Từ Lệnh Nghi không biết nói nhẹ nhàng bao nhiêu, thì Thập Nhất Nương lại không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Cái gì gọi là nghe lời? Cái gì gọi là không nghe lời? Vận mệnh một người chẳng lẽ liền thay đổi từ đây.
Mà Từ Lệnh Nghi thấy nàng im lặng một hồi lâu, cho là nàng không biết chọn người nào tốt. Cười nói: “Chuyện này cũng không gấp, từ từ cũng được.”
Thập Nhất Nương vâng dạ, trong lòng tính toán tốt vài ngày, quyết định hỏi ý kiến của Từ Tự Dụ trước.
Từ Tự Dụ vốn vẫn không nghĩ tới Thập Nhất Nương sẽ hỏi mình vấn đề này, mặc dù mình có trầm ổn nội liễm đi nữa, nhưng cũng chỉ là tiểu tử mười lăm tuổi, mặt căng lên đỏ bừng, ấp úng nói không ra một câu.
Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy thì khe khẽ cười một tiếng, dường như có điều chỉ điểm nói: “Vợ chồng trẻ là ân ái nhất, hơn phân nửa vì cảm động lúc đầu. Phụ thân con cũng nói, chuyện này không vội, từ từ sẽ đến. Con nghĩ kỹ đi, đến lúc đó sai người báo lại cho ta một tiếng là được. . . . . . .” Sau đó bưng trà tiễn khách.
Đầu óc Từ Tự Dụ rối loạn lộn xộn mà ra khỏi cửa viện, ở cửa nhìn thấy Trinh tỷ nhi cùng nha hoàn Tiểu Hoàng Anh đang vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa cười dịu dàng đi tới. Từ Tự Dụ vội vàng xốc lại tinh thần hỏi thăm Trinh tỷ nhi .
Trinh tỷ nhi lộ ra chút e thẹn: “Nghe mẫu thân nói, qua hết năm mới quay về Nhạc An, phải không ạ?”
Từ Tự Dụ cười gật đầu: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ có đồ gì đó muốn ta mang hộ đến Nhạc An hay sao . . . . . .?”
Từ sau khi Cửu tiểu thư Khương gia tới nhà làm khách, hàng năm Thập Nhất Nương cũng sẽ tặng chút quần áo cùng thức ăn qua đó, Cửu tiểu thư Khương gia cũng sẽ tặng chút ít tất, giày do chính tay mình làm tới đây. Thập Nhất Nương giao việc hoàn lễ cho Trinh tỷ nhi . Hai người thường xuyên qua lại, tuổi cũng lớn xấp xỉ cùng Cửu tiểu thư Khương gia, vì thế hay viết thư qua lại cho nhau.
Sắc mặt của Trinh tỷ nhi khẽ biến hồng, Tiểu Hoàng anh ở một bên liền cười nói: “Mùng mười tháng mười là Lục thiếu gia tròn một tuổi, hai mươi lăm là sinh thần của Nhị thiếu gia, đến tháng mười một, tiểu thư nhà chúng ta liền cập kê rồi. Nếu như Nhị thiếu gia cũng ở nhà, tiểu thư nói, còn náo nhiệt hơn so với Tết Trung Thu đấy ạ. . . . . .”
Sau lễ cập kê, Trinh tỷ nhi phải xuất giá rồi. Đây có thể coi là sinh thần cuối cùng mà nàng trải qua ở Từ gia rồi. Bởi vì chịu tang mà Từ Tự Dụ ở lại Yên Kinh, cộng thêm huynh đệ Từ Tự Cần và Từ Từ Kiệm từ Sơn Dương quay về, đối với huynh đệ tỷ muội họ mà nói, đây chính là đoàn viên chân chính.
Từ Tự Dụ có phần buồn bã, lại cười gật đầu: “Đến lúc đó ta nhất định sẽ đưa phần đại lễ cho muội muội. . . . . .”
“Ai muốn đại lễ của Nhị ca. . . . .” Trinh tỷ nhi nhìn Từ Tự Dụ, ánh mắt rất chân thành, “Muội chỉ hi vọng Nhị ca đừng quên muội muội này, khi nào có cơ hội đến thăm muội một chút nhé…..”
Từ Tự Dụ nặng nề gật đầu.
Một đám quản sự ma ma mặc quần áo lụa đeo cài trang sức bạc cười cười nói nói đi về phía này, chợt nghe thấy có tiếng người nâng cao giọng nói một hai phần thì nghe được các nàng đang nghị luận: “Lễ tắm ba ngày của Lục thiếu gia, đầy tháng, trăm ngày cũng chỉ mời người thân, bằng hữu cũ. Lễ tròn một tuổi lần này chỉ sợ cũng sẽ không tổ chức lớn. . . . . .”
