên phụ thân đi ngoại viện rồi ạ.” Giống như đang che dấu cái gì đó, lại nóng vội nói, “Phụ thân tặng cho con một bộ văn phòng tứ bảo của Đa Bảo Các (bút, mực, giấy, nghiên), chúc con sang năm có thể thuận lợi thông qua thi viện!” Nói xong, nhẹ nhàng vỗ lưng Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi liền ngẩng đầu lên, giơ cao hộp kính trong tay chìa về phía mẫu thân “Ơ ơ a a”, giống như đang nói “Người xem hộp kính của con này” .
Thập Nhất Nương cười xoa đầu con trai.
“Vậy thì rất tốt rồi!” Nàng nhìn qua Từ Tự Dụ, “Những ngày này con luôn luôn đóng cửa khổ đọc, nhất định có thể thuận lợi thông qua thi viện mà.”
Từ Tự Dụ liên tục gật gật đầu.
Có tiểu nha hoàn tiến đến bẩm: “Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân, Tam thiếu gia đã tới rồi ạ!”
/755
|