“Tính tình của Tứ phu nhân đạm bạc, sợ nhất trong nhà kèn sáo ầm ĩ, đương nhiên không muốn tổ chức lớn. Nhưng phải được Hầu gia đồng ý mới được!” ,
“Hầu gia gần đây không hề quản chuyện trong nhà, đương nhiên nghe theo Tứ phu nhân . . . . ”
Có người cười: “Tứ phu nhân nói, Lục thiếu gia tuổi còn nhỏ, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, giữ ấm thoáng khí là được. Kết quả thì thế nào, Đại thiếu gia thành thân, Hầu gia nói Lục thiếu gia cũng không thể ăn mặc giản dị quá, áo choàng lụa hoa làm một lần bốn cái, mỗi cái màu sắc đều khác nhau. Mặc dù Tứ phu nhân không nói cái gì. Con trai được phụ thân thương tiếc, người làm mẹ nào mà không vui mừng. Ngươi không trông thấy mấy ngày qua cho dù tính nết của Lục thiếu gia tùy ý theo ý thích, chỉ uống sữa không ăn cháo, mà Cố ma ma cũng không dám ép hay sao?”
Từ Tự Dụ và Trinh tỷ nhi không khỏi trao đổi một ánh mắt.
Đám quản sự ma ma kia đã nhìn thấy hai người, nhao nhao tiến lên hành lễ.
Hai năm này Trinh tỷ nhi tạm thời thay Thập Nhất Nương quản sự, những ma ma kia lại thêm một phần tôn kính.
“Đại tiểu thư đi gặp Tứ phu nhân sao? Hay là vừa từ chỗ của Tứ phu nhân đi ra?”
“Ta đi gặp mẫu thân.”Trong nụ cười thận trọng của Trinh tỷ nhi mang theo sự uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống, đây là chỗ Từ Tự Dụ chưa quen.
Ánh mắt của Từ Tự Dụ hơi u ám nói mấy câu với Trinh tỷ nhi, nhìn Trinh tỷ nhi theo những ma ma lớn tuổi hơn so với muội ấy rất nhiều, trên gương mặt đầy nịnh bợ vây quanh muội ấy đi vào chính viện.
“Nhị thiếu gia. . . . . .” Nha hoàn Tương Trúc thấy Từ Tự Dụ đứng ở đó chần chừ, cười nói “Mới vừa rồi nô tỳ thấy Đại thiếu phu nhân theo Tam phu nhân đi đến chỗ đó của Thái phu nhân.”
Từ Tự Cần sẽ ở phía sau nhà chính, ngụ ý nếu như Dụ ca không có chỗ đi, thì có thể đến chỗ của Từ Tự Cần ngồi một chút.
Từ Tự Dụ nghĩ đến ánh mắt triền miên quấn quýt của Phương thị khi nhìn Từ Tự Cần chợt cảm thấy mình lại mạo muội đến chỗ đó của Từ Tự Cần thì có chút ít không thích hợp rồi. Nhưng mình lại không muốn trở về phòng.
Nạp người (1). . . . . . Nhưng nếu như thê tử của mình vào cửa, thì người đó (2) lại phải xử trí như thế nào? Giống như mẹ đẻ của mình ư? Hay là cũng giống như hai nha hoàn thông phòng bên cạnh Ngũ thúc bị đuổi đến thôn trang kết hôn với người khác?
(1) &(2) ý chỉ nha hoàn thông phòng.
Trong lòng Từ Tự Dụ rối bời .
Lại không thể cứ đứng mãi ở chỗ này như vậy được.
Suy nghĩ một chút Từ Tự Dụ thấp giọng nói: “Ta đi thăm Nhị bá mẫu một chút.”
Tương Trúc cười đáp lại, dẫn đường phía trước.
Đến viện của Nhị phu nhân, lại bị Kết Hương ngăn ở ngoài phòng: “Tối hôm qua Nhị phu nhân một đêm chưa ngủ. . .Nhị thiếu gia vẫn nên để qua hai ngày nữa lại đến nhé!”
“Đã xảy ra chuyện gì thế . . . . .?” Từ Tự Dụ ngạc nhiên.
“Mấy ngày nay Nhị phu nhân đang xem sao.” Kết Hương cười nói, “Hai ngày trước Đại thiếu phu nhân tới gặp Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cũng không gặp mặt.”
Từ Tự Dụ yên lòng, cười nói: “Nếu sức khỏe của Nhị bá mẫu đã không có việc gì thì ta liền yên tâm.” Nhưng lại không muốn đi, bảo Kết Hương pha một ấm trà, ngồi yên tĩnh thư giãn trong rừng trúc.
Có một người con gái mặc chiếc áo màu đỏ, váy màu xanh da trời từ đường mòn bên cạnh rừng trúc đi qua.
Tương Trúc đứng hầu ở một bên không có việc gì, cười nói: “Nhị thiếu gia, đó Tú Duyên tỷ tỷ bên cạnh Kiều di nương!”
Từ Tự Dụ thuận miệng trả lời lại một tiếng.
Tương Trúc cười nói: “Nghe nói Tú Duyên tỷ tỷ cũng giống như Kết Hương tỷ tỷ, muốn làm cư sĩ tại gia [người tu tại nhà]. Đi cầu xin Tứ phu nhân, ngay từ đầu Tứ phu nhân đã không đồng ý. Tú Duyên tỷ tỷ liền bện một dây tóc tỏ rõ chí nguyện. Tứ phu nhân mới cho phép tỷ ấy bái Tế Trữ sư thái làm đồ đệ. Bây giờ tỷ ấy và Kết Hương tỷ tỷ qua lại rất thân thiết. . . . . .”
Người con gái vừa rồi lớn lên mắt hạnh má đào, hết sức xuất chúng. Thả ở bên ngoài thì vô cùng hiếm có. Nhưng ở trong nhà này, cũng không tính là cái gì.
Từ Tự Dụ ngẩn ngơ nhìn rừng trúc bắt đầu đu đưa qua lại như đang nhảy múa .
Trúc Hương tiễn ma ma quản sự cửa.
Trinh tỷ nhi và Thập Nhất Nương đi vào nội thất rồi ngồi xuống.
“Mẫu thân, Lục đệ tròn một tuổi làm. . . . . .”
“Theo như lễ trăm ngày thôi.”, Thập Nhất Nương cười nói tiếp nhận trà.
Trinh tỷ nhi nghĩ đến những ma ma quản sự vừa nãy xui Thập Nhất Nương làm bậy làm bạ, không khỏi mím môi một cái.
Trong miệng Thập Nhất Nương nói như vậy, nhưng trong lòng lại lo lắng Từ Lệnh Nghi sẽ không đồng ý. Cũng không thích đàm luận đề tài này lắm, cười nói đến lễ cập kê sắp tới của Trinh tỷ nhi: “Ta đã mời Giản sư phó làm lễ phục giúp con, phải tới hạ tuần tháng mười mới có thể hoàn thành, đến lúc đó con đến nhìn một chút, nhìn xem có thay đổi gì không . . . . . .”
Trinh tỷ nhi biết Thập Nhất Nương đang vì chuyện của mình mà chuẩn bị, thậm chí mơ hồ nghe nói mấy ngày nay Thập Nhất Nương đưa bài tử muốn tiến cung vì mình mà thỉnh cầu Hoàng Hậu nương nương một ân điển. Nghe vậy có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân làm chủ là được rồi ạ!”
“Ta làm chủ, nhưng con cũng phải thích mới được.”
Hai người vừa nói, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: “Đại thiếu phu nhân tới. . . . . .”
Sau khi Phương thị thành thân, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh chăm sóc Tam phu nhân, thỉnh thoảng gặp mặt, cũng là vào lúc đi vấn an cho Thái phu nhân. Đến một mình như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Thập Nhất Nương vội vàng mời cháu dâu đến gian tây phòng yến tức ngồi xuống nghỉ ngơi, sai nha hoàn mang trà bánh lên chiêu đãi Phương thị.
Phương thị cùng Trinh tỷ nhi làm lễ gặp mặt, ngồi xuống ghế thái sư trước kháng.
“Nương có việc thương lượng cùng tổ mẫu, còn một mình con, liền tới nơi này của Tứ thẩm ngồi một lát!” , Phương thị xấu hổ cười cười liếc nhìn Trinh tỷ nhi một cái, “Con không có quấy rầy Tứ thẩm thẩm cùng Đại muội muội chứ ạ?”
“Chúng ta cũng nhàn rỗi không có gì làm thì trò truyện thôi.” , Thập Nhất Nương cười nói, “Con đến thì đông vui hơn một chút, đâu thể nói là quấy rầy.” , sau đó thân thiết hỏi cháu dâu sống quen không, thường ngày làm những cái gì để tiêu khiển.
Phương thị đối với vấn đề ở trên chỉ trả lời một câu “Vẫn còn đang làm quen. . . . . .” Cùng Thập Nhất Nương nói đến một cái đề tài sau : “Lúc còn ở nhà thì cũng thêu thùa may vá một chút, đi học viết chữ, trồng hoa trồng cỏ. Chẳng qua là tính tình cẩu thả, đều làm không tốt. Sớm nghe nói nữ hồng của Tứ thẩm thẩm nổi bật xuất chúng, hoa cỏ cũng trồng rất tươi tốt, con đã nghĩ có cơ hội sẽ xin Tứ thẩm thẩm chỉ giáo một chút. Cũng không biết Tứ thẩm thẩm có chê con ngốc hay không. . . . . .”
Bày ra một bộ tư thái láng giềng hoà thuận thân thiết .
Mọi người vốn là thân thích, nên phải có đến có đi , thân thiết nồng nhiệt mới được.
“Vợ Cần ca nhi quá khiêm tốn rồi!” , Thập Nhất Nương cười nói, “Nếu như con thích, cứ đến đây hỏi là được. Chỉ sợ đến lúc đó thấy thẩm thẩm ta đây nữ công bình thường, trồng hoa cỏ cũng giống vậy, sẽ rất thất vọng. . . . . .”
“Là thẩm thẩm quá khiêm tốn rồi!” , Phương thị cười nói, “Trong phòng nương con đặt hai bồn quân tử lan. Nghe các nha hoàn nói, là chuyển từ trong noãn phòng tới, thì đã biết thẩm thẩm là một người yêu hoa tiếc thảo rồi. Vừa vặn con rất thích trồng hoa lan lắm. Thẩm thẩm nói như vậy, cũng khiến cho con không tiện mở miệng rồi.”
Thời xưa trồng lan không chỉ là việc cao nhã, mà còn đòi hỏi phải hao tổn tinh lực, vật lực, tài lực rất lớn. Phương gia lại cho phép đứa con gái nuôi dưỡng thành sở thích như vậy.Thập Nhất Nương không khỏi có chút bất ngờ. Cẩn thận đánh giá Phương thị một cái.
Phương thị rất tự nhiên nhận sự dò xét của Thập Nhất Nương. Cười nói: “Chỉ tiếc lần này đến vội quá, không kịp mang mấy bồn hoa lan đến cho Tứ thẩm thẩm xem một chút. Chỉ có thể chờ năm sau lúc có người trong nhà đến Yên kinh, con lại cho người mang mấy bồn tới đây vậy….”
Nghe những lời tự tin về hoa trong phòng ấm của Phương thị, chắc hẳn là đã thu vào trong túi chủng loại hiếm có rồi.
Thập Nhất Nương cười nói cảm ơn, lại cùng Phương thị nói mấy câu chuyện phiếm, có tiểu nha hoàn lạ mặt thoáng đi qua một cái ở bên ngoài rèm, Phương thị liền cười đứng dậy cáo từ.
Trinh tỷ nhi thay Thập Nhất Nương tiễn khách.
Thập Nhất Nương hỏi Thu Vũ: ” Là nha hoàn của Đại thiếu phu nhân ở bên ngoài à. . . . ”
“Vâng!” Thu Vũ cười nói, “Nói là sợ Đại phu nhân không biết Tam phu nhân trở về, chậm trễ Tam phu nhân, cho nên bảo nàng ở bên ngoài trông coi, Tam phu nhân trở lại thì báo tin cho Đại thiếu phu nhân.”
Thập Nhất Nương gật đầu, phân phó sau này Phương thị đến, nếu tiểu nha hoàn của Phương thị muốn vào tới báo tin, thì không cần ngăn cản.
Đến buổi tối Từ Lệnh Nghi về, nói đến chuyện của Tam phòng với nàng.
“Tam ca đưa tin tới cho ta.” Hắn ngồi dựa vào đầu giường, lười biếng mà vuốt tóc Thập Nhất, “Nói bên cạnh Tam ca không có người chiếu cố, chờ sau lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi, thì bảo ta phái người đưa Tam tẩu đi Sơn Dương. Về phần Cần ca nhi cùng Kiệm ca nhi, Tam ca đã mời vị lão tiên sinh từng nhậm chức học sĩ ở Hàn Lâm đến ở ngõ Tam Tỉnh trợ giảng rồi. Đến lúc đó cho dẫn hai huynh đệ thằng bé sang bên đó. Chuyện nội viện đã có Phương thị chủ trì, huynh đệ hai đứa nó cũng có người chiếu cố.”
Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc phân nhà rồi còn gì?
Chuyện tới nhanh như vậy, cũng khiến cho Thập Nhất Nương có chút cảm giác không thật.
“Thế Tam tẩu biết không ạ. . . . . .?”
Cái gì gọi là nghe lời? Cái gì gọi là không nghe lời? Vận mệnh một người chẳng lẽ liền thay đổi từ đây.
Mà Từ Lệnh Nghi thấy nàng im lặng một hồi lâu, cho là nàng không biết chọn người nào tốt. Cười nói: “Chuyện này cũng không gấp, từ từ cũng được.”
Thập Nhất Nương vâng dạ, trong lòng tính toán tốt vài ngày, quyết định hỏi ý kiến của Từ Tự Dụ trước.
Từ Tự Dụ vốn vẫn không nghĩ tới Thập Nhất Nương sẽ hỏi mình vấn đề này, mặc dù mình có trầm ổn nội liễm đi nữa, nhưng cũng chỉ là tiểu tử mười lăm tuổi, mặt căng lên đỏ bừng, ấp úng nói không ra một câu.
Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy thì khe khẽ cười một tiếng, dường như có điều chỉ điểm nói: “Vợ chồng trẻ là ân ái nhất, hơn phân nửa vì cảm động lúc đầu. Phụ thân con cũng nói, chuyện này không vội, từ từ sẽ đến. Con nghĩ kỹ đi, đến lúc đó sai người báo lại cho ta một tiếng là được. . . . . . .” Sau đó bưng trà tiễn khách.
Đầu óc Từ Tự Dụ rối loạn lộn xộn mà ra khỏi cửa viện, ở cửa nhìn thấy Trinh tỷ nhi cùng nha hoàn Tiểu Hoàng Anh đang vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa cười dịu dàng đi tới. Từ Tự Dụ vội vàng xốc lại tinh thần hỏi thăm Trinh tỷ nhi .
Trinh tỷ nhi lộ ra chút e thẹn: “Nghe mẫu thân nói, qua hết năm mới quay về Nhạc An, phải không ạ?”
Từ Tự Dụ cười gật đầu: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ có đồ gì đó muốn ta mang hộ đến Nhạc An hay sao . . . . . .?”
Từ sau khi Cửu tiểu thư Khương gia tới nhà làm khách, hàng năm Thập Nhất Nương cũng sẽ tặng chút quần áo cùng thức ăn qua đó, Cửu tiểu thư Khương gia cũng sẽ tặng chút ít tất, giày do chính tay mình làm tới đây. Thập Nhất Nương giao việc hoàn lễ cho Trinh tỷ nhi . Hai người thường xuyên qua lại, tuổi cũng lớn xấp xỉ cùng Cửu tiểu thư Khương gia, vì thế hay viết thư qua lại cho nhau.
Sắc mặt của Trinh tỷ nhi khẽ biến hồng, Tiểu Hoàng anh ở một bên liền cười nói: “Mùng mười tháng mười là Lục thiếu gia tròn một tuổi, hai mươi lăm là sinh thần của Nhị thiếu gia, đến tháng mười một, tiểu thư nhà chúng ta liền cập kê rồi. Nếu như Nhị thiếu gia cũng ở nhà, tiểu thư nói, còn náo nhiệt hơn so với Tết Trung Thu đấy ạ. . . . . .”
Sau lễ cập kê, Trinh tỷ nhi phải xuất giá rồi. Đây có thể coi là sinh thần cuối cùng mà nàng trải qua ở Từ gia rồi. Bởi vì chịu tang mà Từ Tự Dụ ở lại Yên Kinh, cộng thêm huynh đệ Từ Tự Cần và Từ Từ Kiệm từ Sơn Dương quay về, đối với huynh đệ tỷ muội họ mà nói, đây chính là đoàn viên chân chính.
Từ Tự Dụ có phần buồn bã, lại cười gật đầu: “Đến lúc đó ta nhất định sẽ đưa phần đại lễ cho muội muội. . . . . .”
“Ai muốn đại lễ của Nhị ca. . . . .” Trinh tỷ nhi nhìn Từ Tự Dụ, ánh mắt rất chân thành, “Muội chỉ hi vọng Nhị ca đừng quên muội muội này, khi nào có cơ hội đến thăm muội một chút nhé…..”
Từ Tự Dụ nặng nề gật đầu.
Một đám quản sự ma ma mặc quần áo lụa đeo cài trang sức bạc cười cười nói nói đi về phía này, chợt nghe thấy có tiếng người nâng cao giọng nói một hai phần thì nghe được các nàng đang nghị luận: “Lễ tắm ba ngày của Lục thiếu gia, đầy tháng, trăm ngày cũng chỉ mời người thân, bằng hữu cũ. Lễ tròn một tuổi lần này chỉ sợ cũng sẽ không tổ chức lớn. . . . . .”
“Tính tình của Tứ phu nhân đạm bạc, sợ nhất trong nhà kèn sáo ầm ĩ, đương nhiên không muốn tổ chức lớn. Nhưng phải được Hầu gia đồng ý mới được!” ,
“Hầu gia gần đây không hề quản chuyện trong nhà, đương nhiên nghe theo Tứ phu nhân . . . . ”
Có người cười: “Tứ phu nhân nói, Lục thiếu gia tuổi còn nhỏ, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, giữ ấm thoáng khí là được. Kết quả thì thế nào, Đại thiếu gia thành thân, Hầu gia nói Lục thiếu gia cũng không thể ăn mặc giản dị quá, áo choàng lụa hoa làm một lần bốn cái, mỗi cái màu sắc đều khác nhau. Mặc dù Tứ phu nhân không nói cái gì. Con trai được phụ thân thương tiếc, người làm mẹ nào mà không vui mừng. Ngươi không trông thấy mấy ngày qua cho dù tính nết của Lục thiếu gia tùy ý theo ý thích, chỉ uống sữa không ăn cháo, mà Cố ma ma cũng không dám ép hay sao?”
Từ Tự Dụ và Trinh tỷ nhi không khỏi trao đổi một ánh mắt.
Đám quản sự ma ma kia đã nhìn thấy hai người, nhao nhao tiến lên hành lễ.
Hai năm này Trinh tỷ nhi tạm thời thay Thập Nhất Nương quản sự, những ma ma kia lại thêm một phần tôn kính.
“Đại tiểu thư đi gặp Tứ phu nhân sao? Hay là vừa từ chỗ của Tứ phu nhân đi ra?”
“Ta đi gặp mẫu thân.”Trong nụ cười thận trọng của Trinh tỷ nhi mang theo sự uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống, đây là chỗ Từ Tự Dụ chưa quen.
Ánh mắt của Từ Tự Dụ hơi u ám nói mấy câu với Trinh tỷ nhi, nhìn Trinh tỷ nhi theo những ma ma lớn tuổi hơn so với muội ấy rất nhiều, trên gương mặt đầy nịnh bợ vây quanh muội ấy đi vào chính viện.
“Nhị thiếu gia. . . . . .” Nha hoàn Tương Trúc thấy Từ Tự Dụ đứng ở đó chần chừ, cười nói “Mới vừa rồi nô tỳ thấy Đại thiếu phu nhân theo Tam phu nhân đi đến chỗ đó của Thái phu nhân.”
Từ Tự Cần sẽ ở phía sau nhà chính, ngụ ý nếu như Dụ ca không có chỗ đi, thì có thể đến chỗ của Từ Tự Cần ngồi một chút.
Từ Tự Dụ nghĩ đến ánh mắt triền miên quấn quýt của Phương thị khi nhìn Từ Tự Cần chợt cảm thấy mình lại mạo muội đến chỗ đó của Từ Tự Cần thì có chút ít không thích hợp rồi. Nhưng mình lại không muốn trở về phòng.
Nạp người (1). . . . . . Nhưng nếu như thê tử của mình vào cửa, thì người đó (2) lại phải xử trí như thế nào? Giống như mẹ đẻ của mình ư? Hay là cũng giống như hai nha hoàn thông phòng bên cạnh Ngũ thúc bị đuổi đến thôn trang kết hôn với người khác?
(1) &(2) ý chỉ nha hoàn thông phòng.
Trong lòng Từ Tự Dụ rối bời .
Lại không thể cứ đứng mãi ở chỗ này như vậy được.
Suy nghĩ một chút Từ Tự Dụ thấp giọng nói: “Ta đi thăm Nhị bá mẫu một chút.”
Tương Trúc cười đáp lại, dẫn đường phía trước.
Đến viện của Nhị phu nhân, lại bị Kết Hương ngăn ở ngoài phòng: “Tối hôm qua Nhị phu nhân một đêm chưa ngủ. . .Nhị thiếu gia vẫn nên để qua hai ngày nữa lại đến nhé!”
“Đã xảy ra chuyện gì thế . . . . .?” Từ Tự Dụ ngạc nhiên.
“Mấy ngày nay Nhị phu nhân đang xem sao.” Kết Hương cười nói, “Hai ngày trước Đại thiếu phu nhân tới gặp Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cũng không gặp mặt.”
Từ Tự Dụ yên lòng, cười nói: “Nếu sức khỏe của Nhị bá mẫu đã không có việc gì thì ta liền yên tâm.” Nhưng lại không muốn đi, bảo Kết Hương pha một ấm trà, ngồi yên tĩnh thư giãn trong rừng trúc.
Có một người con gái mặc chiếc áo màu đỏ, váy màu xanh da trời từ đường mòn bên cạnh rừng trúc đi qua.
Tương Trúc đứng hầu ở một bên không có việc gì, cười nói: “Nhị thiếu gia, đó Tú Duyên tỷ tỷ bên cạnh Kiều di nương!”
Từ Tự Dụ thuận miệng trả lời lại một tiếng.
Tương Trúc cười nói: “Nghe nói Tú Duyên tỷ tỷ cũng giống như Kết Hương tỷ tỷ, muốn làm cư sĩ tại gia [người tu tại nhà]. Đi cầu xin Tứ phu nhân, ngay từ đầu Tứ phu nhân đã không đồng ý. Tú Duyên tỷ tỷ liền bện một dây tóc tỏ rõ chí nguyện. Tứ phu nhân mới cho phép tỷ ấy bái Tế Trữ sư thái làm đồ đệ. Bây giờ tỷ ấy và Kết Hương tỷ tỷ qua lại rất thân thiết. . . . . .”
Người con gái vừa rồi lớn lên mắt hạnh má đào, hết sức xuất chúng. Thả ở bên ngoài thì vô cùng hiếm có. Nhưng ở trong nhà này, cũng không tính là cái gì.
Từ Tự Dụ ngẩn ngơ nhìn rừng trúc bắt đầu đu đưa qua lại như đang nhảy múa .
Trúc Hương tiễn ma ma quản sự cửa.
Trinh tỷ nhi và Thập Nhất Nương đi vào nội thất rồi ngồi xuống.
“Mẫu thân, Lục đệ tròn một tuổi làm. . . . . .”
“Theo như lễ trăm ngày thôi.”, Thập Nhất Nương cười nói tiếp nhận trà.
Trinh tỷ nhi nghĩ đến những ma ma quản sự vừa nãy xui Thập Nhất Nương làm bậy làm bạ, không khỏi mím môi một cái.
Trong miệng Thập Nhất Nương nói như vậy, nhưng trong lòng lại lo lắng Từ Lệnh Nghi sẽ không đồng ý. Cũng không thích đàm luận đề tài này lắm, cười nói đến lễ cập kê sắp tới của Trinh tỷ nhi: “Ta đã mời Giản sư phó làm lễ phục giúp con, phải tới hạ tuần tháng mười mới có thể hoàn thành, đến lúc đó con đến nhìn một chút, nhìn xem có thay đổi gì không . . . . . .”
Trinh tỷ nhi biết Thập Nhất Nương đang vì chuyện của mình mà chuẩn bị, thậm chí mơ hồ nghe nói mấy ngày nay Thập Nhất Nương đưa bài tử muốn tiến cung vì mình mà thỉnh cầu Hoàng Hậu nương nương một ân điển. Nghe vậy có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân làm chủ là được rồi ạ!”
“Ta làm chủ, nhưng con cũng phải thích mới được.”
Hai người vừa nói, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: “Đại thiếu phu nhân tới. . . . . .”
Sau khi Phương thị thành thân, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh chăm sóc Tam phu nhân, thỉnh thoảng gặp mặt, cũng là vào lúc đi vấn an cho Thái phu nhân. Đến một mình như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Thập Nhất Nương vội vàng mời cháu dâu đến gian tây phòng yến tức ngồi xuống nghỉ ngơi, sai nha hoàn mang trà bánh lên chiêu đãi Phương thị.
Phương thị cùng Trinh tỷ nhi làm lễ gặp mặt, ngồi xuống ghế thái sư trước kháng.
“Nương có việc thương lượng cùng tổ mẫu, còn một mình con, liền tới nơi này của Tứ thẩm ngồi một lát!” , Phương thị xấu hổ cười cười liếc nhìn Trinh tỷ nhi một cái, “Con không có quấy rầy Tứ thẩm thẩm cùng Đại muội muội chứ ạ?”
“Chúng ta cũng nhàn rỗi không có gì làm thì trò truyện thôi.” , Thập Nhất Nương cười nói, “Con đến thì đông vui hơn một chút, đâu thể nói là quấy rầy.” , sau đó thân thiết hỏi cháu dâu sống quen không, thường ngày làm những cái gì để tiêu khiển.
Phương thị đối với vấn đề ở trên chỉ trả lời một câu “Vẫn còn đang làm quen. . . . . .” Cùng Thập Nhất Nương nói đến một cái đề tài sau : “Lúc còn ở nhà thì cũng thêu thùa may vá một chút, đi học viết chữ, trồng hoa trồng cỏ. Chẳng qua là tính tình cẩu thả, đều làm không tốt. Sớm nghe nói nữ hồng của Tứ thẩm thẩm nổi bật xuất chúng, hoa cỏ cũng trồng rất tươi tốt, con đã nghĩ có cơ hội sẽ xin Tứ thẩm thẩm chỉ giáo một chút. Cũng không biết Tứ thẩm thẩm có chê con ngốc hay không. . . . . .”
Bày ra một bộ tư thái láng giềng hoà thuận thân thiết .
Mọi người vốn là thân thích, nên phải có đến có đi , thân thiết nồng nhiệt mới được.
“Vợ Cần ca nhi quá khiêm tốn rồi!” , Thập Nhất Nương cười nói, “Nếu như con thích, cứ đến đây hỏi là được. Chỉ sợ đến lúc đó thấy thẩm thẩm ta đây nữ công bình thường, trồng hoa cỏ cũng giống vậy, sẽ rất thất vọng. . . . . .”
“Là thẩm thẩm quá khiêm tốn rồi!” , Phương thị cười nói, “Trong phòng nương con đặt hai bồn quân tử lan. Nghe các nha hoàn nói, là chuyển từ trong noãn phòng tới, thì đã biết thẩm thẩm là một người yêu hoa tiếc thảo rồi. Vừa vặn con rất thích trồng hoa lan lắm. Thẩm thẩm nói như vậy, cũng khiến cho con không tiện mở miệng rồi.”
Thời xưa trồng lan không chỉ là việc cao nhã, mà còn đòi hỏi phải hao tổn tinh lực, vật lực, tài lực rất lớn. Phương gia lại cho phép đứa con gái nuôi dưỡng thành sở thích như vậy.Thập Nhất Nương không khỏi có chút bất ngờ. Cẩn thận đánh giá Phương thị một cái.
Phương thị rất tự nhiên nhận sự dò xét của Thập Nhất Nương. Cười nói: “Chỉ tiếc lần này đến vội quá, không kịp mang mấy bồn hoa lan đến cho Tứ thẩm thẩm xem một chút. Chỉ có thể chờ năm sau lúc có người trong nhà đến Yên kinh, con lại cho người mang mấy bồn tới đây vậy….”
Nghe những lời tự tin về hoa trong phòng ấm của Phương thị, chắc hẳn là đã thu vào trong túi chủng loại hiếm có rồi.
Thập Nhất Nương cười nói cảm ơn, lại cùng Phương thị nói mấy câu chuyện phiếm, có tiểu nha hoàn lạ mặt thoáng đi qua một cái ở bên ngoài rèm, Phương thị liền cười đứng dậy cáo từ.
Trinh tỷ nhi thay Thập Nhất Nương tiễn khách.
Thập Nhất Nương hỏi Thu Vũ: ” Là nha hoàn của Đại thiếu phu nhân ở bên ngoài à. . . . ”
“Vâng!” Thu Vũ cười nói, “Nói là sợ Đại phu nhân không biết Tam phu nhân trở về, chậm trễ Tam phu nhân, cho nên bảo nàng ở bên ngoài trông coi, Tam phu nhân trở lại thì báo tin cho Đại thiếu phu nhân.”
Thập Nhất Nương gật đầu, phân phó sau này Phương thị đến, nếu tiểu nha hoàn của Phương thị muốn vào tới báo tin, thì không cần ngăn cản.
Đến buổi tối Từ Lệnh Nghi về, nói đến chuyện của Tam phòng với nàng.
“Tam ca đưa tin tới cho ta.” Hắn ngồi dựa vào đầu giường, lười biếng mà vuốt tóc Thập Nhất, “Nói bên cạnh Tam ca không có người chiếu cố, chờ sau lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi, thì bảo ta phái người đưa Tam tẩu đi Sơn Dương. Về phần Cần ca nhi cùng Kiệm ca nhi, Tam ca đã mời vị lão tiên sinh từng nhậm chức học sĩ ở Hàn Lâm đến ở ngõ Tam Tỉnh trợ giảng rồi. Đến lúc đó cho dẫn hai huynh đệ thằng bé sang bên đó. Chuyện nội viện đã có Phương thị chủ trì, huynh đệ hai đứa nó cũng có người chiếu cố.”
Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc phân nhà rồi còn gì?
Chuyện tới nhanh như vậy, cũng khiến cho Thập Nhất Nương có chút cảm giác không thật.
“Thế Tam tẩu biết không ạ. . . . . .?”
/755
|